Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng.
Soso nằm trên giường ngắm trăng, ngắm suốt hai giờ. Không phải ánh trăng có bao nhiêu đẹp đẽ, mà là cậu phát hiện mình mất ngủ. Trong đầu lật đi lật lại đều là gương mặt của Ciro, còn có những nụ hôn từ trước tới giờ. Trước kia, vừa rồi, mãnh liệt, mềm nhẹ … từng chút từng chút tràn ra khỏi trí nhớ, chiếm cứ mọi suy nghĩ của cậu, tùy ý chơi đùa khiến cho tim cậu phập phồng.
Cánh tay trên lưng giật giật, thân thể Soso lại bị kéo mạnh sang bên. Lúc này, đầu cậu hướng về phía phòng tắm, trong hai giờ, Ciro đã kéo cậu xoay chuyển đến chín mươi độ, và còn tiếp tục có xu hướng trượt về bên phải.
Soso chầm chậm rút cánh tay ra từ giữa thân thể hai người, dùng tay kia nhẹ nhàng mát xa . Bị ôm hai giờ liền, cậu cảm thấy cánh tay sắp không còn là của mình nữa, mà một cánh tay của Ciro vẫn luôn đặt dưới đầu cậu, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Cậu đột nhiên tò mò chuyện này, không khỏi nâng đầu lên, định kéo cánh tay đặt dưới đầu mình ra.
Cậu vừa nâng cánh tay của Ciro, liền cảm thấy thắt lưng bị siết chặt, thân thể bị kéo mạnh vào lòng Ciro, sau đó nghe được tiếng thì thầm khẩn trương trên đỉnh đầu, “Làm sao vậy?”
Mũi Soso bị đập vào ngực Ciro, có hơi đau xót.
Ciro cúi đầu nhìn cái mái tóc vàng trong ngực mình không ngừng rung rung , không khỏi dịch thân thể về sau, liền nhìn thấy Soso đang không ngừng xoa mũi. “Bị đụng vào à?” Ciro còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng tay vẫn vô thức vỗ lưng Soso, yên lặng trấn an nhóc.
Soso rốt cục cảm thấy mũi đỡ đau hơn, đang muốn ngẩng đầu nói điều gì, chợt nhìn thấy Ciro đã ngả đầu khẽ nhếch miệng ngủ mất.
Ciro khi ngủ và Ciro lúc tỉnh táo hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Không có khí thế sắc bén, cũng sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt khiến cho cậu đỏ mặt tim đập. Ngắm người trước mặt này, trong lòng cậu trào dâng cảm xúc muốn ôm ấp, muốn bảo vệ.
Soso nhìn chằm chằm vào cằm và môi hắn hồi lâu, xác định hắn thật sự đã ngủ, mới yên lặng lần nữa tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn. Vừa rồi phát hiện chỉ cần dúi đầu vào ngực Ciro, ánh trăng ngoài cửa sổ sẽ không hắt lên mắt cậu nữa. Cơn buồn ngủ hình như đã lặng yên trở lại trong thân thể.
……
Buổi sáng khi Ciro tỉnh lại , Soso còn đang ngủ rất say.
Ciro biết tối qua cậu ngủ muộn, cho nên sai Gallon xin nghỉ cho cậu.
Gần đến giữa trưa Soso mới từ từ tỉnh dậy, đôi mắt to có chút sưng đỏ, nhìn không có sức sống bằng mọi ngày. Có điều cậu rất nhanh đã tỉnh táo, rửa mặt thay áo ngủ xong liền vội vã xuống lầu.
Quản gia đang chỉ huy người hầu kiểm tra công tác dọn dẹp lần cuối , nhìn thấy Soso đi xuống, âm thầm thở phào một cái: “Điện hạ, buổi trưa tốt lành.”
Soso khẩn trương hỏi: “Hoàng hậu bệ hạ đã đến chưa?”
Quản gia: “Còn chưa đến.”
Soso thoáng yên tâm, “Ciro đâu?”
Quản gia: “Điện hạ đã đi đón hoàng hậu bệ hạ.”
Soso vừa mới thả lỏng lập tức lại căng thẳng,“Đi bao lâu?”
Quản gia: “Đã được một giờ .”
“A! Quần áo của ta.” Soso nhanh chân chạy lên lầu .
Quản gia phái hai người đi hỗ trợ.
Chờ Soso chỉnh đốn thỏa đáng xong, vừa lúc nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí.
Quản gia hít một hơi thật sâu, vứt cho đám người hầu ánh mắt ra hiệu.
Cửa được người hầu mở sang hai bên, trong nháy mắt ánh mặt trời tiến vào, hạ xuống từng tia óng ánh. Nhưng trong sự chờ mong của bọn họ, Samantha hoàng hậu lại không xuất hiện, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới là Gallon.
Quản gia nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ và điện hạ đâu?”
Gallon: “Bệ hạ và điện hạ đi biệt cung. Ta phụng mệnh điện hạ mời Soso điện hạ tới đó .”
Quản gia không phân biệt nổi trong lòng mình đang cảm thấy yên tâm hay mất mát.
Soso đến bên người quản gia, nhẹ giọng: “Ngài chuẩn bị rất tốt, tôi tin tưởng nếu hoàng hậu bệ hạ nhìn thấy, nhất định sẽ rất hài lòng .”
Quản gia thẳng người: “Đó là trách nhiệm của tôi.”
Gallon xoay người dẫn đường phía trước.
Soso theo sau, bước lên xe ngựa.
Xe ngựa rất nhanh từ vườn trường ra khỏi học viện ma pháp hoàng gia, chạy về hướng biệt cung của Ciro.
Nhìn thấy Soso khẩn trương, Gallon an ủi: “Bệ hạ là một người vô cùng đáng tôn kính.”
Soso mỉm cười: “Tôi tin là thế.”
“Ngài ấy có được những ưu điểm khiến cho tất cả nữ giới hâm mộ.” Gallon không thạo an ủi người khác, nhưng những lời này lại xóa đi bất an của Soso.
Soso đáp: “Tôi có chút nóng lòng muốn gặp ngài ấy rồi.”
Xe ngựa tiến vào một trang viên màu trắng rất khí phái.
Bốn phía trang viên là đồng cỏ mênh mông, trên đồng cỏ nở rộ hoa tươi, hương thơm nức mũi.
Xe ngựa rốt cục dừng lại, Soso cảm thấy có chút khẩn trương. Cửa mở ra ngoài, Soso vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ciro mặc một thân lễ phục màu đen đứng đó, đưa tay cho cậu.
Trái tim lơ lửng tìm không thấy điểm chống đỡ dần dần ổn định, Soso nắm tay Ciro bước xuống xe.
Ciro cười: “Nếu mệt thì ra hiệu bằng mắt cho ta.”
“Em sẽ chịu đựng! Tỏ vẻ mệt mỏi trước mặt bệ hạ thì quá thất lễ.”
“Yên tâm. Ta sẽ tìm cho em cái cớ hoàn mỹ.”
Soso nghi hoặc nhìn hắn.
“Ví dụ như, đến uống chút rượu vang.”
“Em sẽ say.”
“À. Lỗi của ta.” Ciro kéo tay cậu đi vào trong.
Cung điện sáng ngời, nơi nơi đều có hoa tươi.
Ciro dừng bước nơi hành lang cuối cùng, khẽ gõ cánh cửa bên phải, dẫn cậu vào một phòng khách cực rộng.
Ngón tay Soso liên tục co rút, lập tức bị Ciro nắm chặt.
Gần cửa sổ phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi. Một người Soso biết, là Olivia. Một người khác mặc một chiếc váy dài trắng noãn, mái tóc dài đen mượt thả suông không vấn, trang sức màu vàng càng tôn lên sự cao quý xinh đẹp của nàng. Olivia đang nói với nàng câu gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, vẻ mặt thành kính, giống như hoa cỏ ngoài cửa sổ mới là bạn tốt nhất của nàng.
“Mẫu hậu.” Ciro khẽ gọi.
Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười càng sâu vài phần. Nàng gật đầu với Soso,“Vị này là bạn của con?”
“Đúng vậy.” Ciro kéo tay Soso, môi ấn xuống một nụ hôn.
Nhẫn đầu ưng trên ngón giữa của Soso lồ lộ dưới tầm mắt mọi người.
Olivia nhíu mày, thân thể ngả về sau , hiển nhiên dành thời gian cho họ.
Hoàng hậu Samantha kín đáo đánh giá Soso, vuốt cằm nói: “Mời ngồi.”
Ciro kéo Soso ngồi xuống.
Hoàng hậu Samantha lấy từ túi không gian ra một chiếc hộp âm nhạc màu bạc thực tinh xảo , đưa cho Soso: “Ta trở về quá gấp gáp, thật xin lỗi đã không chuẩn bị lễ vật hợp ý ngươi hơn.”
Soso cuống quít đứng lên tiếp nhận lễ vật: “Cảm tạ bệ hạ. Có lỗi phải là con, con đã không chuẩn bị lễ vật.”
Hoàng hậu Samantha hoàng hậu cười: “Không sao, chúng ta có nhiều thời gian.”
Ciro đưa tay kéo vạt áo Soso.
Soso lần nữa ngồi xuống.
Hoàng hậu Samantha cầm lấy cái chuông trên bàn trà khẽ lắc.
Người hầu lập tức tiến vào khoanh tay đợi lệnh.
Samantha nhìn Soso hỏi: “Uống chút gì nhé? Bỏ thêm nho khô và sữa được không?”
Ciro đỡ trán, “Mẫu hậu, người luôn có những phát minh không tưởng trên lĩnh vực ẩm thực.”
Olivia cười: “Ngược lại ta thấy rất hứng thú.”
Hoàng hậu Samantha nói với người hầu: “Cho bốn chén loại ta vừa phát minh.”
Ciro hỏi: “Dì Olivia vừa nói gì vậy?”
Olivia đáp: “Chuyện đáng xấu hổ mới nhất của hoàng đế bệ hạ, ta đang không biết có kể xong trước bữa tối không .”
Ciro: “Dì cứ kể từ từ, một tháng chắc là xong.”
Hoàng hậu Samantha nghiêm mặt: “Ông ta là phụ thân của con.”
Soso căng thẳng .
Ciro ung dung:“Vì vậy?”
Hoàng hậu Samantha và Olivia nhìn nhau cười, chậm rãi nói với Ciro: “Vì vậy chúng ta nên dùng nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về lão.”
Soso nằm trên giường ngắm trăng, ngắm suốt hai giờ. Không phải ánh trăng có bao nhiêu đẹp đẽ, mà là cậu phát hiện mình mất ngủ. Trong đầu lật đi lật lại đều là gương mặt của Ciro, còn có những nụ hôn từ trước tới giờ. Trước kia, vừa rồi, mãnh liệt, mềm nhẹ … từng chút từng chút tràn ra khỏi trí nhớ, chiếm cứ mọi suy nghĩ của cậu, tùy ý chơi đùa khiến cho tim cậu phập phồng.
Cánh tay trên lưng giật giật, thân thể Soso lại bị kéo mạnh sang bên. Lúc này, đầu cậu hướng về phía phòng tắm, trong hai giờ, Ciro đã kéo cậu xoay chuyển đến chín mươi độ, và còn tiếp tục có xu hướng trượt về bên phải.
Soso chầm chậm rút cánh tay ra từ giữa thân thể hai người, dùng tay kia nhẹ nhàng mát xa . Bị ôm hai giờ liền, cậu cảm thấy cánh tay sắp không còn là của mình nữa, mà một cánh tay của Ciro vẫn luôn đặt dưới đầu cậu, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Cậu đột nhiên tò mò chuyện này, không khỏi nâng đầu lên, định kéo cánh tay đặt dưới đầu mình ra.
Cậu vừa nâng cánh tay của Ciro, liền cảm thấy thắt lưng bị siết chặt, thân thể bị kéo mạnh vào lòng Ciro, sau đó nghe được tiếng thì thầm khẩn trương trên đỉnh đầu, “Làm sao vậy?”
Mũi Soso bị đập vào ngực Ciro, có hơi đau xót.
Ciro cúi đầu nhìn cái mái tóc vàng trong ngực mình không ngừng rung rung , không khỏi dịch thân thể về sau, liền nhìn thấy Soso đang không ngừng xoa mũi. “Bị đụng vào à?” Ciro còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng tay vẫn vô thức vỗ lưng Soso, yên lặng trấn an nhóc.
Soso rốt cục cảm thấy mũi đỡ đau hơn, đang muốn ngẩng đầu nói điều gì, chợt nhìn thấy Ciro đã ngả đầu khẽ nhếch miệng ngủ mất.
Ciro khi ngủ và Ciro lúc tỉnh táo hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Không có khí thế sắc bén, cũng sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt khiến cho cậu đỏ mặt tim đập. Ngắm người trước mặt này, trong lòng cậu trào dâng cảm xúc muốn ôm ấp, muốn bảo vệ.
Soso nhìn chằm chằm vào cằm và môi hắn hồi lâu, xác định hắn thật sự đã ngủ, mới yên lặng lần nữa tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn. Vừa rồi phát hiện chỉ cần dúi đầu vào ngực Ciro, ánh trăng ngoài cửa sổ sẽ không hắt lên mắt cậu nữa. Cơn buồn ngủ hình như đã lặng yên trở lại trong thân thể.
……
Buổi sáng khi Ciro tỉnh lại , Soso còn đang ngủ rất say.
Ciro biết tối qua cậu ngủ muộn, cho nên sai Gallon xin nghỉ cho cậu.
Gần đến giữa trưa Soso mới từ từ tỉnh dậy, đôi mắt to có chút sưng đỏ, nhìn không có sức sống bằng mọi ngày. Có điều cậu rất nhanh đã tỉnh táo, rửa mặt thay áo ngủ xong liền vội vã xuống lầu.
Quản gia đang chỉ huy người hầu kiểm tra công tác dọn dẹp lần cuối , nhìn thấy Soso đi xuống, âm thầm thở phào một cái: “Điện hạ, buổi trưa tốt lành.”
Soso khẩn trương hỏi: “Hoàng hậu bệ hạ đã đến chưa?”
Quản gia: “Còn chưa đến.”
Soso thoáng yên tâm, “Ciro đâu?”
Quản gia: “Điện hạ đã đi đón hoàng hậu bệ hạ.”
Soso vừa mới thả lỏng lập tức lại căng thẳng,“Đi bao lâu?”
Quản gia: “Đã được một giờ .”
“A! Quần áo của ta.” Soso nhanh chân chạy lên lầu .
Quản gia phái hai người đi hỗ trợ.
Chờ Soso chỉnh đốn thỏa đáng xong, vừa lúc nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí.
Quản gia hít một hơi thật sâu, vứt cho đám người hầu ánh mắt ra hiệu.
Cửa được người hầu mở sang hai bên, trong nháy mắt ánh mặt trời tiến vào, hạ xuống từng tia óng ánh. Nhưng trong sự chờ mong của bọn họ, Samantha hoàng hậu lại không xuất hiện, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới là Gallon.
Quản gia nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ và điện hạ đâu?”
Gallon: “Bệ hạ và điện hạ đi biệt cung. Ta phụng mệnh điện hạ mời Soso điện hạ tới đó .”
Quản gia không phân biệt nổi trong lòng mình đang cảm thấy yên tâm hay mất mát.
Soso đến bên người quản gia, nhẹ giọng: “Ngài chuẩn bị rất tốt, tôi tin tưởng nếu hoàng hậu bệ hạ nhìn thấy, nhất định sẽ rất hài lòng .”
Quản gia thẳng người: “Đó là trách nhiệm của tôi.”
Gallon xoay người dẫn đường phía trước.
Soso theo sau, bước lên xe ngựa.
Xe ngựa rất nhanh từ vườn trường ra khỏi học viện ma pháp hoàng gia, chạy về hướng biệt cung của Ciro.
Nhìn thấy Soso khẩn trương, Gallon an ủi: “Bệ hạ là một người vô cùng đáng tôn kính.”
Soso mỉm cười: “Tôi tin là thế.”
“Ngài ấy có được những ưu điểm khiến cho tất cả nữ giới hâm mộ.” Gallon không thạo an ủi người khác, nhưng những lời này lại xóa đi bất an của Soso.
Soso đáp: “Tôi có chút nóng lòng muốn gặp ngài ấy rồi.”
Xe ngựa tiến vào một trang viên màu trắng rất khí phái.
Bốn phía trang viên là đồng cỏ mênh mông, trên đồng cỏ nở rộ hoa tươi, hương thơm nức mũi.
Xe ngựa rốt cục dừng lại, Soso cảm thấy có chút khẩn trương. Cửa mở ra ngoài, Soso vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ciro mặc một thân lễ phục màu đen đứng đó, đưa tay cho cậu.
Trái tim lơ lửng tìm không thấy điểm chống đỡ dần dần ổn định, Soso nắm tay Ciro bước xuống xe.
Ciro cười: “Nếu mệt thì ra hiệu bằng mắt cho ta.”
“Em sẽ chịu đựng! Tỏ vẻ mệt mỏi trước mặt bệ hạ thì quá thất lễ.”
“Yên tâm. Ta sẽ tìm cho em cái cớ hoàn mỹ.”
Soso nghi hoặc nhìn hắn.
“Ví dụ như, đến uống chút rượu vang.”
“Em sẽ say.”
“À. Lỗi của ta.” Ciro kéo tay cậu đi vào trong.
Cung điện sáng ngời, nơi nơi đều có hoa tươi.
Ciro dừng bước nơi hành lang cuối cùng, khẽ gõ cánh cửa bên phải, dẫn cậu vào một phòng khách cực rộng.
Ngón tay Soso liên tục co rút, lập tức bị Ciro nắm chặt.
Gần cửa sổ phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi. Một người Soso biết, là Olivia. Một người khác mặc một chiếc váy dài trắng noãn, mái tóc dài đen mượt thả suông không vấn, trang sức màu vàng càng tôn lên sự cao quý xinh đẹp của nàng. Olivia đang nói với nàng câu gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, vẻ mặt thành kính, giống như hoa cỏ ngoài cửa sổ mới là bạn tốt nhất của nàng.
“Mẫu hậu.” Ciro khẽ gọi.
Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười càng sâu vài phần. Nàng gật đầu với Soso,“Vị này là bạn của con?”
“Đúng vậy.” Ciro kéo tay Soso, môi ấn xuống một nụ hôn.
Nhẫn đầu ưng trên ngón giữa của Soso lồ lộ dưới tầm mắt mọi người.
Olivia nhíu mày, thân thể ngả về sau , hiển nhiên dành thời gian cho họ.
Hoàng hậu Samantha kín đáo đánh giá Soso, vuốt cằm nói: “Mời ngồi.”
Ciro kéo Soso ngồi xuống.
Hoàng hậu Samantha lấy từ túi không gian ra một chiếc hộp âm nhạc màu bạc thực tinh xảo , đưa cho Soso: “Ta trở về quá gấp gáp, thật xin lỗi đã không chuẩn bị lễ vật hợp ý ngươi hơn.”
Soso cuống quít đứng lên tiếp nhận lễ vật: “Cảm tạ bệ hạ. Có lỗi phải là con, con đã không chuẩn bị lễ vật.”
Hoàng hậu Samantha hoàng hậu cười: “Không sao, chúng ta có nhiều thời gian.”
Ciro đưa tay kéo vạt áo Soso.
Soso lần nữa ngồi xuống.
Hoàng hậu Samantha cầm lấy cái chuông trên bàn trà khẽ lắc.
Người hầu lập tức tiến vào khoanh tay đợi lệnh.
Samantha nhìn Soso hỏi: “Uống chút gì nhé? Bỏ thêm nho khô và sữa được không?”
Ciro đỡ trán, “Mẫu hậu, người luôn có những phát minh không tưởng trên lĩnh vực ẩm thực.”
Olivia cười: “Ngược lại ta thấy rất hứng thú.”
Hoàng hậu Samantha nói với người hầu: “Cho bốn chén loại ta vừa phát minh.”
Ciro hỏi: “Dì Olivia vừa nói gì vậy?”
Olivia đáp: “Chuyện đáng xấu hổ mới nhất của hoàng đế bệ hạ, ta đang không biết có kể xong trước bữa tối không .”
Ciro: “Dì cứ kể từ từ, một tháng chắc là xong.”
Hoàng hậu Samantha nghiêm mặt: “Ông ta là phụ thân của con.”
Soso căng thẳng .
Ciro ung dung:“Vì vậy?”
Hoàng hậu Samantha và Olivia nhìn nhau cười, chậm rãi nói với Ciro: “Vì vậy chúng ta nên dùng nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về lão.”
/130
|