Ánh rạng đông sáng hôm sau đến chậm khác thường.
Ciro bị tỉnh ngủ nhiều lần, cuối cùng dứt khoát mở mắt đến tận hừng đông.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim ríu rít. Chúng luôn vui vẻ như vậy, vô ưu vô lự như vậy. Ciro cảm thấy bản thân có chút căm ghét thế tục. Hắn rón rén từ trên giường đứng lên, vọt xuống lầu tắm nước lạnh.
Keane vẫn canh giữ ngoài cửa, thân mình thẳng tắp, đứng cả buổi tối mà không thấy gã tỏ vẻ gì mệt mỏi.
Gallon xuất hiện trong phòng khách. Ánh mắt y thong dong nhìn Ciro, vẫn như thường ngày, không có chút tối tăm che giấu.
Lũ chim ngoài cửa sổ hót lên vui mừng.
Ciro cảm thấy tâm trạng mình có chút tốt hơn. Ít nhất giờ phút này tiếng chim hót không làm người ta bực bội như lúc mới rời giường. “Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Có Gallon rồi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Gallon đầy thâm ý.
Gallon chẳng tỏ vẻ gì, như thể hết thảy vẫn giống bình thường.
Ciro đến phòng khách, quay đầu phát hiện Keane còn đứng tại chỗ, “Nghe không hiểu lời ta nói à?”
Keane: “Điện hạ chưa bố trí phòng cho tôi.”
Ciro ngoắc tay với quản gia đi từ trong bếp ra, sau đó chỉ vào Keane đang đứng đó.
Quản gia đáp: “Rõ, thưa điện hạ. Tôi sẽ tìm cho Keane tiên sinh một gian phòng rộng rãi sáng sủa.”
Keane lúc này mới xuống lầu.
Quản gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ. Trong lúc ngài không ở đây, Frank tiên sinh và Patrick tiên sinh đã tới tìm Soso điện hạ hai lần.”
Ciro dừng chân, “Bọn họ có nói gì không?”
Quản gia: “Không có. Nhưng nhìn họ rất lo lắng.”
Ciro gật đầu, “Phái người đến văn phòng viện trưởng xem dì Olivia đã trở về chưa.”
“Rõ.”
Olivia chưa trở về.
Trên thực tế, bà đã đợi trong phòng hội nghị của tòa nhà đại hội đế quốc cả đêm.
Người hầu bị điều tới từ biệt thự của Ciro kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt ngày càng đen sì của Olivia, dè dặt bưng cà phê đến.
“Hoàng hậu bệ hạ còn chưa tới sao?” Bà lạnh lùng hỏi.
Người hầu: “Việc này, nếu ngài không ngại, tôi đi xin chỉ thị một lát.”
“Không cần.” Olivia bỗng đứng dậy khỏi ghế. Nắng sớm lướt qua người bà, lưu lại trên mặt bàn cái bóng thật dài, “Tự ta đi tìm.”
“Viện trưởng đại nhân!” Người hầu kinh hãi.
Nhưng Olivia đã bay ra ngoài nhanh như gió.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Hoàng hậu Samantha mặc áo ngủ tơ tằm ngồi trên xích đu trước cửa sổ, tóc dài rối tung xõa trên vai, khiến cho nàng thoạt nhìn vừa biếng nhác vừa tao nhã.
“Xin lỗi quấy rầy.” Olivia ôm ngực đứng ở cửa.
Hoàng hậu Samantha không ngẩng đầu lên: “Tính nhẫn nại của cậu càng ngày càng kém.”
“Bây giờ là lúc kiểm tra tính nhẫn nại của tớ sao?” Olivia đi tới, thuận tay đóng cửa.
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cầm lấy chén cà phê bên cạnh, nhẹ nhàng hớp một ngụm: “Cậu đợi cả tối?”
“Cả tối cậu không ngủ?”
Hai người đồng thanh.
Hoàng hậu Samantha: “Không, tớ vừa rời giường.”
Olivia cố nén tức giận vừa trào lên ngực: “Cho tớ lý do tại sao cậu trốn tránh không gặp tớ!”
“Tớ muốn yên lặng một mình.” Hoàng hậu Samantha đặt chén cà phê lên bàn, ánh mắt lại sa vào quyển sách.
“Ciro đã trở lại. Chẳng lẽ điều này không đáng quan tâm hơn nghị viện sao?” Tức giận trong mắt Olivia bùng lên như lửa lan đồng cỏ, “Hay là cậu định thay đổi dự định ban đầu?”
“Không, tớ chưa từng thay đổi dự định. Tớ chỉ đang phân vân về cách thức đạt được nó.” Nàng khép sách, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi đó đặt một chậu bách hợp khẽ run rẩy trong gió.
Olivia: “Tớ đang đợi cậu giải thích tại sao không muốn gặp tớ.”
“Tớ nói rồi, tớ muốn yên lặng một mình.”
“Vì Kastalon II?”
“Không phải.” Hoàng hậu Samantha đáp, “Lão ta chưa bao giờ khiến tớ phải suy nghĩ.”
“Phu nhân Rachel?”
“Càng không phải nàng.”
“Tớ không nghĩ ra trừ bọn họ còn có ai đáng cho cậu phải suy nghĩ.”
“Có. Ciro.”
Olivia ngẩn người, “Thằng bé đã trở lại, bình an vô sự.”
“Đó là lý do tại sao tớ phải suy nghĩ.” Hoàng hậu Samantha nói, “Nếu có thể, tớ thật hy vọng nó có thể an ổn ở trong pháo đài kia cùng người mình thích sống nốt quãng đời còn lại.”
Olivia cau mày: “Có ý gì? Không phải cậu hy vọng nó kế thừa đế vị, trở thành hoàng đế anh minh của đế quốc sao? Tại sao lại hy vọng nó an phận ở trong pháo đài nửa đời còn lại? Không, tại sao cậu lại biết nó ở trong một pháo đài? Chẳng lẽ cậu đã sớm biết âm mưu của Kastalon II?!”
“Cậu hỏi nhiều quá, tớ nên trả lời câu nào trước đây?” Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu nhìn bà, trong mắt mang theo vài phần vô tội.
Olivia bình tĩnh, “Từng câu một.”
Hoàng hậu Samantha đứng lên, thuận tay đặt sách sang bên cạnh, nhẹ giọng: “Đúng vậy. Bên người Kastalon II có thân tín của tớ, nhất cử nhất động của lão ta tớ đều rõ như lòng bàn tay.”
“Bao gồm cả chuyện lão muốn cầm tù Ciro?”
“Đúng vậy.”
“Đây là nguyên nhân tại sao ngày đó cậu đột nhiên bảo tớ tới nghị viện tìm Lutherking?”
“Đúng vậy.”
Nàng thừa nhận vô cùng thản nhiên, ngược lại Olivia càng không yên lòng, “Tại sao? Tại sao cậu làm như vậy? Chẳng lẽ muốn rèn luyện cho Ciro?”
“Olivia,” Hoàng hậu Samantha như thế muốn trấn an nóng nảy của bà, mềm giọng hỏi, “Cậu còn nhớ lý tưởng của tớ không?”
“Nhớ. Giúp con mình trở thành hoàng đế đế quốc, khai sáng đế quốc thịnh thế.” Olivia không cần nghĩ ngợi trả lời.
Hoàng hậu Samantha mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Nhưng cậu không biết là những gì cậu để Ciro chịu đựng đã vượt qua khả năng chịu đựng của nó sao?” Olivia chỉ trích, “Cậu không nên để thằng bé một mình chiến đấu. Quá nguy hiểm! Cho dù là bồi dưỡng người thừa kế tương lai của đế quốc, cũng không nên…”
“Tớ vẫn chưa muốn cho nó trở thành người thừa kế tương lai của đế quốc.” Hoàng hậu Samantha thản nhiên ngắt lời bà.
Olivia ngưng bặt.
Hoàng hậu Samantha đứng cách bà năm sáu bước, chỉ cần đến gần vài bước, bà có thể thu hết thảy của nàng vào mắt. Nhưng hết thảy ấy chỉ là bề ngoài. Bà phát hiện có lẽ mình chưa từng thật sự hiểu người trước mặt. Cho dù hai người đã quen biết nhau hơn hai mươi năm.
“Cậu nói cái gì?” Bà không thể tin hỏi.
Hoàng hậu Samantha đặt nhẹ tay lên bụng, trên mặt lộ vẻ dịu dàng.
“Không phải cậu muốn nói cho tớ…” Olivia giật mình nhìn nàng.
Hoàng hậu Samantha đáp: “Sau khi tớ trở về, đã từng lên giường với Kastalon II.” Chỉ cần ăn nằm cùng hoàng đế, sẽ có ghi chép phòng the.
Olivia chỉ cảm thấy đầu nổ bùng một tiếng! Bà ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia, nhưng không thể hiểu được từng câu từng chữ nàng vừa thốt ra. “Cho dù vậy cậu cũng không nhất định sẽ mang thai.”
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt: “Chỉ cần muốn, tớ sẽ mang thai.”
Olivia đột nhiên như hiểu được gì đó. Bà cảm thấy ngực nặng trịch như đeo đá, không thể thở nổi, “Cho dù vậy, Ciro vẫn còn đây, đứa trẻ không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Hoàng hậu Samantha hạ mắt, “Vì thế tớ mới hy vọng Ciro có thể ở lại pháo đài kia.”
“Cậu điên rồi!” Olivia rốt cục bùng nổ, “Không ngờ cậu lại có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với chính con trai ruột của mình!”
“Hơn mười năm trước, tớ đã hiểu được một đạo lý.” Hoàng hậu Samantha chậm rãi quay đầu, ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh như dao, “Muốn đạt được tự do thật sự, nhất định phải đứng ở chỗ cao nhất, để mọi người đều quỳ dưới chân mình, không thể lay động mình, không thể khống chế mình, cũng không thể nói không với mình.”
Sắc mặt Olivia đột nhiên dịu đi, “Cậu còn ghi hận chuyện năm đó?”
Hoàng hậu Samantha nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa bách hợp bên cửa sổ, ánh mắt dần dần nhu hòa, nhưng ngữ khí vẫn âm lãnh như trước, “Chưa bao giờ quên.”
Ciro bị tỉnh ngủ nhiều lần, cuối cùng dứt khoát mở mắt đến tận hừng đông.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim ríu rít. Chúng luôn vui vẻ như vậy, vô ưu vô lự như vậy. Ciro cảm thấy bản thân có chút căm ghét thế tục. Hắn rón rén từ trên giường đứng lên, vọt xuống lầu tắm nước lạnh.
Keane vẫn canh giữ ngoài cửa, thân mình thẳng tắp, đứng cả buổi tối mà không thấy gã tỏ vẻ gì mệt mỏi.
Gallon xuất hiện trong phòng khách. Ánh mắt y thong dong nhìn Ciro, vẫn như thường ngày, không có chút tối tăm che giấu.
Lũ chim ngoài cửa sổ hót lên vui mừng.
Ciro cảm thấy tâm trạng mình có chút tốt hơn. Ít nhất giờ phút này tiếng chim hót không làm người ta bực bội như lúc mới rời giường. “Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Có Gallon rồi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Gallon đầy thâm ý.
Gallon chẳng tỏ vẻ gì, như thể hết thảy vẫn giống bình thường.
Ciro đến phòng khách, quay đầu phát hiện Keane còn đứng tại chỗ, “Nghe không hiểu lời ta nói à?”
Keane: “Điện hạ chưa bố trí phòng cho tôi.”
Ciro ngoắc tay với quản gia đi từ trong bếp ra, sau đó chỉ vào Keane đang đứng đó.
Quản gia đáp: “Rõ, thưa điện hạ. Tôi sẽ tìm cho Keane tiên sinh một gian phòng rộng rãi sáng sủa.”
Keane lúc này mới xuống lầu.
Quản gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ. Trong lúc ngài không ở đây, Frank tiên sinh và Patrick tiên sinh đã tới tìm Soso điện hạ hai lần.”
Ciro dừng chân, “Bọn họ có nói gì không?”
Quản gia: “Không có. Nhưng nhìn họ rất lo lắng.”
Ciro gật đầu, “Phái người đến văn phòng viện trưởng xem dì Olivia đã trở về chưa.”
“Rõ.”
Olivia chưa trở về.
Trên thực tế, bà đã đợi trong phòng hội nghị của tòa nhà đại hội đế quốc cả đêm.
Người hầu bị điều tới từ biệt thự của Ciro kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt ngày càng đen sì của Olivia, dè dặt bưng cà phê đến.
“Hoàng hậu bệ hạ còn chưa tới sao?” Bà lạnh lùng hỏi.
Người hầu: “Việc này, nếu ngài không ngại, tôi đi xin chỉ thị một lát.”
“Không cần.” Olivia bỗng đứng dậy khỏi ghế. Nắng sớm lướt qua người bà, lưu lại trên mặt bàn cái bóng thật dài, “Tự ta đi tìm.”
“Viện trưởng đại nhân!” Người hầu kinh hãi.
Nhưng Olivia đã bay ra ngoài nhanh như gió.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Hoàng hậu Samantha mặc áo ngủ tơ tằm ngồi trên xích đu trước cửa sổ, tóc dài rối tung xõa trên vai, khiến cho nàng thoạt nhìn vừa biếng nhác vừa tao nhã.
“Xin lỗi quấy rầy.” Olivia ôm ngực đứng ở cửa.
Hoàng hậu Samantha không ngẩng đầu lên: “Tính nhẫn nại của cậu càng ngày càng kém.”
“Bây giờ là lúc kiểm tra tính nhẫn nại của tớ sao?” Olivia đi tới, thuận tay đóng cửa.
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cầm lấy chén cà phê bên cạnh, nhẹ nhàng hớp một ngụm: “Cậu đợi cả tối?”
“Cả tối cậu không ngủ?”
Hai người đồng thanh.
Hoàng hậu Samantha: “Không, tớ vừa rời giường.”
Olivia cố nén tức giận vừa trào lên ngực: “Cho tớ lý do tại sao cậu trốn tránh không gặp tớ!”
“Tớ muốn yên lặng một mình.” Hoàng hậu Samantha đặt chén cà phê lên bàn, ánh mắt lại sa vào quyển sách.
“Ciro đã trở lại. Chẳng lẽ điều này không đáng quan tâm hơn nghị viện sao?” Tức giận trong mắt Olivia bùng lên như lửa lan đồng cỏ, “Hay là cậu định thay đổi dự định ban đầu?”
“Không, tớ chưa từng thay đổi dự định. Tớ chỉ đang phân vân về cách thức đạt được nó.” Nàng khép sách, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi đó đặt một chậu bách hợp khẽ run rẩy trong gió.
Olivia: “Tớ đang đợi cậu giải thích tại sao không muốn gặp tớ.”
“Tớ nói rồi, tớ muốn yên lặng một mình.”
“Vì Kastalon II?”
“Không phải.” Hoàng hậu Samantha đáp, “Lão ta chưa bao giờ khiến tớ phải suy nghĩ.”
“Phu nhân Rachel?”
“Càng không phải nàng.”
“Tớ không nghĩ ra trừ bọn họ còn có ai đáng cho cậu phải suy nghĩ.”
“Có. Ciro.”
Olivia ngẩn người, “Thằng bé đã trở lại, bình an vô sự.”
“Đó là lý do tại sao tớ phải suy nghĩ.” Hoàng hậu Samantha nói, “Nếu có thể, tớ thật hy vọng nó có thể an ổn ở trong pháo đài kia cùng người mình thích sống nốt quãng đời còn lại.”
Olivia cau mày: “Có ý gì? Không phải cậu hy vọng nó kế thừa đế vị, trở thành hoàng đế anh minh của đế quốc sao? Tại sao lại hy vọng nó an phận ở trong pháo đài nửa đời còn lại? Không, tại sao cậu lại biết nó ở trong một pháo đài? Chẳng lẽ cậu đã sớm biết âm mưu của Kastalon II?!”
“Cậu hỏi nhiều quá, tớ nên trả lời câu nào trước đây?” Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu nhìn bà, trong mắt mang theo vài phần vô tội.
Olivia bình tĩnh, “Từng câu một.”
Hoàng hậu Samantha đứng lên, thuận tay đặt sách sang bên cạnh, nhẹ giọng: “Đúng vậy. Bên người Kastalon II có thân tín của tớ, nhất cử nhất động của lão ta tớ đều rõ như lòng bàn tay.”
“Bao gồm cả chuyện lão muốn cầm tù Ciro?”
“Đúng vậy.”
“Đây là nguyên nhân tại sao ngày đó cậu đột nhiên bảo tớ tới nghị viện tìm Lutherking?”
“Đúng vậy.”
Nàng thừa nhận vô cùng thản nhiên, ngược lại Olivia càng không yên lòng, “Tại sao? Tại sao cậu làm như vậy? Chẳng lẽ muốn rèn luyện cho Ciro?”
“Olivia,” Hoàng hậu Samantha như thế muốn trấn an nóng nảy của bà, mềm giọng hỏi, “Cậu còn nhớ lý tưởng của tớ không?”
“Nhớ. Giúp con mình trở thành hoàng đế đế quốc, khai sáng đế quốc thịnh thế.” Olivia không cần nghĩ ngợi trả lời.
Hoàng hậu Samantha mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Nhưng cậu không biết là những gì cậu để Ciro chịu đựng đã vượt qua khả năng chịu đựng của nó sao?” Olivia chỉ trích, “Cậu không nên để thằng bé một mình chiến đấu. Quá nguy hiểm! Cho dù là bồi dưỡng người thừa kế tương lai của đế quốc, cũng không nên…”
“Tớ vẫn chưa muốn cho nó trở thành người thừa kế tương lai của đế quốc.” Hoàng hậu Samantha thản nhiên ngắt lời bà.
Olivia ngưng bặt.
Hoàng hậu Samantha đứng cách bà năm sáu bước, chỉ cần đến gần vài bước, bà có thể thu hết thảy của nàng vào mắt. Nhưng hết thảy ấy chỉ là bề ngoài. Bà phát hiện có lẽ mình chưa từng thật sự hiểu người trước mặt. Cho dù hai người đã quen biết nhau hơn hai mươi năm.
“Cậu nói cái gì?” Bà không thể tin hỏi.
Hoàng hậu Samantha đặt nhẹ tay lên bụng, trên mặt lộ vẻ dịu dàng.
“Không phải cậu muốn nói cho tớ…” Olivia giật mình nhìn nàng.
Hoàng hậu Samantha đáp: “Sau khi tớ trở về, đã từng lên giường với Kastalon II.” Chỉ cần ăn nằm cùng hoàng đế, sẽ có ghi chép phòng the.
Olivia chỉ cảm thấy đầu nổ bùng một tiếng! Bà ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia, nhưng không thể hiểu được từng câu từng chữ nàng vừa thốt ra. “Cho dù vậy cậu cũng không nhất định sẽ mang thai.”
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt: “Chỉ cần muốn, tớ sẽ mang thai.”
Olivia đột nhiên như hiểu được gì đó. Bà cảm thấy ngực nặng trịch như đeo đá, không thể thở nổi, “Cho dù vậy, Ciro vẫn còn đây, đứa trẻ không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Hoàng hậu Samantha hạ mắt, “Vì thế tớ mới hy vọng Ciro có thể ở lại pháo đài kia.”
“Cậu điên rồi!” Olivia rốt cục bùng nổ, “Không ngờ cậu lại có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với chính con trai ruột của mình!”
“Hơn mười năm trước, tớ đã hiểu được một đạo lý.” Hoàng hậu Samantha chậm rãi quay đầu, ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh như dao, “Muốn đạt được tự do thật sự, nhất định phải đứng ở chỗ cao nhất, để mọi người đều quỳ dưới chân mình, không thể lay động mình, không thể khống chế mình, cũng không thể nói không với mình.”
Sắc mặt Olivia đột nhiên dịu đi, “Cậu còn ghi hận chuyện năm đó?”
Hoàng hậu Samantha nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa bách hợp bên cửa sổ, ánh mắt dần dần nhu hòa, nhưng ngữ khí vẫn âm lãnh như trước, “Chưa bao giờ quên.”
/130
|