Tư duy của Soso không còn mạch lạc, toàn thân cao thấp chỉ có duy nhất một cảm giác: nóng! Nóng như thể cả người bị đốt trụi.
“Di…” Cậu há miệng thở dốc, yết hầu không thốt ra lời.
“Người kia là ai?” Một ma pháp sư hỏa hệ hoảng sợ hỏi.
Số ma pháp sư từng gặp Soso rất ít, nhưng kỵ sĩ biết nhiều hơn về thân phận của cậu, không khỏi lo lắng nhìn về phía Ciro.
Ciro mặt không đổi sắc.
“Dilin…” Soso âm thầm nhẩm hai chữ này, ngón tay nắm da đầu gần như muốn khảm vào trong. Đau quá, đau quá, đau quá… “Dilin!” Cậu đột nhiên ngửa đầu, dùng chút sức lực cuối cùng hô lên.
Nước!
Dòng thác cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống! Gọi là đúng lúc đổ mưa chỉ sợ không đủ để hình dung tình cảnh hiện giờ.
Tất cả mọi người cảm thấy nhiệt độ bốn phía hạ thấp rõ rệt.
“A? Điện hạ?” Các ma pháp sư kinh hoảng tìm khắp nơi.
Kỵ sĩ im lặng vây quanh Ciro đang ngồi trên mặt đất ôm Soso thật chặt. Trong nháy mắt khi nước trút xuống, Soso cũng ngã từ không trung, bởi vì tư thế ngã không tốt lắm, trên đầu mọc ra cục u lớn.
Ngón tay Ciro nhẹ nhàng vuốt ve cục u hơi nhô lên trên trán cậu, nhìn thoáng qua, thấy vết bỏng trên cổ tay Soso, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Xem ra dù không có ta, mọi người cũng xử lý vấn đề rất khá.” Tiếng Vincent đột nhiên vang lên, đi đến trước mặt Ciro, cúi đầu nhìn thấy Soso, mắt rất nhanh lóe sáng, “A? Hỏa nguyên tố trong không khí sinh động dị thường là do nhóc con này đúng không?”
Ciro ôm Soso đứng lên, “Làm thế nào để ra ngoài?”
Vincent chớp mắt: “Ngươi không muốn biết ta vừa gặp cái gì… Được rồi, nếu ngươi không muốn thì đi ra đi.” Ông ta đi quanh mảnh đất cháy trụi đen thui hoang vắng một vòng, cảnh sắc bốn phía tức thì biến đổi.
Ánh lửa lóe lên.
Các ma pháp sư đã bị lửa thiêu thành chim sợ cành cong lập tức nhảy dựng, áp sát về phía Vincent và Ciro.
Vincent sửng sốt, tiện tay triệu hồi ra một thủy cầu thật lớn, sau đó giật nổ.
Bọt nước bắn tung tóe, ép thế lửa hạ xuống, lộ ra đám cây cối bị đốt đến đen đen vàng vàng.
Ciro ôm Soso ra ngoài bìa rừng, kỵ sĩ và ma pháp sư chặt chẽ vây xung quanh hắn. Sau sự kiện thích khách trong rừng cây, bọn họ không bao giờ cho rằng trên đời có khoảng cách an toàn nào nữa. Bảo vệ sát sườn mới là an toàn nhất!
Đám người Ivan chạy tới, nhìn thấy Ciro bình an vô sự, vui vẻ gọi: “Điện hạ!”
Ciro lạnh lùng: “Tại sao Soso ở trong này?”
Nụ cười chưa kịp nở hết lập tức cứng đờ, Ivan nhanh chóng nghiêm mặt: “Điện hạ Soso lo lắng cho an nguy của điện hạ, nhất định phải đích thân xác minh điện hạ không có việc gì mới yên tâm.”
Tay Ciro ôm Soso nắm thật chặt, lại hỏi: “Dilin đâu?”
Ivan đáp: “Dilin về Sangtu hội hợp với Hydeine. Có điều cậu ấy nói sẽ mang Hydeine đến khu rừng này.” Tới làm gì thì không nói rõ.
Ciro nhíu mày.
Vincent cười hết sức lạnh lẽo, “Hydeine có đáng tin hơn ta không?”
Ivan kiên trì không hé răng. Trong lòng ông cảm thấy biểu hiện của Vincent trong chuyện này chẳng đáng tin chút nào. Nhớ tới vừa nãy gặp phải thích khách, Ivan bẩm báo: “Thích khách mai phục ngoài bìa rừng đã bị chúng tôi đánh lui.”
Ciro gật đầu, “Xe ngựa đâu?”
Ivan chỉ về phía sau.
Ciro bước dài về trước.
Ivan vươn tay muốn tiếp lấy Soso, lại bị Ciro vô thức tránh đi.
Ivan kinh ngạc, yên lặng thu tay lại.
Vincent vỗ vỗ bả vai Ivan đầy thâm ý.
Xe ngựa của đội buôn hiển nhiên không thể chứa đủ tất cả mọi người. Đám kỵ sĩ vô cùng phong độ nhường xe ngựa, nhưng dù thế, mỗi chiếc xe cũng chen chúc bốn năm ma pháp sư.
Ciro đến trước xe ngựa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Vincent đang theo sau hắn chuẩn bị cùng lên xe sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Gallon.”
Vincent lúc này như mới nhớ ra, “Đúng rồi, Gallon đâu?”
“Còn ở trong rừng.”
Vincent cam chịu quay trở lại khu rừng. Ông ta là người duy nhất ở đây có thể đi lại dễ dàng trong ma pháp trận không gian.
Ciro ngồi lên xe ngựa, giật giật cánh tay, điều chỉnh tư thế để Soso nằm thoải mái hơn – dù chẳng có gì khác biệt đối với Soso đã hoàn toàn mất ý thức.
Cửa xe được Ivan đóng nhẹ vào, thùng xe biến thành một không gian riêng tư độc lập bí ẩn.
Ciro dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn Soso, suy nghĩ hỗn loạn như cuộn chỉ rối.
Tại sao quay trở lại? Trước khi Ciro nhận ra, ngón tay hắn đã khẽ vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của Soso. Xúc cảm mềm mại khiến cho hắn sau khi nhận ra rồi vẫn không đành lòng rời tay.
Người cậu muốn gặp nhất không phải là Dilin sao?
Ciro nhớ tới cái tên Soso vô thức kêu lên khi đau đớn đến rơi lệ, bàn tay trên khuôn mặt không khỏi siết chặt. Trên khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng một khối.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Lát sau, cửa mở ra, Vincent mang theo luồng gió tiến vào. Gallon đứng ngoài, một thân vết thương, mặt không đổi sắc hành lễ với hắn.
Ciro nói: “Lên đây đi.”
Gallon ngồi lên xe ngựa, cẩn thận duy trì khoảng cách với Vincent.
Cửa đóng lại.
Ivan đứng bên cạnh xin chỉ thị: “Điện hạ, đã xuất phát được chưa?”
“Ừ.” Ciro nhắm mắt.
Vincent đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự không muốn biết ta vừa gặp phải chuyện gì à?”
Người có thể giữ chân Vincent tuyệt đối không phải người thường. Trong lòng Ciro rất muốn biết, nhưng hắn quá mệt mỏi. Vừa rồi hắn hao phí quá nhiều tinh thần lực, cho nên hiện tại căn bản không dậy nổi tinh thần.
Vincent dường như đã nhìn ra, hít vào nói: “Lát nữa kể sau.”
Bốn người trong xe đều trải qua những việc ly kỳ, song hết thảy đã kết thúc, hiện giờ họ có đủ thời gian để nghỉ ngơi lại sức, sau đó từ từ thảo luận về những gì đã xảy ra.
Xe ngựa lắc lư tựa chiếc nôi.
Đám người Ciro nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Sau đó…
Vincent mở to mắt, nhíu mày nhìn cái chân đột nhiên đập vào đầu gối mình.
Ciro không hề phát giác, ôm Soso ngủ say sưa.
Vincent quay đầu nhìn Gallon.
Gallon đưa tay nhẹ nhàng gỡ chân Ciro xuống.
Vincent giật giật mông, ngủ tiếp.
Đại khái ba phút sau, Vincent cảm thấy chân đau nhói. Ông ta cúi đầu nhìn, chân lại bị Ciro đạp vào.
Lần này Gallon không cần Vincent ám chỉ cũng rất thức thời dời chân Ciro đi.
Vincent lẩm bẩm một câu. Giấc ngủ khi toàn thân mệt nhọc thì thơm ngon cỡ nào! Nhưng giấc ngủ ngon như vậy tự dưng lại bị quấy rầy liên tục.
Gallon ngẫm nghĩ: “Chúng ta đổi chỗ đi.”
Vincent chỉ mong có thế. Hai người gian nan đổi chỗ trong không gian nhỏ hẹp chật chội.
Một lần nữa sau khi ngồi xuống, Vincent yên tâm tiếp tục ngủ. Nhưng ông ta rất nhanh phát hiện mình yên tâm quá sớm. Bởi vì không đến mười phút, trên bắp đùi ông ta lại có thêm một cái chân.
Vincent không nói gì nhìn Ciro không biết từ khi nào đã dịch tới bên cạnh, lấy khuỷu tay chọc vào Gallon hỏi: “Hắn cố ý à?”
Gallon đáp: “Không phải.”
“…” Vincent bất đắc dĩ bưng trán, “Thật khó tin chân của hắn đạp ta nhiều lần như vậy, tay từ đầu đến cuối lại không động, vẫn luôn ôm Soso.”
Gallon coi như không nghe thấy.
Vincent ngẫm nghĩ, dứt khoát mặc kệ cái chân ngủ tiếp.
Làm vậy đích xác tốt hơn nhiều, tuy rằng khi tỉnh lại hai cái đùi hơi hơi tê mỏi chút đỉnh, nhưng ít ra khi ngủ còn được yên ổn.
Chờ mọi người tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Xe ngựa dừng ven đường, Ivan đang chỉ huy người trong đội buôn dựng lều và chuẩn bị bữa tối.
Gallon xuống hỗ trợ.
Ciro và Vincent vẫn ngồi trong xe.
Ciro lo lắng vuốt trán Soso. Soso mãi không tỉnh.
Vincent nói: “Chắc là tinh thần lực cạn kiệt.”
Lòng Ciro trầm xuống. Tinh thần lực cạn kiệt có khả năng sẽ biến thành kẻ ngốc.
Vincent nói tiếp: “Có điều người có được lửa giận tinh linh chắc sẽ không biến thành kẻ ngốc dễ dàng như vậy đâu.” Ông ta không chứng kiến sự tình, nhưng nguyên tố dị thường lưu lại trong không khí đã đủ để ông ta đoán ra bảy tám phần.
Ciro nghe thấy ám chỉ trong lời ông ta. Là ma pháp sư hỏa hệ, hắn biết rõ lửa giận tinh linh có ý nghĩa gì. Sở dĩ Hydeine được xưng là ma pháp sư đứng đầu đại lục chính vì hắn có được lửa giận tinh linh. Nếu Soso cũng có, chẳng lẽ trước đó cậu luôn ngụy trang bản thân?
Nghi vấn vừa nảy mầm, Ciro đã giẫm nát. Ma pháp sư có được lửa giận tinh linh không cần phải ngụy trang làm gì cả. Hắn sẵn sàng tin tưởng tất cả những gì xảy ra quanh Soso hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.
“Di…” Cậu há miệng thở dốc, yết hầu không thốt ra lời.
“Người kia là ai?” Một ma pháp sư hỏa hệ hoảng sợ hỏi.
Số ma pháp sư từng gặp Soso rất ít, nhưng kỵ sĩ biết nhiều hơn về thân phận của cậu, không khỏi lo lắng nhìn về phía Ciro.
Ciro mặt không đổi sắc.
“Dilin…” Soso âm thầm nhẩm hai chữ này, ngón tay nắm da đầu gần như muốn khảm vào trong. Đau quá, đau quá, đau quá… “Dilin!” Cậu đột nhiên ngửa đầu, dùng chút sức lực cuối cùng hô lên.
Nước!
Dòng thác cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống! Gọi là đúng lúc đổ mưa chỉ sợ không đủ để hình dung tình cảnh hiện giờ.
Tất cả mọi người cảm thấy nhiệt độ bốn phía hạ thấp rõ rệt.
“A? Điện hạ?” Các ma pháp sư kinh hoảng tìm khắp nơi.
Kỵ sĩ im lặng vây quanh Ciro đang ngồi trên mặt đất ôm Soso thật chặt. Trong nháy mắt khi nước trút xuống, Soso cũng ngã từ không trung, bởi vì tư thế ngã không tốt lắm, trên đầu mọc ra cục u lớn.
Ngón tay Ciro nhẹ nhàng vuốt ve cục u hơi nhô lên trên trán cậu, nhìn thoáng qua, thấy vết bỏng trên cổ tay Soso, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Xem ra dù không có ta, mọi người cũng xử lý vấn đề rất khá.” Tiếng Vincent đột nhiên vang lên, đi đến trước mặt Ciro, cúi đầu nhìn thấy Soso, mắt rất nhanh lóe sáng, “A? Hỏa nguyên tố trong không khí sinh động dị thường là do nhóc con này đúng không?”
Ciro ôm Soso đứng lên, “Làm thế nào để ra ngoài?”
Vincent chớp mắt: “Ngươi không muốn biết ta vừa gặp cái gì… Được rồi, nếu ngươi không muốn thì đi ra đi.” Ông ta đi quanh mảnh đất cháy trụi đen thui hoang vắng một vòng, cảnh sắc bốn phía tức thì biến đổi.
Ánh lửa lóe lên.
Các ma pháp sư đã bị lửa thiêu thành chim sợ cành cong lập tức nhảy dựng, áp sát về phía Vincent và Ciro.
Vincent sửng sốt, tiện tay triệu hồi ra một thủy cầu thật lớn, sau đó giật nổ.
Bọt nước bắn tung tóe, ép thế lửa hạ xuống, lộ ra đám cây cối bị đốt đến đen đen vàng vàng.
Ciro ôm Soso ra ngoài bìa rừng, kỵ sĩ và ma pháp sư chặt chẽ vây xung quanh hắn. Sau sự kiện thích khách trong rừng cây, bọn họ không bao giờ cho rằng trên đời có khoảng cách an toàn nào nữa. Bảo vệ sát sườn mới là an toàn nhất!
Đám người Ivan chạy tới, nhìn thấy Ciro bình an vô sự, vui vẻ gọi: “Điện hạ!”
Ciro lạnh lùng: “Tại sao Soso ở trong này?”
Nụ cười chưa kịp nở hết lập tức cứng đờ, Ivan nhanh chóng nghiêm mặt: “Điện hạ Soso lo lắng cho an nguy của điện hạ, nhất định phải đích thân xác minh điện hạ không có việc gì mới yên tâm.”
Tay Ciro ôm Soso nắm thật chặt, lại hỏi: “Dilin đâu?”
Ivan đáp: “Dilin về Sangtu hội hợp với Hydeine. Có điều cậu ấy nói sẽ mang Hydeine đến khu rừng này.” Tới làm gì thì không nói rõ.
Ciro nhíu mày.
Vincent cười hết sức lạnh lẽo, “Hydeine có đáng tin hơn ta không?”
Ivan kiên trì không hé răng. Trong lòng ông cảm thấy biểu hiện của Vincent trong chuyện này chẳng đáng tin chút nào. Nhớ tới vừa nãy gặp phải thích khách, Ivan bẩm báo: “Thích khách mai phục ngoài bìa rừng đã bị chúng tôi đánh lui.”
Ciro gật đầu, “Xe ngựa đâu?”
Ivan chỉ về phía sau.
Ciro bước dài về trước.
Ivan vươn tay muốn tiếp lấy Soso, lại bị Ciro vô thức tránh đi.
Ivan kinh ngạc, yên lặng thu tay lại.
Vincent vỗ vỗ bả vai Ivan đầy thâm ý.
Xe ngựa của đội buôn hiển nhiên không thể chứa đủ tất cả mọi người. Đám kỵ sĩ vô cùng phong độ nhường xe ngựa, nhưng dù thế, mỗi chiếc xe cũng chen chúc bốn năm ma pháp sư.
Ciro đến trước xe ngựa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Vincent đang theo sau hắn chuẩn bị cùng lên xe sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Gallon.”
Vincent lúc này như mới nhớ ra, “Đúng rồi, Gallon đâu?”
“Còn ở trong rừng.”
Vincent cam chịu quay trở lại khu rừng. Ông ta là người duy nhất ở đây có thể đi lại dễ dàng trong ma pháp trận không gian.
Ciro ngồi lên xe ngựa, giật giật cánh tay, điều chỉnh tư thế để Soso nằm thoải mái hơn – dù chẳng có gì khác biệt đối với Soso đã hoàn toàn mất ý thức.
Cửa xe được Ivan đóng nhẹ vào, thùng xe biến thành một không gian riêng tư độc lập bí ẩn.
Ciro dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn Soso, suy nghĩ hỗn loạn như cuộn chỉ rối.
Tại sao quay trở lại? Trước khi Ciro nhận ra, ngón tay hắn đã khẽ vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của Soso. Xúc cảm mềm mại khiến cho hắn sau khi nhận ra rồi vẫn không đành lòng rời tay.
Người cậu muốn gặp nhất không phải là Dilin sao?
Ciro nhớ tới cái tên Soso vô thức kêu lên khi đau đớn đến rơi lệ, bàn tay trên khuôn mặt không khỏi siết chặt. Trên khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng một khối.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Lát sau, cửa mở ra, Vincent mang theo luồng gió tiến vào. Gallon đứng ngoài, một thân vết thương, mặt không đổi sắc hành lễ với hắn.
Ciro nói: “Lên đây đi.”
Gallon ngồi lên xe ngựa, cẩn thận duy trì khoảng cách với Vincent.
Cửa đóng lại.
Ivan đứng bên cạnh xin chỉ thị: “Điện hạ, đã xuất phát được chưa?”
“Ừ.” Ciro nhắm mắt.
Vincent đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự không muốn biết ta vừa gặp phải chuyện gì à?”
Người có thể giữ chân Vincent tuyệt đối không phải người thường. Trong lòng Ciro rất muốn biết, nhưng hắn quá mệt mỏi. Vừa rồi hắn hao phí quá nhiều tinh thần lực, cho nên hiện tại căn bản không dậy nổi tinh thần.
Vincent dường như đã nhìn ra, hít vào nói: “Lát nữa kể sau.”
Bốn người trong xe đều trải qua những việc ly kỳ, song hết thảy đã kết thúc, hiện giờ họ có đủ thời gian để nghỉ ngơi lại sức, sau đó từ từ thảo luận về những gì đã xảy ra.
Xe ngựa lắc lư tựa chiếc nôi.
Đám người Ciro nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Sau đó…
Vincent mở to mắt, nhíu mày nhìn cái chân đột nhiên đập vào đầu gối mình.
Ciro không hề phát giác, ôm Soso ngủ say sưa.
Vincent quay đầu nhìn Gallon.
Gallon đưa tay nhẹ nhàng gỡ chân Ciro xuống.
Vincent giật giật mông, ngủ tiếp.
Đại khái ba phút sau, Vincent cảm thấy chân đau nhói. Ông ta cúi đầu nhìn, chân lại bị Ciro đạp vào.
Lần này Gallon không cần Vincent ám chỉ cũng rất thức thời dời chân Ciro đi.
Vincent lẩm bẩm một câu. Giấc ngủ khi toàn thân mệt nhọc thì thơm ngon cỡ nào! Nhưng giấc ngủ ngon như vậy tự dưng lại bị quấy rầy liên tục.
Gallon ngẫm nghĩ: “Chúng ta đổi chỗ đi.”
Vincent chỉ mong có thế. Hai người gian nan đổi chỗ trong không gian nhỏ hẹp chật chội.
Một lần nữa sau khi ngồi xuống, Vincent yên tâm tiếp tục ngủ. Nhưng ông ta rất nhanh phát hiện mình yên tâm quá sớm. Bởi vì không đến mười phút, trên bắp đùi ông ta lại có thêm một cái chân.
Vincent không nói gì nhìn Ciro không biết từ khi nào đã dịch tới bên cạnh, lấy khuỷu tay chọc vào Gallon hỏi: “Hắn cố ý à?”
Gallon đáp: “Không phải.”
“…” Vincent bất đắc dĩ bưng trán, “Thật khó tin chân của hắn đạp ta nhiều lần như vậy, tay từ đầu đến cuối lại không động, vẫn luôn ôm Soso.”
Gallon coi như không nghe thấy.
Vincent ngẫm nghĩ, dứt khoát mặc kệ cái chân ngủ tiếp.
Làm vậy đích xác tốt hơn nhiều, tuy rằng khi tỉnh lại hai cái đùi hơi hơi tê mỏi chút đỉnh, nhưng ít ra khi ngủ còn được yên ổn.
Chờ mọi người tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Xe ngựa dừng ven đường, Ivan đang chỉ huy người trong đội buôn dựng lều và chuẩn bị bữa tối.
Gallon xuống hỗ trợ.
Ciro và Vincent vẫn ngồi trong xe.
Ciro lo lắng vuốt trán Soso. Soso mãi không tỉnh.
Vincent nói: “Chắc là tinh thần lực cạn kiệt.”
Lòng Ciro trầm xuống. Tinh thần lực cạn kiệt có khả năng sẽ biến thành kẻ ngốc.
Vincent nói tiếp: “Có điều người có được lửa giận tinh linh chắc sẽ không biến thành kẻ ngốc dễ dàng như vậy đâu.” Ông ta không chứng kiến sự tình, nhưng nguyên tố dị thường lưu lại trong không khí đã đủ để ông ta đoán ra bảy tám phần.
Ciro nghe thấy ám chỉ trong lời ông ta. Là ma pháp sư hỏa hệ, hắn biết rõ lửa giận tinh linh có ý nghĩa gì. Sở dĩ Hydeine được xưng là ma pháp sư đứng đầu đại lục chính vì hắn có được lửa giận tinh linh. Nếu Soso cũng có, chẳng lẽ trước đó cậu luôn ngụy trang bản thân?
Nghi vấn vừa nảy mầm, Ciro đã giẫm nát. Ma pháp sư có được lửa giận tinh linh không cần phải ngụy trang làm gì cả. Hắn sẵn sàng tin tưởng tất cả những gì xảy ra quanh Soso hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.
/130
|