Mây đen dày đặc thành Putra.
Từ phủ thành chủ cho đến dinh thự tạm thời của Ciro đều bị bao phủ bởi khí tức tối tăm khó tả.
Ivan cầm thư gửi từ Fariel đứng chờ ở ngoài gần hai tiếng đồng hồ, vẫn không được phép vào cửa. Điều duy nhất an ủi ông ta là bên người còn có Pan cùng bị “phạt đứng.”
Cửa đột nhiên mở một khe nhỏ đủ cho một người, Gallon bước ra.
Mắt Ivan sáng lên, nghênh đón: “Điện hạ ngài ấy…”
“Xin chờ một lát.” Gallon cúi người đóng cửa, sau đó xoay người ra ngoài nhanh như gió.
Ivan thở dài, tiếp tục chờ.
Pan nhỏ giọng: “Vương tử Soso vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Ivan nhìn gã một cái, lắc đầu.
Pan nhíu mày. Chung quy cứ cảm thấy hoàng thái tử đối với vương tử Soso có chút tốt qúa mức. Tuy lần này vương tử Soso trở về cứu Ciro điện hạ đúng là khiến người khác bất ngờ và cảm động, nhưng dù sao Julan cũng là đồng minh của Shamanlier, đối lập với đế quốc. Thân phận của vương tử Soso và điện hạ đã định trước lập trường tương lai của bọn họ không có khả năng đứng cùng một chiến tuyến mà không có khúc mắc gì – cho dù hiện nay điện hạ và Shamanlier là đồng minh bí mật, nhưng quan hệ đồng minh này không phải lâu dài mãi mãi. Bản thân điện hạ cũng rất rõ ràng điểm này.
Gã nhìn về phía Ivan, muốn tìm ra manh mối từ trên mặt ông ta.
Ivan cũng nhìn gã, sâu xa nói: “Đừng có nghĩ những việc không nên nghĩ.”
Pan nhanh chóng quay đầu.
Một lát sau, cửa cuối cùng cũng mở, Vincent đi từ trong ra. Sắc mặt ông ta nhìn không tốt lắm, nhưng vẻ mặt vẫn thong dong trước sau như một, “Điện hạ cho mời.”
Ivan cười cảm kích, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào.
“Điện hạ.” Trước khi vào cửa ông ta lớn tiếng thông báo.
“Ờ.” Ciro đứng bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm như sắc trời bên ngoài.
Trong màn che của chiếc giường lớn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có người đang nằm. Ivan và Pan đều nhìn thoáng qua rồi vội dời mắt.
“Thư từ Fariel.” Ivan đưa thư qua.
Con dấu vương miện vàng rực thuộc riêng về Kastalon II có vẻ chói mắt lạ kỳ trên phong thư trắng xám.
Ciro đưa tay. Phong thư được tiếp nhận, không bị mở ra mà trực tiếp hóa thành tro tàn trong lửa.
Ivan kinh ngạc nhìn hắn.
Ciro khoanh tay, mặc tro tàn bay xuống đất. Từ khi hắn bắt đầu “khôi phục”, liền quyết định hoàn toàn nắm giữ con đường tương lai trong tay mình, không bị cái người gọi là phụ thân kia ảnh hưởng và chi phối nữa. Nội dung thư không quan trọng, quan trọng là quyết định của hắn.
“Có tin tức về Dilin chưa?” Ciro hỏi.
Ivan đáp: “Tôi đã thông báo cho người ở Sangtu đi dò la tung tích của Hydeine và Dilin, hiện còn chưa có tin tức gì.”
Ciro khoanh tay xoay người, im lặng nhìn thành thị từ từ tăm tối bên ngoài.
Pan muốn mở miệng, lại bị Ivan lặng lẽ ra hiệu rời đi. Hai người rón ra rón rén ra ngoài, không phát ra tiếng động.
Mưa bụi dần dần bay xuống. Hạt mưa bay xéo vào cửa, rơi xuống trên mặt trên tay Ciro.
Lạnh lẽo.
“Điện hạ. Tiểu thư Freja trở về.” Gallon đi tới bẩm báo.
Ciro hạ mắt, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa chầm chậm rời khỏi cửa lớn, lao vào trong mưa phùn rả rích.
Bó hoa lần trước hiển nhiên đã cho Freja không gian tưởng tượng rất lớn, khiến hành động cầu yêu của nàng nhanh chóng lộ rõ. Trong thành bắt đầu truyền ra đủ loại tin đồn, đủ để hôn sự của nàng và Gregory mắc cạn.
“Báo cho Marcello, bảo anh ta dốc sức quấn lấy cô ta.”
Mục đích đã đạt, hắn không cần tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện cỏn con này.
Gallon đáp: “Rõ.”
“Còn nữa, chuẩn bị xe ngựa.” Ciro chậm rãi nói, “Đi Sangtu.”
Trong mắt Gallon hiện lên một ánh kỳ dị, cung kính nói: “Rõ.”
Ciro rời đi cũng đột ngột như khi hắn đến, khiến Cauwela không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nhưng gã tình nguyện tin tưởng đây là do vận may của mình gây ra.
Cauwela vốn định cử hành một lễ tiễn đưa vui vẻ long trọng cho hắn, nhưng Ciro đi quá nhanh, cho nên buổi tiễn đưa vui vẻ này chỉ có thể ở trong đầu Cauwela mà yên lặng cử hành.
Ciro đi rất kín tiếng.
Ngày hôm sau Freja mới nhận được tin. Nàng đang giãy dụa giữa đuổi theo và không đuổi theo thì Marcello đến thăm khiến nàng từ bỏ ý định. Anh ta chuyển lời của em họ Lawrence mời nàng đi Fariel. Lawrence là tâm phúc đệ nhất của Ciro, lời mời của gã phản ánh thái độ Ciro muốn thể hiện. Nàng rất nhanh hiểu được, mộng đẹp hoàng thái tử phi của mình đã tan tành, không chỉ vậy, nhiệm vụ xuất hành lần này của nàng cũng thất bại. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng phát hiện nhận lời mời của Lawrence là việc duy nhất nàng có thể làm hiện nay – ít nhất có ý nghĩa hơn so với việc chán nản ở lại thành Putra hoặc trở về để trưởng bối trong gia tộc chất vấn.
So sánh với phiền não của Freja, phiền não của Ciro hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Dù Vincent thề thốt son sắt bảo chứng Soso tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng bản thân hai chữ tạm thời đã là nguy hiểm. Để có thể mau chóng khiến Soso tỉnh lại, hắn không thể không khởi hành đi Sangtu trước, mau chóng gặp mặt Hydeine và Dilin.
Đó cũng là đề nghị của Vincent.
Phải biết lần phong ấn thứ hai của Soso do ba người Tommy Clarklan, Hydeine và Chaifuang liên thủ, Vincent lấy sức mạnh một mình bản thân ra phong ấn đã rất miễn cưỡng, huống chi lửa giận tinh linh càng ngày càng mạnh.
Hành trình tìm người chậm rãi triển khai như vậy. Ngoại trừ đội cận vệ bên cạnh Ciro, Hayden cũng phái quân đội tìm kiếm tung tích bọn họ. Nhưng Hydeine và Dilin vẫn mất tăm mất tích.
Ngày từng ngày trôi qua, xe ngựa cách Sangtu càng lúc càng gần, sắc mặt Ciro càng lúc càng tối tăm.
Trừ Gallon, gần như không ai dám mở miệng nói chuyện trước mặt hắn.
Vincent ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu vấn đề câu thông với tinh linh, Ivan lưu lại thành Putra thảo luận hợp tác làm ăn với phu nhân Demi, là nhân vật quan trọng thứ năm trong đoàn, Pan cảm thấy áp lực vô hạn.
Đến ngày thứ bảy.
Đoàn xe rốt cục chạy đến biên cảnh giữa Sangtu và đế quốc, nhưng bị chặn đường.
Keane ngồi trên ngựa, trên mặt còn mang theo vết thương do kiếm đang mọc da non, “Phụng lệnh bệ hạ, mời điện hạ về Fariel!”
Tuy Kastalon II không tận mắt nhìn thấy hành động đốt thư của Ciro, nhưng chỉ bằng việc Ciro thu được thư xong chẳng những không chạy về Fariel mà ngược lại còn tiến về Sangtu, lão đã biết lựa chọn của hắn. Để chứng minh quyền uy của người đứng đầu Kanding đế quốc, Kastalon II không chút do dự hạ lệnh bắt người thừa kế trở về.
Vì thế, xuất hiện một màn trước mắt.
Ciro ôm Soso ngồi trong xe, mắt điếc tai ngơ với hỗn loạn bên ngoài.
Gallon xuống xe, cầm kiếm đi đến nơi giao nhau giữa hai đội, thản nhiên nói với Keane đang khó nén vẻ mặt đắc ý: “Rút kiếm.”
Ánh mắt Keane lóe lên, “Ngươi muốn cãi lệnh bệ hạ sao?”
“Không. Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
…
Đối với khiêu chiến của y, Keane rất nóng lòng muốn thử. Trận chiến giữa y và gã trong rừng cuối cùng bởi vì một trận lửa lớn mà bỏ dở giữa chừng, khiến gã thất vọng vô cùng, không ai muốn tiếp tục trận chiến này hơn gã. Nhưng, không phải lúc này.
Lúc này gã phải hoàn thành mệnh lệnh của hoàng đế.
“Hiện giờ ta là sứ giả của bệ hạ, ngươi khiêu chiến với ta, chính là khiêu chiến với bệ hạ!” Keane trừng y, ngữ khí dõng dạc.
Gallon mặt không đổi sắc: “Ngươi có thể tạm thời từ bỏ thân phận đó.”
“Trừ phi điện hạ bằng lòng về Fariel.” Keane ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu y, nhìn thẳng về phía xe ngựa của Ciro.
Vincent bỗng chốc xuất hiện trong xe Ciro.
“Chỉ cần ngươi cho phép, ta có thể giải quyết bọn họ không chút dấu vết.” Vincent cười đến tà ác.
Ciro đáp: “Ta hy vọng nghe thấy ông khiêu chiến với những việc khó khăn hơn.”
Nghe thấy thế, khí thế của Vincent xìu đi, cười gượng nhìn gương mặt càng ngày càng gầy yếu của Soso.
“Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi!” Những lời này của Keane khiến cho bọn họ hơi giật mình, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh. Vì gã nói tiếp, “Nhưng hãy để những người khác hộ tống điện hạ về Fariel.”
Vincent nhướng mày: “Ngươi không thấy hắn rất đáng ghét sao?”
Ciro nói: “Ta còn chịu được ông cơ mà.”
“…” Vincent nhăn nhó, “Ngươi có cảm thấy gần đây thái độ của mình đối với ta rất không hữu hảo không.”
“Ông biết cách để ta hữu hảo.”
Vincent nghẹn lời.
Hỏa nguyên tố trong không khí cuộn trào mãnh liệt một cách quỷ dị.
Ciro biến sắc.
“Không phải Soso.” Mày Vincent giãn ra, tươi cười, “Ha. Đúng là xuất hiện vừa kịp thời vừa mấu chốt a.
Từ phủ thành chủ cho đến dinh thự tạm thời của Ciro đều bị bao phủ bởi khí tức tối tăm khó tả.
Ivan cầm thư gửi từ Fariel đứng chờ ở ngoài gần hai tiếng đồng hồ, vẫn không được phép vào cửa. Điều duy nhất an ủi ông ta là bên người còn có Pan cùng bị “phạt đứng.”
Cửa đột nhiên mở một khe nhỏ đủ cho một người, Gallon bước ra.
Mắt Ivan sáng lên, nghênh đón: “Điện hạ ngài ấy…”
“Xin chờ một lát.” Gallon cúi người đóng cửa, sau đó xoay người ra ngoài nhanh như gió.
Ivan thở dài, tiếp tục chờ.
Pan nhỏ giọng: “Vương tử Soso vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Ivan nhìn gã một cái, lắc đầu.
Pan nhíu mày. Chung quy cứ cảm thấy hoàng thái tử đối với vương tử Soso có chút tốt qúa mức. Tuy lần này vương tử Soso trở về cứu Ciro điện hạ đúng là khiến người khác bất ngờ và cảm động, nhưng dù sao Julan cũng là đồng minh của Shamanlier, đối lập với đế quốc. Thân phận của vương tử Soso và điện hạ đã định trước lập trường tương lai của bọn họ không có khả năng đứng cùng một chiến tuyến mà không có khúc mắc gì – cho dù hiện nay điện hạ và Shamanlier là đồng minh bí mật, nhưng quan hệ đồng minh này không phải lâu dài mãi mãi. Bản thân điện hạ cũng rất rõ ràng điểm này.
Gã nhìn về phía Ivan, muốn tìm ra manh mối từ trên mặt ông ta.
Ivan cũng nhìn gã, sâu xa nói: “Đừng có nghĩ những việc không nên nghĩ.”
Pan nhanh chóng quay đầu.
Một lát sau, cửa cuối cùng cũng mở, Vincent đi từ trong ra. Sắc mặt ông ta nhìn không tốt lắm, nhưng vẻ mặt vẫn thong dong trước sau như một, “Điện hạ cho mời.”
Ivan cười cảm kích, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào.
“Điện hạ.” Trước khi vào cửa ông ta lớn tiếng thông báo.
“Ờ.” Ciro đứng bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm như sắc trời bên ngoài.
Trong màn che của chiếc giường lớn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có người đang nằm. Ivan và Pan đều nhìn thoáng qua rồi vội dời mắt.
“Thư từ Fariel.” Ivan đưa thư qua.
Con dấu vương miện vàng rực thuộc riêng về Kastalon II có vẻ chói mắt lạ kỳ trên phong thư trắng xám.
Ciro đưa tay. Phong thư được tiếp nhận, không bị mở ra mà trực tiếp hóa thành tro tàn trong lửa.
Ivan kinh ngạc nhìn hắn.
Ciro khoanh tay, mặc tro tàn bay xuống đất. Từ khi hắn bắt đầu “khôi phục”, liền quyết định hoàn toàn nắm giữ con đường tương lai trong tay mình, không bị cái người gọi là phụ thân kia ảnh hưởng và chi phối nữa. Nội dung thư không quan trọng, quan trọng là quyết định của hắn.
“Có tin tức về Dilin chưa?” Ciro hỏi.
Ivan đáp: “Tôi đã thông báo cho người ở Sangtu đi dò la tung tích của Hydeine và Dilin, hiện còn chưa có tin tức gì.”
Ciro khoanh tay xoay người, im lặng nhìn thành thị từ từ tăm tối bên ngoài.
Pan muốn mở miệng, lại bị Ivan lặng lẽ ra hiệu rời đi. Hai người rón ra rón rén ra ngoài, không phát ra tiếng động.
Mưa bụi dần dần bay xuống. Hạt mưa bay xéo vào cửa, rơi xuống trên mặt trên tay Ciro.
Lạnh lẽo.
“Điện hạ. Tiểu thư Freja trở về.” Gallon đi tới bẩm báo.
Ciro hạ mắt, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa chầm chậm rời khỏi cửa lớn, lao vào trong mưa phùn rả rích.
Bó hoa lần trước hiển nhiên đã cho Freja không gian tưởng tượng rất lớn, khiến hành động cầu yêu của nàng nhanh chóng lộ rõ. Trong thành bắt đầu truyền ra đủ loại tin đồn, đủ để hôn sự của nàng và Gregory mắc cạn.
“Báo cho Marcello, bảo anh ta dốc sức quấn lấy cô ta.”
Mục đích đã đạt, hắn không cần tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện cỏn con này.
Gallon đáp: “Rõ.”
“Còn nữa, chuẩn bị xe ngựa.” Ciro chậm rãi nói, “Đi Sangtu.”
Trong mắt Gallon hiện lên một ánh kỳ dị, cung kính nói: “Rõ.”
Ciro rời đi cũng đột ngột như khi hắn đến, khiến Cauwela không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nhưng gã tình nguyện tin tưởng đây là do vận may của mình gây ra.
Cauwela vốn định cử hành một lễ tiễn đưa vui vẻ long trọng cho hắn, nhưng Ciro đi quá nhanh, cho nên buổi tiễn đưa vui vẻ này chỉ có thể ở trong đầu Cauwela mà yên lặng cử hành.
Ciro đi rất kín tiếng.
Ngày hôm sau Freja mới nhận được tin. Nàng đang giãy dụa giữa đuổi theo và không đuổi theo thì Marcello đến thăm khiến nàng từ bỏ ý định. Anh ta chuyển lời của em họ Lawrence mời nàng đi Fariel. Lawrence là tâm phúc đệ nhất của Ciro, lời mời của gã phản ánh thái độ Ciro muốn thể hiện. Nàng rất nhanh hiểu được, mộng đẹp hoàng thái tử phi của mình đã tan tành, không chỉ vậy, nhiệm vụ xuất hành lần này của nàng cũng thất bại. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng phát hiện nhận lời mời của Lawrence là việc duy nhất nàng có thể làm hiện nay – ít nhất có ý nghĩa hơn so với việc chán nản ở lại thành Putra hoặc trở về để trưởng bối trong gia tộc chất vấn.
So sánh với phiền não của Freja, phiền não của Ciro hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Dù Vincent thề thốt son sắt bảo chứng Soso tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng bản thân hai chữ tạm thời đã là nguy hiểm. Để có thể mau chóng khiến Soso tỉnh lại, hắn không thể không khởi hành đi Sangtu trước, mau chóng gặp mặt Hydeine và Dilin.
Đó cũng là đề nghị của Vincent.
Phải biết lần phong ấn thứ hai của Soso do ba người Tommy Clarklan, Hydeine và Chaifuang liên thủ, Vincent lấy sức mạnh một mình bản thân ra phong ấn đã rất miễn cưỡng, huống chi lửa giận tinh linh càng ngày càng mạnh.
Hành trình tìm người chậm rãi triển khai như vậy. Ngoại trừ đội cận vệ bên cạnh Ciro, Hayden cũng phái quân đội tìm kiếm tung tích bọn họ. Nhưng Hydeine và Dilin vẫn mất tăm mất tích.
Ngày từng ngày trôi qua, xe ngựa cách Sangtu càng lúc càng gần, sắc mặt Ciro càng lúc càng tối tăm.
Trừ Gallon, gần như không ai dám mở miệng nói chuyện trước mặt hắn.
Vincent ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu vấn đề câu thông với tinh linh, Ivan lưu lại thành Putra thảo luận hợp tác làm ăn với phu nhân Demi, là nhân vật quan trọng thứ năm trong đoàn, Pan cảm thấy áp lực vô hạn.
Đến ngày thứ bảy.
Đoàn xe rốt cục chạy đến biên cảnh giữa Sangtu và đế quốc, nhưng bị chặn đường.
Keane ngồi trên ngựa, trên mặt còn mang theo vết thương do kiếm đang mọc da non, “Phụng lệnh bệ hạ, mời điện hạ về Fariel!”
Tuy Kastalon II không tận mắt nhìn thấy hành động đốt thư của Ciro, nhưng chỉ bằng việc Ciro thu được thư xong chẳng những không chạy về Fariel mà ngược lại còn tiến về Sangtu, lão đã biết lựa chọn của hắn. Để chứng minh quyền uy của người đứng đầu Kanding đế quốc, Kastalon II không chút do dự hạ lệnh bắt người thừa kế trở về.
Vì thế, xuất hiện một màn trước mắt.
Ciro ôm Soso ngồi trong xe, mắt điếc tai ngơ với hỗn loạn bên ngoài.
Gallon xuống xe, cầm kiếm đi đến nơi giao nhau giữa hai đội, thản nhiên nói với Keane đang khó nén vẻ mặt đắc ý: “Rút kiếm.”
Ánh mắt Keane lóe lên, “Ngươi muốn cãi lệnh bệ hạ sao?”
“Không. Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
…
Đối với khiêu chiến của y, Keane rất nóng lòng muốn thử. Trận chiến giữa y và gã trong rừng cuối cùng bởi vì một trận lửa lớn mà bỏ dở giữa chừng, khiến gã thất vọng vô cùng, không ai muốn tiếp tục trận chiến này hơn gã. Nhưng, không phải lúc này.
Lúc này gã phải hoàn thành mệnh lệnh của hoàng đế.
“Hiện giờ ta là sứ giả của bệ hạ, ngươi khiêu chiến với ta, chính là khiêu chiến với bệ hạ!” Keane trừng y, ngữ khí dõng dạc.
Gallon mặt không đổi sắc: “Ngươi có thể tạm thời từ bỏ thân phận đó.”
“Trừ phi điện hạ bằng lòng về Fariel.” Keane ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu y, nhìn thẳng về phía xe ngựa của Ciro.
Vincent bỗng chốc xuất hiện trong xe Ciro.
“Chỉ cần ngươi cho phép, ta có thể giải quyết bọn họ không chút dấu vết.” Vincent cười đến tà ác.
Ciro đáp: “Ta hy vọng nghe thấy ông khiêu chiến với những việc khó khăn hơn.”
Nghe thấy thế, khí thế của Vincent xìu đi, cười gượng nhìn gương mặt càng ngày càng gầy yếu của Soso.
“Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi!” Những lời này của Keane khiến cho bọn họ hơi giật mình, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh. Vì gã nói tiếp, “Nhưng hãy để những người khác hộ tống điện hạ về Fariel.”
Vincent nhướng mày: “Ngươi không thấy hắn rất đáng ghét sao?”
Ciro nói: “Ta còn chịu được ông cơ mà.”
“…” Vincent nhăn nhó, “Ngươi có cảm thấy gần đây thái độ của mình đối với ta rất không hữu hảo không.”
“Ông biết cách để ta hữu hảo.”
Vincent nghẹn lời.
Hỏa nguyên tố trong không khí cuộn trào mãnh liệt một cách quỷ dị.
Ciro biến sắc.
“Không phải Soso.” Mày Vincent giãn ra, tươi cười, “Ha. Đúng là xuất hiện vừa kịp thời vừa mấu chốt a.
/130
|