Thân thể gầy như que củi ung dung nằm dưới tầm mắt chú ý của mọi người, hồn nhiên không phát hiện người bên cạnh khẩn trương đến mức phát cuồng vì sự trầm mặc của hắn.
Một phút đồng hồ yên lặng trôi qua.
Rhodes nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu ta, có phải đang ngủ không?”
Frank chờ mong nhìn Mundra. Đây là hy vọng cuối cùng của cậu.
Mundra hỏi: “Vu yêu cần ngủ sao?”
Rhodes hỏi ngược lại: “Không cần sao?”
Dù Mundra cho rằng không cần, nhưng nhìn sắc mặt của Frank, cậu không phản bác.
“Cậu ấy cử động.” Hayden đột nhiên nói.
Trong lều ngoại trừ Audis, tất cả ánh mắt đều nhất tề nhìn chằm chằm vào người hắn, sợ bỏ qua chút động tĩnh nào.
Tuy Frank vẫn xem Hayden như thần tượng, không hề nghi ngờ phán đoán của hắn, nhưng sau khi quan sát hồi lâu mà không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, rốt cục hỏi ra miệng, “Chỗ nào?” Từ ngữ vô cùng đơn giản, nhưng vì căng thẳng mà run nhè nhẹ.
Hayden đáp: “Ngón tay.”
Vừa dứt lời, ngón tay Audis liền cực kỳ phối hợp mà giật giật.
Rhodes hỏi: “Có phải cậu ta đang thích ứng lại với cơ thể?”
Mundra gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Vu yêu vẫn luôn làm trên người sống, chưa ai từng thử dùng thi thể và linh hồn để chế tạo, cho nên có nhiều giai đoạn cần tự lần mò. Audis đã biến thành vong linh trong thời gian dài, nhất thời không có thói quen khống chế thân thể cũng là bình thường.
Frank vui vẻ: “Vậy cần thích ứng bao lâu?”
Rhodes và Mundra đều không thể cho đáp án chính xác.
Hayden an ủi: “Ta tin rằng không có ai muốn tỉnh lại hơn chính Audis.”
Frank gật đầu, ngồi xuống giường nhỏ Audis đang nằm, nắm ngón tay của hắn nhẹ nhàng hôn. Nếu như nói, nụ hôn của Audis trước khi hôn mê khiến cậu nhận ra lòng mình, thì khoảng thời gian giày vò đã chậm rãi ấp ủ tình cảm của cậu đến mức bản thân không thể tự khống chế. Thời điểm Audis hết lần này đến lần khác cho cậu hy vọng rồi để cậu thất vọng, cậu từng hận hắn. Nếu không có nụ hôn kia, cậu sẽ chỉ thương tâm vì một người bạn, nhưng hiện tại, đau đớn cậu phải chịu đựng lớn hơn so với mất đi bạn bè nhiều nhiều lắm.
“Audis, cậu nhất định phải tỉnh lại.” Frank nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, ngắm nhìn thân thể, sau đó ấn lên trên trán hắn một nụ hôn, “Cậu còn nợ mình một đáp án, không, cậu nợ mình rất nhiều. Mình muốn cậu tỉnh lại từ từ mà trả.”
Đêm hôm đó, Rhodes không ở lại lều của Frank. Không có ai nhẫn tâm chiếm đoạt thời gian thuộc về hai người bọn họ cả. Hắn chen chúc trong một cái lều quý tộc xa lạ, còn về lý do lựa chọn quý tộc bỏ qua cho pháp sư vong linh thì là, không thể chịu đựng được mùi xác thối trên người vong linh pháp sư.
Hayden không mảy may dị nghị điều này. Theo nhận định của Rhodes, chỉ cần mình không phá đám thế giới hai người của Hayden và Mundra, thằng cha đó thậm chí còn không thèm để ý mình có chỗ ngủ hay không.
Thời gian của mỗi người đều bằng nhau.
Nhưng cảm giác của mỗi người với thời gian lại khác nhau.
Có vài người cảm thấy đêm quá dài.
Có vài người cảm thấy đêm quá ngắn.
Không nghi ngờ gì Hayden chính là người sau.
Mấy giờ ngắn ngủi hoàn toàn không đủ để hắn bày tỏ tình yêu mãnh liệt với Mundra, cho nên để bày tỏ tình yêu được sâu sắc nhất, hắn chỉ có thể không ngừng đòi hỏi, mặc cho Mundra đã mệt đến không thể mở mắt, hắn vẫn không ngừng ôm ấp, vuốt ve, hôn môi cậu.
Đương nhiên, sáng sớm ngày hôm sau bước ra khỏi lều trại, Hayden vẫn là nguyên soái đế quốc thần thái sáng láng. Mundra bị lăn qua lăn lại cả đêm mệt rã rời, nhưng vẫn rất trách nhiệm đến xe ngựa của Frank ngủ gật.
Quân đội tiến về phía trước.
Đi tiếp chính là thành Putra, thành thị gần Sangtu nhất, cũng là vị trí cuối cùng để quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn, đi tiếp nữa chính là chiến trường.
Mặt trời chạy từ đông sang tây một vòng, ban ngày sắp kết thúc.
Đã qua giờ cơm chiều, nhưng Hayden không hạ lệnh nghỉ ngơi. Mỗi người bọn họ đều biết bữa tối hôm nay sẽ do thành chủ thành Putra cung cấp.
Có lẽ sẽ có thịt nướng hoặc hoa quả.
Lính tráng yên lặng ảo tưởng và chờ mong.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Hayden ngồi trên lưng ngựa sắc mặt ngưng trọng.
Người tới ngoại trừ binh lính dò đường, còn có một kỵ sĩ, nhìn từ y phục của gã, chắc là người hầu của quý tộc.
“Gibson đội trưởng đội thân vệ của Gregory Dana đại nhân bái kiến nguyên soái Hayden!” Kỵ sĩ không đợi ngựa chạy tới, liền xoay người nhảy xuống, lảo đảo quỳ rạp trước mặt Hayden, “Có người đánh lén thành Putra! Xin nguyên soái phái binh cứu trợ!”
Đánh lén…?
Hayden rùng mình, “Lai lịch thế nào? Tổng cộng có bao nhiêu người? Tình trạng hiện nay của thành Putra ra sao?”
Gibson đáp: “Hình như là lính đánh thuê! Đại khái có hai ba ngàn. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở thành Putra, còn châm lửa xung quanh. Gregory đại nhân và thành chủ đã dẫn người trấn áp, nhưng nhân số của đối phương rất lớn. Chúng tôi không thể vây bắt hết.”
Lính đánh thuê mai phục trong thành?
Dù Shamanlier cũng bị tình nghi, nhưng hắn không thu được tin tức đối phương đổi chủ soái ở biên cảnh, nói cách khác, hiện tại đóng ở biên cảnh Shamanlier vẫn là công tước Andre. Hắn không tin người này sẽ dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, đó là một quân nhân chân chính, kiên trì của ông với nguyên tắc chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian.
Cho nên, đáp án vô cùng rõ ràng.
Hắn vẫn xem thường độ vô sỉ của giáo hoàng.
Dù mặt ngoài đường hoàng ưng thuận bao nhiêu, ông ta vẫn dùng những mánh khóe đen tối đến vả miệng mình. Ý tưởng duy nhất trong đầu Hayden là, giao quân đội cho phó tướng, đích thân dẫn theo một đội thân vệ đến thành Putra cứu viện trước.
Hiện trạng của thành Putra hiển nhiên còn thê thảm hơn miêu tả của Gibson.
Khi bọn họ còn cách thành thị độ mấy chục thước, chợt nghe thấy trong thành vang lên tiếng thét tê tâm phế liệt và tiếng kêu thảm thiết. Ánh lửa trong thành chiếu rọi không trung, gần như khiến người ta tưởng nhầm trên trời treo hai mặt trời.
Hayden dùng phong hệ ma pháp cuốn mình đến đầu tường, chỉ thấy vô số bình dân tụ tập trước cổng thành, lớn tiếng kêu khóc. Binh lính thủ thành không thể không dùng đao uy hiếp họ rời xa cổng thành.
Ở đầu kia đột nhiên có một đoàn mười mấy lính đánh thuê tiến lại – không thể trách Hayden liếc mắt đã nhìn thấy, quần áo bọn họ mặc trên người thật sự quá lôi thôi.
Đoàn lính đánh thuê huơ vũ khí nhe răng cười, những người dân thường càng hoảng sợ, liên tục lui về phía cổng, khiến nhóm binh lính vốn đã bị ép chặt gần như dán vào cổng thành.
Hayden lúc này mới phát hiện binh lính trông coi cổng thành thiếu đến thảm thương, chỉ có mười mấy người, trông còn không đồ sộ bằng đội ngũ bình dân.
Tuy nhân số của đoàn lính đánh thuê cũng ít, không khác binh lính nhiều lắm, nhưng thực lực tuyệt đối không ở cùng đẳng cấp. Lính đánh thuê đa số đều trải qua chiến đấu sinh tử tồn vong, còn binh lính thủ thành Putra đại khái đã lâu chưa nhìn thấy máu quân địch.
Đúng lúc đoàn lính đánh thuê giơ cao vũ khí hướng về phía dân thường, một đấu khí vàng rực từ trên trời rơi xuống, nháy mắt giết sạch ba con ngựa cầm đầu, tiếp theo còn có một kết giới thủy hệ mềm mại, như cửa sổ trong suốt ngăn cản cổ ngựa bắn ra máu tươi.
Nhóm lính đánh thuê phẫn nộ gào thét.
Hayden đứng trong kết giới giữa bọn họ, rút kiếm, lạnh nhạt cười với đám lính đánh thuê điên cuồng đánh tới: “Hy vọng sinh mệnh của các ngươi không yếu ớt như vậy.”
Hy vọng bọn họ chết chậm một chút đương nhiên không sinh ra từ thương hại của hắn, mà là do trước khi đại quân xuất phát, Rhodes đã dặn đi dặn lại nhất định phải để xác chết tươi mới một chút, gần đây trong tay hắn và Mundra rất túng thiếu, vu thi kỵ sĩ vong linh gì đó, mặc kệ cấp bậc, cứ bổ sung trước rồi nói sau. Con rối của pháp sư vong linh càng nhiều, sức chiến đấu của quân đội càng mạnh, nhưng Hayden không sẵn lòng để thân thể của binh lính đế quốc thành con rối, cho nên chỉ đồng ý dùng kẻ địch.
Đang lúc hắn nắm chắc thời điểm, đánh cho tất cả lính đánh thuê đến hấp hối, cổng thành rốt cục bị Gibson chạy tới gọi mở.
Kết giới triệt hồi, tránh để bình dân vây bên trong xô đẩy bị thương. Nhưng dân thường lần này không vội vã rời khỏi, bọn họ đánh bạo hướng về phía Hayden, “Xin hỏi, ngài có phải nguyên soái Navister đại nhân không?”
Hayden xoay người lại, huy chương Tulip màu vàng trước ngực lóe lên tia sáng rực rỡ giữa ánh lửa.
Một phút đồng hồ yên lặng trôi qua.
Rhodes nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu ta, có phải đang ngủ không?”
Frank chờ mong nhìn Mundra. Đây là hy vọng cuối cùng của cậu.
Mundra hỏi: “Vu yêu cần ngủ sao?”
Rhodes hỏi ngược lại: “Không cần sao?”
Dù Mundra cho rằng không cần, nhưng nhìn sắc mặt của Frank, cậu không phản bác.
“Cậu ấy cử động.” Hayden đột nhiên nói.
Trong lều ngoại trừ Audis, tất cả ánh mắt đều nhất tề nhìn chằm chằm vào người hắn, sợ bỏ qua chút động tĩnh nào.
Tuy Frank vẫn xem Hayden như thần tượng, không hề nghi ngờ phán đoán của hắn, nhưng sau khi quan sát hồi lâu mà không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, rốt cục hỏi ra miệng, “Chỗ nào?” Từ ngữ vô cùng đơn giản, nhưng vì căng thẳng mà run nhè nhẹ.
Hayden đáp: “Ngón tay.”
Vừa dứt lời, ngón tay Audis liền cực kỳ phối hợp mà giật giật.
Rhodes hỏi: “Có phải cậu ta đang thích ứng lại với cơ thể?”
Mundra gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Vu yêu vẫn luôn làm trên người sống, chưa ai từng thử dùng thi thể và linh hồn để chế tạo, cho nên có nhiều giai đoạn cần tự lần mò. Audis đã biến thành vong linh trong thời gian dài, nhất thời không có thói quen khống chế thân thể cũng là bình thường.
Frank vui vẻ: “Vậy cần thích ứng bao lâu?”
Rhodes và Mundra đều không thể cho đáp án chính xác.
Hayden an ủi: “Ta tin rằng không có ai muốn tỉnh lại hơn chính Audis.”
Frank gật đầu, ngồi xuống giường nhỏ Audis đang nằm, nắm ngón tay của hắn nhẹ nhàng hôn. Nếu như nói, nụ hôn của Audis trước khi hôn mê khiến cậu nhận ra lòng mình, thì khoảng thời gian giày vò đã chậm rãi ấp ủ tình cảm của cậu đến mức bản thân không thể tự khống chế. Thời điểm Audis hết lần này đến lần khác cho cậu hy vọng rồi để cậu thất vọng, cậu từng hận hắn. Nếu không có nụ hôn kia, cậu sẽ chỉ thương tâm vì một người bạn, nhưng hiện tại, đau đớn cậu phải chịu đựng lớn hơn so với mất đi bạn bè nhiều nhiều lắm.
“Audis, cậu nhất định phải tỉnh lại.” Frank nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, ngắm nhìn thân thể, sau đó ấn lên trên trán hắn một nụ hôn, “Cậu còn nợ mình một đáp án, không, cậu nợ mình rất nhiều. Mình muốn cậu tỉnh lại từ từ mà trả.”
Đêm hôm đó, Rhodes không ở lại lều của Frank. Không có ai nhẫn tâm chiếm đoạt thời gian thuộc về hai người bọn họ cả. Hắn chen chúc trong một cái lều quý tộc xa lạ, còn về lý do lựa chọn quý tộc bỏ qua cho pháp sư vong linh thì là, không thể chịu đựng được mùi xác thối trên người vong linh pháp sư.
Hayden không mảy may dị nghị điều này. Theo nhận định của Rhodes, chỉ cần mình không phá đám thế giới hai người của Hayden và Mundra, thằng cha đó thậm chí còn không thèm để ý mình có chỗ ngủ hay không.
Thời gian của mỗi người đều bằng nhau.
Nhưng cảm giác của mỗi người với thời gian lại khác nhau.
Có vài người cảm thấy đêm quá dài.
Có vài người cảm thấy đêm quá ngắn.
Không nghi ngờ gì Hayden chính là người sau.
Mấy giờ ngắn ngủi hoàn toàn không đủ để hắn bày tỏ tình yêu mãnh liệt với Mundra, cho nên để bày tỏ tình yêu được sâu sắc nhất, hắn chỉ có thể không ngừng đòi hỏi, mặc cho Mundra đã mệt đến không thể mở mắt, hắn vẫn không ngừng ôm ấp, vuốt ve, hôn môi cậu.
Đương nhiên, sáng sớm ngày hôm sau bước ra khỏi lều trại, Hayden vẫn là nguyên soái đế quốc thần thái sáng láng. Mundra bị lăn qua lăn lại cả đêm mệt rã rời, nhưng vẫn rất trách nhiệm đến xe ngựa của Frank ngủ gật.
Quân đội tiến về phía trước.
Đi tiếp chính là thành Putra, thành thị gần Sangtu nhất, cũng là vị trí cuối cùng để quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn, đi tiếp nữa chính là chiến trường.
Mặt trời chạy từ đông sang tây một vòng, ban ngày sắp kết thúc.
Đã qua giờ cơm chiều, nhưng Hayden không hạ lệnh nghỉ ngơi. Mỗi người bọn họ đều biết bữa tối hôm nay sẽ do thành chủ thành Putra cung cấp.
Có lẽ sẽ có thịt nướng hoặc hoa quả.
Lính tráng yên lặng ảo tưởng và chờ mong.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Hayden ngồi trên lưng ngựa sắc mặt ngưng trọng.
Người tới ngoại trừ binh lính dò đường, còn có một kỵ sĩ, nhìn từ y phục của gã, chắc là người hầu của quý tộc.
“Gibson đội trưởng đội thân vệ của Gregory Dana đại nhân bái kiến nguyên soái Hayden!” Kỵ sĩ không đợi ngựa chạy tới, liền xoay người nhảy xuống, lảo đảo quỳ rạp trước mặt Hayden, “Có người đánh lén thành Putra! Xin nguyên soái phái binh cứu trợ!”
Đánh lén…?
Hayden rùng mình, “Lai lịch thế nào? Tổng cộng có bao nhiêu người? Tình trạng hiện nay của thành Putra ra sao?”
Gibson đáp: “Hình như là lính đánh thuê! Đại khái có hai ba ngàn. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở thành Putra, còn châm lửa xung quanh. Gregory đại nhân và thành chủ đã dẫn người trấn áp, nhưng nhân số của đối phương rất lớn. Chúng tôi không thể vây bắt hết.”
Lính đánh thuê mai phục trong thành?
Dù Shamanlier cũng bị tình nghi, nhưng hắn không thu được tin tức đối phương đổi chủ soái ở biên cảnh, nói cách khác, hiện tại đóng ở biên cảnh Shamanlier vẫn là công tước Andre. Hắn không tin người này sẽ dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, đó là một quân nhân chân chính, kiên trì của ông với nguyên tắc chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian.
Cho nên, đáp án vô cùng rõ ràng.
Hắn vẫn xem thường độ vô sỉ của giáo hoàng.
Dù mặt ngoài đường hoàng ưng thuận bao nhiêu, ông ta vẫn dùng những mánh khóe đen tối đến vả miệng mình. Ý tưởng duy nhất trong đầu Hayden là, giao quân đội cho phó tướng, đích thân dẫn theo một đội thân vệ đến thành Putra cứu viện trước.
Hiện trạng của thành Putra hiển nhiên còn thê thảm hơn miêu tả của Gibson.
Khi bọn họ còn cách thành thị độ mấy chục thước, chợt nghe thấy trong thành vang lên tiếng thét tê tâm phế liệt và tiếng kêu thảm thiết. Ánh lửa trong thành chiếu rọi không trung, gần như khiến người ta tưởng nhầm trên trời treo hai mặt trời.
Hayden dùng phong hệ ma pháp cuốn mình đến đầu tường, chỉ thấy vô số bình dân tụ tập trước cổng thành, lớn tiếng kêu khóc. Binh lính thủ thành không thể không dùng đao uy hiếp họ rời xa cổng thành.
Ở đầu kia đột nhiên có một đoàn mười mấy lính đánh thuê tiến lại – không thể trách Hayden liếc mắt đã nhìn thấy, quần áo bọn họ mặc trên người thật sự quá lôi thôi.
Đoàn lính đánh thuê huơ vũ khí nhe răng cười, những người dân thường càng hoảng sợ, liên tục lui về phía cổng, khiến nhóm binh lính vốn đã bị ép chặt gần như dán vào cổng thành.
Hayden lúc này mới phát hiện binh lính trông coi cổng thành thiếu đến thảm thương, chỉ có mười mấy người, trông còn không đồ sộ bằng đội ngũ bình dân.
Tuy nhân số của đoàn lính đánh thuê cũng ít, không khác binh lính nhiều lắm, nhưng thực lực tuyệt đối không ở cùng đẳng cấp. Lính đánh thuê đa số đều trải qua chiến đấu sinh tử tồn vong, còn binh lính thủ thành Putra đại khái đã lâu chưa nhìn thấy máu quân địch.
Đúng lúc đoàn lính đánh thuê giơ cao vũ khí hướng về phía dân thường, một đấu khí vàng rực từ trên trời rơi xuống, nháy mắt giết sạch ba con ngựa cầm đầu, tiếp theo còn có một kết giới thủy hệ mềm mại, như cửa sổ trong suốt ngăn cản cổ ngựa bắn ra máu tươi.
Nhóm lính đánh thuê phẫn nộ gào thét.
Hayden đứng trong kết giới giữa bọn họ, rút kiếm, lạnh nhạt cười với đám lính đánh thuê điên cuồng đánh tới: “Hy vọng sinh mệnh của các ngươi không yếu ớt như vậy.”
Hy vọng bọn họ chết chậm một chút đương nhiên không sinh ra từ thương hại của hắn, mà là do trước khi đại quân xuất phát, Rhodes đã dặn đi dặn lại nhất định phải để xác chết tươi mới một chút, gần đây trong tay hắn và Mundra rất túng thiếu, vu thi kỵ sĩ vong linh gì đó, mặc kệ cấp bậc, cứ bổ sung trước rồi nói sau. Con rối của pháp sư vong linh càng nhiều, sức chiến đấu của quân đội càng mạnh, nhưng Hayden không sẵn lòng để thân thể của binh lính đế quốc thành con rối, cho nên chỉ đồng ý dùng kẻ địch.
Đang lúc hắn nắm chắc thời điểm, đánh cho tất cả lính đánh thuê đến hấp hối, cổng thành rốt cục bị Gibson chạy tới gọi mở.
Kết giới triệt hồi, tránh để bình dân vây bên trong xô đẩy bị thương. Nhưng dân thường lần này không vội vã rời khỏi, bọn họ đánh bạo hướng về phía Hayden, “Xin hỏi, ngài có phải nguyên soái Navister đại nhân không?”
Hayden xoay người lại, huy chương Tulip màu vàng trước ngực lóe lên tia sáng rực rỡ giữa ánh lửa.
/121
|