Rừng sồi ở trang viên Grantham vô cùng nổi tiếng, những cây sồi cao chọc trời tụ lại một chỗ, những tán cây cùng vươn ra, tạo thành một chiếc dù khổng lồ che chở trên cao. Đó là một trong những cảnh tượng đẹp nhất vốn đã không nhiều lắm trong hồi ức ấu thơ của Kleist. Cùng là chốn cũ, nhưng nơi này so với hành lang cấm kỵ kia thân thương hơn nhiều lắm.
Cho dù sắc trời đã tối, tâm tình Kleist vẫn rất tốt.
Hắn đi tới một gốc cây sồi, cúi xuống lần tìm trên thân cây, vết khắc gồ ghề hiện lên trong trí nhớ, mặt trên vết khắc đã hao mòn đi rất nhiều.
Chết.
Chết.
Chết.
……
Hắn giơ ngón tay ra đếm.
Tổng cộng có mười ba.
Bóng ma ngày xưa một lần nữa xâm chiếm cõi lòng, không còn phẫn nộ oán hận nữa, chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm chán ghét.
Xa nhà nhiều năm, xưa đâu bằng nay, hắn một bước lên mây, gia tộc Grantham từng chèn ép hắn tới khó thở đang dần trở nên nhỏ bé đến không đáng nhắc tới. Sợ bị cảm xúc ngày bé ảnh hưởng, nên hắn mới không trở về, lo mình gây ra chuyện không thể vãn hồi. Sau lưng hắn, có quá nhiều ánh mắt quyền thế ngập trời, bọn họ không thèm để ý đến sự tồn vong của Grantham, chỉ để ý xem lòng dạ của hắn thế nào — mỗi một kẻ cầm quyền đều hy vọng nắm trong tay một thanh vũ khí đối ngoại sắc bén đối nội ngu ngốc. Một khi phát hiện mình là kẻ bạc tình quả nghĩa, bọn họ sẽ suy bụng ta ra bụng người, sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi*, rồi bắt đầu bới móc bắt bẻ, cuối cùng là tiêu diệt.
*mèo khóc chuột chết, ý nói đạo đức giả
Dù sao Đoàn Thánh kỵ sĩ cũng chỉ có một vị đoàn trưởng, không có chút may mắn nào ở đây, hắn lấy diện mạo bình thường trổ hết tài năng, sau lưng trả giá gian khổ và hao tổn tâm tư hơn xa đám người Goblyde.
Không phải là không thể thay thế.
Đối với Quang Minh thần hội, gặp được hắn là niềm vui ngoài ý muốn, mất đi hắn thì trở lại quỹ đạo, tóm lại không có tổn thất gì đáng nói.
Nên trước khi tích cóp đủ thực lực hủy diệt bọn họ, Kleist vẫn đeo mặt nạ ngu ngốc, đôn hậu, thành thật. Chẳng sợ gương mặt chân chính quá lâu không thấy mặt trời sẽ trở nên ngày càng bệnh trạng.
“Anh tính lúc nào mới xuống?” Nỗi thương cảm khiến Kleist thấy lòng bất ổn, trong giọng nói xen lẫn cáu kỉnh.
Trả lời hắn là tiếng lá sồi sột soạt.
Kleist xoay người, rút từ trong giày ra một đoản kiếm lớn cỡ bàn tay, miệng âm thầm niệm chú ngữ.Đoản kiếm chuôi khảm ruby chợt lóe hào quang, thân kiếm đột nhiên dài ra, biến thành một thanh kiếm dài một mét rộng hai ngón tay.
Lúc hắn cầm kiếm ra, McKee đã biết có chuyện không ổn, cắn răng nhảy xuống đất, định rằng dù chân trái có tàn phế cũng phải sử dụng thuật độn thổ. Thời điểm chạm đất, thanh kiếm một mét có hơn không một tiếng động đặt ở cổ hắn.
Chủ nhân thanh kiếm lạnh nhạt thăm hỏi: “Tôi không ngại bẻ gãy thêm ba lần.”
McKee hết hy vọng, vò đã mẻ lại sứt*, miệng thô tục chửi bới, trước tiên cười nhạo tướng ngũ đoản (chân tay ngắn), rồi đến tính phúc tương lai. Thấy Kleist thờ ơ, đã không chửi thì thôi, đã chửi là phải lôi cả gốc rễ họ hàng ra.
*tự ti vì mình bất tài vô dụng
Kleist lôi hắn đến bìa rừng, ném vào rương, “Chúc mừng mộng đẹp của anh trở thành sự thật.”
McKee đang chửi sướng miệng, cười gằn nói: “Ờ, phải không đó? Cha cậu chết rồi? Mẹ cũng chết luôn rồi? Nên cậu cũng muốn chết theo?”
“Hai điều trước đúng rồi, điều còn lại…… cuối cùng có một ngày cũng sẽ xảy ra.” Kleist đậy nắp rương lại, nhấc lên, nhanh như chớp xuyên qua hoa viên, nhảy vào phòng dành cho khách.
Ngoài cửa vừa lúc có người gõ cửa.
McKee trong rương la hét ầm ĩ, “Cứu mạng! Ở đây có tội phạm giết người, có biến thái!”
Kleist mở nắp rương ra, vỗ một chưởng.
Ấn tượng của Audrey đối với anh trai cùng cha khác mẹ rất mơ hồ, chỉ nhớ mẹ từng lén gọi hắn là Tang Môn tinh*, nói hắn là đồ ngu đần mang vận xui xẻo, bảo cô tránh xa hắn ra. Lúc mới đến đây, cô thường trông thấy một quả bí lùn lén lút trốn ở góc phòng, trước giờ chưa từng ăn cơm chung, không cùng đi học, ngay cả chơi với nhau cũng không. Dần dà, ấn tượng của cô với hắn chỉ là Tang Môn tinh, quả bí lùn.
*một trong Lục bại tinh: làm cho lụn bại, hao tán chẳng hạn như bị bệnh nan y, bị giáng chức, mất của, hao tài, tang khó, thân nhân đau ốm, tai nạn, vợ chồng nghi kỵ, anh em bất hòa, nhân tình ruồng bỏ. (Sưu tầm)
Sau khi gặp lại, cô nhận ra người anh trai trong trí nhớ không có gì thay đổi, vẫn cao xấp xỉ mình, tính tình nhút nhát, tướng mạo bình thường dễ khiến người quên lãng.
Cô cảm thấy may mắn, may mà mình là em gái hắn, vĩnh viễn không có khả năng kết hôn với hắn.
“Mẹ nói tối anh ăn ít quá, bảo em mang bữa ăn khuya sang cho anh.” Audrey mười bảy tuổi đã xinh như hoa như ngọc, dáng người cao gầy nảy nở. Thế mới khiến Humphrey ba mươi bốn vừa gặp đã yêu, vội vàng đính ước với cô.
Nhìn thấy thiếu nữ như vậy, cho dù là em gái, cũng khiến Kleist chân tay luống cuống. Hắn đứng ở đó, hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Audrey đóng kịch một lát, thấy anh trai cứ đực ra như ngỗng tựa vào sát cửa, không nói được lời nào, may mà cô vẫn nhớ rõ lời mẹ dặn, căn dặn nói: “Ngày mai làm đám tang cho cha, anh là gia chủ Grantham, nhất định phải có mặt.”
Kleist sợ tới ngây dại, đang muốn cự tuyệt thì nghe cô thản nhiên nói tiếp: “Anh phải nhớ kỹ ba việc. Thứ nhất, không được quên đáp lại lời chào hỏi của từng người. Thứ hai, đọc một diễn văn ở tang lễ. Thứ ba, mẹ nói cái gì anh cũng phải nghe theo. Hiểu chưa?”
Kleist ngập ngừng nói: “Tôi xin giao toàn quyền cho phu nhân……”
“Nếu được như vậy thì tốt rồi.” Audrey nghĩ đến vị hôn phu vô tình vừa nghe cha mình mất liền muốn giải trừ hôn ước, vẻ mặt ảm đạm. “Mẹ nói vận mệnh của em do anh nắm giữ, xin hãy bảo vệ em, anh trai.” Cô nhẹ nhàng cầm tay Kleist, cầu xin hắn.
Kleist dán sát vào cửa, căng thẳng đến muốn ngất, ngơ ngác tại chỗ, mãi cho tới khi Audrey ra ngoài rồi mới thôi.
Đóng cửa lại, vẻ mặt hắn khôi phục lạnh lùng, đổ ra nửa chậu nước, bắt đầu rửa tay.
“Em gái ngây thơ thuần khiết như thế cũng bị cậu lừa, cậu rốt cuộc có tính người hay không?” McKee thò đầu ra từ trong rương, nhìn hắn chế giễu.
Kleist nói: “Thế sao anh không nói cho cô ta biết đi?”
“Tôi không muốn nhiều người vô tội bị hại, bà mẹ kế dối trá kia của cậu ngược lại có thể suy xét.” McKee khẳng định, nếu Audrey phát hiện bộ mặt thật của Kleist, kết cục của cô tuyệt đối sẽ không tốt hơn mình.
“Tôi tìm thuốc trị thương cho anh.” Kleist nhấn mạnh từng chữ, “Không nên đi lung tung.”
McKee nhìn hắn, chẳng ừ hử gì cả.
Nhiều năm không về, Kleist vẫn nhớ rõ trang viên như lòng bàn tay. Hắn dễ dàng tìm được thuốc trị thương về, McKee nghênh ngang chiếm lấy giường hắn phì phò ngủ say.
“Đứng lên.”
“Tôi ngủ rồi.”
“Chân anh……”
McKee mở to mắt, “Oa, đao phủ nhân từ, tôi có nên quỳ xuống dập đầu cảm ơn không?”
Kleist nói: “Người què làm kỵ sĩ cấp ba cũng không nổi.”
……
McKee oán hận ngồi dậy, cầm thuốc trị thương hắn đưa bôi lung tung lên mắt cá chân, “Xương bị gãy, thuốc trị thương cũng không chữa khỏi được!”
Kleist nói: “Ngày mai là lễ tang của cha tôi.”
“Muốn tôi an ủi cậu sao? Ông ấy chết thật đúng lúc!”
“Đúng vậy.”
“…… Máu lạnh! Vô tình! Nói cậu là súc sinh còn vũ nhục súc sinh.”
Kleist nói: “Dựa vào địa vị của Grantham, nhất định sẽ có tế tự tham gia.”
“Tế tự không cứu được cậu, Giáo Hoàng cũng phải lắc đầu, chỉ có nữ thần giáng lâm mới có thể tiêu trừ dòng máu lạnh vô tình trong lòng cậu!”
“Tế tự có thuật chữa trị.”
“……” Kleist tự dưng nghe mắng không thèm phản ứng rất kỳ lạ, McKee cảnh giác nói: “Cậu lại muốn giở trò quỷ gì?”
Kleist nói: “Hôm nay anh khiến tôi rất tức giận.”
“Đem cảm xúc của cậu khuếch đại một vạn lần, chính là cảm giác của tôi đối với cậu!”
“Cho nên tôi đã tự cảnh tỉnh mình.”
“Tính trăn trối di ngôn vĩnh biệt cõi đời hả? Tôi đây bằng lòng nghe một chút.”
“Chúng ta nên xây dựng niềm tin với nhau.”
McKee nói: “…… Bây giờ cậu soi gương sẽ thấy mình vô cùng đáng sợ, ít nhất dọa được tôi.”
“Anh muốn tìm được long, tôi cũng vậy.”
McKee nghiêm túc nghe.
Kleist nhảy lên giường.
“Cậu muốn làm gì?” McKee từ bên kia nhảy xuống.
“Ngủ.”
“……” Chưa nói xong vụ xây dựng tín nhiệm cơ mà? McKee trợn to mắt, không dám tin Kleist thực sự cứ như thế đi ngủ. “Trời ơi! Tôi điên rồi nên mới tùy ý để cậu mang tôi đi từ tay Hydeine. Tôi thà rằng bị hắn nướng thành heo quay cũng không muốn ngủ chung giường với cậu.”
“Không ai mời anh.”
“……”
“Người không thể nướng thành heo, trừ phi anh vốn là heo.”
“……”
Tin lão gia Grantham qua đời làm cả trấn khiếp sợ, hàng trăm người đến dự tang lễ, bao gồm cả đứa cháu nổi danh lưu manh của lão gia Grantham, Jeff · Grantham. Đi cùng hắn còn có kỵ sĩ cấp ba nổi tiếng ác ôn, Kim.
Hai người đến nơi, tất cả mọi người bỏ chạy.
Phu nhân Grantham nhìn thấy bọn họ, lập tức kéo Audrey và Kleist tránh đi. Bà sốt ruột hỏi: “Đại nhân Marshall và lão gia Aron sao còn chưa tới?”
Quản gia lo lắng trả lời: “Thưa phu nhân, vẫn chưa đến, trước mắt thì chưa.”
“Thím ơi!” Không thấy phu nhân Grantham, Jeff đứng ở đại sảnh không coi ai ra gì hô to.
Phu nhân Grantham đau đầu sai quản gia xuống lầu, “Bảo với nó, ta đang đau buồn, không rảnh tiếp.”
Quản gia xuống lầu xong, bà lại không ngừng nhìn ra cửa sổ, cho đến khi xe ngựa của trấn trưởng tiến vào, mới kéo Audrey vội vàng chạy xuống. Chạy được nửa đường, bà mới nhận ra đã quên mất Kleist, đang muốn quay lại tìm, đã nhìn thấy hắn đang cẩn thận đi theo sau, trong lòng thoáng an tâm, nhỏ nhẹ nói: “Không phải sợ. Cứ đi theo sau ta.”
“Chào thím.” Jeff lưu manh và Kim ác ôn chặn đường họ.
Phu nhân Grantham lấy lại tinh thần, “Jeff, đã lâu không gặp.”
“Căn cứ vào pháp luật Samanlier, vợ và con gái không có tư cách kế thừa gia tài. Giờ chú chết rồi, thím nên mang mấy khế đất và vàng thuộc về tôi giao ra đây đi? Chỉ cần thím thẳng thắn giao nộp đầy đủ, tôi có thể chừa chút tiền cho các người nửa đời sau húp cháo.” Hắn dừng một chút, ác ý cười, “Chú chết lâu như vậy cũng chả chịu báo tin gì, tôi còn tưởng thím định chờ đến lúc xương cốt của chú thành tro luôn chứ…… Xác thối quá nên các người nhịn không nổi nữa à?”
“Chú ý lời nói của cậu.” Phu nhân Grantham lãnh đạm né ra, kéo Kleist đến trước mặt, nói: “Làm cậu thất vọng rồi, vị này mới là người thừa kế chân chính duy nhất của gia tộc Grantham.”
“Kerry Grantham!”
Cho dù sắc trời đã tối, tâm tình Kleist vẫn rất tốt.
Hắn đi tới một gốc cây sồi, cúi xuống lần tìm trên thân cây, vết khắc gồ ghề hiện lên trong trí nhớ, mặt trên vết khắc đã hao mòn đi rất nhiều.
Chết.
Chết.
Chết.
……
Hắn giơ ngón tay ra đếm.
Tổng cộng có mười ba.
Bóng ma ngày xưa một lần nữa xâm chiếm cõi lòng, không còn phẫn nộ oán hận nữa, chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm chán ghét.
Xa nhà nhiều năm, xưa đâu bằng nay, hắn một bước lên mây, gia tộc Grantham từng chèn ép hắn tới khó thở đang dần trở nên nhỏ bé đến không đáng nhắc tới. Sợ bị cảm xúc ngày bé ảnh hưởng, nên hắn mới không trở về, lo mình gây ra chuyện không thể vãn hồi. Sau lưng hắn, có quá nhiều ánh mắt quyền thế ngập trời, bọn họ không thèm để ý đến sự tồn vong của Grantham, chỉ để ý xem lòng dạ của hắn thế nào — mỗi một kẻ cầm quyền đều hy vọng nắm trong tay một thanh vũ khí đối ngoại sắc bén đối nội ngu ngốc. Một khi phát hiện mình là kẻ bạc tình quả nghĩa, bọn họ sẽ suy bụng ta ra bụng người, sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi*, rồi bắt đầu bới móc bắt bẻ, cuối cùng là tiêu diệt.
*mèo khóc chuột chết, ý nói đạo đức giả
Dù sao Đoàn Thánh kỵ sĩ cũng chỉ có một vị đoàn trưởng, không có chút may mắn nào ở đây, hắn lấy diện mạo bình thường trổ hết tài năng, sau lưng trả giá gian khổ và hao tổn tâm tư hơn xa đám người Goblyde.
Không phải là không thể thay thế.
Đối với Quang Minh thần hội, gặp được hắn là niềm vui ngoài ý muốn, mất đi hắn thì trở lại quỹ đạo, tóm lại không có tổn thất gì đáng nói.
Nên trước khi tích cóp đủ thực lực hủy diệt bọn họ, Kleist vẫn đeo mặt nạ ngu ngốc, đôn hậu, thành thật. Chẳng sợ gương mặt chân chính quá lâu không thấy mặt trời sẽ trở nên ngày càng bệnh trạng.
“Anh tính lúc nào mới xuống?” Nỗi thương cảm khiến Kleist thấy lòng bất ổn, trong giọng nói xen lẫn cáu kỉnh.
Trả lời hắn là tiếng lá sồi sột soạt.
Kleist xoay người, rút từ trong giày ra một đoản kiếm lớn cỡ bàn tay, miệng âm thầm niệm chú ngữ.Đoản kiếm chuôi khảm ruby chợt lóe hào quang, thân kiếm đột nhiên dài ra, biến thành một thanh kiếm dài một mét rộng hai ngón tay.
Lúc hắn cầm kiếm ra, McKee đã biết có chuyện không ổn, cắn răng nhảy xuống đất, định rằng dù chân trái có tàn phế cũng phải sử dụng thuật độn thổ. Thời điểm chạm đất, thanh kiếm một mét có hơn không một tiếng động đặt ở cổ hắn.
Chủ nhân thanh kiếm lạnh nhạt thăm hỏi: “Tôi không ngại bẻ gãy thêm ba lần.”
McKee hết hy vọng, vò đã mẻ lại sứt*, miệng thô tục chửi bới, trước tiên cười nhạo tướng ngũ đoản (chân tay ngắn), rồi đến tính phúc tương lai. Thấy Kleist thờ ơ, đã không chửi thì thôi, đã chửi là phải lôi cả gốc rễ họ hàng ra.
*tự ti vì mình bất tài vô dụng
Kleist lôi hắn đến bìa rừng, ném vào rương, “Chúc mừng mộng đẹp của anh trở thành sự thật.”
McKee đang chửi sướng miệng, cười gằn nói: “Ờ, phải không đó? Cha cậu chết rồi? Mẹ cũng chết luôn rồi? Nên cậu cũng muốn chết theo?”
“Hai điều trước đúng rồi, điều còn lại…… cuối cùng có một ngày cũng sẽ xảy ra.” Kleist đậy nắp rương lại, nhấc lên, nhanh như chớp xuyên qua hoa viên, nhảy vào phòng dành cho khách.
Ngoài cửa vừa lúc có người gõ cửa.
McKee trong rương la hét ầm ĩ, “Cứu mạng! Ở đây có tội phạm giết người, có biến thái!”
Kleist mở nắp rương ra, vỗ một chưởng.
Ấn tượng của Audrey đối với anh trai cùng cha khác mẹ rất mơ hồ, chỉ nhớ mẹ từng lén gọi hắn là Tang Môn tinh*, nói hắn là đồ ngu đần mang vận xui xẻo, bảo cô tránh xa hắn ra. Lúc mới đến đây, cô thường trông thấy một quả bí lùn lén lút trốn ở góc phòng, trước giờ chưa từng ăn cơm chung, không cùng đi học, ngay cả chơi với nhau cũng không. Dần dà, ấn tượng của cô với hắn chỉ là Tang Môn tinh, quả bí lùn.
*một trong Lục bại tinh: làm cho lụn bại, hao tán chẳng hạn như bị bệnh nan y, bị giáng chức, mất của, hao tài, tang khó, thân nhân đau ốm, tai nạn, vợ chồng nghi kỵ, anh em bất hòa, nhân tình ruồng bỏ. (Sưu tầm)
Sau khi gặp lại, cô nhận ra người anh trai trong trí nhớ không có gì thay đổi, vẫn cao xấp xỉ mình, tính tình nhút nhát, tướng mạo bình thường dễ khiến người quên lãng.
Cô cảm thấy may mắn, may mà mình là em gái hắn, vĩnh viễn không có khả năng kết hôn với hắn.
“Mẹ nói tối anh ăn ít quá, bảo em mang bữa ăn khuya sang cho anh.” Audrey mười bảy tuổi đã xinh như hoa như ngọc, dáng người cao gầy nảy nở. Thế mới khiến Humphrey ba mươi bốn vừa gặp đã yêu, vội vàng đính ước với cô.
Nhìn thấy thiếu nữ như vậy, cho dù là em gái, cũng khiến Kleist chân tay luống cuống. Hắn đứng ở đó, hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Audrey đóng kịch một lát, thấy anh trai cứ đực ra như ngỗng tựa vào sát cửa, không nói được lời nào, may mà cô vẫn nhớ rõ lời mẹ dặn, căn dặn nói: “Ngày mai làm đám tang cho cha, anh là gia chủ Grantham, nhất định phải có mặt.”
Kleist sợ tới ngây dại, đang muốn cự tuyệt thì nghe cô thản nhiên nói tiếp: “Anh phải nhớ kỹ ba việc. Thứ nhất, không được quên đáp lại lời chào hỏi của từng người. Thứ hai, đọc một diễn văn ở tang lễ. Thứ ba, mẹ nói cái gì anh cũng phải nghe theo. Hiểu chưa?”
Kleist ngập ngừng nói: “Tôi xin giao toàn quyền cho phu nhân……”
“Nếu được như vậy thì tốt rồi.” Audrey nghĩ đến vị hôn phu vô tình vừa nghe cha mình mất liền muốn giải trừ hôn ước, vẻ mặt ảm đạm. “Mẹ nói vận mệnh của em do anh nắm giữ, xin hãy bảo vệ em, anh trai.” Cô nhẹ nhàng cầm tay Kleist, cầu xin hắn.
Kleist dán sát vào cửa, căng thẳng đến muốn ngất, ngơ ngác tại chỗ, mãi cho tới khi Audrey ra ngoài rồi mới thôi.
Đóng cửa lại, vẻ mặt hắn khôi phục lạnh lùng, đổ ra nửa chậu nước, bắt đầu rửa tay.
“Em gái ngây thơ thuần khiết như thế cũng bị cậu lừa, cậu rốt cuộc có tính người hay không?” McKee thò đầu ra từ trong rương, nhìn hắn chế giễu.
Kleist nói: “Thế sao anh không nói cho cô ta biết đi?”
“Tôi không muốn nhiều người vô tội bị hại, bà mẹ kế dối trá kia của cậu ngược lại có thể suy xét.” McKee khẳng định, nếu Audrey phát hiện bộ mặt thật của Kleist, kết cục của cô tuyệt đối sẽ không tốt hơn mình.
“Tôi tìm thuốc trị thương cho anh.” Kleist nhấn mạnh từng chữ, “Không nên đi lung tung.”
McKee nhìn hắn, chẳng ừ hử gì cả.
Nhiều năm không về, Kleist vẫn nhớ rõ trang viên như lòng bàn tay. Hắn dễ dàng tìm được thuốc trị thương về, McKee nghênh ngang chiếm lấy giường hắn phì phò ngủ say.
“Đứng lên.”
“Tôi ngủ rồi.”
“Chân anh……”
McKee mở to mắt, “Oa, đao phủ nhân từ, tôi có nên quỳ xuống dập đầu cảm ơn không?”
Kleist nói: “Người què làm kỵ sĩ cấp ba cũng không nổi.”
……
McKee oán hận ngồi dậy, cầm thuốc trị thương hắn đưa bôi lung tung lên mắt cá chân, “Xương bị gãy, thuốc trị thương cũng không chữa khỏi được!”
Kleist nói: “Ngày mai là lễ tang của cha tôi.”
“Muốn tôi an ủi cậu sao? Ông ấy chết thật đúng lúc!”
“Đúng vậy.”
“…… Máu lạnh! Vô tình! Nói cậu là súc sinh còn vũ nhục súc sinh.”
Kleist nói: “Dựa vào địa vị của Grantham, nhất định sẽ có tế tự tham gia.”
“Tế tự không cứu được cậu, Giáo Hoàng cũng phải lắc đầu, chỉ có nữ thần giáng lâm mới có thể tiêu trừ dòng máu lạnh vô tình trong lòng cậu!”
“Tế tự có thuật chữa trị.”
“……” Kleist tự dưng nghe mắng không thèm phản ứng rất kỳ lạ, McKee cảnh giác nói: “Cậu lại muốn giở trò quỷ gì?”
Kleist nói: “Hôm nay anh khiến tôi rất tức giận.”
“Đem cảm xúc của cậu khuếch đại một vạn lần, chính là cảm giác của tôi đối với cậu!”
“Cho nên tôi đã tự cảnh tỉnh mình.”
“Tính trăn trối di ngôn vĩnh biệt cõi đời hả? Tôi đây bằng lòng nghe một chút.”
“Chúng ta nên xây dựng niềm tin với nhau.”
McKee nói: “…… Bây giờ cậu soi gương sẽ thấy mình vô cùng đáng sợ, ít nhất dọa được tôi.”
“Anh muốn tìm được long, tôi cũng vậy.”
McKee nghiêm túc nghe.
Kleist nhảy lên giường.
“Cậu muốn làm gì?” McKee từ bên kia nhảy xuống.
“Ngủ.”
“……” Chưa nói xong vụ xây dựng tín nhiệm cơ mà? McKee trợn to mắt, không dám tin Kleist thực sự cứ như thế đi ngủ. “Trời ơi! Tôi điên rồi nên mới tùy ý để cậu mang tôi đi từ tay Hydeine. Tôi thà rằng bị hắn nướng thành heo quay cũng không muốn ngủ chung giường với cậu.”
“Không ai mời anh.”
“……”
“Người không thể nướng thành heo, trừ phi anh vốn là heo.”
“……”
Tin lão gia Grantham qua đời làm cả trấn khiếp sợ, hàng trăm người đến dự tang lễ, bao gồm cả đứa cháu nổi danh lưu manh của lão gia Grantham, Jeff · Grantham. Đi cùng hắn còn có kỵ sĩ cấp ba nổi tiếng ác ôn, Kim.
Hai người đến nơi, tất cả mọi người bỏ chạy.
Phu nhân Grantham nhìn thấy bọn họ, lập tức kéo Audrey và Kleist tránh đi. Bà sốt ruột hỏi: “Đại nhân Marshall và lão gia Aron sao còn chưa tới?”
Quản gia lo lắng trả lời: “Thưa phu nhân, vẫn chưa đến, trước mắt thì chưa.”
“Thím ơi!” Không thấy phu nhân Grantham, Jeff đứng ở đại sảnh không coi ai ra gì hô to.
Phu nhân Grantham đau đầu sai quản gia xuống lầu, “Bảo với nó, ta đang đau buồn, không rảnh tiếp.”
Quản gia xuống lầu xong, bà lại không ngừng nhìn ra cửa sổ, cho đến khi xe ngựa của trấn trưởng tiến vào, mới kéo Audrey vội vàng chạy xuống. Chạy được nửa đường, bà mới nhận ra đã quên mất Kleist, đang muốn quay lại tìm, đã nhìn thấy hắn đang cẩn thận đi theo sau, trong lòng thoáng an tâm, nhỏ nhẹ nói: “Không phải sợ. Cứ đi theo sau ta.”
“Chào thím.” Jeff lưu manh và Kim ác ôn chặn đường họ.
Phu nhân Grantham lấy lại tinh thần, “Jeff, đã lâu không gặp.”
“Căn cứ vào pháp luật Samanlier, vợ và con gái không có tư cách kế thừa gia tài. Giờ chú chết rồi, thím nên mang mấy khế đất và vàng thuộc về tôi giao ra đây đi? Chỉ cần thím thẳng thắn giao nộp đầy đủ, tôi có thể chừa chút tiền cho các người nửa đời sau húp cháo.” Hắn dừng một chút, ác ý cười, “Chú chết lâu như vậy cũng chả chịu báo tin gì, tôi còn tưởng thím định chờ đến lúc xương cốt của chú thành tro luôn chứ…… Xác thối quá nên các người nhịn không nổi nữa à?”
“Chú ý lời nói của cậu.” Phu nhân Grantham lãnh đạm né ra, kéo Kleist đến trước mặt, nói: “Làm cậu thất vọng rồi, vị này mới là người thừa kế chân chính duy nhất của gia tộc Grantham.”
“Kerry Grantham!”
/60
|