Mi Lâm lại gần cửa sổ.
Mộ Dung Cảnh Hòa sốt sắng ra mặt, vội nói: “Vào nhà chứ, nàng đứng ngoài đó nói chuyện được sao?”
Mi Lâm cũng không biết vì sao thấy bộ dạng hắn như vậy cũng khá thuận mắt, lập tức chẳng nói chẳng rằng men theo dọc tường đi đến cửa chính, sau đó đẩy cửa bước vào. Ngăn cách phòng trong và gian ngoài là một tấm rèm, mỗi khi ra ngoài nàng lại vén tấm rèm này lên để tầm quan sát của hắn có thể rộng hơn.
Khi nàng bước vào, Mộ Dung Cảnh Hòa đã quay đầu lại, chăm chú nhìn về phía nàng. Ánh mắt lấp lánh ấm áp khác thường.
Bị hắn nhìn như vậy, Mi Lâm mất tự nhiên đến mức chân tay cũng trở nên thừa thãi. Khó khăn bước được đến bên giường, ngồi xuống mới thấy thoải mái phần nào.
“Nàng đang giận dữ gì vậy?” Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi, ngữ khí rất ôn hòa, ôn hòa đến mức gần như là dịu dàng.
Dịu dàng… Mi Lâm bỗng thấy ớn lạnh trong người, cho rằng đầu mình nhất định có vấn đề, sao có thể dùng từ dịu dàng để hình dung người đàn ông này. Trong ký ức không phải hắn chưa từng dịu dàng với nàng, nhưng lúc đó chẳng qua là đóng kịch cho Mục Dã Lạc Mai xem, còn bây giờ thì đâu cần…
“Này, nàng làm gì mà ngẩn người ra thế, không lẽ muốn lấy tên thôn phu hôi hám đó?”
Mị Lâm bị kích động bởi câu nói này của hắn, ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa đang cười tủm tỉm, ẩn ý như trêu đùa, làm gì có chút nào là dịu dàng. Trong lòng có chút lạc lõng, nàng cười nói: “Thiếp chẳng phải đã từ…” bỗng dừng lại, nghĩ thấy chuyện này có đôi chút buồn cười, vì nó mà tức giận cũng chẳng ý nghĩa gì, nghĩ vậy nàng bèn nói: “Tên Vệ lão nhị đó đúng là hơi bẩn thỉu thật, nhưng nếu chung sống thì cũng không nên tính toán nhiều vậy, thiết thực là được rồi…” Nhưng tên đó không chỉ bẩn thỉu, thậm chí còn thô tục, cứ cho là nàng có ý cũng không thể nào vừa ý được.
Mộ Dung Cảnh Hòa đâu biết ý của nàng là gì, chỉ thấy khó chịu, hắn vốn là người nóng tính, một khi đã khó chịu, thì làm sao để cho nàng tiếp tục nói, lập tức cười nhạt ngắt lời: “Vậy sao nàng không đồng ý lấy hắn ta?”
Mi Lâm dừng lại, tức tối vì ngữ khí mỉa mai này, hơn nữa trước đó đã vì chuyện này mà nhẫn nhịn, bây giờ hai loại cảm giác kết hợp lại khiến cho sắc mặt càng trở nên không tốt.
“Ta đồng ý hay không đồng ý thì cũng đâu liên quan gì đến Mộ Dung Vương gia chàng đây?” Nói đoạn lập tức đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Tính cách nàng vốn không phải dữ dằn gì, nhưng không biết tại sao cứ nghe giọng nói đó của hắn lại thấy khó chịu, có lẽ mình cần phải yên tĩnh một chút để suy nghĩ lại.
Nàng đâu ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa thấy mình tức giận, tự dưng lại cười lớn.
“Không được đi, ta còn chuyện muốn nói.” Hắn chậm rãi gọi.
Mi Lâm từ trên cao nhìn, thấy bộ mặt làm ra vẻ vô tội của hắn, vừa tức vừa buồn cười, thấy người này qua ư vô lại, nói chuyện đường hoàng với hắn, hắn lại cáu kỉnh gây sự, khi không thèm để tâm đến, hắn lại bày ra vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là… đúng là khiến người ta bất lực.
“Chuyện gì?” Nàng nói không mấy thiện cảm, hàm ý nếu hắn ta không nể mặt thì đừng hòng mong nàng sẽ đếm xỉa đến hắn nữa.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngửa cổ lên nhìn nàng, tư thế này đương nhiên khiến hắn bất mãn, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, chỉ cười nói: “Ta ngồi thế này lâu quá, thấy khó chịu, giúp ta đổi tư thế…”
Thực tế, nếu Mi Lâm đi săn thú thì hắn bắt buộc phải ngồi im tư thế như này, nhưng nàng có ở nhà thì đương nhiên cũng có thể tùy ý thay đổi.
“Muốn nằm xuống?” Mi Lâm biết hắn khổ, cũng không tính toán gì chuyện ban nãy, thế là vừa cúi thấp xuống giúp hắn điều chỉnh lại đệm ở sau lưng hắn vừa hỏi.
“Ừ, nằm nghiêng.”
Mộ Dung Cảnh Hòa bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, Mi Lâm không thể không ngẩng lên nhìn, đúng lúc tim đang đập thình thịch thì nghe thấy giọng nói ấm áp của hắn: “Nàng là nữ nhân của ta.”
Lúc đó nàng một tay đang nâng gáy hắn, một tay đang dém lại chăn, hai người sát lại rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau. Nghe thấy những lời đó, nàng ngỡ ngàng dừng lại, hắn đột nhiên quay đầu hôn nhẹ lên môi nàng.
Mi Lâm chỉ thấy đầu óc bỗng quay cuồng, thấy trống rỗng một hồi. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không thúc giục nàng, đợi nàng dần dần định thần, nhìn thấy khuôn mặt như cười mà không phải cười của hắn, còn có cả sự nghiêm túc không thể nghi ngờ trong đôi mắt ấy.
Có một hơi nóng không thể khống chế đang lan tràn lên cổ, nàng tách rời khỏi mặt Mộ Dung Cảnh Hòa, nhẹ nhàng đặt hắn nằm ngay ngắn, sau đó mới giúp hắn chuyển mình quay vào trong phòng, còn cẩn thận đặt vài thứ đỡ lưng để duy trì tư thế. Đối với những lời hắn vừa nói nàng không biết phản ứng ra sao, lại hoặc là nàng còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tuy nhiên, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không dừng lại ở đó, đợi nàng đứng lên rồi chậm rãi lặp lại lần nữa.
“Nàng là nữ nhân của ta. Nàng không được lấy ai khác ngoài ta.” Rõ ràng rất dịu dàng ấm áp, nhưng trong đó lại pha chút ngang ngược và ham muốn sở hữu, cảm giác đó khiến người ta phải run sợ.
Tim Mi Lâm bỗng ngừng đập giây lát, nhìn vào mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng né tránh ánh mắt nồng nhiệt ấy, trong lòng xao động đến mức không biết trả lời thế nào, hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng, nhưng giọng nói lại vô cùng nhỏ nhẹ.
“Thiếp đâu muốn lấy ai đâu…” Nói xong lại cảm thấy đây chẳng khác gì nhận lời yêu cầu vô lý của hắn, nàng xấu hổ, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, cũng không thèm để tâm xem hắn còn muốn nói gì nữa không.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nàng lúng túng đi ra, ánh mắt dịu dàng cười nhẹ. Nhưng nghĩ đến Vệ Lão Nhị to gan kia thì ánh mắt bỗng trở nên đăm chiêu, trong đó ẩn chứa sát khí vô cùng mãnh liệt.
Mi Lâm lúng túng, cũng không biết nên đi đâu, lại sợ Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thấy, ngại không dám đứng trong sân, đi vòng vòng một hồi, cuối cùng lại quay trở về gian bếp.
“Đúng là vô dụng…” Đợi nhịp tim trở lại bình thường, nàng mới tự trách bản thân, nhưng lại không biết rằng khóe môi đang tủm tỉm cười, đôi mắt cũng ánh lên những tia hạnh phúc.
Định thần lại, nàng đun nước pha trà hay gì đó hai người cùng uống, cầm gáo nước trên tay, bất giác lại nhớ tới câu nói của hắn, cắn môi vừa buồn cười vừa ngượng ngùng. Sau đó nghĩ đến thần tình của hắn nói chuyện, nhịp tim xao động, nàng đỏ mặt, hơi ngẩn người.
“Hắn rất biết lừa người, có nên coi là thật lòng không đây?” Một hồi lâu, nàng mới bình tĩnh lại, tự quở trách mình. Nói thì nói là vậy, nhưng sự ngọt ngào, ấm áp đó vẫn trào dâng trong tim nàng.
Mặc dù nàng không phải người đa tâm, nhưng khi phát hiện Mộ Dung Cảnh Hòa để ý đến việc này cũng không kìm chế được rung động vì câu nói của hắn, cũng không muốn né tránh nữa. nàng thầm nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác thích mà người ta thường nhắc đến sao.
Trong giây phút rút ra kết luận đó, trái tim loạn nhịp của nàng bỗng nhiên vững vàng trở lại.
Thích… ừ thì thích.
Cho dù một người đã khẳng định quyền sở hữu của mình, một người thì biết rõ tâm ý của bản thân, nhưng cuộc sống của cả hai cũng chẳng có gì thay đổi, cũng giống như trước đây, thỉnh thoảng cãi nhau mấy câu, một giây trước còn giận dỗi ngút trời, ngay sau đó lại bị hắn lừa cắn vào tai.
Mi Lâm thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đúng là khắc tinh của đời mình, khiến nàng vừa giận vừa vui. Còn tên Vệ Lão Nhị mà mụ Lưu giới thiệu, nàng nghĩ ông ta chắc cũng biết khó khăn mà lùi bước, sẽ nhanh chóng quên ngay chuyện này thôi. Nhìn sương giăng bên ngoài, mùa đông cũng sắp đến, quần áo ấm của hai người vẫn chưa chuẩn bị kịp, nàng không thể không khẩn trương đi săn thú, ngoài để đổi thức ăn ra còn phải mua mấy bộ đồ ấm áp mùa đông, nhất là phải có thêm hai tấm chăn lông mới.
Thường thì chưa sáng rõ ràng đã ra ngoài, buổi trưa trở về, một là để giúp Mộ Dung Cảnh Hòa đổi tư thế, giải quyết chuyện vệ sinh cá nhân cho hắn, hai là nàng cũng cần uống thuốc giảm đau, tránh việc giống lần trước bất tỉnh ở trong rừng.
Vì chỉ đi nửa ngày nên nếu trời không mưa, sợ Mộ Dung Cảnh Hòa buồn chán, nàng đều mở cửa sổ. Thôn dân thật thà, chỉ cần không phải đi xa lâu ngày thì không cần khóa cửa, thế là Mi Lâm chỉ đóng hờ then cài.
Nàng không thể ngờ được rằng, ngày hôm sau đợi khi nàng ra ngoài, ở nhà đón một vị khách không mời mà đến.
Thời tiết cũng không phải rất lạnh, nhưng Vệ Lão Nhị lại nhét hai tay vào ống tay áo, đứng trước cửa, đi đi lại lại rất lâu. Mãi đến khi thấy có người đang đến gần mới đẩy cửa đi vào, sau đó đóng lại.
Hắn ta rất vội vàng, đến hơi thở cũng nhìn thấy rõ mồn một. Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa ở bên trong, lại càng run hơn gấp bội.
“Lâm gia huynh đệ… ngươi… một mình ở nhà sao?” Khi thấy Mộ Dung Cảnh Hòa chăm chú nhìn với vẻ lạnh nhạt, hắn ta lại không ý thức nhét tay vào ống áo, quay mình về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Biết rõ là Mi Lâm không có ở nhà, thực ra hắn ta cũng thừa thời cơ nàng không có ở nhà để tìm đến, nhưng lại không kìm được niềm hi vọng được nhìn thấy nàng.
Sát khí trong Mộ Dung Cảnh Hòa lại một lần nữa trỗi dậy, nhưng sự lạnh nhạt trên khuôn mặt giúp hắn kìm chế lại, chuyển sang cười ôn hòa.
“Ừ, ngươi thấy ta rồi đấy, có muốn đi đâu cũng không được, thành ra khổ cho…” Hắn nói giọng khổ tâm. Nhìn thì cảm thấy rất thân mật với vị khách không mời mà đến này, nhưng thực ra đến một câu mời vào nhà chơi cũng không có. Cũng chẳng phải hắn không muốn đóng kịch đến cùng, chỉ là không thể nào chịu nổi mùi hôi của hắn ta, cũng không muốn Mi Lâm phải một lần nữa đi giặt chăn nệm.
Cũng may Vệ Lão Nhị quá run, không chú ý đến điều này, hơn nữa cho dù hắn ta có để ý đến thì cũng chẳng suy xét gì, vì cùng giống Mộ Dung Cảnh Hòa, hắn ta không muốn ngồi cùng đối phương trong căn phòng bí hẹp đó, như vậy áp lực đối với hắn còn tăng lên gấp bội.
Không biết lấy gì để nói chuyện, lúc thì khen phòng gọn gàng, lúc thì khen Lâm gia huynh đệ thật có phúc, khi nhắc đến Mi Lâm, mặt hắn lộ rõ vẻ hâm mộ lẫn ham muốn khiến Mộ Dung Cảnh Hòa cảm thấy lồng ngực như muốn phá ra, nếu như không phải vì không cử động được, hắn đã sớm dạy cho tên này một trận rồi. Nhưng bây giờ hắn lại chẳng làm được gì, cái cảm giác ngột ngạt đó khiến hắn càng cười càng sáng lạn.
“Tâm ý của Vệ huynh đệ, tại hạ cũng biết đôi chút.” Hắn đột nhiên nói, nói ra những lời này bỗng thấy buồn nôn.
Vệ Lão Nhị vốn đứng đó khen đông khen tây, đôi mắt ti hí chợt trợn tròn, khiến người khác có thể nhìn rõ tơ máu, cả gỉ mắt bên trong đó, cộng bên bộ dạng nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, nhìn rất giống một con cóc ghẻ.
Mộ Dung Cảnh Hòa thầm chửi một câu, ra vẻ đau khổ cười nói: “Chỉ là nội tử[1] nhà ta cũng là người cứng đầu, chuyện này quả khiến người khác khó xử…”
[1] Danh từ người đời Đường khiêm tốn dùng để chỉ vợ mình với người đang nói chuyện.
Thấy hắn không hề phản đối, Vệ Lão Nhị sốc lại tinh thần, định thừa cơ làm tới, kéo người trước mặt về phe mình, như thế Mi Lâm có không đồng ý cũng phải đồng ý. Hắn ta vốn là người không biết ăn nói, vậy mà nói được ra những lời khiến Mộ Dung Cảnh Hòa suýt chút nữa thì ngất đi.
“Chỉ cần Lâm huynh đệ đây đồng ý, nàng ấy là phận nữ nhi còn có thể nói được gì, chẳng phải đều nghe lời huynh sao? Lâm huynh đệ này, ngươi xem ngươi cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, để cho tiểu nương tử ở ngoài bôn ba, nàng ấy lại xinh đẹp như vậy, nhỡ…”
Mộ Dung Cảnh Hòa không thể cố cười được nữa, nhưng lại không biểu lộ tức giận ra ngoài, chỉ có điều ngón tay đặt trên chăn nắm thật chặt, chặt đến mức lòng bàn tay đau rát cũng không buông ra.
“Hơn nữa huynh… e rằng chuyện ấy cũng không được nữa phải không, tiểu nương tử đang thời thanh xuân…” Vệ Lão Nhị càng nói càng hăng hái, càng nói càng thấp hèn, không hề biết rằng chính những lời này đã đẩy bản thân mình vào con đường chết.
“Được… Được…” Mộ Dung Cảnh Hòa cắn răng nói liên tiếp mấy câu, không muốn cho hắn tiếp tục.
Vệ Lão Nhị dừng lại tỏ vẻ mừng rỡ: “Như vậy là Lâm huynh đệ đã đồng ý rồi?”
“Được… quá được…” Mộ Dung Cảnh Hòa lại nói liền hai câu được, sau đó tươi cười với hắn: “Đây đương nhiên là chuyện vui lớn, ta có gì mà không đồng ý chứ, chỉ là…” Nhìn ra dáng vẻ của gã đàn ông thấp bé thô tục đang mừng rỡ, hắn ngừng lại giây lát mới nói tiếp: “Chỉ có điều ta đồng ý thì có nghĩa lý gì đâu, nội tử tính cách cứng rắn, ngươi mà không thể làm cho nàng ưng ngươi thì cũng chịu, chẳng thể đến gần được đâu.”
Vệ Lão Nhị cũng không hẳn quá hồ đồ, vừa nghe xong câu này liền vội vàng hỏi làm sao mới khiến tiểu nương tử thích mình.
“Nàng ấy thích nhất là son Tuyết Lý Hồng ở Thất Bảo Trai, chỉ có điều son đó rất đắt, sợ ngươi không dám mua.” Mộ Dung Cảnh Hòa lạnh nhạt nói, im lặng giây lát, lại tiếp tục: “Nếu như ngươi có thể mua được loại son đó, nàng ấy nhất định sẽ rất thích, có khi còn chẳng cần sính lễ gì nữa.” Vệ Lão Nhị một lòng chỉ muốn làm thế nào để cưới Mi Lâm về nhà, nghe vậy sao dám không đồng ý, vội vàng xác định lại vài lần, biết rõ là chỉ ở Thất Bảo Trai mới có loại son đó, liền vội vàng ra về.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn dáng hắn ta mất hút ngoài sân, sắc mặt mới dần dần nguội lại.
“Nữ nhân của bản vương cũng dám dòm ngó, chán sống rồi sao?”
Sau đó ba ngày, khắp thôn đều bàn tán về cái chết của Vệ Lão Nhị. Nghe nói lúc đứng trú mưa dưới sườn núi bị đá lở lăn vào, cả người bị đè nát, gần như không nhận dạng được. Nhà hắn có phụ mẫu huynh đệ, nghe tin đương nhiên rất tiếc thương, sau đó mới nhớ ra trước đây hắn có nhờ mụ Lưu đến gặp Mi Lâm làm mối, thêm vào đó Mộ Dung Cảnh Hòa lại tàn phế toàn thân, hai chuyện này quy về một mối, vậy là bao nhiêu tội lỗi đều đổ hết lên đầu Mi Lâm, còn kéo đến nhà nàng gây sự, nói nàng mệnh sao chổi, tướng khắc phu.
Mi Lâm bị làm phiền một cách kỳ lạ, nhưng không ai biết rằng, buổi chiều ngày thứ hai sau khi Vệ Lão Nhị đi vào thành, có một vị khách thần không biết quỷ không hay đã tìm đến nhà nàng.
Sau vụ của Vệ Lão Nhị, Mi Lâm lo lắng mất một thời gian dài, sợ khi nàng ra ngoài, người nhà hắn lại kéo đến làm phiền Mộ Dung Cảnh Hòa. Chẳng cần làm gì khác, chỉ cần châm một mồi lửa, đối với người không cử động được như hắn thì thế là đủ. Nhưng nếu không ra ngoài thì đồ ăn dự trữ từ trước cũng chẳng còn bao nhiêu, sớm muộn cũng rơi vào tình cảnh khánh kiệt. Nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết làm thế nào cho phải, tự dưng đắn đo có nên rời khỏi thôn Lão Oa Tử này đi tìm nơi khác hay không. Vì chuyện này mà nàng bị Mộ Dung Cảnh Hòa cười chê không ngớt.
“Rõ ràng hung hãn như sói, gian giảo như hồ ly mà lại sợ mấy tên bần cố nông này sao?”
Mi Lâm lườn hắn, tỏ vẻ không vui. Nàng đâu hung hãn gì, nếu như hung hãn thì đâu khổ sở đến mức này. Còn xét độ gian giảo thì đâu có ai sánh được với hắn? Hơn nữa, nếu một thân một mình thì nàng phải sợ gì ai? Chỉ là mấy hôm nay họng nàng hơi khó chịu nên chẳng thèm bắt bẻ lại hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa cười, “Nàng làm gì đi đâu cứ đi, nếu có mỗi chuyện nhỏ nhặt này ta cũng không ứng phó nổi thì đúng thành phế nhân như người ta nói rồi.” Người ta ở đây chỉ người nhà của Vệ Lão Nhị, hôm đó đến đúng là câu khó nghe nào cũng chửi.
Nghe thấy hai từ phế nhân, Mi Lâm cúi mặt xuống, người nhà họ Vệ ức hiếp người quá đáng, nếu không phải vì muốn ở lại đây định cư lâu dài thì nàng làm sao có thể nhẫn nhịn đến mức này, liên lụy hắn bị người khác làm nhục.
“Sao, không tin tưởng ta?” Mộ Dung Cảnh Hòa đâu có biết nàng đang tự trách mình, chỉ nghĩ nàng cho rằng hắn là người vô dụng, lập tức cảm thấy không vui.
Mi Lâm lắc đầu không nói gì, cởi giày nằm xuống cạnh hắn.
Từ trước đến nay, hai người vẫn ngủ cùng nhau, nhưng như giữa thanh thiên bạch nhật nằm chung, chưa từng phát sinh bất cứ điều gì. Mộ Dung Cảnh Hòa có chút kinh ngạc, nhưng lại khẽ động lòng, lập tức quên hết những gì không vui trước đó.
“Ngày mai ta vào rừng.” Một hồi lâu nàng mới lên tiếng. Nàng nghĩ đến khi chuẩn bị xong vật dụng cho mùa đông nàng sẽ ở nhà cả ngày cùng hắn, sẵn tiện may vài bộ quần áo ấm. Nàng thêu thùa may vá không giỏi, nhưng học hỏi người khác kiểu gì cũng xong.
Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng tỉ mỉ vạch ra cuộc sống của hai người sau này, miệng không ngừng líu lo. Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng mấy khi phối hợp như thế, ừ ừ liên tiếp, có lúc còn bổ sung một vài câu. Nàng thấy phấn khởi vô cùng, cuộc sống như vậy nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc, nhưng không thể ngờ rằng, cuộc sống này đối với người khác là một sự nhàm chán thì với nàng, mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mơ.
Hôm sau, nàng lại vào rừng săn thú, nhưng vẫn thấy không yên tâm, nên trước khi đi nàng đặc biệt nhờ những người thợ săn tốt bụng và hàng xóm, nếu có việc gì thì ra tay giúp đỡ. Cũng không biết là do lời nhờ vả của nàng có tác dụng hay Mộ Dung Cảnh Hòa có cách đối phó, mấy ngày liền đều không có chuyện gì phát sinh, cho đến khi nàng lại một lần ngất xỉu trong rừng.
Khi tỉnh lại thấy bên ngoài sắc trời chuyển tối, nàng biết mình cũng không thể mãi như thế này được.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhất quyết cùng nàng ở lại nơi hoang vu hẻo lánh này, chắc có lý do riêng của hắn, Mi Lâm không hề muốn tìm hiểu rõ vì sao, cũng như nàng có một số chuyện không muốn nói với hắn. Thế nhưng lượng dùng của thuốc giảm đau ngày một suy giảm, nguồn nội lực mạnh mẽ ấy cũng ngày càng khó khống chế. Nhất định phải giải quyết xong khi còn trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Cổ họng khô khan khó chịu như có thứ gì đó chặn bên trong, nàng ho vài tiếng rồi mới vất vả đứng lên. Bên cạnh là mấy con gà rừng, thỏ rừng, những con thú lớn đã chạy thoát hết. Hôm nay nàng tiêu tốn mất hơn nửa ngày, còn không cả nghỉ trưa. Nghĩ đến Mộ Dung Cảnh Hòa đang ở nhà đợi mình về, nàng vội vàng, không màng đến sứ khỏe vẫn còn rất yếu, nhanh chóng nhặt lên những thú rừng săn được về nhà.
Nguồn nội lực ngang tàng ấy lưu động ở những kinh mạch yếu ớt trên cơ thể nàng, đau đớn như bị lăng trì, trán nàng lấm tấm mồ hoi, dần rơi xuống làm hoen mờ đôi mắt. Không rõ trải qua biết bao lần đưa tay áo lên lau trán, cuối cùng khoảnh sân vườn với những hàng rào bao quanh mới mập mờ hiện lên trong sắc trời sầm tối.
Chưa vào sân, nhìn qua hàng rào đã thấy Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn với tư thế ban sáng ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, một bên sườn mặt bị chiếu bởi sắc nhạt của nắng chiều mơ hồ không rõ. Mi Lâm bỗng thấy đau xót, tự dưng xuất hiện trong đầu ý nghĩ cương quyết bằng mọi giá phải tìm ra biện pháp giúp hắn nối lại kinh mạch bị đứt.
Nghe thấy tiếng mở cửa gian chứa củi, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng, không hề yếu đuối như tưởng tượng.
“Ta về rồi.” Mi Lâm cười nói, cố gắng ra vẻ tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, sự đau đớn miễn cưỡng giấu trong nụ cười cứng nhắc. Thế nhưng sau khi cất lời, nàng mới phát hiện ra giọng mình khàn khàn khác thường, biết rằng đó là ảnh hưởng của cơn đau, thấy vậy đành nói ít được lời nào hay lời đó.
Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì, lại quay đầu đi, trở về tư thế ban nãy.
Mi Lâm biết hắn đang tức giận, cũng không để bụng, vứt tạm thú rừng săn được xuống đất, ra giếng múc nước rửa chân tay rồi nhanh chóng trở vào.
Thắp sáng ngọn đèn trên bàn, khi quay lại thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đang nhìn mình. Nàng tưởng hắn sẽ hỏi điều gì đó, nhưng hắn không hề nói gì. Mi Lâm cuối cùng cũng thở phào một tiếng, nhưng cãng thấy có gì đó lạc lõng trong lòng.
Đi lại về phía hắn, đưa tay lần vào trong chăn, thấy vẫn còn khô, hắn không hề thấy nàng về muộn mà không cầm được.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn từng động tác cử chỉ của nàng không chớp mắt, ánh mắt đen sắc ấy tỏ rõ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Không ăn gì lung tung, ta vẫn có thể khống chế.” Hiển nhiên hành động của nàng khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, không tránh khỏi nhớ đến những chuyện không vui lúc trước.
Mi Lâm hơi đỏ mặt, nhưng không phản bác, chỉ mở tròn đôi mắt vô tội nhìn hắn. Chuyện này nàng tự thấy mình có đôi chút quá đáng nên đương nhiên không so đo với hắn, nhưng cũng không được xin lỗi, kiểu gì cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn, vì vậy tốt nhất là không đàm luận gì thêm.
Sự cáu kỉnh của Mộ Dung Cảnh Hòa bị ánh mắt của nàng làm cho tiêu tan hết, thêm vào đó cũng chẳng là chuyện vinh dự gì, cũng chẳng muốn tiếp tục làm chi, chỉ nói: “Ta muốn uống nước.”
Mi Lâm vội vàng chuyển mình, ra bàn rót chén trà mát, sau đó đỡ hắn uống, Mộ Dung Cảnh Hòa chau mày nhưng không nói gì.
“Muốn đi vệ sinh à?” Mi Lâm không phải người khó tính trong chuyện ăn uống, vì vậy cho dù để ý đến từng nét biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Hòa, cũng không ngờ được trà có vấn đề, chỉ sợ hắn đang nội cấp.
Mộ Dung Cảnh Hòa lắc đầu, vốn không muốn nói gì, nhưng lại không nhịn được: “Hôm nay chưa ăn uống gì, cũng không buồn.” Câu nói của hắn nghe như lời giải thích, vừa giống oán trách, vừa giống an ủi khiến người ta không hiểu nổi.
“Ban ngày… ban ngày… Ta làm cơm ngay đây.” Mi Lâm vốn định tìm lý do giải thích chuyện buổi trưa không về, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn dường như không cần biết, nên dừng lại không nói gì thêm nữa.
Mộ Dung Cảnh Hòa ừ nhẹ một tiếng, để nàng giúp mình nằm nghiêng xuống, nhắm mắt, gương mặt có chút mệt mỏi.
Mi Lâm thấy vậy, không nói thêm gì, xách đèn dầu đi ra ngoài. Đứng cạnh cửa không cầm được ngoảnh lại nhìn hắn, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Mi Lâm vào thành một chuyến, bán thú rừng săn được và da thú lấy ít tiền, đi hỏi thăm các tiệm thuốc trong thành nhưng không có ai nối được kinh mạch. Tuy nhiên cũng không phải không có thu hoạch gì, có một vị lão đại phu nói với nàng, ở thôn nhỏ phía Nam thành Trung Châu có một lang trung chốc đầu trị được bệnh đó.
Trung Châu cách An Dương cũng không xa, chỉ khoảng trăm dặm đường, với cước trình của Mi Lâm hiện tại mất hơn nửa ngày là đến nơi. Chỉ có điều nghe nói vị lang trung này cả ngày lang bạt bất định, rất khó gặp được.
Mi Lâm hỏi lại cặn kẽ về địa chỉ chính xác lẫn tính tình và tiền khám bệnh của vị lang trung đó, nhưng lão đại phu cũng chỉ lắc đầu, nói ngoài biết có người như vậy ra thì ông cũng không biết gì thêm. Tin tức này cũng là nghe được từ những nông dân thôn đó vào thành mà thôi.
Dù sao đi nữa cũng phải thử một phen. Mi Lâm quyết định, cảm ơn xong liền cáo biệt. Trước khi ra về lão đại phu có nhắn nhủ nàng một lời khiến chân tay nàng lạnh toát, thẫn thẫn thờ thờ cũng không biết về đến thôn bằng cách nào, khi nhìn thấy cửa ngoài sân vườn đóng chặt, trong giây lát đó nàng bỗng có ý nghĩ quay lưng bỏ đi.
Chỉ là cuối cùng cũng không làm vậy.
Đẩy cửa vào phòng, khuôn mặt Mi Lâm vẫn rạng rỡ nụ cười. Nàng vẫn như thường ngày giúp hắn đi vệ sinh, đổi tư thế, rồi lại đun nước tắm cho hắn nhưng không hề nói về chuyện lang trung chốc đầu đó.
Đặt hắn xuống thùng nước âm ấm xong, nàng quay lưng đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi. Thường ngày khi tắm, nàng vẫn ở bên cạnh hắn giúp hắn kì lưng hoặc xoa bóp nhưng chỗ lâu ngày nằm tì xuống, tránh việc lớp da đó bị hoại tử.
Mi Lâm dừng bước, không quay đầu lại, ngữ khí dịu dàng bảo đi uống thuốc. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không nói thêm gì nữa.
Đến gian bếp, nhìn âu thuốc lòng Mi Lâm thắt lại, cơn đau mãnh liệt hành hạ khiến nàng không thể không ôm lấy ngực rồi cuộn tròn ngồi xuống, hồi lâu cảm thấy dễ chịu hơn mới buông lỏng tay.
Run run lấy chén, đổ thuốc vào trong, ngửa lên uống. Chỉ là hiện tại một chén thuốc thế này không đủ để đối kháng với cơn đau kịch liệt kia, nàng đổ số thuốc còn sót lại trong âu ra chén, chỉ gạn lại ít cặn thuốc.
Trở về phòng, Mộ Dung Cảnh Hòa ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, bất giác chau mày, “Đừng uống thuốc đó nữa, mùi khiến người khác đau đầu.”
Mi Lâm lạnh lùng cười, không nói gì.
Chẳng cứ hắn ngửi thấy đau đầu, ngay đến nàng, nếu uống liền hai chén thuốc, chỉ cần cúi thấp đầu thì dường như thuốc trong bụng sẽ trào ra ngoài hết mất, cái mùi khó chịu đó thì thôi không cần phải nhắc đến. Chỉ có điều giờ nàng nào có cách gì khác, không uống thì đau đến không làm được việc gì, cuộc sống của hai người biết dựa vào đâu?
Nửa quỳ bên cạnh bồn tắm, đưa tay vào trong nước, phát hiện nước vẫn nóng, mắt nàng trĩu xuống, nghĩ ngợi một hồi cũng không biết nên làm thế nào, cho đến khi Mộ Dung Cảnh Hòa thấy bất thường cất tiếng hỏi, nàng mới hồi thần lại.
Lúng túng cười rồi nói không có gì, sau đó đứng dậy bắt đầu cởi quần áo.
Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngạc nhiên, vẫn chưa phản ứng lại, nháy mắt nàng chỉ còn yếm quần, sau đó cũng bước vào bồn tắm. Vì trong bồn có thêm một người nên nước tràn cả ra ngoài, chảy xuống sàn nhà.
Trong ký ức của Mộ Dung Cảnh Hòa, ngoại trừ lần ở dòng suối nhỏ nàng gột rửa vết bẩn cho hắn thì không còn lần nào hai người tắm chung như vậy, lần ra khỏi thạch lâm thì hắn đang hôn mê bất tỉnh nên không biết. Hắn không hiểu hôm nay vì sao nàng lại khác thường đến vậy, khác thường đến mức khiến hắn cảm thấy bất an.
“Hôm nay vào thành có chuyện gì vui không?” Khi cơ thể mềm mại đó áp vào lưng, hắn ho nhẹ một tiếng, mở lời phá vỡ cảm giác im lặng kỳ lạ này.
Mi Lâm vừa vắt yếm quần bị ướt lên thành bồn, sau đó vừa lấy khăn nhẹ nhàng chà lưng, vừa kể lại quá trình vào thành bán thú săn và da thú cho hắn, nhưng lại không nhắc một lời nào về chuyện đi tìm hỏi các tiệm thuốc.
“Thú rừng ít, mua xong gạo và lương thực cũng chẳng còn lại là bao, ngày mai ta muốn đi xa một chút, nếu như săn được hổ báo gì đó, về làm áo đông cho hai ta cũng đủ.”
Mộ Dung Cảnh Hòa trong lòng hồi hộp, thần sắc lại không để lộ ra ngoài, bình tĩnh hỏi: “Đi bao lâu?”
“Nhiều thì hai ba ngày, ít thì một hai ngày.” Tấm khăn trong tay Mi Lâm vẫn lau qua lau lại những vết sẹo to nhỏ trên lưng hắn, tuy rằng trả lời rõ ràng từng câu từng chữ, nhưng ánh mắt lại mịt mờ. “Ta đi xa mấy ngày sẽ nhờ người thợ săn hôm nọ đến giúp chăm sóc chàng, sau về sẽ tạ ơn.”
Mộ Dung Cảnh Hòa không đáp lời. Hắn không muốn nàng đi xa nhưng không nói ra miệng, tuy nhiên cũng không thể không thấy khó chịu trong lòng.
Tay Mi Lâm nhẹ ngàng vuốt một vết sẹo hình tròn lồi lên, có thể nhận ra là vết thương trúng tên. Lần đầu tiên gột rửa thân thể cho hắn nàng đã phát hiện ra ẩn trong những bộ quần áo hoa lệ là vô số vết sẹo xấu xí, cũng hiểu vì sao mỗi lần hoan ái hắn đều mặc quần áo.
“Những vết sẹo này là sao vậy?” Nàng hỏi, kỳ thực trong bụng cũng đoán được ít nhiều nguyên do. Trước đây hắn từng thống lĩnh ba quân đi đánh trận, sao lại không từng bị thương. Lên tiếng hỏi cũng chỉ muốn tận tai nghe hắn kể lại quá khứ của mình mà thôi. Nghĩ lại, nàng và hắn, thường ngày ngoài đấu khẩu và so đo lẫn nhau cũng chẳng biết gì khác.
“Nàng hôm nay nói nhiều thật.” Mộ Dung Cảnh Hòa không hề trả lời, trong ngữ khí lạnh nhạt đó lộ vẻ phật lòng khi chạm vào quá khứ không vui.
Ánh mắt vốn có chút kỳ vọng bỗng ảm đạm trong giây lát rồi lại cười tủm tỉm, chỉ có điều ý cười đó chẳng mấy ăn nhập với ánh mắt đượm buồn trên khuôn mặt nàng. Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là bỗng nhiên đưa tay ra ôm chặt hắn từ sau lưng, như muốn níu giữ điều gì đó.
Mộ Dung Cảnh Hòa bất động, vô tình nhớ đến những lời của Vệ Lão Nhị, sắc mặt hiện lên ý tứ giễu cợt.
“Huynh đệ chuyện đó sợ rằng không được nữa phải không… tiểu nương tử lại đang thời thanh xuân…”
“Nàng thấy…” Hắn cố tình ngắt lại, sau mới tiếp tục nói, “Ta hiện tại có thể làm nàng thỏa mãn không?” Tuy rằng chỗ đó không phải là không cương cứng được, nhưng hắn lại không quen bị nữ nhân cưỡi lên người.
Mi Lâm ngỡ ngàng giây lát, sau đó mới hiểu ý hắn, nhưng lại không ăn miếng trả miếng như trước đây, chỉ dịu dàng buông tay ra.
“Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu…”
Trong vườn, Mi Lâm đang giặt quần áo hai người vừa thay. Dường như tâm trạng rất vui, lại còn cất tiếng hát, chỉ có điều tiếng hát có chút khàn khàn, không được thanh thoát như trước.
Mộ Dung Cảnh Hòa nằm trên giường, cơ thể vẫn còn vương chút hơi ẩm vừa tắm xong. Trong mũi còn thấy hương thơm thanh sảng vương chút vị thuốc, của nàng, cũng có của hắn.
Bây giờ mới quá ngọ, một ngày đẹp hiếm có của mùa đông, ánh mặt trời không được coi là ấm áp, nhưng rất sáng. Ánh nắng xiên qua khe giấy cũ kĩ bên cửa sổ nhẹ chiếu vào mắt hắn, cũng như nụ hôn bất ngờ của nàng ban nãy, nhẹ nhàng làm con tim hắn rung động.
Lúc đó, nàng ôm hắn từ bồn tắm lên, cơ thể vẫn còn ướt, cứ vậy lăn lên giường. Nàng hôn hắn, cuốn lấy lưỡi hắn không rời, lúc này rõ ràng là vị đắng của thuốc nhưng hắn lại thấy ngọt ngào lạ thường.
Nhớ đến cảnh đó, môi hắn bất giác lại mỉm cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cũng trở nên dịu dàng, sự dịu dàng mà trước đây chưa từng có.
Mộ Dung Cảnh Hòa sốt sắng ra mặt, vội nói: “Vào nhà chứ, nàng đứng ngoài đó nói chuyện được sao?”
Mi Lâm cũng không biết vì sao thấy bộ dạng hắn như vậy cũng khá thuận mắt, lập tức chẳng nói chẳng rằng men theo dọc tường đi đến cửa chính, sau đó đẩy cửa bước vào. Ngăn cách phòng trong và gian ngoài là một tấm rèm, mỗi khi ra ngoài nàng lại vén tấm rèm này lên để tầm quan sát của hắn có thể rộng hơn.
Khi nàng bước vào, Mộ Dung Cảnh Hòa đã quay đầu lại, chăm chú nhìn về phía nàng. Ánh mắt lấp lánh ấm áp khác thường.
Bị hắn nhìn như vậy, Mi Lâm mất tự nhiên đến mức chân tay cũng trở nên thừa thãi. Khó khăn bước được đến bên giường, ngồi xuống mới thấy thoải mái phần nào.
“Nàng đang giận dữ gì vậy?” Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi, ngữ khí rất ôn hòa, ôn hòa đến mức gần như là dịu dàng.
Dịu dàng… Mi Lâm bỗng thấy ớn lạnh trong người, cho rằng đầu mình nhất định có vấn đề, sao có thể dùng từ dịu dàng để hình dung người đàn ông này. Trong ký ức không phải hắn chưa từng dịu dàng với nàng, nhưng lúc đó chẳng qua là đóng kịch cho Mục Dã Lạc Mai xem, còn bây giờ thì đâu cần…
“Này, nàng làm gì mà ngẩn người ra thế, không lẽ muốn lấy tên thôn phu hôi hám đó?”
Mị Lâm bị kích động bởi câu nói này của hắn, ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa đang cười tủm tỉm, ẩn ý như trêu đùa, làm gì có chút nào là dịu dàng. Trong lòng có chút lạc lõng, nàng cười nói: “Thiếp chẳng phải đã từ…” bỗng dừng lại, nghĩ thấy chuyện này có đôi chút buồn cười, vì nó mà tức giận cũng chẳng ý nghĩa gì, nghĩ vậy nàng bèn nói: “Tên Vệ lão nhị đó đúng là hơi bẩn thỉu thật, nhưng nếu chung sống thì cũng không nên tính toán nhiều vậy, thiết thực là được rồi…” Nhưng tên đó không chỉ bẩn thỉu, thậm chí còn thô tục, cứ cho là nàng có ý cũng không thể nào vừa ý được.
Mộ Dung Cảnh Hòa đâu biết ý của nàng là gì, chỉ thấy khó chịu, hắn vốn là người nóng tính, một khi đã khó chịu, thì làm sao để cho nàng tiếp tục nói, lập tức cười nhạt ngắt lời: “Vậy sao nàng không đồng ý lấy hắn ta?”
Mi Lâm dừng lại, tức tối vì ngữ khí mỉa mai này, hơn nữa trước đó đã vì chuyện này mà nhẫn nhịn, bây giờ hai loại cảm giác kết hợp lại khiến cho sắc mặt càng trở nên không tốt.
“Ta đồng ý hay không đồng ý thì cũng đâu liên quan gì đến Mộ Dung Vương gia chàng đây?” Nói đoạn lập tức đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Tính cách nàng vốn không phải dữ dằn gì, nhưng không biết tại sao cứ nghe giọng nói đó của hắn lại thấy khó chịu, có lẽ mình cần phải yên tĩnh một chút để suy nghĩ lại.
Nàng đâu ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa thấy mình tức giận, tự dưng lại cười lớn.
“Không được đi, ta còn chuyện muốn nói.” Hắn chậm rãi gọi.
Mi Lâm từ trên cao nhìn, thấy bộ mặt làm ra vẻ vô tội của hắn, vừa tức vừa buồn cười, thấy người này qua ư vô lại, nói chuyện đường hoàng với hắn, hắn lại cáu kỉnh gây sự, khi không thèm để tâm đến, hắn lại bày ra vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là… đúng là khiến người ta bất lực.
“Chuyện gì?” Nàng nói không mấy thiện cảm, hàm ý nếu hắn ta không nể mặt thì đừng hòng mong nàng sẽ đếm xỉa đến hắn nữa.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngửa cổ lên nhìn nàng, tư thế này đương nhiên khiến hắn bất mãn, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, chỉ cười nói: “Ta ngồi thế này lâu quá, thấy khó chịu, giúp ta đổi tư thế…”
Thực tế, nếu Mi Lâm đi săn thú thì hắn bắt buộc phải ngồi im tư thế như này, nhưng nàng có ở nhà thì đương nhiên cũng có thể tùy ý thay đổi.
“Muốn nằm xuống?” Mi Lâm biết hắn khổ, cũng không tính toán gì chuyện ban nãy, thế là vừa cúi thấp xuống giúp hắn điều chỉnh lại đệm ở sau lưng hắn vừa hỏi.
“Ừ, nằm nghiêng.”
Mộ Dung Cảnh Hòa bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, Mi Lâm không thể không ngẩng lên nhìn, đúng lúc tim đang đập thình thịch thì nghe thấy giọng nói ấm áp của hắn: “Nàng là nữ nhân của ta.”
Lúc đó nàng một tay đang nâng gáy hắn, một tay đang dém lại chăn, hai người sát lại rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau. Nghe thấy những lời đó, nàng ngỡ ngàng dừng lại, hắn đột nhiên quay đầu hôn nhẹ lên môi nàng.
Mi Lâm chỉ thấy đầu óc bỗng quay cuồng, thấy trống rỗng một hồi. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không thúc giục nàng, đợi nàng dần dần định thần, nhìn thấy khuôn mặt như cười mà không phải cười của hắn, còn có cả sự nghiêm túc không thể nghi ngờ trong đôi mắt ấy.
Có một hơi nóng không thể khống chế đang lan tràn lên cổ, nàng tách rời khỏi mặt Mộ Dung Cảnh Hòa, nhẹ nhàng đặt hắn nằm ngay ngắn, sau đó mới giúp hắn chuyển mình quay vào trong phòng, còn cẩn thận đặt vài thứ đỡ lưng để duy trì tư thế. Đối với những lời hắn vừa nói nàng không biết phản ứng ra sao, lại hoặc là nàng còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tuy nhiên, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không dừng lại ở đó, đợi nàng đứng lên rồi chậm rãi lặp lại lần nữa.
“Nàng là nữ nhân của ta. Nàng không được lấy ai khác ngoài ta.” Rõ ràng rất dịu dàng ấm áp, nhưng trong đó lại pha chút ngang ngược và ham muốn sở hữu, cảm giác đó khiến người ta phải run sợ.
Tim Mi Lâm bỗng ngừng đập giây lát, nhìn vào mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng né tránh ánh mắt nồng nhiệt ấy, trong lòng xao động đến mức không biết trả lời thế nào, hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng, nhưng giọng nói lại vô cùng nhỏ nhẹ.
“Thiếp đâu muốn lấy ai đâu…” Nói xong lại cảm thấy đây chẳng khác gì nhận lời yêu cầu vô lý của hắn, nàng xấu hổ, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, cũng không thèm để tâm xem hắn còn muốn nói gì nữa không.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nàng lúng túng đi ra, ánh mắt dịu dàng cười nhẹ. Nhưng nghĩ đến Vệ Lão Nhị to gan kia thì ánh mắt bỗng trở nên đăm chiêu, trong đó ẩn chứa sát khí vô cùng mãnh liệt.
Mi Lâm lúng túng, cũng không biết nên đi đâu, lại sợ Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thấy, ngại không dám đứng trong sân, đi vòng vòng một hồi, cuối cùng lại quay trở về gian bếp.
“Đúng là vô dụng…” Đợi nhịp tim trở lại bình thường, nàng mới tự trách bản thân, nhưng lại không biết rằng khóe môi đang tủm tỉm cười, đôi mắt cũng ánh lên những tia hạnh phúc.
Định thần lại, nàng đun nước pha trà hay gì đó hai người cùng uống, cầm gáo nước trên tay, bất giác lại nhớ tới câu nói của hắn, cắn môi vừa buồn cười vừa ngượng ngùng. Sau đó nghĩ đến thần tình của hắn nói chuyện, nhịp tim xao động, nàng đỏ mặt, hơi ngẩn người.
“Hắn rất biết lừa người, có nên coi là thật lòng không đây?” Một hồi lâu, nàng mới bình tĩnh lại, tự quở trách mình. Nói thì nói là vậy, nhưng sự ngọt ngào, ấm áp đó vẫn trào dâng trong tim nàng.
Mặc dù nàng không phải người đa tâm, nhưng khi phát hiện Mộ Dung Cảnh Hòa để ý đến việc này cũng không kìm chế được rung động vì câu nói của hắn, cũng không muốn né tránh nữa. nàng thầm nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác thích mà người ta thường nhắc đến sao.
Trong giây phút rút ra kết luận đó, trái tim loạn nhịp của nàng bỗng nhiên vững vàng trở lại.
Thích… ừ thì thích.
Cho dù một người đã khẳng định quyền sở hữu của mình, một người thì biết rõ tâm ý của bản thân, nhưng cuộc sống của cả hai cũng chẳng có gì thay đổi, cũng giống như trước đây, thỉnh thoảng cãi nhau mấy câu, một giây trước còn giận dỗi ngút trời, ngay sau đó lại bị hắn lừa cắn vào tai.
Mi Lâm thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đúng là khắc tinh của đời mình, khiến nàng vừa giận vừa vui. Còn tên Vệ Lão Nhị mà mụ Lưu giới thiệu, nàng nghĩ ông ta chắc cũng biết khó khăn mà lùi bước, sẽ nhanh chóng quên ngay chuyện này thôi. Nhìn sương giăng bên ngoài, mùa đông cũng sắp đến, quần áo ấm của hai người vẫn chưa chuẩn bị kịp, nàng không thể không khẩn trương đi săn thú, ngoài để đổi thức ăn ra còn phải mua mấy bộ đồ ấm áp mùa đông, nhất là phải có thêm hai tấm chăn lông mới.
Thường thì chưa sáng rõ ràng đã ra ngoài, buổi trưa trở về, một là để giúp Mộ Dung Cảnh Hòa đổi tư thế, giải quyết chuyện vệ sinh cá nhân cho hắn, hai là nàng cũng cần uống thuốc giảm đau, tránh việc giống lần trước bất tỉnh ở trong rừng.
Vì chỉ đi nửa ngày nên nếu trời không mưa, sợ Mộ Dung Cảnh Hòa buồn chán, nàng đều mở cửa sổ. Thôn dân thật thà, chỉ cần không phải đi xa lâu ngày thì không cần khóa cửa, thế là Mi Lâm chỉ đóng hờ then cài.
Nàng không thể ngờ được rằng, ngày hôm sau đợi khi nàng ra ngoài, ở nhà đón một vị khách không mời mà đến.
Thời tiết cũng không phải rất lạnh, nhưng Vệ Lão Nhị lại nhét hai tay vào ống tay áo, đứng trước cửa, đi đi lại lại rất lâu. Mãi đến khi thấy có người đang đến gần mới đẩy cửa đi vào, sau đó đóng lại.
Hắn ta rất vội vàng, đến hơi thở cũng nhìn thấy rõ mồn một. Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa ở bên trong, lại càng run hơn gấp bội.
“Lâm gia huynh đệ… ngươi… một mình ở nhà sao?” Khi thấy Mộ Dung Cảnh Hòa chăm chú nhìn với vẻ lạnh nhạt, hắn ta lại không ý thức nhét tay vào ống áo, quay mình về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Biết rõ là Mi Lâm không có ở nhà, thực ra hắn ta cũng thừa thời cơ nàng không có ở nhà để tìm đến, nhưng lại không kìm được niềm hi vọng được nhìn thấy nàng.
Sát khí trong Mộ Dung Cảnh Hòa lại một lần nữa trỗi dậy, nhưng sự lạnh nhạt trên khuôn mặt giúp hắn kìm chế lại, chuyển sang cười ôn hòa.
“Ừ, ngươi thấy ta rồi đấy, có muốn đi đâu cũng không được, thành ra khổ cho…” Hắn nói giọng khổ tâm. Nhìn thì cảm thấy rất thân mật với vị khách không mời mà đến này, nhưng thực ra đến một câu mời vào nhà chơi cũng không có. Cũng chẳng phải hắn không muốn đóng kịch đến cùng, chỉ là không thể nào chịu nổi mùi hôi của hắn ta, cũng không muốn Mi Lâm phải một lần nữa đi giặt chăn nệm.
Cũng may Vệ Lão Nhị quá run, không chú ý đến điều này, hơn nữa cho dù hắn ta có để ý đến thì cũng chẳng suy xét gì, vì cùng giống Mộ Dung Cảnh Hòa, hắn ta không muốn ngồi cùng đối phương trong căn phòng bí hẹp đó, như vậy áp lực đối với hắn còn tăng lên gấp bội.
Không biết lấy gì để nói chuyện, lúc thì khen phòng gọn gàng, lúc thì khen Lâm gia huynh đệ thật có phúc, khi nhắc đến Mi Lâm, mặt hắn lộ rõ vẻ hâm mộ lẫn ham muốn khiến Mộ Dung Cảnh Hòa cảm thấy lồng ngực như muốn phá ra, nếu như không phải vì không cử động được, hắn đã sớm dạy cho tên này một trận rồi. Nhưng bây giờ hắn lại chẳng làm được gì, cái cảm giác ngột ngạt đó khiến hắn càng cười càng sáng lạn.
“Tâm ý của Vệ huynh đệ, tại hạ cũng biết đôi chút.” Hắn đột nhiên nói, nói ra những lời này bỗng thấy buồn nôn.
Vệ Lão Nhị vốn đứng đó khen đông khen tây, đôi mắt ti hí chợt trợn tròn, khiến người khác có thể nhìn rõ tơ máu, cả gỉ mắt bên trong đó, cộng bên bộ dạng nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, nhìn rất giống một con cóc ghẻ.
Mộ Dung Cảnh Hòa thầm chửi một câu, ra vẻ đau khổ cười nói: “Chỉ là nội tử[1] nhà ta cũng là người cứng đầu, chuyện này quả khiến người khác khó xử…”
[1] Danh từ người đời Đường khiêm tốn dùng để chỉ vợ mình với người đang nói chuyện.
Thấy hắn không hề phản đối, Vệ Lão Nhị sốc lại tinh thần, định thừa cơ làm tới, kéo người trước mặt về phe mình, như thế Mi Lâm có không đồng ý cũng phải đồng ý. Hắn ta vốn là người không biết ăn nói, vậy mà nói được ra những lời khiến Mộ Dung Cảnh Hòa suýt chút nữa thì ngất đi.
“Chỉ cần Lâm huynh đệ đây đồng ý, nàng ấy là phận nữ nhi còn có thể nói được gì, chẳng phải đều nghe lời huynh sao? Lâm huynh đệ này, ngươi xem ngươi cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, để cho tiểu nương tử ở ngoài bôn ba, nàng ấy lại xinh đẹp như vậy, nhỡ…”
Mộ Dung Cảnh Hòa không thể cố cười được nữa, nhưng lại không biểu lộ tức giận ra ngoài, chỉ có điều ngón tay đặt trên chăn nắm thật chặt, chặt đến mức lòng bàn tay đau rát cũng không buông ra.
“Hơn nữa huynh… e rằng chuyện ấy cũng không được nữa phải không, tiểu nương tử đang thời thanh xuân…” Vệ Lão Nhị càng nói càng hăng hái, càng nói càng thấp hèn, không hề biết rằng chính những lời này đã đẩy bản thân mình vào con đường chết.
“Được… Được…” Mộ Dung Cảnh Hòa cắn răng nói liên tiếp mấy câu, không muốn cho hắn tiếp tục.
Vệ Lão Nhị dừng lại tỏ vẻ mừng rỡ: “Như vậy là Lâm huynh đệ đã đồng ý rồi?”
“Được… quá được…” Mộ Dung Cảnh Hòa lại nói liền hai câu được, sau đó tươi cười với hắn: “Đây đương nhiên là chuyện vui lớn, ta có gì mà không đồng ý chứ, chỉ là…” Nhìn ra dáng vẻ của gã đàn ông thấp bé thô tục đang mừng rỡ, hắn ngừng lại giây lát mới nói tiếp: “Chỉ có điều ta đồng ý thì có nghĩa lý gì đâu, nội tử tính cách cứng rắn, ngươi mà không thể làm cho nàng ưng ngươi thì cũng chịu, chẳng thể đến gần được đâu.”
Vệ Lão Nhị cũng không hẳn quá hồ đồ, vừa nghe xong câu này liền vội vàng hỏi làm sao mới khiến tiểu nương tử thích mình.
“Nàng ấy thích nhất là son Tuyết Lý Hồng ở Thất Bảo Trai, chỉ có điều son đó rất đắt, sợ ngươi không dám mua.” Mộ Dung Cảnh Hòa lạnh nhạt nói, im lặng giây lát, lại tiếp tục: “Nếu như ngươi có thể mua được loại son đó, nàng ấy nhất định sẽ rất thích, có khi còn chẳng cần sính lễ gì nữa.” Vệ Lão Nhị một lòng chỉ muốn làm thế nào để cưới Mi Lâm về nhà, nghe vậy sao dám không đồng ý, vội vàng xác định lại vài lần, biết rõ là chỉ ở Thất Bảo Trai mới có loại son đó, liền vội vàng ra về.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn dáng hắn ta mất hút ngoài sân, sắc mặt mới dần dần nguội lại.
“Nữ nhân của bản vương cũng dám dòm ngó, chán sống rồi sao?”
Sau đó ba ngày, khắp thôn đều bàn tán về cái chết của Vệ Lão Nhị. Nghe nói lúc đứng trú mưa dưới sườn núi bị đá lở lăn vào, cả người bị đè nát, gần như không nhận dạng được. Nhà hắn có phụ mẫu huynh đệ, nghe tin đương nhiên rất tiếc thương, sau đó mới nhớ ra trước đây hắn có nhờ mụ Lưu đến gặp Mi Lâm làm mối, thêm vào đó Mộ Dung Cảnh Hòa lại tàn phế toàn thân, hai chuyện này quy về một mối, vậy là bao nhiêu tội lỗi đều đổ hết lên đầu Mi Lâm, còn kéo đến nhà nàng gây sự, nói nàng mệnh sao chổi, tướng khắc phu.
Mi Lâm bị làm phiền một cách kỳ lạ, nhưng không ai biết rằng, buổi chiều ngày thứ hai sau khi Vệ Lão Nhị đi vào thành, có một vị khách thần không biết quỷ không hay đã tìm đến nhà nàng.
Sau vụ của Vệ Lão Nhị, Mi Lâm lo lắng mất một thời gian dài, sợ khi nàng ra ngoài, người nhà hắn lại kéo đến làm phiền Mộ Dung Cảnh Hòa. Chẳng cần làm gì khác, chỉ cần châm một mồi lửa, đối với người không cử động được như hắn thì thế là đủ. Nhưng nếu không ra ngoài thì đồ ăn dự trữ từ trước cũng chẳng còn bao nhiêu, sớm muộn cũng rơi vào tình cảnh khánh kiệt. Nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết làm thế nào cho phải, tự dưng đắn đo có nên rời khỏi thôn Lão Oa Tử này đi tìm nơi khác hay không. Vì chuyện này mà nàng bị Mộ Dung Cảnh Hòa cười chê không ngớt.
“Rõ ràng hung hãn như sói, gian giảo như hồ ly mà lại sợ mấy tên bần cố nông này sao?”
Mi Lâm lườn hắn, tỏ vẻ không vui. Nàng đâu hung hãn gì, nếu như hung hãn thì đâu khổ sở đến mức này. Còn xét độ gian giảo thì đâu có ai sánh được với hắn? Hơn nữa, nếu một thân một mình thì nàng phải sợ gì ai? Chỉ là mấy hôm nay họng nàng hơi khó chịu nên chẳng thèm bắt bẻ lại hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa cười, “Nàng làm gì đi đâu cứ đi, nếu có mỗi chuyện nhỏ nhặt này ta cũng không ứng phó nổi thì đúng thành phế nhân như người ta nói rồi.” Người ta ở đây chỉ người nhà của Vệ Lão Nhị, hôm đó đến đúng là câu khó nghe nào cũng chửi.
Nghe thấy hai từ phế nhân, Mi Lâm cúi mặt xuống, người nhà họ Vệ ức hiếp người quá đáng, nếu không phải vì muốn ở lại đây định cư lâu dài thì nàng làm sao có thể nhẫn nhịn đến mức này, liên lụy hắn bị người khác làm nhục.
“Sao, không tin tưởng ta?” Mộ Dung Cảnh Hòa đâu có biết nàng đang tự trách mình, chỉ nghĩ nàng cho rằng hắn là người vô dụng, lập tức cảm thấy không vui.
Mi Lâm lắc đầu không nói gì, cởi giày nằm xuống cạnh hắn.
Từ trước đến nay, hai người vẫn ngủ cùng nhau, nhưng như giữa thanh thiên bạch nhật nằm chung, chưa từng phát sinh bất cứ điều gì. Mộ Dung Cảnh Hòa có chút kinh ngạc, nhưng lại khẽ động lòng, lập tức quên hết những gì không vui trước đó.
“Ngày mai ta vào rừng.” Một hồi lâu nàng mới lên tiếng. Nàng nghĩ đến khi chuẩn bị xong vật dụng cho mùa đông nàng sẽ ở nhà cả ngày cùng hắn, sẵn tiện may vài bộ quần áo ấm. Nàng thêu thùa may vá không giỏi, nhưng học hỏi người khác kiểu gì cũng xong.
Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng tỉ mỉ vạch ra cuộc sống của hai người sau này, miệng không ngừng líu lo. Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng mấy khi phối hợp như thế, ừ ừ liên tiếp, có lúc còn bổ sung một vài câu. Nàng thấy phấn khởi vô cùng, cuộc sống như vậy nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc, nhưng không thể ngờ rằng, cuộc sống này đối với người khác là một sự nhàm chán thì với nàng, mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mơ.
Hôm sau, nàng lại vào rừng săn thú, nhưng vẫn thấy không yên tâm, nên trước khi đi nàng đặc biệt nhờ những người thợ săn tốt bụng và hàng xóm, nếu có việc gì thì ra tay giúp đỡ. Cũng không biết là do lời nhờ vả của nàng có tác dụng hay Mộ Dung Cảnh Hòa có cách đối phó, mấy ngày liền đều không có chuyện gì phát sinh, cho đến khi nàng lại một lần ngất xỉu trong rừng.
Khi tỉnh lại thấy bên ngoài sắc trời chuyển tối, nàng biết mình cũng không thể mãi như thế này được.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhất quyết cùng nàng ở lại nơi hoang vu hẻo lánh này, chắc có lý do riêng của hắn, Mi Lâm không hề muốn tìm hiểu rõ vì sao, cũng như nàng có một số chuyện không muốn nói với hắn. Thế nhưng lượng dùng của thuốc giảm đau ngày một suy giảm, nguồn nội lực mạnh mẽ ấy cũng ngày càng khó khống chế. Nhất định phải giải quyết xong khi còn trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Cổ họng khô khan khó chịu như có thứ gì đó chặn bên trong, nàng ho vài tiếng rồi mới vất vả đứng lên. Bên cạnh là mấy con gà rừng, thỏ rừng, những con thú lớn đã chạy thoát hết. Hôm nay nàng tiêu tốn mất hơn nửa ngày, còn không cả nghỉ trưa. Nghĩ đến Mộ Dung Cảnh Hòa đang ở nhà đợi mình về, nàng vội vàng, không màng đến sứ khỏe vẫn còn rất yếu, nhanh chóng nhặt lên những thú rừng săn được về nhà.
Nguồn nội lực ngang tàng ấy lưu động ở những kinh mạch yếu ớt trên cơ thể nàng, đau đớn như bị lăng trì, trán nàng lấm tấm mồ hoi, dần rơi xuống làm hoen mờ đôi mắt. Không rõ trải qua biết bao lần đưa tay áo lên lau trán, cuối cùng khoảnh sân vườn với những hàng rào bao quanh mới mập mờ hiện lên trong sắc trời sầm tối.
Chưa vào sân, nhìn qua hàng rào đã thấy Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn với tư thế ban sáng ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, một bên sườn mặt bị chiếu bởi sắc nhạt của nắng chiều mơ hồ không rõ. Mi Lâm bỗng thấy đau xót, tự dưng xuất hiện trong đầu ý nghĩ cương quyết bằng mọi giá phải tìm ra biện pháp giúp hắn nối lại kinh mạch bị đứt.
Nghe thấy tiếng mở cửa gian chứa củi, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng, không hề yếu đuối như tưởng tượng.
“Ta về rồi.” Mi Lâm cười nói, cố gắng ra vẻ tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, sự đau đớn miễn cưỡng giấu trong nụ cười cứng nhắc. Thế nhưng sau khi cất lời, nàng mới phát hiện ra giọng mình khàn khàn khác thường, biết rằng đó là ảnh hưởng của cơn đau, thấy vậy đành nói ít được lời nào hay lời đó.
Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì, lại quay đầu đi, trở về tư thế ban nãy.
Mi Lâm biết hắn đang tức giận, cũng không để bụng, vứt tạm thú rừng săn được xuống đất, ra giếng múc nước rửa chân tay rồi nhanh chóng trở vào.
Thắp sáng ngọn đèn trên bàn, khi quay lại thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đang nhìn mình. Nàng tưởng hắn sẽ hỏi điều gì đó, nhưng hắn không hề nói gì. Mi Lâm cuối cùng cũng thở phào một tiếng, nhưng cãng thấy có gì đó lạc lõng trong lòng.
Đi lại về phía hắn, đưa tay lần vào trong chăn, thấy vẫn còn khô, hắn không hề thấy nàng về muộn mà không cầm được.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn từng động tác cử chỉ của nàng không chớp mắt, ánh mắt đen sắc ấy tỏ rõ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Không ăn gì lung tung, ta vẫn có thể khống chế.” Hiển nhiên hành động của nàng khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, không tránh khỏi nhớ đến những chuyện không vui lúc trước.
Mi Lâm hơi đỏ mặt, nhưng không phản bác, chỉ mở tròn đôi mắt vô tội nhìn hắn. Chuyện này nàng tự thấy mình có đôi chút quá đáng nên đương nhiên không so đo với hắn, nhưng cũng không được xin lỗi, kiểu gì cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn, vì vậy tốt nhất là không đàm luận gì thêm.
Sự cáu kỉnh của Mộ Dung Cảnh Hòa bị ánh mắt của nàng làm cho tiêu tan hết, thêm vào đó cũng chẳng là chuyện vinh dự gì, cũng chẳng muốn tiếp tục làm chi, chỉ nói: “Ta muốn uống nước.”
Mi Lâm vội vàng chuyển mình, ra bàn rót chén trà mát, sau đó đỡ hắn uống, Mộ Dung Cảnh Hòa chau mày nhưng không nói gì.
“Muốn đi vệ sinh à?” Mi Lâm không phải người khó tính trong chuyện ăn uống, vì vậy cho dù để ý đến từng nét biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Hòa, cũng không ngờ được trà có vấn đề, chỉ sợ hắn đang nội cấp.
Mộ Dung Cảnh Hòa lắc đầu, vốn không muốn nói gì, nhưng lại không nhịn được: “Hôm nay chưa ăn uống gì, cũng không buồn.” Câu nói của hắn nghe như lời giải thích, vừa giống oán trách, vừa giống an ủi khiến người ta không hiểu nổi.
“Ban ngày… ban ngày… Ta làm cơm ngay đây.” Mi Lâm vốn định tìm lý do giải thích chuyện buổi trưa không về, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn dường như không cần biết, nên dừng lại không nói gì thêm nữa.
Mộ Dung Cảnh Hòa ừ nhẹ một tiếng, để nàng giúp mình nằm nghiêng xuống, nhắm mắt, gương mặt có chút mệt mỏi.
Mi Lâm thấy vậy, không nói thêm gì, xách đèn dầu đi ra ngoài. Đứng cạnh cửa không cầm được ngoảnh lại nhìn hắn, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Mi Lâm vào thành một chuyến, bán thú rừng săn được và da thú lấy ít tiền, đi hỏi thăm các tiệm thuốc trong thành nhưng không có ai nối được kinh mạch. Tuy nhiên cũng không phải không có thu hoạch gì, có một vị lão đại phu nói với nàng, ở thôn nhỏ phía Nam thành Trung Châu có một lang trung chốc đầu trị được bệnh đó.
Trung Châu cách An Dương cũng không xa, chỉ khoảng trăm dặm đường, với cước trình của Mi Lâm hiện tại mất hơn nửa ngày là đến nơi. Chỉ có điều nghe nói vị lang trung này cả ngày lang bạt bất định, rất khó gặp được.
Mi Lâm hỏi lại cặn kẽ về địa chỉ chính xác lẫn tính tình và tiền khám bệnh của vị lang trung đó, nhưng lão đại phu cũng chỉ lắc đầu, nói ngoài biết có người như vậy ra thì ông cũng không biết gì thêm. Tin tức này cũng là nghe được từ những nông dân thôn đó vào thành mà thôi.
Dù sao đi nữa cũng phải thử một phen. Mi Lâm quyết định, cảm ơn xong liền cáo biệt. Trước khi ra về lão đại phu có nhắn nhủ nàng một lời khiến chân tay nàng lạnh toát, thẫn thẫn thờ thờ cũng không biết về đến thôn bằng cách nào, khi nhìn thấy cửa ngoài sân vườn đóng chặt, trong giây lát đó nàng bỗng có ý nghĩ quay lưng bỏ đi.
Chỉ là cuối cùng cũng không làm vậy.
Đẩy cửa vào phòng, khuôn mặt Mi Lâm vẫn rạng rỡ nụ cười. Nàng vẫn như thường ngày giúp hắn đi vệ sinh, đổi tư thế, rồi lại đun nước tắm cho hắn nhưng không hề nói về chuyện lang trung chốc đầu đó.
Đặt hắn xuống thùng nước âm ấm xong, nàng quay lưng đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi. Thường ngày khi tắm, nàng vẫn ở bên cạnh hắn giúp hắn kì lưng hoặc xoa bóp nhưng chỗ lâu ngày nằm tì xuống, tránh việc lớp da đó bị hoại tử.
Mi Lâm dừng bước, không quay đầu lại, ngữ khí dịu dàng bảo đi uống thuốc. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không nói thêm gì nữa.
Đến gian bếp, nhìn âu thuốc lòng Mi Lâm thắt lại, cơn đau mãnh liệt hành hạ khiến nàng không thể không ôm lấy ngực rồi cuộn tròn ngồi xuống, hồi lâu cảm thấy dễ chịu hơn mới buông lỏng tay.
Run run lấy chén, đổ thuốc vào trong, ngửa lên uống. Chỉ là hiện tại một chén thuốc thế này không đủ để đối kháng với cơn đau kịch liệt kia, nàng đổ số thuốc còn sót lại trong âu ra chén, chỉ gạn lại ít cặn thuốc.
Trở về phòng, Mộ Dung Cảnh Hòa ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, bất giác chau mày, “Đừng uống thuốc đó nữa, mùi khiến người khác đau đầu.”
Mi Lâm lạnh lùng cười, không nói gì.
Chẳng cứ hắn ngửi thấy đau đầu, ngay đến nàng, nếu uống liền hai chén thuốc, chỉ cần cúi thấp đầu thì dường như thuốc trong bụng sẽ trào ra ngoài hết mất, cái mùi khó chịu đó thì thôi không cần phải nhắc đến. Chỉ có điều giờ nàng nào có cách gì khác, không uống thì đau đến không làm được việc gì, cuộc sống của hai người biết dựa vào đâu?
Nửa quỳ bên cạnh bồn tắm, đưa tay vào trong nước, phát hiện nước vẫn nóng, mắt nàng trĩu xuống, nghĩ ngợi một hồi cũng không biết nên làm thế nào, cho đến khi Mộ Dung Cảnh Hòa thấy bất thường cất tiếng hỏi, nàng mới hồi thần lại.
Lúng túng cười rồi nói không có gì, sau đó đứng dậy bắt đầu cởi quần áo.
Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngạc nhiên, vẫn chưa phản ứng lại, nháy mắt nàng chỉ còn yếm quần, sau đó cũng bước vào bồn tắm. Vì trong bồn có thêm một người nên nước tràn cả ra ngoài, chảy xuống sàn nhà.
Trong ký ức của Mộ Dung Cảnh Hòa, ngoại trừ lần ở dòng suối nhỏ nàng gột rửa vết bẩn cho hắn thì không còn lần nào hai người tắm chung như vậy, lần ra khỏi thạch lâm thì hắn đang hôn mê bất tỉnh nên không biết. Hắn không hiểu hôm nay vì sao nàng lại khác thường đến vậy, khác thường đến mức khiến hắn cảm thấy bất an.
“Hôm nay vào thành có chuyện gì vui không?” Khi cơ thể mềm mại đó áp vào lưng, hắn ho nhẹ một tiếng, mở lời phá vỡ cảm giác im lặng kỳ lạ này.
Mi Lâm vừa vắt yếm quần bị ướt lên thành bồn, sau đó vừa lấy khăn nhẹ nhàng chà lưng, vừa kể lại quá trình vào thành bán thú săn và da thú cho hắn, nhưng lại không nhắc một lời nào về chuyện đi tìm hỏi các tiệm thuốc.
“Thú rừng ít, mua xong gạo và lương thực cũng chẳng còn lại là bao, ngày mai ta muốn đi xa một chút, nếu như săn được hổ báo gì đó, về làm áo đông cho hai ta cũng đủ.”
Mộ Dung Cảnh Hòa trong lòng hồi hộp, thần sắc lại không để lộ ra ngoài, bình tĩnh hỏi: “Đi bao lâu?”
“Nhiều thì hai ba ngày, ít thì một hai ngày.” Tấm khăn trong tay Mi Lâm vẫn lau qua lau lại những vết sẹo to nhỏ trên lưng hắn, tuy rằng trả lời rõ ràng từng câu từng chữ, nhưng ánh mắt lại mịt mờ. “Ta đi xa mấy ngày sẽ nhờ người thợ săn hôm nọ đến giúp chăm sóc chàng, sau về sẽ tạ ơn.”
Mộ Dung Cảnh Hòa không đáp lời. Hắn không muốn nàng đi xa nhưng không nói ra miệng, tuy nhiên cũng không thể không thấy khó chịu trong lòng.
Tay Mi Lâm nhẹ ngàng vuốt một vết sẹo hình tròn lồi lên, có thể nhận ra là vết thương trúng tên. Lần đầu tiên gột rửa thân thể cho hắn nàng đã phát hiện ra ẩn trong những bộ quần áo hoa lệ là vô số vết sẹo xấu xí, cũng hiểu vì sao mỗi lần hoan ái hắn đều mặc quần áo.
“Những vết sẹo này là sao vậy?” Nàng hỏi, kỳ thực trong bụng cũng đoán được ít nhiều nguyên do. Trước đây hắn từng thống lĩnh ba quân đi đánh trận, sao lại không từng bị thương. Lên tiếng hỏi cũng chỉ muốn tận tai nghe hắn kể lại quá khứ của mình mà thôi. Nghĩ lại, nàng và hắn, thường ngày ngoài đấu khẩu và so đo lẫn nhau cũng chẳng biết gì khác.
“Nàng hôm nay nói nhiều thật.” Mộ Dung Cảnh Hòa không hề trả lời, trong ngữ khí lạnh nhạt đó lộ vẻ phật lòng khi chạm vào quá khứ không vui.
Ánh mắt vốn có chút kỳ vọng bỗng ảm đạm trong giây lát rồi lại cười tủm tỉm, chỉ có điều ý cười đó chẳng mấy ăn nhập với ánh mắt đượm buồn trên khuôn mặt nàng. Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là bỗng nhiên đưa tay ra ôm chặt hắn từ sau lưng, như muốn níu giữ điều gì đó.
Mộ Dung Cảnh Hòa bất động, vô tình nhớ đến những lời của Vệ Lão Nhị, sắc mặt hiện lên ý tứ giễu cợt.
“Huynh đệ chuyện đó sợ rằng không được nữa phải không… tiểu nương tử lại đang thời thanh xuân…”
“Nàng thấy…” Hắn cố tình ngắt lại, sau mới tiếp tục nói, “Ta hiện tại có thể làm nàng thỏa mãn không?” Tuy rằng chỗ đó không phải là không cương cứng được, nhưng hắn lại không quen bị nữ nhân cưỡi lên người.
Mi Lâm ngỡ ngàng giây lát, sau đó mới hiểu ý hắn, nhưng lại không ăn miếng trả miếng như trước đây, chỉ dịu dàng buông tay ra.
“Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu…”
Trong vườn, Mi Lâm đang giặt quần áo hai người vừa thay. Dường như tâm trạng rất vui, lại còn cất tiếng hát, chỉ có điều tiếng hát có chút khàn khàn, không được thanh thoát như trước.
Mộ Dung Cảnh Hòa nằm trên giường, cơ thể vẫn còn vương chút hơi ẩm vừa tắm xong. Trong mũi còn thấy hương thơm thanh sảng vương chút vị thuốc, của nàng, cũng có của hắn.
Bây giờ mới quá ngọ, một ngày đẹp hiếm có của mùa đông, ánh mặt trời không được coi là ấm áp, nhưng rất sáng. Ánh nắng xiên qua khe giấy cũ kĩ bên cửa sổ nhẹ chiếu vào mắt hắn, cũng như nụ hôn bất ngờ của nàng ban nãy, nhẹ nhàng làm con tim hắn rung động.
Lúc đó, nàng ôm hắn từ bồn tắm lên, cơ thể vẫn còn ướt, cứ vậy lăn lên giường. Nàng hôn hắn, cuốn lấy lưỡi hắn không rời, lúc này rõ ràng là vị đắng của thuốc nhưng hắn lại thấy ngọt ngào lạ thường.
Nhớ đến cảnh đó, môi hắn bất giác lại mỉm cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cũng trở nên dịu dàng, sự dịu dàng mà trước đây chưa từng có.
/16
|