Mở đầu
Tôi tên là Tường Vy, một người làm công ăn lương bình thường, mỗi ngày đều phải đi khắp các xó xỉnh trong thành phố, công việc hiện tại của tôi rất bận rộn. Sở thích của tôi là tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì tôi là người Mãn, nên mỗi khi đến những nơi này tôi luôn có một cảm giác rất khó tả, nghĩ nếu mình ở quá khứ, thì có thể làm gì đây? Ha ha! Dù sao cũng không như bây giờ, mỗi ngày đối mặt với các báo cáo bảng biểu cùng phân tích tài vụ nhàm chán.
Hôm nay trời trong gió thoảng, lại là ngày nghỉ, sáng sớm tôi đã thức dậy, dự định đi thăm quan Cố cung. Tôi cũng chỉ là một công chức nhỏ bé, bao giờ đi cũng tìm con bạn thân, cùng nó nói chuyện trên trời dưới đất, mặt khác lại tiết kiệm tiền vé vào cổng, tôi cũng thuộc công chức đi làm túng thiếu mà!
Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi đi theo đường cũ đến cổng bên hông, bác canh cổng cũng nhận ra tôi, cười nói: “Lại tới tìm Tiểu Thu sao?”
“Chào bác!”. Tôi lớn tiếng trả lời, sau đó vội vàng lén đi, ông bác kia rất thích tán gẫu, lần đầu tiên đến đây, không biết tình hình, tôi bị ông bác giữ ở cửa những hai tiếng, chuyện này đã khắc sâu vào ký ức của tôi. Rút kinh nghiệm xương máu, sau này mỗi lần thấy ông ấy tôi đều lớn tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng chạy mất.
Tiểu Thu nhắn tin nói nó đang ở ngự hoa viên phía bên kia, bảo tôi sang đó tìm nó. Tôi đi dọc theo hành lang dài, trên đầu là bầu trời xanh, dưới chân là con đường hẻo lánh, cho nên im ắng lạ thường. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ miên man, giả như có một vị hoàng thân quý tộc đi qua nơi này, có hay không như tôi tâm tình vui vẻ, hay là…
Chầm chậm bước tới, phía trước là một cánh cửa nhỏ. A, tôi nhớ rõ ràng phải là một khúc rẽ, như thế nào lại hết đường, lầm rồi sao? Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường. Qua khe cửa nhìn vào bên trong, hình như là một khoảng sân, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, “Kẹt” cửa được đẩy ra, thò đầu vào trong thì thấy hình như không có ai trông nom, đánh bạo đi vào. Chỉ cảm thấy sân này âm u lạnh lẽo, rêu xanh bám đầy các góc tường, một Tứ Hợp Viện(* Google search nha) nhỏ hẹp, thoạt nhìn như đã lâu chưa được tu sửa, trên cửa chính treo tấm bảng lờ mờ một chữ “Tú” bằng Mãn văn, đáng tiếc tôi tuy là người Mãn nhưng nửa chũ Mãn bẻ đôi cũng không biết, tiến lại gần khe cửa nhìn vào trong. Ai ngờ cửa này lâu năm không tu sửa, trụ không nổi tôi dựa vào, cửa bật mở, tôi lảo đảo ngã vào trong, chỉ cảm thấy bên trong không khí ngột ngạt, đầu choáng váng, nên cái gì cũng không biết.
P/S: Mình đăng từ chương 8 nha.
/22
|