Trái tim tôi thình thịch đập dồn dập, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, đi tới phúc thân: Nương nương đã trở lại.
Ừ, đứng dậy đi. Đức Phi chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Liên và các nha hoàn khác đi châm nước pha trà. Tôi lẳng lặng đứng một bên, thấy nha hoàn bưng bồn nước đến, liền bước lên phía trước giặt ướt khăn lông, đưa cho Đức Phi nương nương lau mặt. Đức Phi lau sơ mặt, thuận tay nhận ly trà từ Đông Mai, cầm chén hớt bọt trà.
Trong phòng im ắng, Đông Liên nhìn tôi liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi không nhịn được suy nghĩ. . . . . . Đang nghĩ, Tiểu Vi? Tiếng nói của Đức Phi đột nhiên truyền đến. A, dạ! Tôi vội phục hồi tinh thần. Ngày hôm nay. . . . . . Ngươi đụng phải Thập a ca ? Tôi sửng sốt, tôi tưởng rằng Đức Phi muốn hỏi tôi chuyện lầm bầm lầu bầu lúc nãy, những suy nghĩ vừa rồi vẫn còn để trong bụng, không nghĩ tới, lại là một chuyện khác. Suy nghĩ thay đổi như tia chớp, tuy rằng Đức Phi không thấy được suy nghĩ của tôi, nhưng một cỗ áp lực đã mơ hồ truyền đến. Tôi liếm đôi môi khô nẻ của mình, nếu bà ấy hỏi đơn giản một chút, tôi đây cũng có thể trả lời, như thế này không phải là không đánh đã khai sao? Thưa chủ tử, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tứ gia đều tới. Nguyên bản là đến thỉnh an, trùng hợp các ngài cùng các vị nương nương đi dạo trong vườn, vì chờ nương nương, nô tì liền đợi ở đây. Tôi bình tĩnh nói.
Ừm, sau đó thì sao? Đức Phi vẫn không ngẩng đầu, giống như nói chuyện gia đình. Trong lòng tôi cũng hiểu chỉ có một lựa chọn, là ăn ngay nói thật đâu, vẫn nên. . . . . . Tôi nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng rất ngứa ngáy. Tôi ngẩng đầu, thản nhiên nói: Sau đó nô tì đi pha trà, khi trở về nghe thấy lời nói xấu xa của Thập gia. Đức Phi nương nương lập tức ngẩng đầu, nha đầu xung quanh cũng ngây ngốc nhìn tôi, bản thân tôi không khỏi có chút buồn cười. Xem ra bụng dạ thẳng thắn không phải phong cách của hoàng cung ‘ trước sau như một’, Đức Phi không nghĩ tôi sẽ nói trắng ra như thế. Theo thói quen tôi lấy tay xoa cái mũi, có chút cười khổ, xem ra tôi nổi tiếng sai nơi rồi. Tôi đang suy nghĩ lung tung, Đức Phi lại đưa mắt ra hiệu, Đông Mai, Đông Liên liền im lặng dẫn các cung nữ lui ra, xoay tay lại đóng cửa. Tôi lén hít sâu, aiya! Tôi cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ đan xen nhau trong phòng. . . . . .
Sau đó thì sao? Đức Phi đột nhiên lên tiếng. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, như mọi khi nhìn bà, chính là một người đàn bà dịu dàng hoà nhã, nhưng hiện tại Đức Phi lại có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra, hiện tại nhất cử nhất động của tôi, không chỉ ảnh hưởng đến Thập Tam a ca cùng Tứ a ca, mà cả Đức Phi cũng. . . . . . Tuy rằng trong lòng tự suy đoán, nhưng vẫn đem những chuyện đã trải qua nói ra hết. Đức Phi lẳng lặng nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ, không biết còn muốn cái gì. Tôi có cảm giác đầu gỗ, cũng im lặng đứng một bên, cái gì cũng không biết. . . . . . Nếu là nói giỡn, vậy tại sao Thập a ca lại chật vật, tức giận bất bình ? Tôi ngẫm lại tình hình lúc đó, ha ha, khóe miệng của tôi không nhịn được cong lên, thản nhiên nóit: Có lẽ lúc nô tỳ cười, Thập gia cũng vừa uống trà. Đức Phi sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, Xì một tiếng liền xoay mặt đi. Một lát sau, E hèm! Bà hắng giọng một tiếng, xoay đầu lại cẩn thận nhìn tôi, khôi phục vẻ dịu dàng Ngươi đứa nhỏ này, mặc dù người ta trêu chọc ngươi, nhưng cũng không nên không theo quy củ, biết chưa? Tôi cúi người, cung kính đáp: Dạ, nô tỳ đã biết, chủ tử yên tâm.
Hừ! Thật ra trong lòng các vị a ca rất thoáng ! Thập a ca kia làm sao lại nói giỡn a! Tôi cúi đầu cười lạnh.Trong cung đều như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt nói dối thôi! Nhưng chuyện này nhắc nhở tôi, người trong cung nói một câu, làm mỗi một việc, đều có nguyên do. Xem ra tôi không thể hành động theo cảm tình giống như hôm nay, đỡ phải chui vào cái bẫy của người khác.
Tiểu Vi, ngươi kêu Đông Mai và mấy người khác vào đi, giúp ta dọn dẹp một chút, lát nữa là đến giờ cung yến mà hoàng thượng thưởng cho các a ca, không thể chậm trễ
Dạ tôi hành lễ lui ra, báo cho Đông Mai và các cung nữ khác biết.
Đèn lồng màu vàng nhạt nối tiếp lại nối tiếp nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng con đường màu xanh. Tôi giẫm phải chậu hoa, từng bước một đi tới, bên tai truyền đến tiếng Cốc cốc . mùi hoa bốn phía, tiếng chim hót, trăng thanh gió mát, thật đẹp giống như tiên cảnh. Tôi có cảm giác giống như trong mơ.
Đức chủ tử, người đây rồi. Vừa rồi hoàng thượng còn hỏi người! Ta phụng mệnh lại đây đón người. Một giọng nói the thé truyền đến, tôi vội lấy lại tinh thần nhìn lại, mơ hồ thấy đằng trước là một thái giám, xoay người thỉnh an Đức Phi. Hoàng thượng đã đi rồi sao? Đức Phi hỏi. Còn chưa đi, lát nữa các vị a ca sẽ tới. Thái giám kia cười nói. Vậy làm phiền Lý công công, mời. Đức Phi ôn hòa nói. Tôi nghĩ lại, họ Lý, Đức Phi đối với hắn cũng rất khách khí. . . . . . n, kia là thái giám Đại tổng quản bên người Khang Hi tên là Lý Đức Toàn. Tôi không nhịn được quan sát. Này ! Tôi giật mình, quay đầu thấy Đông Liên bu lại, nói vào tai tôi: Thái tử xuất hiện thì thôi. Thái giám này cũng xuât hiện, liền phải rụt cổ.
Ha ha! Tôi ngượng ngùng cười. Qua một lát, đột nhiên hiểu ra, Cái gì mà rụt cổ ! Tôi không phải rùa đen!
Ha ha! Đông Liên cùng mấy nha đầu xung quanh thầm cười trộm, tôi cười trừng mắt nhìn các nàng một cái. E hèm! Phúc công công ho khan một tiếng, xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt lại quét qua, bọn nha đầu lập tức theo quy củ đứng lên. Tôi cúi đầu, không nghĩ lại chọc phải phiền toái, mắt đảo qua, thấy Đông Liên bĩu môi, liền kéo ống tay áo nàng ta, lúc này nàng mới cúi đầu xuống.
(1)Lật Tử Cao: Bánh có nguyên liệu chính là hạt dẻ.
(2)Oản Đậu Quyển
Ừ, đứng dậy đi. Đức Phi chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Liên và các nha hoàn khác đi châm nước pha trà. Tôi lẳng lặng đứng một bên, thấy nha hoàn bưng bồn nước đến, liền bước lên phía trước giặt ướt khăn lông, đưa cho Đức Phi nương nương lau mặt. Đức Phi lau sơ mặt, thuận tay nhận ly trà từ Đông Mai, cầm chén hớt bọt trà.
Trong phòng im ắng, Đông Liên nhìn tôi liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi không nhịn được suy nghĩ. . . . . . Đang nghĩ, Tiểu Vi? Tiếng nói của Đức Phi đột nhiên truyền đến. A, dạ! Tôi vội phục hồi tinh thần. Ngày hôm nay. . . . . . Ngươi đụng phải Thập a ca ? Tôi sửng sốt, tôi tưởng rằng Đức Phi muốn hỏi tôi chuyện lầm bầm lầu bầu lúc nãy, những suy nghĩ vừa rồi vẫn còn để trong bụng, không nghĩ tới, lại là một chuyện khác. Suy nghĩ thay đổi như tia chớp, tuy rằng Đức Phi không thấy được suy nghĩ của tôi, nhưng một cỗ áp lực đã mơ hồ truyền đến. Tôi liếm đôi môi khô nẻ của mình, nếu bà ấy hỏi đơn giản một chút, tôi đây cũng có thể trả lời, như thế này không phải là không đánh đã khai sao? Thưa chủ tử, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tứ gia đều tới. Nguyên bản là đến thỉnh an, trùng hợp các ngài cùng các vị nương nương đi dạo trong vườn, vì chờ nương nương, nô tì liền đợi ở đây. Tôi bình tĩnh nói.
Ừm, sau đó thì sao? Đức Phi vẫn không ngẩng đầu, giống như nói chuyện gia đình. Trong lòng tôi cũng hiểu chỉ có một lựa chọn, là ăn ngay nói thật đâu, vẫn nên. . . . . . Tôi nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng rất ngứa ngáy. Tôi ngẩng đầu, thản nhiên nói: Sau đó nô tì đi pha trà, khi trở về nghe thấy lời nói xấu xa của Thập gia. Đức Phi nương nương lập tức ngẩng đầu, nha đầu xung quanh cũng ngây ngốc nhìn tôi, bản thân tôi không khỏi có chút buồn cười. Xem ra bụng dạ thẳng thắn không phải phong cách của hoàng cung ‘ trước sau như một’, Đức Phi không nghĩ tôi sẽ nói trắng ra như thế. Theo thói quen tôi lấy tay xoa cái mũi, có chút cười khổ, xem ra tôi nổi tiếng sai nơi rồi. Tôi đang suy nghĩ lung tung, Đức Phi lại đưa mắt ra hiệu, Đông Mai, Đông Liên liền im lặng dẫn các cung nữ lui ra, xoay tay lại đóng cửa. Tôi lén hít sâu, aiya! Tôi cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ đan xen nhau trong phòng. . . . . .
Sau đó thì sao? Đức Phi đột nhiên lên tiếng. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, như mọi khi nhìn bà, chính là một người đàn bà dịu dàng hoà nhã, nhưng hiện tại Đức Phi lại có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra, hiện tại nhất cử nhất động của tôi, không chỉ ảnh hưởng đến Thập Tam a ca cùng Tứ a ca, mà cả Đức Phi cũng. . . . . . Tuy rằng trong lòng tự suy đoán, nhưng vẫn đem những chuyện đã trải qua nói ra hết. Đức Phi lẳng lặng nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ, không biết còn muốn cái gì. Tôi có cảm giác đầu gỗ, cũng im lặng đứng một bên, cái gì cũng không biết. . . . . . Nếu là nói giỡn, vậy tại sao Thập a ca lại chật vật, tức giận bất bình ? Tôi ngẫm lại tình hình lúc đó, ha ha, khóe miệng của tôi không nhịn được cong lên, thản nhiên nóit: Có lẽ lúc nô tỳ cười, Thập gia cũng vừa uống trà. Đức Phi sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, Xì một tiếng liền xoay mặt đi. Một lát sau, E hèm! Bà hắng giọng một tiếng, xoay đầu lại cẩn thận nhìn tôi, khôi phục vẻ dịu dàng Ngươi đứa nhỏ này, mặc dù người ta trêu chọc ngươi, nhưng cũng không nên không theo quy củ, biết chưa? Tôi cúi người, cung kính đáp: Dạ, nô tỳ đã biết, chủ tử yên tâm.
Hừ! Thật ra trong lòng các vị a ca rất thoáng ! Thập a ca kia làm sao lại nói giỡn a! Tôi cúi đầu cười lạnh.Trong cung đều như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt nói dối thôi! Nhưng chuyện này nhắc nhở tôi, người trong cung nói một câu, làm mỗi một việc, đều có nguyên do. Xem ra tôi không thể hành động theo cảm tình giống như hôm nay, đỡ phải chui vào cái bẫy của người khác.
Tiểu Vi, ngươi kêu Đông Mai và mấy người khác vào đi, giúp ta dọn dẹp một chút, lát nữa là đến giờ cung yến mà hoàng thượng thưởng cho các a ca, không thể chậm trễ
Dạ tôi hành lễ lui ra, báo cho Đông Mai và các cung nữ khác biết.
Đèn lồng màu vàng nhạt nối tiếp lại nối tiếp nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng con đường màu xanh. Tôi giẫm phải chậu hoa, từng bước một đi tới, bên tai truyền đến tiếng Cốc cốc . mùi hoa bốn phía, tiếng chim hót, trăng thanh gió mát, thật đẹp giống như tiên cảnh. Tôi có cảm giác giống như trong mơ.
Đức chủ tử, người đây rồi. Vừa rồi hoàng thượng còn hỏi người! Ta phụng mệnh lại đây đón người. Một giọng nói the thé truyền đến, tôi vội lấy lại tinh thần nhìn lại, mơ hồ thấy đằng trước là một thái giám, xoay người thỉnh an Đức Phi. Hoàng thượng đã đi rồi sao? Đức Phi hỏi. Còn chưa đi, lát nữa các vị a ca sẽ tới. Thái giám kia cười nói. Vậy làm phiền Lý công công, mời. Đức Phi ôn hòa nói. Tôi nghĩ lại, họ Lý, Đức Phi đối với hắn cũng rất khách khí. . . . . . n, kia là thái giám Đại tổng quản bên người Khang Hi tên là Lý Đức Toàn. Tôi không nhịn được quan sát. Này ! Tôi giật mình, quay đầu thấy Đông Liên bu lại, nói vào tai tôi: Thái tử xuất hiện thì thôi. Thái giám này cũng xuât hiện, liền phải rụt cổ.
Ha ha! Tôi ngượng ngùng cười. Qua một lát, đột nhiên hiểu ra, Cái gì mà rụt cổ ! Tôi không phải rùa đen!
Ha ha! Đông Liên cùng mấy nha đầu xung quanh thầm cười trộm, tôi cười trừng mắt nhìn các nàng một cái. E hèm! Phúc công công ho khan một tiếng, xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt lại quét qua, bọn nha đầu lập tức theo quy củ đứng lên. Tôi cúi đầu, không nghĩ lại chọc phải phiền toái, mắt đảo qua, thấy Đông Liên bĩu môi, liền kéo ống tay áo nàng ta, lúc này nàng mới cúi đầu xuống.
(1)Lật Tử Cao: Bánh có nguyên liệu chính là hạt dẻ.
(2)Oản Đậu Quyển
/21
|