Quy củ hầu thiện rất quan trọng, đều do các chuyên gia đặc biệt hầu hạ, có thể là vì an toàn a. Đây là nơi mà bất kể như thế nào tôi cũng không lọt qua kẻ tay được, cho nên tôi chỉ hành lễ, sau đó lui xuống. Tôi mang theo hộp đựng thức ăn bước nhanh từ Trường Xuân cung ra, vừa rồi bởi vì ở trong phòng Đức Phi, nhưng cũng đã đến giờ cơm chiều của tôi. Các nô tài trong cung hầu hạ chủ tử, đều được chia theo hai nhóm đi dùng cơm, tôi thuộc nhóm ăn cơm sớm hơn. Ngày hôm nay thật chậm a, vốn tưởng rằng không đi nên hết cơm rồi, không nghĩ tới tiểu tử Lý Hải Nhi kia thật thông minh, hắn là tạp vụ chuyên đưa cơm , thất tôi không tới, liền để lại cho tôi một phần, đặt trong hộp đựng thức ăn, tôi vội cảm tạ hắn, hắn còn nói cái gì mà chúng ta là tỷ đệ, đối xử tốt với nhau là lẽ thương tình, tôi cười cảm ơn hắn.
Họ còn đưa thêm bát đĩa kèm theo. Tôi không muốn để cho người khác cảm thấy tôi muốn làm cao, vội chối từ nói không cần. Bên cạnh tuy có các thái giám tạp dịch khác, cũng biết tôi rất được Đức Phi coi trọng, cũng không ngăn họ ngược lại còn phụ hoạ theo, khiến cho tôi thật sự không thể chối từ, cũng đành phải cảm tạ bọn họ. Tôi vừa đi vừa cảm thán, lòng người dễ thay đổi nha, hiện tại mọi người đều đối với tôi rất tốt, không nhịn được lắc đầu, hi vọng sẽ không có ngày bức tường của mình bị đổ.
Đến chỗ rẽ, do dự một chút, sau đó quyết định không trở về phòng để ăn. Tôi xoay người đi đến hành lang, nghĩ lại đồ mà Thập Tam a ca đưa cho tôi vẫn giấu ở chỗ này, phải lấy nó thôi. Nơi đó còn có những người khác quét dọn, tôi không muốn để người khác chạm vào, dù sao đó cũng là thứ đầu tiên Thập Tam gia đưa cho tôi, hơn nữa tôi thật sự rất thích.
Trong đường hành lang yên tĩnh, được che phủ dưới bóng trúc, xào xạc rung động, tôi trời sinh thích yên tĩnh, lúc này mới cảm thấy tâm trạng rất tốt, ngâm nga một ca khúc tiến lên phía trước. Đến cửa vừa muốn mở cửa, không nhịn được dừng lại, cửa khép hờ . . . . . . Ai ở chỗ này? Không phải là cung nhân khác, cho dù quét dọn thì cũng là chuyện sáng mai mà, đây là nơi rất quan trọng, không phải ai cũng đều có thể đến. Tôi sững sờ đứng ở cửa cân nhắc, cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đẩy cửa ra.
Đột nhiên một cỗ sức kéo truyền đến, tôi sửng sốt, liền biết là ai đang ở bên trong, không nhịn được cười khổ lắc đầu, trốn nửa ngày, kết quả. . . . . . Tôi hô lớn: Thập Tam gia, ngươi ở bên trong sao? Nghe xong trong chốc lát, không có động tĩnh, tôi không nhịn được bật cười, tiểu tử này thật là. . . . . .
E hèm tôi hằng giọng, Nếu ngươi không ở đây, quên đi, ta về đây. Tôi nặng dậm chân vài cái, sau đó đứng nghiêm. . . . . . Rầm một tiếng, cửa được mở ra. Thập Tam a ca vẻ mặt tức giận bước ra, thấy tôi cười tủm tỉm đứng ở nơi đó, hắn liền dừng lại, liền đứng ở đằng kia ho vài tiếng. Tôi cười, đi lên phía trước theo hắn đi vào, đem hộp đựng thức ăn đặt xuống bàn, chỉ nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng lại.
Tôi đem đồ ăn ra, một cỗ hương cơm lập tức truyền ra, thấy ngày hôm nay cũng không thiếu dinh dưỡng lắm, duẩn lưu kê phiến*, bạo song cô**, chè đậu xanh, còn có vài cái màn thầu Kim Ngân ***, nước miếng của tôi không nhịn được nhanh chóng tiết ra. Sau cổ có hơi thở nóng bỏng truyền đến, tôi vừa bầy thức ăn, vừa cười nói: Ngươi không ăn cơm, không bằng, cùng kẻ nô tài này ăn cơm đi? Trong tay của tôi cầm một đôi đũa, đang suy nghĩ hai người cùng dùng cảm thấy có chút ngượng ngùng. A tôi giật mình, đã bị Thập Tam a ca gắt gao ôm lấy từ phía sau lưng . . . . . .
Tôi không nhịn được thở dài nói: Ngươi không quay về, người nhà của ngươi có đi tìm không? Chỉ cảm thấy hắn cứng đờ, nhưng bị hắn ôm chặt lại không thể quay đầu nhìn. Trong cung có ta hay không quan trọng sao? Tôi sửng sốt, cảm thấy áp lực của Thập Tam a ca mãnh liệt truyền cho tôi. Trong lòng tôi đang đau xót, không nhịn được mềm dẻo hơn. Rơi vào tay hắn, xoay người, cùng hắn lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt của hắn dần dần nhu hòa hơn. Tôi mỉm cười nói:
Ông trời rất công bằng, lấy của ngươi cái gì, cũng nhất định sẽ cho ngươi cái khác.
Thập Tam a ca cẩn thận nhìn tôi, tôi cũng bình thản nhìn lại, hắn đột nhiên nở nụ cười, giúp tôi vuốt tóc về phía sau tai, tôi chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy. Hắn cúi đầu để ở cái trán của tôi nói:
Ngươi nói đúng, ông trời nhất định sẽ cho ta chút gì đó, mà ta cũng quyết không buông tay. Tôi sửng sốt, vốn là chỉ sau một ngày, Ung Chính đăng cơ, hắn cũng nếm được chút tư vị của người thắng, mà không chỉ. . . . . .
Aizz! Tôi thở dài, tất cả thổn thức, không thể nói ra được.
Thập Tam giải được tâm sự, lôi tôi ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm, lại còn tác quái muốn tôi đút cho hắn ăn, cãi nhau một hồi lâu, tôi cũng bỏ qua chuyện này. Ăn được một nửa, hắn lại thản nhiên nói: Ngươi thích nhìn Tứ ca sao?
A? Tôi sửng sốt, vừa cầm nách gà lên lại rớt xuống đĩa, âm thầm trấn định một chút, làm bộ vô tình nói, Hoàn hảo, chỉ là khó thấy được Tứ gia cười, có điểm mới mẻ a. Thập Tam a ca sửng sốt, cười nói: Như vậy đi, về sau ta cũng sẽ xụ mặt giống huynh ấy. Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn nói: Được, nói như vậy, ta sẽ nhìn cho ngươi sợ hãi mới thôi.
Ha ha. . . . . . Thập Tam a ca cười vui vẻ. Tôi cũng cười theo hắn, chí ít là để che dấu chuyện này. Tôi không muốn ăn nữa, cùng hắn nói chuyện lung tung.
Ăn cơm xong, hầu hắn xúc miệng, lại châm trà cho hắn uống, hắn sống chết không chịu đi. Kéo tôi cùng ngồi lên tháp, nghe hắn chê cười, nói về một ít chuyện thú vị của hắn lúc trước. Chỉ là nói xong hắn lại trở nên buồn bã hơn, lòng tôi biết thời thơ ấu của hắn cũng chẳng sung sướng gì, nên liền chuyển sang chuyện khác. Thấy hắn nói đến cảm hứng dâng cao chỉ đông vẽ tây, thần thái bay cao, tim tôi cũng theo tâm tình của hắn phập phồng. . . . . .
Lúc chúng tôi ở đường hành lang, trời đã khuya lắm rồi, nói chuyện vui vẻ, đến quên cả thời gian. Tôi thúc giục hắn nói: Nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt. Thập Tam a ca trộm hôn tôi một cái, lúc này mới đắc ý trốn đi. Tôi dở khóc dở cười, cũng may cũng biết nơi này hắn rất quen thuộc, nhất định sẽ không bị người ta phát hiện.
(*)Duẩn lưu kê phiến: Cánh gà xào ray củ.
Họ còn đưa thêm bát đĩa kèm theo. Tôi không muốn để cho người khác cảm thấy tôi muốn làm cao, vội chối từ nói không cần. Bên cạnh tuy có các thái giám tạp dịch khác, cũng biết tôi rất được Đức Phi coi trọng, cũng không ngăn họ ngược lại còn phụ hoạ theo, khiến cho tôi thật sự không thể chối từ, cũng đành phải cảm tạ bọn họ. Tôi vừa đi vừa cảm thán, lòng người dễ thay đổi nha, hiện tại mọi người đều đối với tôi rất tốt, không nhịn được lắc đầu, hi vọng sẽ không có ngày bức tường của mình bị đổ.
Đến chỗ rẽ, do dự một chút, sau đó quyết định không trở về phòng để ăn. Tôi xoay người đi đến hành lang, nghĩ lại đồ mà Thập Tam a ca đưa cho tôi vẫn giấu ở chỗ này, phải lấy nó thôi. Nơi đó còn có những người khác quét dọn, tôi không muốn để người khác chạm vào, dù sao đó cũng là thứ đầu tiên Thập Tam gia đưa cho tôi, hơn nữa tôi thật sự rất thích.
Trong đường hành lang yên tĩnh, được che phủ dưới bóng trúc, xào xạc rung động, tôi trời sinh thích yên tĩnh, lúc này mới cảm thấy tâm trạng rất tốt, ngâm nga một ca khúc tiến lên phía trước. Đến cửa vừa muốn mở cửa, không nhịn được dừng lại, cửa khép hờ . . . . . . Ai ở chỗ này? Không phải là cung nhân khác, cho dù quét dọn thì cũng là chuyện sáng mai mà, đây là nơi rất quan trọng, không phải ai cũng đều có thể đến. Tôi sững sờ đứng ở cửa cân nhắc, cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đẩy cửa ra.
Đột nhiên một cỗ sức kéo truyền đến, tôi sửng sốt, liền biết là ai đang ở bên trong, không nhịn được cười khổ lắc đầu, trốn nửa ngày, kết quả. . . . . . Tôi hô lớn: Thập Tam gia, ngươi ở bên trong sao? Nghe xong trong chốc lát, không có động tĩnh, tôi không nhịn được bật cười, tiểu tử này thật là. . . . . .
E hèm tôi hằng giọng, Nếu ngươi không ở đây, quên đi, ta về đây. Tôi nặng dậm chân vài cái, sau đó đứng nghiêm. . . . . . Rầm một tiếng, cửa được mở ra. Thập Tam a ca vẻ mặt tức giận bước ra, thấy tôi cười tủm tỉm đứng ở nơi đó, hắn liền dừng lại, liền đứng ở đằng kia ho vài tiếng. Tôi cười, đi lên phía trước theo hắn đi vào, đem hộp đựng thức ăn đặt xuống bàn, chỉ nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng lại.
Tôi đem đồ ăn ra, một cỗ hương cơm lập tức truyền ra, thấy ngày hôm nay cũng không thiếu dinh dưỡng lắm, duẩn lưu kê phiến*, bạo song cô**, chè đậu xanh, còn có vài cái màn thầu Kim Ngân ***, nước miếng của tôi không nhịn được nhanh chóng tiết ra. Sau cổ có hơi thở nóng bỏng truyền đến, tôi vừa bầy thức ăn, vừa cười nói: Ngươi không ăn cơm, không bằng, cùng kẻ nô tài này ăn cơm đi? Trong tay của tôi cầm một đôi đũa, đang suy nghĩ hai người cùng dùng cảm thấy có chút ngượng ngùng. A tôi giật mình, đã bị Thập Tam a ca gắt gao ôm lấy từ phía sau lưng . . . . . .
Tôi không nhịn được thở dài nói: Ngươi không quay về, người nhà của ngươi có đi tìm không? Chỉ cảm thấy hắn cứng đờ, nhưng bị hắn ôm chặt lại không thể quay đầu nhìn. Trong cung có ta hay không quan trọng sao? Tôi sửng sốt, cảm thấy áp lực của Thập Tam a ca mãnh liệt truyền cho tôi. Trong lòng tôi đang đau xót, không nhịn được mềm dẻo hơn. Rơi vào tay hắn, xoay người, cùng hắn lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt của hắn dần dần nhu hòa hơn. Tôi mỉm cười nói:
Ông trời rất công bằng, lấy của ngươi cái gì, cũng nhất định sẽ cho ngươi cái khác.
Thập Tam a ca cẩn thận nhìn tôi, tôi cũng bình thản nhìn lại, hắn đột nhiên nở nụ cười, giúp tôi vuốt tóc về phía sau tai, tôi chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy. Hắn cúi đầu để ở cái trán của tôi nói:
Ngươi nói đúng, ông trời nhất định sẽ cho ta chút gì đó, mà ta cũng quyết không buông tay. Tôi sửng sốt, vốn là chỉ sau một ngày, Ung Chính đăng cơ, hắn cũng nếm được chút tư vị của người thắng, mà không chỉ. . . . . .
Aizz! Tôi thở dài, tất cả thổn thức, không thể nói ra được.
Thập Tam giải được tâm sự, lôi tôi ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm, lại còn tác quái muốn tôi đút cho hắn ăn, cãi nhau một hồi lâu, tôi cũng bỏ qua chuyện này. Ăn được một nửa, hắn lại thản nhiên nói: Ngươi thích nhìn Tứ ca sao?
A? Tôi sửng sốt, vừa cầm nách gà lên lại rớt xuống đĩa, âm thầm trấn định một chút, làm bộ vô tình nói, Hoàn hảo, chỉ là khó thấy được Tứ gia cười, có điểm mới mẻ a. Thập Tam a ca sửng sốt, cười nói: Như vậy đi, về sau ta cũng sẽ xụ mặt giống huynh ấy. Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn nói: Được, nói như vậy, ta sẽ nhìn cho ngươi sợ hãi mới thôi.
Ha ha. . . . . . Thập Tam a ca cười vui vẻ. Tôi cũng cười theo hắn, chí ít là để che dấu chuyện này. Tôi không muốn ăn nữa, cùng hắn nói chuyện lung tung.
Ăn cơm xong, hầu hắn xúc miệng, lại châm trà cho hắn uống, hắn sống chết không chịu đi. Kéo tôi cùng ngồi lên tháp, nghe hắn chê cười, nói về một ít chuyện thú vị của hắn lúc trước. Chỉ là nói xong hắn lại trở nên buồn bã hơn, lòng tôi biết thời thơ ấu của hắn cũng chẳng sung sướng gì, nên liền chuyển sang chuyện khác. Thấy hắn nói đến cảm hứng dâng cao chỉ đông vẽ tây, thần thái bay cao, tim tôi cũng theo tâm tình của hắn phập phồng. . . . . .
Lúc chúng tôi ở đường hành lang, trời đã khuya lắm rồi, nói chuyện vui vẻ, đến quên cả thời gian. Tôi thúc giục hắn nói: Nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt. Thập Tam a ca trộm hôn tôi một cái, lúc này mới đắc ý trốn đi. Tôi dở khóc dở cười, cũng may cũng biết nơi này hắn rất quen thuộc, nhất định sẽ không bị người ta phát hiện.
(*)Duẩn lưu kê phiến: Cánh gà xào ray củ.
/21
|