Mặt trời đã ngã về phía tây, bầu trời ửng đỏ, bỗng dưng có cơn gió thổi qua, vô vàn lá vàng rơi xuống mặt đất.
Bóng cây sừng sững trên vách đá, hắc y độc hành hiệp đứng cạnh khinh doanh (Mog: nhẹ nhàng, tha thướt) hồ điệp, tạo thành một bức họa vô cùng đẹp đẽ.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Hóa ra tất cả là như vậy?
Nói xong, nữ nhân hồ điệp xoay người sang chỗ khác, trên màn hình là hình ảnh nàng đang nhìn xa xa cuối chân trời, không hiểu vì sao, bỗng dưng Ngũ Thi Lâm thấy thương cảm cho nàng.
Mà hắc y độc hành hiệp tay kiếm, đứng phía sau nữ nhân hồ điệp.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Tất cả là như thế.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Làm ngươi hiểu lầm, ta cảm thấy rất có lỗi.
Một lúc lâu sau, cũng không thấy Ngàn Khuynh Nhi trả lời lại.
Đến khi Ngũ Thi Lâm nghĩ rằng nàng đã bị đứt mạng thì một dòng chữ lại xuất hiện trên đầu Ngàn Khuynh Nhi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi có tin…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ta sẽ thuê sát thủ?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Tin. Tuy nhiên, ta cũng sẽ không phản đối.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi cho là ngươi không sai?
Im lặng.
Như thế nào là không sai? Ngũ Thi Lâm nhìn thấy nàng ấy nói như vậy, rất buồn bực. Trước đây nàng không hề trêu đùa quá trớn với Ngàn Khuynh Nhi, nếu người nào được nàng mang đi luyện cấp cũng đều như Ngàn Khuynh Nhi thì nhân vật Lâm Uyên Ngư Nhi này còn có thể tiếp tục chơi ở game này hay sao?
Một lúc sau, nàng gõ bàn phím.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta chưa bao giờ nghĩ là ta sai.
Lúc này nữ nhân hồ điệp xoay người lại, hướng Lâm Uyên Ngư Nhi thể hiện một động tác thỉnh cầu, Ngũ Thi Lâm không chút do dự liền cự tuyệt.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Như vậy cũng không được sao?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi nói ngươi là nữ nhân, vậy sao ngươi lại còn muốn kết hôn với Chánh Tại Thải Thảo? Đừng nói với ta cô ấy cũng là ‘nhân yêu’, ta không tin.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: …
[Ngàn Khuynh Nhi]: thượng IS?
(Mog: cảm tạ Tiểu Mỳ, IS ở đây giống như voice chat ở trong game, Chị hai định kiểm tra bé Lâm nhà mình bằng giọng nói ạ!!)
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Không thành vấn đề.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Không cần nữa.
Trong lòng vui vẻ, Ngũ Thi Lâm rạo rực gõ bàn phím.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ngươi tin?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Không.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ta nghĩ cần phải kiểm tra đã.
Trên màn hình, độc hành hiệp bỗng không cẩn thận ngã lăn ra đất. (Mog: Các đồng chí chơi game lâu năm đã bao giờ nhìn thấy nhân vật tự dưng bị ngã bao giờ chưa?)
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: …Không được đâu, chúng ta cách xa nhau như vậy, làm thế nào kiểm tra được?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Rất đơn giản…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi không phải vừa mới ‘Thêm bạn’ ta sao? Ngươi không được xóa đi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Còn nữa, ngươi từ giờ đi đâu làm gì phải mang ta theo. Ta là nữ nhân, ở bên cạnh ngươi một thời gian, ta sẽ biết được ngươi có nói dối hay không.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta có thể đặt một câu hỏi được không?
Trên màn hình, nữ nhân hồ điệp đang cười với độc hành hiệp, nụ cười ngọt ngào.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi muốn hỏi gì?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ngươi là nữ nhân thì liên quan gì tới việc xem xét ta có nói dối hay không?
Ngàn Khuynh Nhi không trả lời, chỉ ngồi bên cạnh Lâm uyên Ngư Nhi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi có chấp nhận hay không?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Chấp nhận, chấp nhận.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Vậy được.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngồi bên cạnh ta đi, cùng ngắm mặt trời lặn. Để cho mặt trời làm chứng cho lời ước định của chúng ta.
Ước định? Thôi kệ.
Hoá ra, Ngàn Khuynh Nhi vẫn không tin Lâm Uyên Ngư Nhi là nữ nhân.
Ngũ Thi Lâm không nói gì, đành phải ngồi xuống cùng nàng ta giết thời gian.
Ngắm mặt trời lặn? Được! Ngắm thì ngắm.
Vì thế, ai đi qua vách núi ‘vong tình’ đều nhìn thấy một nam một nữ cùng nhau ngồi ngắm mặt trời lặn, khung cảnh rất lãng mạn, rất ấm áp.
Ngày hôm sau, trên diễn đàn liền đăng một topic có ảnh độc hành hiệp cùng nữ nhân hồ điệp bên nhau, topic tên là ‘Nữ nhân si tình cuối cùng cũng được đáp lại? Cùng bên nhau ngắm mặt trời lặn’.
Tác giả topic: Xem đi xem đi.
“Tục ngữ nói, ‘nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa’. (Mog: sơn: núi – sa: vải, lụa). Mỹ nữ Ngàn Khuynh Nhi của chúng ta không ngừng kiên trì, thành tâm cảm động đất trời. Cuối cùng, chiều tà ở vách núi ‘vong tình’ đã được chứng kiến Ngàn Khuynh Nhi cùng độc hành hiệp Lâm Uyên Ngư Nhi đính ước. Hãy nhìn hình ảnh dưới đây.”
Độc hành hiệp đang ngồi cùng nữ nhân hồ điệp, trên đầu nữ nhân hồ điệp là một đoạn kí tự: Để cho mặt trời làm chứng cho lời ước định của chúng ta.
No1 [Xem đi xem đi]: Các vị, chúng ta cùng nhau đến chúc mừng happy ending của đôi tình nhân này đi! Tung hoa.
No2 [Sa phát đảng]: Đần độn! Xem đi xem đi, ngươi tránh qua một bên, để Sa phát ta xem!
No3 [Quang trên thân khỏa bôn]: Không ngờ tới a… Quả đúng là thành công. Ta lúc trước không đánh giá đúng năng lực bọn họ a.
…
Lần này Ngũ Thi Lâm bất đắc dĩ phải xem topic này, bất đắc dĩ nhìn bọn họ sung sướng bàn luận, thật muốn hỏi Xem đi xem đi xem lúc đấy hắn núp ở chỗ nào rình bọn họ. Nếu lúc đấy biết hắn ở đó, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ cùng Ngàn Khuynh Nhi đi đến vách núi ‘vong tình’.
Nhưng mà, bức ảnh này rõ ràng như vậy, tại sao lại không ai nhìn ra được…
Bức ảnh hai người ngồi dựa vào nhau này cũng có thể bị P mà!
(Mog: cả tuần nay ta ngồi ngẫm nghĩ cái đoạn này, theo như ta thì ở đây P là photoshop mới có thể hoàn chỉnh được câu này, tuy rằng không có cơ sở gì, nhưng thực sự là ta bế tắc rồi!)
Ách, lúc đấy đúng là Lâm Uyên Ngư Nhi với Ngàn Khuynh Nhi cùng ngồi một chỗ ở đó, nhưng mà mức độ dựa dẫm thắm thiết thế này, làm sao có thể xảy ra với mỗi nhân vật được a!
Nếu có thể, Ngũ Thi Lâm rất muốn ngay lập tức mời Xem đi xem đi PK, cố gắng “Luận bàn luận bàn”
“Tiểu Lâm, nhanh lên nào, chỉ còn mình ngươi.” Hoàng Kỳ đứng ở cửa gọi.
“Được rồi được rồi. ta tắt máy tính đã, chờ một chút.”
Ấm ức tắt máy tính, với lấy túi xách, bước ra cửa.
“Bất công, ta lúc nào cũng phải khóa cửa!” Cầm chùm chìa khóa, Ngũ Thi Lâm tức tối quay sang lườm ba nàng kia một cái.
“Hắc hắc” Bạch Dương chạy tới khoác tay Ngũ Thi Lâm “thành lệ rồi mà.”
“Ai bảo ngươi lần nào cũng đi ra muộn nhất!” Hoàng Kỳ vênh mặt phán.
Ở bên cạnh, Vương Ngọc nãy giờ chẳng nói gì, đã đi trước một đoạn.
“Đi nào đi nào, đã lâu cả phòng chúng ta chưa có hoạt động gì cả, nhanh lên, miếng ngon đồ đẹp, nghĩ đến là chảy cả nước miếng.”
Trên đường đi, mấy người lại bắt đầu bàn luận.
“Tiểu Lâm, có phải ngươi chuẩn bị buông tha cho Tô Minh a? Sao không thấy ngươi có động tĩnh gì?”
Không để ý tới hình tượng thục nữ, Ngũ Thi Lâm tức giận trừng mắt với Hoàng Kỳ: “Ngươi nói lung tung cái gì đó? Cẩn thận cái miệng ngươi.”
“Sao thế? Xấu hổ a?” Bạch Dương lẳng lặng bước đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, quay sang Hoàng Kỳ nói “Thông cảm đi, Tiểu Lâm nhà chúng ta hay thẹn, ta đã xác nhận rồi!”
“Các ngươi đúng là…” Hừ một tiếng, Ngũ Thi Lâm nắm tay Vương Ngọc “Vẫn là Ngọc Ngọc tốt nhất, sẽ không nói lung tung như thế.”
Nhưng mà, Vương Ngọc cũng không nể mặt nàng “Ngươi gửi thư tình cho Tô Minh, tất cả mọi người đều biết a!”
Ngao ngán, không thể đấu võ mồm được với các nàng, Ngũ Thi Lâm nhìn phía trước: “Được lắm, được lắm, các ngươi muốn nói gì thì cứ nói, mặc kệ các ngươi.”
Ngũ Thi Lâm cũng tự biết là hết cách với các nàng.
Rõ ràng các nàng ấy đều biết bức thư tình nặc danh kia không phải do nàng viết, vẫn còn cố tình lấy ra để trêu đùa.
Nhưng mà, chỉ cần trêu đùa không nghiêm trọng, vui vẻ một chút cũng không sao.
Sự đời vốn chẳng thể đoán trước, nàng chẳng ngờ rằng chỉ vì một lần tốt bụng làm người đưa thư lại có thể gây ra tin đồn lớn như vậy.
Mở ô ra, mặt trời vẫn đang tỏa nắng chói chang.
Dương Chi hôm nay vẫn phải thi môn cuối cùng.
Bóng cây sừng sững trên vách đá, hắc y độc hành hiệp đứng cạnh khinh doanh (Mog: nhẹ nhàng, tha thướt) hồ điệp, tạo thành một bức họa vô cùng đẹp đẽ.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Hóa ra tất cả là như vậy?
Nói xong, nữ nhân hồ điệp xoay người sang chỗ khác, trên màn hình là hình ảnh nàng đang nhìn xa xa cuối chân trời, không hiểu vì sao, bỗng dưng Ngũ Thi Lâm thấy thương cảm cho nàng.
Mà hắc y độc hành hiệp tay kiếm, đứng phía sau nữ nhân hồ điệp.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Tất cả là như thế.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Làm ngươi hiểu lầm, ta cảm thấy rất có lỗi.
Một lúc lâu sau, cũng không thấy Ngàn Khuynh Nhi trả lời lại.
Đến khi Ngũ Thi Lâm nghĩ rằng nàng đã bị đứt mạng thì một dòng chữ lại xuất hiện trên đầu Ngàn Khuynh Nhi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi có tin…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ta sẽ thuê sát thủ?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Tin. Tuy nhiên, ta cũng sẽ không phản đối.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi cho là ngươi không sai?
Im lặng.
Như thế nào là không sai? Ngũ Thi Lâm nhìn thấy nàng ấy nói như vậy, rất buồn bực. Trước đây nàng không hề trêu đùa quá trớn với Ngàn Khuynh Nhi, nếu người nào được nàng mang đi luyện cấp cũng đều như Ngàn Khuynh Nhi thì nhân vật Lâm Uyên Ngư Nhi này còn có thể tiếp tục chơi ở game này hay sao?
Một lúc sau, nàng gõ bàn phím.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta chưa bao giờ nghĩ là ta sai.
Lúc này nữ nhân hồ điệp xoay người lại, hướng Lâm Uyên Ngư Nhi thể hiện một động tác thỉnh cầu, Ngũ Thi Lâm không chút do dự liền cự tuyệt.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Như vậy cũng không được sao?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi nói ngươi là nữ nhân, vậy sao ngươi lại còn muốn kết hôn với Chánh Tại Thải Thảo? Đừng nói với ta cô ấy cũng là ‘nhân yêu’, ta không tin.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: …
[Ngàn Khuynh Nhi]: thượng IS?
(Mog: cảm tạ Tiểu Mỳ, IS ở đây giống như voice chat ở trong game, Chị hai định kiểm tra bé Lâm nhà mình bằng giọng nói ạ!!)
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Không thành vấn đề.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Không cần nữa.
Trong lòng vui vẻ, Ngũ Thi Lâm rạo rực gõ bàn phím.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ngươi tin?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Không.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ta nghĩ cần phải kiểm tra đã.
Trên màn hình, độc hành hiệp bỗng không cẩn thận ngã lăn ra đất. (Mog: Các đồng chí chơi game lâu năm đã bao giờ nhìn thấy nhân vật tự dưng bị ngã bao giờ chưa?)
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: …Không được đâu, chúng ta cách xa nhau như vậy, làm thế nào kiểm tra được?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Rất đơn giản…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi không phải vừa mới ‘Thêm bạn’ ta sao? Ngươi không được xóa đi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Còn nữa, ngươi từ giờ đi đâu làm gì phải mang ta theo. Ta là nữ nhân, ở bên cạnh ngươi một thời gian, ta sẽ biết được ngươi có nói dối hay không.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta có thể đặt một câu hỏi được không?
Trên màn hình, nữ nhân hồ điệp đang cười với độc hành hiệp, nụ cười ngọt ngào.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi muốn hỏi gì?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ngươi là nữ nhân thì liên quan gì tới việc xem xét ta có nói dối hay không?
Ngàn Khuynh Nhi không trả lời, chỉ ngồi bên cạnh Lâm uyên Ngư Nhi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi có chấp nhận hay không?
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Chấp nhận, chấp nhận.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Vậy được.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngồi bên cạnh ta đi, cùng ngắm mặt trời lặn. Để cho mặt trời làm chứng cho lời ước định của chúng ta.
Ước định? Thôi kệ.
Hoá ra, Ngàn Khuynh Nhi vẫn không tin Lâm Uyên Ngư Nhi là nữ nhân.
Ngũ Thi Lâm không nói gì, đành phải ngồi xuống cùng nàng ta giết thời gian.
Ngắm mặt trời lặn? Được! Ngắm thì ngắm.
Vì thế, ai đi qua vách núi ‘vong tình’ đều nhìn thấy một nam một nữ cùng nhau ngồi ngắm mặt trời lặn, khung cảnh rất lãng mạn, rất ấm áp.
Ngày hôm sau, trên diễn đàn liền đăng một topic có ảnh độc hành hiệp cùng nữ nhân hồ điệp bên nhau, topic tên là ‘Nữ nhân si tình cuối cùng cũng được đáp lại? Cùng bên nhau ngắm mặt trời lặn’.
Tác giả topic: Xem đi xem đi.
“Tục ngữ nói, ‘nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa’. (Mog: sơn: núi – sa: vải, lụa). Mỹ nữ Ngàn Khuynh Nhi của chúng ta không ngừng kiên trì, thành tâm cảm động đất trời. Cuối cùng, chiều tà ở vách núi ‘vong tình’ đã được chứng kiến Ngàn Khuynh Nhi cùng độc hành hiệp Lâm Uyên Ngư Nhi đính ước. Hãy nhìn hình ảnh dưới đây.”
Độc hành hiệp đang ngồi cùng nữ nhân hồ điệp, trên đầu nữ nhân hồ điệp là một đoạn kí tự: Để cho mặt trời làm chứng cho lời ước định của chúng ta.
No1 [Xem đi xem đi]: Các vị, chúng ta cùng nhau đến chúc mừng happy ending của đôi tình nhân này đi! Tung hoa.
No2 [Sa phát đảng]: Đần độn! Xem đi xem đi, ngươi tránh qua một bên, để Sa phát ta xem!
No3 [Quang trên thân khỏa bôn]: Không ngờ tới a… Quả đúng là thành công. Ta lúc trước không đánh giá đúng năng lực bọn họ a.
…
Lần này Ngũ Thi Lâm bất đắc dĩ phải xem topic này, bất đắc dĩ nhìn bọn họ sung sướng bàn luận, thật muốn hỏi Xem đi xem đi xem lúc đấy hắn núp ở chỗ nào rình bọn họ. Nếu lúc đấy biết hắn ở đó, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ cùng Ngàn Khuynh Nhi đi đến vách núi ‘vong tình’.
Nhưng mà, bức ảnh này rõ ràng như vậy, tại sao lại không ai nhìn ra được…
Bức ảnh hai người ngồi dựa vào nhau này cũng có thể bị P mà!
(Mog: cả tuần nay ta ngồi ngẫm nghĩ cái đoạn này, theo như ta thì ở đây P là photoshop mới có thể hoàn chỉnh được câu này, tuy rằng không có cơ sở gì, nhưng thực sự là ta bế tắc rồi!)
Ách, lúc đấy đúng là Lâm Uyên Ngư Nhi với Ngàn Khuynh Nhi cùng ngồi một chỗ ở đó, nhưng mà mức độ dựa dẫm thắm thiết thế này, làm sao có thể xảy ra với mỗi nhân vật được a!
Nếu có thể, Ngũ Thi Lâm rất muốn ngay lập tức mời Xem đi xem đi PK, cố gắng “Luận bàn luận bàn”
“Tiểu Lâm, nhanh lên nào, chỉ còn mình ngươi.” Hoàng Kỳ đứng ở cửa gọi.
“Được rồi được rồi. ta tắt máy tính đã, chờ một chút.”
Ấm ức tắt máy tính, với lấy túi xách, bước ra cửa.
“Bất công, ta lúc nào cũng phải khóa cửa!” Cầm chùm chìa khóa, Ngũ Thi Lâm tức tối quay sang lườm ba nàng kia một cái.
“Hắc hắc” Bạch Dương chạy tới khoác tay Ngũ Thi Lâm “thành lệ rồi mà.”
“Ai bảo ngươi lần nào cũng đi ra muộn nhất!” Hoàng Kỳ vênh mặt phán.
Ở bên cạnh, Vương Ngọc nãy giờ chẳng nói gì, đã đi trước một đoạn.
“Đi nào đi nào, đã lâu cả phòng chúng ta chưa có hoạt động gì cả, nhanh lên, miếng ngon đồ đẹp, nghĩ đến là chảy cả nước miếng.”
Trên đường đi, mấy người lại bắt đầu bàn luận.
“Tiểu Lâm, có phải ngươi chuẩn bị buông tha cho Tô Minh a? Sao không thấy ngươi có động tĩnh gì?”
Không để ý tới hình tượng thục nữ, Ngũ Thi Lâm tức giận trừng mắt với Hoàng Kỳ: “Ngươi nói lung tung cái gì đó? Cẩn thận cái miệng ngươi.”
“Sao thế? Xấu hổ a?” Bạch Dương lẳng lặng bước đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, quay sang Hoàng Kỳ nói “Thông cảm đi, Tiểu Lâm nhà chúng ta hay thẹn, ta đã xác nhận rồi!”
“Các ngươi đúng là…” Hừ một tiếng, Ngũ Thi Lâm nắm tay Vương Ngọc “Vẫn là Ngọc Ngọc tốt nhất, sẽ không nói lung tung như thế.”
Nhưng mà, Vương Ngọc cũng không nể mặt nàng “Ngươi gửi thư tình cho Tô Minh, tất cả mọi người đều biết a!”
Ngao ngán, không thể đấu võ mồm được với các nàng, Ngũ Thi Lâm nhìn phía trước: “Được lắm, được lắm, các ngươi muốn nói gì thì cứ nói, mặc kệ các ngươi.”
Ngũ Thi Lâm cũng tự biết là hết cách với các nàng.
Rõ ràng các nàng ấy đều biết bức thư tình nặc danh kia không phải do nàng viết, vẫn còn cố tình lấy ra để trêu đùa.
Nhưng mà, chỉ cần trêu đùa không nghiêm trọng, vui vẻ một chút cũng không sao.
Sự đời vốn chẳng thể đoán trước, nàng chẳng ngờ rằng chỉ vì một lần tốt bụng làm người đưa thư lại có thể gây ra tin đồn lớn như vậy.
Mở ô ra, mặt trời vẫn đang tỏa nắng chói chang.
Dương Chi hôm nay vẫn phải thi môn cuối cùng.
/53
|