Edit: Mogami
Từ trước tới giờ chưa từng có ai đứng trước mặt nàng thổ lộ rằng thích nàng.
Tuy rằng người không biết ‘Chánh Tại Thải Thảo’ chính là nàng. (Mo: Hô hô!)
Cảm giác này…
Giống như đang lơ lửng giữa không trung.
Vừa bừng tỉnh trở lại, mở di động ra, đã nhìn thấy cuộc gọi đến của Dương Chi.
“Bé con, hôm nay Hoàng Lam sư huynh đến đây chơi, đúng lúc đại gia có việc đột xuất, không thể tiếp đón anh ấy. Ngươi vốn là sủng thiếp của ta, ngươi tiếp đón anh ấy thay ta nhé?” Một tràng dài âm thanh vang lên.
Sửng sốt, Ngũ Thi Lâm còn chưa tỉnh ngủ hẳn “A?”
“Khó khăn sao, bé con, hôm nay ngươi lại có hẹn rồi sao? Không rảnh?” Giọn nói của Dương Chi vẫn vang lên đều đều.
“Không phải…”
“Tức là hôm nay ngươi rảnh?”
“Uhm…”
“Được, vậy thì hôm nay ngươi giúp ta đem bán Hoàng Lam sư huynh đi, bao giờ ta về thì chia tiền a…” còn chưa thông báo là bao giờ thì Hoàng Lam đến, bọn họ hẹn gặp nhau ở chỗ nào, Dương Chi không để cho Ngũ Thi Lâm kịp hỏi thêm câu nào, đã tiếp tục “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí, tất cả phụ thuộc vào ngươi.” Tắt máy.
Ngũ Thi Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại áp trên tai, ngơ ngẩn ngồi trên giường.
“Tất cả phụ thuộc vào ta? Cách mạng gì?” Đầu óc từ từ tỉnh lại, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo “Dương chi đáng chết, còn chưa nói cho rõ ràng đã…”
Một giờ sau, Ngũ Thi Lâm ngồi trên ghế đá ở một góc trong quảng trường, nhìn ngó khắp nơi.
Nếu như trước ngày hôm qua, mặc dù cũng không được tự nhiên cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nàng sợ phải đối diện với Hoàng Lam.
Chỉ là…
Bây giờ xuất hiện một vấn đề rất khó nói.
Nếu không vì Dương Chi nói một mạch từ đầu đến cuối rồi ngắt điện thoại, khiến nàng không kịp hỏi lại một câu nào, thì chắc bây giờ nàng đã không đến.
Vốn dĩ định kiếm một cớ nào đó rồi lẳng lặng trốn đi…
Cũng may nàng đã dặn dò Ngũ Thi Lang phải nhanh chóng gọi điện cho nàng…
Đúng lúc Ngũ Thi Lâm cúi xuống nhìn đám kiến đang bò trên mặt đất bỗng dưng trước mắt nàng có một bóng đen.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Là Hoàng Lam.
Vẫn đang thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi. “Ngại quá, anh đến muộn.”
Ngũ Thi Lâm vừa nghe hết câu, vội đứng dậy “Không sao, vẫn còn chưa đến giờ hẹn mà Tiểu Chi thông báo mà. Tại em đến sớm thôi.”
Nói xong, Ngũ Thi Lâm nhìn mái tóc của Hoàng Lam “Anh chạy đến đây à?”
“Từ xa đã nhìn thấy em rồi, anh sợ là anh đến muộn, nên hơi vội vàng.” Ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
Chợt nhớ tối hôm qua Hoàng Lam có nói là thích nàng, Ngũ Thi Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lam, vội cúi đầu mở túi tìm khăn mùi xoa “Anh lau mồ hôi đi.”
Tìm đi tìm lại thì phát hiện ra trong túi không có khăn mùi xoa. >..
Đành phải lấy cái khăn mùi xoa mà mẹ nàng vừa mới đưa cho, chính nàng còn chưa dùng được lần nào. Khăn tay này…
Không sai, cái khăn này…
Màu sắc rực rỡ, rất tươi tắn, rất năng động.
Ngũ Thi Lâm ngượng ngùng rút khăn mùi xoa ra, nhìn trộm Hoàng Lam một cái.
Anh sẽ không cười chê chứ?
Phân vân một lúc, cuối cùng Ngũ Thi Lâm vẫn quyết định giơ ra trước mặt Hoàng Lam.
“Anh lau mồ hôi đi.”
Nhưng mà không thấy Hoàng Lam nhận lấy khăn mùi xoa.
Không phải đang cười chê chứ?
Nhưng mà, nhìn thấy hai tay Hoàng Lam đang cầm cái gì đó, Ngũ Thi Lâm đã hiểu vì sao anh lại không nhận khăn mùi xoa.
Hoàng Lam quan sát dáng vẻ cẩn thận, tỉ mỉ như vậy của Ngũ Thi Lâm, không khỏi nở nụ cười.
“Em xem anh cầm nhiều thứ trong tay thế này, không có cách nào nhận khăn tay của em” Hoàng Lam cười nhìn Ngũ Thi Lâm “Không thì, em lau giúp anh?”
Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.
(Mo: Cái này trong truyện tranh hay vẽ nhỉ )
“…” Ngũ Thi Lâm ngơ ngác nhìn Hoàng Lam.
Nhìn thấy Ngũ Thi Lâm như vậy, Hoàng Lam giơ tay phải đang cầm một gói rất to đựng cái gì đó đưa cho Ngũ Thi Lâm “Thi Lâm, em cầm hộ anh, anh tự lau cũng được.”
Không còn cách nào khác, Ngũ Thi Lâm nhận lấy cái gói to kia, Ngũ Thi Lâm quay sang đưa khăn mùi xoa cho Hoàng Lam, ngón tay của hai người vô tình chạm nhau.
Giật mình rút tay lại.
Tuy mọi sự chỉ xảy ra trong chớp mắt, Ngũ Thi Lâm vẫn cảm thấy tay mình đẫm mồ hôi.
“Đây là…” Nhìn con rùa đáng yêu trong tay, Ngũ Thi Lâm rất muốn lấy tay vuốt ve nó một chút.
“Đây là do Uông Dương giao phó cho anh mang đến tặng Tiểu Chi” cất khăn mùi xoa vào trong gói đồ to tướng, Hoàng Lam xoay người “Chúng ta đi dạo một chút đi.”
Đi dạo một chút?
Được thôi.
Nhưng sao anh không trả lại khăn mùi xoa cho em chứ?
Cũng không dám mở miệng nói câu nào, Ngũ Thi Lâm đành phải ôm gói đồ đang đựng chú rùa này đi theo sau Hoàng Lam.
Đến một chỗ nghỉ ở trong công viên, hai người dừng lại (Mo: cái này jống cái lán lắm nha, chỉ có điều làm bằng gạch hết )
Hoàng Lam xoay người nhìn thẳng vào Ngũ Thi Lâm, người mà suốt cả đoạn đường không cất một lời nào, nói: “Chúng ta ngồi ở đây nghỉ chút đã, có gì tí nữa đi tiếp.”
Ngẩng đầu nhìn Hoàng Lam “Được.”
Trong lòng thầm lầu bầu sao đến giờ Ngũ Thi Lang còn chưa gọi điện tới cho nàng.
Hai người ngồi ở hai ghế đá đối diện nhau.
Hai người đều không nói câu gì, im lặng ngồi ngó lơ xung quanh.
Hoàng Lam thở dài, quay sang nói với Ngũ Thi Lâm đang nghiêng nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài: “Thi Lâm, phong cảnh bên ngoài đẹp lắm à?” Thật ra… Ta thấy cảnh vật đằng sau không có gì cả. Câu thứ hai anh không dám nói ra.
Ngũ Thi Lâm đang định trả lời…
Bỗng nhiên điện thoại của Ngũ Thi Lâm đổ chuông.
Rất hào hứng cầm lấy điện thoại: “Tiểu Lang?”
Rất đúng lúc a.
Bây giờ nàng đang cực kì cực kì không được tự nhiên a.
“Chị, chị mau về nhà đi, em có việc cần nói với chị.”
“Được được, chị về luôn đây, về ngay đây!” Nói xong liền tắt điện thoại.
Sau đó, Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Lam xin lỗi.
“Em có việc…”
Hoàng Lam cười nhẹ với nàng “Không sao đâu, anh cũng chỉ là tiện đường qua đây thì mang quà cho Tiểu Chi giúp Uông Dương thôi mà” Đứng lên, đưa tay về phía Ngũ Thi Lâm, định kéo nàng đứng dậy “Bây giờ Thi Lâm có thể đưa anh ra bến xe bus được không? Không biết có tiện đường của em không.”
“Tiện đường, tiện đường” Ngũ Thi Lâm lấy hai tay cung kính dâng chú rùa cho Hoàng Lam, giả bộ không biết ý đồ của Hoàng Lam, đứng dậy “Chúng ta đi thôi.”
Suốt đường đi, hai người còn chưa tán gẫu được mấy câu thì đã đến trạm xe bus.
Đi đến bến xe bus phía trước, Hoàng Lam hỏi Ngũ Thi Lâm: “Em với Tiểu Chi phải đi học cùng một ngày à?” (Mo: Ở đây ám chỉ là ngày đầu tiên đi học sau đợt nghỉ hè giống nhau đó các bạn.)
“Uhm” Ngũ Thi Lâm gật đầu “Đúng rồi!”
“Vừa hay kịp.” Hoàng Lam nhìn chiếc xe bus đang đi đến.
“Hả?” Ngơ ngác nhìn Hoàng Lam.
“Xe đến rồi, anh đi đây.” Hoàng Lam bước lên xe “Bye bye.”
“Vâng, bye bye.”
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, Ngũ Thi Lâm xoay người chuẩn bị bước đi, chợt thấy bà lão bên cạnh gọi nàng lại “Cháu gái à, cháu đánh rơi vật gì kìa?”
Nghe thấy thế, Ngũ Thi Lâm nhìn xuống phía sau mình, nhìn thấy một quyển sổ bìa màu đen.
Là chỗ Hoàng Lam đứng lúc nãy.
Nhặt lên, Ngũ Thi Lâm mỉm cười với bà lão: “Cháu cảm ơn bà.”
Nói xong, đang chuẩn bị mở ra xem bên trong có ghi tên ‘Hoàng Lam’ hay không.
“Không cần, không cần.” Bà lão xua xua tay rồi đi về phía nàng, nhìn thấy Ngũ Thi Lâm đang cầm cái túi có chú rùa, cười tủm tỉm với Ngũ Thi Lâm “Cháu gái à, bạn trai cháu thật tốt với cháu nha, tặng cho cháu một công tử xinh đẹp như vậy.”
“Không phải, không phải.” Nghe đến đó, tim nàng bỗng nhiên đập rộn rã, đỏ bừng hai má, Ngũ Thi Lâm xua xua tay “Anh ấy không phải là bạn trai của cháu, đây là anh ấy nhờ cháu chuyển cho người khác.”
“Hả?” Bà lão nghi ngờ liếc Ngũ Thi Lâm một cái, đeo kính lão lên rồi lại liếc quyển sổ trong tay Ngũ Thi Lâm “Cháu gái không cần xấu hổ…”
Nói xong, bắt hai tay ra sau lưng, từ từ bước đi.
Choáng váng.
Nhìn theo bóng dáng của bà lão, sau đó Ngũ Thi Lâm mới cúi xuống nhìn cuốn sổ trong tay mình, chợt phát hiện ra, không hiểu sao quyển sổ này lại bị bong một tờ ra, lộ hẳn đầu giấy ra ngoài.
Không nhìn thấy thì không suy nghĩ, nhìn xong, Ngũ Thi Lâm bắt đầu thấy tim đập rộn ràng, trong lòng bồn chồn, lo lắng.
Rút tờ giấy bị bong ra, hiện ra trên trang giấy đó là một bức vẽ.
Chỉ vẽ vài đường nét, nhưng có thể dễ dàng nhận ra là khuôn mặt của cô gái.
Cúi đầu, không biết phải thế nào.
Vô cùng ngượng ngùng.
Cô gái này, chính là nàng. (Mo: giảm hình tượng soái ca nha! Mo k thik con trai biết vẽ – trừ mấy anh kiến trúc. Lý do? Bí mật)
Trên suốt đoạn đường trở về, Ngũ Thi Lâm suy nghĩ rất mông lung, gọi điện thoại cho Dương Chi, định hỏi xem cô ấy định bao giờ thì mang chú rùa này về.
Nhưng mà…
Dương Chi nhận điện thoại, vừa nghe thấy giọng của nàng, chẳng nói chẳng rằng tắt điện thoại luôn.
Thấy rất kì lạ, Ngũ Thi Lâm liền gọi lại, lần này Dương Chi còn không thèm nghe máy, từ chối cuộc gọi luôn.
Trong lòng sửng sốt, Ngũ Thi Lâm liền gọi vào số máy bàn nhà Dương Chi, mẹ Dương Chi lại nói là Dương Chi đang ở phòng khách xem ti vi, gọi cô ấy ra nghe điện thoại thì cô ấy lại chạy vào phòng ngủ.
Nàng đã gây ra tội gì sao?
Chẳng lẽ là…
Có chút buồn phiền, Ngũ Thi Lâm không biết phải làm gì nữa.
Việc đầu tiên chứng minh suy đoán của nàng chính là Ngũ Thi Lang lại gọi điện đến.
Ngũ Thi Lang, khiến nàng không biết phải làm sao nữa.
Lo lắng suông cũng chẳng có ích gì, Ngũ Thi Lâm lập tức quay lại hướng ngược lại, đi đến nhà Dương Chi.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai đứng trước mặt nàng thổ lộ rằng thích nàng.
Tuy rằng người không biết ‘Chánh Tại Thải Thảo’ chính là nàng. (Mo: Hô hô!)
Cảm giác này…
Giống như đang lơ lửng giữa không trung.
Vừa bừng tỉnh trở lại, mở di động ra, đã nhìn thấy cuộc gọi đến của Dương Chi.
“Bé con, hôm nay Hoàng Lam sư huynh đến đây chơi, đúng lúc đại gia có việc đột xuất, không thể tiếp đón anh ấy. Ngươi vốn là sủng thiếp của ta, ngươi tiếp đón anh ấy thay ta nhé?” Một tràng dài âm thanh vang lên.
Sửng sốt, Ngũ Thi Lâm còn chưa tỉnh ngủ hẳn “A?”
“Khó khăn sao, bé con, hôm nay ngươi lại có hẹn rồi sao? Không rảnh?” Giọn nói của Dương Chi vẫn vang lên đều đều.
“Không phải…”
“Tức là hôm nay ngươi rảnh?”
“Uhm…”
“Được, vậy thì hôm nay ngươi giúp ta đem bán Hoàng Lam sư huynh đi, bao giờ ta về thì chia tiền a…” còn chưa thông báo là bao giờ thì Hoàng Lam đến, bọn họ hẹn gặp nhau ở chỗ nào, Dương Chi không để cho Ngũ Thi Lâm kịp hỏi thêm câu nào, đã tiếp tục “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí, tất cả phụ thuộc vào ngươi.” Tắt máy.
Ngũ Thi Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại áp trên tai, ngơ ngẩn ngồi trên giường.
“Tất cả phụ thuộc vào ta? Cách mạng gì?” Đầu óc từ từ tỉnh lại, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo “Dương chi đáng chết, còn chưa nói cho rõ ràng đã…”
Một giờ sau, Ngũ Thi Lâm ngồi trên ghế đá ở một góc trong quảng trường, nhìn ngó khắp nơi.
Nếu như trước ngày hôm qua, mặc dù cũng không được tự nhiên cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nàng sợ phải đối diện với Hoàng Lam.
Chỉ là…
Bây giờ xuất hiện một vấn đề rất khó nói.
Nếu không vì Dương Chi nói một mạch từ đầu đến cuối rồi ngắt điện thoại, khiến nàng không kịp hỏi lại một câu nào, thì chắc bây giờ nàng đã không đến.
Vốn dĩ định kiếm một cớ nào đó rồi lẳng lặng trốn đi…
Cũng may nàng đã dặn dò Ngũ Thi Lang phải nhanh chóng gọi điện cho nàng…
Đúng lúc Ngũ Thi Lâm cúi xuống nhìn đám kiến đang bò trên mặt đất bỗng dưng trước mắt nàng có một bóng đen.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Là Hoàng Lam.
Vẫn đang thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi. “Ngại quá, anh đến muộn.”
Ngũ Thi Lâm vừa nghe hết câu, vội đứng dậy “Không sao, vẫn còn chưa đến giờ hẹn mà Tiểu Chi thông báo mà. Tại em đến sớm thôi.”
Nói xong, Ngũ Thi Lâm nhìn mái tóc của Hoàng Lam “Anh chạy đến đây à?”
“Từ xa đã nhìn thấy em rồi, anh sợ là anh đến muộn, nên hơi vội vàng.” Ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
Chợt nhớ tối hôm qua Hoàng Lam có nói là thích nàng, Ngũ Thi Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lam, vội cúi đầu mở túi tìm khăn mùi xoa “Anh lau mồ hôi đi.”
Tìm đi tìm lại thì phát hiện ra trong túi không có khăn mùi xoa. >..
Đành phải lấy cái khăn mùi xoa mà mẹ nàng vừa mới đưa cho, chính nàng còn chưa dùng được lần nào. Khăn tay này…
Không sai, cái khăn này…
Màu sắc rực rỡ, rất tươi tắn, rất năng động.
Ngũ Thi Lâm ngượng ngùng rút khăn mùi xoa ra, nhìn trộm Hoàng Lam một cái.
Anh sẽ không cười chê chứ?
Phân vân một lúc, cuối cùng Ngũ Thi Lâm vẫn quyết định giơ ra trước mặt Hoàng Lam.
“Anh lau mồ hôi đi.”
Nhưng mà không thấy Hoàng Lam nhận lấy khăn mùi xoa.
Không phải đang cười chê chứ?
Nhưng mà, nhìn thấy hai tay Hoàng Lam đang cầm cái gì đó, Ngũ Thi Lâm đã hiểu vì sao anh lại không nhận khăn mùi xoa.
Hoàng Lam quan sát dáng vẻ cẩn thận, tỉ mỉ như vậy của Ngũ Thi Lâm, không khỏi nở nụ cười.
“Em xem anh cầm nhiều thứ trong tay thế này, không có cách nào nhận khăn tay của em” Hoàng Lam cười nhìn Ngũ Thi Lâm “Không thì, em lau giúp anh?”
Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.
(Mo: Cái này trong truyện tranh hay vẽ nhỉ )
“…” Ngũ Thi Lâm ngơ ngác nhìn Hoàng Lam.
Nhìn thấy Ngũ Thi Lâm như vậy, Hoàng Lam giơ tay phải đang cầm một gói rất to đựng cái gì đó đưa cho Ngũ Thi Lâm “Thi Lâm, em cầm hộ anh, anh tự lau cũng được.”
Không còn cách nào khác, Ngũ Thi Lâm nhận lấy cái gói to kia, Ngũ Thi Lâm quay sang đưa khăn mùi xoa cho Hoàng Lam, ngón tay của hai người vô tình chạm nhau.
Giật mình rút tay lại.
Tuy mọi sự chỉ xảy ra trong chớp mắt, Ngũ Thi Lâm vẫn cảm thấy tay mình đẫm mồ hôi.
“Đây là…” Nhìn con rùa đáng yêu trong tay, Ngũ Thi Lâm rất muốn lấy tay vuốt ve nó một chút.
“Đây là do Uông Dương giao phó cho anh mang đến tặng Tiểu Chi” cất khăn mùi xoa vào trong gói đồ to tướng, Hoàng Lam xoay người “Chúng ta đi dạo một chút đi.”
Đi dạo một chút?
Được thôi.
Nhưng sao anh không trả lại khăn mùi xoa cho em chứ?
Cũng không dám mở miệng nói câu nào, Ngũ Thi Lâm đành phải ôm gói đồ đang đựng chú rùa này đi theo sau Hoàng Lam.
Đến một chỗ nghỉ ở trong công viên, hai người dừng lại (Mo: cái này jống cái lán lắm nha, chỉ có điều làm bằng gạch hết )
Hoàng Lam xoay người nhìn thẳng vào Ngũ Thi Lâm, người mà suốt cả đoạn đường không cất một lời nào, nói: “Chúng ta ngồi ở đây nghỉ chút đã, có gì tí nữa đi tiếp.”
Ngẩng đầu nhìn Hoàng Lam “Được.”
Trong lòng thầm lầu bầu sao đến giờ Ngũ Thi Lang còn chưa gọi điện tới cho nàng.
Hai người ngồi ở hai ghế đá đối diện nhau.
Hai người đều không nói câu gì, im lặng ngồi ngó lơ xung quanh.
Hoàng Lam thở dài, quay sang nói với Ngũ Thi Lâm đang nghiêng nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài: “Thi Lâm, phong cảnh bên ngoài đẹp lắm à?” Thật ra… Ta thấy cảnh vật đằng sau không có gì cả. Câu thứ hai anh không dám nói ra.
Ngũ Thi Lâm đang định trả lời…
Bỗng nhiên điện thoại của Ngũ Thi Lâm đổ chuông.
Rất hào hứng cầm lấy điện thoại: “Tiểu Lang?”
Rất đúng lúc a.
Bây giờ nàng đang cực kì cực kì không được tự nhiên a.
“Chị, chị mau về nhà đi, em có việc cần nói với chị.”
“Được được, chị về luôn đây, về ngay đây!” Nói xong liền tắt điện thoại.
Sau đó, Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Lam xin lỗi.
“Em có việc…”
Hoàng Lam cười nhẹ với nàng “Không sao đâu, anh cũng chỉ là tiện đường qua đây thì mang quà cho Tiểu Chi giúp Uông Dương thôi mà” Đứng lên, đưa tay về phía Ngũ Thi Lâm, định kéo nàng đứng dậy “Bây giờ Thi Lâm có thể đưa anh ra bến xe bus được không? Không biết có tiện đường của em không.”
“Tiện đường, tiện đường” Ngũ Thi Lâm lấy hai tay cung kính dâng chú rùa cho Hoàng Lam, giả bộ không biết ý đồ của Hoàng Lam, đứng dậy “Chúng ta đi thôi.”
Suốt đường đi, hai người còn chưa tán gẫu được mấy câu thì đã đến trạm xe bus.
Đi đến bến xe bus phía trước, Hoàng Lam hỏi Ngũ Thi Lâm: “Em với Tiểu Chi phải đi học cùng một ngày à?” (Mo: Ở đây ám chỉ là ngày đầu tiên đi học sau đợt nghỉ hè giống nhau đó các bạn.)
“Uhm” Ngũ Thi Lâm gật đầu “Đúng rồi!”
“Vừa hay kịp.” Hoàng Lam nhìn chiếc xe bus đang đi đến.
“Hả?” Ngơ ngác nhìn Hoàng Lam.
“Xe đến rồi, anh đi đây.” Hoàng Lam bước lên xe “Bye bye.”
“Vâng, bye bye.”
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, Ngũ Thi Lâm xoay người chuẩn bị bước đi, chợt thấy bà lão bên cạnh gọi nàng lại “Cháu gái à, cháu đánh rơi vật gì kìa?”
Nghe thấy thế, Ngũ Thi Lâm nhìn xuống phía sau mình, nhìn thấy một quyển sổ bìa màu đen.
Là chỗ Hoàng Lam đứng lúc nãy.
Nhặt lên, Ngũ Thi Lâm mỉm cười với bà lão: “Cháu cảm ơn bà.”
Nói xong, đang chuẩn bị mở ra xem bên trong có ghi tên ‘Hoàng Lam’ hay không.
“Không cần, không cần.” Bà lão xua xua tay rồi đi về phía nàng, nhìn thấy Ngũ Thi Lâm đang cầm cái túi có chú rùa, cười tủm tỉm với Ngũ Thi Lâm “Cháu gái à, bạn trai cháu thật tốt với cháu nha, tặng cho cháu một công tử xinh đẹp như vậy.”
“Không phải, không phải.” Nghe đến đó, tim nàng bỗng nhiên đập rộn rã, đỏ bừng hai má, Ngũ Thi Lâm xua xua tay “Anh ấy không phải là bạn trai của cháu, đây là anh ấy nhờ cháu chuyển cho người khác.”
“Hả?” Bà lão nghi ngờ liếc Ngũ Thi Lâm một cái, đeo kính lão lên rồi lại liếc quyển sổ trong tay Ngũ Thi Lâm “Cháu gái không cần xấu hổ…”
Nói xong, bắt hai tay ra sau lưng, từ từ bước đi.
Choáng váng.
Nhìn theo bóng dáng của bà lão, sau đó Ngũ Thi Lâm mới cúi xuống nhìn cuốn sổ trong tay mình, chợt phát hiện ra, không hiểu sao quyển sổ này lại bị bong một tờ ra, lộ hẳn đầu giấy ra ngoài.
Không nhìn thấy thì không suy nghĩ, nhìn xong, Ngũ Thi Lâm bắt đầu thấy tim đập rộn ràng, trong lòng bồn chồn, lo lắng.
Rút tờ giấy bị bong ra, hiện ra trên trang giấy đó là một bức vẽ.
Chỉ vẽ vài đường nét, nhưng có thể dễ dàng nhận ra là khuôn mặt của cô gái.
Cúi đầu, không biết phải thế nào.
Vô cùng ngượng ngùng.
Cô gái này, chính là nàng. (Mo: giảm hình tượng soái ca nha! Mo k thik con trai biết vẽ – trừ mấy anh kiến trúc. Lý do? Bí mật)
Trên suốt đoạn đường trở về, Ngũ Thi Lâm suy nghĩ rất mông lung, gọi điện thoại cho Dương Chi, định hỏi xem cô ấy định bao giờ thì mang chú rùa này về.
Nhưng mà…
Dương Chi nhận điện thoại, vừa nghe thấy giọng của nàng, chẳng nói chẳng rằng tắt điện thoại luôn.
Thấy rất kì lạ, Ngũ Thi Lâm liền gọi lại, lần này Dương Chi còn không thèm nghe máy, từ chối cuộc gọi luôn.
Trong lòng sửng sốt, Ngũ Thi Lâm liền gọi vào số máy bàn nhà Dương Chi, mẹ Dương Chi lại nói là Dương Chi đang ở phòng khách xem ti vi, gọi cô ấy ra nghe điện thoại thì cô ấy lại chạy vào phòng ngủ.
Nàng đã gây ra tội gì sao?
Chẳng lẽ là…
Có chút buồn phiền, Ngũ Thi Lâm không biết phải làm gì nữa.
Việc đầu tiên chứng minh suy đoán của nàng chính là Ngũ Thi Lang lại gọi điện đến.
Ngũ Thi Lang, khiến nàng không biết phải làm sao nữa.
Lo lắng suông cũng chẳng có ích gì, Ngũ Thi Lâm lập tức quay lại hướng ngược lại, đi đến nhà Dương Chi.
/53
|