Tiểu Thanh yên lặng trong lòng hắn, đây là chuyện hiếm. Nhưng Đoạn Vũ lại không cảm thấy vui một chút nào.
Hắn cẩn thận lau những dòng nước mắt trên má nàng. Tiểu Thanh rất đẹp. Vẻ đẹp thanh khiết. Không như những xà nữ khác, dù nàng cũng là một xà yêu.
-Phi...i!
Nàng lại ngúng nguẩy đẩy tay hắn. Đoạn Vũ ghét nhất là những âm thanh "phi....i" này. Đó là âm thanh của rắn. Hắn là Xà vương, đứng đầu xà tộc nhưng chưa bao giờ nghe tới những âm thanh đó. Bởi giữa trăm ngàn loài rắn, đâu phải rắn nào cũng thành yêu? Đâu phải rắn nào sinh ra cũng được chở che trong Xà tộc? Nếu không phải là trêu đùa của tạo hóa cho hắn gặp gỡ và yêu thương một xà yêu nhỏ bé, hắn sẽ không bao giờ biết được, thì ra rắn -lại có những số phận thê thảm, bị ràng buộc bởi tiếng gọi của bản năng.
Tiểu Thanh là một xà yêu bình thường. Nghĩ đến việc một ngày nào đó, nàng sẽ "xà hoan" cũng một đồng loại nào đấy để đảm bảo việc duy trì nòi giống, lòng hắn lại thắt lại. Đau, rất là đau.
-Thanh nhi...
-Phi...phi...
-Nàng đừng nói nữa. Ta không hiểu, thật sự không hiểu là nàng nói gì.
-Phi....i...
Hắn nắm tay nàng rất đau. Tiểu Thanh muốn hắn buông tay mình ra. Chỉ có vậy, nhưng cả hai đều không hiểu ý nhau. Hắn cũng là xà nhưng lại là Xà tộc vương giả. Nàng cũng là xà nhưng chịu bao nhiêu cay nghiệt của cuộc đời.
Mẹ nàng là rắn thường chứ không phải là rắn độc. Rắn thường sau khi đẻ trứng sẽ để chúng tự nở, không như rắn độc ở cạnh bên che chở cho đến khi trứng nở thành con.
Tiểu Thanh không biết nói tiếng người nhưng có gì quan trọng đâu chứ? Rắn đâu cần ai hiểu. Người quan trọng nhất là chủ nhân và chủ nhân cũ hiểu, vậy là quá đủ với Tiểu Thanh rồi.
-Phi....i...
-Nàng sẽ thực hiện xà hoan. Nàng sẽ....
Đôi vai nhỏ lại bị nắm chặt. Đôi mắt trong veo của Tiểu Thanh nhìn hắn. Nàng không hiểu tại sao hắn tức giận. Nhưng chợt thấy không ghét hắn. Vì Tiểu Thanh nhìn thấy, trong sự dữ đội ấy, hình như hắn đang rất buồn, đang rất giận một điều gì.
-Tiểu Thanh là một xà yêu. Xà hoan là chuyện phải trải qua trong cuộc đời của nó. Ngài là một Xà vương của Xà tộc. Ngài sẽ có Xà hậu. Con của ngài sinh ra là kẻ thừa kế, còn con của Tiểu Thanh sẽ vùi trong lòng đất, tự sinh tự diệt. Đó là cách biệt giữa hai bên.
-Phi...i!
Một giọng nói vang lên. Tiểu Thanh reo lên. Chủ nhân đã trở về....Nhưng chủ nhân về thì chỉ có nàng vui vẻ. Đoạn Vũ không buồn ngồi dậy. Hắn hiểu, hiểu tất cả những điều ấy. Một bức tường đang ngăn giữa cả hai.
-Chủ nhân!
Tiểu Thanh đang lên tiếng nói. Cả nàng cũng sững sờ. Đoạn Vũ chợt hiểu ra:
-Người đã khống chế nàng ấy. Không để nàng ấy nói được tiếng người, cũng không để nàng ấy hóa thành người?
-Đúng vậy.- Chủ nhân ôm Tiểu Thanh vào lòng, dịu dàng như che chở một báu vật- Tiểu Thanh vốn không cần phải nói tiếng người, cũng không cần phải biến thân thành hình dạng con người. Thế giới con người vô cùng phức tạp. Ta không muốn Tiểu Thanh phải lớn, phải đối diện với nhiều thứ trong thế giới này.
-Chủ nhân...
Tiểu Thanh vùi mặt vào lòng chủ nhân. Nước mắt mằn mặn đang được hắn nhẹ nhàng lau:
-Nhưng ta nhận ra là ta sai nhiều lắm. Tiểu Thanh cũng không thể là một đứa trẻ mãi. Ta phải để cho nó lớn, cho nó đối diện với nhiều thứ, trong đó có cả tình cảm và bản năng.
Đoạn Vũ ngẩng lên. Tiểu Thanh đang nhìn về phía hắn. Đôi mắt trong veo không còn phẳng lặng nữa. Nó mênh mông, tràn ngập một nỗi niềm.
-Xà đại vương...Ta biết ngài yêu thương Tiểu Thanh thật lòng. Ta cũng không cấm cản gì việc đó. Nhưng ta mong ngài suy nghĩ, ngài chọn Tiểu Thanh rồi, ngài có thể chấp nhận được những tập tính của một Xà yêu như nó? Xà yêu sẽ có những cuộc truy hoan tập thể, xà yêu không có khái niệm về tình mẫu tử. Xà yêu Tiểu Thanh của ta tuy được tiếp xúc và dạy dỗ nhưng rất ngốc nghếch và yếu đuối. Con bé hoàn toàn không có năng lực lên ngôi Xà hậu theo kỳ vọng của Xà tộc. Xà tộc của ngài có chấp nhận được một xà yêu thấp kém? Ngài về suy nghĩ cho kỹ. Nếu ngài dám hứa là ngài có thể bảo vệ Tiểu Thanh, ta sẽ cho nó thực hiện xà hoan với ngài, trở thành người của riêng ngài.
Một thoáng im lặng. Kẻ bình thường còn có ham muốn quyền lực, huống gì là Đoạn Vũ, sinh ra đã có thân thế tôn quý. Từ bỏ tất cả vì một Xà yêu bé nhỏ, có được không?
-Nếu không thể thực hiện được thì ngài cứ về Xà tộc, làm Xà vương của ngài và đừng bao giờ bày ra bộ mặt đáng thương, như là kẻ thất tình trước mặt ta
nữa. Nếu ta phát hiện ngài còn làm phiền Tiểu Thanh, xuất hiện quanh nó, ta không ngần ngại dọn sạch Xà tộc của ngài đâu, Đoạn đại vương!
Hắn cẩn thận lau những dòng nước mắt trên má nàng. Tiểu Thanh rất đẹp. Vẻ đẹp thanh khiết. Không như những xà nữ khác, dù nàng cũng là một xà yêu.
-Phi...i!
Nàng lại ngúng nguẩy đẩy tay hắn. Đoạn Vũ ghét nhất là những âm thanh "phi....i" này. Đó là âm thanh của rắn. Hắn là Xà vương, đứng đầu xà tộc nhưng chưa bao giờ nghe tới những âm thanh đó. Bởi giữa trăm ngàn loài rắn, đâu phải rắn nào cũng thành yêu? Đâu phải rắn nào sinh ra cũng được chở che trong Xà tộc? Nếu không phải là trêu đùa của tạo hóa cho hắn gặp gỡ và yêu thương một xà yêu nhỏ bé, hắn sẽ không bao giờ biết được, thì ra rắn -lại có những số phận thê thảm, bị ràng buộc bởi tiếng gọi của bản năng.
Tiểu Thanh là một xà yêu bình thường. Nghĩ đến việc một ngày nào đó, nàng sẽ "xà hoan" cũng một đồng loại nào đấy để đảm bảo việc duy trì nòi giống, lòng hắn lại thắt lại. Đau, rất là đau.
-Thanh nhi...
-Phi...phi...
-Nàng đừng nói nữa. Ta không hiểu, thật sự không hiểu là nàng nói gì.
-Phi....i...
Hắn nắm tay nàng rất đau. Tiểu Thanh muốn hắn buông tay mình ra. Chỉ có vậy, nhưng cả hai đều không hiểu ý nhau. Hắn cũng là xà nhưng lại là Xà tộc vương giả. Nàng cũng là xà nhưng chịu bao nhiêu cay nghiệt của cuộc đời.
Mẹ nàng là rắn thường chứ không phải là rắn độc. Rắn thường sau khi đẻ trứng sẽ để chúng tự nở, không như rắn độc ở cạnh bên che chở cho đến khi trứng nở thành con.
Tiểu Thanh không biết nói tiếng người nhưng có gì quan trọng đâu chứ? Rắn đâu cần ai hiểu. Người quan trọng nhất là chủ nhân và chủ nhân cũ hiểu, vậy là quá đủ với Tiểu Thanh rồi.
-Phi....i...
-Nàng sẽ thực hiện xà hoan. Nàng sẽ....
Đôi vai nhỏ lại bị nắm chặt. Đôi mắt trong veo của Tiểu Thanh nhìn hắn. Nàng không hiểu tại sao hắn tức giận. Nhưng chợt thấy không ghét hắn. Vì Tiểu Thanh nhìn thấy, trong sự dữ đội ấy, hình như hắn đang rất buồn, đang rất giận một điều gì.
-Tiểu Thanh là một xà yêu. Xà hoan là chuyện phải trải qua trong cuộc đời của nó. Ngài là một Xà vương của Xà tộc. Ngài sẽ có Xà hậu. Con của ngài sinh ra là kẻ thừa kế, còn con của Tiểu Thanh sẽ vùi trong lòng đất, tự sinh tự diệt. Đó là cách biệt giữa hai bên.
-Phi...i!
Một giọng nói vang lên. Tiểu Thanh reo lên. Chủ nhân đã trở về....Nhưng chủ nhân về thì chỉ có nàng vui vẻ. Đoạn Vũ không buồn ngồi dậy. Hắn hiểu, hiểu tất cả những điều ấy. Một bức tường đang ngăn giữa cả hai.
-Chủ nhân!
Tiểu Thanh đang lên tiếng nói. Cả nàng cũng sững sờ. Đoạn Vũ chợt hiểu ra:
-Người đã khống chế nàng ấy. Không để nàng ấy nói được tiếng người, cũng không để nàng ấy hóa thành người?
-Đúng vậy.- Chủ nhân ôm Tiểu Thanh vào lòng, dịu dàng như che chở một báu vật- Tiểu Thanh vốn không cần phải nói tiếng người, cũng không cần phải biến thân thành hình dạng con người. Thế giới con người vô cùng phức tạp. Ta không muốn Tiểu Thanh phải lớn, phải đối diện với nhiều thứ trong thế giới này.
-Chủ nhân...
Tiểu Thanh vùi mặt vào lòng chủ nhân. Nước mắt mằn mặn đang được hắn nhẹ nhàng lau:
-Nhưng ta nhận ra là ta sai nhiều lắm. Tiểu Thanh cũng không thể là một đứa trẻ mãi. Ta phải để cho nó lớn, cho nó đối diện với nhiều thứ, trong đó có cả tình cảm và bản năng.
Đoạn Vũ ngẩng lên. Tiểu Thanh đang nhìn về phía hắn. Đôi mắt trong veo không còn phẳng lặng nữa. Nó mênh mông, tràn ngập một nỗi niềm.
-Xà đại vương...Ta biết ngài yêu thương Tiểu Thanh thật lòng. Ta cũng không cấm cản gì việc đó. Nhưng ta mong ngài suy nghĩ, ngài chọn Tiểu Thanh rồi, ngài có thể chấp nhận được những tập tính của một Xà yêu như nó? Xà yêu sẽ có những cuộc truy hoan tập thể, xà yêu không có khái niệm về tình mẫu tử. Xà yêu Tiểu Thanh của ta tuy được tiếp xúc và dạy dỗ nhưng rất ngốc nghếch và yếu đuối. Con bé hoàn toàn không có năng lực lên ngôi Xà hậu theo kỳ vọng của Xà tộc. Xà tộc của ngài có chấp nhận được một xà yêu thấp kém? Ngài về suy nghĩ cho kỹ. Nếu ngài dám hứa là ngài có thể bảo vệ Tiểu Thanh, ta sẽ cho nó thực hiện xà hoan với ngài, trở thành người của riêng ngài.
Một thoáng im lặng. Kẻ bình thường còn có ham muốn quyền lực, huống gì là Đoạn Vũ, sinh ra đã có thân thế tôn quý. Từ bỏ tất cả vì một Xà yêu bé nhỏ, có được không?
-Nếu không thể thực hiện được thì ngài cứ về Xà tộc, làm Xà vương của ngài và đừng bao giờ bày ra bộ mặt đáng thương, như là kẻ thất tình trước mặt ta
nữa. Nếu ta phát hiện ngài còn làm phiền Tiểu Thanh, xuất hiện quanh nó, ta không ngần ngại dọn sạch Xà tộc của ngài đâu, Đoạn đại vương!
/21
|