Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 32: Lãng Quên

/35


Liêu Trúc Hàn uể oải lắc đầu: ''Thôi, ba người ra ngoài đi, em nấu cho.''Ngọc Y rụt rè hỏi:

'' Chị, chị thực sự có thể nấu ăn sao?''

Cô ngẩng đầu lườm cô em họ của mình:

'' Sao? Vậy cô tự nấu nhé!''

'' Không...không...chị cứ việc bọn em ra ngoài trước.'' Nói đoạn lôi hai người ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước lại bị gọi giật lại. ''Đứng lại. ba người các ngươi trước tiên dọn dẹp đống đổ nát này đi đã.''

Trúc Hàn nấu một nồi cháo thịt chiêu đãi đám người quanh năm chỉ biết đi săn mồi, Bọn nó thì sao. Dĩ nhiên là thèm nhỏ dãi, vậy mà Mạc Trúc còn bày đặt chê ỏng chê eo làm cả bọn suýt chút nữa thì bị cắt khẩu phần. Anh không khỏi nhận được hàng chục ánh mắt ''ưu ái'' đến chết người của hai người còn lại. Chớp chớp mắt, anh không khỏi viết lên một dòng chữ trên mặt: Tôi biết sai rồi mà!

Cơm no rượu say, Tiểu Hàn Hàn mới nhớ tới một việc, bèn hỏi ba người: '' Phải rồi, sao mọi người lại đến đây?''

Động tác trên tay khựng lại, Đình Tuyên ngẩng đầu hỏi cô: ''Trúc Hàn, em không nhớ gì sao?''

''Nhớ? Nhớ cái gì?''

Ba người kia nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô mà đần thối mặt. Cô...cô ấy không nhớ gì sao? Nuốt nước bọt, Mạc Trúc bạo gan hỏi một câu: ''Vậy...vậy em có nhớ...Giang Thần...không?''

'' Mạc Trúc'' Ngọc Y rít lên qua kẽ răng. Vẻ mặt Đình Tuyên thì theo đó mà biến đổi. Còn Tiểu Hàn Hàn nhà mình thì vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác: ''Giang Thần? Giang Thần là ai vậy?''

Tin chắc cho dù là kẻ ngốc thì bây giờ cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi. Đình Tuyên thở dài:'' Vậy cũng tốt, quên đi có lẽ sẽ tốt hơn, như vậy liền có thể xóa bỏ hận thù.''

''Đình Tuyên, anh đang lẩm bẩm gì thế'' Túc Hàn tò mò hỏi. ''Cứ như là tự kỉ ấy."

''Sặc!''

'' Họ Mạc kia! anh không thể tế nhị hơn à?'' Ngọc Y nhìn Mạc Trúc, ánh mắt như ghét bỏ.

''Anh làm gì sai? Anh cùng lắm chỉ sặc một cái thôi mà.''

''Được rồi, Mạc Trúc, anh ăn từ từ thôi, không ai tranh của anh đâu, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.''

''Mà mấy người vẫn chưa nói cho em biết tại sao lại ở đây đâu!''

''Là thế này...'' Đình Tuyên khó khăn mở miệng. ''Trúc Hàn, Diệp Lam Phi, anh ta, anh ta...''

Nhắc đến Diệp Lam Phi, Tiểu Hàn như con mèo bị dẫm dính đuôi, nhảy dựng lên nắm lấy tay Đình Tuyên đầy kích động. ''Đình Tuyên! Anh biết anh ấy ở đâu sao? Mau, mau nói cho em biết.''

'' Ukm... mấy hôm trước anh ta bị tai nạn giao thông...''

'' Cái gì!'' Cô giật mình, ngực như có thứ gì đó đâm phải đau nhói, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt đảo quanh tròng chỉ trực rơi ra.

'' Bình tĩnh, bình tĩnh, Trúc Hàn, bọn anh chưa nói hết mà.''

'' Anh...anh ấy sao rồi?''

''Tạm thời thì không sao cả. Có điều...''

'' Có điều làm sao? Anh mau nói đi!''

'' Có điều anh ta đã bị người trong tộc bắt đi rồi.''

Liêu Trúc Hàn ngã ngồi xuống ghế. ''Làm...làm sao có thể...anh ấy đâu có làm gì động đến họ chứ.''

'' Còn phải nói, đương nhiên là vì muốn đối phó em rồi.''

'' Mạc Trúc!'' Ngọc Y gắt lên, bây giờ đã đủ loạn rồi mà anh vẫn còn muốn thêm dầu vào lửa.

'' Tại sao?'' Cô thì thào, hai tay chống lên trán. Từ nhỏ cô đã không được hạnh phúc. Cha không biết là ai, mẹ chết, bản thân bị ông ngoại ghẻ lạnh, cô hầu như chỉ nhận được sự xa lánh, ghét bỏ từ người thân duy nhất này. Chỉ có chú dì là quan tâm cô, cho cô tình yêu thương ấm áp. Nhưng cô vẫn cảm thấy giá lạnh, tình yêu không toàn vẹn khiến tuổi thơ cô chìm trong u uất. '' Tại sao lại làm như vậy?''

'' Trúc Hàn, bình tĩnh đi, chúng ta nghĩ cách, bọn anh đến đây cũng là vì muốn giúp em mà.''

'' Phải rồi, phải rồi, phải bình tĩnh nghĩ cách, không thể hoảng được. Em...em phải quay về...em nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy, em phải cứu anh ấy ra ngoài. Anh ấy vô tội, có muốn làm gì thì cứ nhằm vào em, không nên...không nên làm như vậy, không nên nhằm vào anh ấy.''