Mặc Mai Ly kêu gào An Khánh không thèm đáp lại một lời và tiếp tục lao đi. Sau một quãng đường khá dài cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trên một cánh đồng cỏ hoang vắng. Không để An Khánh phải mở cửa, Mai Ly vội vã lao ra ngoài nôn thốc tháo. Mặc Mai Ly đánh vật với nỗi sợ hãi, An Khánh lặng lẽ đứng trước đầu xe châm thuốc rít một cách lạnh lùng. Mai Ly vừa thở hổn hển vừa nói với An Khánh đầy oán hận:
- Đồ tồi! Anh có biết anh vừa làm gì không?
An Khánh vẫn không trả lời, anh ngước mặt lên trời tiếp tục nhả khói. Một hồi sau, bỗng An Khánh lạnh lùng lên tiếng:
- Em nói đi Mai Ly, em đã làm gì Minh Lê hôm qua?
Dù đã biết trước phải đối diện với sự tra khảo của An Khánh, nhưng lúc này khi đứng giữa nơi hoang vắng Mai Ly cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô trả lời không còn trôi trảy nữa, giọng cô run run như muốn lạc đi?
- Anh… hỏi gì thế? Minh Lê… là cô gái nào cơ?
- Em thôi ngay đi!
Giọng An Khánh quát lớn khiến hai đầu gối Mai Ly như muốn trùng xuống. Cô toan nở nụ cười để lấy lại tinh thần nhưng hai khóe miệng lúc này cũng run đến không giữ nổi nụ cười dù chỉ trong vài giây.
- Tôi… tôi thì có liên quan gì tới cô gái đó chứ?
An Khánh thôi nhả khói, anh vứt điếu thuốc đang hút dở xuống bụi cỏ trước mặt rồi tiến lại gần Mai Ly trong bộ mặt sắc lạnh. Anh bất chợt giữa lấy vai Mai Ly lay mạnh. Ánh mắt anh nhìn Mai Ly xoáy sâu như muốn ăn tươi nuốt sống cô...
Em giỏi lắm, em đang dằn mặt tôi đấy à? Sao em phải làm như thế với Minh Lê, sao em có thể làm cái trò bỉ ổi độc ác đó với cô ấy? Em nghĩ tôi mù hay sao mà không nhìn thấy được tâm can của em? Em nói đi, em muốn gì nữa, em muốn tôi phải như thế nào nữa thì em mới thôi làm tổn thương những người xung quanh tôi đây.
Mai Ly bị bắn trúng tim đen, cô biết mình đã bị An Khánh lột tẩy tội lỗi, dù cô có vờ vịt như thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi cuộc truy tố này của anh. Mai Ly như kẻ tội đồ bị dồn đến chân tường, cuối cùng cô đành chơi ván bài ngửa với An Khánh. Mai Ly nhìn thẳng vào mắt An Khánh đầy giận dữ rồi hét lên:
Ừ, tôi đã dùng thủ đoạn với cô ta đấy? thì sao nào? Anh xót xa cho cô ta lắm phải không? Anh cay cú vì bị tôi phá rối chứ gì? Vậy anh giết tôi ngay bây giờ để rửa hận đi. Không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi hay sao?
An Khánh Quát lớn:
Em thôi ngay đi! Tôi với Minh Lê chẳng có quan hệ tình cảm nào cả. Em có biết giờ này người yêu của cô ấy đã bỏ đi vì sự hiểu lầm em đã gây ra không?
Mai Ly phá lên cười lớn:
Biết chứ, chuyện gì tôi làm mà tôi lại không biết. Thế thì sao? Đó là mục đích của tôi mà.
An Khánh giận giữ hét lên:
Con người em thật nhỏ nhen, vậy bây giờ tôi phải làm thế nào để Minh Lê được minh oan đây?\
Mai Ly lạnh lùng trả lời An Khánh:
Tôi biết mà, bọn họ thật là hạnh phúc vì có người bạn tốt như anh chỉ có điều anh lại không muốn làm người đàn ông tốt của tôi. Tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi như thế, tại sao anh không coi trọng những gì tôi làm cho anh. Chẳng lẽ tôi không hề xứng đáng được anh đáp lại tình cảm của mình hay sao? Tại sao? Vì Đan Phương ư? Không phải cô ta đã biến mất khỏi cuộc đời này rồi hay sao?
Nói rồi Mai Ly bất chợt òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ khiến An Khánh bối rối vô cùng. Nước mắt của Mai Ly đã làm tan chảy cơn giận dữ của An Khánh và mang tới cho anh cảm giác tội lỗi. An Khánh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mai Ly dỗ dành:
Xin lỗi em Mai Ly. Nhưng tôi không thể quên Đan Phương. Xin em hãy hiểu cho tôi và đừng làm khó tôi nữa được không?
Mai Ly tiếp tục khóc lớn:
Không được, tôi không hiểu gì hết, tôi muốn anh phải là người đàn ông của tôi bằng giá nào. Nếu không tôi sẽ làm tổn thương tất cả những người xung quanh anh.
Mai Ly! Sao em lại cố chấp như vậy? không lẽ em muốn tôi sống cạnh em mà trái tim lại ở một nơi khác hay sao?
Tôi không quan tâm tới tim phổi của anh ở đâu hết. Tôi chỉ cần biết ở cạnh tôi luôn có một người đàn ông là An Khánh, cho dù anh chỉ là cái xác thôi cũng chẳng sao cả. Anh hiểu rồi chứ…
An Khánh choáng váng trước tình yêu điên cuồng của Mai Ly. Anh giận dữ hét lên:
Mai Ly, em muốn thế thật sao?
Phải tôi muốn như thế đấy. Anh chưa nghe rõ sao?
Sau câu nói của Mai Ly, An Khánh lao đến ghì xiết lấy cơ thể cô, đôi môi anh kẹp chặt lấy làn môi của Mai Ly, anh bắt đầu hôn một cách cuồng dại rồi đẩy Mai Ly về phía ô tô của mình. Trước hành động bất thường của An Khánh, Mai Ly cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô cố thoát khỏi vòng tay lực lưỡng của An Khánh nhưng anh đã nhanh tay giật tung khuy áo của cô một cách thô bạo. Sau hồi vật lộn rã rời, Mai Ly đành bất lực để An Khánh xâm nhập vào cơ thể mình. Cô biết, lúc này An Khánh đã trở thành con thú điên cuồng vì giận giữ. Anh đang xả nỗi buồn bực, đau khổ bấy lâu trên thân xác người con gái mà anh không hề rung động. Khi An Khánh đã rời khỏi cơ thể Mai Ly, chợt cô khóc lên rưng rức vì quá đau đớn. An Khánh ném chiếc áo sơ mi của mình về phía Mai Ly rồi châm thuốc hút một cách lạnh lùng:
Em mặc tạm cái áo này của tôi vào đi. Không phải em đã muốn như thế hay sao? Chúng ta về thôi. Em sẽ giải quyết chuyện hiểu lầm của người yêu Minh Lê ngay trong tối nay được chứ. Tôi đã lưu số Tuấn Anh vào máy giúp em rồi đó. Chúng ta về thôi.
- Đồ tồi! Anh có biết anh vừa làm gì không?
An Khánh vẫn không trả lời, anh ngước mặt lên trời tiếp tục nhả khói. Một hồi sau, bỗng An Khánh lạnh lùng lên tiếng:
- Em nói đi Mai Ly, em đã làm gì Minh Lê hôm qua?
Dù đã biết trước phải đối diện với sự tra khảo của An Khánh, nhưng lúc này khi đứng giữa nơi hoang vắng Mai Ly cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô trả lời không còn trôi trảy nữa, giọng cô run run như muốn lạc đi?
- Anh… hỏi gì thế? Minh Lê… là cô gái nào cơ?
- Em thôi ngay đi!
Giọng An Khánh quát lớn khiến hai đầu gối Mai Ly như muốn trùng xuống. Cô toan nở nụ cười để lấy lại tinh thần nhưng hai khóe miệng lúc này cũng run đến không giữ nổi nụ cười dù chỉ trong vài giây.
- Tôi… tôi thì có liên quan gì tới cô gái đó chứ?
An Khánh thôi nhả khói, anh vứt điếu thuốc đang hút dở xuống bụi cỏ trước mặt rồi tiến lại gần Mai Ly trong bộ mặt sắc lạnh. Anh bất chợt giữa lấy vai Mai Ly lay mạnh. Ánh mắt anh nhìn Mai Ly xoáy sâu như muốn ăn tươi nuốt sống cô...
Em giỏi lắm, em đang dằn mặt tôi đấy à? Sao em phải làm như thế với Minh Lê, sao em có thể làm cái trò bỉ ổi độc ác đó với cô ấy? Em nghĩ tôi mù hay sao mà không nhìn thấy được tâm can của em? Em nói đi, em muốn gì nữa, em muốn tôi phải như thế nào nữa thì em mới thôi làm tổn thương những người xung quanh tôi đây.
Mai Ly bị bắn trúng tim đen, cô biết mình đã bị An Khánh lột tẩy tội lỗi, dù cô có vờ vịt như thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi cuộc truy tố này của anh. Mai Ly như kẻ tội đồ bị dồn đến chân tường, cuối cùng cô đành chơi ván bài ngửa với An Khánh. Mai Ly nhìn thẳng vào mắt An Khánh đầy giận dữ rồi hét lên:
Ừ, tôi đã dùng thủ đoạn với cô ta đấy? thì sao nào? Anh xót xa cho cô ta lắm phải không? Anh cay cú vì bị tôi phá rối chứ gì? Vậy anh giết tôi ngay bây giờ để rửa hận đi. Không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi hay sao?
An Khánh Quát lớn:
Em thôi ngay đi! Tôi với Minh Lê chẳng có quan hệ tình cảm nào cả. Em có biết giờ này người yêu của cô ấy đã bỏ đi vì sự hiểu lầm em đã gây ra không?
Mai Ly phá lên cười lớn:
Biết chứ, chuyện gì tôi làm mà tôi lại không biết. Thế thì sao? Đó là mục đích của tôi mà.
An Khánh giận giữ hét lên:
Con người em thật nhỏ nhen, vậy bây giờ tôi phải làm thế nào để Minh Lê được minh oan đây?\
Mai Ly lạnh lùng trả lời An Khánh:
Tôi biết mà, bọn họ thật là hạnh phúc vì có người bạn tốt như anh chỉ có điều anh lại không muốn làm người đàn ông tốt của tôi. Tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi như thế, tại sao anh không coi trọng những gì tôi làm cho anh. Chẳng lẽ tôi không hề xứng đáng được anh đáp lại tình cảm của mình hay sao? Tại sao? Vì Đan Phương ư? Không phải cô ta đã biến mất khỏi cuộc đời này rồi hay sao?
Nói rồi Mai Ly bất chợt òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ khiến An Khánh bối rối vô cùng. Nước mắt của Mai Ly đã làm tan chảy cơn giận dữ của An Khánh và mang tới cho anh cảm giác tội lỗi. An Khánh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mai Ly dỗ dành:
Xin lỗi em Mai Ly. Nhưng tôi không thể quên Đan Phương. Xin em hãy hiểu cho tôi và đừng làm khó tôi nữa được không?
Mai Ly tiếp tục khóc lớn:
Không được, tôi không hiểu gì hết, tôi muốn anh phải là người đàn ông của tôi bằng giá nào. Nếu không tôi sẽ làm tổn thương tất cả những người xung quanh anh.
Mai Ly! Sao em lại cố chấp như vậy? không lẽ em muốn tôi sống cạnh em mà trái tim lại ở một nơi khác hay sao?
Tôi không quan tâm tới tim phổi của anh ở đâu hết. Tôi chỉ cần biết ở cạnh tôi luôn có một người đàn ông là An Khánh, cho dù anh chỉ là cái xác thôi cũng chẳng sao cả. Anh hiểu rồi chứ…
An Khánh choáng váng trước tình yêu điên cuồng của Mai Ly. Anh giận dữ hét lên:
Mai Ly, em muốn thế thật sao?
Phải tôi muốn như thế đấy. Anh chưa nghe rõ sao?
Sau câu nói của Mai Ly, An Khánh lao đến ghì xiết lấy cơ thể cô, đôi môi anh kẹp chặt lấy làn môi của Mai Ly, anh bắt đầu hôn một cách cuồng dại rồi đẩy Mai Ly về phía ô tô của mình. Trước hành động bất thường của An Khánh, Mai Ly cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô cố thoát khỏi vòng tay lực lưỡng của An Khánh nhưng anh đã nhanh tay giật tung khuy áo của cô một cách thô bạo. Sau hồi vật lộn rã rời, Mai Ly đành bất lực để An Khánh xâm nhập vào cơ thể mình. Cô biết, lúc này An Khánh đã trở thành con thú điên cuồng vì giận giữ. Anh đang xả nỗi buồn bực, đau khổ bấy lâu trên thân xác người con gái mà anh không hề rung động. Khi An Khánh đã rời khỏi cơ thể Mai Ly, chợt cô khóc lên rưng rức vì quá đau đớn. An Khánh ném chiếc áo sơ mi của mình về phía Mai Ly rồi châm thuốc hút một cách lạnh lùng:
Em mặc tạm cái áo này của tôi vào đi. Không phải em đã muốn như thế hay sao? Chúng ta về thôi. Em sẽ giải quyết chuyện hiểu lầm của người yêu Minh Lê ngay trong tối nay được chứ. Tôi đã lưu số Tuấn Anh vào máy giúp em rồi đó. Chúng ta về thôi.
/12
|