Một Đêm Ân Sủng

Chương 78: Thổ lộ

/133


“Hàn thái phó!”

Nghe thấy tiếng nói đáng ghét đó, Hàn Lăng nhíu mày, vẫn tiếp tục vùi đầu vào công việc, coi như không nghe thấy. Tên hoàng đế Hùng Thăng quốc Phiền Thần Bác này, không biết bắt đầu từ lúc nào cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, hành vi cuồng vọng, ngôn ngữ không nghiêm túc, thường xuyên mượn cớ công sự để dây dưa bản thân.

Nàng cũng nghe nữ vương nói qua, tên Phiền Thần Bác này thành công lớn trong sự nghiệp, xâm lược thành tính, chẳng những chiếm lấy rất nhiều quốc gia phụ cận mà còn có ý thu nạp Xinh Tươi quốc, để từ đó đánh hạ Dụ Trác hoàng triều, sau đó tiếp tục xâm lược, mưu toan xưng bá thiên hạ.

Vì vậy, nàng phi thường ghét hắn, chưa bao giờ đối xử khách khí với hắn.

Phát hiện Hàn Lăng không ngẩng đầu, Phiền Thần Bác gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, lớn tiếng nói: “Hàn thái phó, bổn hoàng muốn đặt hàng năm trăm súc lụa!”

Đã đề cập đến sinh ý thì Hàn Lăng vô phương trốn tránh. Nàng không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, hỏi: “Xin cho biết màu sắc, chủng loại, ngày giao.”

“Hàn thái phó có đề nghị gì?”

Rõ ràng lại muốn mượn việc công để trêu chọc bản thân. Vì vậy, Hàn Lăng tức giận đáp: “Đây là việc của quý quốc, người cần phải quyết định là ngươi chứ không phải ta.”

“Nếu bổn hoàng nói ngươi có tư cách thì sao?” Ngón tay Phiền Thần Bác đã đi tới cằm Hàn Lăng, nhẹ nhàng nâng lên.

“Buông tay!” Hàn Lăng tức giận, vươn tay định xuất chiêu Đạn chỉ thần công mà Liễu Đình Phái từng dạy nàng.

Phiền Thần Bác đã sớm có phòng bị, vung tay kia lên nắm lấy cổ tay Hàn Lăng.

“Kỳ Lân hoàng đế thỉnh tự trọng!”

“Theo bổn hoàng trở về nước, bổn hoàng phong ngươi làm quý phi!”

“Hừ, người như ngươi có cho ta hoàng hậu ta cũng không thèm!” Hàn Lăng khinh miệt cười lạnh.

“Ngươi…” sắc mặt Phiền Thần Bác đại biến, ngón tay cũng nắm chặt hơn.

Một hồi đau nhức lập tức truyền đến làm Hàn Lăng phải nhăn mặt.

“Kỳ Lân quốc quân, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Hàn thái phó!” Vài tên quan viên gần đó nhao nhao xin cho Hàn Lăng.

Phiền Thần Bác không hề lý tới họ, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn Hàn Lăng, hắn muốn chính miệng Hàn Lăng nói lời cầu xin.

Tuy nhiên, hắn còn chưa chờ được Hàn Lăng thỏa hiệp thì đã nghe phía sau vang lên tiếng nói giận dữ uy nghiêm, “Buông nàng ra!”

“Mắc mớ gì tới ngươi?” Nhìn thấy Vi Phong, Phiền Thần Bác coi như không.

“Nàng là…” Vi Phong lửa giận ngùn ngụt, tuấn dung âm u, đang muốn tuyên bố quyền sở hữu của bản thân thì lại gặp ánh mắt cảnh cáo của Hàn Lăng, vì vậy nói, “Kỳ Lân hoàng đế thân là vua một nước lại trước mặt mọi người khi dễ một nữ tử, chẳng lẽ không sợ bị thế nhân nhạo báng? Còn nữa, loại hành vi này của Kỳ Lân hoàng đế rõ ràng là không để Xinh Tươi quốc trong mắt.”

Vi Phong vừa nói xong, những quan viên lúc nãy cầu tình cho Hàn Lăng đều lộ ra sắc mặt giận dữ, cừu thị Phiền Thần Bác.

Rốt cục, ngón tay Phiền Thần Bác cũng không cam lòng rời khỏi cằm Hàn Lăng; ánh mắt sắc bén bắn về phía Vi Phong.

Vi Phong tới gần hắn, thấp giọng hỏi: “Kỳ Lân hoàng đế sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, có phải là ngày hôm qua đi tả quá nghiêm trọng hay không?”

Làm sao ngươi biết bổn hoàng đi tả…” Nhìn vẻ mặt đắc thắng nhạo báng của Vi Phong, Phiền Thần Bác bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra la ngươi giở trò quỷ!”

“Làm trò quỷ gì? Kỳ Lân hoàng đế không có bằng chứng, chẳng lẻ muốn vu oan trẫm?” Vi Phong bày ra một bộ dạng vô tội.

Phiền Thần Bác tức giận đến độ nổi hết gân xanh, hung hăng trợn mắt với Vi Phong, cuối cùng, nộ khí đằng đằng rời đi.

“Lăng Lăng, ngươi không sao chứ?” lúc này Vi Phong mới nhu giọng, lại gần Hàn Lăng, chuẩn bị xem xét nàng.

“Bỏ đi!” Hàn Lăng kịp thời đẩy tay hắn ra, tiện đà lạnh lùng hỏi: “Thánh Tông quân hôm nay tới là muốn đặt hàng sao?”

“Không, ta tới tìm ngươi!”

Ý thức được những người xung quanh đều tò mò nhìn mình, Hàn Lăng mất tự nhiên, vì vậy gọi trợ lý, “Cổ Lan, Y Lan, ta có chuyện cần làm, việc ở đây các ngươi làm tiếp!”

“Hàn thái phó, không được, vạn nhất khách nhân tới đây đặt hàng thì chúng ta biết làm thế nào?”

“Giống như ta làm bình thường vậy, ghi lại những tư liệu như thế này là được.” Nhìn các nàng vẫn lo lắng, Hàn Lăng tiếp tục nói: “Yên tâm đi, hôm nay đã là ngày thứ hai của triển hội rồi, ai mua gì thì cũng đã mua, sẽ không còn gì khác ngoài đơn đặt hàng đâu.”

Nói xong, không đợi các nàng kịp phản ứng, liền bước nhanh rời đi hiện trường.

Đương nhiên, Vi Phong cũng bước nhanh đuổi theo.

“Uy, sao ngươi cứ như oan quỷ quấn thân, theo sát ta thế hả?”

“Lăng Lăng, hai ngày nữa trẫm phải về nước rồi, ngươi theo trẫm trở về đi thôi.”

“Không trở về, nơi này mới là nhà của ta!”

“Hoang đường, ngươi là phi tử của trẫm, Dụ Trác hoàng triều mới là nhà của ngươi. Ngươi chuẩn bị cho cả Lạc nhi nữa, chúng ta cùng nhau trở về.”

“Lạc nhi? Ngươi đã gặp Lạc Lạc?”

“Đương nhiên!” Vi Phong vừa nói vừa tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hắn ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng cong lên.

“Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng đến gần con của ta nữa!”

“Cái gì con của ngươi, hắn cũng là hoàng nhi của trẫm!” Phát giác nàng vẫn bướng bỉnh như thé, nội tâm Vi Phong lại không vui.

“Hoàng nhi của ngươi? Ngươi dựa vào cái gì? Ngoài việc cung cấp một tinh tử vốn thừa mứa của ngươi ra thì còn làm được gì nữa? Mười tháng hoài thai là ta, liều chết sinh nở cũng là ta, nuôi lớn hắn lại càng là ta. Hắn bị bắt cóc, ngươi không những không truy cứu mà còn để hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Ngươi nói xem, người nh vậy có đáng làm phụ hoàng của hắn không?” Nghĩ tới chuyện cũ, Hàn Lăng lại nổi giận.

“Lăng Lăng, nhỏ tiếng thôi, có việc gì từ từ nói!” Thấy nàng nói to, cơ hồ đứng xa hơn một dặm vẫn nghe thấy, Vi Phong vội vàng nhắc nhở nàng.

“Sợ cái gì? Sợ người khác nói ngươi vô dụng, ngay cả con mình mà cũng không bảo vệ được sao? Hay là sợ người khác nói ngươi đường đường là vua của một nước mà lại làm việc thiên tư?” Hàn Lăng tức giận nhìn hắn rồi nhanh chóng chạy đi.

“Lăng Lăng, ngươi nghe trẫm giải thích!” Vi Phong đuổi theo.

“Đừng đi theo ta!” Hàn Lăng dừng lại, nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: “Vi Phong, van xin ngươi, nếu như không có việc gì khác thì hãy mau chóng trở về nước đi, đừng dây dưa ta nữa, đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với ta nữa. Ta thật vất vả mới quen được với cuộc sống mới này, đồng thời, ta cũng rất thích nó. Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cho nên, coi như ta xin ngươi, đừng phá hỏng nó. Được không?”

“Ngươi là nữ nhân của trẫm, đương nhiên phải đi theo trẫm, còn nữa, ngươi thân là nữ nhi, làm sao mà nuôi dưỡng Lạc nhi?”

“Ngươi đừng lo lắng, ta có khả năng, Lạc Lạc là nhi tử của ta, ta tuyệt sẽ không để hắn chịu một chút oan uổng nào, mấy ngày nay chúng ta rất vui. Ngươi cũng đã gặp qua Lạc Lạc, ngươi cần phải thấy rằng hắn đi cùng ta rất tốt! Cho nên, ngươi trở về đi thôi, chúng ta… không có khả năng đâu!” Hàn Lăng nói xong, không lưu luyến chút nào nữa, cất bước rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng ngày càng xa, tâm Vi Phong cũng ngày càng đau, nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng lại dần dần dâng lên trong hắn.

Hắn biết rõ những điều nàng vừa nói tuyệt không phải lời nói trong lúc tức giận; hắn rõ ràng rằng ở một quốc gia nữ quyền như thế này, nàng thừa khả năng nuôi dưỡng Vi Lạc; giống như Chính Nghiêm đại sư có nói, nàng vốn là người của thế giới khác, nơi nam nữ ngang hàng, tính độc lập của nữ tử rất cao, trong cuộc sống không cần phụ thuộc vào nam tử.

Làm sao bây giờ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy trở về nước? Không, hắn mới không cần, không có nàng, hắn trở về lại mà làm gì! Cho nên, mặc kệ phải dùng bất cứ biện pháp gì, hắn đều phải làm nàng hồi tâm chuyển ý.

Vì vậy, hắn nhấc chân, lại chuẩn bị đuổi theo.

Lúc này, 【 Dạ 】 đột nhiên xuất hiện, “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử đang chờ ngài!”

Vi Phong nghe xong thì lập tức dừng bước. Đúng rồi, hắn có hẹn với Vi Lạc chơi chọi dế! Lạc nhi, nếu như nàng quật cường như thế, sao không hạ thủ từ nhi tử?

Nghĩ tới đây, nội tâm nặng nề và bối rối bỗng trở thành hư không, Vi Phong kích động chạy về phía chỗ ở…

“Thúc thúc, ngài đi đâu vậy?” Thấy Vi Phong rốt cục trở về, khuôn mặt buồn rười rượi của Vi Lạc sáng bừng lên.

Vi Phong đau lòng ôm lấy hắn, cảm giác hôm nay thực khác ngày hôm qua. Hôm qua trong cảm nhận của hắn, Vi Lạc là một tiểu hài đồng nhu thuận dễ thương, hôm nay Vi Lạc chính là tâm can bảo bối của hắn.

“Ta đợi mãi không thấy ngài, còn tưởng ngài lại giống phụ thân, gạt ta.” Vi Lạc bộ dáng đáng thương.

“Phụ thân ngươi thường xuyên lừa ngươi?”

“Trước đây lúc chưa tìm thấy mụ mụ, hắn lần nào cũng nói sẽ rất nhanh tìm thấy mụ mụ. Lần nào cũng làm ta thất vọng! Lúc ấy ta rất tức giận, nhưng hiện tại đã hiểu, phụ thân cũng là muốn tốt cho ta nên mới nói dối, đó là nói dối thiện ý.”

“Ngươi không phải luôn sống cùng mụ mụ sao? Sao còn muốn tìm nàng?” Vi Phong cảm thấy khốn hoặc.

“Không phải! Từ khi nhớ được tới nay, ta chỉ sống cùng phụ thân, hắn nói mụ mụ phải nuôi gia đình nên phải đi làm ở rất xa. Ta và phụ thân tìm kiếm một năm trời, đến tháng trước mới gặp được mụ mụ.”

Vi Phong nghe xong lại nảy ra những nghi vấn khác. Đạo lục quang đó rõ ràng mang Hàn Lăng và nam nhân đó cùng đi, sao hai người lại tách ra? Còn nữa, Lạc nhi tại sao lại ở cùng nam nhân đó?

“Thúc thúc…” Phát hiện Vi Phong một mực lo lắng, Vi Lạc không khỏi hoán một câu.

Vi Phong đột nhiên xoay người lại, ngắm nhìn Vi Lạc, chần chừ hỏi: “Được Lạc Lạc, ngươi buổi tối ngủ một mình hay là ngủ cùng mụ mụ?”

“Theo mụ mụ ngủ!”

“Vậy ngươi cha đâu?”

“Phụ thân ngủ ở gian phòng khác. Ta từng hỏi mụ mụ vì sao không ngủ cùng phụ thân…”

“Nàng trả lời thế nào?” Không đợi Vi Lạc nói xong, Vi Phong đã không thể chờ đợi được hỏi tới.

“Mụ mụ nói chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy!” Vi Lạc nói.

Vi Phong lại là ngẩn ra, tiếp theo lại hỏi: “Lạc Lạc, nếu… nếu ta là cha ngươi, thì ngươi sẽ nghĩ sao?”

“Phụ thân? Làm sao có thể, Lạc Lạc chỉ có một phụ thân.” Vi Lạc đầu tiên là buồn bực, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ thúc thúc muốn làm cha nuôi của Lạc Lạc?”

“Không phải, kỳ thật ta mới là thân sinh của ngươi…” Vi Phong đang muốn nói rõ thân phận thì lại nhớ đến cảnh cáo của Hàn Lăng, vì vậy lời nói ra đến cửa miệng rồi lại nuốt trở vào.

“Sao? Ý của thúc thúc là gì?”

“Ách, không có gì. Ngươi nói hôm nay muốn chọi dế với thúc thúc, thế dế mèn đâu, có mang đến không đó?”

Nói đến chơi là Vi Lạc lại quên hết, lập tức lấy từ trong ngực ra một ống trúc, hưng phấn đưa cho Vi Phong, “Bên trong có A Bổn và A Chiếm.”

Vi Phong nhận lấy, dè dặt mở ra, nhìn thấy bên trong là hai sinh vật nhỏ chưa từng gặp qua.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Vi Lạc, Vi Phong khiêm tốn học tập, rất nhanh đã nắm được các quy luật và kỹ xảo, đấu cùng Vi Lạc mãi không biết chán.

Hai cha con hăng hái chơi đùa, không biết qua bao lâu, Vi Lạc đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn chưa muốn dứt ra.

“Thúc thúc thật là lợi hại, tài lần đầu tiên liền chiến thắng ta.” Đôi mắt to của Vi Lạc lộ ra vẻ sùng bái.

“Lạc Lạc phi thường nhu thuận, lại biết khiêm tốn nữa!” Thấy hắn ngáp liên tục, Vi Phong liền ôm lấy hắn.

“Thúc thúc, ta rất buồn ngủ, ngài có thể đưa ta về nhà không?” Vi Lạc nói xong, mắt khép lại.

Nhìn bé đang ngủ say trong lòng, Vi Phong cảm thấy vô cùng cảm động cùng hân hoan, bảo bối của hắn, kết tinh tình yêu của nàng và hắn!

Một lúc sau hắn tiếc nuối rời tầm mắt, nhẹ nhàng bế hắn lên, bước ra đại viện, ước chừng sau khoảng hai khắc đã tới chỗ ở của Hàn Lăng.

“Là ngươi?” Nhìn thấy người ngoài ý muốn xuất hiện, Liễu Đình Phái cả kinh.

Vi Phong đã biết hắn là ai, đương nhiên không để hắn vào mắt, tiếp tục ôm chặt Vi Lạc, đi vào trong phòng.

“Uy, vị công tử này, thỉnh chờ!” Liễu Đình Phái càng thêm khốn hoặc, vội vàng ngăn cản Vi Phong, “Xin hỏi, ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn có, con của ta sao lại ở chỗ ngươi?”

“Hắn không phải con của ngươi! !”

Nghe Vi Phong nói như thế, Liễu Đình Phái cảm thấy không vui, “Không phải con của ta chẳng lẽ là con của ngươi?”

“Không sai, hắn đúng là hoàng nhi của trẫm!”

“Trẫm? Ngươi là hoàng đế?” đầu óc Liễu Đình Phái nhanh chóng hiện lên một nhân ảnh màu lam, kinh hỏi: “Ngươi là hoàng đế Dụ Trác hoàng triều?”

“Đương nhiên!” Vi Phong lãnh ngạo ứng một câu, cất bước đi tới. Dạ đã từng vẽ bản đồ chỗ ở của Hàn Lăng, cho nên hắn biết vị trí chỗ ở của Hàn Lăng.

“Uy, Hàn lăng đã không cần ngươi , ngươi còn đến làm chi!” Liễu Đình Phái đuổi theo.

“Chú ý từ ngữ của ngươi, nếu không đừng trách trẫm không khách khí!”

“Hừ, cho dù là ở Dụ Trác hoàng triều, ta cũng không e ngại ngươi, huống chi ngươi hiện tại đang ở Xinh Tươi quốc!” Liễu Đình Phái cười lạnh.

Vi Phong liếc mắt nhìn hắn, không hề lên tiếng nữa, đi vào tẩm phòng của Hàn Lăng, cẩn thận nhẹ nhàng đặt Vi Lạc lên giường.

“Hàn Lăng hiện tại là nữ nhân của ta, ngươi đừng có ở đây phá hoại!”

Vi Phong vừa nghe liền nhanh như chớp phóng tới trước mặt Liễu Đình Phái, nghiêm thanh cảnh cáo: “Nàng là nữ nhân của trẫm, hơn nữa, vĩnh viễn sẽ là nữ nhân của trẫm, ngươi mới là cần phải rời khỏi nàng, trẫm sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không ngươi sẽ biết tay ta!”

Liễu Đình Phái lại cười lạnh, không yếu thế nhìn lại hắn.

Chiều cao của hai người không khác biệt lắm, tuấn nhan cũng đặc sắc như nhau, hơi thở phun lên mặt nhau, cứ như vậy giằng co, ai cũng không muốn thỏa hiệp trước.

“A Chiếm, cố lên, A Chiếm, cố lên!” Hốt nhiên, trên giường truyền đến tiếng Vi Lạc nói mê.

Vi Phong liếc mắt nhìn, sau đó vừa đi ra ngoài vừa kêu Liễu Đình Phái: “Đi ra ngoài!”

Liễu Đình Phái cũng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng.

“Trẫm nói lại với ngươi một lần, nữ nhân của trẫm, không cho bất cứ kẻ nào nhòm ngó!” Trở lại đại sảnh, Vi Phong lớn tiếng.

“Thứ mà Liễu Đình Phái yêu thích cũng chưa bao giờ nhường cho người khác, bao gồm cả nữ nhân!”

“Liễu Đình Phái? Chẳng lẽ ngươi chính là tên hiệp trộm trong mắt dân chúng, chuyên cướp của người giàu giúp người nghèo khó? Là tên thợ săn tiền thưởng mà triều đình không thể làm gì được, cũng là phó minh chủ Hỏa Minh hội võ nghệ cao cường, Liễu Đình Phái?”

“Không sai, chính là ta!” Liễu Đình Phái cười tự tin, “Không ngờ rằng bổn minh chủ ta tên hiệu lại nhiều như vậy!”

“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, đừng mơ tưởng theo đấu với trẫm!” hung hăng để lại một câu, Vi Phong hùng dũng rời đi.

Cho đến khi nhân ảnh đó biến mất ngoài cửa, Liễu Đình Phái mới thu hồi ánh mắt, tự tin cùng kiên cường trên mặt trong nháy mắt tan rã, từ từ dâng lên một tia lo lắng cùng ám trầm. Con ngươi đen thâm thúy cũng hiện lên thần sắc phức tạp, rơi vào đăm chiêu.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Nhìn thấy ba chữ “Túy Mộng lâu” lấp lánh ánh vàng, Hàn Lăng lại thoáng rùng mình.

Buổi sáng, sau khi bỏ mặc Vi Phong lại đằng sau, nàng nặng nề trở lại chỗ ở. Vi Phong lại không biết bỏ đi chơi cùng ai, vì vậy nàng càng thêm áp lực lẫn phiền lòng, tùy tiện thay một bộ quần áo, rời khỏi hoàng cung, bất tri bất giác chạy tới đây.

Lần trước có bài tử, Lý Dật Thanh còn không chịu gặp nàng, lần này cái gì cũng không có, chắc chắn càng không có khả năng. Than thầm một tiếng, nàng rẽ phải, tiếp tục đi không mục đích trên con ngõ nhỏ.

Lúc đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ, tiếng nói trầm thấp từ tính kia nàng thấy rất quen, vì vậy tiến lại gần.

Là Lý Dật Thanh! Lúc này hắn đang dây dưa cùng với một nữ tử trẻ tuổi, quần áo hoa lệ.

“Thanh vương gia, nói gì thì hắn cũng là cốt nhục của ngài, ngài nỡ nhẫn tâm như thế sao?” Nữ tử trẻ tuổi đó sắc mặt ai thiết, đau lòng cầu khẩn.

“Hoang đường, bất cứ khách nào trước khi bước ra khỏi cửa phòng của bổn lâu chủ đều phải uống phòng dựng dược. Cho nên, Hạ Hàm Lôi, đừng có si tâm vọng tưởng, màn tạp kỹ như vậy, bổn lâu chủ đã thấy nhiều rồi!”

“Ngươi…” mặt nữ tử lập tức lúc đỏ lúc xanh.

“Bổn lâu chủ bình sinh ghét nhất những kẻ như ngươi. Hạ Hàm Lôi, bổn lâu chủ chính thức tuyên bố, sau này, ngươi đừng mơ tưởng bước vào Túy Mộng lâu nửa bước!” Lý Dật Thanh không chút lưu tình hất tay nữ tử ra, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Hạ Hàm Lôi đột nhiên hét to một tiếng, “Lý Dật Thanh, ngươi nếu không đáp ứng ta, cha ta sẽ mang chuyện ta mang thai ra tấu lên triều đình, để bệ hạ làm chủ!”

“Tùy ngươi!”

“Nghe nói bệ hạ bệnh nặng vừa khỏi, không biết lúc nàng nghe được tin tức này thì có tức giận đến mức bệnh cũ tái phát nữa không?” Hạ Hàm Lôi cười lạnh.

Rốt cục, Lý Dật Thanh dừng lại, quay đầu hung hăng nhìn nàng, “Ngươi dám?”

“Sao lại không dám? Ta chỉ nói sự thật thôi. A, ta nhớ ngươi luôn luôn đối địch với bệ hạ, ta làm nháo lên như vậy, không phải là hợp ý ngươi sao? Không được, ta phải suy nghĩ lại một chút.” Hạ Hàm Lôi cố tỏ ra ảo não do dự, nhưng trong mắt nàng không giấu nổi vẻ đắc ý.

Nghe đến đó, Hàn Lăng vô cùng bực tức, rất nhanh vọt tới trước mặt bọn họ, bình tĩnh chăm chú nhìn vào Hạ Hàm Lôi, lạnh lùng thốt: “Nếu như ta là ngươi, thì ta sẽ không bao giờ làm việc ngu xuẩn như vậy, nếu không sẽ phải hối hận suốt đời.”

“Ngươi là ai?” Đối với sự xuất hiện đột ngột của Hàn Lăng, Hạ Hàm Lôi cảm thấy không vui.

Lý Dật Thanh bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

“Ta là ai?” Hàn Lăng đột nhiên cười khổ: “Cũng là kẻ từng cùng với Thanh vương gia. Ta cũng từng giống như ngươi, khờ dại cho rằng chỉ cần giả vờ mang thai đến cầu khẩn, uy hiếp hắn, thì sẽ có thể thành thân với hắn.”

Lần này, không chỉ có nữ tử kia mà ngay cả Lý Dật Thanh cũng thất kinh.

“Biết kết quả thế nào không?” Hàn Lăng tiếp tục nhìn chăm chú vào Hạ Hàm Lôi, “Thanh vương gia quả thực là ma quỷ, chẳng những từ chối ta, còn âm thầm sai người đi khắp nơi tung tin ra. Cuối cùng là mất cả chì lẫn chài, không ai còn muốn cưới ta nữa.”

Trong mắt Hạ Hàm Lôi hiện lên một tia hoảng hốt, bán tín bán nghi nhìn Hàn Lăng.

“Là người đồng cảnh ngộ, ta xin khuyên ngươi một câu, hãy rời khỏi tên ma quỷ này đi, rời được xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Chân trời chỗ nào mà không có cỏ, cần gì phải đơn phương yêu một mình hắn!”

Hạ Hàm Lôi yên lặng lắng nghe, nhìn, vẻ mặt do dự nghi hoặc, không tin, hồ nghi chuyển thành không cam lòng, cuối cùng trợn mắt nhìn Lý Dật Thanh rồi bụm mặt chạy đi.

Cho đến khi bóng dáng Hạ Hàm Lôi hoàn toàn biến mất, Hàn Lăng mới thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi.

“Tại sao lại nói dối?” hai mắt Lý Dật Thanh lóe sáng nhìn Hàn Lăng, như có điều suy nghĩ.

“Ngươi không cần biết lý do, ngươi chỉ cần nhớ rõ, ta vừa cứu ngươi!”

“Vậy sao? Đừng mơ tưởng ta sẽ nói cảm ơn ngươi!”

“Ta cũng không muốn ngươi nói cám ơn!” Hàn Lăng cười nhạo, liếc mắt nhìn hắn rồi cất bước đi. Rất nhanh, nàng lại quay lại, ý vị thâm trường nói: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngươi sẽ không mãi mãi may mắn như lần này đâu!”

Lý Dật Thanh bình tĩnh, sau khi Hàn Lăng bước đi được vài bước thì kêu to lên: “Uy, đứng lại!”

Hàn Lăng dừng lại, quay đầu nhìn, “Còn có chuyện gì?”

“Ta không thích thiếu nợ ân tình của ai, ngươi nói đi, phải như thế nào?”

“Phải như thế nào?” Hàn Lăng cười nhạt, “Điều ta muốn, chỉ sợ ngươi không cho được!”

“Nói thừa, có cái gì mà Lý Dật Thanh ta không làm được?”

“Vậy thì nếu rảnh rỗi thì tới gặp bệ hạ đi!” Hàn Lăng ném lại một câu, tiếp tục đi về phía trước. Lần này là đi thật sự.

Lý Dật Thanh ngây ra như phỗng, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng ngày càng xa, mắt hắn lóe sáng như ẩn chứa tâm sự, tâm tình phức tạp thật lâu cũng không thể khôi phục.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Gió mát hây hây, Hàn Lăng nằm trên mặt cỏ, ngắm nhìn vầng trăng sáng treo cao cùng muôn ngàn tinh tú, thản nhiên hỏi: “Đình Phái, có việc gì mà muộn như vậy còn hẹn ta tới đây?”

Liễu Đình Phái âm thầm đánh giá nàng một lúc rồi mới nói: “Vi Phong xuất hiện!”

Ánh sáng khác thường trong mắt nàng chợt lóe lên rồi biến mất, Hàn Lăng bình tĩnh đáp, “Ân!”

“Sáng nay, ta thấy ngươi mặc áo ngủ từ bên ngoài trở về.”

Thấy Hàn Lăng không đáp, Liễu Đình Phái tiếp tục nói: “Lúc đó ta rất khốn hoặc, bây giờ thì đã hiểu, tối hôm qua ngươi đã qua đêm ở đó đúng không?”

“Ta…” Hàn Lăng không thể nói gì.

Nghe vậy, nội tâm Liễu Đình Phái nhanh chóng dâng lên cảm giác đau đớn, “Hoàng thượng, ngươi đã phải rất vất vả mới rời khỏi nơi đó, ngươi sẽ không lại trở về chứ?”

“Sẽ không!” Hàn Lăng trả lời không chút do dự.

“Vậy chuyện tối ngày hôm qua thì sao? Ngươi giải thích thế nào?”

Hàn Lăng khẽ cắn môi, không biết trả lời như thế nào.

“Ngươi đã quên Vi Lạc mất tích như thế nào rồi sao? Nơi đó căn bản không thích hợp với ngươi. Hoàng đế có lẽ yêu ngươi, nhưng với thân phận của hắn, nhất định hắn sẽ không thuộc về một mình ngươi. Là người hiện đại, ngươi không cần phải ủy khuất bản thân cùng chia xẻ một nam nhân với những nữ nhân khác!” Liễu Đình Phái bắt đầu trở nên kích động.

“Ta…”

Liễu Đình Phái đột nhiên ôm Hàn Lăng, “Quên hắn đi, được không?”

Bị hắn ôm đột ngột, Hàn Lăng bối rối. Nàng lập tức giãy dụa, “Đình Phái, ngươi làm sao vậy? Có gì thì buông ta ra rồi nói.”

“Ta thích ngươi, Hàn Lăng, ta rất rất thích ngươi, thậm chí yêu ngươi!” Những lời nói ẩn dấu đáy lòng từ lâu rốt cục cũng được Liễu Đình Phái nói ra.

/133

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status