Lâm thị vốn định mang bài vị của vong phu đi nhưng bị Mã ma ma ngăn cản, nói bà ta không phải là thê tử của Hầu gia, không xứng được cung phụng Hầu gia. Lời này khiến Lâm thị khóc lớn một trận, khóc xong cũng không thể không thu dọn đồ đạc ôm của chạy lấy người.
Ngu Diệu Kỳ ngồi cùng bà ta trên một chiếc xe ngựa, Ngu Phẩm Ngôn cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường, đoàn người không đến đại trạch của Lâm phủ, lại hướng về phía tiểu viện của Lâm Kỉ Dân (đệ đệ ruột thịt của Lâm thị) ở khu phố cửa nam.
Ngu Diệu Kỳ cầm bàn tay lạnh như băng của Lâm thị, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, tiểu cậu không phải là người đáng tin cậy, vì sao người không đi tìm đại cữu cữu. Tuy rằng người không còn là Hầu phu nhân nữa, nhưng tốt xấu gì con vẫn còn sống tại Ngu gia, bọn họ còn phải nhìn vào mặt mũi con, làm sao dám bắt nạt người chứ.” Nói đến nói đi, cũng là nàng đang lo lắng muốn tìm đường đi cho mình, chỉ có đuổi Lâm thị về đại trạch Lâm gia, nàng mới có cơ hội gặp gỡ Lâm đại cữu, nhờ đó sẽ có thể mượn tiền tài Lâm gia cứu vớt tình hình đang suy tàn dần của mình.
Lâm thị kiên quyết lắc đầu: “Không thể tìm đại cữu cữu con. Nếu để ông ta biết ta đã bị Hầu phủ hưu, chẳng những ông ta sẽ không giúp ta, còn có thể ra sức chèn ép bắt nạt. Không thể tìm đại cữu cữu của con.” Bà nhắc lại.
Ngu Diệu Kỳ cảm thấy không ổn: “Mẫu thân, rốt cuộc hai người đã gây ra thâm thù đại hận gì mà lại khiến ông ấy ghi hận người đến tận giờ? Tốt xấu gì hai người cũng là người một nhà, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn đó!”
Sau một lát do dự, cuối cùng Lâm thị cũng thẳng thắn: “Năm đó vì muốn tranh đoạt gia nghiệp, ta đã liên kết với tiểu cậu của con…cùng nhau hại chết trưởng tử của đại cữu cữu con, cho nên……”
Câu tiếp theo, bà thật sự nói không nên lời .
Ngu Diệu Kỳ yên lặng, có đánh chết nàng cũng không thể ngờ được một Lâm thị nhìn hèn mọn khiếp nhược như thế lại có một bộ mặt tâm ngoan thủ lạt nữa. Bà có thể liên thủ với người khác hại chết con trai trưởng của chính huynh trưởng mình, vì sao lại không sớm giết chết Ngu Tương luôn đi? Quả thật nàng muốn thét to lên như thế.
Trong xe chỉ là một mảnh tĩnh mịch, chờ đến khi hai người hoàn hồn thì đã đến trước cửa nhà Lâm Kỉ Dân, Tôn thị thấy Ngu Phẩm Ngôn nhảy xuống từ con ngựa cao lớn thì đã vội vàng xách váy chạy ra nghênh đón: “Ta nói mới không hiểu sao hôm nay chim khách lại nháo loạn trước nhà như thế, thì ra là cháu ngoại trai tới chơi! Mau, mau mời vào!”
Ngu Phẩm Ngôn xua tay: “Không được, bản hầu chỉ muốn đưa bà ấy trở về nhà, sau này thỉnh cầu các ngươi chiếu cố bà ấy vài phần.”
Tôn thị vừa nhướn cổ nhìn ra sau đã thấy Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị đứng trước xe ngựa, vẻ mặt hai người đều vô cùng tiều tụy, trong tay Lâm thị còn mang theo một cái bọc đồ đạc nhỏ. Ngày cập kê ấy Tôn thị cũng có mặt, Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ này bị gièm pha nặng nề đến nỗi nửa tháng nay bà ta cũng không ngóc nổi đầu dậy, thấy tình cảnh này thì còn cái gì không rõ nữa, đây là Hầu phủ muốn bình ổn sự tức giận của nhiều người nên phải hưu bỏ Lâm thị.
Đứng lập trường của người bên ngoài, Tôn thị sẽ nói một câu ‘cần phải thế’! Nhưng nếu đứng lập trường của người nhà, bà thầm nghĩ nên quỳ xuống trước mặt Ngu Phẩm Ngôn, cầu xin hắn đừng vô tình như thế.
Ai ngờ bà ta còn chưa kịp mở miệng, Ngu Phẩm Ngôn đã nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa rồi nói: “Có cái gì nói thì nói nhanh lên, bản hầu còn có công việc cần giải quyết.”
Lâm thị đi rồi, Ngu Diệu Kỳ thật sự sẽ tứ cố vô thân. Nàng túm lấy áo bào của Ngu Phẩm Ngôn cầu xin: “Đại ca, huynh có thể chờ sau khi phong ba bình ổn rồi lại đón mẫu thân trở về hay không ? Muội biết huynh oán mẫu thân vì người đã lạnh lùng với huynh, nhưng huynh thử ngẫm lại xem, nhiều năm như vậy, bà ấy cũng chưa bao giờ bạc đãi gì huynh! Bà ấy mang thai mười tháng mới sinh ra huynh, chẳng lẽ không vất vả sao?”
Ngu Phẩm Ngôn nhìn xuống nàng, nở nụ cười lạnh như băng. Đúng vậy, quả thật Lâm thị chưa bao giờ quá khắt khe với hắn, nhưng hắn tình nguyện để cho Lâm thị đánh hắn mắng hắn, còn tốt hơn lạnh lùng không nhìn mười mấy năm. Điều khiến con người đau khổ nhất thế gian này không phải là nỗi đau da thịt, mà là nỗi khổ trong lòng.
Nhưng mà hai mẹ con này đều là những kẻ vô tâm, hắn nói nhiều với các nàng thì có ý nghĩa gì? Ngu Phẩm Ngôn thu lại nụ cười, ghìm dây cương dứt khoát bước đi, để lại Ngu Diệu Kỳ dùng ánh mắt oán hận đầy thâm độc đứng nhìn phía sau lưng hắn.
Trên lầu hai của một khách sạn đối diện, một vị nam tử tuấn mỹ mặc y phụ cẩm hoa chỉ vào Ngu Diệu Kỳ đang tỏa ra sát khí nồng đậm bên dưới hỏi: “Nàng kia là ai, cứ như đang rất muốn chém chết Ngu đô thống đấy.”
Một phụ tá ngồi đối diện hắn đáp lời: “Hồi tứ gia, đó là muội muội của Ngu đô thống, Ngu Diệu Kỳ.”
Đối với sự kiện độc táo kia, đương nhiên vị nam tử này đã biết quá rõ ràng chi tiết, cười nói: “Thì ra là nàng ta, số mệnh thật sự không tốt, đáng tiếc ……” Đáng tiếc lại không thể độc chết cả Thái tử phi và Cửu công chúa cùng một lúc, như thế, hắn sẽ không uổng phí chút lực nhỏ nào vẫn dư sức đạp đổ hậu thuẫn kiên cố phía sau Thái tử, quả nhiên là đáng tiếc ……
Phụ tá hiểu ý gật đầu: “ Thật sự chỉ kém một chút vận khí mà thôi. Nhưng mà Tứ gia, có câu cửa miệng rằng: Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt*. Một bức tường, dù bề ngoài nhìn có vẻ kiên cố không thể phá vỡ đến đâu, nhưng chỉ cần có thể tìm ra một vài khuyết điểm từ bên trong thì vẫn có thể kéo sụp nó xuống. Giờ khuyết điểm bên trong này đang hiện diện trước mắt chúng ta, Tứ gia, người xem nên làm thế nào?”
Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (千里之堤, 溃于蚁穴)*: Con đê ngàn dặm tất có tổ kiến ; Ngọc còn có vết
Nam tử trầm ngâm một lát, nâng chén uống cạn: “Tạm thời thử một lần.”
————————————————
Ngu Diệu Kỳ đưa Lâm thị vào phòng, còn chưa ngồi vào chỗ thì Tôn thị đã vội hỏi: “Sao các người chỉ đem theo một chút đồ đạc này trở về? Tuy rằng ngươi bị hưu, nhưng theo lý thì đồ cưới của ngươi vẫn nên để bản thân ngươi tự tay xử trí, Ngu gia không có quyền xâm chiếm!”
Lâm thị cũng không ngốc, khóc lóc kẻ lể: “Tẩu tử không biết đấy thôi, vì ta muốn bổ sung chút bạc bị thiếu hụt trong đám đồ cưới và cửa hàng nên mới tham ô trước sau gần sáu vạn hai lượng bạc, sau đó lão thái thái mới điều tra ra. Tất cả những món đồ cưới của ta đã bị lão thái thái khấu trừ vào làm bồi thường cho Hầu phủ. Hiện tại cả người ta không có món đồ nào dư thừa cả, chỉ có thể mang theo vài món quần áo cùng vài chiếc thoa cài.”
Tôn thị quắc mắt nhìn trừng trừng, nâng đầu ngón tay chọc vào trán bà ta mắng: “Ngươi còn có mặt mũi mà khóc lóc sao! Cái việc tham ô bạc công ấy mà ngươi cũng làm được sao! Ngươi tham ô nhiều như vậy, sao không nghĩ ra sẽ có ngày sai một li đi một dặm? Ngươi lừa ai vậy hả? Mấy gian cửa hàng có thể xài bao nhiêu tiền……”
Ngu Diệu Kỳ bị giọng nói sắc bén của bà ta làm cho đau đầu, hung hăng đập chén trà xuống bàn trách mắng: “Ngươi nói đủ chưa? Mấy gian cửa hàng không dùng bao nhiêu tiền, vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi và cậu đã tham hết của mẫu thân ta biết bao nhiêu rồi. Ta không nói không có nghĩa là ta không biết, chỉ là không chỗ dùng, tạm thời dễ dàng tha thứ các ngươi thôi! Nay ta dẫn mẫu thân tới, số bạc kia ta cũng không mong các ngươi còn chút nào, chỉ hy vọng các ngươi chăm sóc tốt cho mẫu thân. Ta vẫn còn là đích tiểu thư Hầu phủ, có ta chống lưng, không tới mức thiếu miếng cơm nhà các ngươi đâu.”
Lời này của Ngu Diệu Kỳ cũng không đại biểu rằng nàng có nhiều cảm tình với Lâm thị, chỉ là hiện giờ nàng không còn chỗ nào dựa vào nên muốn chừa một đường lui cho mình mà thôi. Nàng đã đối xử với Trầm gia quá tuyệt tình, đến nỗi nay mới hiểu được đạo lí ‘Làm việc gì cũng phải chừa lại một được lui, ngày sau còn có thể gặp lại’.
Lúc trước nếu nàng có thể ở lâu thêm một ngày, năn nỉ Trầm Nguyên Kỳ đưa nàng hồi kinh nhận người thân, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến tình cảnh bị chúng bạn xa lánh như bây giờ.
Lâm thị cảm động khóc òa lên, Tôn thị cũng không thèm đếm xỉa, cười lạnh: “Ngươi thì có thể làm cái khỉ gì? Ngươi có thể so bằng một ngón tay của Tương Nhi sao? Tương Nhi còn có mặt mũi hơn so với ngươi kìa, giờ ta liền đi cầu xin nàng trả đồ cưới trở về đây.”
Lâm thị vội vàng giữ chặt bà ta, vội vàng nói: “Ngươi đừng đi, nàng ấy sẽ không giúp ngươi đâu, nàng không phải nữ nhi của ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Tôn thị ngoáy ngoáy lỗ tai, cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Lâm thị sợ nàng tới cửa nháo loạn, cưỡng bức lấy hết đồ cưới mà mình để dành cho nữ nhi đi, đành phải kể lại từ đầu chí cuối chuyện năm đó. Sau một lúc lâu sửng sốt, vừa hoàn hồn, Tôn thị đã hận không thể vả vào mặt Lâm thị, hùng hổ nói: “Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Quả thật ngu xuẩn vô cùng! Không phải cốt nhục của ngươi thì đã sao, chỉ cần lão thái quân và Hầu gia thích là được rồi. Ngươi nuôi nàng lớn lên, để cho tâm nàng luôn đặt lên người ngươi còn tốt hơn thứ Tang Môn tinh này mấy trăm lần, không phải sao? Nếu hôm nay Tương Nhi có thể nói vài câu giúp ngươi, ngươi làm sao thảm tới nỗi bị đuổi ra khỏi nhà! Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, nên thương thì không thương, đứa không nên thương ngươi lại xem như bảo bối, ngươi có những đứa con có khả năng như vậy lại nhẫn tâm chẳng thèm quan tâm hơn mười lăm năm, ngươi rơi vào kết cục ngày hôm nay thật là xứng đáng mà……”
Lâm thị ăn nhờ ở đậu nên không dám phản bác. Ngu Diệu Kỳ không nghe nổi nữa, nhưng cũng không có sức lực đi ầm ĩ với Tôn thị, đứng thẳng lưng chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện. Nàng như một du hồn bước đi trên đường, con đường ồn ào náo động càng tăng thêm nỗi cô tịch trong lòng giờ phút này, khóe mắt hơi nóng lên, nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn trời, không cho nước mắt rơi xuống.
“Cô nương, coi chừng.” Một giọng nói thanh nhuận đột nhiên vang lên, sau đó nàng bị kéo vào một cái ôm ấp rộng lớn đầy ấm áp, chiếc xe ngựa chạy vụt qua gót chân nàng tiếp tục chạy về phía trước, mang đi một luồng gió mạnh mẽ.
Trong lòng Ngu Diệu Kỳ vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt ôn nhu như nước, nam tử tuấn mỹ bất phàm nhếch khóe môi nhìn nàng mỉm cười, nụ cười giống như buộc tất cả những tia nằng vàng ấm áp trong đó……
(Tú: -_- tả cảnh lãng mạn của những nhân vật phản diện -_-)
—————————————
Ngu phủ, Ngu Tương chào lão thái thái xong liền trở về Kinh Phức tiểu viện, giờ phút này đang vô lực ngồi úp mặt trước bàn trang điểm. Lão thái thái kiên quyết không cho nàng gặp mặt nhận Trầm Nguyên Kỳ, có nghĩa bà đã thật tâm yêu thương nàng như cháu gái ruột thịt. Nếu sau này chuyện tình cảm của nàng cùng huynh trưởng lộ ra, sợ là lão thái thái sẽ vô cùng thương tâm, hơn nữa có thể sẽ xuất hiện mâu thuẫn mãnh liệt với nàng.
Đúng là khiến người ta sầu lo mà ! Ngu Tương nhìn bản thân trong gương rồi sâu kín thở dài.
“Tiểu thư nghĩ xem, nhanh chóng lấy bao hạt giống Phác thần y đưa tới ra gieo trồng đi, nếu tháng sau không nẩy mầm, sợ là không còn băng cơ ngọc lộ cao mà người hứa hẹn với Thái tử phi nương nương đâu.” Đào Hồng thức thời nhắc nhở.
Ngu Tương lập tức trút bỏ đống châu sai cài trên tóc, lại mang thêm một cái chăn trùm đầu, thay một bộ y phục bằng vải thô, lệnh cho Liễu Lục đẩy nàng ra bên chiếc bàn đá bên ngoài viện.
Phác thần y cho Ngu Tương làm dược nông, đương nhiên sẽ không thể sai một người què như nàng đi hầm trồng trọt, chỉ đơn giản là đem hạt giống thảo dược trân quý đến để nàng trồng vào trong chậu hoa, đến khi nuôi sống khỏe khoắn rồi lại chuyển đến dược viên của ông.
Lúc này trên bàn đá đã đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ chỉ bằng nắm tay, bên trong chứa loại đất trồng do Ngu Tương tự tay điều phối, nàng chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc một cái lỗ nhỏ, sau đó nhét hạt giống cái cái lỗ đó rồi lấp lại, cuối cùng thêm một ít đất rồi tưới nước lên là xong.
Rất nhanh đã ươm xong hơn mười chậu hạt giống, hai hàng chân này nhíu chặt của Ngu Tương cũng dẫn dẫn giãn ra thoải mái, miệng y y nha nha hát điệu hát dân gian Hoàng Mai.
“Tiểu thư, ngươi không lo lắng nữa sao?” Đào Hồng cười ha ha hỏi.
“Ta có cái gì mà phải buồn chứ, trời có sập xuống còn có núi cao chống đỡ. Ngay cả chút áp lực ấy mà cũng không lo liệu nổi, huynh ấy đừng mong hái được đóa hoa xinh đẹp như ta.” Ngu Tương nhăn mũi hừ hừ.
“Đúng vậy đó.” Đào Hồng gật đầu phụ họa.
Liễu Lục lại không có tâm tình tốt như vậy, sầu lo nói: “Hôm nay lão thái thái đã chết sống không cho tiểu thư nhận tổ quy tông, sợ là đã xem tiểu thư như cháu gái ruột thịt. Nếu ngài ấy biết tiểu thư cùng Hầu gia…… Nhất định ngài ấy không thể tiếp nhận được, có khi nhìn thấy tiểu thư còn mang thù thêm thì sao!”
Ngu Tương gieo đống hạt giống xong lại lấy bình nước ra tưới cho chậu hoa, lơ đễnh đáp: “Không sao đâu, sau này ta sẽ tận tâm hiếu kính với bà nội là được, rốt cuộc cũng là bà nội của ta, còn có thể hận ta cả đời hay sao? Bà nội là người dễ mềm lòng nhất, đến lúc đó ta sinh cho bà ấy mười tám đứa cháu trai, xem xem lúc đó bà ấy còn có hơi sức mà đi giận hờn ta không.”
Đào Hồng vừa nghe xong lời này quả thật cười không thể ngừng, ngay cả người xưa nay tâm tư luôn nặng như Liễu Lục cũng buồn cười.
Ngu Diệu Kỳ ngồi cùng bà ta trên một chiếc xe ngựa, Ngu Phẩm Ngôn cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường, đoàn người không đến đại trạch của Lâm phủ, lại hướng về phía tiểu viện của Lâm Kỉ Dân (đệ đệ ruột thịt của Lâm thị) ở khu phố cửa nam.
Ngu Diệu Kỳ cầm bàn tay lạnh như băng của Lâm thị, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, tiểu cậu không phải là người đáng tin cậy, vì sao người không đi tìm đại cữu cữu. Tuy rằng người không còn là Hầu phu nhân nữa, nhưng tốt xấu gì con vẫn còn sống tại Ngu gia, bọn họ còn phải nhìn vào mặt mũi con, làm sao dám bắt nạt người chứ.” Nói đến nói đi, cũng là nàng đang lo lắng muốn tìm đường đi cho mình, chỉ có đuổi Lâm thị về đại trạch Lâm gia, nàng mới có cơ hội gặp gỡ Lâm đại cữu, nhờ đó sẽ có thể mượn tiền tài Lâm gia cứu vớt tình hình đang suy tàn dần của mình.
Lâm thị kiên quyết lắc đầu: “Không thể tìm đại cữu cữu con. Nếu để ông ta biết ta đã bị Hầu phủ hưu, chẳng những ông ta sẽ không giúp ta, còn có thể ra sức chèn ép bắt nạt. Không thể tìm đại cữu cữu của con.” Bà nhắc lại.
Ngu Diệu Kỳ cảm thấy không ổn: “Mẫu thân, rốt cuộc hai người đã gây ra thâm thù đại hận gì mà lại khiến ông ấy ghi hận người đến tận giờ? Tốt xấu gì hai người cũng là người một nhà, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn đó!”
Sau một lát do dự, cuối cùng Lâm thị cũng thẳng thắn: “Năm đó vì muốn tranh đoạt gia nghiệp, ta đã liên kết với tiểu cậu của con…cùng nhau hại chết trưởng tử của đại cữu cữu con, cho nên……”
Câu tiếp theo, bà thật sự nói không nên lời .
Ngu Diệu Kỳ yên lặng, có đánh chết nàng cũng không thể ngờ được một Lâm thị nhìn hèn mọn khiếp nhược như thế lại có một bộ mặt tâm ngoan thủ lạt nữa. Bà có thể liên thủ với người khác hại chết con trai trưởng của chính huynh trưởng mình, vì sao lại không sớm giết chết Ngu Tương luôn đi? Quả thật nàng muốn thét to lên như thế.
Trong xe chỉ là một mảnh tĩnh mịch, chờ đến khi hai người hoàn hồn thì đã đến trước cửa nhà Lâm Kỉ Dân, Tôn thị thấy Ngu Phẩm Ngôn nhảy xuống từ con ngựa cao lớn thì đã vội vàng xách váy chạy ra nghênh đón: “Ta nói mới không hiểu sao hôm nay chim khách lại nháo loạn trước nhà như thế, thì ra là cháu ngoại trai tới chơi! Mau, mau mời vào!”
Ngu Phẩm Ngôn xua tay: “Không được, bản hầu chỉ muốn đưa bà ấy trở về nhà, sau này thỉnh cầu các ngươi chiếu cố bà ấy vài phần.”
Tôn thị vừa nhướn cổ nhìn ra sau đã thấy Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị đứng trước xe ngựa, vẻ mặt hai người đều vô cùng tiều tụy, trong tay Lâm thị còn mang theo một cái bọc đồ đạc nhỏ. Ngày cập kê ấy Tôn thị cũng có mặt, Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ này bị gièm pha nặng nề đến nỗi nửa tháng nay bà ta cũng không ngóc nổi đầu dậy, thấy tình cảnh này thì còn cái gì không rõ nữa, đây là Hầu phủ muốn bình ổn sự tức giận của nhiều người nên phải hưu bỏ Lâm thị.
Đứng lập trường của người bên ngoài, Tôn thị sẽ nói một câu ‘cần phải thế’! Nhưng nếu đứng lập trường của người nhà, bà thầm nghĩ nên quỳ xuống trước mặt Ngu Phẩm Ngôn, cầu xin hắn đừng vô tình như thế.
Ai ngờ bà ta còn chưa kịp mở miệng, Ngu Phẩm Ngôn đã nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa rồi nói: “Có cái gì nói thì nói nhanh lên, bản hầu còn có công việc cần giải quyết.”
Lâm thị đi rồi, Ngu Diệu Kỳ thật sự sẽ tứ cố vô thân. Nàng túm lấy áo bào của Ngu Phẩm Ngôn cầu xin: “Đại ca, huynh có thể chờ sau khi phong ba bình ổn rồi lại đón mẫu thân trở về hay không ? Muội biết huynh oán mẫu thân vì người đã lạnh lùng với huynh, nhưng huynh thử ngẫm lại xem, nhiều năm như vậy, bà ấy cũng chưa bao giờ bạc đãi gì huynh! Bà ấy mang thai mười tháng mới sinh ra huynh, chẳng lẽ không vất vả sao?”
Ngu Phẩm Ngôn nhìn xuống nàng, nở nụ cười lạnh như băng. Đúng vậy, quả thật Lâm thị chưa bao giờ quá khắt khe với hắn, nhưng hắn tình nguyện để cho Lâm thị đánh hắn mắng hắn, còn tốt hơn lạnh lùng không nhìn mười mấy năm. Điều khiến con người đau khổ nhất thế gian này không phải là nỗi đau da thịt, mà là nỗi khổ trong lòng.
Nhưng mà hai mẹ con này đều là những kẻ vô tâm, hắn nói nhiều với các nàng thì có ý nghĩa gì? Ngu Phẩm Ngôn thu lại nụ cười, ghìm dây cương dứt khoát bước đi, để lại Ngu Diệu Kỳ dùng ánh mắt oán hận đầy thâm độc đứng nhìn phía sau lưng hắn.
Trên lầu hai của một khách sạn đối diện, một vị nam tử tuấn mỹ mặc y phụ cẩm hoa chỉ vào Ngu Diệu Kỳ đang tỏa ra sát khí nồng đậm bên dưới hỏi: “Nàng kia là ai, cứ như đang rất muốn chém chết Ngu đô thống đấy.”
Một phụ tá ngồi đối diện hắn đáp lời: “Hồi tứ gia, đó là muội muội của Ngu đô thống, Ngu Diệu Kỳ.”
Đối với sự kiện độc táo kia, đương nhiên vị nam tử này đã biết quá rõ ràng chi tiết, cười nói: “Thì ra là nàng ta, số mệnh thật sự không tốt, đáng tiếc ……” Đáng tiếc lại không thể độc chết cả Thái tử phi và Cửu công chúa cùng một lúc, như thế, hắn sẽ không uổng phí chút lực nhỏ nào vẫn dư sức đạp đổ hậu thuẫn kiên cố phía sau Thái tử, quả nhiên là đáng tiếc ……
Phụ tá hiểu ý gật đầu: “ Thật sự chỉ kém một chút vận khí mà thôi. Nhưng mà Tứ gia, có câu cửa miệng rằng: Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt*. Một bức tường, dù bề ngoài nhìn có vẻ kiên cố không thể phá vỡ đến đâu, nhưng chỉ cần có thể tìm ra một vài khuyết điểm từ bên trong thì vẫn có thể kéo sụp nó xuống. Giờ khuyết điểm bên trong này đang hiện diện trước mắt chúng ta, Tứ gia, người xem nên làm thế nào?”
Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (千里之堤, 溃于蚁穴)*: Con đê ngàn dặm tất có tổ kiến ; Ngọc còn có vết
Nam tử trầm ngâm một lát, nâng chén uống cạn: “Tạm thời thử một lần.”
————————————————
Ngu Diệu Kỳ đưa Lâm thị vào phòng, còn chưa ngồi vào chỗ thì Tôn thị đã vội hỏi: “Sao các người chỉ đem theo một chút đồ đạc này trở về? Tuy rằng ngươi bị hưu, nhưng theo lý thì đồ cưới của ngươi vẫn nên để bản thân ngươi tự tay xử trí, Ngu gia không có quyền xâm chiếm!”
Lâm thị cũng không ngốc, khóc lóc kẻ lể: “Tẩu tử không biết đấy thôi, vì ta muốn bổ sung chút bạc bị thiếu hụt trong đám đồ cưới và cửa hàng nên mới tham ô trước sau gần sáu vạn hai lượng bạc, sau đó lão thái thái mới điều tra ra. Tất cả những món đồ cưới của ta đã bị lão thái thái khấu trừ vào làm bồi thường cho Hầu phủ. Hiện tại cả người ta không có món đồ nào dư thừa cả, chỉ có thể mang theo vài món quần áo cùng vài chiếc thoa cài.”
Tôn thị quắc mắt nhìn trừng trừng, nâng đầu ngón tay chọc vào trán bà ta mắng: “Ngươi còn có mặt mũi mà khóc lóc sao! Cái việc tham ô bạc công ấy mà ngươi cũng làm được sao! Ngươi tham ô nhiều như vậy, sao không nghĩ ra sẽ có ngày sai một li đi một dặm? Ngươi lừa ai vậy hả? Mấy gian cửa hàng có thể xài bao nhiêu tiền……”
Ngu Diệu Kỳ bị giọng nói sắc bén của bà ta làm cho đau đầu, hung hăng đập chén trà xuống bàn trách mắng: “Ngươi nói đủ chưa? Mấy gian cửa hàng không dùng bao nhiêu tiền, vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi và cậu đã tham hết của mẫu thân ta biết bao nhiêu rồi. Ta không nói không có nghĩa là ta không biết, chỉ là không chỗ dùng, tạm thời dễ dàng tha thứ các ngươi thôi! Nay ta dẫn mẫu thân tới, số bạc kia ta cũng không mong các ngươi còn chút nào, chỉ hy vọng các ngươi chăm sóc tốt cho mẫu thân. Ta vẫn còn là đích tiểu thư Hầu phủ, có ta chống lưng, không tới mức thiếu miếng cơm nhà các ngươi đâu.”
Lời này của Ngu Diệu Kỳ cũng không đại biểu rằng nàng có nhiều cảm tình với Lâm thị, chỉ là hiện giờ nàng không còn chỗ nào dựa vào nên muốn chừa một đường lui cho mình mà thôi. Nàng đã đối xử với Trầm gia quá tuyệt tình, đến nỗi nay mới hiểu được đạo lí ‘Làm việc gì cũng phải chừa lại một được lui, ngày sau còn có thể gặp lại’.
Lúc trước nếu nàng có thể ở lâu thêm một ngày, năn nỉ Trầm Nguyên Kỳ đưa nàng hồi kinh nhận người thân, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến tình cảnh bị chúng bạn xa lánh như bây giờ.
Lâm thị cảm động khóc òa lên, Tôn thị cũng không thèm đếm xỉa, cười lạnh: “Ngươi thì có thể làm cái khỉ gì? Ngươi có thể so bằng một ngón tay của Tương Nhi sao? Tương Nhi còn có mặt mũi hơn so với ngươi kìa, giờ ta liền đi cầu xin nàng trả đồ cưới trở về đây.”
Lâm thị vội vàng giữ chặt bà ta, vội vàng nói: “Ngươi đừng đi, nàng ấy sẽ không giúp ngươi đâu, nàng không phải nữ nhi của ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Tôn thị ngoáy ngoáy lỗ tai, cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Lâm thị sợ nàng tới cửa nháo loạn, cưỡng bức lấy hết đồ cưới mà mình để dành cho nữ nhi đi, đành phải kể lại từ đầu chí cuối chuyện năm đó. Sau một lúc lâu sửng sốt, vừa hoàn hồn, Tôn thị đã hận không thể vả vào mặt Lâm thị, hùng hổ nói: “Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Quả thật ngu xuẩn vô cùng! Không phải cốt nhục của ngươi thì đã sao, chỉ cần lão thái quân và Hầu gia thích là được rồi. Ngươi nuôi nàng lớn lên, để cho tâm nàng luôn đặt lên người ngươi còn tốt hơn thứ Tang Môn tinh này mấy trăm lần, không phải sao? Nếu hôm nay Tương Nhi có thể nói vài câu giúp ngươi, ngươi làm sao thảm tới nỗi bị đuổi ra khỏi nhà! Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, nên thương thì không thương, đứa không nên thương ngươi lại xem như bảo bối, ngươi có những đứa con có khả năng như vậy lại nhẫn tâm chẳng thèm quan tâm hơn mười lăm năm, ngươi rơi vào kết cục ngày hôm nay thật là xứng đáng mà……”
Lâm thị ăn nhờ ở đậu nên không dám phản bác. Ngu Diệu Kỳ không nghe nổi nữa, nhưng cũng không có sức lực đi ầm ĩ với Tôn thị, đứng thẳng lưng chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện. Nàng như một du hồn bước đi trên đường, con đường ồn ào náo động càng tăng thêm nỗi cô tịch trong lòng giờ phút này, khóe mắt hơi nóng lên, nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn trời, không cho nước mắt rơi xuống.
“Cô nương, coi chừng.” Một giọng nói thanh nhuận đột nhiên vang lên, sau đó nàng bị kéo vào một cái ôm ấp rộng lớn đầy ấm áp, chiếc xe ngựa chạy vụt qua gót chân nàng tiếp tục chạy về phía trước, mang đi một luồng gió mạnh mẽ.
Trong lòng Ngu Diệu Kỳ vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt ôn nhu như nước, nam tử tuấn mỹ bất phàm nhếch khóe môi nhìn nàng mỉm cười, nụ cười giống như buộc tất cả những tia nằng vàng ấm áp trong đó……
(Tú: -_- tả cảnh lãng mạn của những nhân vật phản diện -_-)
—————————————
Ngu phủ, Ngu Tương chào lão thái thái xong liền trở về Kinh Phức tiểu viện, giờ phút này đang vô lực ngồi úp mặt trước bàn trang điểm. Lão thái thái kiên quyết không cho nàng gặp mặt nhận Trầm Nguyên Kỳ, có nghĩa bà đã thật tâm yêu thương nàng như cháu gái ruột thịt. Nếu sau này chuyện tình cảm của nàng cùng huynh trưởng lộ ra, sợ là lão thái thái sẽ vô cùng thương tâm, hơn nữa có thể sẽ xuất hiện mâu thuẫn mãnh liệt với nàng.
Đúng là khiến người ta sầu lo mà ! Ngu Tương nhìn bản thân trong gương rồi sâu kín thở dài.
“Tiểu thư nghĩ xem, nhanh chóng lấy bao hạt giống Phác thần y đưa tới ra gieo trồng đi, nếu tháng sau không nẩy mầm, sợ là không còn băng cơ ngọc lộ cao mà người hứa hẹn với Thái tử phi nương nương đâu.” Đào Hồng thức thời nhắc nhở.
Ngu Tương lập tức trút bỏ đống châu sai cài trên tóc, lại mang thêm một cái chăn trùm đầu, thay một bộ y phục bằng vải thô, lệnh cho Liễu Lục đẩy nàng ra bên chiếc bàn đá bên ngoài viện.
Phác thần y cho Ngu Tương làm dược nông, đương nhiên sẽ không thể sai một người què như nàng đi hầm trồng trọt, chỉ đơn giản là đem hạt giống thảo dược trân quý đến để nàng trồng vào trong chậu hoa, đến khi nuôi sống khỏe khoắn rồi lại chuyển đến dược viên của ông.
Lúc này trên bàn đá đã đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ chỉ bằng nắm tay, bên trong chứa loại đất trồng do Ngu Tương tự tay điều phối, nàng chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc một cái lỗ nhỏ, sau đó nhét hạt giống cái cái lỗ đó rồi lấp lại, cuối cùng thêm một ít đất rồi tưới nước lên là xong.
Rất nhanh đã ươm xong hơn mười chậu hạt giống, hai hàng chân này nhíu chặt của Ngu Tương cũng dẫn dẫn giãn ra thoải mái, miệng y y nha nha hát điệu hát dân gian Hoàng Mai.
“Tiểu thư, ngươi không lo lắng nữa sao?” Đào Hồng cười ha ha hỏi.
“Ta có cái gì mà phải buồn chứ, trời có sập xuống còn có núi cao chống đỡ. Ngay cả chút áp lực ấy mà cũng không lo liệu nổi, huynh ấy đừng mong hái được đóa hoa xinh đẹp như ta.” Ngu Tương nhăn mũi hừ hừ.
“Đúng vậy đó.” Đào Hồng gật đầu phụ họa.
Liễu Lục lại không có tâm tình tốt như vậy, sầu lo nói: “Hôm nay lão thái thái đã chết sống không cho tiểu thư nhận tổ quy tông, sợ là đã xem tiểu thư như cháu gái ruột thịt. Nếu ngài ấy biết tiểu thư cùng Hầu gia…… Nhất định ngài ấy không thể tiếp nhận được, có khi nhìn thấy tiểu thư còn mang thù thêm thì sao!”
Ngu Tương gieo đống hạt giống xong lại lấy bình nước ra tưới cho chậu hoa, lơ đễnh đáp: “Không sao đâu, sau này ta sẽ tận tâm hiếu kính với bà nội là được, rốt cuộc cũng là bà nội của ta, còn có thể hận ta cả đời hay sao? Bà nội là người dễ mềm lòng nhất, đến lúc đó ta sinh cho bà ấy mười tám đứa cháu trai, xem xem lúc đó bà ấy còn có hơi sức mà đi giận hờn ta không.”
Đào Hồng vừa nghe xong lời này quả thật cười không thể ngừng, ngay cả người xưa nay tâm tư luôn nặng như Liễu Lục cũng buồn cười.
/131
|