Ngu Tư Vũ bị ép buộc, trong vòng tám ngày cũng đã chọn được một người, là cháu trai một người huynh đệ bên nhà trưởng tẩu của lão thái thái, tuy nói quan hệ thân thích có hơi xa, nhưng bình thường lại hay lui tới.
Năm nay người này vừa mới hai mươi, đã làm xong lễ đội mũ, trước đó cũng có tham gia hai lần khoa cử, đều không thi đậu, nhưng diện mạo lại vô cùng phong lưu, tuấn dật. Có phụ thân là quan tế rượu Quốc Tử Giám, mặc dù không có thực quyền nhưng cũng rất thanh quý.
Tài hoa của người này cũng là nhất đẳng trong toàn bộ những người được chọn, nếu không phải có chút thân thích cùng lão thái thái, lại là dòng dõi thư hương, tất nhiên lão thái thái sẽ không liệt hắn liệt vào đối tượng xem xét. Nhưng cố tình là Ngu Tư Vũ lại lựa chọn hắn, nguyên nhân dù không phải vì chút tài hoa nhỏ của hắn, cũng chính là vì diện mạo anh tuấn vô cùng, gia thế cũng rất hiển hách. Chung quy bộ dáng kia của nàng cũng không thể thoát khỏi mê muội, suy nghĩ xong cũng chỉ có thể nhận xét một chữ “đen thui”.
Lão thái thái liếc nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng tiếp nhận quyển tập, u ám thở dài: “Được, nếu đã chọn trúng hắn, ta sẽ cho người tới cửa nghị thân.”
Ngu Tương nghiêng qua bên cạnh lão thái thái, vừa lật sang trang khác vừa nói:“Người này không tốt, vừa xong lễ đội mũ liền có cơ thiếp thành đàn trong phủ, bằng với cái đầu gỗ của Ngu Tư Vũ, còn không bị hành hạ đến chết sao? Người này mới tốt, tuy rằng lớn tuổi một chút lại xuất thân hàn môn, nhưng trong nhà không có cơ thiếp, thậm chí cả nha đầu thông phòng cũng không có. Trong bốn năm đã đi từ chức Thái Bộc nhỏ bé đến vị trí kinh phủ Thông Phán, tất cả đều nhờ năng lực của chính mình, là người có thể tin tưởng.”
“Lục phẩm thông phán? Nếu muội muội đã để ý thì sao không tự mình gả qua đó đi?” Ngu Tư Vũ cười lạnh.
Ngu Tương liếc mắt nhìn nàng một cái, cơ bản không muốn quan tâm nữa, lão thái thái lại nổi giận, vỗ bàn nói: “Đủ rồi, đừng coi lòng tốt của Tương Nhi trở thành lòng lang dạ thú thế! Người này nếu không phải thân thích phía bên đại tẩu ta, còn cho người tới cửa cầu hôn, ta cũng sẽ không có ý định suy xét đâu.
Xong rồi, nếu ngươi thích ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng sau khi gả qua đó có bị ủy khuất cũng đừng có chạy về khóc lóc với ta. Trở về chuẩn bị gả đi.”
Tất cả đồ cưới còn phải dựa vào lão thái thái đặt mua, Ngu Tư Vũ không dám phân bua thêm, tuy phẫn nộ nhưng chỉ có thể cáo từ rời đi.
Lão thái thái lập tức cho người đi nghị thân, buổi chiều liền trao đổi canh thiếp, hôm sau đã tìm người xem xét, sau đó cảm thấy thích hợp liền lập hôn thư. Cứ như vậy, ngắn ngủn trong vòng một ngày rưỡi, việc hôn nhân của Ngu Tư Vũ định xong.
Rốt cuộc Ngu Tư Vũ vẫn không cam lòng, tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, Ngu Diệu Kỳ được nghe tin tức liền tự tay làm một hộp điểm tâm đến cửa thăm hỏi.
“Tốt xấu gì cũng phải ăn một ít đi, nháo loạn đến mức tổn hại bản thân thì cũng chỉ mình tỷ chịu khổ thôi, còn ai ở đây có thể đau lòng thay cho tỷ chứ?” Ngu Diệu Kỳ cầm một chiếc bánh quy xốp đưa đến bên môi Ngu Tư Vũ.
Rốt cuộc Ngu Tư Vũ cũng ăn một miếng, nén nước mắt thở dài: “Trong cái nhà này chỉ có muội là đối xử với ta tốt nhất. Sao muội muội không trở về trở về sớm hơn, hai tỷ muội chúng ta còn có thể gặp nhau lâu một ít.”
“Trở về sớm hay muộn thì có ý nghĩa gì sao? Dù sao muội cũng chỉ là người dư thừa .” Một câu ngắn ngủi của Ngu Diệu Kỳ đã khiến Ngu Tư Vũ nấc giọng khóc lớn, trong lúc nhất thời càng hận Ngu Tương và lão thái thái.
Ngay sau đó Ngu Diệu Kỳ lại mở miệng: “Tuy nói muội vừa trở về không lâu, vẫn chưa hiểu hết mọi việc trong phủ, đã có thể biết rõ với quyền thế của ca ca, kém nhất cũng có thể gả tỷ vào Bá phủ, Hầu phủ, thậm chí Công phủ, không ngờ bà nội lại tuyển chọn cho tỷ những người thấp kém đến mức không muốn nhìn đó?
Chẳng lẽ Ngu Tương không thể gả ra ngoài liền không muốn tỷ được gả vào chỗ tốt sao, sợ chọc vào nỗi đau của nàng ta sao? Đến tột cùng đại ca và bà nội có xem tỷ là người thân trong nhà không vậy? Có phải sau này muội cũng sẽ giống thế hay không?”
Nàng rất có tố chất trong cái trò châm ngòi khiêu khích, đang tính toán khiến cho Ngu Tư Vũ dù dã gả ra ngoài cũng phải hận thấu xương Ngu Tương như nàng, lại hận thấu Ngu Phẩm Ngôn, hận luôn cả lão thái thái mới tốt. Nói không chừng sau này lại có chỗ nàng có thể dùng được.
Quả nhiên Ngu Tư Vũ nghe xong giận tới cực điểm, lại sâu sắc cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên, ôm Ngu Diệu Kỳ khóc rống một lúc lâu.
Đúng tại lúc này, Khâu thị nâng làn váy vô cùng lo lắng chạy vào nhà, cũng không kịp hành lễ vấn an, vừa mở miêng liền gấp gáp: “Đại tiểu thư không hay rồi, Phương Chí Thần đang nháo loạn ngoài kia, nói là đã sớm trao đổi tín vật, lén định chung thân với người từ sớm rồi, lại tố cáo Hầu phủ chúng ta không tuân thủ danh dự, một nữ nhi lại gả hai nơi kìa! Lão phu nhân muốn người nhanh chóng chạy đến chính đường gặp ngài, ngừoi mau sửa soạn một chút đi!”
“Cái gì? Trao đổi tín vật, định chung thân, một nữ nhi gả hai nơi? Nói hưu nói vượn, không hề có chuyện như vậy!” Ngu Tư Vũ đột nhiên đứng lên hét, vì quá mức kinh hãi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi. Nhưng ngay sau đó, nhớ tới buổi tối hẹn hò tâm sự hôm áy, tất cả thần sắc phẫn nộ của nàng đều hóa thành chột dạ.
Cho dù chuyện trao đổi tín vật đó là giả, nhưng một câu lén định chung thân này lại không sai được, lúc ấy nàng thật sự có như vậy ý nghĩ đó trong đầu, lại vừa vặn để cho Ngu Tương bắt ngay tại trận. Trước mắt cho dù có một trăm cái mồm nàng cũng không có đường chối cãi!
Nhất thời nàng như lung lay sắp đổ, kinh hãi khôn xiết, được Ngu Diệu Kỳ nâng đỡ mới miễn cưỡng ổn định thân thể, lảo đảo chạy về phía chính viện. Ngu Diệu Kỳ thoáng cúi đầu, khóe môi xẹt qua, nâng lên một nụ cười giả tạo.
Cùng lúc đó, thủ phạm là hai mẹ con Phương gia vẫn đang huyên náo trước cửa. Bùi thị luôn miệng nói đã định hôn ước với Hầu, chỉ đợi ngày sau cầu hôn. Phương Chí Thần lại lấy ra một kiện yếm nhỏ màu hồng phấn, trên đó còn thêu cả khuê danh của Ngu Tư Vũ ra trước cho mọi người triển lãm, còn nói đây là vật đính ước chính tay Ngu Tư Vũ giao cho hắn, nhờ hắn cất giấu bên người
Nhất thời đám người vây xem cũng ồn ào sôi nổi, trong đầu phác họa lên vô số hình ảnh hương diễm, cũng vô cùng hiếu kì với của vị tiểu thư Hầu phủ phóng khoáng hết sức này.
Thị vệ canh giữ ngoài cửa phủ muốn tiến lên bắt lấy hai người, hai người vội vàng chạy về phía đám người, vừa chạy vừa kêu: “Ai chẳng biết Vĩnh Nhạc Hầu là người gian ác, giết người không chớp mắt ! Bị các ngươi bắt vào, hai mẹ con ta còn có thể sống mà bước ra khỏi cửa sao? Không đi, kiên quyết không đi!
Nếu Hầu phủ ngươi có thành ý liền tới nhà ta nghị hôn đi, định ra cọc hôn sự này cho rõ ràng, nếu không hôm khác hai mẹ con ta sẽ gõ trống khua chiên, tố cáo Hầu phủ các ngươi một nữ nhỉ gả hai nơi, là kẻ bại hoại đạo đức! Tạm thời chúng ta ở tiểu viện đối diện cao điếm Bách Hoa Tỉnh, các vị hương thân phụ lão xin hãy làm chứng cho chúng ta, nếu như hai mẹ con chúng ta chết oan chết uổng, nhất định là người của phủ Vĩnh Nhạc Hầu diệt khẩu ……”
Hai người vừa chạy trên đường vừa la hét, càng khiến mọi người đều chỉ trỏ về phía Hầu phủ nói hai ba câu. Hai gã thị vệ thấy thế đành phải bỏ đi ý định bắt người, trở về bẩm báo với lão phu nhân.
Ngu Tư Vũ vừa mới đặt chân vào cửa đã nghe lão thái thái lớn tiếng quát: “Đồ không biết liêm sỉ, còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Chân tay Ngu Tư Vũ mềm mềm nhũn liền quỳ sụp xuống, sau đó lại lết lên phía trước, vừa dập đầu vừa nhận tội: “Lão tổ tông, thật sự con không hề trao đổi tín vật với hắn, nhất định người phải tin tưởng con!”
“Không trao đổi tín vật, nhưng lén lút định chung thân là thật sao?” Sắc mặt lão thái thái xanh mét: “Ta đã sớm khuyên ngươi biết bao nhiêu lần, sao ngươi không bao giờ thèm nghe vào tai hả? Nếu ngươi chịu nghe lọt tai một hai câu của ta, làm sao có thể rơi vào kết cục như hôm nay? Đồ ngu xuẩn! Thể diện phủ Vĩnh Nhạc Hầu đều bị ngươi vứt hết rồi!” Dứt lời hung hăng đập chén trà lên mặt đất, dẫn đến một tiếng vang lớn trong phòng.
Ngu Diệu Kỳ vội vàng lui lại vài bước, trốn sau lưng Lâm thị, cúi đầu xuống, nhìn qua có vẻ vô cùng sợ hãi.
Ngu Tư Vũ cũng run cầm cập, kêu la: “Lão tổ tông, là tôn nữ bị quỷ mê tâm, con biết sai rồi, tuyệt đối người không thể gả con sang đó, nếu không……”
Còn chưa dứt lời, một lão bà tử rất nhanh chạy vào, bám vào bên tai lão thái thái, nhẹ giọng bẩm báo cái gì đó, vốn sắc mặt lão thái thái đã xanh mét dần dần trở nên vặn vẹo dữ tợn, sau khi vẫy bảo lão bà tử kia lui ra liền sau cắn răng cười rộ lên: “Được lắm, được lắm, quả nhiên là thứ nghiệt súc không biết liêm sỉ, mà ngay cả vật riêng tư bên người như kiện yếm cũng có thể đem đưa cho người ta!
Ngươi không biết sao, vừa rồi Phương Chí Thần lấy kiện yếm của ngươi ra cho già trẻ lớn bé trên phố ngắm nghía, không quá nửa ngày ngươi sẽ nổi danh rồi! Giờ thì ngươi vui vẻ chưa hả?”
Ngu Tư Vũ nghe xong lời này, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều bốc hết lên đầu, dường như tất cả những lời thanh minh nàng chuẩn bị nói ra đều bị bóp nát không còn một chữ, lập tức nhảy dựng lên hét lớn: “Cái gì mà kiện yếm? Tôn nữ chưa từng đưa cho hắn kiện yếm nào cả? Lão tổ tông, hắn muốn hãm hại con!
Nói lý ra con chỉ gặp hắn có một lần, cũng chỉ nói sơ mấy câu, cơ bản không hề đưa cho hắn bất cứ thứ gì!”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt như trút được gánh nặng, vội vàng tiến lên ôm lấy chân lão thái thái rồi mở miệng: “Đêm đó Ngu Tương cũng có ở đó, đến tột cùng tình hình của con và Phương Chí Thần lúc đó ra sao, Ngu Tương là người rõ ràng nhất. Lão tổ tông, ngài gọi Ngu Tương đến hỏi một chút sẽ rõ, người mau cho người gọi nàng đến đây đi!”
Đêm đó quả thật nàng có chuẩn bị tín vật muốn tặng cho Phương Chí Thần, nhưng cũng chỉ là một khối ngọc bội thượng hạng mà thôi, cũng không phải kiện yếm nào cả. Nếu không có Ngu Tương xuất hiện đúng lúc, nàng đã sớm tặng cho hắn, hiện giờ nghĩ lại mới thấy quả nhiên trong cái rủi có cái may. Chỉ một chút nữa, Ngu Tương đến đây nói rõ là xong!
Nghĩ đến đây, tảng đá lớn vừa được buống xuống trong lòng Ngu Tư Vũ lại bắt đầu nâng cao thêm, trong lòng hối hận vì sao trước đó lại đối nghịch với Ngu Tương. Nếu nàng ghi hận với mình, hôm nay chỉ cần tùy ý nói ra hai câu liền có thể đánh mình rớt xuống vực sâu.
Lão thái thái nâng chân đá văng nàng ra, hừ lạnh nói: “Tìm Tương Nhi tới làm cái gì? Bẩn lỗ tai nàng sao? Ngươi ngại người biết chuyện gièm pha của ngươi còn chưa đủ nhiều phải không?!”
Ngu Tư Vũ ngã ngồi xuống, trong lúc nhất thời tâm như tro tàn, lại không ngờ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe lăn chuyển động, sau đó là một giọng nói trong veo vang lên: “Tương Nhi không báo trước mà đến, mong bà nội thứ tội.”
Được hai ma ma khỏe mạnh đẩy đến trước mặt lão thái thái, nàng cũng không nói câu nào dư thừa, chỉ trần thuật: “Nếu tỷ tỷ muốn ta làm chứng, con liền làm chứng. Đêm đó tỷ tỷ chỉ nói mấy câu với Phương Chí Thần, vẫn chưa trao đổi tín vật, về phần lén định chung thân, cũng có chút ý tứ như vậy đấy, lại vừa vặn bị con phá hư, cho nên chưa định thành.
Lần này Phương Chí Thần chính là mượn việc hủy hoại danh dự của tỷ tỷ để kéo Hầu phủ chúng ta đổ theo, từng hành vi động tác đều khiến người ta khinh thường. Bà nội, tuyệt đối không thể gả tỷ tỷ cho người như vậy.”
Ngu Tư Vũ nghe xong ngây người, vô luận thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngu Tương sẽ nói chuyện vì mình.
Ngu Diệu Kỳ bấm Lâm thị một cái, Lâm thị như từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi mở miệng: “Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã nháo loạn đến mức này, nếu không chịu gả Tư Vũ qua đó thì làm sao có thể nén êm việc này xuống? Chẳng lẽ thât sự kéo hai mẹ con kia ra giết sao?
Khắp cả kinh thành này đều đang nhìn chằm chằm vào Hầu phủ chúng ta, nếu hai người bọn chúng xảy ra chuyện, chẳng phải Ngôn Nhi sẽ bị đám ngôn quan công kích sao? Hiện giờ chúng ta không thể động đến bọn chúng, còn phải bảo vệ tốt cho bọn chúng nữa kìa, trong thời gian ngắn nhất phải giả quyết cho tốt việc này. Về phần Tư Vũ trong sạch hay không, hiện giờ có tranh cãi hay lí luận gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Lâm thị nói rất có đạo lý, lão thái thái lộ ra vẻ mặt trầm tư, Ngu Tương cũng không nói thêm, trong sảnh chỉ còn lại tiếng hít thở ngày càng dồn dập của Ngu Tư Vũ.
Nàng lê gối tiến lên, giãy dụa nói: “Không, lão tổ tông, ngừoi không thể gả tôn nữ cho hắn được! Ngừoi đừng quên, con vừa mới mới đính thân, cũng là người đã có phu gia, phu gia của ta còn có thân thiết với ngừoi kìa, người phải giải thích cho bọn họ thế nào đây?”
Lời vừa nói ra, Vãn Thu đã cầm một xấp giấy nhỏ tiến vào, lắp bắp hồi bẩm: “Lão…lão phu nhân, Lý gia trả hôn thư và canh thiếp của đại tiểu thư trở về, nói là, nói là con dâu như vậy nhà bọn họ không dám nhận, sợ bẩn cửa.”
Ngu Tư Vũ như bị sét đánh, hoàn toàn không có lời nào để nói, giống như một con cá sông rơi vào bãi bùn hấp hối, liều mạng giãy giụa trong đống bùn muốn tìm mọt cơ hội sống sót trong không khí.
Đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ khiến cả căn phòng như nứt ra, cũng là Ngu Tương không chút lưu tình trào phúng, bẻ gãy nhành cây cứu cánh của nàng, biết vậy chẳng làm: “Nhìn xem ánh mắt của tỷ tỷ tốt kiểu gì chứ, đầu tiên là một kẻ ti bỉ vô sỉ, không từ thủ đoạn; Sau đó là một kẻ bội bạc, bỏ đá xuống giếng. Sớm nói với ngươi đừng bị phú quý trước mắt làm mờ mịt, sao ngươi mãi không nghe? Rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng là do bản thân tỷ tỷ tự chọn. Đáng thương, thật đáng buồn, nhưng cũng đáng giận……”
Năm nay người này vừa mới hai mươi, đã làm xong lễ đội mũ, trước đó cũng có tham gia hai lần khoa cử, đều không thi đậu, nhưng diện mạo lại vô cùng phong lưu, tuấn dật. Có phụ thân là quan tế rượu Quốc Tử Giám, mặc dù không có thực quyền nhưng cũng rất thanh quý.
Tài hoa của người này cũng là nhất đẳng trong toàn bộ những người được chọn, nếu không phải có chút thân thích cùng lão thái thái, lại là dòng dõi thư hương, tất nhiên lão thái thái sẽ không liệt hắn liệt vào đối tượng xem xét. Nhưng cố tình là Ngu Tư Vũ lại lựa chọn hắn, nguyên nhân dù không phải vì chút tài hoa nhỏ của hắn, cũng chính là vì diện mạo anh tuấn vô cùng, gia thế cũng rất hiển hách. Chung quy bộ dáng kia của nàng cũng không thể thoát khỏi mê muội, suy nghĩ xong cũng chỉ có thể nhận xét một chữ “đen thui”.
Lão thái thái liếc nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng tiếp nhận quyển tập, u ám thở dài: “Được, nếu đã chọn trúng hắn, ta sẽ cho người tới cửa nghị thân.”
Ngu Tương nghiêng qua bên cạnh lão thái thái, vừa lật sang trang khác vừa nói:“Người này không tốt, vừa xong lễ đội mũ liền có cơ thiếp thành đàn trong phủ, bằng với cái đầu gỗ của Ngu Tư Vũ, còn không bị hành hạ đến chết sao? Người này mới tốt, tuy rằng lớn tuổi một chút lại xuất thân hàn môn, nhưng trong nhà không có cơ thiếp, thậm chí cả nha đầu thông phòng cũng không có. Trong bốn năm đã đi từ chức Thái Bộc nhỏ bé đến vị trí kinh phủ Thông Phán, tất cả đều nhờ năng lực của chính mình, là người có thể tin tưởng.”
“Lục phẩm thông phán? Nếu muội muội đã để ý thì sao không tự mình gả qua đó đi?” Ngu Tư Vũ cười lạnh.
Ngu Tương liếc mắt nhìn nàng một cái, cơ bản không muốn quan tâm nữa, lão thái thái lại nổi giận, vỗ bàn nói: “Đủ rồi, đừng coi lòng tốt của Tương Nhi trở thành lòng lang dạ thú thế! Người này nếu không phải thân thích phía bên đại tẩu ta, còn cho người tới cửa cầu hôn, ta cũng sẽ không có ý định suy xét đâu.
Xong rồi, nếu ngươi thích ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng sau khi gả qua đó có bị ủy khuất cũng đừng có chạy về khóc lóc với ta. Trở về chuẩn bị gả đi.”
Tất cả đồ cưới còn phải dựa vào lão thái thái đặt mua, Ngu Tư Vũ không dám phân bua thêm, tuy phẫn nộ nhưng chỉ có thể cáo từ rời đi.
Lão thái thái lập tức cho người đi nghị thân, buổi chiều liền trao đổi canh thiếp, hôm sau đã tìm người xem xét, sau đó cảm thấy thích hợp liền lập hôn thư. Cứ như vậy, ngắn ngủn trong vòng một ngày rưỡi, việc hôn nhân của Ngu Tư Vũ định xong.
Rốt cuộc Ngu Tư Vũ vẫn không cam lòng, tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, Ngu Diệu Kỳ được nghe tin tức liền tự tay làm một hộp điểm tâm đến cửa thăm hỏi.
“Tốt xấu gì cũng phải ăn một ít đi, nháo loạn đến mức tổn hại bản thân thì cũng chỉ mình tỷ chịu khổ thôi, còn ai ở đây có thể đau lòng thay cho tỷ chứ?” Ngu Diệu Kỳ cầm một chiếc bánh quy xốp đưa đến bên môi Ngu Tư Vũ.
Rốt cuộc Ngu Tư Vũ cũng ăn một miếng, nén nước mắt thở dài: “Trong cái nhà này chỉ có muội là đối xử với ta tốt nhất. Sao muội muội không trở về trở về sớm hơn, hai tỷ muội chúng ta còn có thể gặp nhau lâu một ít.”
“Trở về sớm hay muộn thì có ý nghĩa gì sao? Dù sao muội cũng chỉ là người dư thừa .” Một câu ngắn ngủi của Ngu Diệu Kỳ đã khiến Ngu Tư Vũ nấc giọng khóc lớn, trong lúc nhất thời càng hận Ngu Tương và lão thái thái.
Ngay sau đó Ngu Diệu Kỳ lại mở miệng: “Tuy nói muội vừa trở về không lâu, vẫn chưa hiểu hết mọi việc trong phủ, đã có thể biết rõ với quyền thế của ca ca, kém nhất cũng có thể gả tỷ vào Bá phủ, Hầu phủ, thậm chí Công phủ, không ngờ bà nội lại tuyển chọn cho tỷ những người thấp kém đến mức không muốn nhìn đó?
Chẳng lẽ Ngu Tương không thể gả ra ngoài liền không muốn tỷ được gả vào chỗ tốt sao, sợ chọc vào nỗi đau của nàng ta sao? Đến tột cùng đại ca và bà nội có xem tỷ là người thân trong nhà không vậy? Có phải sau này muội cũng sẽ giống thế hay không?”
Nàng rất có tố chất trong cái trò châm ngòi khiêu khích, đang tính toán khiến cho Ngu Tư Vũ dù dã gả ra ngoài cũng phải hận thấu xương Ngu Tương như nàng, lại hận thấu Ngu Phẩm Ngôn, hận luôn cả lão thái thái mới tốt. Nói không chừng sau này lại có chỗ nàng có thể dùng được.
Quả nhiên Ngu Tư Vũ nghe xong giận tới cực điểm, lại sâu sắc cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên, ôm Ngu Diệu Kỳ khóc rống một lúc lâu.
Đúng tại lúc này, Khâu thị nâng làn váy vô cùng lo lắng chạy vào nhà, cũng không kịp hành lễ vấn an, vừa mở miêng liền gấp gáp: “Đại tiểu thư không hay rồi, Phương Chí Thần đang nháo loạn ngoài kia, nói là đã sớm trao đổi tín vật, lén định chung thân với người từ sớm rồi, lại tố cáo Hầu phủ chúng ta không tuân thủ danh dự, một nữ nhi lại gả hai nơi kìa! Lão phu nhân muốn người nhanh chóng chạy đến chính đường gặp ngài, ngừoi mau sửa soạn một chút đi!”
“Cái gì? Trao đổi tín vật, định chung thân, một nữ nhi gả hai nơi? Nói hưu nói vượn, không hề có chuyện như vậy!” Ngu Tư Vũ đột nhiên đứng lên hét, vì quá mức kinh hãi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi. Nhưng ngay sau đó, nhớ tới buổi tối hẹn hò tâm sự hôm áy, tất cả thần sắc phẫn nộ của nàng đều hóa thành chột dạ.
Cho dù chuyện trao đổi tín vật đó là giả, nhưng một câu lén định chung thân này lại không sai được, lúc ấy nàng thật sự có như vậy ý nghĩ đó trong đầu, lại vừa vặn để cho Ngu Tương bắt ngay tại trận. Trước mắt cho dù có một trăm cái mồm nàng cũng không có đường chối cãi!
Nhất thời nàng như lung lay sắp đổ, kinh hãi khôn xiết, được Ngu Diệu Kỳ nâng đỡ mới miễn cưỡng ổn định thân thể, lảo đảo chạy về phía chính viện. Ngu Diệu Kỳ thoáng cúi đầu, khóe môi xẹt qua, nâng lên một nụ cười giả tạo.
Cùng lúc đó, thủ phạm là hai mẹ con Phương gia vẫn đang huyên náo trước cửa. Bùi thị luôn miệng nói đã định hôn ước với Hầu, chỉ đợi ngày sau cầu hôn. Phương Chí Thần lại lấy ra một kiện yếm nhỏ màu hồng phấn, trên đó còn thêu cả khuê danh của Ngu Tư Vũ ra trước cho mọi người triển lãm, còn nói đây là vật đính ước chính tay Ngu Tư Vũ giao cho hắn, nhờ hắn cất giấu bên người
Nhất thời đám người vây xem cũng ồn ào sôi nổi, trong đầu phác họa lên vô số hình ảnh hương diễm, cũng vô cùng hiếu kì với của vị tiểu thư Hầu phủ phóng khoáng hết sức này.
Thị vệ canh giữ ngoài cửa phủ muốn tiến lên bắt lấy hai người, hai người vội vàng chạy về phía đám người, vừa chạy vừa kêu: “Ai chẳng biết Vĩnh Nhạc Hầu là người gian ác, giết người không chớp mắt ! Bị các ngươi bắt vào, hai mẹ con ta còn có thể sống mà bước ra khỏi cửa sao? Không đi, kiên quyết không đi!
Nếu Hầu phủ ngươi có thành ý liền tới nhà ta nghị hôn đi, định ra cọc hôn sự này cho rõ ràng, nếu không hôm khác hai mẹ con ta sẽ gõ trống khua chiên, tố cáo Hầu phủ các ngươi một nữ nhỉ gả hai nơi, là kẻ bại hoại đạo đức! Tạm thời chúng ta ở tiểu viện đối diện cao điếm Bách Hoa Tỉnh, các vị hương thân phụ lão xin hãy làm chứng cho chúng ta, nếu như hai mẹ con chúng ta chết oan chết uổng, nhất định là người của phủ Vĩnh Nhạc Hầu diệt khẩu ……”
Hai người vừa chạy trên đường vừa la hét, càng khiến mọi người đều chỉ trỏ về phía Hầu phủ nói hai ba câu. Hai gã thị vệ thấy thế đành phải bỏ đi ý định bắt người, trở về bẩm báo với lão phu nhân.
Ngu Tư Vũ vừa mới đặt chân vào cửa đã nghe lão thái thái lớn tiếng quát: “Đồ không biết liêm sỉ, còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Chân tay Ngu Tư Vũ mềm mềm nhũn liền quỳ sụp xuống, sau đó lại lết lên phía trước, vừa dập đầu vừa nhận tội: “Lão tổ tông, thật sự con không hề trao đổi tín vật với hắn, nhất định người phải tin tưởng con!”
“Không trao đổi tín vật, nhưng lén lút định chung thân là thật sao?” Sắc mặt lão thái thái xanh mét: “Ta đã sớm khuyên ngươi biết bao nhiêu lần, sao ngươi không bao giờ thèm nghe vào tai hả? Nếu ngươi chịu nghe lọt tai một hai câu của ta, làm sao có thể rơi vào kết cục như hôm nay? Đồ ngu xuẩn! Thể diện phủ Vĩnh Nhạc Hầu đều bị ngươi vứt hết rồi!” Dứt lời hung hăng đập chén trà lên mặt đất, dẫn đến một tiếng vang lớn trong phòng.
Ngu Diệu Kỳ vội vàng lui lại vài bước, trốn sau lưng Lâm thị, cúi đầu xuống, nhìn qua có vẻ vô cùng sợ hãi.
Ngu Tư Vũ cũng run cầm cập, kêu la: “Lão tổ tông, là tôn nữ bị quỷ mê tâm, con biết sai rồi, tuyệt đối người không thể gả con sang đó, nếu không……”
Còn chưa dứt lời, một lão bà tử rất nhanh chạy vào, bám vào bên tai lão thái thái, nhẹ giọng bẩm báo cái gì đó, vốn sắc mặt lão thái thái đã xanh mét dần dần trở nên vặn vẹo dữ tợn, sau khi vẫy bảo lão bà tử kia lui ra liền sau cắn răng cười rộ lên: “Được lắm, được lắm, quả nhiên là thứ nghiệt súc không biết liêm sỉ, mà ngay cả vật riêng tư bên người như kiện yếm cũng có thể đem đưa cho người ta!
Ngươi không biết sao, vừa rồi Phương Chí Thần lấy kiện yếm của ngươi ra cho già trẻ lớn bé trên phố ngắm nghía, không quá nửa ngày ngươi sẽ nổi danh rồi! Giờ thì ngươi vui vẻ chưa hả?”
Ngu Tư Vũ nghe xong lời này, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều bốc hết lên đầu, dường như tất cả những lời thanh minh nàng chuẩn bị nói ra đều bị bóp nát không còn một chữ, lập tức nhảy dựng lên hét lớn: “Cái gì mà kiện yếm? Tôn nữ chưa từng đưa cho hắn kiện yếm nào cả? Lão tổ tông, hắn muốn hãm hại con!
Nói lý ra con chỉ gặp hắn có một lần, cũng chỉ nói sơ mấy câu, cơ bản không hề đưa cho hắn bất cứ thứ gì!”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt như trút được gánh nặng, vội vàng tiến lên ôm lấy chân lão thái thái rồi mở miệng: “Đêm đó Ngu Tương cũng có ở đó, đến tột cùng tình hình của con và Phương Chí Thần lúc đó ra sao, Ngu Tương là người rõ ràng nhất. Lão tổ tông, ngài gọi Ngu Tương đến hỏi một chút sẽ rõ, người mau cho người gọi nàng đến đây đi!”
Đêm đó quả thật nàng có chuẩn bị tín vật muốn tặng cho Phương Chí Thần, nhưng cũng chỉ là một khối ngọc bội thượng hạng mà thôi, cũng không phải kiện yếm nào cả. Nếu không có Ngu Tương xuất hiện đúng lúc, nàng đã sớm tặng cho hắn, hiện giờ nghĩ lại mới thấy quả nhiên trong cái rủi có cái may. Chỉ một chút nữa, Ngu Tương đến đây nói rõ là xong!
Nghĩ đến đây, tảng đá lớn vừa được buống xuống trong lòng Ngu Tư Vũ lại bắt đầu nâng cao thêm, trong lòng hối hận vì sao trước đó lại đối nghịch với Ngu Tương. Nếu nàng ghi hận với mình, hôm nay chỉ cần tùy ý nói ra hai câu liền có thể đánh mình rớt xuống vực sâu.
Lão thái thái nâng chân đá văng nàng ra, hừ lạnh nói: “Tìm Tương Nhi tới làm cái gì? Bẩn lỗ tai nàng sao? Ngươi ngại người biết chuyện gièm pha của ngươi còn chưa đủ nhiều phải không?!”
Ngu Tư Vũ ngã ngồi xuống, trong lúc nhất thời tâm như tro tàn, lại không ngờ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe lăn chuyển động, sau đó là một giọng nói trong veo vang lên: “Tương Nhi không báo trước mà đến, mong bà nội thứ tội.”
Được hai ma ma khỏe mạnh đẩy đến trước mặt lão thái thái, nàng cũng không nói câu nào dư thừa, chỉ trần thuật: “Nếu tỷ tỷ muốn ta làm chứng, con liền làm chứng. Đêm đó tỷ tỷ chỉ nói mấy câu với Phương Chí Thần, vẫn chưa trao đổi tín vật, về phần lén định chung thân, cũng có chút ý tứ như vậy đấy, lại vừa vặn bị con phá hư, cho nên chưa định thành.
Lần này Phương Chí Thần chính là mượn việc hủy hoại danh dự của tỷ tỷ để kéo Hầu phủ chúng ta đổ theo, từng hành vi động tác đều khiến người ta khinh thường. Bà nội, tuyệt đối không thể gả tỷ tỷ cho người như vậy.”
Ngu Tư Vũ nghe xong ngây người, vô luận thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngu Tương sẽ nói chuyện vì mình.
Ngu Diệu Kỳ bấm Lâm thị một cái, Lâm thị như từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi mở miệng: “Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã nháo loạn đến mức này, nếu không chịu gả Tư Vũ qua đó thì làm sao có thể nén êm việc này xuống? Chẳng lẽ thât sự kéo hai mẹ con kia ra giết sao?
Khắp cả kinh thành này đều đang nhìn chằm chằm vào Hầu phủ chúng ta, nếu hai người bọn chúng xảy ra chuyện, chẳng phải Ngôn Nhi sẽ bị đám ngôn quan công kích sao? Hiện giờ chúng ta không thể động đến bọn chúng, còn phải bảo vệ tốt cho bọn chúng nữa kìa, trong thời gian ngắn nhất phải giả quyết cho tốt việc này. Về phần Tư Vũ trong sạch hay không, hiện giờ có tranh cãi hay lí luận gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Lâm thị nói rất có đạo lý, lão thái thái lộ ra vẻ mặt trầm tư, Ngu Tương cũng không nói thêm, trong sảnh chỉ còn lại tiếng hít thở ngày càng dồn dập của Ngu Tư Vũ.
Nàng lê gối tiến lên, giãy dụa nói: “Không, lão tổ tông, ngừoi không thể gả tôn nữ cho hắn được! Ngừoi đừng quên, con vừa mới mới đính thân, cũng là người đã có phu gia, phu gia của ta còn có thân thiết với ngừoi kìa, người phải giải thích cho bọn họ thế nào đây?”
Lời vừa nói ra, Vãn Thu đã cầm một xấp giấy nhỏ tiến vào, lắp bắp hồi bẩm: “Lão…lão phu nhân, Lý gia trả hôn thư và canh thiếp của đại tiểu thư trở về, nói là, nói là con dâu như vậy nhà bọn họ không dám nhận, sợ bẩn cửa.”
Ngu Tư Vũ như bị sét đánh, hoàn toàn không có lời nào để nói, giống như một con cá sông rơi vào bãi bùn hấp hối, liều mạng giãy giụa trong đống bùn muốn tìm mọt cơ hội sống sót trong không khí.
Đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ khiến cả căn phòng như nứt ra, cũng là Ngu Tương không chút lưu tình trào phúng, bẻ gãy nhành cây cứu cánh của nàng, biết vậy chẳng làm: “Nhìn xem ánh mắt của tỷ tỷ tốt kiểu gì chứ, đầu tiên là một kẻ ti bỉ vô sỉ, không từ thủ đoạn; Sau đó là một kẻ bội bạc, bỏ đá xuống giếng. Sớm nói với ngươi đừng bị phú quý trước mắt làm mờ mịt, sao ngươi mãi không nghe? Rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng là do bản thân tỷ tỷ tự chọn. Đáng thương, thật đáng buồn, nhưng cũng đáng giận……”
/131
|