Vì một trận đại náo xảy ra ở Tử Hướng các, danh tiếng của Ngu Tương lại thêm nổi khắp kinh thành. Ấn tượng của chủ mẫu tông phụ các nhà đối với nàng đã thay đổi rất nhiều, đều nói nàng là người có năng lực, đủ sức quản lý chống đỡ tốt nhà cửa, nếu là nam nhi, chắc chắn sẽ lại là một ‘Ngu Phẩm Ngôn’ khác.
Đám khuê tú lại hoàn toàn trái ngược, đa số đều sợ hãi nàng thêm, trong đầu càng không có ý niệm muốn kết bạn cùng.
Ngu Tương là kiểu người luôn làm theo ý mình, thoải mái không kềm chế, vẫn chưa để lời đồn đãi ở trong lòng, hôm nay ngủ thẳng qua giờ Tỵ một khắc mới khoan thai tỉnh dậy, thay đổi một bộ trang phục bách hợp mềm mại nhẹ nhàng, ngồi trước chiếc gương thủy ngân vừa mua trang điểm ăn diện.
Tuy gương đồng được mài bóng loáng, soi vào lại vẫn có một chút sai lệch, hình ảnh trong ấy lại còn bị ngả sang màu vàng đồng, nhìn qua cứ như cách một tầng vải dệt, có cảm giác kìm nén rất khó chịu. Gương thủy ngân lại hoàn toàn khác, chẳng những hình ảnh chân thật, tất cả sắc thái của bản thân đều được phản lại một cách sinh động như in, nhìn vào lại sáng trưng, thật sự rất cần thiết.
Ngu Tương vừa thoa nước dây mướp tự chế lên mặt, vừa chuyển động khuôn mặt cẩn thận đánh giá bản thân, trong miệng liền ê a ngâm nga: “Nàng đẹp như vậy, nàng quyến rũ như vậy. Nàng đẹp như vậy, đẹp, đẹp, muội muội. Nàng là nụ hoa giữa trời đông giá rét, nàng là Tây Thi đảo loạn xuân thủy, nàng là thiên sứ ban phát ân huệ, nàng là bảo bối sủng ái của ta. Tất cả những điều bi thương trong thế gian đều bị nàng phá hủy, nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say……”
Giai điệu đã kỳ quái thì thôi, ca từ lại tự kỷ vô cùng thê thảm, hơn nữa nàng lúc thì nhíu mày, lúc lại nhăn mũi, lúc lại vỗ lấy hai gò má, có lúc lại chu môi làm bộ muốn hôn, bộ dáng kỳ quái khiến người ta rất muốn cười.
Khuôn mặt Liễu Lục đã thê thảm xanh lét, nàng đã sớm quen với việc chủ tử bỗng nhiên lên cơn điên, nhưng xin thương xót dùm đi, một người ngưu cao mã đại như Hầu gia đang đứng trước cửa, ngài cũng nhìn không thấy sao? Quả nhiên thời điểm soi gương thì chủ tử chỉ nhìn thấy chính mình.
Ngu Phẩm Ngôn dựa người lên khung cửa, xem xét muội muội đang tinh quái rồi mỉm cười. Nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say…… Thật sự hắn đã sớm say.
Thoa xong tuyết phu cao, Ngu Tương soi vào gương bắt đầu vẽ mày, vẽ vẽ rồi lại thoáng nhìn khe rãnh sâu giữa đôi tuyết lê khiến người ta kiêu ngạo, rốt cuộc lại vươn ngón tay kéo áo xuống một chút, nhìn vào gương tự thưởng thức.
Rốt cuộc Liễu Lục nhịn không được , kịch liệt ho khan, khiến Hầu gia lạnh lùng liếc nàng một cái.
“Ca ca, huynh đến sớm thế? Mau tới giúp muội vẽ mày đi.” Chỉ lộ một chút mà thôi, đối với người xuyên qua từng mặc bikini như Ngu Tương mà nói cũng chẳng có gì, nàng tự nhiên như thường khép áo ngoài lại, nhìn ca ca cười rực rỡ ngoắc tay.
Ngu Phẩm Ngôn lững thững đi qua, không nhận lấy bút than, ngược lại khàn giọng hỏi: “Hôm nay chuẩn bị đi chỗ nào?”
Làm sao Ngu Tương lại không biết ngụ ý của hắn, vội vàng lắc đầu nói: “Là sinh thần của mẫu thân Kiều Kiều, mời muội đến dự yến. Ca ca yên tâm, muội chỉ đợi ở bên trong viện, không đi chỗ nào khac, cũng không gặp nam nhân bên ngoài .” Vừa giải thích vừa cố che mặt, sợ ca ca sẽ xóa sạch lớp trang điểm mình vừa tốn công làm ra.
Nghe vậy Ngu Phẩm Ngôn mới nhận lấy bút than, tỉ mỉ tô lên hàng chân mày nhạt và có thần thái của nàng, vẽ xong lại nâng cằm nàng lên ngắm nghĩa một lúc lâu, sau đó cúi người cùng nàng nhìn về phía gương thủy ngân.
Trong gương hiện lên hai khuôn mặt giống nhau năm phần, một người minh diễm vô song, người kia lại tuấn mỹ vô trù. Ngu Tương nhìn xong sửng sốt, nâng cằm than thở nói: “Ca ca, bộ dáng của chúng ta thật giống nhau nè! Chẳng lẽ đây là tướng vợ chồng trong truyền thuyết?”
Ngu Phẩm Ngôn hiển nhiên bị nàng lấy lòng, cười nhẹ hôn lên đầu nàng một cái, ăn vào một miệng đầy hương sen, sau đó dính một chút son, nhẹ nhàng thoa lên hai gò má nàng.
Động tác của hắn rất thành thạo, phác hoạ tinh xảo, có thể thấy được hắn đã trang điểm cho muội muội không phải chỉ một hai lần, thoa xong má hồng lại chọn một chút mỡ son màu hông nhạt, khoan thai nhuộm lên đôi môi mềm mại của ở muội muội. Nhuộm môi xong, đầu ngón tay còn dính lại một chút, hắn đang muốn dùng khăn tay lau đi, lại bị Ngu Tương ngậm vào miệng trước một bước, dùng đầu lưỡi cuốn đi chút son môi làm từ cánh hoa đào trộn lẫn với sáp ong ngọt ngào, cuối cùng híp đôi mắt đẹp trở về chỗ cũ.
Một ngọn lửa từ đầu ngón tay chui xuống thân dưới, đôi mắt Ngu Phẩm Ngôn lập tức tối đen, bắn ra một tia hung quang lại nhanh chóng thu về, hầu kết bị kích thích một chút. Nếu không có phải vẫn chưa đến lúc làm rõ, hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi luôn tiểu nha đầu này.
Liễu Lục ôm mặt quay đầu, không đành lòng nhìn thêm, thầm nghĩ đừng trách vì sao Hầu gia động tâm, chỉ có thể đổ thừa chủ tử quá câu dẫn người ta mà thôi.
Ngu Tương ăn xong son môi liền cười hì hì quay sang mở hộp trang điểm, vô tâm vô phế nói: “Ca ca chọn giúp muội một đóa hoa điền đi.”
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay liếm sạch một ít ngước bọt của muội muội còn dính trên đầu ngón tay, lúc này mới cúi người chọn hoa điền.
———————————————-
Ước chừng Ngu Tương chuẩn bị mất một canh giờ, gần đến giờ ra cửa mới phát hiện Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ đang đứng chờ ở trước xe ngựa. Lâm thị vốn định tổ chức một yến hội long trọng để giới thiệu nữ nhi với chủ mẫu cùng khuê tú các nhà, lại bị lão thái thái phủ quyết, vì muốn nữ nhi có thể đứng vững gót chân ở kinh thành, nàng không thể không mặt dày đi níu lấy Ngu Tương.
Thiếu xã giao sẽ chặn mất đường đi sau này của nữ nhi, bà cũng không còn cách nào khác.
Ngu Tương cũng không nói cái gì, chỉ là dù có nói gì cũng không chịu đi chung xe với Ngu Diệu Kỳ. Hai người phân chia ngồi trên hai xe ngựa tới Phạm phủ, Lâm thị tiến đến ôn chuyện với Phạm phu nhân, Ngu Diệu Kỳ và Ngu Tương được hạ phó dẫn ra phía sau hoa viên chơi đùa với đám quý nữ dự tiệc.
Thấy Ngu Tương, các vị quý nữ giống như thủy triều đồng loạt tách ra tạo một lối đi thẳng cho nàng, trên mặt mang theo đủ loại biểu cảm: sợ hãi, kiêng kị, phòng bị… Phạm Kiều Kiều đã sớm phiền chết với đám người luôn bám theo mình, thấy bạn tốt đến vội vàng chạy như điên lên đón.
“Nghe nói ngươi bị người ta ném trứng thối?” Vị này cũng là người không thể quản cái miệng mình.
“Đúng vậy, cả đầu tóc dính đầy lòng đỏ lòng trắng trứng, ghê tởm chết đi được.” Ngu Tương vuốt vuốt tóc mai.
“Hiện giờ Chu thị còn đang bị nhốt trong lao, Hoàng thượng thu hồi thánh ý, đày tất cả mười ba người trong nhà bà ta, ít ngày nữa sẽ phải rời khỏi kinh thành. cấp dưới của đại ca ta phụ trách áp giải lần này, muốn ta giúp ngươi chiếu cố bọn họ một chút hay không?”
“Người hiểu ta chỉ có Kiều Kiều mà thôi!” Ngu Tương ôm vòng eo tráng kiện của bạn tốt lắc lắc.
Sắc mặt Phạm Kiều Kiều đỏ hồng dữ dội, hào sảng cao giọng cười. Vì thanh danh của hai người các nàng đã là một đống hỗn độn, ít có khuê tú dám tiếp cận, những lời nói này trừ Ngu Diệu Kỳ ra cũng không có ai nghe thấy. Cả nhà lưu đày đã đủ khổ rồi, nếu trên đường lại bị binh sĩ làm khó dễ, cũng không biết có thể còn sống đến chỗ lưu đày hay không. Nghĩ như vậy , Ngu Diệu Kỳ lại càng lĩnh hội sâu sắc sự ngoan độc của Ngu Tương.
Nàng không thể không thừa nhận, càng hiểu biết về Ngu Tương, nàng lại càng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà nàng cùng Ngu Tương là kẻ thù trời sinh, dù có sợ hãi đến đâu cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Chỉ có khi nàng ta chết, nàng mới có thể trải qua những ngày sống yên ổn.
Suy nghĩ xong, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy bị vài vị quý nữ vây quanh bên cạnh Thường Nhã Phù, ánh mắt vi thiểm.
Hiển nhiên Phạm Kiều Kiều cũng thấy Thường Nhã Phù, chỉ chỉ nói: “Xem xem, Thường Nhã Phù cũng đến đây kìa. Nghe nói ngày nàng được trừ phục ấy ngươi và nàng xảy ra tranh chấp, nàng bị ngươi mắng thiếu chút nữa phải treo cổ tự tử tự sát, vì thế mới chủ động lui hôn với ca ca ngươi. Tương Nhi, ngươi quả nhiên là giỏi mắng người, cả kinh thành này không có địch thủ!” Vừa nói vừa dựng thẳng ngón tay cái lên ra vẻ kính nể.
Bị người ta mắng vài câu đã muốn treo cổ tự tử tự sát, nếu việc này đặt ở trên người kẻ khác có lẽ sẽ có chút khó hiểu, nhưng đặt trên người Ngu Tương lại không có ai hoài nghi. Quý nữ trong kinh bị nàng mắng đến khóc đã là chuyện thường xảy ra, bị nàng mắng đến mức không dám gặp người cũng không phải hiếm, còn lúc nào nàng lười chẳng muốn mở miệng sẽ lập tức nâng tay vung roi quất kẻ đó.
Nàng vừa được mười bốn tuổi cũng mới chỉ kết giao với hai người bạn tốt, một người là Phạm Kiều Kiều, một người là Cửu công chúa, lại đều là những người không thể đắc tội. Bên ngoài thì các quý nữ tỏ vẻ khinh thường Ngu Tương, kì thật người nào mà chẳng có chút ghen ghét trong lòng?
Nàng quả thật là người bị liệt hai chân, là một phế nhân, nhưng nàng vẫn sống thoải mái, có khi còn thoải mái hơn bất cứ ai khác, tự tại hơn bất cứ ai khác. Bởi vì thân thể không trọn vẹn, Ngu lão thái thái cũng không dám lấy lễ giáo thế tục trói buộc nàng, lúc nàng vui vẻ là có thể cười to, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp; Lúc bi thương buồn bã liền có thể khóc lớn, thoải mái khóc đến mắt sưng đỏ; Lúc phẫn nộ có thể chửi ầm lên nâng tay đánh người, cho dù có đắc tội với ai, tự nhiên sẽ có huynh trưởng quyền thế ngập trời xử lý giúp nàng. Nàng được toàn bộ cao thấp trong Ngu gia yêu sủng không có nguyên tắc, ngay cả việc không thể lập gia đình, nàng thấy cũng không hề có gì đau khổ, nàng có thể ở Ngu gia làm cô nãi nãi cả đời .
Từng chuyện từng chuyện được liệt kê ra, khiến cho đám quý nữ bị lễ giáo thế tục trói chặt không thể không ghen ghét. Theo thời gian những người này thực sự đã có cảm giác có chung hận thù, phàm là những chỗ có Ngu Tương xuất hiện, nhất định sẽ liên kết nhau cô lập nàng.
Cũng bởi vậy, nay Thường Nhã Phù bị nàng phá hủy rất được người ta hoan nghênh. Nàng đến chỗ nào, chỗ ấy nhất định sẽ có rất nhiều người vây quanh dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên giải an ủi, sau đó tự mình lén lút quay sang cho Ngu Tương một ánh mắt chỉ trích.
Ngu Diệu Kỳ chỉ do dự trong chốc lát liền đi về phía Thường Nhã Phù, giữ chặt lấy bàn tay tái nhợt lạnh lẽo của nàng ta, ôn nhu nói: “Phù nhi tỷ tỷ, tỷ không có sao chứ? Tương Nhi… chuyện đó…… Thật sự xin lỗi .”
Nàng muốn nói lại thôi, vẻ mặt xấu hổ lộ ra sự thương hại cùng đồng tình, càng khiến các vị quý nữ nhận định chắc chắn Ngu Tương ỷ thế hiếp người.
Thường Nhã Phù thấy nàng bước lại đây, vốn muốn rời đi, nhưng khi nghe lời ấy lập tức dừng bước, cười khổ lắc đầu, một lát sau lại lắc đầu, giống như có ngàn vạn ủy khuất lại không dám nói hết.
Có người cười lạnh nói: “Diệu Kỳ, vốn là song thai một mẹ, vì sao ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hoà thuận như thế, muội muội ngươi lại kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình quái ác. Ngu lão thái quân còn nói ngươi khuyết thiếu điều giáo, đúng là mắt mờ !”
Ngu Diệu Kỳ liên tục xua tay, vẻ mặt chua sót, càng khiến mọi người đều đoán nàng ở Ngu phủ phải bị Ngu Tương ức hiếp đến mức nào, càng thêm đồng tình với nàng, lại vội vàng vây quanh nàng dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi.
Lúc đám người còn đang nói chuyện, Phạm Kiều Kiều đang phụ giúp đẩy Ngu Tương tới gần, sắc mặt Thường Nhã Phù trắng bệch, nhấc chân muốn trốn, lại bị tam cô nương phủ Trấn Quốc Công giữ chặt lại: “Vì sao phải đi? kẻ không có mặt mũi cũng không phải ngươi. Có một số người, ngươi càng sợ nàng, nàng lại càng trèo lên trên đầu ngươi ngồi, phải nên dạy dỗ nàng một chút mới đúng.”
“À, vậy ngươi nói nên dạy dỗ ta thế nào đây?” Ngu Tương vung mã tiên nhíu mày hỏi.
Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, Ngu Tương lại là người không sợ bất cứ cái gì, chọc đến cọng lông của nàng, nàng có thể xốc nát thọ yến của Phạm phu nhân lên như chơi, sau đó lại là Ngu Phẩm Ngôn đi đến phủ Trấn Quốc Công tìm nàng tính sổ. Tam cô nương nhất thời ngậm miệng , cổ họng ấp a ấp úng, mặt cũng đỏ lên.
Thường Nhã Phù vội vàng phục thấp làm thiếp, tiến lên bồi tội.
Vài vị quý nữ thật sự không thể nhìn nổi, kéo nàng trốn ra phía sau mình, kiên trì trách mắng: “Ngu Tương, nơi này không phải Ngu gia, ngươi đừng có gây chuyện. Ngươi làm hại Phù nhi còn chưa đủ sao, muốn thế nào nữa? Người làm trời nhìn, ngươi coi chừng gặp báo ứng. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi mau cút ngay.”
Chân mày Ngu Tương dựng thẳng lên, đây là điềm báo nàng sắp tức giận. Thường Nhã Phù thấy tình thế không tốt vội vàng khuyên mấy vị quý nữ rồi do dự muốn rời đi, e sợ cái miệng Ngu Tương sẽ không chút giấu giếm phun chuyện của mình ra. Nếu không phải mẫu thân muốn nhờ lần yến hội này để dẫn nàng đi gặp gỡ nhà chồng tương lai, nàng nào dám chạm trán với Ngu Tương. Nay người đồng ý chịu cưới nàng cũng chỉ còn vị võ tướng thô bỉ này mà thôi.
Đám khuê tú lại hoàn toàn trái ngược, đa số đều sợ hãi nàng thêm, trong đầu càng không có ý niệm muốn kết bạn cùng.
Ngu Tương là kiểu người luôn làm theo ý mình, thoải mái không kềm chế, vẫn chưa để lời đồn đãi ở trong lòng, hôm nay ngủ thẳng qua giờ Tỵ một khắc mới khoan thai tỉnh dậy, thay đổi một bộ trang phục bách hợp mềm mại nhẹ nhàng, ngồi trước chiếc gương thủy ngân vừa mua trang điểm ăn diện.
Tuy gương đồng được mài bóng loáng, soi vào lại vẫn có một chút sai lệch, hình ảnh trong ấy lại còn bị ngả sang màu vàng đồng, nhìn qua cứ như cách một tầng vải dệt, có cảm giác kìm nén rất khó chịu. Gương thủy ngân lại hoàn toàn khác, chẳng những hình ảnh chân thật, tất cả sắc thái của bản thân đều được phản lại một cách sinh động như in, nhìn vào lại sáng trưng, thật sự rất cần thiết.
Ngu Tương vừa thoa nước dây mướp tự chế lên mặt, vừa chuyển động khuôn mặt cẩn thận đánh giá bản thân, trong miệng liền ê a ngâm nga: “Nàng đẹp như vậy, nàng quyến rũ như vậy. Nàng đẹp như vậy, đẹp, đẹp, muội muội. Nàng là nụ hoa giữa trời đông giá rét, nàng là Tây Thi đảo loạn xuân thủy, nàng là thiên sứ ban phát ân huệ, nàng là bảo bối sủng ái của ta. Tất cả những điều bi thương trong thế gian đều bị nàng phá hủy, nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say……”
Giai điệu đã kỳ quái thì thôi, ca từ lại tự kỷ vô cùng thê thảm, hơn nữa nàng lúc thì nhíu mày, lúc lại nhăn mũi, lúc lại vỗ lấy hai gò má, có lúc lại chu môi làm bộ muốn hôn, bộ dáng kỳ quái khiến người ta rất muốn cười.
Khuôn mặt Liễu Lục đã thê thảm xanh lét, nàng đã sớm quen với việc chủ tử bỗng nhiên lên cơn điên, nhưng xin thương xót dùm đi, một người ngưu cao mã đại như Hầu gia đang đứng trước cửa, ngài cũng nhìn không thấy sao? Quả nhiên thời điểm soi gương thì chủ tử chỉ nhìn thấy chính mình.
Ngu Phẩm Ngôn dựa người lên khung cửa, xem xét muội muội đang tinh quái rồi mỉm cười. Nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say…… Thật sự hắn đã sớm say.
Thoa xong tuyết phu cao, Ngu Tương soi vào gương bắt đầu vẽ mày, vẽ vẽ rồi lại thoáng nhìn khe rãnh sâu giữa đôi tuyết lê khiến người ta kiêu ngạo, rốt cuộc lại vươn ngón tay kéo áo xuống một chút, nhìn vào gương tự thưởng thức.
Rốt cuộc Liễu Lục nhịn không được , kịch liệt ho khan, khiến Hầu gia lạnh lùng liếc nàng một cái.
“Ca ca, huynh đến sớm thế? Mau tới giúp muội vẽ mày đi.” Chỉ lộ một chút mà thôi, đối với người xuyên qua từng mặc bikini như Ngu Tương mà nói cũng chẳng có gì, nàng tự nhiên như thường khép áo ngoài lại, nhìn ca ca cười rực rỡ ngoắc tay.
Ngu Phẩm Ngôn lững thững đi qua, không nhận lấy bút than, ngược lại khàn giọng hỏi: “Hôm nay chuẩn bị đi chỗ nào?”
Làm sao Ngu Tương lại không biết ngụ ý của hắn, vội vàng lắc đầu nói: “Là sinh thần của mẫu thân Kiều Kiều, mời muội đến dự yến. Ca ca yên tâm, muội chỉ đợi ở bên trong viện, không đi chỗ nào khac, cũng không gặp nam nhân bên ngoài .” Vừa giải thích vừa cố che mặt, sợ ca ca sẽ xóa sạch lớp trang điểm mình vừa tốn công làm ra.
Nghe vậy Ngu Phẩm Ngôn mới nhận lấy bút than, tỉ mỉ tô lên hàng chân mày nhạt và có thần thái của nàng, vẽ xong lại nâng cằm nàng lên ngắm nghĩa một lúc lâu, sau đó cúi người cùng nàng nhìn về phía gương thủy ngân.
Trong gương hiện lên hai khuôn mặt giống nhau năm phần, một người minh diễm vô song, người kia lại tuấn mỹ vô trù. Ngu Tương nhìn xong sửng sốt, nâng cằm than thở nói: “Ca ca, bộ dáng của chúng ta thật giống nhau nè! Chẳng lẽ đây là tướng vợ chồng trong truyền thuyết?”
Ngu Phẩm Ngôn hiển nhiên bị nàng lấy lòng, cười nhẹ hôn lên đầu nàng một cái, ăn vào một miệng đầy hương sen, sau đó dính một chút son, nhẹ nhàng thoa lên hai gò má nàng.
Động tác của hắn rất thành thạo, phác hoạ tinh xảo, có thể thấy được hắn đã trang điểm cho muội muội không phải chỉ một hai lần, thoa xong má hồng lại chọn một chút mỡ son màu hông nhạt, khoan thai nhuộm lên đôi môi mềm mại của ở muội muội. Nhuộm môi xong, đầu ngón tay còn dính lại một chút, hắn đang muốn dùng khăn tay lau đi, lại bị Ngu Tương ngậm vào miệng trước một bước, dùng đầu lưỡi cuốn đi chút son môi làm từ cánh hoa đào trộn lẫn với sáp ong ngọt ngào, cuối cùng híp đôi mắt đẹp trở về chỗ cũ.
Một ngọn lửa từ đầu ngón tay chui xuống thân dưới, đôi mắt Ngu Phẩm Ngôn lập tức tối đen, bắn ra một tia hung quang lại nhanh chóng thu về, hầu kết bị kích thích một chút. Nếu không có phải vẫn chưa đến lúc làm rõ, hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi luôn tiểu nha đầu này.
Liễu Lục ôm mặt quay đầu, không đành lòng nhìn thêm, thầm nghĩ đừng trách vì sao Hầu gia động tâm, chỉ có thể đổ thừa chủ tử quá câu dẫn người ta mà thôi.
Ngu Tương ăn xong son môi liền cười hì hì quay sang mở hộp trang điểm, vô tâm vô phế nói: “Ca ca chọn giúp muội một đóa hoa điền đi.”
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay liếm sạch một ít ngước bọt của muội muội còn dính trên đầu ngón tay, lúc này mới cúi người chọn hoa điền.
———————————————-
Ước chừng Ngu Tương chuẩn bị mất một canh giờ, gần đến giờ ra cửa mới phát hiện Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ đang đứng chờ ở trước xe ngựa. Lâm thị vốn định tổ chức một yến hội long trọng để giới thiệu nữ nhi với chủ mẫu cùng khuê tú các nhà, lại bị lão thái thái phủ quyết, vì muốn nữ nhi có thể đứng vững gót chân ở kinh thành, nàng không thể không mặt dày đi níu lấy Ngu Tương.
Thiếu xã giao sẽ chặn mất đường đi sau này của nữ nhi, bà cũng không còn cách nào khác.
Ngu Tương cũng không nói cái gì, chỉ là dù có nói gì cũng không chịu đi chung xe với Ngu Diệu Kỳ. Hai người phân chia ngồi trên hai xe ngựa tới Phạm phủ, Lâm thị tiến đến ôn chuyện với Phạm phu nhân, Ngu Diệu Kỳ và Ngu Tương được hạ phó dẫn ra phía sau hoa viên chơi đùa với đám quý nữ dự tiệc.
Thấy Ngu Tương, các vị quý nữ giống như thủy triều đồng loạt tách ra tạo một lối đi thẳng cho nàng, trên mặt mang theo đủ loại biểu cảm: sợ hãi, kiêng kị, phòng bị… Phạm Kiều Kiều đã sớm phiền chết với đám người luôn bám theo mình, thấy bạn tốt đến vội vàng chạy như điên lên đón.
“Nghe nói ngươi bị người ta ném trứng thối?” Vị này cũng là người không thể quản cái miệng mình.
“Đúng vậy, cả đầu tóc dính đầy lòng đỏ lòng trắng trứng, ghê tởm chết đi được.” Ngu Tương vuốt vuốt tóc mai.
“Hiện giờ Chu thị còn đang bị nhốt trong lao, Hoàng thượng thu hồi thánh ý, đày tất cả mười ba người trong nhà bà ta, ít ngày nữa sẽ phải rời khỏi kinh thành. cấp dưới của đại ca ta phụ trách áp giải lần này, muốn ta giúp ngươi chiếu cố bọn họ một chút hay không?”
“Người hiểu ta chỉ có Kiều Kiều mà thôi!” Ngu Tương ôm vòng eo tráng kiện của bạn tốt lắc lắc.
Sắc mặt Phạm Kiều Kiều đỏ hồng dữ dội, hào sảng cao giọng cười. Vì thanh danh của hai người các nàng đã là một đống hỗn độn, ít có khuê tú dám tiếp cận, những lời nói này trừ Ngu Diệu Kỳ ra cũng không có ai nghe thấy. Cả nhà lưu đày đã đủ khổ rồi, nếu trên đường lại bị binh sĩ làm khó dễ, cũng không biết có thể còn sống đến chỗ lưu đày hay không. Nghĩ như vậy , Ngu Diệu Kỳ lại càng lĩnh hội sâu sắc sự ngoan độc của Ngu Tương.
Nàng không thể không thừa nhận, càng hiểu biết về Ngu Tương, nàng lại càng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà nàng cùng Ngu Tương là kẻ thù trời sinh, dù có sợ hãi đến đâu cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Chỉ có khi nàng ta chết, nàng mới có thể trải qua những ngày sống yên ổn.
Suy nghĩ xong, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy bị vài vị quý nữ vây quanh bên cạnh Thường Nhã Phù, ánh mắt vi thiểm.
Hiển nhiên Phạm Kiều Kiều cũng thấy Thường Nhã Phù, chỉ chỉ nói: “Xem xem, Thường Nhã Phù cũng đến đây kìa. Nghe nói ngày nàng được trừ phục ấy ngươi và nàng xảy ra tranh chấp, nàng bị ngươi mắng thiếu chút nữa phải treo cổ tự tử tự sát, vì thế mới chủ động lui hôn với ca ca ngươi. Tương Nhi, ngươi quả nhiên là giỏi mắng người, cả kinh thành này không có địch thủ!” Vừa nói vừa dựng thẳng ngón tay cái lên ra vẻ kính nể.
Bị người ta mắng vài câu đã muốn treo cổ tự tử tự sát, nếu việc này đặt ở trên người kẻ khác có lẽ sẽ có chút khó hiểu, nhưng đặt trên người Ngu Tương lại không có ai hoài nghi. Quý nữ trong kinh bị nàng mắng đến khóc đã là chuyện thường xảy ra, bị nàng mắng đến mức không dám gặp người cũng không phải hiếm, còn lúc nào nàng lười chẳng muốn mở miệng sẽ lập tức nâng tay vung roi quất kẻ đó.
Nàng vừa được mười bốn tuổi cũng mới chỉ kết giao với hai người bạn tốt, một người là Phạm Kiều Kiều, một người là Cửu công chúa, lại đều là những người không thể đắc tội. Bên ngoài thì các quý nữ tỏ vẻ khinh thường Ngu Tương, kì thật người nào mà chẳng có chút ghen ghét trong lòng?
Nàng quả thật là người bị liệt hai chân, là một phế nhân, nhưng nàng vẫn sống thoải mái, có khi còn thoải mái hơn bất cứ ai khác, tự tại hơn bất cứ ai khác. Bởi vì thân thể không trọn vẹn, Ngu lão thái thái cũng không dám lấy lễ giáo thế tục trói buộc nàng, lúc nàng vui vẻ là có thể cười to, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp; Lúc bi thương buồn bã liền có thể khóc lớn, thoải mái khóc đến mắt sưng đỏ; Lúc phẫn nộ có thể chửi ầm lên nâng tay đánh người, cho dù có đắc tội với ai, tự nhiên sẽ có huynh trưởng quyền thế ngập trời xử lý giúp nàng. Nàng được toàn bộ cao thấp trong Ngu gia yêu sủng không có nguyên tắc, ngay cả việc không thể lập gia đình, nàng thấy cũng không hề có gì đau khổ, nàng có thể ở Ngu gia làm cô nãi nãi cả đời .
Từng chuyện từng chuyện được liệt kê ra, khiến cho đám quý nữ bị lễ giáo thế tục trói chặt không thể không ghen ghét. Theo thời gian những người này thực sự đã có cảm giác có chung hận thù, phàm là những chỗ có Ngu Tương xuất hiện, nhất định sẽ liên kết nhau cô lập nàng.
Cũng bởi vậy, nay Thường Nhã Phù bị nàng phá hủy rất được người ta hoan nghênh. Nàng đến chỗ nào, chỗ ấy nhất định sẽ có rất nhiều người vây quanh dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên giải an ủi, sau đó tự mình lén lút quay sang cho Ngu Tương một ánh mắt chỉ trích.
Ngu Diệu Kỳ chỉ do dự trong chốc lát liền đi về phía Thường Nhã Phù, giữ chặt lấy bàn tay tái nhợt lạnh lẽo của nàng ta, ôn nhu nói: “Phù nhi tỷ tỷ, tỷ không có sao chứ? Tương Nhi… chuyện đó…… Thật sự xin lỗi .”
Nàng muốn nói lại thôi, vẻ mặt xấu hổ lộ ra sự thương hại cùng đồng tình, càng khiến các vị quý nữ nhận định chắc chắn Ngu Tương ỷ thế hiếp người.
Thường Nhã Phù thấy nàng bước lại đây, vốn muốn rời đi, nhưng khi nghe lời ấy lập tức dừng bước, cười khổ lắc đầu, một lát sau lại lắc đầu, giống như có ngàn vạn ủy khuất lại không dám nói hết.
Có người cười lạnh nói: “Diệu Kỳ, vốn là song thai một mẹ, vì sao ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hoà thuận như thế, muội muội ngươi lại kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình quái ác. Ngu lão thái quân còn nói ngươi khuyết thiếu điều giáo, đúng là mắt mờ !”
Ngu Diệu Kỳ liên tục xua tay, vẻ mặt chua sót, càng khiến mọi người đều đoán nàng ở Ngu phủ phải bị Ngu Tương ức hiếp đến mức nào, càng thêm đồng tình với nàng, lại vội vàng vây quanh nàng dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi.
Lúc đám người còn đang nói chuyện, Phạm Kiều Kiều đang phụ giúp đẩy Ngu Tương tới gần, sắc mặt Thường Nhã Phù trắng bệch, nhấc chân muốn trốn, lại bị tam cô nương phủ Trấn Quốc Công giữ chặt lại: “Vì sao phải đi? kẻ không có mặt mũi cũng không phải ngươi. Có một số người, ngươi càng sợ nàng, nàng lại càng trèo lên trên đầu ngươi ngồi, phải nên dạy dỗ nàng một chút mới đúng.”
“À, vậy ngươi nói nên dạy dỗ ta thế nào đây?” Ngu Tương vung mã tiên nhíu mày hỏi.
Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, Ngu Tương lại là người không sợ bất cứ cái gì, chọc đến cọng lông của nàng, nàng có thể xốc nát thọ yến của Phạm phu nhân lên như chơi, sau đó lại là Ngu Phẩm Ngôn đi đến phủ Trấn Quốc Công tìm nàng tính sổ. Tam cô nương nhất thời ngậm miệng , cổ họng ấp a ấp úng, mặt cũng đỏ lên.
Thường Nhã Phù vội vàng phục thấp làm thiếp, tiến lên bồi tội.
Vài vị quý nữ thật sự không thể nhìn nổi, kéo nàng trốn ra phía sau mình, kiên trì trách mắng: “Ngu Tương, nơi này không phải Ngu gia, ngươi đừng có gây chuyện. Ngươi làm hại Phù nhi còn chưa đủ sao, muốn thế nào nữa? Người làm trời nhìn, ngươi coi chừng gặp báo ứng. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi mau cút ngay.”
Chân mày Ngu Tương dựng thẳng lên, đây là điềm báo nàng sắp tức giận. Thường Nhã Phù thấy tình thế không tốt vội vàng khuyên mấy vị quý nữ rồi do dự muốn rời đi, e sợ cái miệng Ngu Tương sẽ không chút giấu giếm phun chuyện của mình ra. Nếu không phải mẫu thân muốn nhờ lần yến hội này để dẫn nàng đi gặp gỡ nhà chồng tương lai, nàng nào dám chạm trán với Ngu Tương. Nay người đồng ý chịu cưới nàng cũng chỉ còn vị võ tướng thô bỉ này mà thôi.
/131
|