Vừa lúc đó, một chiếc xe chạy băng băng qua cổng rào rồi dừng lại ở trước mặt mọi người. Cửa sau mở ra, một cô gái chân dài với bộ dạng đỏng đảnh bước xuống. Trên tay cô ta còn đang xách một lượt mấy chiếc túi. Lâm Uyển Bạch ngước nhìn lên, vốn đã bị túi mua hàng cản tầm nhìn nhưng cũng thừa sức biết đó là Lâm Dao Dao.
Lâm Dao Dao quăng ngược mấy chiếc túi lên xe, nhìn Lâm Uyển Bạch bằng ánh mắt khinh miệt rồi nói với Lâm Dũng Nghị bằng giọng giả nai:
"Ba à, sao không cho chị gái của con một chút tiền, lại để chị ấy thành bộ dạng ăn xin thế nào kia chứ?"
Lý Huệ nhếch mép: "Dao Dao, con không biết đâu, nó đã ra nông nỗi này vẫn còn có ý đồ muốn giành vị trí của ba con đấy."
Lâm Dao Dao vẫn không ngừng làm bộ làm tịch: "Haizzz, dù có như thế nào Uyển Bạch vẫn là chị gái của con, không giúp đỡ một chút cũng thật là có lỗi". Nói rồi cô ta ngồi xổm xuống, móc trong túi xách ra một xấp tiền dí vào tay Lâm Uyển Bạch, còn cố tình dùng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay cô.
"Đây là 3000 tệ, chị lấy mà dùng rồi ăn uống đầy đủ một chút, đừng để trông hốc hác thế này nữa chị nhé."
Lâm Uyển Bạch cắn răng chịu đựng. Dù gì cũng đã đi đến đây rồi, không thể tay không trở về được. Cô giật lấy cọc tiền, ngầm thoát khỏi bộ móng dài ngoằng của Lâm Dao Dao. Minh Hồng đỡ cô đứng lên, cô chỉ khẽ gật đầu lại với chị ấy rồi ngoảnh mặt bước đi, không thèm nhìn ba người kia lấy một cái.
Lâm Dũng Nghị chưa nguôi cơn tức giận: "Có phải ta đã để nó bươn chải ngoài đời quá sớm, đến nỗi nói cảm ơn một tiếng cũng không biết?"
Lý Huệ vuốt vuốt ngực lão: "Không có đâu lão gia à. Người sinh ra bản chất thế nào thì sẽ luôn như vậy, nếu Uyển Bạch thật sự tốt thì làm gì ra nông nỗi này? Ngược lại ông nhìn xem, Dao Dao của chúng ta luôn tốt bụng như vậy..."
Lâm Dũng Nghị không có tâm trạng nói nhiều lời với ai, chỉ nhìn Lâm Dao Dao một cách hài lòng rồi liền để Lý Huệ cùng đi vào nhà. Còn ả phía sau lưng nở nụ cười đắc ý, đưa một móng dài lên phía không trung ngắm nghía.
"Vừa mới làm móng về lại phải đi làm lại rồi. Đúng là cái dòng bẩn thỉu, gớm ghiếc chết đi được!"
Còn trong lúc đó, Lâm Uyển Bạch đã lê lết đến đại lộ. Đầu cô như ai nấu sôi sục, tay cầm 3000 tệ mà bóp thật chặt, xém chút là vò nát chúng rồi. Cô thở lấy hơi liền mấy cái, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh hết mức có thể, thầm an ủi mình số tiền này không phải cô đi xin của họ, mà là Lâm gia nợ cô một cuộc sống sung túc, cô chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình thôi...
"Kétttt!!!!" - Tiếng thắng xe nghe thật chói tai. Lâm Uyển Bạch ban nãy chỉ lo cúi mặt xuống đất mà nghĩ ngợi, không hề hay biết mình đã bị theo dõi. Một chiếc Land Rover sáng bóng chặn trước mặt cô, chỗ kính cửa sau nhanh chóng bị hạ xuống, lộ ra một mặt của một tên đáng ghét vô cùng. Phải, chính là gã đã lên giường với cô tối qua.
Hắn nhìn bộ dạng lấm lem của cô rồi nhếch miệng cười, tay vung xuống đất một viên thuốc lớn, trên vỏ có đề tên.
"Uống đi, rồi chúng ta sẽ không còn chút dính líu nào với nhau nữa."
Lâm Uyển Bạch cười khinh, cúi xuống lụm viên thuốc, bóc nó ra khỏi vỏ rồi vô cùng dứt khoát nuốt tọt viên thuốc vào bụng.
"Cảm ơn, tôi cũng không mong trên đời này lại xuất hiện thứ gì đó dính dáng anh với tôi. Không hẹn gặp lại." - Nói rồi cô ngoảnh mặt bước đi, chẳng mấy chốc đã bắt được một chiếc taxi rồi phóng nhanh trên đường.
Còn hắn, lại một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ. Những người phụ nữ khác đều một hai sống chết chứ không chịu uống thuốc tránh thai, quyết tâm mang cho được giọt máu của hắn để được chịu trách nhiệm. Còn cô ả này... Nghĩ tới hắn chỉ biết lắc đầu, Hoắc thiếu gia đào hoa phong lưu, qua lại không biết với bao nhiêu người phụ nữ, vẫn chưa gặp ai kì quặc như cô gái này.
- -----------------
Chẳng mấy chốc đã là buổi tối. Ngay lúc này, tại quán bar VP - hộp đêm số một thành phố. Tần Tư Niên rót sẵn một ly whiskey đỏ thẫm: "Trường Uyên, uống đi!"
Hoắc Trường Uyên cầm lấy ly rượu trong tay, một ngụm liền hết sạch. Từ lúc vào đây đến giờ, lúc nào hắn cũng chỉ có rượu với rượu, còn những cô gái nóng bỏng xung quanh dường như chỉ có tác dụng làm nền.
Tần Tư Niên cũng vừa uống trọn một ly rượu: "Hôm nay cậu sao vậy? Bổn thiếu gia đã cất công chọn những người đẹp nhất, vậy mà..."
Hoắc Trường Uyên trêu chọc: "Suốt ngày chọn phụ nữ, tôi thấy cậu chẳng sắp trở thành Tú bà rồi đấy."
Tần Tư Niên cười khanh khách, nhanh chóng bắt được vấn đề chính: "Hoắc thiếu gia, đừng đánh trống lãng nữa. Có phải cậu đã say nắng cô nàng nào nên mới bỏ hết thú vui phàm tục?"
"Làm gì có? Tôi… không thấy thích phụ nữ."
Tần Tư Niên nghe xong xém chút nữa đã làm rớt ly rượu trong tay: "Cái gì? Hoắc Trường Uyên, không lẽ bấy lâu nay cậu chỉ tìm cách che mắt thiên hạ ư? Cậu không thích phụ nữ, vậy…đàn ông..."
Hoắc Trường Uyên vò đầu bứt tóc: "Không!". Hắn rõ ràng xác định mình không thích đàn ông, nhưng ngay lúc này với phụ nữ cũng chẳng có cảm xúc gì. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, trong đầu hắn chỉ hiện lên duy nhất những hình ảnh và cảm xúc đẹp đẽ của cái đêm ở cùng Lâm Uyển Bạch.
Hắn bắt đầu không hiểu chính mình. Rõ ràng ràng nồng cháy với biết bao nhiêu người từ xinh cỡ hot girl đến đẹp như hoa hậu đều không khiến đầu óc hắn đọng lại tí gì. Vậy mà cô gái này không ngờ lại có sức hút đến vậy.
"Át xì!" - Tại bệnh viện, Lâm Uyển Bạch vừa che miệng vừa hắc hơi liền mấy cái. Không hiểu sao từ dạo gần đây ai cứ nhắc tên cô không ngừng. Cô lắc lắc đầu, dặn lòng chắc chỉ là do trở trời chứ làm gì có ai ngày đêm mong nhớ người như cô ấy nhỉ?
Nghĩ rồi, Lâm Uyển Bạch mở cửa phòng bệnh vào thăm bà ngoại, nhưng chưa kịp bước chân vào bên trong đã thấy bà vẫn còn say giấc. Cô mỉm cười, định bụng sẽ trở ra ngoài mua tí đồ ăn cho bà. Dù gì viện phí cũng đã đóng, lại còn dư một khoản nên tạm thời cô và bà sẽ có cuộc sống ổn định hơn một chút. Lòng cô hơi buồn, nhưng lại vui vì chuyện khác, coi như bao công sức, nhịn nhục của cô bỏ ra không phải chịu hoang phí.
Nhưng vừa bước ra khỏi cổng phụ của bệnh viện, Lâm Uyển Bạch đã cảm thấy đau nhói ở sau gáy. Cô mơ màng quay đầu lại, chỉ kịp thấy một người đàn ông đang cầm trong tay một cây súng, sau đó không còn tỉnh táo mà thiếp đi.
Mấy người nữa nhanh chóng khiêng cô lên xe, hành động đó chỉ diễn ra trong tích tắc, hoàn toàn không có ai kịp phát giác.
Lâm Dao Dao quăng ngược mấy chiếc túi lên xe, nhìn Lâm Uyển Bạch bằng ánh mắt khinh miệt rồi nói với Lâm Dũng Nghị bằng giọng giả nai:
"Ba à, sao không cho chị gái của con một chút tiền, lại để chị ấy thành bộ dạng ăn xin thế nào kia chứ?"
Lý Huệ nhếch mép: "Dao Dao, con không biết đâu, nó đã ra nông nỗi này vẫn còn có ý đồ muốn giành vị trí của ba con đấy."
Lâm Dao Dao vẫn không ngừng làm bộ làm tịch: "Haizzz, dù có như thế nào Uyển Bạch vẫn là chị gái của con, không giúp đỡ một chút cũng thật là có lỗi". Nói rồi cô ta ngồi xổm xuống, móc trong túi xách ra một xấp tiền dí vào tay Lâm Uyển Bạch, còn cố tình dùng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay cô.
"Đây là 3000 tệ, chị lấy mà dùng rồi ăn uống đầy đủ một chút, đừng để trông hốc hác thế này nữa chị nhé."
Lâm Uyển Bạch cắn răng chịu đựng. Dù gì cũng đã đi đến đây rồi, không thể tay không trở về được. Cô giật lấy cọc tiền, ngầm thoát khỏi bộ móng dài ngoằng của Lâm Dao Dao. Minh Hồng đỡ cô đứng lên, cô chỉ khẽ gật đầu lại với chị ấy rồi ngoảnh mặt bước đi, không thèm nhìn ba người kia lấy một cái.
Lâm Dũng Nghị chưa nguôi cơn tức giận: "Có phải ta đã để nó bươn chải ngoài đời quá sớm, đến nỗi nói cảm ơn một tiếng cũng không biết?"
Lý Huệ vuốt vuốt ngực lão: "Không có đâu lão gia à. Người sinh ra bản chất thế nào thì sẽ luôn như vậy, nếu Uyển Bạch thật sự tốt thì làm gì ra nông nỗi này? Ngược lại ông nhìn xem, Dao Dao của chúng ta luôn tốt bụng như vậy..."
Lâm Dũng Nghị không có tâm trạng nói nhiều lời với ai, chỉ nhìn Lâm Dao Dao một cách hài lòng rồi liền để Lý Huệ cùng đi vào nhà. Còn ả phía sau lưng nở nụ cười đắc ý, đưa một móng dài lên phía không trung ngắm nghía.
"Vừa mới làm móng về lại phải đi làm lại rồi. Đúng là cái dòng bẩn thỉu, gớm ghiếc chết đi được!"
Còn trong lúc đó, Lâm Uyển Bạch đã lê lết đến đại lộ. Đầu cô như ai nấu sôi sục, tay cầm 3000 tệ mà bóp thật chặt, xém chút là vò nát chúng rồi. Cô thở lấy hơi liền mấy cái, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh hết mức có thể, thầm an ủi mình số tiền này không phải cô đi xin của họ, mà là Lâm gia nợ cô một cuộc sống sung túc, cô chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình thôi...
"Kétttt!!!!" - Tiếng thắng xe nghe thật chói tai. Lâm Uyển Bạch ban nãy chỉ lo cúi mặt xuống đất mà nghĩ ngợi, không hề hay biết mình đã bị theo dõi. Một chiếc Land Rover sáng bóng chặn trước mặt cô, chỗ kính cửa sau nhanh chóng bị hạ xuống, lộ ra một mặt của một tên đáng ghét vô cùng. Phải, chính là gã đã lên giường với cô tối qua.
Hắn nhìn bộ dạng lấm lem của cô rồi nhếch miệng cười, tay vung xuống đất một viên thuốc lớn, trên vỏ có đề tên.
"Uống đi, rồi chúng ta sẽ không còn chút dính líu nào với nhau nữa."
Lâm Uyển Bạch cười khinh, cúi xuống lụm viên thuốc, bóc nó ra khỏi vỏ rồi vô cùng dứt khoát nuốt tọt viên thuốc vào bụng.
"Cảm ơn, tôi cũng không mong trên đời này lại xuất hiện thứ gì đó dính dáng anh với tôi. Không hẹn gặp lại." - Nói rồi cô ngoảnh mặt bước đi, chẳng mấy chốc đã bắt được một chiếc taxi rồi phóng nhanh trên đường.
Còn hắn, lại một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ. Những người phụ nữ khác đều một hai sống chết chứ không chịu uống thuốc tránh thai, quyết tâm mang cho được giọt máu của hắn để được chịu trách nhiệm. Còn cô ả này... Nghĩ tới hắn chỉ biết lắc đầu, Hoắc thiếu gia đào hoa phong lưu, qua lại không biết với bao nhiêu người phụ nữ, vẫn chưa gặp ai kì quặc như cô gái này.
- -----------------
Chẳng mấy chốc đã là buổi tối. Ngay lúc này, tại quán bar VP - hộp đêm số một thành phố. Tần Tư Niên rót sẵn một ly whiskey đỏ thẫm: "Trường Uyên, uống đi!"
Hoắc Trường Uyên cầm lấy ly rượu trong tay, một ngụm liền hết sạch. Từ lúc vào đây đến giờ, lúc nào hắn cũng chỉ có rượu với rượu, còn những cô gái nóng bỏng xung quanh dường như chỉ có tác dụng làm nền.
Tần Tư Niên cũng vừa uống trọn một ly rượu: "Hôm nay cậu sao vậy? Bổn thiếu gia đã cất công chọn những người đẹp nhất, vậy mà..."
Hoắc Trường Uyên trêu chọc: "Suốt ngày chọn phụ nữ, tôi thấy cậu chẳng sắp trở thành Tú bà rồi đấy."
Tần Tư Niên cười khanh khách, nhanh chóng bắt được vấn đề chính: "Hoắc thiếu gia, đừng đánh trống lãng nữa. Có phải cậu đã say nắng cô nàng nào nên mới bỏ hết thú vui phàm tục?"
"Làm gì có? Tôi… không thấy thích phụ nữ."
Tần Tư Niên nghe xong xém chút nữa đã làm rớt ly rượu trong tay: "Cái gì? Hoắc Trường Uyên, không lẽ bấy lâu nay cậu chỉ tìm cách che mắt thiên hạ ư? Cậu không thích phụ nữ, vậy…đàn ông..."
Hoắc Trường Uyên vò đầu bứt tóc: "Không!". Hắn rõ ràng xác định mình không thích đàn ông, nhưng ngay lúc này với phụ nữ cũng chẳng có cảm xúc gì. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, trong đầu hắn chỉ hiện lên duy nhất những hình ảnh và cảm xúc đẹp đẽ của cái đêm ở cùng Lâm Uyển Bạch.
Hắn bắt đầu không hiểu chính mình. Rõ ràng ràng nồng cháy với biết bao nhiêu người từ xinh cỡ hot girl đến đẹp như hoa hậu đều không khiến đầu óc hắn đọng lại tí gì. Vậy mà cô gái này không ngờ lại có sức hút đến vậy.
"Át xì!" - Tại bệnh viện, Lâm Uyển Bạch vừa che miệng vừa hắc hơi liền mấy cái. Không hiểu sao từ dạo gần đây ai cứ nhắc tên cô không ngừng. Cô lắc lắc đầu, dặn lòng chắc chỉ là do trở trời chứ làm gì có ai ngày đêm mong nhớ người như cô ấy nhỉ?
Nghĩ rồi, Lâm Uyển Bạch mở cửa phòng bệnh vào thăm bà ngoại, nhưng chưa kịp bước chân vào bên trong đã thấy bà vẫn còn say giấc. Cô mỉm cười, định bụng sẽ trở ra ngoài mua tí đồ ăn cho bà. Dù gì viện phí cũng đã đóng, lại còn dư một khoản nên tạm thời cô và bà sẽ có cuộc sống ổn định hơn một chút. Lòng cô hơi buồn, nhưng lại vui vì chuyện khác, coi như bao công sức, nhịn nhục của cô bỏ ra không phải chịu hoang phí.
Nhưng vừa bước ra khỏi cổng phụ của bệnh viện, Lâm Uyển Bạch đã cảm thấy đau nhói ở sau gáy. Cô mơ màng quay đầu lại, chỉ kịp thấy một người đàn ông đang cầm trong tay một cây súng, sau đó không còn tỉnh táo mà thiếp đi.
Mấy người nữa nhanh chóng khiêng cô lên xe, hành động đó chỉ diễn ra trong tích tắc, hoàn toàn không có ai kịp phát giác.
/60
|