"Ơ..." - Giang Phóng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra lại còn bị đặt cho một câu hỏi oái ăm thế này nên có hơi bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp. Hoa Nhã Tịnh được thế lấn tới:
"Nhìn cậu cũng không tới mức nghèo nàn, bề ngoài cũng ổn, tuổi tác cũng không cao. Ngoài kia còn biết bao nhiêu là tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc mà không chọn, lại chọn ngay cái con ranh bốc mùi nghèo khổ này, đúng là ô nhiễm chết được."
Lâm Uyển Bạch nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, ngay lúc này cũng không còn đủ bình tĩnh nên mới lên tiếng phản bác: "Bà đừng nghĩ mình có chút tiền thì có thể thoải mái sỉ nhục người khác! Thân là quý phu nhân mà..."
"Bốp!" - Chưa đợi Lâm Uyển Bạch nói dứt câu, Hoa Nhã Tịnh đã sỗ sàng tát cô một bạt tay thật mạnh ngay giữa bữa tiệc, lực từ bàn tay khiến cô loạng choạng sút va vào chiếc bàn rượu gần đó.
"Câm mồm lại đi! Đúng là loại người bẩn thỉu nói lời nào cũng nghe bẩn thỉu cả!"
Giang Phóng giật mình, muốn đỡ Lâm Uyển Bạch nhưng không thể: "Cô Lâm! Cô không sao chứ?"
Thiên Lan cau mày, tỏ ý thăm dò: "Cô Lâm? Vậy anh không phải nhân tình của cô ta à?"
"Phải. Tôi chỉ là trợ lí của cậu chủ, người bên cạnh cô Lâm là cậu chủ chứ không phải tôi."
Hoa Nhã Tịnh nghe xong càng phấn khích, nhếch mép cười khinh: "Được, vậy về nói với cậu chủ của cậu, khôn hồn thì nhanh chóng cắt đứa quan hệ với cái loại dơ bẩn này rồi tống nó ra khỏi khu đất vàng cho tôi, còn không thì cả hai cùng nhau cút khỏi đây chứ đừng có suốt ngày lập lờ trong khu của tôi, bẩn chết đi được."
"Tôi e người rời khỏi đây là bà mới phải!" - Hoa Nhã Tịnh đang ở thế chủ động chợt giật mình khi nghe thấy một chất giọng lạnh lùng từ sau lưng mình. Hoắc Trường Uyên không biết đã nhận ra chuyện này từ khi nào, xuất hiện lên tiếng đe dọa và cố tình tiến lên đụng vào người bà ta rồi ôm lấy Lâm Uyển Bạch.
Vừa để Lâm Uyển Bạch đứng yên trong vòng tay mình, Hoắc Trường Uyên đằng đằng sát khí nhìn hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh: "Dám động đến người của Hoắc Trường Uyên này, có phải hai người chán sống rồi không?"
Hoa Nhã Tịnh hơi đứng hình một chút nhưng đã nhanh chóng lấy lại được phong độ của một vị phu nhân. Bà ta thở mạnh một hơi, thoạt nghe ba chữ Hoắc Trường Uyên hình như rất quen tai nhưng lại không nhớ ra là ai, nhưng vấn đề trước mắt là phải bảo toàn danh dự và tống cổ Lâm Uyển Bạch ra khỏi nơi này nên bà ta tạm gác vấn đề này qua một bên.
"Cậu chỉ là một thằng nhóc đáng tuổi con tôi mà lại dám lên mặt như vậy à? Đừng nói là động vào người của cậu, cả bản thân cậu tôi cũng không cần phải khiêm nhường. Tôi không tin trên thương trường có mấy người hơn được Thiên gia chúng tôi. Hơn nữa tôi chẳng hề làm gì sai, vốn dĩ cậu với loại bẩn thỉu này có mối quan hệ không đoan chính, lại không biết che đi còn cố phô trương ra bên ngoài, thật bẩn chỗ ở của chúng tôi."
Nghe đến nhà họ Thiên, Hoắc Trường Uyên chỉ cười khinh một tiếng, đúng là "oan gia ngõ hẹp", à không đúng, phải nói là "tự chuốc họa vào thân" mới phải. Cả khu biệt thự vàng đâu phải chỉ mình Thiên gia sống, hai mẹ con nhà họ lại cố tìm cách hãm hại người của hắn, lại còn muốn đuổi cô đi vậy thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn:
"Tôi vốn dĩ còn độc thân, người phụ nữ của tôi cũng chưa có chồng, vậy chúng tôi ở bên cạnh nhau thì có điểm nào là sai? Trái pháp luật hay sai luân thường? Không hề có chỗ nào là không đúng, nhưng nếu bà lại một hai muốn động đến người phụ nữ của tôi thì đừng trách. Hoắc Trường Uyên này đã nói là sẽ làm!"
Răn đe xong, hắn không buồn liếc hai mẹ con họ một cái rồi bồng Lâm Uyển Bạch rời khỏi bữa tiệc trước sự ngỡ ngàng của mọi người, giao tất cả quyền xử lý buổi tiệc lại cho Giang Phóng. Còn hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh thì đứng như trời trồng, nhất là Hoa Nhã Tịnh tức đến sắp nổ tung lên. Một kẻ vô danh tiểu tốt lại dám đe dọa phu nhân cao quý của nhà họ Thiên ư? Không được, nhất định bà phải kể hết sự tình cho Thiên Hòa, để xem ông ta làm sao xử lý tên oắt con đó!
Nói rồi Hoa Nhã Tịnh liền móc điện thoại trong túi ra, đi vào một góc gọi điện cho chồng. Ngược lại hoàn toàn với những gì bà ta tưởng tượng, sau khi kể rõ ngọn ngành câu chuyện cho Thiên Hòa nghe, ông ta không những không an ủi hay có ý trả thù giúp bà mà còn tỏ ra rất tức giận trước những hành vi ngu xuẩn đó.
"Có phải hai mẹ con bà ở nhà rảnh rỗi không có chuyện làm nên muốn tìm cách rước thêm phiền phức cho tôi không hả? Bà có biết cậu ta là ai không?"
Hoa Nhã Tịnh đổ mồ hôi hột: "Thì là...Hoắc Trường Uyên..."
"Hoắc Trường Uyên...cái tên này phủ rộng cả thương trường, chưa đầy ba mươi tuổi đã gây dựng sự nghiệp chín mười với Thiên gia chính ta, thủ đoạn tàn độc, không phải kẻ có thể tùy tiện động vào. Lần này là mẹ con bà đã hại chết tôi rồi!"
Hoa Nhã Tịnh nghe xong như sắp hồn bay phách lạc, không còn tâm trạng dự tiệc và muốn trở về nhà ngay lập tức, lại đi không vững phải có Thiên Lan bên cạnh dìu cho.
- -----------------
Tại ban công ở phòng riêng của Hoắc Trường Uyên, hắn đứng trầm mặc nhìn lên bầu trời đầy sao, tay cầm ly rượu xoay nhẹ nhưng không uống. Còn Lâm Uyển Bạch thì ngồi im thin thít ở chiếc ghế bành gần đó, ngoan ngoãn uống trà không nói tiếng nào.
Cả hai im lặng được một hồi, Hoắc Trường Uyên mới chịu lên tiếng, ngữ điệu đầy nỗi thất vọng: "Tôi cứ tưởng em rất thông minh và quật cường, không ngờ không chỉ yếu đuối lại còn ngu ngốc, để bọn người đó tha hồ bắt nạt mình như vậy. Em là người của tôi, lại không thể mở miệng ra lấy uy danh của tôi để cứu chính mình à? Lâm Uyển Bạch, rốt cuộc là em giả ngốc hay ngốc thật đây?"
Trước lời trách móc của đối phương, Lâm Uyển Bạch tự thấy bản thân mình có lỗi khi chuốc phiền phức cho hắn, chỉ nhỏ giọng đáp lại: "Tôi...mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, nếu có rõ ràng cũng rất chênh lệch, nên...nên tôi chỉ là sợ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến anh...tôi xin lỗi..."
Hoắc Trường Uyên thở dài, vung tay quăng mạnh ly rượu xuống đất, xa xa phía dưới chỉ nghe âm thanh đổ vỡ của thủy tinh vọng lên. Lần này Hoắc Trường Uyên thật sự thất vọng rồi, là trước đây hắn đã đánh giá cô quá cao ư? Đến bản thân có cây đại thụ như anh để dựa vào mà lại còn nghĩ nhiều thế làm gì? Hắn nhờ cô lo cho danh dự của hắn à? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói
"Nhìn cậu cũng không tới mức nghèo nàn, bề ngoài cũng ổn, tuổi tác cũng không cao. Ngoài kia còn biết bao nhiêu là tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc mà không chọn, lại chọn ngay cái con ranh bốc mùi nghèo khổ này, đúng là ô nhiễm chết được."
Lâm Uyển Bạch nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, ngay lúc này cũng không còn đủ bình tĩnh nên mới lên tiếng phản bác: "Bà đừng nghĩ mình có chút tiền thì có thể thoải mái sỉ nhục người khác! Thân là quý phu nhân mà..."
"Bốp!" - Chưa đợi Lâm Uyển Bạch nói dứt câu, Hoa Nhã Tịnh đã sỗ sàng tát cô một bạt tay thật mạnh ngay giữa bữa tiệc, lực từ bàn tay khiến cô loạng choạng sút va vào chiếc bàn rượu gần đó.
"Câm mồm lại đi! Đúng là loại người bẩn thỉu nói lời nào cũng nghe bẩn thỉu cả!"
Giang Phóng giật mình, muốn đỡ Lâm Uyển Bạch nhưng không thể: "Cô Lâm! Cô không sao chứ?"
Thiên Lan cau mày, tỏ ý thăm dò: "Cô Lâm? Vậy anh không phải nhân tình của cô ta à?"
"Phải. Tôi chỉ là trợ lí của cậu chủ, người bên cạnh cô Lâm là cậu chủ chứ không phải tôi."
Hoa Nhã Tịnh nghe xong càng phấn khích, nhếch mép cười khinh: "Được, vậy về nói với cậu chủ của cậu, khôn hồn thì nhanh chóng cắt đứa quan hệ với cái loại dơ bẩn này rồi tống nó ra khỏi khu đất vàng cho tôi, còn không thì cả hai cùng nhau cút khỏi đây chứ đừng có suốt ngày lập lờ trong khu của tôi, bẩn chết đi được."
"Tôi e người rời khỏi đây là bà mới phải!" - Hoa Nhã Tịnh đang ở thế chủ động chợt giật mình khi nghe thấy một chất giọng lạnh lùng từ sau lưng mình. Hoắc Trường Uyên không biết đã nhận ra chuyện này từ khi nào, xuất hiện lên tiếng đe dọa và cố tình tiến lên đụng vào người bà ta rồi ôm lấy Lâm Uyển Bạch.
Vừa để Lâm Uyển Bạch đứng yên trong vòng tay mình, Hoắc Trường Uyên đằng đằng sát khí nhìn hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh: "Dám động đến người của Hoắc Trường Uyên này, có phải hai người chán sống rồi không?"
Hoa Nhã Tịnh hơi đứng hình một chút nhưng đã nhanh chóng lấy lại được phong độ của một vị phu nhân. Bà ta thở mạnh một hơi, thoạt nghe ba chữ Hoắc Trường Uyên hình như rất quen tai nhưng lại không nhớ ra là ai, nhưng vấn đề trước mắt là phải bảo toàn danh dự và tống cổ Lâm Uyển Bạch ra khỏi nơi này nên bà ta tạm gác vấn đề này qua một bên.
"Cậu chỉ là một thằng nhóc đáng tuổi con tôi mà lại dám lên mặt như vậy à? Đừng nói là động vào người của cậu, cả bản thân cậu tôi cũng không cần phải khiêm nhường. Tôi không tin trên thương trường có mấy người hơn được Thiên gia chúng tôi. Hơn nữa tôi chẳng hề làm gì sai, vốn dĩ cậu với loại bẩn thỉu này có mối quan hệ không đoan chính, lại không biết che đi còn cố phô trương ra bên ngoài, thật bẩn chỗ ở của chúng tôi."
Nghe đến nhà họ Thiên, Hoắc Trường Uyên chỉ cười khinh một tiếng, đúng là "oan gia ngõ hẹp", à không đúng, phải nói là "tự chuốc họa vào thân" mới phải. Cả khu biệt thự vàng đâu phải chỉ mình Thiên gia sống, hai mẹ con nhà họ lại cố tìm cách hãm hại người của hắn, lại còn muốn đuổi cô đi vậy thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn:
"Tôi vốn dĩ còn độc thân, người phụ nữ của tôi cũng chưa có chồng, vậy chúng tôi ở bên cạnh nhau thì có điểm nào là sai? Trái pháp luật hay sai luân thường? Không hề có chỗ nào là không đúng, nhưng nếu bà lại một hai muốn động đến người phụ nữ của tôi thì đừng trách. Hoắc Trường Uyên này đã nói là sẽ làm!"
Răn đe xong, hắn không buồn liếc hai mẹ con họ một cái rồi bồng Lâm Uyển Bạch rời khỏi bữa tiệc trước sự ngỡ ngàng của mọi người, giao tất cả quyền xử lý buổi tiệc lại cho Giang Phóng. Còn hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh thì đứng như trời trồng, nhất là Hoa Nhã Tịnh tức đến sắp nổ tung lên. Một kẻ vô danh tiểu tốt lại dám đe dọa phu nhân cao quý của nhà họ Thiên ư? Không được, nhất định bà phải kể hết sự tình cho Thiên Hòa, để xem ông ta làm sao xử lý tên oắt con đó!
Nói rồi Hoa Nhã Tịnh liền móc điện thoại trong túi ra, đi vào một góc gọi điện cho chồng. Ngược lại hoàn toàn với những gì bà ta tưởng tượng, sau khi kể rõ ngọn ngành câu chuyện cho Thiên Hòa nghe, ông ta không những không an ủi hay có ý trả thù giúp bà mà còn tỏ ra rất tức giận trước những hành vi ngu xuẩn đó.
"Có phải hai mẹ con bà ở nhà rảnh rỗi không có chuyện làm nên muốn tìm cách rước thêm phiền phức cho tôi không hả? Bà có biết cậu ta là ai không?"
Hoa Nhã Tịnh đổ mồ hôi hột: "Thì là...Hoắc Trường Uyên..."
"Hoắc Trường Uyên...cái tên này phủ rộng cả thương trường, chưa đầy ba mươi tuổi đã gây dựng sự nghiệp chín mười với Thiên gia chính ta, thủ đoạn tàn độc, không phải kẻ có thể tùy tiện động vào. Lần này là mẹ con bà đã hại chết tôi rồi!"
Hoa Nhã Tịnh nghe xong như sắp hồn bay phách lạc, không còn tâm trạng dự tiệc và muốn trở về nhà ngay lập tức, lại đi không vững phải có Thiên Lan bên cạnh dìu cho.
- -----------------
Tại ban công ở phòng riêng của Hoắc Trường Uyên, hắn đứng trầm mặc nhìn lên bầu trời đầy sao, tay cầm ly rượu xoay nhẹ nhưng không uống. Còn Lâm Uyển Bạch thì ngồi im thin thít ở chiếc ghế bành gần đó, ngoan ngoãn uống trà không nói tiếng nào.
Cả hai im lặng được một hồi, Hoắc Trường Uyên mới chịu lên tiếng, ngữ điệu đầy nỗi thất vọng: "Tôi cứ tưởng em rất thông minh và quật cường, không ngờ không chỉ yếu đuối lại còn ngu ngốc, để bọn người đó tha hồ bắt nạt mình như vậy. Em là người của tôi, lại không thể mở miệng ra lấy uy danh của tôi để cứu chính mình à? Lâm Uyển Bạch, rốt cuộc là em giả ngốc hay ngốc thật đây?"
Trước lời trách móc của đối phương, Lâm Uyển Bạch tự thấy bản thân mình có lỗi khi chuốc phiền phức cho hắn, chỉ nhỏ giọng đáp lại: "Tôi...mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, nếu có rõ ràng cũng rất chênh lệch, nên...nên tôi chỉ là sợ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến anh...tôi xin lỗi..."
Hoắc Trường Uyên thở dài, vung tay quăng mạnh ly rượu xuống đất, xa xa phía dưới chỉ nghe âm thanh đổ vỡ của thủy tinh vọng lên. Lần này Hoắc Trường Uyên thật sự thất vọng rồi, là trước đây hắn đã đánh giá cô quá cao ư? Đến bản thân có cây đại thụ như anh để dựa vào mà lại còn nghĩ nhiều thế làm gì? Hắn nhờ cô lo cho danh dự của hắn à? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói
/60
|