Cùng lúc đó, tại dinh thự nhà họ Hà, Hà Thế Anh - cũng là gia chủ tức giận đập bàn một cái thật mạnh.
"Cậu Hoắc, ban nãy cậu vừa nói gì, có thể lập lại một lần nữa cho tôi nghe được không?"
Hoắc Trường Uyên lại cúi đầu thêm một lần nữa, điệu bộ cung kính vô cùng khác với hắn trước đây: "Bác Hà, cháu muốn nói là cháu không thể lấy con gái bác được. Hôm nay cháu đến đây là đủ hủy hôn, mọi tổn thất xin cho phép cháu được đền bù thỏa đáng."
"Đền bù? Tổn thất danh dự nhà họ Hà, cậu định đền bù thế nào đây?"
"Cháu cảm thấy không có gì gọi là tổn thất danh dự, dù gì mọi chuyện cũng chưa đi đến đâu ạ."
Hà Thế Anh nhìn Hoắc Trường Uyên bằng một đôi mắt vô cùng khinh thường: "Chưa đi đến đâu? Chuyện hôn sự cả đời của con gái tôi mà cậu có thể tùy tiện nói như vậy...Được rồi, tôi sẽ coi như những lời từ nãy đến giờ là coi như cậu tuổi trẻ bồn bột nên ăn nói không thông suốt, bây giờ rút lại vẫn còn kịp."
Hoắc Trường Uyên vẫn giữ vững lập trường của mình: "Cháu sẽ không rút lại, cháu thật sự không muốn lấy con gái bác ạ."
Hà Thế Anh đã xuống nước như vậy, lại bị lời nói của Hoắc Trường Uyên như một gáo nước lại tạt thẳng vào mặt, tức đến run người: "Cậu...không nghĩ trước hậu quả khi nói ra chứ gì? Được thôi, nếu cậu đã nhất quyết không muốn lấy con gái tôi, vậy nhà họ Hoắc các người cứ chuẩn bị dọn ra đường ở đi là vừa!"
Hoắc Trường Uyên vẫn còn giữ bộ dạng cung kính, nhưng lời nói lại vô cùng đanh thép: "Bác Hà, chuyện nhà nào ra đường ở vẫn còn chưa tỏ, mong bác bảo trọng! Cháu xin phép!" - Nói xong, Hoắc Trường Uyên thậm chí còn không quan tâm sắc mặt của Hà Thế Anh khó coi thế nào, đã lạnh lùng rời đi.
Hà Thế Anh giận dữ quơ đổ hết bộ tách trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Trường Uyên, lần này tôi không khiến cho nhà họ Hoắc thân bại danh liệt thì tôi sẽ không mang họ Hà nữa!"
- ---------------
Nói được làm được, chỉ trong vòng một tuần sau, Hà Thế Anh đã huy động được rất nhiều nguồn vốn đầu tư, chính thức tranh chấp thẳng tay các dự án kinh doanh lẫn xây dựng mà tập đoàn nhà họ Hoắc đang thực hiện. Tình hình kinh tế của tập đoàn ngày một xuống dốc, nhiều cổ đông thậm chí còn bị nghe theo lời kêu gọi của bên Hà thị mà rời khỏi tập đoàn, ra sức góp vốn cho nhà họ Hà.
Cũng vì tình thế nguy cấp đó, Hoắc Trường Uyên gần như "dọn nhà" đến công ty, liên tục làm việc từ sáng đến tối để cải thiện giá trị cổ phiếu, đến lúc ngủ cũng mơ thấy cổ phiếu tuột dốc không phanh. Đương nhiên Giang Phóng cũng không sung sướng gì, không chỉ một tay giúp hắn điều tra về vụ mất tích của Lâm Dao Dao, còn ôm một mớ nợ hợp đồng phụ giúp Hoắc Trường Uyên giải quyết, vì người hắn tin tưởng nhất chỉ có mình anh ta thôi.
Cũng bởi vì bận tất bật túi bụi với công việc, cũng hơn một tuần rồi Hoắc Trường Uyên không thấy về nhà, hằng ngày Lâm Uyển Bạch cứ đi ra đi vào, chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chẳng thấy đâu. Thấy vậy, La Phi Phi nhăn mặt:
"Uyển Bạch, con làm chinh phụ chờ chồng đi chiến chinh à? Nhớ nó thì cứ chạy đến công ty, có phải xa lắm đâu mà…"
"Không được đâu ạ, bây giờ anh ấy đã rất bận với công việc, mỗi phút mỗi giây đều quý như vàng. Nếu con xuất hiện hay gọi điện đến nhất định sẽ khiến anh ấy bị phân tâm."
La Phi Phi nghe vậy liền động lòng, định ngóp một tách trà nhưng lại bỏ xuống, miệng không ngừng thán phục: "Ôi trời, suy nghĩ chững chạc, người lại có tố chất thế này,...Uyển Bạch, nếu con có xuất thân tốt một chút, bác đã cưới con về cho Trường Uyên mà không cần phải xin phép lão già khó tính kia rồi!"
Lão già khó tính là nói đến Hoắc Minh Đường? Nhắc đến ông ta Lâm Uyển Bạch mới sựt nhớ, hình như mấy ngày nay không thấy ông ấy xuất hiện ở nhà: "À bác gái, nhắc mới nhớ, bác trai đi đâu rồi ạ?"
"Ông ấy đấy à? Chắc là đang ở Mỹ đấy. Ông ấy có mấy người bạn bên đó, có thể nhờ họ giúp đỡ cho nhà họ Hoắc một chút trong tình cảnh thế này."
"Giúp đỡ? Không phải bác ấy nói sẽ bỏ mặc anh Uyên sao ạ?"
La Phi Phi bĩu môi: "Ông ta chỉ giỏi cái mồm thôi, cốt là không nỡ. Nếu bây giờ Hoắc thị sụp đổ thì nhà ta cũng không chết đói được, tiền kinh doanh bất động sản của ông ấy cũng đủ cho ta sống sung sướng rồi, chỉ là ông ta không muốn cao sức gầy dựng sự nghiệp của Trường Uyên bị đổ sông đổ biển thôi."
Lâm Uyển Bạch gật gật đầu: "À...thì ra là vậy…"
"À đúng rồi, nhắc đến bất động sản bác mới nhớ là quên báo cho con một chuyện, chắc là ngày mai bác sẽ sang Đài Loan bán vài khu đất, độ một tuần sau sẽ về."
"Tại sao phải bán đất ạ?"
"Đương nhiên là góp chút vốn giúp cho Trường Uyên rồi. Lần này nhà họ Hà đó quyết tâm nuốt trọn chúng ta, dù cho bác có phải bán hết đất của mình cũng không để lão già đó đắc ý được!"
Nói rồi La Phi Phi cầm tay Lâm Uyển Bạch, dịu dàng dặn dò: "Khi bác đi rồi ở nhà cũng không còn ai, con nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình đó."
Lâm Uyển Bạch rũ mặt xuống, chỉ gật gật cho có rồi lại thôi. Tối đó cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được vì trong đầu còn đè nặng rất nhiều vấn đề. Mọi chuyện đi đến nước này không phải đều là lỗi của cô ư? Chỉ vì cô nên Hoắc Trường Uyên mới đi hủy hôn ước với tiểu thư nhà họ Hà, sau đó còn khiến hắn chật vật với hàng tỉ tỉ công việc ở công ty. Không chỉ vậy, cả ba và mẹ của Hoắc Trường Uyên cũng bị lôi vào dòng xoáy này, tất cả là vì cô, vì cô vô dụng, vì công không có xuất thân hiển hách nên mọi chuyện mới tồi tệ như thế này…
- -----------
Sáng hôm sau, La Phi Phi đã lên máy bay từ sớm trước khi Lâm Uyển Bạch thức dậy. Đêm qua cô suy nghĩ rồi khóc tới khóc lui, mệt rồi ngủ khi nào không hay, bây giờ tỉnh dậy vẫn còn thấy uể oải trong người.
Lâm Uyển Bạch đứng sắp không vững, đi đứng lắc lư xuống lầu, vừa chạm chân xuống phòng khách đã chạm mặt với Vân Dực. Cô giật mình nhìn anh: "Mới sáng sớm mà...sao anh lại đến đây?"
Vân Dực nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại thở dài: "Nhờ đến đây sớm như vậy nên anh mới biết em lại tàn tạ đến nông nỗi này đấy!"
Lâm Uyển Bạch nghe vậy chỉ biết im lặng, sáng sớm thức dậy cô đã soi mình trong gương rồi, không chỉ đầu bù tóc rối mà mắt còn thâm, da thì xấu chết đi được. Đây là những triệu chứng của việc có thai hay là vì những ngày qua cô đã lo nghĩ quá nhiều?
Cô đi lại gần chỗ Vân Dực, rót cho anh một tách trà rồi còn chưa kịp ngồi xuống, đối phương đã nói trước:
"Anh đã đọc những bài báo mới nhất mấy ngày nay rồi, cũng biết giờ này Hoắc thị đang rơi vào cảnh khốn đốn thế nào, nhưng e rằng cái đăng trên báo chỉ là bề nổi, còn mặt sâu bên trong…"
Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu, không thể giấu đi cảm xúc: "Phải...Hoắc thị ra nông nỗi này là vì em."
"Không phải vì em đâu, đừng buồn nữa."
Lâm Uyển Bạch rưng rưng mắt nhìn Vân Dực: "Rõ ràng là vì em, em…" - Cô còn chưa nói xong, Vân Dực đã đưa tay ra dấu im lặng.
"Chỉ cần em không tự trách mình và vui vẻ, lạc quan như ngày trước, anh nhất định sẽ có cách cứu tập đoàn nhà họ Hoắc!"
"Cậu Hoắc, ban nãy cậu vừa nói gì, có thể lập lại một lần nữa cho tôi nghe được không?"
Hoắc Trường Uyên lại cúi đầu thêm một lần nữa, điệu bộ cung kính vô cùng khác với hắn trước đây: "Bác Hà, cháu muốn nói là cháu không thể lấy con gái bác được. Hôm nay cháu đến đây là đủ hủy hôn, mọi tổn thất xin cho phép cháu được đền bù thỏa đáng."
"Đền bù? Tổn thất danh dự nhà họ Hà, cậu định đền bù thế nào đây?"
"Cháu cảm thấy không có gì gọi là tổn thất danh dự, dù gì mọi chuyện cũng chưa đi đến đâu ạ."
Hà Thế Anh nhìn Hoắc Trường Uyên bằng một đôi mắt vô cùng khinh thường: "Chưa đi đến đâu? Chuyện hôn sự cả đời của con gái tôi mà cậu có thể tùy tiện nói như vậy...Được rồi, tôi sẽ coi như những lời từ nãy đến giờ là coi như cậu tuổi trẻ bồn bột nên ăn nói không thông suốt, bây giờ rút lại vẫn còn kịp."
Hoắc Trường Uyên vẫn giữ vững lập trường của mình: "Cháu sẽ không rút lại, cháu thật sự không muốn lấy con gái bác ạ."
Hà Thế Anh đã xuống nước như vậy, lại bị lời nói của Hoắc Trường Uyên như một gáo nước lại tạt thẳng vào mặt, tức đến run người: "Cậu...không nghĩ trước hậu quả khi nói ra chứ gì? Được thôi, nếu cậu đã nhất quyết không muốn lấy con gái tôi, vậy nhà họ Hoắc các người cứ chuẩn bị dọn ra đường ở đi là vừa!"
Hoắc Trường Uyên vẫn còn giữ bộ dạng cung kính, nhưng lời nói lại vô cùng đanh thép: "Bác Hà, chuyện nhà nào ra đường ở vẫn còn chưa tỏ, mong bác bảo trọng! Cháu xin phép!" - Nói xong, Hoắc Trường Uyên thậm chí còn không quan tâm sắc mặt của Hà Thế Anh khó coi thế nào, đã lạnh lùng rời đi.
Hà Thế Anh giận dữ quơ đổ hết bộ tách trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Trường Uyên, lần này tôi không khiến cho nhà họ Hoắc thân bại danh liệt thì tôi sẽ không mang họ Hà nữa!"
- ---------------
Nói được làm được, chỉ trong vòng một tuần sau, Hà Thế Anh đã huy động được rất nhiều nguồn vốn đầu tư, chính thức tranh chấp thẳng tay các dự án kinh doanh lẫn xây dựng mà tập đoàn nhà họ Hoắc đang thực hiện. Tình hình kinh tế của tập đoàn ngày một xuống dốc, nhiều cổ đông thậm chí còn bị nghe theo lời kêu gọi của bên Hà thị mà rời khỏi tập đoàn, ra sức góp vốn cho nhà họ Hà.
Cũng vì tình thế nguy cấp đó, Hoắc Trường Uyên gần như "dọn nhà" đến công ty, liên tục làm việc từ sáng đến tối để cải thiện giá trị cổ phiếu, đến lúc ngủ cũng mơ thấy cổ phiếu tuột dốc không phanh. Đương nhiên Giang Phóng cũng không sung sướng gì, không chỉ một tay giúp hắn điều tra về vụ mất tích của Lâm Dao Dao, còn ôm một mớ nợ hợp đồng phụ giúp Hoắc Trường Uyên giải quyết, vì người hắn tin tưởng nhất chỉ có mình anh ta thôi.
Cũng bởi vì bận tất bật túi bụi với công việc, cũng hơn một tuần rồi Hoắc Trường Uyên không thấy về nhà, hằng ngày Lâm Uyển Bạch cứ đi ra đi vào, chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chẳng thấy đâu. Thấy vậy, La Phi Phi nhăn mặt:
"Uyển Bạch, con làm chinh phụ chờ chồng đi chiến chinh à? Nhớ nó thì cứ chạy đến công ty, có phải xa lắm đâu mà…"
"Không được đâu ạ, bây giờ anh ấy đã rất bận với công việc, mỗi phút mỗi giây đều quý như vàng. Nếu con xuất hiện hay gọi điện đến nhất định sẽ khiến anh ấy bị phân tâm."
La Phi Phi nghe vậy liền động lòng, định ngóp một tách trà nhưng lại bỏ xuống, miệng không ngừng thán phục: "Ôi trời, suy nghĩ chững chạc, người lại có tố chất thế này,...Uyển Bạch, nếu con có xuất thân tốt một chút, bác đã cưới con về cho Trường Uyên mà không cần phải xin phép lão già khó tính kia rồi!"
Lão già khó tính là nói đến Hoắc Minh Đường? Nhắc đến ông ta Lâm Uyển Bạch mới sựt nhớ, hình như mấy ngày nay không thấy ông ấy xuất hiện ở nhà: "À bác gái, nhắc mới nhớ, bác trai đi đâu rồi ạ?"
"Ông ấy đấy à? Chắc là đang ở Mỹ đấy. Ông ấy có mấy người bạn bên đó, có thể nhờ họ giúp đỡ cho nhà họ Hoắc một chút trong tình cảnh thế này."
"Giúp đỡ? Không phải bác ấy nói sẽ bỏ mặc anh Uyên sao ạ?"
La Phi Phi bĩu môi: "Ông ta chỉ giỏi cái mồm thôi, cốt là không nỡ. Nếu bây giờ Hoắc thị sụp đổ thì nhà ta cũng không chết đói được, tiền kinh doanh bất động sản của ông ấy cũng đủ cho ta sống sung sướng rồi, chỉ là ông ta không muốn cao sức gầy dựng sự nghiệp của Trường Uyên bị đổ sông đổ biển thôi."
Lâm Uyển Bạch gật gật đầu: "À...thì ra là vậy…"
"À đúng rồi, nhắc đến bất động sản bác mới nhớ là quên báo cho con một chuyện, chắc là ngày mai bác sẽ sang Đài Loan bán vài khu đất, độ một tuần sau sẽ về."
"Tại sao phải bán đất ạ?"
"Đương nhiên là góp chút vốn giúp cho Trường Uyên rồi. Lần này nhà họ Hà đó quyết tâm nuốt trọn chúng ta, dù cho bác có phải bán hết đất của mình cũng không để lão già đó đắc ý được!"
Nói rồi La Phi Phi cầm tay Lâm Uyển Bạch, dịu dàng dặn dò: "Khi bác đi rồi ở nhà cũng không còn ai, con nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình đó."
Lâm Uyển Bạch rũ mặt xuống, chỉ gật gật cho có rồi lại thôi. Tối đó cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được vì trong đầu còn đè nặng rất nhiều vấn đề. Mọi chuyện đi đến nước này không phải đều là lỗi của cô ư? Chỉ vì cô nên Hoắc Trường Uyên mới đi hủy hôn ước với tiểu thư nhà họ Hà, sau đó còn khiến hắn chật vật với hàng tỉ tỉ công việc ở công ty. Không chỉ vậy, cả ba và mẹ của Hoắc Trường Uyên cũng bị lôi vào dòng xoáy này, tất cả là vì cô, vì cô vô dụng, vì công không có xuất thân hiển hách nên mọi chuyện mới tồi tệ như thế này…
- -----------
Sáng hôm sau, La Phi Phi đã lên máy bay từ sớm trước khi Lâm Uyển Bạch thức dậy. Đêm qua cô suy nghĩ rồi khóc tới khóc lui, mệt rồi ngủ khi nào không hay, bây giờ tỉnh dậy vẫn còn thấy uể oải trong người.
Lâm Uyển Bạch đứng sắp không vững, đi đứng lắc lư xuống lầu, vừa chạm chân xuống phòng khách đã chạm mặt với Vân Dực. Cô giật mình nhìn anh: "Mới sáng sớm mà...sao anh lại đến đây?"
Vân Dực nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại thở dài: "Nhờ đến đây sớm như vậy nên anh mới biết em lại tàn tạ đến nông nỗi này đấy!"
Lâm Uyển Bạch nghe vậy chỉ biết im lặng, sáng sớm thức dậy cô đã soi mình trong gương rồi, không chỉ đầu bù tóc rối mà mắt còn thâm, da thì xấu chết đi được. Đây là những triệu chứng của việc có thai hay là vì những ngày qua cô đã lo nghĩ quá nhiều?
Cô đi lại gần chỗ Vân Dực, rót cho anh một tách trà rồi còn chưa kịp ngồi xuống, đối phương đã nói trước:
"Anh đã đọc những bài báo mới nhất mấy ngày nay rồi, cũng biết giờ này Hoắc thị đang rơi vào cảnh khốn đốn thế nào, nhưng e rằng cái đăng trên báo chỉ là bề nổi, còn mặt sâu bên trong…"
Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu, không thể giấu đi cảm xúc: "Phải...Hoắc thị ra nông nỗi này là vì em."
"Không phải vì em đâu, đừng buồn nữa."
Lâm Uyển Bạch rưng rưng mắt nhìn Vân Dực: "Rõ ràng là vì em, em…" - Cô còn chưa nói xong, Vân Dực đã đưa tay ra dấu im lặng.
"Chỉ cần em không tự trách mình và vui vẻ, lạc quan như ngày trước, anh nhất định sẽ có cách cứu tập đoàn nhà họ Hoắc!"
/60
|