Không phải những âm thanh này khiến cô đau khổ, mà là buồn nôn, vô cùng buồn nôn.
Còn ở một phòng khác ba mẹ Lâm vốn đã ngủ say cũng bị đánh thức.
- Ôi trời, ông xem con gái ngoan của ông kìa, nửa đêm canh ba còn giày vò người ta. Kêu lớn như vậy, không sợ hàng xóm nghe thấy à. Nó có còn biết mắc cỡ không vậy!
Mẹ Lâm bị tiếng rên của Lâm Tiêu Tiêu làm cho đỏ mặt, cả người nóng bừng.
Bà vô thức cho rằng Lâm Phỉ Phỉ đang rên. Vì dù thế nào bà cũng không thể tưởng tượng được Lâm Tiêu Tiêu sẽ bò lên giường anh rể.
Ba Lâm nghe thấy cũng vô cùng xấu hổ,
- Ngủ đi, ngủ đi, chuyện của con trẻ chúng ta bớt quan tâm thôi. Huống hồ đây còn là chuyện khuê phòng.
Dù nói vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Lâm Phỉ Phỉ do một tay ông nuôi lớn. Đứa trẻ đó luôn bảo thủ rụt rè, sao đêm nay lại... phóng khoáng như vậy?
Mẹ Lâm sao ngủ được. Lửa dục toàn thân của bà bị Lâm Tiêu Tiêu đốt hết lên rồi, bà đẩy ông bạn già, xấu hổ nói:
- Ông à, ông xem... hình như cả tháng chúng ta không làm chuyện đó rồi, chi bằng giờ chúng ta cũng...
- Cái này... không được, bọn nhỏ nghe thấy không hay đâu.
Ba Lâm vội lắc đầu.
- Bọn nó còn nghe thấy gì, không thấy chúng đang khí thế ngất trời à, đến đi mà!
Mẹ Lâm nói xong, liền chui vào trong chăn.
- Chậm một chút, chậm một chút, đều già lọm khọm rồi còn...
Ba Lâm khó xử thấp giọng kêu lên.
Tuy hai ông bà đã cố đè nén động tĩnh, nhưng Lâm Phỉ Phỉ vẫn loáng thoáng nghe thấy.
Cô vừa tức vừa thẹn.
Đến lúc này rồi, ba mẹ cũng tham gia náo nhiệt, thiệt là.
Lâm Phỉ Phỉ bọc lấy bộ drap, mở tủ quần áo ra, trốn vào đó. Tuy âm thanh nhỏ đi nhiều, nhưng vài tiếng động vẫn chui vào tai.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ lại nhớ đến người đàn ông dịu dàng như ngọc kia.
- Lúc này, không biết anh ta đang làm gì?
Lâm Phỉ Phỉ núp trong tủ quần áo, trong đầu hồi tưởng lại từng chút từng chút về một ngày một đêm mà cô cùng Sở Tây Hàng điên cuồng quấn quýt. Sâu trong đáy lòng, sự nhớ nhung đối với Sở Tây Hàng càng lúc càng sâu đậm.
Cả đêm, Lâm Phỉ Phỉ căn bản không ngủ. Nửa đêm đầu là bị Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu dày vò. Nửa đêm sau... khuôn mặt Sở Tây Hàng luôn hiện lên trong đầu cô, cô không thể nào đi vào giấc ngủ được.
Tình cảnh này, xảy ra ba ngày liên tục.
Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu giày vò hàng đêm bên cạnh khiến cô không thể nào ngủ được. Cuối cùng mẹ Lâm không chịu nổi, tìm Hoắc Minh Lãng và Lâm Phỉ Phỉ nói chuyện, muốn hai người chú ý, nhỏ tiếng một chút.
Hoắc Minh Lãng cười cười, gật đầu đồng ý.
Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể vạch trần.
Cô sợ ba mẹ không chịu được đả kích này. Hơn nữa, mẹ Lâm còn bị bệnh tim.
Ngày thứ tư, tiếng rên rỉ mất hồn bên cạnh lại vang lên. Lâm Phỉ Phỉ không nhịn được nữa, cô thay quần áo, cầm túi đồ, xông ra khỏi cửa.
Hai người bọn họ đã thích làm như vậy, vậy cô để đất diễn lại cho họ.
Nhưng đi trên con đường vắng vẻ, Lâm Phỉ Phỉ không biết mình nên đi đâu.
Móc điện thoại ra, Lâm Phỉ Phỉ bấm số điện thoại của Lâm Toa Toa.
- Alo, Phỉ Phỉ, tìm tớ có chuyện gì không?
Đầu bên kia truyền đến giọng của Lâm Toa Toa, có điều bên cạnh có vẻ rất ồn ào.
- Toa Toa, tớ không có chỗ để đi, tớ đến nhà cậu một đêm được không?
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Toa Toa, mũi Lâm Phỉ Phỉ nóng lên, suýt nữa thì rơi lệ.
- À? Nhưng bây giờ tớ không ở nhà, tớ... đang ra ngoài với Tổng giám đốc.
Lâm Toa Toa khó xử nói.
- Vậy... vậy thì thôi, thực ra tớ cũng không sao, hai người tiếp tục đi.
Vừa nghe nói mình đang quấy rầy chuyện tốt của người ta, Lâm Phỉ Phỉ vội vàng cúp điện thoại.
Ôm điện thoại bất lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lâm Phỉ Phỉ thật sự rất nhớ, rất nhớ Sở Tây Hàng.
Đáng tiếc, lần trước lúc Sở Tây Hàng hỏi số điện thoại của cô, cô lại cho người ta số giả. Không biết, hắn có tìm cô không, dù có tìm, chắc chắn cũng chẳng tìm thấy cô.
Nếu hắn không tìm thấy cô, vậy thì cô đi tìm hắn!
Ý nghĩ này vừa dâng lên, Lâm Phỉ Phỉ không do dự nữa. Bỏ qua sĩ diện, cô liền thấp thỏm đi đến Câu lạc bộ Ashley - Động tiêu tiền xa hoa lớn nhất thành phố A.
Ngày đó, Lâm Phỉ Phỉ đã gọi điện cho Câu lạc bộ Ashley để tìm anh chàng trai bao kia. Đến giờ, Lâm Phỉ Phỉ vẫn nghĩ Sở Tây Hàng là trai bao của Câu lạc bộ Ngưu lang này...
Câu lạc bộ Ashley, là nơi chuyên cung cấp dịch vụ vui chơi cho thân sĩ thượng lưu. Trang trí vô cùng xa hoa, quy mô rất lớn, dịch vụ công chúa DJ, karaoke, mát xa, rửa chân, ngủ cùng đều có.
Lần đầu tiên Lâm Phỉ Phỉ bước vào một hộp đêm trụy lạc và tràn đầy dục vọng này, trong lòng hơi sợ hãi. Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí nói với nhân viên phục vụ tiếp đón mình:
- Tôi muốn tìm... Sở Tây Hàng!
Chương 16: Lần đầu tiên đi câu lạc bộ
/20
|