Nghe giọng điệu Sở Tây Hàng ban nãy, chắc chắn họ quen biết nhau.
- Ừ.
Sở Tây Hàng gật gật đầu, nhưng rõ ràng hắn không muốn nói nhiều về cô gái kia, bèn chuyển chủ đề:
- Em đến đây làm gì?
Lâm Phỉ Phỉ nhỏ giọng đáp:
- Tôi đến... tìm anh.
- Tìm anh?
Sở Tây Hàng có chút kinh ngạc, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Chịu tới tìm anh rồi à, sao hôm đó em lại cho anh số điện thoại giả? Làm anh tìm em đến phát điên mà không thể tìm được. Anh nhớ em đến phát điên rồi.
- Lúc ấy... tôi nhớ nhầm.
Lâm Phỉ Phỉ nói dối, cô sợ nếu cô nói cố ý cấp số điện thoại giả, chắc chắn Sở Tây Hàng sẽ giận cô.
- Có thật không?
Sở Tây Hàng không tin, nhưng, Lâm Phỉ Phỉ đã chịu chủ động đến tìm hắn, dĩ nhiên hắn cũng không có ý định truy cứu thêm,
- Được rồi, tạm tha cho em lần này. Đi theo anh, anh giới thiệu bạn bè của anh để em làm quen.
Nói xong, không đợi Lâm Phỉ Phỉ đồng ý anh đã kéo cô đi vào một phòng bao riêng xa hoa.
Lâm Phỉ Phỉ vừa bước vào liền há hốc mồm.
Trong phòng bao riêng, ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc như sấm, có ba nam ba nữ. Trong đó một cặp nam nữ là Triệu Dã Thành và Lâm Toa Toa.
- Phỉ Phỉ, sao cậu cũng tới đây?
Thấy Lâm Phỉ Phỉ bị Sở Tây Hàng kéo vào, Lâm Toa Toa vốn đang rúc trong ngực Triệu Dã Thành lập tức kinh ngạc đứng lên.
Triệu Dã Thành không lên tiếng, nhưng lông mày y hơi cau lại. Ánh mắt y nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ Phỉ bị Sở Tây Hàng nắm chặt, khóe miệng nở nụ cười tà mị nhưng vô cùng lạnh lùng.
- Toa Toa, hóa ra cậu ở đây.
Lâm Phỉ Phỉ vui mừng kéo tay Lâm Toa Toa.
- Hai người quen nhau?
Sở Tây Hàng kinh ngạc hỏi.
Không đợi Lâm Phỉ Phỉ giải thích, Triệu Dã Thành bắt chéo hai chân ngồi trên sofa đã cười tà nói:
- Đâu chỉ quen, cô ấy chính là Thư ký trưởng bảo thủ trinh tiết kia của tôi đấy. Vừa mới nhắc đến cô ấy, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Sở Tây Hàng nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh xuống, một tay kéo Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, nói với Triệu Dã Thành:
- Tổng giám đốc Triệu, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Mong anh đừng dùng những từ ngữ như vậy để nói về cô ấy, nếu không, tôi trở mặt đấy.
Triệu Dã Thành dùng từ bảo thủ, trinh tiết để mô tả về Lâm Phỉ Phỉ. Điều đó chứng tỏ y từng ra tay với Lâm Phỉ Phỉ, chẳng qua là chưa đắc thủ thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Tây Hàng rất tức giận.
Triệu Dã Thành mỉm cười, nhấp nhẹ một ngụm rượu, không nói thêm gì.
Thái độ của y như vậy rõ ràng là nhượng bộ, điều này khiến Lâm Phỉ Phỉ không khỏi kinh ngạc.
Thân là thư ký trưởng của Triệu Dã Thành, cô ít nhiều cũng hiểu Triệu Dã Thành. Dù đứng trước hoặc sau lưng ai, y đều là một đế vương cao ngạo, chưa từng thấy y nhượng bộ bất kỳ ai.
Nhưng giờ y lại nhượng bộ Sở Tây Hàng, không ngờ thể diện của Sở Tây Hàng lại lớn như vậy.
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi nhìn Sở Tây Hàng thêm mấy lần, cảm giác càng lúc càng thấy mông lung mơ hồ.
Lúc này, Sở Tây Hàng chỉ hai người đàn ông trẻ tuổi khác trong phòng bao riêng, giới thiệu với Lâm Phỉ Phỉ:
- Hai người họ đều là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn của anh. Cậu ấy tên Hứa Thần, cậu ấy là Mạc Tiểu Lâu.
- Chào các anh!
Lâm Phỉ Phỉ lễ phép chào hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn thêm hai người mấy lần. Vì họ thật sự quá đẹp trai.
- Xin chào, anh là bác sĩ. Sau này em có bệnh lớn bệnh nhỏ gì cứ đến tìm anh. Anh giảm giá cho em 30%.
Hứa Thần là kiểu đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ, đeo kính gọng bạc, mặc đồ trắng, trông rất nhã nhặn thanh tú.
- Có ai chào hỏi như cậu không, lần đầu gặp đã nói bệnh tật gì đó. Đúng là nhàm chán. Chị dâu, đừng để ý đến cậu ta, thằng nhãi đó gặp ai cũng nói mấy câu này, chị đừng để ý.
Mạc Tiểu Lâu tức giận thưởng cho Hứa Thần một cái cú đầu.
Cậu ta có làn da màu đồng khỏe khắn, ngũ quan rất anh tuấn, tương đối đẹp trai. Nhưng trong giọng nói lại mang vẻ cà lơ phất phơ. Vừa gặp mặt lần đầu đã gọi Lâm Phỉ Phỉ là chị dâu rồi.
Lâm Phỉ Phỉ bị cậu ta gọi như vậy hai má liền nóng lên, đành xấu hổ gật đầu.
Sau đó, mọi người đều ngồi xuống, cùng hát vài bài, lại uống thêm vài ly rượu. Rồi bắt đầu chơi bài.
- Các vị, mọi người đều chơi, nên phải chơi đặc biệt một chút. Thắng tiền thua tiền chẳng thú vị gì cả.
Mạc Tiểu Lâu hân hoan nói:
- Chi bằng chúng ta chơi cởi đồ đi, ai thua thì bạn gái bên cạnh phải cởi một món đồ, mọi người đồng ý không?
Nghe vậy, Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa đều thay đổi sắc mặt.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần thì che miệng cười trộm. Các cô vốn là mấy cô gái bồi rượu ở câu lạc bộ. Khách thích chơi thế nào các cô đều chiều thế ấy. Huống hồ, mấy trò chơi còn bốc lửa hơn đánh bài cởi đồ, các cô đều đã từng chơi rồi, còn sợ gì nữa.
- Tôi không có ý kiến.
Hứa Thần nhún vai nói. Tuy anh ta là thiên sứ áo trắng, trị bệnh cứu người, nhưng chỉ giới hạn vào ban ngày, còn bên đêm anh ta thích làm gì thì làm.
- Tôi đồng ý.
Khóe môi Triệu Dã Thành nở nụ cười mỉm liếc nhìn Lâm Phỉ Phỉ sắc mặt tái nhợt.
Chương 18: Trò chơi trong phòng bao riêng
/20
|