- Khốn nạn, thả tôi ra...
Lâm Phỉ Phỉ giãy mạn, cô quay người lại tát cho Hoắc Minh Lãng một cái thật mạnh.
Hoắc Minh Lãng bị đánh bến mức hai mắt sung huyết, mấy lời nịnh nọt định nói lập tức nuốt ngược vào bụng, mặt gã tối sầm chụp lấy hai tay Lâm Phỉ Phỉ, trói trên đầu. Sau đó gã dùng tay phải thô bạo xé một cái, ba hạt nút trên áo sơ mi của Lâm Phỉ Phỉ đứt hết rơi trên đất, áo sơ mi lập tức mở ra.
- Thả tôi ra...
Lâm Phỉ Phỉ vừa tức vừa sợ. Hoắc Minh Lãng bây giờ đã không còn là Hoắc Minh Lãng khi trước nữa.
- Cô kêu đi, tốt nhất là kêu to một chút để ba mẹ cô đều nghe thấy.
Hoắc Minh Lãng nghĩ lần này mình chắc chắn ăn được Lâm Phỉ Phỉ rồi, liền đẩy áo ngực của Lâm Phỉ Phỉ lên trên ngực. Hai quả đào mật lập tức nhảy ra, sừng sững giữa không khí. Hoắc Minh Lãng vùi đầu hôn nó, ngậm trong miệng, hôn, cắn, gậm nhắm.
- Đừng...
Lâm Phỉ Phỉ lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Muốn giãy dụa nhưng không thể nào giãy dụa ra được. Lúc này, cô lại nhớ đến Sở Tây Hàng. Nhớ mỗi lần hắn hôn lên cơ thể kia, đều dịu dàng đến thế, che chở đến thế. Càng nghĩ cô càng cảm thấy phản cảm với gã Hoắc Minh Lãng này.
Không ngờ, cô càng vặn vẹo phản kháng càng kích thích thú tính của Hoắc Minh Lãng. Một tay gã giữ hai tay Lâm Phỉ Phỉ trên đầu, tay kia cực kỳ thuần thục thăm dò trong quần Lâm Phỉ Phỉ. Trong đó lúc này sớm đã rất ướt át.
Hoắc Minh Lãng trong lòng chấn động, động tác mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, đôi mắt hoa đào chợt lạnh xuống nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Phỉ:
- Trước đây cơ thể cô đâu có nhạy cảm như vậy? Chẳng lẽ tối qua cô không về, thật sự đã bị người ta phá trinh rồi?
Tuy trước đây Lâm Phỉ Phỉ không chịu cho gã phá cửa ải cuối cùng, nhưng, lúc tình ý dâng tràn cũng ỡm ờ để gã sờ mó. Cho nên, gã rất quen thuộc với cơ thể Lâm Phỉ Phỉ. Trước đây, gã có sờ mó bảy tám phút Lâm Phỉ Phỉ cũng không có phản ứng động tình như vậy. Điều này khiến gã từng nghi ngờ không biết Lâm Phỉ Phỉ có bị bệnh lãnh đạm không.
Không ngờ, hôm nay cô lại mẫn cảm đến cỡ đó, hoàn toàn không giống lúc trước.
Lâm Phỉ Phỉ bị câu hỏi của Hoắc Minh Lãng làm đỏ hồng hai má, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Hoàn toàn chính xác, từ khi cùng Sở Tây Hàng điên cuồng triền miên một ngày một đêm, cơ thể cô đã trở nên vô cùng mẫn cảm. Dù Hoắc Minh Lãng đụng vào làm cô vừa phản cảm lại phẫn nộ, nhưng cơ thể cô lại có những phản ứng chân thật nhất.
Đây là chuyện cô không thể nào khống chế được. Bị Hoắc Minh Lãng hỏi thẳng như vậy, cô càng thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Hoắc Minh Lãng vừa nhìn thấy vẻ mặt vừa tức giận ngượng ngùng mang theo chút kinh hoảng này, trong lòng cũng lập tức hiểu rõ suy đoán của gã e là đã thành sự thật.
- Con tiện nhân cô, trong nhà có đàn ông còn dám ra ngoài tìm thằng khác, hôm nay tôi phải cho cô biết sự lợi hại của tôi.
Hoắc Minh Lãng nổi giận thật sự, như một con sư tử bộc phát. Một tay gã hung ác ngắt nhũ hoa của Lâm Phỉ Phỉ, một tay bắt đầu xé rách chiếc quần lót của Lâm Phỉ Phỉ.
- Đừng, xin anh đừng...
Lâm Phỉ Phỉ bị vẻ hung hăng của Hoắc Minh Lãng dọa cho sợ hại. Nhưng cô càng cầu xin càng khiến thú tính của Hoắc Minh Lãng dâng trào.
- A!
Trong lúc Hoắc Minh Lãng móc thứ dục vọng đang ngẩng lên của mình ra định bá vương ngạnh thượng cung Lâm Phỉ Phỉ, cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của mẹ Lâm.
Cả Hoắc Minh Lãng và Lâm Phỉ Phỉ đều cả kinh, dừng hết tất cả động tác.
Lâm Phỉ Phỉ lập tức nhân cơ hội này đẩy Hoắc Minh Lãng ra, chạy vào phòng mình. Toàn thân cô run rẩy thay bộ đồ công sở mới, sau đó trốn đi làm.
Còn lại mình Hoắc Minh Lãng xấu hổ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đối diện với mẹ Lâm đã bị gã hù dọa, lắp bắp giải thích:
- Cháu... cháu với Phỉ Phỉ... chúng cháu...
Giải thích nửa ngày cũng không nói ra được một câu nguyên vẹn.
Mẹ Lâm vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn hắng giọng một cái, trách mắng:
- Nhất Phàm à, cô biết các cháu tuổi trẻ, dục vọng tương đối cao. Nhưng cũng phải xem thử đang ở đâu. Sau này nếu muốn thì về phòng mình, nếu cứ để người lớn gặp được, các cháu không biết xấu hổ, bọn cô đây cũng rất ngại!
Nói xong, bà liền đi nhanh về phía nhà vệ sinh rửa mặt.
Hoắc Minh Lãng nghe xong, thở phào một hơi. Cũng may lúc nãy mẹ Lâm không phát hiện gã vừa cưỡng bức Lâm Phỉ Phỉ, dọa gã lo lắng một trận. Thế này, về sau mình muốn làm gì Lâm Phỉ Phỉ cũng càng thuận lợi rồi...
Khóe miệng Hoắc Minh Lãng nở nụ cười dâm tà.
Lâm Phỉ Phỉ tâm trí hỗn loạn leo lên xe buýt, phút cuối cùng chạy đến công ty, suýt chút nữa thì bị muộn.
- Sao Toa Toa chưa tới?
Lúc Lâm Phỉ Phỉ vội vàng chạy đến chỗ của mình, chỉ thấy Mễ Lạp và Nhiêu Na đang ngồi trước bàn, không thấy Lâm Toa Toa đâu.
Mễ Lạp, Nhiêu Na và Lâm Toa Toa đều là thư ký riêng của Triệu Dã Thành - Tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị, còn Lâm Phỉ Phỉ là nữ thư ký trưởng, dĩ nhiên có quyền hỏi ba người các cô bất cứ chuyện gì về vấn đề công việc.
- Tôi không biết.
Vẻ mặt Mễ Lạp không vui, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ đố kỵ.
Chương 9: Mẫn cảm quá mức
/20
|