Edit: Chiryu Vũ
Mộ Dung Tâm Nguyệt vừa nói vừa kéo ngồi xuống, vì thế Lạc Nhi nhanh chóng động tay động chân. Chỉ chốc lát sau liền xử lý xong dung nhan cho Mộ Dung Tâm Nguyệt.
Hôm nay Mộ Dung Tâm Nguyệt chỉ trang điểm đơn giản, trên đầu buộc một dải lụa màu lam nhạt, để những sợi tóc buông thả sau vai. Trên người nàng mặc một bộ váy mà lam nhạt bó eo, toàn bộ người chỉ có một bông bách hợp màu trắng bạc, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, không nhiễm bụi bụi trần, thoáng như tiên tử lầm hạ phàm trần, nhu nhược động lòng người!
Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn mình trong gương vừa lòng: Tốt! Lạc Nhi, chúng ta đi thôi! Vì thế chủ tớ hai người liền lập tức đi ra ngoài phòng.
Tiểu thư, chúng ta không đợi Thái tử sao? Lạc Nhi hậm hực hỏi.
Nghe thấy nàng hỏi, Mộ Dung Tâm Nguyệt dừng bước. Nhắc tới Thượng Quan Quân Ngọc nàng liền giận, nghĩ đến hành động tối qua của hắn nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa hai người bọn họ bất hòa, làm sao hắn có thể chờ nàng cùng tiến cung được?
Không cần, chắn hắn cũng đã đi rồi! Mộ Dung Tâm Nguyệt nhàn nhạt đáp, đi ra phía cửa.
Thái tử phi, mời lên xe ngựa! Một nam tử áo lam nam tử đi đến trước mặt nàng, cung kính nói.
Ngươi là ai? Mộ Dung Tâm Nguyệt nhăn lại mi hỏi.
Thuộc hạ Xích bBch, là người hầu bên người Thái tử, phụng mệnh tới bảo hộ Thái tử phi! Xích Bạch bình tĩnh trả lời.
Mộ Dung Tâm Nguyệt khẽ hừ một tiếng: Bảo hộ? Ta thấy là tới giám thị ta? Thượng Quan Quân Ngọc đâu, ta muốn gặp hắn! Thưa Thái tử phi, thuộc hạ không biết. Nếu ngài muốn gặp Thái tử, ta có thể phái người đi tìm! Như cũ là nhàn nhạt đáp, sắc mặt không chút gợn sóng.
Nghe hắn trả lời Mộ Dung Tâm Nguyệt có chút chán nản. Đây là người do Thượng Quan Quân Ngọc bồi dưỡng. Quả nhiên là chủ tử thế nào thì sẽ có nô tài dạng đó.
Đi, vẫn là tiến cung quan trọng! Lạnh lùng nói xong, không hề cùng hắn cãi cọ, lập tức ngồi vào bên trong xe ngựa.
Không đến nửa khắc, xe ngựa đã tiến vào hoàng cung, Mộ Dung Tâm nguyệt nhìn phía sau xe ngựa, thấy một đoàn người tiến về phía nàng: Lão nô khấu kiến Thái tử phi! Một công công cầm đầu nói, chỉ nghe thấy một tiếng nương nương truyền đến...
Mộ Dung Tâm Nguyệt lập tức có cảm giác loại sởn tóc gáy, thì ra đây là thái giám cổ đại, hôm nay cuối cùng cũng tận mặt gặp được! Miễn lễ! Còn nhờ công công dẫn đường! Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính trả lời...
Bởi vì ở cổ đại thân phận rất quan trọng, công công có địa vị, thông thường đều là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, không đắc tội mới tốt. Lạc Nhi đi phía sau, không nhịn được có chút run run, bởi vì nàng chưa bao giờ vào hoàng cung, cũng không thấy trường hợp như vậy, khó tránh khỏi có chút chống đỡ không được.
Mộ Dung Tâm Nguyệt quay đầu lại, giả vờ phát hiện Lạc Nhi dị thường, sau đó nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: Đừng sợ, có ta ở đây! Nhìn nàng tươi cười, Lạc Nhi cảm kích, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng chỉ làm bộ trấn an Lạc Nhi, thật ra chính nàng cũng rất khẩn trương. Mọi người đều nói: Vừa vào cửa cung sâu bốn biển, lại còn gả cho cái Thái tử, cửa cung này lại càng thêm sâu! Mộ Dung Tâm Nguyệt không nhịn được than thở trong lòng...
Thực mau nàng theo vị công công kia tiến vào chính điện. Đại điện rực rỡ lấp lánh lúc này đã có không ít người, chỉ là Mộ Dung Tâm Nguyệt không quen biết ai cả, có lẽ trước kia nàng nhận ra!
Mộ Dung Tâm Nguyệt liếc nhìn một cái, chỉ thấy chính giữa cao nhất là một nam tử trung niên anh khí bức người, từ kim hoàng long bào trên người hắn có thể phán đoán, hắn hẳn là chính là hoàng đế U Quốc Thượng Quan Càn. Mà người ngồi bên trái hắn chính là Hoàng Hậu Nạp Lan Tình, lúc này nhìn thẳng Mộ Dung Tâm Nguyệt lộ ra ý cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành, một thân ung dung hoa quý phục sức phụ trợ ra uy nghi của nàng. Chỉ là vài vị phi tử bên cạnh cùng những người khác thì nàng không biết!
Mộ Dung Tâm Nguyệt vừa nói vừa kéo ngồi xuống, vì thế Lạc Nhi nhanh chóng động tay động chân. Chỉ chốc lát sau liền xử lý xong dung nhan cho Mộ Dung Tâm Nguyệt.
Hôm nay Mộ Dung Tâm Nguyệt chỉ trang điểm đơn giản, trên đầu buộc một dải lụa màu lam nhạt, để những sợi tóc buông thả sau vai. Trên người nàng mặc một bộ váy mà lam nhạt bó eo, toàn bộ người chỉ có một bông bách hợp màu trắng bạc, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, không nhiễm bụi bụi trần, thoáng như tiên tử lầm hạ phàm trần, nhu nhược động lòng người!
Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn mình trong gương vừa lòng: Tốt! Lạc Nhi, chúng ta đi thôi! Vì thế chủ tớ hai người liền lập tức đi ra ngoài phòng.
Tiểu thư, chúng ta không đợi Thái tử sao? Lạc Nhi hậm hực hỏi.
Nghe thấy nàng hỏi, Mộ Dung Tâm Nguyệt dừng bước. Nhắc tới Thượng Quan Quân Ngọc nàng liền giận, nghĩ đến hành động tối qua của hắn nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa hai người bọn họ bất hòa, làm sao hắn có thể chờ nàng cùng tiến cung được?
Không cần, chắn hắn cũng đã đi rồi! Mộ Dung Tâm Nguyệt nhàn nhạt đáp, đi ra phía cửa.
Thái tử phi, mời lên xe ngựa! Một nam tử áo lam nam tử đi đến trước mặt nàng, cung kính nói.
Ngươi là ai? Mộ Dung Tâm Nguyệt nhăn lại mi hỏi.
Thuộc hạ Xích bBch, là người hầu bên người Thái tử, phụng mệnh tới bảo hộ Thái tử phi! Xích Bạch bình tĩnh trả lời.
Mộ Dung Tâm Nguyệt khẽ hừ một tiếng: Bảo hộ? Ta thấy là tới giám thị ta? Thượng Quan Quân Ngọc đâu, ta muốn gặp hắn! Thưa Thái tử phi, thuộc hạ không biết. Nếu ngài muốn gặp Thái tử, ta có thể phái người đi tìm! Như cũ là nhàn nhạt đáp, sắc mặt không chút gợn sóng.
Nghe hắn trả lời Mộ Dung Tâm Nguyệt có chút chán nản. Đây là người do Thượng Quan Quân Ngọc bồi dưỡng. Quả nhiên là chủ tử thế nào thì sẽ có nô tài dạng đó.
Đi, vẫn là tiến cung quan trọng! Lạnh lùng nói xong, không hề cùng hắn cãi cọ, lập tức ngồi vào bên trong xe ngựa.
Không đến nửa khắc, xe ngựa đã tiến vào hoàng cung, Mộ Dung Tâm nguyệt nhìn phía sau xe ngựa, thấy một đoàn người tiến về phía nàng: Lão nô khấu kiến Thái tử phi! Một công công cầm đầu nói, chỉ nghe thấy một tiếng nương nương truyền đến...
Mộ Dung Tâm Nguyệt lập tức có cảm giác loại sởn tóc gáy, thì ra đây là thái giám cổ đại, hôm nay cuối cùng cũng tận mặt gặp được! Miễn lễ! Còn nhờ công công dẫn đường! Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính trả lời...
Bởi vì ở cổ đại thân phận rất quan trọng, công công có địa vị, thông thường đều là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, không đắc tội mới tốt. Lạc Nhi đi phía sau, không nhịn được có chút run run, bởi vì nàng chưa bao giờ vào hoàng cung, cũng không thấy trường hợp như vậy, khó tránh khỏi có chút chống đỡ không được.
Mộ Dung Tâm Nguyệt quay đầu lại, giả vờ phát hiện Lạc Nhi dị thường, sau đó nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: Đừng sợ, có ta ở đây! Nhìn nàng tươi cười, Lạc Nhi cảm kích, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng chỉ làm bộ trấn an Lạc Nhi, thật ra chính nàng cũng rất khẩn trương. Mọi người đều nói: Vừa vào cửa cung sâu bốn biển, lại còn gả cho cái Thái tử, cửa cung này lại càng thêm sâu! Mộ Dung Tâm Nguyệt không nhịn được than thở trong lòng...
Thực mau nàng theo vị công công kia tiến vào chính điện. Đại điện rực rỡ lấp lánh lúc này đã có không ít người, chỉ là Mộ Dung Tâm Nguyệt không quen biết ai cả, có lẽ trước kia nàng nhận ra!
Mộ Dung Tâm Nguyệt liếc nhìn một cái, chỉ thấy chính giữa cao nhất là một nam tử trung niên anh khí bức người, từ kim hoàng long bào trên người hắn có thể phán đoán, hắn hẳn là chính là hoàng đế U Quốc Thượng Quan Càn. Mà người ngồi bên trái hắn chính là Hoàng Hậu Nạp Lan Tình, lúc này nhìn thẳng Mộ Dung Tâm Nguyệt lộ ra ý cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành, một thân ung dung hoa quý phục sức phụ trợ ra uy nghi của nàng. Chỉ là vài vị phi tử bên cạnh cùng những người khác thì nàng không biết!
/20
|