Edit: Chiryu Vũ
Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn nam tử trước mặt, thế nhưng trong nháy mắt, trên mặt hắn loé lên một tia u buồn, cung không biết có phải ảo giác của nàng hay không... Chợt nhớ tới cái gì đó, nàng lập tức đứng dậy, thủ thế: Lãnh công tử, tại hạ còn có chuyện quan trọng muốn làm, đi trước, cáo từ!
Lãnh Ngôn hơi gật đầu: Thỉnh! Nói xong liền nhìn bóng dáng nàng rời đi, thật lâu mới hồi phục tinh thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói: Mộ Dung Tâm Nguyệt...
Mà Mộ Dung Tâm Nguyệt vẫn chưa rời đi, chỉ là cùng Lạc Nhi đi đường vòng lên lầu, để Lục Phong một mình đi tìm Hoa Nương.
Ở trong một gian sương phòng, Mộ Dung Tâm Nguyệt an tĩnh ngồi trong phòng.
Không biết công tử tìm nô gia có chuyện gì? Hoa Nương bình tĩnh hỏi.
Nhìn thiếu niên vừa mới gặp trước mặt, không rõ hắn một mình tìm nàng làm gì? Xem tuổi tác của hắn thật là tuấn mỹ, chẳng lẽ nói hắn không thích nữ tử tuổi trẻ mĩ mạo, mà hứng thú với nữ nhân có tuổi như nàng? Sự thật chứng minh là nàng suy nghĩ nhiều!
Ta là người thẳng tính, hôm nay cũng không muốn quanh co lòng vòng với ngươi. Ta muốn mua tòa thanh lâu này! Ngươi nói cái giá đi? Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn Hoa Nương vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn kinh ngạc trong mắt Hoa Nương.
Cái gì? Hoa Nương hiển nhiên có chút không thể tin nổi, cho rằng mình nghe lầm. Chỉ là đối mặt với con ngươi kiên định của Mộ Dung Tâm Nguyệt thì lập tức đen mặt: Công tử nói đùa! Trong mắt hiện lên một mạt châm chọc, chỉ bằng một thiếu niên như ngươi mà vọng tưởng muốn mua hoa lâu này, quả thực chính là thiên phương dạ đàm (nghìn lẻ một đêm)!
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có năng lực kinh doanh tốt thanh lâu này? Đối với châm chọc của nàng ta, Mộ Dung Tâm Nguyệt chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều gợn sóng! Thấy hắn chấp nhất như vậy, Hoa Nương cũng liền trực tiếp làm rõ: Công tử muốn mua cũng không phải không thể. Nhưng công tử nói vậy cũng tức là ngài biết này Thanh Y viện chính là hoa lâu lớn nhất trong thành U Minh. Khách tới đây không phú thì quý, nếu công tử muốn tiếp nhận hoa lâu này, thứ nhất đó là tiền tài, thứ hai còn cân thân phận tôn quý. Bằng không làm sao có bản lĩnh điều khiển nơi này?
Mộ Dung Tâm Nguyệt cười nhạo nói, hiển nhiên nàng là khinh thường hắn tuổi còn trẻ, cho rằng mình chỉ là công tử phú quý bình thường vô quyền vô thế. Tiền tài không là vấn đề, còn quyền thế sao? Ngươi cho rằng Thái tử phi U Quốc tương lai đúng quy cách sao? Lời nói lạnh lùng
vừa nói ra, tựa hồ thực vừa lòng với gương mặt ảm đạm thất sắc của Hoa Nương...
Hoa nương cẩn thận trợn to mắt nhìn người trước mắt, cảm thấy thiếu niên này trẻ quá mức, dáng người nhỏ xinh, thì ra là nữ tử! Chỉ là theo ý tứ nàng nói thì nàng chính là Thái tử phi, nghĩa là có Thái tử phi làm chỗ dựa? Nàng cũng nghe nói Thái tử sắp đại hôn, cưới thê chính là tứ thiên kim phủ Tể tướng Mộ Dung Tâm Nguyệt, người trước mặt chẳng lẽ là Mộ Dung Tâm Nguyệt sao?
Mộ Dung Tâm Nguyệt đối diện với ánh mắt hồ nghi, không nhịn mở miệng nói: Ngươi cũng không cần phải nghi ngờ, đúng như ngươi trong lòng của ngươi vậy Lúc này Lục Phong móc từ tay áo ra ngân phiếu một ngàn lượng đặt lên bàn.
Đây là đặt trước, ngày mai ta sẽ phái người đem tiền đưa tới! Ngữ khí của Mộ Dung Tâm Nguyệt tràn đầy kiên quyết và khí phách, hiển nhiên đối với Thanh Y viện nàng nhất định phải có, đương nhiên ngân phiếu này chính là sính lễ hoàng đế ban cho.
Hoa Nương nhìn một đống ngân phiếu trên bàn, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng khác thường, nhưng cũng không động, tự hỏi trong lòng...
Đương nhiên là ta chủ nhân phía sau màn, thân phận ta đáng ngại, không thường xuyên tới nơi này, quyền kinh doanh vẫn ở trên tay ngươi. Chỉ cần mỗi tháng ngươi báo một lần tình huống nơi này cho ta, mà ta có thể ngẫu nhiên đến xem, nếu có chuyện gấp, ngươi chỉ cần sai người đến tướng phủ tìm ta! Ý của ngươi như thế nào? Mộ Dung Tâm Nguyệt thấy nàng do dự, lại mở miệng nói.
Sau một lúc lâu, Hoa Nương rốt cuộc gật đầu trả lời: Được, ta đáp ứng!
Trong lòng nàng ta đã xác định nàng chính là thiên kim phủ Tể tướng, không cần nghi ngờ, có nàng làm chỗ dựa là tốt nhất. Vừa có thể kiếm tiền, lại có phủ Tể tướng và Thái tử phi chống, còn có ai dám náo loạn ở Thanh Y viện?
Đúng rồi, về sau nơi này gọi là Phượng Anh Các. Mộ Dung Tâm Nguyệt nói với nàng ta. Nàng muốn đề cao địa vị nữ tử của nữ tử thanh lâu!
Vâng, chủ nhân. Ngày mai nô gia sẽ làm thỏa đáng. Hoa Nương cung kính đáp!
Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn nam tử trước mặt, thế nhưng trong nháy mắt, trên mặt hắn loé lên một tia u buồn, cung không biết có phải ảo giác của nàng hay không... Chợt nhớ tới cái gì đó, nàng lập tức đứng dậy, thủ thế: Lãnh công tử, tại hạ còn có chuyện quan trọng muốn làm, đi trước, cáo từ!
Lãnh Ngôn hơi gật đầu: Thỉnh! Nói xong liền nhìn bóng dáng nàng rời đi, thật lâu mới hồi phục tinh thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói: Mộ Dung Tâm Nguyệt...
Mà Mộ Dung Tâm Nguyệt vẫn chưa rời đi, chỉ là cùng Lạc Nhi đi đường vòng lên lầu, để Lục Phong một mình đi tìm Hoa Nương.
Ở trong một gian sương phòng, Mộ Dung Tâm Nguyệt an tĩnh ngồi trong phòng.
Không biết công tử tìm nô gia có chuyện gì? Hoa Nương bình tĩnh hỏi.
Nhìn thiếu niên vừa mới gặp trước mặt, không rõ hắn một mình tìm nàng làm gì? Xem tuổi tác của hắn thật là tuấn mỹ, chẳng lẽ nói hắn không thích nữ tử tuổi trẻ mĩ mạo, mà hứng thú với nữ nhân có tuổi như nàng? Sự thật chứng minh là nàng suy nghĩ nhiều!
Ta là người thẳng tính, hôm nay cũng không muốn quanh co lòng vòng với ngươi. Ta muốn mua tòa thanh lâu này! Ngươi nói cái giá đi? Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn Hoa Nương vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn kinh ngạc trong mắt Hoa Nương.
Cái gì? Hoa Nương hiển nhiên có chút không thể tin nổi, cho rằng mình nghe lầm. Chỉ là đối mặt với con ngươi kiên định của Mộ Dung Tâm Nguyệt thì lập tức đen mặt: Công tử nói đùa! Trong mắt hiện lên một mạt châm chọc, chỉ bằng một thiếu niên như ngươi mà vọng tưởng muốn mua hoa lâu này, quả thực chính là thiên phương dạ đàm (nghìn lẻ một đêm)!
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có năng lực kinh doanh tốt thanh lâu này? Đối với châm chọc của nàng ta, Mộ Dung Tâm Nguyệt chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều gợn sóng! Thấy hắn chấp nhất như vậy, Hoa Nương cũng liền trực tiếp làm rõ: Công tử muốn mua cũng không phải không thể. Nhưng công tử nói vậy cũng tức là ngài biết này Thanh Y viện chính là hoa lâu lớn nhất trong thành U Minh. Khách tới đây không phú thì quý, nếu công tử muốn tiếp nhận hoa lâu này, thứ nhất đó là tiền tài, thứ hai còn cân thân phận tôn quý. Bằng không làm sao có bản lĩnh điều khiển nơi này?
Mộ Dung Tâm Nguyệt cười nhạo nói, hiển nhiên nàng là khinh thường hắn tuổi còn trẻ, cho rằng mình chỉ là công tử phú quý bình thường vô quyền vô thế. Tiền tài không là vấn đề, còn quyền thế sao? Ngươi cho rằng Thái tử phi U Quốc tương lai đúng quy cách sao? Lời nói lạnh lùng
vừa nói ra, tựa hồ thực vừa lòng với gương mặt ảm đạm thất sắc của Hoa Nương...
Hoa nương cẩn thận trợn to mắt nhìn người trước mắt, cảm thấy thiếu niên này trẻ quá mức, dáng người nhỏ xinh, thì ra là nữ tử! Chỉ là theo ý tứ nàng nói thì nàng chính là Thái tử phi, nghĩa là có Thái tử phi làm chỗ dựa? Nàng cũng nghe nói Thái tử sắp đại hôn, cưới thê chính là tứ thiên kim phủ Tể tướng Mộ Dung Tâm Nguyệt, người trước mặt chẳng lẽ là Mộ Dung Tâm Nguyệt sao?
Mộ Dung Tâm Nguyệt đối diện với ánh mắt hồ nghi, không nhịn mở miệng nói: Ngươi cũng không cần phải nghi ngờ, đúng như ngươi trong lòng của ngươi vậy Lúc này Lục Phong móc từ tay áo ra ngân phiếu một ngàn lượng đặt lên bàn.
Đây là đặt trước, ngày mai ta sẽ phái người đem tiền đưa tới! Ngữ khí của Mộ Dung Tâm Nguyệt tràn đầy kiên quyết và khí phách, hiển nhiên đối với Thanh Y viện nàng nhất định phải có, đương nhiên ngân phiếu này chính là sính lễ hoàng đế ban cho.
Hoa Nương nhìn một đống ngân phiếu trên bàn, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng khác thường, nhưng cũng không động, tự hỏi trong lòng...
Đương nhiên là ta chủ nhân phía sau màn, thân phận ta đáng ngại, không thường xuyên tới nơi này, quyền kinh doanh vẫn ở trên tay ngươi. Chỉ cần mỗi tháng ngươi báo một lần tình huống nơi này cho ta, mà ta có thể ngẫu nhiên đến xem, nếu có chuyện gấp, ngươi chỉ cần sai người đến tướng phủ tìm ta! Ý của ngươi như thế nào? Mộ Dung Tâm Nguyệt thấy nàng do dự, lại mở miệng nói.
Sau một lúc lâu, Hoa Nương rốt cuộc gật đầu trả lời: Được, ta đáp ứng!
Trong lòng nàng ta đã xác định nàng chính là thiên kim phủ Tể tướng, không cần nghi ngờ, có nàng làm chỗ dựa là tốt nhất. Vừa có thể kiếm tiền, lại có phủ Tể tướng và Thái tử phi chống, còn có ai dám náo loạn ở Thanh Y viện?
Đúng rồi, về sau nơi này gọi là Phượng Anh Các. Mộ Dung Tâm Nguyệt nói với nàng ta. Nàng muốn đề cao địa vị nữ tử của nữ tử thanh lâu!
Vâng, chủ nhân. Ngày mai nô gia sẽ làm thỏa đáng. Hoa Nương cung kính đáp!
/20
|