Chương 20: Thị nữ thận cận
Ngẩng đầu lên liền thấy Diêu Ánh Tuyết đứng ở cửa, nàng ta nhìn thấy chúng ta dường như cũng có chút giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chân bước tới, “Thần thiếp bái kiến Tam điện hạ.”
“Ánh Tuyết, sao nàng lại tới đây?”
“Thần thiếp tới tìm Thanh Anh.”
“Nàng ta?”
Bùi Nguyên Hạo hơi nhíu mày, quay đầu nhìn ta, trong lòng ta không khỏi kinh ngạc, Diêu Ánh Tuyết đến tìm ta? Để làm gì?
“Nàng tìm nàng ta có chuyện gì?”
Diêu Ánh Tuyết mỉm cười, dịu dàng nói, “Không phải Điện hạ đã phân phó phủ Nội Vụ phái một cung nữ tới cho thần thiếp sao? Thần thiếp nghĩ, nếu phái tới một người mới khó tránh khỏi phạm sai lầm, thần thiếp bất tiện thì cũng thôi đi, chỉ e lại gây phiền toái cho Điện hạ, nên thần thiếp muốn để Thanh Anh tới làm thị nữ thân cận của thần thiếp.”
Lời này vừa thốt ra, làm ta thất kinh đến trợn mắt há mồm.
Để ta làm thị nữ thân cận của nàng ta?
Diêu Ánh Tuyết nghĩ gì vậy? Nàng ta không thích ta, thậm chí còn chán ghét ta, tất cả là tại Dịch Đình đã công khai bí mật, sau khi ta tiến cung nơi nơi gây khó dễ cho ta và Ngưng Yên, Ngưng Yên vừa trở thành nữ nhân của Bùi Nguyên Hạo, nàng ta liền tận lực đối phó với ta, điều ta tới Nội Tàng Các cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời này, ngày ngày nhục nhã ta khiến không thể không có lòng phòng bị.
Nhưng hiện tại nàng ta lại muốn cho ta làm thị nữ thân cận?
“Nàng ta?” Bùi Nguyên Hạo dường như cũng có chút không ngờ tới, Diêu Ánh Tuyết chân thành đi tới, nắm hai tay ta nói, “Thanh Anh, ngươi và ta vốn là tỷ muội tốt, từ bây giờ người đến bên cạnh ta, chúng ta cũng có thể chiếu cố cho nhau, ngươi phải đồng ý với ta nhé.”
“Ta…”
Ta toan mở miệng cự tuyệt theo bản năng, nhưng không thốt ra được lời này, ta lập tức đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Từ một cung nữ của Nội Tàng Các trở thành thị nữ thân cận bên người Hoàng tử phi, đối với người khác là một sự thăng tiến, sẽ không có ai từ chối, nếu ta từ chối, chắc chắn sẽ chọc giận Diêu Ánh Tuyết, hiện tại nàng ta còn là người mà Bùi Nguyên Hạo sủng ái nhất,..
Ta cắn môi dưới, gượng gạo nói, “Chỉ e Thanh Anh vụng về, sẽ khiến phu nhân tức giận.”
“Vậy là ngươi đồng ý rồi!”
Nàng ta lập tức nở nụ cười, gương mặt kia bừng sáng như đóa hoa mùa xuân, quay đầu nói với Bùi Nguyên Hạo, “Điện hạ, thần thiếp muốn đưa Thanh Anh tới Thượng Dương cung, xin Điện hạ ân uẩn.”
Bùi Nguyên Hạo vẫn thờ ơ quan sát, không có biểu cảm gì, “Đây là chuyện của nữ nhân các nàng, bổn cung không muốn đề cập tới.”
Nói xong liền xoay người chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn dần biến mất dưới ánh mặt trời, không biết vì sao ta lại cảm thấy dường như ánh dương kia cũng dần tan biến.
Diêu Ánh Tuyết nắm lấy cổ tay ta khiến ta rùng cả mình.
Ta rời khỏi Dịch Đình đến Thượng Dương cung là vào một chiều chạng vạng đầy sương.
Vừa ra khỏi nội cung, liền nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga cao ngất ở phía trước, trong màn sương mù dường như đã tạo ra một loại áp lực vô hình, giống y như chủ nhân của nó, vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn làm cho người ta bất an không yên.
Đó chính là Thượng Dương của Bùi Nguyên Hạo.
Ta đi tắm rửa thay bộ quần áo mà cô cô đưa cho, rồi một mình đi vào trong viện của Diêu Ánh Tuyết, liền thấy nàng ta đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền miễn cưỡng nói, “Còn không mau vào đây hầu hạ.”
Ta đi tới sau lưng nào ta, ngẩng đầu nhìn vào gương đầu, trên gương mặt mỹ lệ của nàng ta hiện lên một tia cười thần bí, lạnh lùng nhìn ta.
/782
|