Chương 4: Ai gặp được Tam điện hạ
Editor: Nhóm Ladies
Dịch Đình, hay còn được gọi là Vĩnh Hạng, là tòa nhà bên cạnh cung điện, nơi ở của các cung nữ.
Mà ta- Nhạc Thanh Anh của ngày hôm nay cũng chỉ là một cung nữ hèn mọn nhất, bình thường nhất trong hoàng cung này. Từ năm mười sáu tuổi liền tiến cung cho tới bây giờ đã sắp được năm năm, cuộc sống của ta vẫn thật bình tĩnh, thật giống như mặt hồ không có lấy một gợn sóng.
Thế nhưng chuyện xảy ra đêm qua đã hoàn toàn phá hủy sự yên bình này.
Mang theo tâm trạng bất an lo sợ, ta từ từ đi tới trong trong viện, đã có rất nhiều cung nữ đứng ở đó, bàn luận sôi nổi, mà ở đối diện đám người đang đứng chính là Nội thị giám Tổng quản Ngọc công công.
Đứng bên cạnh ông ta chính là Nữ quan Dịch Đình Diêu Ánh Tuyết, ngày thường chúng ta đều gọi nàng ta là Vi cô cô. Thật ra nàng ta còn nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng bởi vì vào cung sớm, dáng người xinh đẹp, lại thông minh, hơn nữa còn rất nhiều tài sản, cho nên ở trong cung này như cá gặp nước, tuổi còn trẻ đã lên được chức Chưởng quản Dịch Đình rất được bề trên tán thưởng.
Vừa thấy hai người bọn họ, sắc mặt của ta lập tức trắng bệch.
Du Nhi vừa thấy ta tới, một tay kéo ta qua, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi đến chậm thế, cẩn thận bị phạt."
Ta miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn với nàng ấy nhưng trong lòng lại chua sót.
Không phải ta đến chậm, mà là cái loại xé rách đau đớn ở hạ thân này đến giờ vẫn chưa hết, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn, có khổ mà không nói lên lời, ta từ từ ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngọc công công tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống chúng ta, trong cặp mắt dài nhỏ kia lóe lên sự thông minh cơ trí khiến cho người ta vừa thấy toàn thân liền toát mồ hôi lạnh.
Trái tim ta đập càng nhanh hơn.
Lúc này, Ngọc công công ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe ông ta nói: "Đêm qua là đại hôn của Thái tử điện hạ, các vị trong cung cũng bận rộn đến nửa đêm, vất vả cho mọi người rồi."
Mọi người khúm núm không dám tiếp lời.
"Trái lại vẫn có một số người, lén trốn đi! Ngày thường chúng ta cũng không quản các ngươi, nhưng lúc có chuyện lớn thì cũng không phải do một câu nói của chúng ta mà cho qua được!"
Nghe đến đó, ta cảm thấy tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, ông ta đột nhiên chuyển lời: "Có điều, Hoàng thượng vốn nhân hậu nên vẫn ban thưởng cho tất cả mọi người. Các ngươi phải biết cảm ơn, Hoàng thượng ban thưởng chính là phúc phận lớn nhất của các ngươi!"
...
Thì ra ông ta tới phát tiền thưởng.
Trái tim của ta gần như vọt tới cổ họng đến lúc này mới hạ xuống, máu trong người như lại được chảy lần nữa mà chung quanh cũng náo nhiệt trở lại.
Tiếp theo đó, mọi người đi đến bên cạnh ông ta lĩnh thưởng, mỗi người được hai xâu tiền, rất nhanh người phía trước đã lĩnh xong, đến phiên ta, ta cũng tiến lên một bước: "Tạ hoàng thượng ân điển."
Lĩnh tiền thưởng, ta định xoay người trở về, vừa mới quay người liền nghe thấy Ngọc công công ở đằng sau nói thêm: "Nhưng vẫn có một việc, đêm qua Thái tử đại hôn, trong số các cung nữ Dịch Đình các ngươi có người không đến trực, cũng không đến đại điện, có từng gặp qua Tam điện hạ ở đâu đó không?"
Lẻng xẻng - -
Ngọc công công vừa dứt lời, một chuỗi âm thanh vang lên khiến tất cả kinh ngạc, mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn ta.
Ta đứng đó không biết phải làm sao, dưới chân là những đồng tiền rơi vãi.
/782
|