Hạ Ly vẫn còn quá lạc quan rồi, có Tiêu Phượng Nam liền quên, còn có một Hứa Lâm Tranh ở phía sau.
Vân Yên chính thức tổ chức họp báo, giải trừ hôn ước với nhà họ Hứa. Cũng không thấy Hứa Lâm Tranh có động tĩnh gì, ngược lại là Hạ Ly, vừa nhìn thấy Vân Yên thì dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, giống như là muốn xông lên bóp chết cô ta.
"Cô con mẹ nó lại có mặt mũi chủ động từ hôn? Cô cho rằng tôi không biết cô còn quyến rũ một người khác? Thời điểm cô mất tích anh ấy có làm chuyện có lỗi với cô chưa? Bây giờ cô nói hủy hôn liền hủy, mặt mũi nhà họ Hứa đặt chỗ nào. Mặt mũi nhà họ Hạ lại đặt chỗ nào?" Hạ Ly mắng hùng hồn.
"Làm sao con nói em gái như vậy?" Vân Trinh Uyển chập chập hạt hạt (*) mà nói: "Coi như em gái có gì không đúng, cũng không thể giúp người ngoài quở trách em chứ!"
(*): Hình dung người rề rà, tỏ vẻ quan tâm thương tiếc về một chuyện cỏn con
"Người ngoài? Ai là người ngoài? Hứa Lâm Tranh là anh họ của nhà họ Hứa tôi! Vân Yên nhà bà mới là em gái không biết từ đâu! Còn nữa, Hạ nhị phu nhân, hiện tại thái độ của bà lúc nói chuyện với tôi càng ngày càng không bình thường! Thế nào, bà không phục mình chỉ là vợ bé cưới sau sao." Giọng Hạ Ly sắc bén nói.
"Hạ Ly, cô khinh người quá đáng!" Vân Trinh Uyển hiếm khi hung hăng. Dĩ nhiên, thời điểm mỹ nhân phát uy bà vẫn như chim nhỏ nép vào người không thay đổi: "Cô rõ ràng chính mình cũng câu tam đáp tứ qua lại với rất nhiều bạn trai! Thậm chí không để ý liêm sỉ dẫn người về nhà qua đêm, trời ơi! Một cô gái như vậy lại có thể hùng hồn đang xoi mói cái sai của người khác!"
"Tôi dẫn người về là nhà họ Hạ. Vân Yên các người nếu nhất định ghen tỵ không được muốn học theo, cũng có thể dẫn người về nhà họ Vân các người! Thật là như vậy, cũng không có ai dám nói một chữ đấy!" Hạ Ly nheo mắt nhìn Vân Trinh Uyển: "Tôi có tư cách gì? Hừ! Hôm nay tôi nói muốn đuổi mẹ con các người ra khỏi Hạ thị, ai sẽ phản đối chứ? Who do you think you are? Đồ đàn bà hư hỏng cướp chồng nhà người khác!"
Vân Trinh Uyển vừa muốn đi lên kéo bắt Hạ Ly, bị thím Tần các bà ngăn cản, trong miệng vẫn niệm "A di đà phật".
Hạ Ly lạnh lùng cười: "Cái bộ dáng chim nhỏ nép vào người kia của bà tôi xem sẽ khó chịu. Tôi chỉ thích khi dễ các người, chính là thích, bà có thể làm gì? Làm trò ra vẻ oan ức! Bà oan ức? Cha bị bà quyến rũ không oan ức? Mẹ tôi không oan ức? Tôi thấy bà tuổi tác thì nhiều nếp nhăn một đống, cũng không thể nhắm thẳng về phía bà. Cho nên Hạ nhị phu nhân, xin bà làm rõ thân phận của mình!"
Cô dẫm giày cao gót TOD`S kiểu mới, cũng không quay đầu lại nghe chửi rủa sau tai, tấm lòng rộng mở bước đi.
Cô phải tiễn Hứa Lâm Tranh ra nước ngoài trốn tránh tình cảm bị tổn thương, cùng với Tiêu Phượng Nam. Ngẫm lại đều là châm chọc.
Vậy mà, Hạ Ly vẫn hưng trí bừng bừng trang điểm. Kính sát tròng màu vàng của mắt mèo, khéo léo che giấu vẻ mặt tức giận của cô. Váy ngắn chiffon màu trắng dễ phối, quần lửng màu kem, đặc biệt khéo léo sạch sẽ.
Cô quá yêu hư vinh đi —— luôn muốn để lại một mặt tốt nhất cho anh —— chỉ là những thứ hư vinh này từ đầu không có hiệu quả.
"Hạ Ly, nơi này." Tiêu Phượng Nam đã thành thói quen nắm tay cô, bồi hồi ở sân bay, tìm được Hứa Lâm Tranh muốn lén lút trốn đi.
Anh (HLT) vẫn như cũ, cũng không có tiều tụy cỡ nào.
"Đã nói với em, không cần tiễn lên máy bay rồi." Hứa Lâm Tranh không chú ý sự tồn tại của Tiêu Phượng Nam, nói với Hạ Ly "Trời nóng như vậy, có phải rất vất vả hay không?"
"Nói cái gì đó! Còn so đo những thứ này với em" Hạ Ly bất mãn nói, vỗ bờ vai của anh: "Anh là chi phí ra cửa ăn uống chung, thuận tiện giải quyết xong những CASE nhỏ kia là được rồi, làm gì mày chau mặt ủ?"
"Được, anh biết rồi." Hứa Lâm Tranh cười lên, thời điểm cười lên cực kỳ bình dị gần gũi, không còn là công tử nhà họ Hứa tiếng thơm rực rỡ đang tươi tốt: "Tiểu Ly phải sống, a, đúng rồi......" Hiện tại mới nhìn thấy Tiêu Phượng Nam bên cạnh: "Lamia phải chăm sóc Tiểu Ly thật tốt. Ít nhất các người...... Phải hạnh phúc nha!"
"Nhất định sẽ, cái này không cần cậu phải lo lắng." Tiêu Phượng Nam nói: "Mấy giờ bay?"
"......" Hạ Ly và Hứa Lâm Tranh còn đắm chìm trong nỗi khổ biệt ly lặng yên!
"Vậy nhé, Tiểu Ly, anh vào trước." Hứa Lâm Tranh gật đầu một cái: "Đến rồi điện thoại cho em."
Hạ Ly kiềm nén nước mắt gật đầu, vẫy vẫy tay.
Hứa Lâm Tranh chần chờ, từ từ cúi người, in một nụ hôn trên trán cô. Lại chần chờ, đôi môi chếch đi một chút, in lên gò má của cô.
Tiêu Phượng Nam đối với việc này như không có gì. Hứa Lâm Tranh đạo nghĩa không cho phép chùn bước bước đi.
"Người đã vào rồi." Tiêu Phượng Nam đưa tay lau nước mặt cho cô: "Quay đầu lại khóc như vậy, ngu ngốc."
"Vì sao em không thể ngu ngốc! Thời điểm thông minh chỉ cần để lại cho các anh là có thể, em đối với người đàn ông em thích nhất, tại sao không thể ngu ngốc! Em thích anh ấy, em thích anh ấy như vậy...... Người phụ nữ kia lại có thể không quý trọng như vậy! Nói từ hôn liền từ hôn...... Em một người ngu ngốc như vậy, thậm chí một một cái quay đầu của anh ấy không đợi được!" Hạ ly nức nở nói.
"Xin lỗi." Tiêu Phượng Nam mặt lạnh: "Anh có phải không nên bận tâm một chút tình cảm của bạn gái anh đối với người đàn ông khác không? Em muốn anh an ủi em thế nào?"
"Anh không cần lo cho em!" Lúc này Hạ Ly có chút đã cố tình gây sự. Cô nói: "Tiêu Phượng Nam, anh nên biết, em không thích anh! Em không!"
"Anh biết rồi." Tiêu Phượng Nam châm chọc cười: "Tới tay cũng không thích, quả nhiên là tác phong của Hạ Ly em. Nhưng là cô bé, anh cho em biết, đàn ông thiên hạ không phải đều kiên nhẫn tốt như vậy để em lấy ra đùa giỡn!"
Hạ Ly cắn môi khóc, trang điểm ở mắt phai màu, thảm như vậy. Tiêu Phượng Nam trong lòng cứng lại, đang suy nghĩ lời của mình có phải rất tổn thương người khác đn hay không. Anh thử nắm ở bả vai cô, nàng không chút nào giãy giụa ngã vào lòng anh.
Người, nói cho cùng cũng có chút ăn ở hai lòng, mặc kệ đàn ông cũng tốt phụ nữ cũng thế.
Anh nhìn cô thút thít trong ngực, vừa bực mình vừa buồn cười: cô khóc là vì đàn ông khác, chung tình như vậy; cô lại ở trong lòng hắn, an tâm như vậy.
Ngày thứ hai sau khi Hứa Lâm Tranh đi Hạ Ly nhận được điện thoại của Lâm Oánh, hỏi thăm tính chân thật của giải trừ hôn ước.
"Họp chiêu đãi cũng tổ chức, sao có thể giả!" Hai người vừa thấy mặt hàn băng tâm, Hạ Ly liền bĩu môi nói: "Làm sao, lần đầu cảm thấy hứng thú với loại bát quái rác rưới này. Cậu vừa ý Lâm Tranh à?"
"Hư! Hứa Lâm Tranh có cái gì tốt? Anh ấy có cố sức làm việc như Trình Ngôn chúng ta sao?" Lâm Oánh mắt quầng thâm thật to: "Mình quan tâm chính là vu nữ Vân Yên này! Tiểu Ly bảo bối, cậu nhất định đoán không được...... Trình Ngôn thích Vân Yên!"
"Phốc" lần này đổi thành Hạ Ly "Máu tươi ba thước" phun trà.
"Nhớ mình từng nói với cậu. Trình Ngôn thích thục nữ dịu dàng, cái loại miệng sẽ rất nhỏ ăn Tiramiso kia.... Tốt nhất mỗi ngày chỉ mặc váy trắng cliffon. Tấm hình Vân Yên ở buổi họp báo ngày hôm qua...... Lại bị anh ấy cắt xuống dán vào trong khung hình! A! Mình sống không nổi nữa!" Lâm Oánh nói.
Hạ Ly vỗ vỗ bả vai bạn tốt: "Đàn ông không có mắt nhìn như vậy, thưởng thức sẽ không tốt đến đâu đi. Không cần cũng được!"
"Cái gì! Cậu không có người thật lòng thích, dĩ nhiên nói buông tay liền buông rồi!" Lâm Oánh thở dài: "Bạn yêu, số đào hoa của mình nếu có một nửa của cậu là tốt rồi!"
"Không nên nói như vậy nha." Hạ Ly nói: "Số đào hoa này, nhiều ít đều không thoải mái. Cậu còn nhớ hay không thời điểm chúng ta đang đi học đọc thuộc lòng câu nói kia: bọn họ đều rất tốt rất tốt, đáng tiếc tôi không thích......"
"Đó là mắt nhìn của cậu cao!" Lâm Oánh căm giận nói: "Chỉ bằng vào một Tiêu Phượng Nam, cậu có thể khoe khoang vô hạn á. Giữa kẽ tay rơi một ít soái ca cho chúng mình những cô gái ngốc này có được không?"
"Tiêu Phượng Nam có tốt như vậy sao?" Hạ Ly hồ nghi hỏi: "Ách...... Rất thông minh mà thôi, mặc dù người rất tuấn tú là không sai."
"Mà thôi......" Lâm Oánh cười lạnh: "Vậy thôi mà còn muốn như thế nào? Thành tiên à?"
Vân Yên chính thức tổ chức họp báo, giải trừ hôn ước với nhà họ Hứa. Cũng không thấy Hứa Lâm Tranh có động tĩnh gì, ngược lại là Hạ Ly, vừa nhìn thấy Vân Yên thì dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, giống như là muốn xông lên bóp chết cô ta.
"Cô con mẹ nó lại có mặt mũi chủ động từ hôn? Cô cho rằng tôi không biết cô còn quyến rũ một người khác? Thời điểm cô mất tích anh ấy có làm chuyện có lỗi với cô chưa? Bây giờ cô nói hủy hôn liền hủy, mặt mũi nhà họ Hứa đặt chỗ nào. Mặt mũi nhà họ Hạ lại đặt chỗ nào?" Hạ Ly mắng hùng hồn.
"Làm sao con nói em gái như vậy?" Vân Trinh Uyển chập chập hạt hạt (*) mà nói: "Coi như em gái có gì không đúng, cũng không thể giúp người ngoài quở trách em chứ!"
(*): Hình dung người rề rà, tỏ vẻ quan tâm thương tiếc về một chuyện cỏn con
"Người ngoài? Ai là người ngoài? Hứa Lâm Tranh là anh họ của nhà họ Hứa tôi! Vân Yên nhà bà mới là em gái không biết từ đâu! Còn nữa, Hạ nhị phu nhân, hiện tại thái độ của bà lúc nói chuyện với tôi càng ngày càng không bình thường! Thế nào, bà không phục mình chỉ là vợ bé cưới sau sao." Giọng Hạ Ly sắc bén nói.
"Hạ Ly, cô khinh người quá đáng!" Vân Trinh Uyển hiếm khi hung hăng. Dĩ nhiên, thời điểm mỹ nhân phát uy bà vẫn như chim nhỏ nép vào người không thay đổi: "Cô rõ ràng chính mình cũng câu tam đáp tứ qua lại với rất nhiều bạn trai! Thậm chí không để ý liêm sỉ dẫn người về nhà qua đêm, trời ơi! Một cô gái như vậy lại có thể hùng hồn đang xoi mói cái sai của người khác!"
"Tôi dẫn người về là nhà họ Hạ. Vân Yên các người nếu nhất định ghen tỵ không được muốn học theo, cũng có thể dẫn người về nhà họ Vân các người! Thật là như vậy, cũng không có ai dám nói một chữ đấy!" Hạ Ly nheo mắt nhìn Vân Trinh Uyển: "Tôi có tư cách gì? Hừ! Hôm nay tôi nói muốn đuổi mẹ con các người ra khỏi Hạ thị, ai sẽ phản đối chứ? Who do you think you are? Đồ đàn bà hư hỏng cướp chồng nhà người khác!"
Vân Trinh Uyển vừa muốn đi lên kéo bắt Hạ Ly, bị thím Tần các bà ngăn cản, trong miệng vẫn niệm "A di đà phật".
Hạ Ly lạnh lùng cười: "Cái bộ dáng chim nhỏ nép vào người kia của bà tôi xem sẽ khó chịu. Tôi chỉ thích khi dễ các người, chính là thích, bà có thể làm gì? Làm trò ra vẻ oan ức! Bà oan ức? Cha bị bà quyến rũ không oan ức? Mẹ tôi không oan ức? Tôi thấy bà tuổi tác thì nhiều nếp nhăn một đống, cũng không thể nhắm thẳng về phía bà. Cho nên Hạ nhị phu nhân, xin bà làm rõ thân phận của mình!"
Cô dẫm giày cao gót TOD`S kiểu mới, cũng không quay đầu lại nghe chửi rủa sau tai, tấm lòng rộng mở bước đi.
Cô phải tiễn Hứa Lâm Tranh ra nước ngoài trốn tránh tình cảm bị tổn thương, cùng với Tiêu Phượng Nam. Ngẫm lại đều là châm chọc.
Vậy mà, Hạ Ly vẫn hưng trí bừng bừng trang điểm. Kính sát tròng màu vàng của mắt mèo, khéo léo che giấu vẻ mặt tức giận của cô. Váy ngắn chiffon màu trắng dễ phối, quần lửng màu kem, đặc biệt khéo léo sạch sẽ.
Cô quá yêu hư vinh đi —— luôn muốn để lại một mặt tốt nhất cho anh —— chỉ là những thứ hư vinh này từ đầu không có hiệu quả.
"Hạ Ly, nơi này." Tiêu Phượng Nam đã thành thói quen nắm tay cô, bồi hồi ở sân bay, tìm được Hứa Lâm Tranh muốn lén lút trốn đi.
Anh (HLT) vẫn như cũ, cũng không có tiều tụy cỡ nào.
"Đã nói với em, không cần tiễn lên máy bay rồi." Hứa Lâm Tranh không chú ý sự tồn tại của Tiêu Phượng Nam, nói với Hạ Ly "Trời nóng như vậy, có phải rất vất vả hay không?"
"Nói cái gì đó! Còn so đo những thứ này với em" Hạ Ly bất mãn nói, vỗ bờ vai của anh: "Anh là chi phí ra cửa ăn uống chung, thuận tiện giải quyết xong những CASE nhỏ kia là được rồi, làm gì mày chau mặt ủ?"
"Được, anh biết rồi." Hứa Lâm Tranh cười lên, thời điểm cười lên cực kỳ bình dị gần gũi, không còn là công tử nhà họ Hứa tiếng thơm rực rỡ đang tươi tốt: "Tiểu Ly phải sống, a, đúng rồi......" Hiện tại mới nhìn thấy Tiêu Phượng Nam bên cạnh: "Lamia phải chăm sóc Tiểu Ly thật tốt. Ít nhất các người...... Phải hạnh phúc nha!"
"Nhất định sẽ, cái này không cần cậu phải lo lắng." Tiêu Phượng Nam nói: "Mấy giờ bay?"
"......" Hạ Ly và Hứa Lâm Tranh còn đắm chìm trong nỗi khổ biệt ly lặng yên!
"Vậy nhé, Tiểu Ly, anh vào trước." Hứa Lâm Tranh gật đầu một cái: "Đến rồi điện thoại cho em."
Hạ Ly kiềm nén nước mắt gật đầu, vẫy vẫy tay.
Hứa Lâm Tranh chần chờ, từ từ cúi người, in một nụ hôn trên trán cô. Lại chần chờ, đôi môi chếch đi một chút, in lên gò má của cô.
Tiêu Phượng Nam đối với việc này như không có gì. Hứa Lâm Tranh đạo nghĩa không cho phép chùn bước bước đi.
"Người đã vào rồi." Tiêu Phượng Nam đưa tay lau nước mặt cho cô: "Quay đầu lại khóc như vậy, ngu ngốc."
"Vì sao em không thể ngu ngốc! Thời điểm thông minh chỉ cần để lại cho các anh là có thể, em đối với người đàn ông em thích nhất, tại sao không thể ngu ngốc! Em thích anh ấy, em thích anh ấy như vậy...... Người phụ nữ kia lại có thể không quý trọng như vậy! Nói từ hôn liền từ hôn...... Em một người ngu ngốc như vậy, thậm chí một một cái quay đầu của anh ấy không đợi được!" Hạ ly nức nở nói.
"Xin lỗi." Tiêu Phượng Nam mặt lạnh: "Anh có phải không nên bận tâm một chút tình cảm của bạn gái anh đối với người đàn ông khác không? Em muốn anh an ủi em thế nào?"
"Anh không cần lo cho em!" Lúc này Hạ Ly có chút đã cố tình gây sự. Cô nói: "Tiêu Phượng Nam, anh nên biết, em không thích anh! Em không!"
"Anh biết rồi." Tiêu Phượng Nam châm chọc cười: "Tới tay cũng không thích, quả nhiên là tác phong của Hạ Ly em. Nhưng là cô bé, anh cho em biết, đàn ông thiên hạ không phải đều kiên nhẫn tốt như vậy để em lấy ra đùa giỡn!"
Hạ Ly cắn môi khóc, trang điểm ở mắt phai màu, thảm như vậy. Tiêu Phượng Nam trong lòng cứng lại, đang suy nghĩ lời của mình có phải rất tổn thương người khác đn hay không. Anh thử nắm ở bả vai cô, nàng không chút nào giãy giụa ngã vào lòng anh.
Người, nói cho cùng cũng có chút ăn ở hai lòng, mặc kệ đàn ông cũng tốt phụ nữ cũng thế.
Anh nhìn cô thút thít trong ngực, vừa bực mình vừa buồn cười: cô khóc là vì đàn ông khác, chung tình như vậy; cô lại ở trong lòng hắn, an tâm như vậy.
Ngày thứ hai sau khi Hứa Lâm Tranh đi Hạ Ly nhận được điện thoại của Lâm Oánh, hỏi thăm tính chân thật của giải trừ hôn ước.
"Họp chiêu đãi cũng tổ chức, sao có thể giả!" Hai người vừa thấy mặt hàn băng tâm, Hạ Ly liền bĩu môi nói: "Làm sao, lần đầu cảm thấy hứng thú với loại bát quái rác rưới này. Cậu vừa ý Lâm Tranh à?"
"Hư! Hứa Lâm Tranh có cái gì tốt? Anh ấy có cố sức làm việc như Trình Ngôn chúng ta sao?" Lâm Oánh mắt quầng thâm thật to: "Mình quan tâm chính là vu nữ Vân Yên này! Tiểu Ly bảo bối, cậu nhất định đoán không được...... Trình Ngôn thích Vân Yên!"
"Phốc" lần này đổi thành Hạ Ly "Máu tươi ba thước" phun trà.
"Nhớ mình từng nói với cậu. Trình Ngôn thích thục nữ dịu dàng, cái loại miệng sẽ rất nhỏ ăn Tiramiso kia.... Tốt nhất mỗi ngày chỉ mặc váy trắng cliffon. Tấm hình Vân Yên ở buổi họp báo ngày hôm qua...... Lại bị anh ấy cắt xuống dán vào trong khung hình! A! Mình sống không nổi nữa!" Lâm Oánh nói.
Hạ Ly vỗ vỗ bả vai bạn tốt: "Đàn ông không có mắt nhìn như vậy, thưởng thức sẽ không tốt đến đâu đi. Không cần cũng được!"
"Cái gì! Cậu không có người thật lòng thích, dĩ nhiên nói buông tay liền buông rồi!" Lâm Oánh thở dài: "Bạn yêu, số đào hoa của mình nếu có một nửa của cậu là tốt rồi!"
"Không nên nói như vậy nha." Hạ Ly nói: "Số đào hoa này, nhiều ít đều không thoải mái. Cậu còn nhớ hay không thời điểm chúng ta đang đi học đọc thuộc lòng câu nói kia: bọn họ đều rất tốt rất tốt, đáng tiếc tôi không thích......"
"Đó là mắt nhìn của cậu cao!" Lâm Oánh căm giận nói: "Chỉ bằng vào một Tiêu Phượng Nam, cậu có thể khoe khoang vô hạn á. Giữa kẽ tay rơi một ít soái ca cho chúng mình những cô gái ngốc này có được không?"
"Tiêu Phượng Nam có tốt như vậy sao?" Hạ Ly hồ nghi hỏi: "Ách...... Rất thông minh mà thôi, mặc dù người rất tuấn tú là không sai."
"Mà thôi......" Lâm Oánh cười lạnh: "Vậy thôi mà còn muốn như thế nào? Thành tiên à?"
/33
|