Ngày thứ hai, Hạ Ly thất tình vẫn ngủ thẳng đến mười một giờ trưa.
Tiểu Ly biết Phượng Nam sao? Cha Hạ từ hôm qua bắt đầu nhìn sắc mặt con gái mà làm việc, bữa tiệc đính hôn của con gái thứ hai sắp xếp trước con gái lớn, ít nhiều gì trong lòng cũng áy náy. Huống chi, ông cũng hiểu chút tâm sự thiếu nữ của Hạ Ly. Nhưng mà chuyện này cũng là không có cách nào, ai bảo Hạ Ly lại vừa ý anh họ mình chứ.
Làm cha nhà người ta bị bức thành như vậy, cũng chính là ông.
Không biết. Hạ Ly có chút khó hiểu. Cô nên biết sao?
Ách. . . . . . Cha Hạ ngẩng đầu từ trên báo lên: Không biết mà con khiêu vũ với nó?
Nghe nói là bạn Lâm Tranh mà. Hạ Ly xé một miếng bánh mì, miệng ậm ờ: Làm sao vậy?
Lúc con còn nhỏ nó còn tới nhà chúng ta chơi, sau này ra nước ngoài với ông nội nó. Nói là năm trước mới trở về. Cha Hạ sờ sờ râu: Hình như là bạn học với Lâm Tranh, cha cũng quên rồi.
Chiều nay phải qua bên mẹ, có muốn thuận tiện đem thức ăn về không? Hạ Ly liếm liếm ngón tay không chú ý hỏi cha, không ưu nhã trước người khác chút nào.
Cha Hạ nhìn chằm chằm con gái mình, thở dài: Con là đến chỗ mẹ con, hay là đến nhà ông ngoại con? Tiểu Ly, con cũng không phải là trẻ con, ít gặp anh họ con mới phải.
Vốn là Hạ Ly đang ăn thoải mái liếc nhìn trên lầu: Yên tâm, tôi sẽ không phá hư hạnh phúc của con gái bảo bối của ông. Cô mút lấy đầu ngón tay cộc cộc đi lên lầu, đá văng cánh cửa mở hở kia oanh một tiếng: Muốn nghe cái gì tôi nói cho bà nghe, cần gì lén lén lút lút. Bà thích lén lén lút lút, dứt khoát ban đầu cũng không cần vào cửa chính nhà họ Hạ chúng tôi, ở bên ngoài lén lút là được rồi. Hiện tại đây coi là cái gì?
Nhất thời yên lặng.
Hạ đại tiểu thư đá văng ra, chính là cửa phòng Vân Yên. Nhưng mà, sáng nay Vân Yên phải chụp hình cưới đã sớm đi rồi, ở trong phòng cô ta chính là Vân Trinh Uyển.
Hạ Ly ồn ào nữa cha đánh con. Cha Hạ đứng lên, nhưng cũng không giống như là có vẻ tức giận mấy Nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?
Hôm nay không trở lại, ngày mai cũng không về. Hạ Ly cầm túi xách lên: Ông hãy sống tốt với người phụ nữ của ông đi, còn có Vân nha đầu bảo bối, con rể Vân bảo bối của ông! Tôi cũng không cần về nữa!
Nha đầu chết tiệt kia! Cha Hạ đuổi theo muốn đánh, cô đã sớm chạy ra cửa chính.
Đại tiểu thư nhà người có tiền, đặc biệt là đại tiểu thư được cưng chiều, mỗi ngày chuyện cần làm cũng chỉ có nói chuyện yêu đương mà thôi. Nghĩ tới những lời này của Lâm Oánh Hạ Ly liền muốn cười, diđalequđo dĩ nhiên cũng muốn đánh cô ấy. Vốn cô cho rằng mình có thể thoát khỏi cách sống nhàm chán cẩu huyết này, nhưng mà tốt nghiệp đại học không lâu, đã cảm thấy chống lại số mệnh đại tiểu thư này trên căn bản là không thể làm được.
Hạ Ly từng có lý tưởng.
Lý tưởng rất thực tế —— giống như người mẹ xinh đẹp giỏi giang của cô là làm luật sư, cô cũng vì lý tưởng nỗ lực sống. Vậy mà, đến cuối cùng, những nỗ lực tốt đẹp này nhớ lại đều biến thành tô điểm cho cuộc sống đại tiểu thư của cô.
Không có một văn phòng dám chứa chấp đại tiểu thư Hạ thị, cô không sợ chết, người ta sợ.
Vậy được rồi, nếu đều hy vọng cô là một đại tiểu thư tiêu xài vô độ ngang ngược vô lý, vậy cô liền làm đại tiểu thư của mình thật tốt.
Thật ra thì, coi như Hạ Ly không họ Hạ, liếc mắt nhìn qua cũng đoán là ăn uống tiệc tùng. Hình tượng đại tiểu thư xinh đẹp háo sắc ngực to não tàn cẩu huyết trong kịch trên căn bản chính là khuôn mẫu của cô.
Dĩ nhiên, chỉ là diện mạo, diện mạo mà thôi.
Dáng dấp Hạ Ly tương đối kiều mỵ, thích mặc quần áo phong cách lòe loẹt, thích trang sức phong cách, thích được người sao vây quanh trăng bao quanh. Theo lời của cô nói, ngay từ lúc mình mười ba tuổi liền thoát khỏi giai đoạn loli. Mặc dù nói thời điểm này biểu cảm của cô rất loli.
Lại là mười ba tuổi.
Thật là mười ba tuổi hắc ám
Giày cao gót màu đỏ bạc của cô gõ “cộc cộc trên sàn nhà, đi tới chỗ hẹn trước.
Sớm có một người phụ nữ mắt kiếng gọng đen mặc đồ công sở ngồi ở đó, hết sức chăm chú xem báo.
Xin chào, có gì yêu cầu không? Giọng Hạ Ly the thé nói: Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân. . . . . . Cái gì cũng được. . . . . .
Người phụ nữ cũng không ngẩng đầu lên: Tiểu Ly bảo bối, rốt cuộc đã tới. Buổi trưa tốt đẹp cỡ nào, cũng dâng hiến cho cậu, lại dám cho mình đến muộn!
Chỉ là đến muộn thôi mà. Hạ Ly ngồi ở đối diện cô: Cuối tuần này cũng tăng ca à? Thật là đứa trẻ cực khổ, thưởng cậu một thanh chocolate.
Khư, cái thứ dụ dỗ mình ăn chocolate—— Người phụ nữ rốt cuộc ngẩng mặt, tướng mạo tầm thường không có gì lạ, lại có ánh mắt long lanh nước, một bộ dạng phụ nữ đàng hoàng: Mình muốn áp đảo, xé nát, chà đạp cậu!
Ha ha, mình biết rõ cậu muốn nha. . . . . . , muốn liền cầu xin mình nha. . . . . . Hạ Ly nheo mắt lại, mím môi đem chocolate ma sát trên mặt: Đứa trẻ không ngoan, vẫn khẩu thị tâm phi. Muốn thì phải nói ra nha, Lâm Oánh bảo bối thân ái. Cậu xem, mặt của cậu cũng nóng nha.
Được lắm.
Lâm Oánh kiên trì chống lại ánh mắt mập mờ xung quanh: Thôi, vẫn là nói không lại cậu.
Hạ Ly che miệng cười: Ha ha! Cậu biết là tốt rồi. Hôm nay nếu không phải là điện thoại của cậu, mình ngủ thẳng tới trưa cũng không tỉnh. Thế nào, có chuyện gì sao?
Cũng không có gì. Cô gấp tờ báo rồi lại gấp lại, bỏ vào trong túi: Ngày hôm qua gặp Liễu Nghiêu. Hắn còn hỏi đến cậu ——
Liễu Nghiêu là ai ? Hạ Ly gợi nhắc não mình: Mình biết sao?
Lâm Oánh cười lạnh: Không nhớ rõ mối tình đầu của mình cũng là bình thường nha, ai bảo Hạ Ly cậu thay đàn ông như quần áo chứ.
Mối tình đầu. . . . . . Người yêu? Hạ Ly bị sặc cà phê, bất nhã ho khan: Mình khi nào thì có mối tình đầu tên là Liễu Nghiêu?
D
Năm mười ba tuổi ấy, lôi kéo tay của người ta khoe khoang khắp nơi. Một đám nữ sinh hâm mộ thề muốn làm thịt cậu! Ánh mắt khinh bỉ, Lâm Oánh nói: Bây giờ nghĩ lại, từ lúc đó cậu đã biểu hiện tiềm chất nữ vương.
Đ
. . . . . . Hạ Ly yên lặng.
L
Còn nói là anh hùng cứu cậu khỏi biển lửa gì đó. Ánh mắt càng thêm khinh bỉ: Chỉ là, ban đầu mặc kệ chúng mình hỏi thế nào, cậu cũng không chịu nói anh ta làm sao cứu cậu khỏi biển lửa. Sẽ không phải là lửa dục chứ. . . . . . Cậu mười ba tuổi đã biết dụ hỏa đốt người rồi hả ?
Q
Drop dead (Chết đi)! Tiểu Lâm Oánh thân ái. Hạ Ly mỉm cười nhỏ giọng: Nhớ rồi, là anh ta à.
Đ
Khư, một bộ dạng hoa hoa công tử. Còn nhớ ư! Lâm Oánh bắt đầu ăn bữa trưa của mình: Như thế nào, không muốn nối lại tiền duyên à?
Tiền duyên ái gì. Hạ Ly tự giễu mỉm cười có chút vô vị.
Lâm Oánh sững sờ, ngay sau đó nói sang chuyện khác: Mau để mình ăn cơm đi, một lát lại phải đi bán mạng rồi. Thật hâm mộ cậu, cái gì cũng không cần làm, mỗi tháng tiền tiêu vặt còn nhiều gấp ba mươi lần tiền lương hàng năm của mình.
A, nói cho cậu một cái bí mật. Hạ Ly ngoắc ngoắc ngón tay: Tiền tiêu vặt của mình ở nhà là ít nhất, mình lại không có doanh thu, cho nên vẫn căng thẳng sống qua ngày, ngươi không cần tin những thứ bát quái kia! Nếu như mà mình có thể mỗi tháng nhận được 5 vạn, cũng muốn thắp hương rồi.
Không phải chứ? Kém lời đồn hai số không! Lâm Oánh vừa nói chuyện vừa vùi đầu khổ ăn: Hay là nói tạp chí bát quái căn bản là không có khái niệm đối với tiền tiêu vặt của cô nàng nhà giàu?
Cho nên, lời đồn chỉ là giả. Hạ Ly nháy mắt với một người đàn ông trẻ tuổi quần áo gọn gàng đối diện: Cái loại này như phú hào mua cho một nữ tinh nào đó một căn biệt thự gì đó, một tiểu khai (*) nào đó đặt riêng bộ kim cương cho người tình, một chính khách nào đó vung tiền như rác mua một bãi biển cho nữ thư ký gì đó —— cô thổi móng tay đỏ một chút: Trừ phi những người đó đầu óc nước vào, nếu không vậy căn bản chính là đầm rồng hang hổ! Ai sẽ đem tiền mình khổ cực kiếm được ném ra chơi nghịch nước chứ! Giống ông ngoại của nhà mình hào phóng nhất đó, từ lúc mẹ già của mình lập gia đình bắt đầu sẽ không đưa quà sinh nhật cho bà. Nghe nói ông nội mình chưa kết hôn cũng có qua vài tình nhân, nhưng là cho tới nay sẽ không tiêu tiền lớn để nhười ta vui vẻ. Còn nữa, chú hnỏ của mình cậu cũng biết, công tử phóng đãng của thế kỉ sao. Ngay cả chú ấy cũng sẽ không tùy tiện tặng bạn gái đồ vật quá quý giá. Tóm lại, những tình tiết kinh quang lấp lánh này lòe lòe là những thứ kia tiểu nữ sinh trong lúc rãnh rỗi tự bịa ra. Một chút độ tin cậy cũng không có.
Ha! Mặc dù đạo lý mình cũng hiểu, nhưng mà chính tai nghe đại tiểu thư chân chính cậu nói ra, vẫn là thất vọng một chút. Tiền đối với người có tiền và người không có tiền giống nhau, đều là không thể tùy tiện cùng hưởng! Lâm Oánh cầm khăn lên chấm chấm khóe miệng: Nhưng mà bạn yêu, những lời này ngàn vạn lần không được nói khắp nơi, nếu không cậu chính là đồ khốn nạn phá hư giấc mộng của thiếu nữ.
Hạ Ly nhìn người đàn ông gọn gàng đối diện đi từng bước tiến vào, cười đến nghẹn: Như lời đã nói cũng không phải là tuyệt đối, mình không phải nói, trừ phi những người đó đầu óc nước vào? Cho nên, chỉ cần cậu có thể làm hắn ta đầu óc nước vào, tất cả vẫn có khả năng!
Chịu không nổi cậu! Lâm Oánh quay đầu lại nhìn người đàn ông mắc câu: Mình đi làm, chính cậu từ từ cho tưới hắn đi!
Chờ một chút! Hạ Ly kéo tay của cô: Không phải nói tốt lắm không cần chia tay sao? Mình biết rõ cậu ghét bỏ mình là nữ sinh. . . . . . Nhưng mà, thật xin lỗi. Mình thích cậu.
Lâm Oánh mặt cũng xanh lá: Tiểu thư, cậu làm cái gì vậy, khó hiểu!
Hạ Ly liếc qua người đàn ông góc sau, nháy mắt với Lâm Oánh: Được, chỉ cần cậu đáp ứng mình không chia tay, mình. . . . . . Cậu kêu mình làm gì cũng được. Có được không?
Người đàn ông há to miệng. Nốt ruồi đen trên mặt cực kỳ rõ ràng. Phía dưới khóe mắt còn có một vết sẹo nhỏ, làn da thô ráp khô ráo —— nhìn gần là mẫu hình Hạ Ly không thích!
A, là không hài lòng với mục tiêu hiện hữu, muốn mượn cô tới bỏ rơi sao?
Thật cái gì cũng được sao? Lâm Oánh nhíu mày: A, hiện tại đi khách sạn với mình, có thể suy tính.
Thật sao? Hạ Ly nháy mắt. Rất tốt, nam nhân ghê tởm đến gần phía trước đã nghiêng đầu đi: Lâm Oánh, mình yêu cậu chết mất!
Không phải đi khách sạn sao? Đi thôi! Bạn xấu nhất quyết không tha: Mình muốn sờ khắp người cậu, mình muốn khiến cậu thét chói tai!
Người ta ở phía xa thật sự không nhìn thấy nốt ruồi đen ghê tởm của hắn chứ sao. Hạ Ly đong đưa tay của cô: Đi làm đi, bạn yêu. Ông chủ cực phẩm bạo long nhà cậu không biết thương hương tiếc ngọc nha! Cẩn thận bị xào.
Không cho cậu nói xấu Trình Ngôn nhà chúng mình! Lâm Oánh cười lạnh, trong lòng nguyền rủa cô một trăm lần. Giày cao gót màu đen cộc cộc chạm đất, đi cũng không quay đầu lại.
Tiểu Ly biết Phượng Nam sao? Cha Hạ từ hôm qua bắt đầu nhìn sắc mặt con gái mà làm việc, bữa tiệc đính hôn của con gái thứ hai sắp xếp trước con gái lớn, ít nhiều gì trong lòng cũng áy náy. Huống chi, ông cũng hiểu chút tâm sự thiếu nữ của Hạ Ly. Nhưng mà chuyện này cũng là không có cách nào, ai bảo Hạ Ly lại vừa ý anh họ mình chứ.
Làm cha nhà người ta bị bức thành như vậy, cũng chính là ông.
Không biết. Hạ Ly có chút khó hiểu. Cô nên biết sao?
Ách. . . . . . Cha Hạ ngẩng đầu từ trên báo lên: Không biết mà con khiêu vũ với nó?
Nghe nói là bạn Lâm Tranh mà. Hạ Ly xé một miếng bánh mì, miệng ậm ờ: Làm sao vậy?
Lúc con còn nhỏ nó còn tới nhà chúng ta chơi, sau này ra nước ngoài với ông nội nó. Nói là năm trước mới trở về. Cha Hạ sờ sờ râu: Hình như là bạn học với Lâm Tranh, cha cũng quên rồi.
Chiều nay phải qua bên mẹ, có muốn thuận tiện đem thức ăn về không? Hạ Ly liếm liếm ngón tay không chú ý hỏi cha, không ưu nhã trước người khác chút nào.
Cha Hạ nhìn chằm chằm con gái mình, thở dài: Con là đến chỗ mẹ con, hay là đến nhà ông ngoại con? Tiểu Ly, con cũng không phải là trẻ con, ít gặp anh họ con mới phải.
Vốn là Hạ Ly đang ăn thoải mái liếc nhìn trên lầu: Yên tâm, tôi sẽ không phá hư hạnh phúc của con gái bảo bối của ông. Cô mút lấy đầu ngón tay cộc cộc đi lên lầu, đá văng cánh cửa mở hở kia oanh một tiếng: Muốn nghe cái gì tôi nói cho bà nghe, cần gì lén lén lút lút. Bà thích lén lén lút lút, dứt khoát ban đầu cũng không cần vào cửa chính nhà họ Hạ chúng tôi, ở bên ngoài lén lút là được rồi. Hiện tại đây coi là cái gì?
Nhất thời yên lặng.
Hạ đại tiểu thư đá văng ra, chính là cửa phòng Vân Yên. Nhưng mà, sáng nay Vân Yên phải chụp hình cưới đã sớm đi rồi, ở trong phòng cô ta chính là Vân Trinh Uyển.
Hạ Ly ồn ào nữa cha đánh con. Cha Hạ đứng lên, nhưng cũng không giống như là có vẻ tức giận mấy Nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?
Hôm nay không trở lại, ngày mai cũng không về. Hạ Ly cầm túi xách lên: Ông hãy sống tốt với người phụ nữ của ông đi, còn có Vân nha đầu bảo bối, con rể Vân bảo bối của ông! Tôi cũng không cần về nữa!
Nha đầu chết tiệt kia! Cha Hạ đuổi theo muốn đánh, cô đã sớm chạy ra cửa chính.
Đại tiểu thư nhà người có tiền, đặc biệt là đại tiểu thư được cưng chiều, mỗi ngày chuyện cần làm cũng chỉ có nói chuyện yêu đương mà thôi. Nghĩ tới những lời này của Lâm Oánh Hạ Ly liền muốn cười, diđalequđo dĩ nhiên cũng muốn đánh cô ấy. Vốn cô cho rằng mình có thể thoát khỏi cách sống nhàm chán cẩu huyết này, nhưng mà tốt nghiệp đại học không lâu, đã cảm thấy chống lại số mệnh đại tiểu thư này trên căn bản là không thể làm được.
Hạ Ly từng có lý tưởng.
Lý tưởng rất thực tế —— giống như người mẹ xinh đẹp giỏi giang của cô là làm luật sư, cô cũng vì lý tưởng nỗ lực sống. Vậy mà, đến cuối cùng, những nỗ lực tốt đẹp này nhớ lại đều biến thành tô điểm cho cuộc sống đại tiểu thư của cô.
Không có một văn phòng dám chứa chấp đại tiểu thư Hạ thị, cô không sợ chết, người ta sợ.
Vậy được rồi, nếu đều hy vọng cô là một đại tiểu thư tiêu xài vô độ ngang ngược vô lý, vậy cô liền làm đại tiểu thư của mình thật tốt.
Thật ra thì, coi như Hạ Ly không họ Hạ, liếc mắt nhìn qua cũng đoán là ăn uống tiệc tùng. Hình tượng đại tiểu thư xinh đẹp háo sắc ngực to não tàn cẩu huyết trong kịch trên căn bản chính là khuôn mẫu của cô.
Dĩ nhiên, chỉ là diện mạo, diện mạo mà thôi.
Dáng dấp Hạ Ly tương đối kiều mỵ, thích mặc quần áo phong cách lòe loẹt, thích trang sức phong cách, thích được người sao vây quanh trăng bao quanh. Theo lời của cô nói, ngay từ lúc mình mười ba tuổi liền thoát khỏi giai đoạn loli. Mặc dù nói thời điểm này biểu cảm của cô rất loli.
Lại là mười ba tuổi.
Thật là mười ba tuổi hắc ám
Giày cao gót màu đỏ bạc của cô gõ “cộc cộc trên sàn nhà, đi tới chỗ hẹn trước.
Sớm có một người phụ nữ mắt kiếng gọng đen mặc đồ công sở ngồi ở đó, hết sức chăm chú xem báo.
Xin chào, có gì yêu cầu không? Giọng Hạ Ly the thé nói: Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân. . . . . . Cái gì cũng được. . . . . .
Người phụ nữ cũng không ngẩng đầu lên: Tiểu Ly bảo bối, rốt cuộc đã tới. Buổi trưa tốt đẹp cỡ nào, cũng dâng hiến cho cậu, lại dám cho mình đến muộn!
Chỉ là đến muộn thôi mà. Hạ Ly ngồi ở đối diện cô: Cuối tuần này cũng tăng ca à? Thật là đứa trẻ cực khổ, thưởng cậu một thanh chocolate.
Khư, cái thứ dụ dỗ mình ăn chocolate—— Người phụ nữ rốt cuộc ngẩng mặt, tướng mạo tầm thường không có gì lạ, lại có ánh mắt long lanh nước, một bộ dạng phụ nữ đàng hoàng: Mình muốn áp đảo, xé nát, chà đạp cậu!
Ha ha, mình biết rõ cậu muốn nha. . . . . . , muốn liền cầu xin mình nha. . . . . . Hạ Ly nheo mắt lại, mím môi đem chocolate ma sát trên mặt: Đứa trẻ không ngoan, vẫn khẩu thị tâm phi. Muốn thì phải nói ra nha, Lâm Oánh bảo bối thân ái. Cậu xem, mặt của cậu cũng nóng nha.
Được lắm.
Lâm Oánh kiên trì chống lại ánh mắt mập mờ xung quanh: Thôi, vẫn là nói không lại cậu.
Hạ Ly che miệng cười: Ha ha! Cậu biết là tốt rồi. Hôm nay nếu không phải là điện thoại của cậu, mình ngủ thẳng tới trưa cũng không tỉnh. Thế nào, có chuyện gì sao?
Cũng không có gì. Cô gấp tờ báo rồi lại gấp lại, bỏ vào trong túi: Ngày hôm qua gặp Liễu Nghiêu. Hắn còn hỏi đến cậu ——
Liễu Nghiêu là ai ? Hạ Ly gợi nhắc não mình: Mình biết sao?
Lâm Oánh cười lạnh: Không nhớ rõ mối tình đầu của mình cũng là bình thường nha, ai bảo Hạ Ly cậu thay đàn ông như quần áo chứ.
Mối tình đầu. . . . . . Người yêu? Hạ Ly bị sặc cà phê, bất nhã ho khan: Mình khi nào thì có mối tình đầu tên là Liễu Nghiêu?
D
Năm mười ba tuổi ấy, lôi kéo tay của người ta khoe khoang khắp nơi. Một đám nữ sinh hâm mộ thề muốn làm thịt cậu! Ánh mắt khinh bỉ, Lâm Oánh nói: Bây giờ nghĩ lại, từ lúc đó cậu đã biểu hiện tiềm chất nữ vương.
Đ
. . . . . . Hạ Ly yên lặng.
L
Còn nói là anh hùng cứu cậu khỏi biển lửa gì đó. Ánh mắt càng thêm khinh bỉ: Chỉ là, ban đầu mặc kệ chúng mình hỏi thế nào, cậu cũng không chịu nói anh ta làm sao cứu cậu khỏi biển lửa. Sẽ không phải là lửa dục chứ. . . . . . Cậu mười ba tuổi đã biết dụ hỏa đốt người rồi hả ?
Q
Drop dead (Chết đi)! Tiểu Lâm Oánh thân ái. Hạ Ly mỉm cười nhỏ giọng: Nhớ rồi, là anh ta à.
Đ
Khư, một bộ dạng hoa hoa công tử. Còn nhớ ư! Lâm Oánh bắt đầu ăn bữa trưa của mình: Như thế nào, không muốn nối lại tiền duyên à?
Tiền duyên ái gì. Hạ Ly tự giễu mỉm cười có chút vô vị.
Lâm Oánh sững sờ, ngay sau đó nói sang chuyện khác: Mau để mình ăn cơm đi, một lát lại phải đi bán mạng rồi. Thật hâm mộ cậu, cái gì cũng không cần làm, mỗi tháng tiền tiêu vặt còn nhiều gấp ba mươi lần tiền lương hàng năm của mình.
A, nói cho cậu một cái bí mật. Hạ Ly ngoắc ngoắc ngón tay: Tiền tiêu vặt của mình ở nhà là ít nhất, mình lại không có doanh thu, cho nên vẫn căng thẳng sống qua ngày, ngươi không cần tin những thứ bát quái kia! Nếu như mà mình có thể mỗi tháng nhận được 5 vạn, cũng muốn thắp hương rồi.
Không phải chứ? Kém lời đồn hai số không! Lâm Oánh vừa nói chuyện vừa vùi đầu khổ ăn: Hay là nói tạp chí bát quái căn bản là không có khái niệm đối với tiền tiêu vặt của cô nàng nhà giàu?
Cho nên, lời đồn chỉ là giả. Hạ Ly nháy mắt với một người đàn ông trẻ tuổi quần áo gọn gàng đối diện: Cái loại này như phú hào mua cho một nữ tinh nào đó một căn biệt thự gì đó, một tiểu khai (*) nào đó đặt riêng bộ kim cương cho người tình, một chính khách nào đó vung tiền như rác mua một bãi biển cho nữ thư ký gì đó —— cô thổi móng tay đỏ một chút: Trừ phi những người đó đầu óc nước vào, nếu không vậy căn bản chính là đầm rồng hang hổ! Ai sẽ đem tiền mình khổ cực kiếm được ném ra chơi nghịch nước chứ! Giống ông ngoại của nhà mình hào phóng nhất đó, từ lúc mẹ già của mình lập gia đình bắt đầu sẽ không đưa quà sinh nhật cho bà. Nghe nói ông nội mình chưa kết hôn cũng có qua vài tình nhân, nhưng là cho tới nay sẽ không tiêu tiền lớn để nhười ta vui vẻ. Còn nữa, chú hnỏ của mình cậu cũng biết, công tử phóng đãng của thế kỉ sao. Ngay cả chú ấy cũng sẽ không tùy tiện tặng bạn gái đồ vật quá quý giá. Tóm lại, những tình tiết kinh quang lấp lánh này lòe lòe là những thứ kia tiểu nữ sinh trong lúc rãnh rỗi tự bịa ra. Một chút độ tin cậy cũng không có.
Ha! Mặc dù đạo lý mình cũng hiểu, nhưng mà chính tai nghe đại tiểu thư chân chính cậu nói ra, vẫn là thất vọng một chút. Tiền đối với người có tiền và người không có tiền giống nhau, đều là không thể tùy tiện cùng hưởng! Lâm Oánh cầm khăn lên chấm chấm khóe miệng: Nhưng mà bạn yêu, những lời này ngàn vạn lần không được nói khắp nơi, nếu không cậu chính là đồ khốn nạn phá hư giấc mộng của thiếu nữ.
Hạ Ly nhìn người đàn ông gọn gàng đối diện đi từng bước tiến vào, cười đến nghẹn: Như lời đã nói cũng không phải là tuyệt đối, mình không phải nói, trừ phi những người đó đầu óc nước vào? Cho nên, chỉ cần cậu có thể làm hắn ta đầu óc nước vào, tất cả vẫn có khả năng!
Chịu không nổi cậu! Lâm Oánh quay đầu lại nhìn người đàn ông mắc câu: Mình đi làm, chính cậu từ từ cho tưới hắn đi!
Chờ một chút! Hạ Ly kéo tay của cô: Không phải nói tốt lắm không cần chia tay sao? Mình biết rõ cậu ghét bỏ mình là nữ sinh. . . . . . Nhưng mà, thật xin lỗi. Mình thích cậu.
Lâm Oánh mặt cũng xanh lá: Tiểu thư, cậu làm cái gì vậy, khó hiểu!
Hạ Ly liếc qua người đàn ông góc sau, nháy mắt với Lâm Oánh: Được, chỉ cần cậu đáp ứng mình không chia tay, mình. . . . . . Cậu kêu mình làm gì cũng được. Có được không?
Người đàn ông há to miệng. Nốt ruồi đen trên mặt cực kỳ rõ ràng. Phía dưới khóe mắt còn có một vết sẹo nhỏ, làn da thô ráp khô ráo —— nhìn gần là mẫu hình Hạ Ly không thích!
A, là không hài lòng với mục tiêu hiện hữu, muốn mượn cô tới bỏ rơi sao?
Thật cái gì cũng được sao? Lâm Oánh nhíu mày: A, hiện tại đi khách sạn với mình, có thể suy tính.
Thật sao? Hạ Ly nháy mắt. Rất tốt, nam nhân ghê tởm đến gần phía trước đã nghiêng đầu đi: Lâm Oánh, mình yêu cậu chết mất!
Không phải đi khách sạn sao? Đi thôi! Bạn xấu nhất quyết không tha: Mình muốn sờ khắp người cậu, mình muốn khiến cậu thét chói tai!
Người ta ở phía xa thật sự không nhìn thấy nốt ruồi đen ghê tởm của hắn chứ sao. Hạ Ly đong đưa tay của cô: Đi làm đi, bạn yêu. Ông chủ cực phẩm bạo long nhà cậu không biết thương hương tiếc ngọc nha! Cẩn thận bị xào.
Không cho cậu nói xấu Trình Ngôn nhà chúng mình! Lâm Oánh cười lạnh, trong lòng nguyền rủa cô một trăm lần. Giày cao gót màu đen cộc cộc chạm đất, đi cũng không quay đầu lại.
/36
|