Hạ Ly ôm tâm trạng mâu thuẫn đi rồi lại ôm tâm trạng mâu thuẫn trở về. Hứa Lâm Tranh không muốn gặp cô, gặp mặt cũng không chịu. Hạ Ly cũng lười dây dưa với anh ta, vừa quay đầu đã đến thiên đường mua sắm. Đợi sau khi cô về nhà thì đã là ba ngày sau rồi.
Hạ Ly nhanh nhẹn dũng mãnh nghe điện thoại trên máy bay, cũng may tính năng máy bay không tệ, chịu được sự giày vò của cô.
Cậu nói cái gì? Cha tớ phái người đón Tiêu Phượng Nam đi sao? Hạ Ly cắn đầu lưỡi gọi: Anh ta có mặt mũi lớn vậy cơ à?
Người nói chuyện với cô, chính là Lâm Oánh.
—— Con mẹ nó Hứa Lâm Tranh, tớ có lòng tốt đến thăm anh ta, vậy mà anh ta hoàn toàn không để ý đến tớ. Nhốt tớ ở ngoài cửa phòng, hại tớ bị người ta giễu cợt là nữ phục vụ! Hạ Ly căm giận nói: —— Được, tớ biết rồi. Đương nhiên có mang về cho cậu rồi. Ha ha! Cứ như vậy đi!
Ngắt điện thoại. Hạ Ly tháo vẻ tươi cười ngụy trang xuống, khôi phục lại nét mặt buồn bã của mấy ngày nay.
Tiêu Phượng Nam được cha cô mời đến nhà họ Hạ, đây không phải nói rõ đã chấp nhận Tiêu Phượng Nam chính là người nhà họ Hạ sao? Tiêu Phượng Nam...... Sao anh ta lại đi theo bọn họ chứ?
Hạ Ly vô cùng phiền não, chờ máy bay tư nhân đáp xuống phi trường, đột nhiên cô ngửi được hơi thở bất an.
Hạ tiểu thư, ông Hạ gọi thông báo cho cô, lập tức đến bệnh viện của nhà họ Hạ. Lão tài xế nói.
Xảy ra chuyện gì sao? Hạ Ly khẩn trương.
Ngài đến sẽ biết. Tài xế rất tẫn chức, cái gì không nên nói, cũng sẽ không nói nhiều một câu. Hạ Ly cũng không muốn lằng nhằng với ông ta, gật đầu lên xe.
Trong bệnh viện, ông Hạ thấy cô đến, bước đến chỗ cô: Tiểu Ly, ông nội con bị người tập kích, não bộ bị thương. Vừa mới cấp cứu xong, con đừng nóng vội......
Trong đầu Hạ Ly ‘đoàng’ một tiếng, nhất thời ngớ ngẩn.
Tiểu Ly, tiểu Ly! Ông Hạ vỗ vai cô: Không sao, không sao đâu...... Chờ lát nữa bà nội con tỉnh lại, con đến an ủi nội một chút. Ông bà nội thích tiểu Ly nhất mà.
Bà nội cũng...... Hạ Ly che miệng, mạnh mẽ cắn môi dưới.
Không có, bà nội bị ông con dọa sợ. Ông Hạ nói: Những ngày vừa qua làm phiền cậu Tiêu khuyên nhủ, vì Tiêu Phượng Nam có quan hệ với con nên bà nội con chỉ nói chuyện với cậu ta thôi. Aiz......
Tiêu Phượng Nam...... Am hiểu việc lấy lòng người già từ khi nào vậy?
Hạ Ly nghe được tên anh, không khỏi an lòng hơn phân nửa. Chỉ chờ bà nội Hạ tỉnh lại.
Nhà họ Hạ gấp muốn chết, nhưng không dám lộ ra, chỉ nhờ vài gia tộc tốt giúp đỡ một tay điều tra lần tập kích này. Trên thực tế, càng không thể tin vào quan hệ đối với sự việc nhạy cảm thế này. Nhà họ Hạ chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Hạ Ly gãi đầu, nghĩ không thông: sao năm nay nhiều sự kiện khủng bố thế? Trước đây chỉ biết Conan ở đâu, nơi đó sẽ có án mạng. Ặc...... Chẳng lẽ Tiêu Phượng Nam cũng tác dụng giống Conan sao? Vì Tiêu Phượng Nam xuất hiện, cho nên Hạ Ly cô mới gặp xui xẻo?
Vân Trinh Uyển khóc đến chết đi sống lại, cứ như cha mẹ ruột chết vậy. Ngược lại ông Hạ và Hạ Ly không khóc không nháo mà đang cố gắng tìm đầu mối, nhờ quan hệ để điều tra, mẻ đầu sứt trán. Ông cụ Hạ bị tập kích và việc Vân Yên mất tích không giống nhau, phải thương nghị với gia tộc Hạ thị xem có nên báo án hay không. Trong dự liệu, hầu hết mọi người không hy vọng sẽ báo án, không muốn để lộ tin tức cho phía truyền thông. Hạ Ly cũng kiên quyết: tuyệt đối không được báo án!
Đối với kiên quyết quỷ dị của Hạ Ly, có không ít người dị nghị. Nhưng dù sao Hạ Ly cũng là ‘trưởng tôn nữ’, còn là tâm can bảo bối của hai ông bà cụ nhà họ Hạ. Phải nghe theo cô thôi.
Vậy mà, không biết ai, lại dẫn mồi lửa lên người Liễu Nghiêu.
Tiểu Ly, bạn trai họ Liễu kia của cháu...... Nghe nói trước đây lăn lộn ở bên ngoài đấy. Gần đây lại thường hay qua lại với nhà chúng ta, không thể không hoài nghi. Nếu vậy, chúng ta có nên tìm cậu ta đến trò chuyện một chút không? Cháu đừng vội, không phải chúng ta hoài nghi cậu ta. Biết đâu cậu ta có người quen nào đó, có thể giúp hỏi thăm một chút? Chú nhỏ của Hạ Ly nói như vậy.
Anh ta không phải bạn trai cháu, cũng không thường đến nhà cháu. Hạ Ly lạnh lùng nói: Thế nào, bắt đầu hoài nghi người bên cạnh cháu rồi sao, có phải chú cũng đang nghi ngờ cháu không?
Hạ Ly, chú ý giọng điệu của con. Ông Hạ thở dài: Bây giờ mọi người rất gấp, cho dù nói gì đều không có ác ý.
Tóm lại con nói trước, nếu con không đồng ý thì không được tìm Liễu Nghiêu! Hạ Ly đạp giày cao gót đỏ bạc đi ra ngoài, khinh miệt liếc mắt nhìn mấy lão già chỉ biết ngồi nói chứ không biết hành động: Hiện giờ nhà họ Hạ chúng ta vẫn chưa xong đâu, làm gì tiêu cực vậy hả? Nói xong rồi thì về nhà của mấy người đi, tôi không tiễn!
Khóe môi ông Hạ khẽ nâng lên, cúi đầu: Tất cả giải tán đi. Ông cụ có tôi chăm sóc, đừng ai nghĩ gì cả! Nếu được thì suy nghĩ cách bắt kẻ gian đi, còn không có thì ngoan ngoãn làm việc. Tóm lại đừng nghĩ đến việc lười biếng.
Hạ Ly nhìn người cha bình thường luôn ỉu xìu của mình, cảm thấy hôm nay ông thật đẹp trai.
Chỉ tiếc cô chưa kịp cảm khái người cha phong hoa tuyệt đại của mình thì phải vội vàng đi tìm Liễu Nghiêu rồi.
Liễu Nghiêu còn đang mặc đồng phục của tiệm trang sức, vừa ở phòng khách quý nghỉ ngơi vừa nghe cô nói, khóe môi cười lạnh.
Vậy em muốn anh phải làm sao? Anh ta thở ra: Yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức hỏi thăm giúp em.
Khùng! Em không có ý đó. Hạ Ly mạnh mẽ búng đầu anh ta: Em nói này, bây giờ người vô tội nhất chính là anh. Không biết ai làm mà anh phải gánh tội thay, anh thì có gì nổi bật chứ! Lần này không giống lần trước. Mặc kệ anh có phủ định việc tìm thấy ông bà nội của em hay không, tóm lại kế tiếp sẽ không có chuyện gì tốt cho anh đâu!...... Liễu Nghiêu, nghe em đi. Anh tạm thời ra ngoài tránh một chút, được không?
Liễu Nghiêu im lặng.
Aiz, ngoan nhá! Hạ Ly lắc tay anh: Tóm lại chỉ tránh đi một lúc thôi, được không?
Sự tồn tại của anh sẽ con mẹ nó ảnh hưởng đến địa vị của em ở nhà họ Hạ à? Liễu Nghiêu hỏi ngược lại: Vậy thì em cũng đang nghi ngờ anh, cho nên phải hoàn toàn con mẹ nó cô lập anh?
Được rồi, nếu Liễu Nghiêu kích động, anh ta sẽ quay trở lại hình tượng côn đồ như vậy.
Ặc...... Nhất định phải nói rõ mọi chuyện thế này sao? Hạ Ly buông lỏng tay anh ta, thản nhiên nói: Dù như vậy, em nghĩ anh vẫn nên rời khỏi đây.
Được. Anh ta dứt khoát nói: Dù sao anh cũng không có lựa chọn khác. Vừa là ‘ý tốt’ của Hạ tiểu thư, vừa là mệnh lệnh của công chúa anh yêu. Sao lại không đồng ý chứ.
Thật xin lỗi. Hạ Ly cúi đầu: Oan ức cho anh rồi.
Liễu Nghiêu châm chọc cười: Hàaa...! Em cũng biết anh bị oan à? Vậy được, để an ủi anh, đi thuê phòng với anh nhé?
Hạ Ly mỉm cười, trong đôi mắt đều là đau thương.
Ài, đừng bày ra vẻ mặt này, anh nói giỡn với em thôi. Liễu Nghiêu vẫn không đành lòng. Anh ta vỗ vai cô: Đêm nay anh đi, em đừng liên lạc với anh. Ra bên ngoài anh sẽ nghĩ cách báo tin cho em. Thuận tiện nghe ngóng xem tin tức tập kích gần đây nhất, nhưng không thể bảo đảm sẽ nghe được gì đâu!
A a a! Hạ Ly che mặt: Sao anh lại thích kẻ khốn kiếp như em chứ!
Anh cũng muốn biết. Anh ta ôm cô vào lòng: Anh rất muốn hôn kẻ khốn kiếp này.
Hạ Ly nâng đầu anh ta, đến gần, dán lên bờ môi anh ta. Bỗng dưng, bị đôi môi nóng bỏng của anh ta cắn nuốt, cả người bị đặt lên bàn. Cô đóng chặt môi, anh ta công thành đoạt đất cũng không cách nào xâm chiếm. Tay anh ta dời lên eo cô, từ áo đầm phía dưới trượt lên, chạm phải da cô, thật sự rất rung động. Anh ta chỉ vuốt ve bờ eo mềm mại của cô, dời lên trên một chút, sau đó lưu luyến không rời trượt xuống.
Cô bắt đầu hít thở không thông, hít thở không thông vì nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng và tình yêu say đắm của anh ta...... Không cẩn thận khẽ hé môi, lại bị chiếc lưỡi nóng rực chui vào miệng, liếm hàm trên của cô. Làm cô giật mình......
Anh ta là ai? Người đàn ông đang hôn cô đây là ai? Tại sao có thể như vậy......
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt triền miên của hai người. Hạ Ly vội vàng chỉnh lại quần áo, mới vừa quay đầu lại thì ngây ngẩn cả người: người đẩy cửa tiến vào, lại là Tiêu Phượng Nam.
Hạ Ly nhanh nhẹn dũng mãnh nghe điện thoại trên máy bay, cũng may tính năng máy bay không tệ, chịu được sự giày vò của cô.
Cậu nói cái gì? Cha tớ phái người đón Tiêu Phượng Nam đi sao? Hạ Ly cắn đầu lưỡi gọi: Anh ta có mặt mũi lớn vậy cơ à?
Người nói chuyện với cô, chính là Lâm Oánh.
—— Con mẹ nó Hứa Lâm Tranh, tớ có lòng tốt đến thăm anh ta, vậy mà anh ta hoàn toàn không để ý đến tớ. Nhốt tớ ở ngoài cửa phòng, hại tớ bị người ta giễu cợt là nữ phục vụ! Hạ Ly căm giận nói: —— Được, tớ biết rồi. Đương nhiên có mang về cho cậu rồi. Ha ha! Cứ như vậy đi!
Ngắt điện thoại. Hạ Ly tháo vẻ tươi cười ngụy trang xuống, khôi phục lại nét mặt buồn bã của mấy ngày nay.
Tiêu Phượng Nam được cha cô mời đến nhà họ Hạ, đây không phải nói rõ đã chấp nhận Tiêu Phượng Nam chính là người nhà họ Hạ sao? Tiêu Phượng Nam...... Sao anh ta lại đi theo bọn họ chứ?
Hạ Ly vô cùng phiền não, chờ máy bay tư nhân đáp xuống phi trường, đột nhiên cô ngửi được hơi thở bất an.
Hạ tiểu thư, ông Hạ gọi thông báo cho cô, lập tức đến bệnh viện của nhà họ Hạ. Lão tài xế nói.
Xảy ra chuyện gì sao? Hạ Ly khẩn trương.
Ngài đến sẽ biết. Tài xế rất tẫn chức, cái gì không nên nói, cũng sẽ không nói nhiều một câu. Hạ Ly cũng không muốn lằng nhằng với ông ta, gật đầu lên xe.
Trong bệnh viện, ông Hạ thấy cô đến, bước đến chỗ cô: Tiểu Ly, ông nội con bị người tập kích, não bộ bị thương. Vừa mới cấp cứu xong, con đừng nóng vội......
Trong đầu Hạ Ly ‘đoàng’ một tiếng, nhất thời ngớ ngẩn.
Tiểu Ly, tiểu Ly! Ông Hạ vỗ vai cô: Không sao, không sao đâu...... Chờ lát nữa bà nội con tỉnh lại, con đến an ủi nội một chút. Ông bà nội thích tiểu Ly nhất mà.
Bà nội cũng...... Hạ Ly che miệng, mạnh mẽ cắn môi dưới.
Không có, bà nội bị ông con dọa sợ. Ông Hạ nói: Những ngày vừa qua làm phiền cậu Tiêu khuyên nhủ, vì Tiêu Phượng Nam có quan hệ với con nên bà nội con chỉ nói chuyện với cậu ta thôi. Aiz......
Tiêu Phượng Nam...... Am hiểu việc lấy lòng người già từ khi nào vậy?
Hạ Ly nghe được tên anh, không khỏi an lòng hơn phân nửa. Chỉ chờ bà nội Hạ tỉnh lại.
Nhà họ Hạ gấp muốn chết, nhưng không dám lộ ra, chỉ nhờ vài gia tộc tốt giúp đỡ một tay điều tra lần tập kích này. Trên thực tế, càng không thể tin vào quan hệ đối với sự việc nhạy cảm thế này. Nhà họ Hạ chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Hạ Ly gãi đầu, nghĩ không thông: sao năm nay nhiều sự kiện khủng bố thế? Trước đây chỉ biết Conan ở đâu, nơi đó sẽ có án mạng. Ặc...... Chẳng lẽ Tiêu Phượng Nam cũng tác dụng giống Conan sao? Vì Tiêu Phượng Nam xuất hiện, cho nên Hạ Ly cô mới gặp xui xẻo?
Vân Trinh Uyển khóc đến chết đi sống lại, cứ như cha mẹ ruột chết vậy. Ngược lại ông Hạ và Hạ Ly không khóc không nháo mà đang cố gắng tìm đầu mối, nhờ quan hệ để điều tra, mẻ đầu sứt trán. Ông cụ Hạ bị tập kích và việc Vân Yên mất tích không giống nhau, phải thương nghị với gia tộc Hạ thị xem có nên báo án hay không. Trong dự liệu, hầu hết mọi người không hy vọng sẽ báo án, không muốn để lộ tin tức cho phía truyền thông. Hạ Ly cũng kiên quyết: tuyệt đối không được báo án!
Đối với kiên quyết quỷ dị của Hạ Ly, có không ít người dị nghị. Nhưng dù sao Hạ Ly cũng là ‘trưởng tôn nữ’, còn là tâm can bảo bối của hai ông bà cụ nhà họ Hạ. Phải nghe theo cô thôi.
Vậy mà, không biết ai, lại dẫn mồi lửa lên người Liễu Nghiêu.
Tiểu Ly, bạn trai họ Liễu kia của cháu...... Nghe nói trước đây lăn lộn ở bên ngoài đấy. Gần đây lại thường hay qua lại với nhà chúng ta, không thể không hoài nghi. Nếu vậy, chúng ta có nên tìm cậu ta đến trò chuyện một chút không? Cháu đừng vội, không phải chúng ta hoài nghi cậu ta. Biết đâu cậu ta có người quen nào đó, có thể giúp hỏi thăm một chút? Chú nhỏ của Hạ Ly nói như vậy.
Anh ta không phải bạn trai cháu, cũng không thường đến nhà cháu. Hạ Ly lạnh lùng nói: Thế nào, bắt đầu hoài nghi người bên cạnh cháu rồi sao, có phải chú cũng đang nghi ngờ cháu không?
Hạ Ly, chú ý giọng điệu của con. Ông Hạ thở dài: Bây giờ mọi người rất gấp, cho dù nói gì đều không có ác ý.
Tóm lại con nói trước, nếu con không đồng ý thì không được tìm Liễu Nghiêu! Hạ Ly đạp giày cao gót đỏ bạc đi ra ngoài, khinh miệt liếc mắt nhìn mấy lão già chỉ biết ngồi nói chứ không biết hành động: Hiện giờ nhà họ Hạ chúng ta vẫn chưa xong đâu, làm gì tiêu cực vậy hả? Nói xong rồi thì về nhà của mấy người đi, tôi không tiễn!
Khóe môi ông Hạ khẽ nâng lên, cúi đầu: Tất cả giải tán đi. Ông cụ có tôi chăm sóc, đừng ai nghĩ gì cả! Nếu được thì suy nghĩ cách bắt kẻ gian đi, còn không có thì ngoan ngoãn làm việc. Tóm lại đừng nghĩ đến việc lười biếng.
Hạ Ly nhìn người cha bình thường luôn ỉu xìu của mình, cảm thấy hôm nay ông thật đẹp trai.
Chỉ tiếc cô chưa kịp cảm khái người cha phong hoa tuyệt đại của mình thì phải vội vàng đi tìm Liễu Nghiêu rồi.
Liễu Nghiêu còn đang mặc đồng phục của tiệm trang sức, vừa ở phòng khách quý nghỉ ngơi vừa nghe cô nói, khóe môi cười lạnh.
Vậy em muốn anh phải làm sao? Anh ta thở ra: Yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức hỏi thăm giúp em.
Khùng! Em không có ý đó. Hạ Ly mạnh mẽ búng đầu anh ta: Em nói này, bây giờ người vô tội nhất chính là anh. Không biết ai làm mà anh phải gánh tội thay, anh thì có gì nổi bật chứ! Lần này không giống lần trước. Mặc kệ anh có phủ định việc tìm thấy ông bà nội của em hay không, tóm lại kế tiếp sẽ không có chuyện gì tốt cho anh đâu!...... Liễu Nghiêu, nghe em đi. Anh tạm thời ra ngoài tránh một chút, được không?
Liễu Nghiêu im lặng.
Aiz, ngoan nhá! Hạ Ly lắc tay anh: Tóm lại chỉ tránh đi một lúc thôi, được không?
Sự tồn tại của anh sẽ con mẹ nó ảnh hưởng đến địa vị của em ở nhà họ Hạ à? Liễu Nghiêu hỏi ngược lại: Vậy thì em cũng đang nghi ngờ anh, cho nên phải hoàn toàn con mẹ nó cô lập anh?
Được rồi, nếu Liễu Nghiêu kích động, anh ta sẽ quay trở lại hình tượng côn đồ như vậy.
Ặc...... Nhất định phải nói rõ mọi chuyện thế này sao? Hạ Ly buông lỏng tay anh ta, thản nhiên nói: Dù như vậy, em nghĩ anh vẫn nên rời khỏi đây.
Được. Anh ta dứt khoát nói: Dù sao anh cũng không có lựa chọn khác. Vừa là ‘ý tốt’ của Hạ tiểu thư, vừa là mệnh lệnh của công chúa anh yêu. Sao lại không đồng ý chứ.
Thật xin lỗi. Hạ Ly cúi đầu: Oan ức cho anh rồi.
Liễu Nghiêu châm chọc cười: Hàaa...! Em cũng biết anh bị oan à? Vậy được, để an ủi anh, đi thuê phòng với anh nhé?
Hạ Ly mỉm cười, trong đôi mắt đều là đau thương.
Ài, đừng bày ra vẻ mặt này, anh nói giỡn với em thôi. Liễu Nghiêu vẫn không đành lòng. Anh ta vỗ vai cô: Đêm nay anh đi, em đừng liên lạc với anh. Ra bên ngoài anh sẽ nghĩ cách báo tin cho em. Thuận tiện nghe ngóng xem tin tức tập kích gần đây nhất, nhưng không thể bảo đảm sẽ nghe được gì đâu!
A a a! Hạ Ly che mặt: Sao anh lại thích kẻ khốn kiếp như em chứ!
Anh cũng muốn biết. Anh ta ôm cô vào lòng: Anh rất muốn hôn kẻ khốn kiếp này.
Hạ Ly nâng đầu anh ta, đến gần, dán lên bờ môi anh ta. Bỗng dưng, bị đôi môi nóng bỏng của anh ta cắn nuốt, cả người bị đặt lên bàn. Cô đóng chặt môi, anh ta công thành đoạt đất cũng không cách nào xâm chiếm. Tay anh ta dời lên eo cô, từ áo đầm phía dưới trượt lên, chạm phải da cô, thật sự rất rung động. Anh ta chỉ vuốt ve bờ eo mềm mại của cô, dời lên trên một chút, sau đó lưu luyến không rời trượt xuống.
Cô bắt đầu hít thở không thông, hít thở không thông vì nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng và tình yêu say đắm của anh ta...... Không cẩn thận khẽ hé môi, lại bị chiếc lưỡi nóng rực chui vào miệng, liếm hàm trên của cô. Làm cô giật mình......
Anh ta là ai? Người đàn ông đang hôn cô đây là ai? Tại sao có thể như vậy......
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt triền miên của hai người. Hạ Ly vội vàng chỉnh lại quần áo, mới vừa quay đầu lại thì ngây ngẩn cả người: người đẩy cửa tiến vào, lại là Tiêu Phượng Nam.
/36
|