Sự thật chỉ có một. Hơn nữa thường là tàn khốc.
Hạ Ly bắt đầu chán ghét sự thật này—— Vân Trinh Uyển và ba cô là tình yêu thời đi học! Người phụ nữ cô hận lâu như vậy, người cô nghĩ đã cướp ba cô, hại mẹ cô vẫn đắm mình vào công việc mà không còn hứng thú với đàn ông ... Vậy mà lại là kẻ bị hại đáng thương nhất! Quỷ Vân Yên thích khóc có gương mặt thiên sứ đó, ưỡn ẹo đáng chết kia lại là...
Theo ý của Kỳ Giang Xuyên, Vân Trinh Uyển có đủ lý do để hại cô, cũng có động cơ đạp đổ nhà họ Hạ, thứ cô thiếu, chẳng qua là khả năng đảo loạn thiên hạ mà thôi. Tuy nhiên, năng lực này có thể dựa vào người tài ba bù đắp, cũng không quá khó.
Nhưng nghĩ không ra, cô nên dựa vào ai?
Hạ Ly mơ màng, tựa như ngủ mà không phải ngủ, trong đầu toàn là những thứ ngổn ngang này, đuổi cũng không đuổi đi được. Cô muốn rời giường, nhưng lại bị bóng đè, một nửa người giống như là thi thể, trầm trầm nằm một bên, cổ dường như bị đè. Cô sợ hãi chỉ muốn thoát khỏi loại hỗn độn này, cả người lại không làm được gì, lại kêu không ra tiếng.
Cuối cùng đầu cô khẽ giật, cả người như mệt lả, há to miệng thở hổn hển, kêu thành tiếng.
Bên ngoài, đèn sáng lên, cô nghe anh hỏi: Sao thế?
Tiêu Phượng Nam thính ngủ nhất, một chút tiếng động cũng sẽ đánh thức anh. Hình như nghe được Hạ Ly buồn bực gọi, mới tới xem một chút.
Không có, mới vừa bị bóng đè, hô một tiếng nên tỉnh dậy. Hạ Ly dụi mắt, cách cánh cửa sơn hồng mộc nói với anh: Anh vẫn chưa ngủ à, bị đánh thức sao?
Anh chưa ngủ. Anh cách cửa nói, có chút giọng mũi. Bây giờ là đầu thu, dễ bị cảm lạnh lắm.
Chờ em mở cửa. Hạ Ly sửa sang lại áo ngủ, lại phủ thêm một chiếc áo sơ mi. Đêm khuya cánh cửa cổ xưa vang lên tiếng đặc biệt quỷ dị, khiến hai người hơi kinh hãi. Trong lúc nhất thời đáy lòng cũng vô cùng rõ ràng nhưng không nói gì.
Tại sao anh còn chưa ngủ? Hạ Ly xoay người để anh vào, vừa tiện tay lấy chén trà lạnh, một tay lại bị nắm chặt: Trà qua đêm, không nên uống.
Ừm. Hạ Ly đáp lại, rút tay về. Mặc anh lôi kéo.
Anh không ngủ được. Tiêu Phượng Nam ngồi trên cái ghế salon hoa mỹ có chút kiểu cách thời đại Victoria. Anh vẫn mặc áo tắm, không biết không kịp thay, hay anh trực tiếp mặc cái này ngủ? Hạ Ly ngơ ngác nghĩ. Lại cảm giác mình thật sự muốn cười hơn.
Em không ngủ được, bây giờ cũng không muốn ngủ. Thật đáng chết, đã nhiều năm chưa bao giờ bị 'bóng đè', hôm nay lại tới. Cô nói.
Đừng sợ, có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi. Tiêu Phượng Nam an ủi, bàn tay sờ đầu của cô: Hoặc là con ma này do kiếp trước bị em ban cho cái chết, hôm nay trả thù. Aha, bản chất vẫn sợ em, cho nên không cần sợ!
Do em ban cái chết... Anh nghĩ em là Hoàng đế à? Hạ Ly không nhịn được phì cười: À, đến anh, sao lại không ngủ được? Ban ngày mệt mỏi vậy mà.
Gần đây có chút mất ngủ, ha hả. Dường như lại trở về lúc đi học, nơm nớp lo sợ phải đến trường, lưng đeo cặp, đôi khi dù có liều mạng cũng không thi được hạng nhất, trở về sẽ bị mắng. Anh đối với việc này thật... chỉ có sợ hãi và lo lắng. Khi đó mới thường xuyên bị mất ngủ. Tiêu Phượng Nam dừng một lát, liếm đôi môi khô: Hai năm qua đã có ít tình trạng bị mất ngủ, mà bây giờ lại bắt đầu. Dường như... Bất kể cố gắng thế nào, đều không thể làm người ta hài lòng.
Anh muốn cho ai hài lòng? Ánh mắt tĩnh mịch của Hạ Ly chuyển vòng trên người anh: Anh chỉ cần khiến em hài lòng là được. Những người còn lại, cũng kệ con mẹ nó đi.
Em có thể tùy hứng như vậy nhưng anh không dám. Trong nụ cười của Tiêu Phượng Nam đã có chút giễu cợt: Bao nhiêu người muốn xem, thư sinh nghèo bám víu cành cây cao thì sẽ thế nào nếu bị đại tiểu thư bỏ rơi, anh không bao giờ dám xem thường nữa. Trước đó yêu người kia, cho dù bỏ ra tất cả cũng là chuyện đương nhiên. Người được yêu không cần cảm động, cũng không cần phải hiểu trong lòng người kia thống khổ ra sao, không cần quý trọng, dù sao cũng không chạy được... Người đi yêu, phải làm là chỉ cần mỉm cười, cho dù phải miễn cưỡng thế nào —— giống như được ban thưởng vậy.
Hạ Ly cười lạnh theo anh: Đều không phải là của em à, quyến rũ người yêu của mình thôi mà. Bây giờ bảo anh không nhẹ nhõm tự tại. Anh còn chưa yêu em.
Khóe môi Tiêu Phượng
Hạ Ly bắt đầu chán ghét sự thật này—— Vân Trinh Uyển và ba cô là tình yêu thời đi học! Người phụ nữ cô hận lâu như vậy, người cô nghĩ đã cướp ba cô, hại mẹ cô vẫn đắm mình vào công việc mà không còn hứng thú với đàn ông ... Vậy mà lại là kẻ bị hại đáng thương nhất! Quỷ Vân Yên thích khóc có gương mặt thiên sứ đó, ưỡn ẹo đáng chết kia lại là...
Theo ý của Kỳ Giang Xuyên, Vân Trinh Uyển có đủ lý do để hại cô, cũng có động cơ đạp đổ nhà họ Hạ, thứ cô thiếu, chẳng qua là khả năng đảo loạn thiên hạ mà thôi. Tuy nhiên, năng lực này có thể dựa vào người tài ba bù đắp, cũng không quá khó.
Nhưng nghĩ không ra, cô nên dựa vào ai?
Hạ Ly mơ màng, tựa như ngủ mà không phải ngủ, trong đầu toàn là những thứ ngổn ngang này, đuổi cũng không đuổi đi được. Cô muốn rời giường, nhưng lại bị bóng đè, một nửa người giống như là thi thể, trầm trầm nằm một bên, cổ dường như bị đè. Cô sợ hãi chỉ muốn thoát khỏi loại hỗn độn này, cả người lại không làm được gì, lại kêu không ra tiếng.
Cuối cùng đầu cô khẽ giật, cả người như mệt lả, há to miệng thở hổn hển, kêu thành tiếng.
Bên ngoài, đèn sáng lên, cô nghe anh hỏi: Sao thế?
Tiêu Phượng Nam thính ngủ nhất, một chút tiếng động cũng sẽ đánh thức anh. Hình như nghe được Hạ Ly buồn bực gọi, mới tới xem một chút.
Không có, mới vừa bị bóng đè, hô một tiếng nên tỉnh dậy. Hạ Ly dụi mắt, cách cánh cửa sơn hồng mộc nói với anh: Anh vẫn chưa ngủ à, bị đánh thức sao?
Anh chưa ngủ. Anh cách cửa nói, có chút giọng mũi. Bây giờ là đầu thu, dễ bị cảm lạnh lắm.
Chờ em mở cửa. Hạ Ly sửa sang lại áo ngủ, lại phủ thêm một chiếc áo sơ mi. Đêm khuya cánh cửa cổ xưa vang lên tiếng đặc biệt quỷ dị, khiến hai người hơi kinh hãi. Trong lúc nhất thời đáy lòng cũng vô cùng rõ ràng nhưng không nói gì.
Tại sao anh còn chưa ngủ? Hạ Ly xoay người để anh vào, vừa tiện tay lấy chén trà lạnh, một tay lại bị nắm chặt: Trà qua đêm, không nên uống.
Ừm. Hạ Ly đáp lại, rút tay về. Mặc anh lôi kéo.
Anh không ngủ được. Tiêu Phượng Nam ngồi trên cái ghế salon hoa mỹ có chút kiểu cách thời đại Victoria. Anh vẫn mặc áo tắm, không biết không kịp thay, hay anh trực tiếp mặc cái này ngủ? Hạ Ly ngơ ngác nghĩ. Lại cảm giác mình thật sự muốn cười hơn.
Em không ngủ được, bây giờ cũng không muốn ngủ. Thật đáng chết, đã nhiều năm chưa bao giờ bị 'bóng đè', hôm nay lại tới. Cô nói.
Đừng sợ, có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi. Tiêu Phượng Nam an ủi, bàn tay sờ đầu của cô: Hoặc là con ma này do kiếp trước bị em ban cho cái chết, hôm nay trả thù. Aha, bản chất vẫn sợ em, cho nên không cần sợ!
Do em ban cái chết... Anh nghĩ em là Hoàng đế à? Hạ Ly không nhịn được phì cười: À, đến anh, sao lại không ngủ được? Ban ngày mệt mỏi vậy mà.
Gần đây có chút mất ngủ, ha hả. Dường như lại trở về lúc đi học, nơm nớp lo sợ phải đến trường, lưng đeo cặp, đôi khi dù có liều mạng cũng không thi được hạng nhất, trở về sẽ bị mắng. Anh đối với việc này thật... chỉ có sợ hãi và lo lắng. Khi đó mới thường xuyên bị mất ngủ. Tiêu Phượng Nam dừng một lát, liếm đôi môi khô: Hai năm qua đã có ít tình trạng bị mất ngủ, mà bây giờ lại bắt đầu. Dường như... Bất kể cố gắng thế nào, đều không thể làm người ta hài lòng.
Anh muốn cho ai hài lòng? Ánh mắt tĩnh mịch của Hạ Ly chuyển vòng trên người anh: Anh chỉ cần khiến em hài lòng là được. Những người còn lại, cũng kệ con mẹ nó đi.
Em có thể tùy hứng như vậy nhưng anh không dám. Trong nụ cười của Tiêu Phượng Nam đã có chút giễu cợt: Bao nhiêu người muốn xem, thư sinh nghèo bám víu cành cây cao thì sẽ thế nào nếu bị đại tiểu thư bỏ rơi, anh không bao giờ dám xem thường nữa. Trước đó yêu người kia, cho dù bỏ ra tất cả cũng là chuyện đương nhiên. Người được yêu không cần cảm động, cũng không cần phải hiểu trong lòng người kia thống khổ ra sao, không cần quý trọng, dù sao cũng không chạy được... Người đi yêu, phải làm là chỉ cần mỉm cười, cho dù phải miễn cưỡng thế nào —— giống như được ban thưởng vậy.
Hạ Ly cười lạnh theo anh: Đều không phải là của em à, quyến rũ người yêu của mình thôi mà. Bây giờ bảo anh không nhẹ nhõm tự tại. Anh còn chưa yêu em.
Khóe môi Tiêu Phượng
/36
|