“Ba, ba tìm con?” Vừa vào thư phòng, Lý Ý lập tức cảm giác được không khí không được tốt cho lắm, mẹ cũng có mặt ở đây, lặng lẽ khoát tay áo với anh, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của ba, quả nhiên, điệu bộ rất nghiêm trọng.
“Ba?” Anh ngồi xuống.
“… Thắt lại nút áo cho nghiêm chỉnh rồi hãy nói chuyện với ta.” Lý Kiến Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hết lên.
Lý Ý tranh thủ thắt hết nút áo lại một cách nghiêm chỉnh, che kín đi những vết đỏ mập mờ trên cổ.
Lý Kiến Nghiệp nhắm mắt lại, tận lực điều khiển cơn tức giận, cố gắng ôn hòa hỏi: “Hôm nay con làm cái gì thế? Vừa rồi hội nghị kết thúc, lão Vương lập tức gọi điện báo cho ta biết, nói mới nửa chừng con đã rời tiệc, chẳng biết đi đâu.”
“Đích thật là có chuyện rất quan trọng.” Đáy mắt Lý Ý nhảy lên, khẽ cúi đầu nói.
Lý Kiến Nghiệp nổi giận, nặng nề vỗ bàn một cái, ngay cả nghiên mực trên bàn cũng run rẩy theo, “Đứa bất hiếu! Đó là hội nghị cấp bậc nào! Con cũng dám khinh thường sao ?! Đúng là đứa bất hiếu!”
Lý Ý yên lặng rồi lại yên lặng, “Ba, ba đừng kích động quá, bảo trọng thân thể.”
“Bảo trọng thân thể cái gì ?! Sớm muộn gì cũng bị mày làm tức chết!”
Mẹ của Lý Ý thấy mọi chuyện bắt đầu diễn biến xấu, lập tức trách móc ho khan một tiến, Lý Kiến Nghiệp nhìn bà, rồi lại hừng hực lửa giận nhìn con trai của mình, cuối cùng vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
“Lúc đầu ta đã nói với con, họ Trương có hai cô con gái, một kiêu ngạo, một đáng yêu.” Yên lặng một lát, ông tiếp tục, “Phác Ngôn thật sự rất tốt, nhưng những cô gái như vậy thường: cao ngạo, thích phá phách, trong mắt không có ai! Chúng ta là người như vậy nhà, với thân phận hôm nay của con, đáng nhẽ ra phải cưới một cô vợ yên phận, biết nghe lời – - “
“Ba!” Lý Ý lạnh lùng cắt đứt, sắc mặt không vui , “Những lời này của ba có ý gì?”
Mẹ Lý Ý thấy hai bên lại bắt đầu căng thẳng, vội vàng nói vài câu hòa hoãn không khí, “Cô gái ban đầu mà Lý Ý không nói tên rõ ràng, chỉ nói là con gái của Trương gia thôi mà … Có lẽ là do cô bé ấy khẩn trương, nói nhầm tên, không thể trách Lý Ý được.”
Lý Kiến Nghiệp tức giận hừ một tiếng.
Nói giúp Lý Ý, cũng phải chừa cho lão già này một bậc thang để bước xuống, bà quay sang nói với Lý Ý: “Nhưng con cũng thật là, chuyện chung thân đại sự, sao đâm lao cứ phải theo lao chứ? Khi ấy Tần gia vẫn chưa chính thức tổ chức đám hỏi, chúng ta cứ vờ như không biết đoạt trước một bước, người ta cũng đâu dám nói gì!”
Vì ba im lặng không nói nên mẹ anh vẫn tiếp tục cố gắng quở trách Phác Ngôn không bằng Phác Ngọc.
“Đừng nói nữa.” Anh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn mẹ, mắt sáng như đuốc, “Con cảm thấy Phác Ngôn cô ấy rất tốt, tốt vô cùng.”
Lý Kiến Ngiệp cười lạnh cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn qua vết thương vẫn chưa khỏi của anh, “Con, cảm, thấy, nó, rất, tốt?”
Mẹ anh cũng thở dài, “Khi Phác Ngôn mới vào nhà, ba mẹ cũng rất thích nó. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ hi vọng con mình được tốt, ba mẹ cưới vợ là vì muốn thấy con hài lòng, sự nghiệp như ý, nhưng con xem, bây giờ thì sao, con và nó, nếu hòa hảo thì không có chuyện gì, nhưng khi gây nhau thì long trời lở đất, còn vung tay…Con trai, mẹ thật sự chưa thấy, cô con dâu này có chỗ nào tốt.”
Người bọn họ cần là một cô con dâu xinh đẹp tựa như búp bê, nhưng Phác Ngôn không chỉ có tính cách độc lập, mà bản thân cũng có chủ kiến quá cao.
Lý Ý chậm rãi đứng lên.
“Mẹ, đầu tiên, có một chuyện quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất mà mẹ đã nói sai- – cưới Phác Ngôn, mẹ bảo đâm lao phải theo lao, nhưng con là tương kế tựu kế. Mẹ, cô ấy là phu nhân nhà họ Lý được cưới hỏi đàng hoàng, cũng giống như mẹ.” Anh nói thật thong thả, từng chữ từng chữ, làm cho gương mặt mẹ anh càng lúc càng tái nhợt.
Nhưng anh vẫn chưa dừng lại, “Hoặc ba mẹ coi trọng giá trị và cống hiến của con với Phác Ngôn cho gia tộc, nhưng con và cô ấy coi trọng nhất là đối phương, cho nên sau này con không muốn nghe thấy những điều này nữa.”
Ông bà Lý nghe vậy, cả hai cùng thay đổi sắc mặt.
Lý Kiến Nghiệp nhất thời quên mất tức giận, ánh mắt nhìn về phía con trai, trừ khiếp sợ và thất vọng ra là nỗi mất mát “cuối cùng ngày này cũng đến”.
Thật ra lúc này, bên ngoài nhìn Lý Ý rất ung dung bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không hơn gì, ba mẹ anh thấy tiếp tục trách móc cũng không được gì, đành rời khỏi, để anh lại một mình cô độc.
Một thời gian dài trước kia, anh toàn là giả dối, phảng phất như cánh chim chưa đủ cứng, vẫn chưa đủ để chống lại ba mẹ. Biểu hiện giả dối này đã gắn kết anh với ba mẹ, để anh có thể tạm thời chạm đến quyền lợi và địa vị —- mặc dù ba mẹ chưa bao giờ thật sự làm bạn cùng anh, nhưng ở một mặt nào đó, có thể nói bọn họ cũng là bạn.
Mà bây giờ, nhờ có Phác Ngôn, anh mới phá vỡ được mặt nạ giả dối đó.
“Thật xin lỗi.” Âm thanh lạnh lùng phá vỡ không khí yên lặng bên trong phòng, Lý Ý kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cô đứng trước cửa phòng sách, dường như cô đã đứng ở đó rất lâu, bàn tay đỡ cửa phòng cũng trở nên trắng bệch, vẻ mặt tái nhợt đi, yếu ớt.
“Đã làm phiền anh – -” cô đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt, đối diện cùng ba mẹ chồng, “Con không cố ý nghe lén, nhưng đã nghe rồi thì không có cách nào vờ như không biết được. Làm hại đến Lý Ý là con không đúng, tính tình cao ngạo cũng là con sai. Nhưng nếu ba mẹ muốn toàn tâm toàn trợ Lý Ý, con nghĩ con đúng là không thích hợp.” Cô chậm rãi ní, vợ chồng họ Lý á khẩu không trả lời được, Lý Ý lại rất muốn mở miệng cắt đứt cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm cùng cực của cô, anh lập tức rút lui.
Trương Phác Ngôn phát hiện, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, cám ơn anh vừa rồi bảo vệ em.”
Nói xong, cô không chút lưu luyến đi ra ngoài.
Sắc mặt Lý Ý khó coi vô cùng, yên lặng nhìn cha mẹ một cái, đuổi theo.
“Ba?” Anh ngồi xuống.
“… Thắt lại nút áo cho nghiêm chỉnh rồi hãy nói chuyện với ta.” Lý Kiến Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hết lên.
Lý Ý tranh thủ thắt hết nút áo lại một cách nghiêm chỉnh, che kín đi những vết đỏ mập mờ trên cổ.
Lý Kiến Nghiệp nhắm mắt lại, tận lực điều khiển cơn tức giận, cố gắng ôn hòa hỏi: “Hôm nay con làm cái gì thế? Vừa rồi hội nghị kết thúc, lão Vương lập tức gọi điện báo cho ta biết, nói mới nửa chừng con đã rời tiệc, chẳng biết đi đâu.”
“Đích thật là có chuyện rất quan trọng.” Đáy mắt Lý Ý nhảy lên, khẽ cúi đầu nói.
Lý Kiến Nghiệp nổi giận, nặng nề vỗ bàn một cái, ngay cả nghiên mực trên bàn cũng run rẩy theo, “Đứa bất hiếu! Đó là hội nghị cấp bậc nào! Con cũng dám khinh thường sao ?! Đúng là đứa bất hiếu!”
Lý Ý yên lặng rồi lại yên lặng, “Ba, ba đừng kích động quá, bảo trọng thân thể.”
“Bảo trọng thân thể cái gì ?! Sớm muộn gì cũng bị mày làm tức chết!”
Mẹ của Lý Ý thấy mọi chuyện bắt đầu diễn biến xấu, lập tức trách móc ho khan một tiến, Lý Kiến Nghiệp nhìn bà, rồi lại hừng hực lửa giận nhìn con trai của mình, cuối cùng vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
“Lúc đầu ta đã nói với con, họ Trương có hai cô con gái, một kiêu ngạo, một đáng yêu.” Yên lặng một lát, ông tiếp tục, “Phác Ngôn thật sự rất tốt, nhưng những cô gái như vậy thường: cao ngạo, thích phá phách, trong mắt không có ai! Chúng ta là người như vậy nhà, với thân phận hôm nay của con, đáng nhẽ ra phải cưới một cô vợ yên phận, biết nghe lời – - “
“Ba!” Lý Ý lạnh lùng cắt đứt, sắc mặt không vui , “Những lời này của ba có ý gì?”
Mẹ Lý Ý thấy hai bên lại bắt đầu căng thẳng, vội vàng nói vài câu hòa hoãn không khí, “Cô gái ban đầu mà Lý Ý không nói tên rõ ràng, chỉ nói là con gái của Trương gia thôi mà … Có lẽ là do cô bé ấy khẩn trương, nói nhầm tên, không thể trách Lý Ý được.”
Lý Kiến Nghiệp tức giận hừ một tiếng.
Nói giúp Lý Ý, cũng phải chừa cho lão già này một bậc thang để bước xuống, bà quay sang nói với Lý Ý: “Nhưng con cũng thật là, chuyện chung thân đại sự, sao đâm lao cứ phải theo lao chứ? Khi ấy Tần gia vẫn chưa chính thức tổ chức đám hỏi, chúng ta cứ vờ như không biết đoạt trước một bước, người ta cũng đâu dám nói gì!”
Vì ba im lặng không nói nên mẹ anh vẫn tiếp tục cố gắng quở trách Phác Ngôn không bằng Phác Ngọc.
“Đừng nói nữa.” Anh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn mẹ, mắt sáng như đuốc, “Con cảm thấy Phác Ngôn cô ấy rất tốt, tốt vô cùng.”
Lý Kiến Ngiệp cười lạnh cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn qua vết thương vẫn chưa khỏi của anh, “Con, cảm, thấy, nó, rất, tốt?”
Mẹ anh cũng thở dài, “Khi Phác Ngôn mới vào nhà, ba mẹ cũng rất thích nó. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ hi vọng con mình được tốt, ba mẹ cưới vợ là vì muốn thấy con hài lòng, sự nghiệp như ý, nhưng con xem, bây giờ thì sao, con và nó, nếu hòa hảo thì không có chuyện gì, nhưng khi gây nhau thì long trời lở đất, còn vung tay…Con trai, mẹ thật sự chưa thấy, cô con dâu này có chỗ nào tốt.”
Người bọn họ cần là một cô con dâu xinh đẹp tựa như búp bê, nhưng Phác Ngôn không chỉ có tính cách độc lập, mà bản thân cũng có chủ kiến quá cao.
Lý Ý chậm rãi đứng lên.
“Mẹ, đầu tiên, có một chuyện quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất mà mẹ đã nói sai- – cưới Phác Ngôn, mẹ bảo đâm lao phải theo lao, nhưng con là tương kế tựu kế. Mẹ, cô ấy là phu nhân nhà họ Lý được cưới hỏi đàng hoàng, cũng giống như mẹ.” Anh nói thật thong thả, từng chữ từng chữ, làm cho gương mặt mẹ anh càng lúc càng tái nhợt.
Nhưng anh vẫn chưa dừng lại, “Hoặc ba mẹ coi trọng giá trị và cống hiến của con với Phác Ngôn cho gia tộc, nhưng con và cô ấy coi trọng nhất là đối phương, cho nên sau này con không muốn nghe thấy những điều này nữa.”
Ông bà Lý nghe vậy, cả hai cùng thay đổi sắc mặt.
Lý Kiến Nghiệp nhất thời quên mất tức giận, ánh mắt nhìn về phía con trai, trừ khiếp sợ và thất vọng ra là nỗi mất mát “cuối cùng ngày này cũng đến”.
Thật ra lúc này, bên ngoài nhìn Lý Ý rất ung dung bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không hơn gì, ba mẹ anh thấy tiếp tục trách móc cũng không được gì, đành rời khỏi, để anh lại một mình cô độc.
Một thời gian dài trước kia, anh toàn là giả dối, phảng phất như cánh chim chưa đủ cứng, vẫn chưa đủ để chống lại ba mẹ. Biểu hiện giả dối này đã gắn kết anh với ba mẹ, để anh có thể tạm thời chạm đến quyền lợi và địa vị —- mặc dù ba mẹ chưa bao giờ thật sự làm bạn cùng anh, nhưng ở một mặt nào đó, có thể nói bọn họ cũng là bạn.
Mà bây giờ, nhờ có Phác Ngôn, anh mới phá vỡ được mặt nạ giả dối đó.
“Thật xin lỗi.” Âm thanh lạnh lùng phá vỡ không khí yên lặng bên trong phòng, Lý Ý kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cô đứng trước cửa phòng sách, dường như cô đã đứng ở đó rất lâu, bàn tay đỡ cửa phòng cũng trở nên trắng bệch, vẻ mặt tái nhợt đi, yếu ớt.
“Đã làm phiền anh – -” cô đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt, đối diện cùng ba mẹ chồng, “Con không cố ý nghe lén, nhưng đã nghe rồi thì không có cách nào vờ như không biết được. Làm hại đến Lý Ý là con không đúng, tính tình cao ngạo cũng là con sai. Nhưng nếu ba mẹ muốn toàn tâm toàn trợ Lý Ý, con nghĩ con đúng là không thích hợp.” Cô chậm rãi ní, vợ chồng họ Lý á khẩu không trả lời được, Lý Ý lại rất muốn mở miệng cắt đứt cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm cùng cực của cô, anh lập tức rút lui.
Trương Phác Ngôn phát hiện, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, cám ơn anh vừa rồi bảo vệ em.”
Nói xong, cô không chút lưu luyến đi ra ngoài.
Sắc mặt Lý Ý khó coi vô cùng, yên lặng nhìn cha mẹ một cái, đuổi theo.
/14
|