Công việc của Lý Ý bận rộn vô cùng.
Lại thêm khi đi tuần trăng mật, anh bỏ một số công việc để đi dạo với cô, nên sau khi trở về, công vụ lại chất cao như núi, lại càng thêm bận rộn.
Trương Phác Ngôn từ nhỏ đến lớn đã quen với việc nhìn ba và anh hai như thể, mỗi ngày anh có thể về ăn một bữa cơm với cô, về ngủ đúng giờ là cô đã vừa sợ hãi vừa bội phục rồi.
Nhưng Lý Ý lại ngược lại, anh thường cảm thấy nhớ cô.
Mấy tháng sau đám cưới, có một ngày, giữa hai cuộc họp được nghỉ 40′, anh đã lao vội về nhà.
Lúc ấy cô đang ở trong khuôn viên. Đầu thu, vào thời điểm mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng nhất, cô ngồi trong vườn hoa, nhàn nhã cắm hoa. Anh đứng dưới mái hiên nhìn cô, hơi thở đều đặn, sau đó chạy đến ôm lấy cô từ phía sau.
Tâm trạng của cô rất tốt, quay lại cười với anh.
“Phác Ngôn, ” Anh hôn lên tóc cô, “Khi em ở một mình vui vẻ, hay là khi ở cùng anh vui vẻ hơn?”
“Như nhau.”
“Hả?” Trong giọng nói của anh không vui.
“Hôm nay anh không bận sao?” Cô thông minh lái sang chuyện khác
“Không bận. Có cần anh đi dạo phố cùng em không?” Anh ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, uể ải mà hưng phấn hỏi.
“Không cần. Hôm qua mới đi dạo cùng bọn Khả Khả.” Cô buông bông hoa trong tay ra, suy nghĩ một chút, lại quay sang nói đùa với anh. “Em không cần anh miễn cưỡng vì em đâu – - không phải đã bảo rồi sao? Em còn muốn số tiền trong thẻ em tăng lên đấy.”
Cô dâu sau tân hôn vui đùa, uyển chuyển hàm súc rồi lại kiều mị đáng yêu. Lý Ý nhịn nhẫn, nhưng vẫn nhịn không được bế cô lên, xoay người sải bước đi vào phòng ngủ.
Trợ lý đứng đằng sau vốn muốn nhắc nhở anh cuộc họp tiếp theo sắp bắt đầu, gặp cảnh tượng này, “rắc” một tiếng, đảo mắt đã không còn bóng dáng.
Lý Ý vờ như không thấy, Phác Ngôn thì cúi đầu buồn bã, che mặt chôn vào trong lòng anh, “Thả em xuống! Rốt cuộc anh có đi làm không hả? !”
Lý Ý thì thầm bên tai cô, “Anh muốn tham khảo với em về một vấn đề – - Vấn đề ‘nhu cầu’.”
Phác Ngôn thoáng cái đỏ mặt. Bây giờ là ban ngày, huống chi tối hôm qua rồi sáng hôm nay … Ngắt anh một cái thay cho lời phản kháng, không ngờ vừa tỏ ra vẻ thẹn thùng, dục vọng của Lý Ý hoàn toàn bị đẩy mạnh, vừa vào phòng ngủ đã ép chặt cô đến cạnh cửa …
Một câu nói đùa mà thôi, mấy ngày sau, số tài khoản trong thẻ của cô đã tăng lên một con số đáng sợ.
Uống trà chiều, các bạn bè hâm mộ trêu ghẹo cô: “Phác Ngôn, cậu về cãi nhau với chồng cậu đi, chắc là cãi nhau xong thì đủ mua một chiếc trực thăng luôn đấy!”
Trương Phác Ngôn cười cười, nhận lại chiếc thẻ từ bồi bàn, không nói lời nào.
Không biết thế nào mà ngay cả cà phê đen cũng trở nên ngọt lịm.
Lại thêm khi đi tuần trăng mật, anh bỏ một số công việc để đi dạo với cô, nên sau khi trở về, công vụ lại chất cao như núi, lại càng thêm bận rộn.
Trương Phác Ngôn từ nhỏ đến lớn đã quen với việc nhìn ba và anh hai như thể, mỗi ngày anh có thể về ăn một bữa cơm với cô, về ngủ đúng giờ là cô đã vừa sợ hãi vừa bội phục rồi.
Nhưng Lý Ý lại ngược lại, anh thường cảm thấy nhớ cô.
Mấy tháng sau đám cưới, có một ngày, giữa hai cuộc họp được nghỉ 40′, anh đã lao vội về nhà.
Lúc ấy cô đang ở trong khuôn viên. Đầu thu, vào thời điểm mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng nhất, cô ngồi trong vườn hoa, nhàn nhã cắm hoa. Anh đứng dưới mái hiên nhìn cô, hơi thở đều đặn, sau đó chạy đến ôm lấy cô từ phía sau.
Tâm trạng của cô rất tốt, quay lại cười với anh.
“Phác Ngôn, ” Anh hôn lên tóc cô, “Khi em ở một mình vui vẻ, hay là khi ở cùng anh vui vẻ hơn?”
“Như nhau.”
“Hả?” Trong giọng nói của anh không vui.
“Hôm nay anh không bận sao?” Cô thông minh lái sang chuyện khác
“Không bận. Có cần anh đi dạo phố cùng em không?” Anh ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, uể ải mà hưng phấn hỏi.
“Không cần. Hôm qua mới đi dạo cùng bọn Khả Khả.” Cô buông bông hoa trong tay ra, suy nghĩ một chút, lại quay sang nói đùa với anh. “Em không cần anh miễn cưỡng vì em đâu – - không phải đã bảo rồi sao? Em còn muốn số tiền trong thẻ em tăng lên đấy.”
Cô dâu sau tân hôn vui đùa, uyển chuyển hàm súc rồi lại kiều mị đáng yêu. Lý Ý nhịn nhẫn, nhưng vẫn nhịn không được bế cô lên, xoay người sải bước đi vào phòng ngủ.
Trợ lý đứng đằng sau vốn muốn nhắc nhở anh cuộc họp tiếp theo sắp bắt đầu, gặp cảnh tượng này, “rắc” một tiếng, đảo mắt đã không còn bóng dáng.
Lý Ý vờ như không thấy, Phác Ngôn thì cúi đầu buồn bã, che mặt chôn vào trong lòng anh, “Thả em xuống! Rốt cuộc anh có đi làm không hả? !”
Lý Ý thì thầm bên tai cô, “Anh muốn tham khảo với em về một vấn đề – - Vấn đề ‘nhu cầu’.”
Phác Ngôn thoáng cái đỏ mặt. Bây giờ là ban ngày, huống chi tối hôm qua rồi sáng hôm nay … Ngắt anh một cái thay cho lời phản kháng, không ngờ vừa tỏ ra vẻ thẹn thùng, dục vọng của Lý Ý hoàn toàn bị đẩy mạnh, vừa vào phòng ngủ đã ép chặt cô đến cạnh cửa …
Một câu nói đùa mà thôi, mấy ngày sau, số tài khoản trong thẻ của cô đã tăng lên một con số đáng sợ.
Uống trà chiều, các bạn bè hâm mộ trêu ghẹo cô: “Phác Ngôn, cậu về cãi nhau với chồng cậu đi, chắc là cãi nhau xong thì đủ mua một chiếc trực thăng luôn đấy!”
Trương Phác Ngôn cười cười, nhận lại chiếc thẻ từ bồi bàn, không nói lời nào.
Không biết thế nào mà ngay cả cà phê đen cũng trở nên ngọt lịm.
/14
|