Khi lão quản gia tới thăm Thanh Thu, nàng đã trông chờ mòn mỏi rồi, chính là mong ông mang đến cho nàng một tin tức tốt lành. Ai ngờ lão quản gia vừa mở miệng đã nói: “Thanh Thu à, sao cháu lại bị ốm, ta nghe nói thế tử rất sủng ái cháu mà”.
Ông già này, lẽ nào muốn nàng tức chết? Lẽ nào ông không biết chỉ có nàng mới là chỗ dựa của hai phu thê già họ? Tại sao nàng lại có trận ốm này, chẳng phải là vì trong lòng có tâm sự, sợ phải đi làm lẽ cho người ta, dẫn đến buồn rầu mà sinh bệnh ư? Thôi được, thực ra là vì nàng đứng dầm mưa trước cửa, sau đó lúc về lại ở cùng phòng với một người bệnh, cuối cùng bị phong hàn nên nàng mới ngã bệnh.
“Vệ thúc, cháu chỉ muốn biết ý của vương phi thế nào, rất giận phải không? Có phải muốn nhân lúc cháu bệnh mà lấy mạng của cháu, hoặc lập tức đuổi cháu ra khỏi phủ không? Vừa hay, cháu cũng muốn ăn canh bổ dưỡng của dì Lưu Hoa nấu rồi”.
“Dì Lưu Hoa của cháu ngày ngày chỉ thích ở nhà thêu y phục đại lễ cho cháu thôi, bận lắm, không có thời gian nấu canh bổ dưỡng đâu. Không biết ngày nào cháu sẽ xuất giá, nên chuyện gì cũng phải chuẩn bị sớm.”
“Vệ thúc, cháu không nghe rõ, thúc nói lại lần nữa đi?” Thanh Thu có phần không dám tin vào tai mình, không phải nàng càng già càng hồ đồ đấy chứ?
“Ta quan sát quận vương phi thấy không có ý phản đối, ngược lại còn mắng ta một trận, nói cái gì mà sớm nên như thế từ lâu rồi. Nếu cháu muốn về quận vương phủ cũng được, dù sao trước kia cháu làm cũng rất tốt, chỉ là sau này theo thế tử, làm việc gì cũng cần phải theo quy tắc.”
Theo những gì Vệ quản gia thấy, Thanh Thu vốn không được quận vương phi yêu quý. Theo lý mà nói khi quận vương phi biết tin này, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng rồi đuổi Thanh Thu ra khỏi phủ, hoặc nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp hôn sự cho thế tử. Ai ngờ bà lại vui mừng như thế, chỉ nhắc nàng mọi chuyện đều phải theo quy tắc. Vệ quản gia biết quy tắc mà bà nhắc nhở ở đây chính là phải biết thân biết phận của mình. Thấy nàng bất lực thở dài, ông lại khuyên: “Thanh Thu, sao ta lại không biết trong lòng cháu không muốn chứ, nhưng có được cơ duyên này, cháu hà tất phải từ chối? Thế từ dù sao vẫn là người cao quý, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho người còn không được…”.
Thanh Thu lại chỉ mong ngay khi quận vương phi biết tin sẽ chạy đến đánh cho nàng một trận, sau đó đuổi nàng ra khỏi phủ… như thế thật tuyệt vời. Vệ quản gia nghe xong còn hoài nghi nhìn nàng mấy lần, cho rằng nàng bị ốm đến mức trở nên hồ đồ rồi.
Trong mắt mọi người, Thanh Thu là người không xứng với thế tử, tuổi nàng lại lớn, gia thế thấp kém. Những nữ tử như nàng ở Nam Vu, gả đi được cũng là quá tốt rồi. Vệ quản gia không tiện nói thẳng những lời này, huống hồ ông luôn coi nàng như con gái, mà con gái thì không bao giờ kém cỏi trong mắt cha mẹ. Lúc này ông chỉ nói đợi khi nào nàng khỏi ốm thì ra khỏi phủ một chuyến, để vợ ông khuyên giải. Tâm sự con gái không ai có thể hiểu, dưa chín ép cũng không ngọt, để hai dì cháu nói chuyện với nhau sẽ tiện hơn.
Thanh Thu thở dài một tiếng, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện ấy cho thoả đáng thì đã bị mấy người kia ép phải xuất giá rồi. Sau khi Vệ quản gia đi, thế tử lập tức xuất hiện nhưng không nói gì, chỉ nheo mắt cười nhìn nàng một lúc. Cho đến khi Tô Diệu tới thăm Thanh Thu, thế tử mới rời đi để hai nàng được trò chuyện riêng với nhau.
Tô Diệu xuất hiện nhưng không đi một mình, mà còn đem theo một bé gái, nhìn chỉ chừng sáu, bảy tuổi. Dù mặc áo vải, bên trên thêu hoa văn rất tinh xảo, trông có vẻ như rất hao tâm tổn trí. Con bé lí nhí gọi Tô Diệu là mẹ, thì ra, Tô Diệu lại có một cô con gái lớn thế này rồi.
“Tô Diệu tỷ tỷ sao tỷ lại tới đây? Cô bé này là ai?”
“Cháu là Họa My, cháu là con gái của mẹ.” Hoạ My khá giống với Tô Diệu, đường nét trên khuôn mặt thấp thoáng còn nhìn ra hình dáng của một người khác nữa. Con bé khá lanh lợi, thấy người lạ cũng không sợ, chỉ tò mò nhìn ngắm đồ đạc bài trí trong phòng thôi.
“Thanh Thu, đây là con gái tỷ.” Tô Diệu mỉm cười ôm lấy con gái, bảo nó gọi Thanh Thu là dì.
Thanh Thu kinh ngạc khi biết Tô Diệu có con gái, cũng vô cùng cảm khái trước từ “dì” mà mình được gọi. Nàng còn không bằng cả Tô Diệu, ít nhất người ta còn biết người ta muốn gì, khi ấy đủ dũng khí bỏ nhà đi theo tiếng gọi của trái tim. Mặc dù người ấy không còn nhưng đã để lại cho Tô Diệu giọt máu của mình. Thấy cô bé lanh lợi đáng yêu, Thanh Thu không kìm được ôm lấy đứa bé vào lòng, vừa bế con bé vừa nói chuyện với Tô Diệu.
Tô Diệu chơi đàn kiếm sống ở tửu lâu thường ngày phải chịu rất nhiều ấm ức. Trước nay nàng ấy vẫn thờ ơ quan sát thế gian, chỉ có những lúc ngắm nhìn con gái, ánh mắt mới dịu dàng ấm áp. Vì Tô Diệu làm việc ở tửu lâu không kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng cả tối chẳng ai gọi đàn, còn phải nuôi con gái, nên cuộc sống thanh đạm khắc khổ vô cùng. Hôm nay tới thăm Thanh Thu, nàng ấy chỉ mang theo một hộp bánh ngọt. Thanh Thu thấy đôi mắt to tròn đen láy của Hoạ My nhìn xoáy vào hộp bánh, lập tức hiểu ra cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn, trong lòng đầy xót xa, gọi người mang rất nhiều điểm tâm lên cho Hoạ My ăn. Lại nhớ ra lần trước Tô Diệu có nói đang ở hẻm Tiền Bình, những người sống ở đấy đa số đều bần hàn, thế mà nàng lại chưa tới thăm Tô Diệu lần nào, thật hổ thẹn.
“Tô Diệu tỷ tỷ, buổi tối khi tỷ tới tửu lâu, Hoạ My phải làm thế nào?”
“Tỷ nhờ một vị đại nương hàng xóm trông giúp, Hoạ My rất ngoan, không quấy rầy người khác, tính tình khá giống cha nó.”
Cô bé nhỏ nhắn nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, đứng lại nhìn nhìn vào hai người, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, Hoạ My bây giờ là tất cả những gì mà Tô Diệu có. Quê Tô Diệu cũng ở Việt Đô, chỉ là người nhà không thể chấp nhận Tô Diệu, khiến nàng phải lưu lạc bên ngoài, thật đáng thương.
Trước mặt Thanh Thu, Tô Diệu tương đối thoải mái, tâm trạng còn khá bình thản, thấy vẻ thương xót trên mặt Thanh Thu, nàng ấy còn an ủi lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, không khổ sở như muội nghĩ đâu. Đúng rồi, đừng trách tỷ lắm lời, vừa rồi nhìn bộ dạng của thế tử, hình như rất để ý muội đấy. Không chừng tỷ phải chúc mừng muội rồi, muội muội, chuyện vui của muội sắp tới rồi”.
“Vui gì mà vui, tỷ tỷ, muội chẳng vui nổi chút nào”.
Tô Diệu vẫn nhớ rất rõ, hồi mới học đàn, tiểu Thanh Thu trắng trẻo xinh xắn, rất nhiều nam học tử muốn tới làm quen với nàng, nhưng nàng đã sớm đính hôn. Sau đó không biết tại sao Thanh Thu lại không thành thân, thậm chí còn đến nỗi trở thành nữ tử lỡ thì. Chỉ nghe nói người đó đã mất, nhưng Tô Diệu không hỏi thêm nữa, sợ sẽ khơi gợi lại những ký ức không vui của Thanh Thu. Nàng ấy lập tức mỉm cười hỏi: “Có lẽ còn chưa quên được vị hôn phu trước kia phải không?”.
Thanh Thu lập tức nhớ đến Ninh Tư Bình, bất giác rùng mình, vẻ mặt trở nên thiếu tự nhiên đáp: “Sao có thể chứ, muội chỉ nghĩ đến thân phận của mình thôi”.
Mọi người đều cho rằng Cao Hoằng Bình đã chết trận từ lâu, nhưng bây giờ y vẫn đang sống yên lành, còn trở thành người Bắc Vu. Một bí mật như vậy phải giấu kín trong lòng khiến nàng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Trước kia Tô Diệu là một nữ tử dám nghĩ dám làm, vì muốn được sống cùng người mình thật sự yêu thương nên đã bỏ nhà ra đi. Nàng ấy không cảm thấy xấu hổ trước hai từ “thân phận” mà Thanh Thu thốt ra. Nhưng bản thân Tô Diệu sống cũng chẳng tốt đẹp gì, nên không dám cổ vũ Thanh Thu, dù gì đối phương cũng là một thế tử, Thanh Thu lo lắng cũng là điều bình thường thôi.
Sống trong phủ thế tử, Thanh Thu chẳng có ai để chuyện trò, bình thường chỉ hay qua lại với Huống Linh Ngọc, nhưng mấy hôm nay đôi bên xa lạ đi ít nhiều. Tính cách của Hồng Ngọc lại quá lạnh lùng, nàng càng không dám dốc bầu tâm sự với Hồng Ngọc, đành chỉ biết thở dài hỏi Tô Diệu: “Tô Diệu tỷ tỷ, nếu tỷ là muội, lúc này tỷ sẽ làm thế nào? Về phía thế tử, muội không sao hiểu được, tại sao người không chịu buông tha cho muội…”.
Nói tới câu cuối cùng nàng xấu hổ cúi đầu, nghe cứ như nàng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành không bằng. Nếu thật sự dung nhan của nàng như tiên nữ, nàng còn có tự tin mà làm bộ làm tịch, nhưng bộ dạng nàng lúc này nói thế nghe thật giả tạo.
Tô Diệu cho Hoạ My uống chút nước, rồi lau vụn bánh dính ở khoé môi cho con, cười đáp: “Nếu là tỷ, đương nhiên sẽ thấy cầu còn chẳng được ấy chứ. Thế tử không phải người bình thường, muội còn lo sợ tương lai sau này sao? Thôi được, nói nghiêm túc, nếu tỷ là muội thì tỷ phải hỏi bản thân mình trước, xem mình có tình cảm với thế tử hay không?”.
Thanh Thu cúi đầu đáp: “Muội đã tự hỏi lòng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng muội cũng không biết nữa”.
Nàng thực sự không biết, lúc nào cũng có hai tiếng nói trả lời nàng, dường như nàng không thể tự quyết định.
Một tiếng nói thì ngày này cũng khuyên nhủ nàng rằng: Cơ hội tốt như thế sao lại bỏ qua, dù gì tuổi cũng đã lớn thế này rồi, cũng phải xuất giá, lấy ai chẳng là lấy, áo gấm ngọc thực hàng ngày chẳng phải tốt hơn sao?
Một giọng nói khác lại buồn bã thở dài: Cuộc sống sau này sẽ trở thành một thê tử bị lãng quên, ngày ngày trong phòng trống mà rơi nước mắt.
Ngày hôm đó nàng không kìm được đã nói rằng ít nhất thì Khổng Lương Niên cũng sẽ cho nàng vị trí chính thê, như thể nàng đang đòi hỏi gì ở Vệ Minh không bằng. Thật chẳng biết lượngsức mình gì cả, Thanh Thu hối hận vì đã nói ra những lời như thế, lẽ nào nàng sớm đã nghĩ tới chuyện được sống cùng hắn, nên nàng muốn có nhiều hơn. Nhưng gả cho thế tử để làm thiếp là việc nàng chưa từng nghĩ đến, giờ lại không thể nghĩ. Vừa nghĩ là nghĩ ngay tới kết cục sau này khi cảm giác mới mẻ trong thế tử qua đi, nàng sẽ lâm vào cảnh ngộ thế nào?
Khi ấy thế tử nghe xong những lời nàng nói thì có chút bất ngờ, chính thái độ đó của Vệ Minh đã khiến Thanh Thu bị tổn thương, có thể ngay đến việc cho nàng một danh phận hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Sẽ là như vậy ư, phải chăng thế tử coi nàng là một thứ đồ chơi có thể tuỳ ý vứt bỏ bất cứ lúc nào?
Đây là một nam nhân coi thường nàng, nhưng ngày nào cũng thích ở bên nàng, dịu dàng với nàng, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nàng, đều cho rằng nàng là người của hắn. Tới bây giờ miệng lưỡi thế gian rất ghê gớm, khiến nàng dù không muốn thuận theo cũng chẳng tìm được cớ nào.
Thanh Thu lúc thì hoang mang, khi lại tức giận, có lúc động lòng, nàng không ngờ mình sẽ gặp phải cảnh ngộ này. Giống hệt như việc nàng lo lắng khi làm một món mới không biết phải cho bao nhiêu muối mới vừa, làm món ăn nếu không ngon vẫn có thể làm lại thử lại, cho đến khi mình vừa ý mới thôi. Lẽ nào nàng phải nói thế tử rằng, chúng ta thử đi, hợp thì tiếp tục không hợp thì đường ai nấy đi?
Còn cả Ninh Tư Bình nữa, y xuất hiện vào lúc này, sẽ mang đến cho nàng phiền phức gì đây?
“Đừng nghĩ quá nhiều, muội vẫn còn đang ốm đấy.”
“Muội khoẻ rồi, chỉ là không có tinh thần thôi.”
“Tốt hơn nên đi dạo một lát, khi đến đây tỷ ngửi thấy mùi hương hoa quế khắp vườn, không ngờ giờ hoa quế vẫn còn nở.”
Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, chẳng bao lâu nữa là đến sinh thần của mình, lại sắp già thêm một tuổi.
Mấy hôm nay Vệ Minh cáo nghỉ ở nhà, không muốn giằng co nói qua nói lại với đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, lãng phí sức lực. Chi bằng ở lại trong phỉ thỉnh thoảng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thu, trêu hoa ghẹo ngọc, đối đáp vài câu với nàng còn vui hơn. Thực ra hai bên tiến hành đàm phán khá hoà nhã, người Bắc Vu từ xa tới tận Nam Vu, thứ họ muốn đâu phải là cãi nhau. Chủ nhân Thiên phủ còn mang cái danh toàn tâm toàn lực ủng hộ quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, đích thân tới Nam Vu đón tân nương, Bắc Vu mặc dù thua trận nhưng cũng đều là những nam tử hán nhiệt huyết, lại có thế lực chủ chiến chống đỡ trong triều đình Bắc Vu. Thích khách hôm đó lẻn vào quận vương phủ là vì nhắm vào Thiên phủ nên mới ra tay với Tuyết Chỉ. Nhưng trước tình hình này, Ninh Tư Bình vẫn hết sức có thành ý đích thân tới Việt Đô, bảo Nam Vu sao còn có thể nói được gì nữa.
Trong mắt hoàng thượng, Vệ Minh là một thần tử trung thành, thậm chí còn là kiểu thần tử sẵn sàng xả thân vì mình. Thật ra thì thân là Hiền Bình vương thế tử, cho dù có đánh nhau cũng chẳng tới lượt hắn ra chiến trường. Nhưng hắn lại muốn đi, thậm chí còn lập được công lớn, một thần tử như thế, đương nhiên sủng ái thế nào cũng không đủ rồi. Nghe nói Vệ Minh đột nhiên nhiễm bệnh, hoàng thượng bèn cho người trong cung tới phủ hỏi thăm, ngoài ra còn tặng ca kỹ, lễ vật chẳng kém những thứ dành cho đoàn sứ giả Bắc Vu, để thể hiện sự ân sủng của mình.
Chuyện này khiến Vệ Minh khóc không được cười cũng chẳng xong, hắn đâu phải là người thật thà ngoan ngoãn gì. Trước khi tham gia chinh chiến, ít nhiều gì cũng là thiếu gia nổi danh trong kinh, những người đẹp thanh lâu trong thành Việt Đô này ai chưa từng được hắn để mắt chứ. Giờ quay về, mọi người đều cho rằng Vệ Minh sẽ tìm vui để lấy lại uy danh trước kia của mình. Ai ngờ hắn lại an phận làm một hiền thần, hết lòng với quốc sự, lao tâm khổ tứ tới sinh bệnh.
Ý tốt của hoàng thượng làm khó người ta, khi thái giám trong cung tới truyền chỉ, Vệ Minh chỉ một mực mỉm cười lĩnh chỉ tạ ân. Sau đó gọi Thanh Thư tới, dặn ông ta bố trí nơi ăn chỗ ở cho mười hai nàng ca kỹ đang ở tuổi xuân mơn mởn này.
Còn hắn lại nhớ tới một chuyện khác, trong lòng rủa thầm: Thật không tử tế chút nào, Ninh tông chủ người ta rõ ràng đến Việt Đô đón tân nương, thế mà hoàng thượng nhà mình lại tặng mỹ nữ cho người ta, cũng không sợ vị hôn thê của người ta cảm thấy ngứa mắt. Nói tới chuyện này, trong phủ đột nhiên có thêm khá nhiều nữ tử, có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể thoái thác. Đành phải nuôi dưỡng đám nữ tử này thôi, chỉ sợ người nào đó vì chuyện này mà càng tránh xa hắn hơn.
Sớm đã có người nhiều chuyện hoả tốc mang việc này về báo lại cho Thanh Thu biết. Nàng vỗ ngực, may mà mình còn chưa lỡ bước, nếu phục tùng thế tử rồi, chỉ riêng ngồi nhìn đám thê thiếp đó của hắn thôi nàng cũng không chịu nổi. Mười hai người, hoàng thượng thật hào phóng, không sợ cơ thể vừa mới hồi phục của thế tử bị đám “yêu nữ” đó làm hại. Vừa hay người của thiện phòng mời nàng đọc thực đơn ngày hôm nay. Mấy ngày qua thế tử ở trong phủ, thiện phòng lại bắt đầu làm phiền đến Thanh Thu đọc thực đơn, nàng bình thản nói với đầu bếp: “Gần đây trời lạnh, thích hợp làm những món ăn bổ dưỡng, hàng ngày làm thêm cho thế tử một ít thịt dê, thêm gừng tươi vào. À, đã đến giờ cơm tối, thêm món cháo hải sâm, tôm om tỏi tây, canh đuôi bò đương quy…”.
Đầu bếp vừa nghe thấy tên các món ăn liền có chút không dám tin, cười gian tà nói: “Thế này thì lại bổ quá”.
Thanh Thu nhướng nhướng mày: “Ngươi yên tâm, gần đây thứ mà thế tử cần chính là đồ bổ thế này đấy!”.
Đến tối khi dùng cơm, Vệ Minh thấy không phải thực đơn hôm nay mình đặt, vừa chau mày thì người bên cạnh lập tức báo: “Đây là do Thanh Thu cô nương dặn dò nô tài làm, nói trời lạnh, thế tử phải ăn những thứ tốt cho sức khoẻ, thực đơn của người ngày mai sẽ nấu”.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, đặc biệt là khi nhìn những món ăn được làm rất tinh tế đúng ý mình, Vệ Minh sớm đã đói, liền ăn vài muỗng canh đuôi bò mà a hoàn múc vào bát. Mùi vị ùa vào tâm thế, toàn thân vô cùng dễ chịu, lại thấy ngon miệng hơn nên ăn cũng nhiều. Hắn ăn được một nửa thì nhớ tới Thanh Thu, gọi người lại hỏi nàng đã dùng cơm chưa, ăn ít hay nhiều, có cần gọi đại phu tới thăm bệnh nữa không, vân vân và vân vân.
Thanh Thu đang nói chuyện với Tiểu Liên, Huống Linh Ngọc cho a hoàn của mình tới hỏi thăm tình hình của nàng. Mấy hôm nay hai người không gặp nhau, hiếm lắm mới thấy Tiểu Liên đến chỗ nàng, Thanh Thu bèn kéo cô bé lại trò chuyện một chút. Nàng vừa nói vừa không kìm được mím môi cười, khiến Tiểu Liên tò mò: “Thanh Thu tỷ tỷ, tỷ ốm tới ngốc rồi à? Sao cứ cười mãi thế?”.
“Tỷ như vậy sao?” Thanh Thu ngồi thẳng người dậy, rồi lại ho mấy tiếng, cố kìm ý cười trong lòng: “Được rồi, không cười nữa, muội về nói lại với Linh Ngọc tiểu thư, ngày mai tỷ sẽ qua đó”.
Huống Linh Ngọc suy nghĩ mấy ngày cuối cùng đã thông, bất luận biểu ca lấy ai, tìh bản thân nàng ta cũng đâu thể quyết định. Nàng ta chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời cô mẫu, lấy được thì lấy, không lấy được thì nghĩ cách khác. Vị Tống Củng công tử kia nói gì làm gì, Linh Ngọc cũng chẳng cản được, dù sao làm tỷ muội với Thanh Thu cũng không phải việc quá khó khăn. Bây giờ trong phủ đột nhiên lại xuất hiện thêm mười hai nàng ca kỹ, đều là do hoàng thượng tặng. Thứ được vua ban không thể không nhận, mà cũng không thể mang tặng cho người khác, biểu ca để họ lại trong phủ định làm gì đây?
Mặc dù không để tâm tới thân phận của họ, cùng lắm thì tốt hơn thân phận của a hoàn một chút, nhưng lâu dài thế nào cũng có chuyện. Nhất thời Linh Ngọc sầu muộn, không biết phải làm thế nào mới phải.
Chỉ cần là nữ tử, chẳng ai muốn phu quân của mình có quá nhiều nữ nhân ở bên cạnh, làm sao để giải quyết tình hình trước mắt, nàng ta lại chưa nghĩ ra cách. Hơn nữa còn là một chủ nhân nhát gan, người dám hỏi chỉ có Thanh Thu, vì vậy nàng cho Tiểu Liên qua hẹn Thanh Thu.
Tiểu Liên gật đầu, đứng dậy cáo từ, cô bé cũng đang lo thay cho Linh Ngọc. Vốn Tiểu Liên không giận Thanh Thu vượt mặt tiểu thư lôi kéo thế tử, mà chỉ hận bản thân không có khả năng giúp tiểu thư một tay. Giờ trong phủ tự nhiên xuất hiện bao nhiêu nữ tử như thế, lẽ nào thế tử định thu nạp toàn bộ? Phàm việc gì cũng sợ nhất là so sánh, giờ cô bé lại càng không giận gì Thanh Thu, mà cảm thấy oán hận thế tử.
Thanh Thu tiễn khách ra khỏi Giám Thiên các, thực ra mười hai ca kỹ kia chẳng phải là việc gì to tát. Những gia đình giàu có quyền quý vẫn thường thích nuôi ca vũ trong nhà, còn đủ các thể loại môn khách, người tài. Khi phủ thế tử được xây dựng, đúng là đã không dùng đến họ. Giờ thế tử cũng đã đến lúc thành gia lập thất, người trong phủ sẽ càng ngày càng đông. Không phải nàng đang nói đỡ cho Vệ Minh, mà là cảm thấy thật kỳ quái. Bắt đầu từ lúc nào, nàng trở thành người đi trên cùng một con đường với Linh Ngọc tiểu thư?
Chủ tớ bọn họ từ xưa tới nay chưa bao giờ dám gây chuyện thị phi, sợ cuộc sống sau này sẽ bấp bênh. Việc ấy cũng hợp tình hợp lý thôi, nhưng nàng đâu có tư cách quản lý thế tử, đừng tưởng bây giờ nàng đang được yêu chiều, nói không chừng tới một ngày nào đó vừa tỉnh dậy đã bị đuổi ra khỏi phủ, làm sao mà nói.
Nói không quản, nhưng trong lòng Thanh Thu vẫn rất tò mò, nàng nghe bọn a hoàn nói chủ nhân Thiên phủ cũng được hoàng thượng tặng mỹ nhân, bất giác cảm thấy rất kỳ quái. Hai người đàn ông có liên quan tới nàng đều nhận được một đống mỹ nhân. Nàng không vui vì Ninh Tư Bình hay là thế tử? Vừa rồi Tiểu Liên nói rất tò mò về dung mạo của đám mỹ nhân kia, muốn kéo Thanh Thu đi xem, nghe nói đám người đó ngày đêm mong chờ được biểu diễn cho thế tử xem. Hoàng ân mênh mông, diễm phúc này không phải người nào cũng được hưởng đâu. Thanh Thu đương nhiên là từ chối, muốn đi cũng không đi cùng với Tiểu Liên, như thế khả năng bị người ta phát hiện rất cao, mà bị phát hiện thì ngượng biết bao.
Bên ngoài Giám Thiên các, Vệ Minh đang nén cơn giận trong lòng ngồi nghe đám nữ tử kia ca múa. Việc gọi họ đến đây đều là chủ ý của quản gia Thanh Thư, muốn thế tử sau khi dùng bữa xong được nghe hát xem múa giải sầu. Hơn nữa, từ khi thế tử hồi kinh, trong chuyện nam nữ cứ như biến thành người khác vậy, hoàn toàn phớt lờ đám a hoàn xinh đẹp mơn mởn ngày ngày hầu hạ bên cạnh. Mãi mới thấy hắn động lòng với Thanh Thu cô nương, thể hiện chút thần thái phong lưu ngày xưa, hoàng ân này của hoàng thượng tới thật đúng lúc!
Đám ca vũ vào phủ đã nghe nói tối nay thế tử muốn gặp họ, lập tức kêu lên vui sướng, vội vã lôi nhưng y phục mát mẻ ra mặc, cố gắng qua điệu múa giành được ân sủng. Vệ Minh vốn định đến phòng Thanh Thu ngủ một lúc, đối với sự bố trí của Thanh Thư có cũng được mà không cũng chẳng sao. Tối nay hắn có chút buồn chán, mùa thu sắp qua, áo ấm cũng đã mặc. Vệ Minh đang băn khoăn tối lạnh thế này sao chẳng có chút cảm chút cảm giác lạnh gì, thì lại nhìn thấy đám vũ công ăn mặc vô cùng mát mẻ, lòng thầm nghĩ có lẽ không lạnh thật.
Tiếng nhạc du dương, mười hai nữ tử hoặc đàn hoặc hát hoặc lả lướt theo từng điệu nhạc. Dưới ánh đèn mờ ảo người nào người nấy cũng như ảo như mộng, tiếng ca mỹ miều, người cũng yêu kiều, sắc mặt Vệ Minh càng lúc càng trầm xuống. Hắn cảm thấy có phần không ổn, cảnh tượng này trước kia hắn cũng đã từng xem nhiều. Theo lý thì hắn sớm đã chẳng còn cảm giác mới mẻ thích thú, nhưng có lẽ ánh nến làm người ta hoa mắt chăng? Mở cửa sổ hứng gió lạnh hồi lâu cũng không sao khiến nhiệt độ trong người hạ xuống, lại thêm đám vũ công kia cố ý khêu gợi, khiến Vệ Minh càng xem hơi thở càng nặng nề. Suýt chút nữa hắn không kìm chế được dục vọng kỳ quái đang cuồn cuộn trong lòng.
Tâm chí hắn sớm đã được tôi luyện kiên cường như sắt nơi biên cương, và cũng quen với việc khống chế tâm tư cảm xúc của mình. Chỉ cần một chút khác thường hắn sẽ nhận ra ngay, lập tức vận khí kiểm tra toàn thân, không phát hiện mình đã bị trúng thuốc mê hay xuân dược gì. Vệ Minh ngẫm nghĩ lại, đột nhiên mặt hắn thoáng ửng hồng, đứng bật dậy, đẩy vũ nữ đang áp sát vào người mình ra, gọi người tới.
Tiếng nhạc tiếng hát đột ngột ngừng bặt, không biết đã sai chỗ nào.
Gió lạnh, Thanh Thu cũng mở cửa sổ nhưng chưa ngủ, thấp thoáng nghe tiếng đàn sáo từ xa vọng lại, nàng có chút ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì. Bọn tiểu a hoàn len lén liếc nàng, thầm nghĩ Thanh Thu cô nương có lẽ tâm trạng không được vui, nhất định là buồn phiền vì đám ca kỹ vừa được đưa vào phủ. Nghĩ đi nghĩ lại, vừa được thế tử để mắt, còn chưa có danh phận, thì đã xuất hiện một đám nữ nhân tới tranh sủng, sau này liệu còn có được kết cục tốt đẹp hay không cũng chưa dám nói chắc.
Đột nhiên Thanh Thu như không thể chịu đựng được nữa, bịt chặt hai tai định không nghe sẽ không thấy phiền, nhưng cũng chẳng được lâu. Hai tiểu nha đầu thấy nàng luôn miệng lầm bầm: “Phiền chết đi được”, sau đó quay người bỏ ra ngoài.
Nàng vừa ra ngoài được một lúc, thì thế tử lao vào phòng, không thấy Thanh Thu ở đấy, bèn hỏi: “Thanh Thu đâu?”.
“Cô nương vừa mới ra ngoài…”
Không đợi hai tiểu a hoàn nói xong, Vệ Minh vội vàng ngắt lời: “Muộn thế này rồi, có biết nàng đi đâu không?”.
“Nô tỳ không biết…”
Bóng người lao vụt đi, thế tử đã biến mất tăm mất tích, hai tiểu nha đầu quay sang nhìn nhau, không biết Vệ Minh đi đâu.
Phủ thế tử rộng thế này, phải có nơi nào đó yên tĩnh không nghe thấy những tiếng đàn ca sáo nhị phiền phức kia chứ. Thanh Thu đã ở đây được một thời gian, nhớ tới thuỷ tạ mà thường ngày mình vẫn hay lui tới, ở đó yên tĩnh, không nghe thấy tiếng đàn phiền lòng kia.
Nàng dựa vào lan can đứng một mình, nghĩ về mối tâm sự mà chính bản thân cũng không hiểu nổi kia, bất giác tự hỏi: Nàng lên thực đơn đó cho Vệ Minh, là muốn nói với hắn rằng nàng đã ghen ư?
Phải, cũng không phải.
Nhìn bên ngoài thì thời gian này hắn chủ quanh quẩn ở bên một mình nàng, nhưng hoàng thượng tặng cho hắn đám nữ tử đó, đã là nam nhân không ai từ chối cả. Mười hai người, hừ, diễm phúc lớn quá nhỉ, cảm giác ghen tuông trong lòng nàng không thể diễn tả bằng lời.
Trước kia nhìn bộ dạng rất nghiêm túc không màng nữ sắc của hắn, không ngờ lại có cảnh ngày hôm nay. Nhớ Hiền Bình quận vương nổi tiếng phong lưu đa tình bên ngoài, dù tuổi đã ngày một nhiều nhưng tính cách ấy cũng chẳng hề thay đổi. Có phụ thân như vậy, Thanh Thu không tin thế tử có thể tốt đẹp đến mức vậy. Không chừng còn chẳng bằng cả quận vương, ít ra thì quận vương cũng không có ý định với những nữ nhân trong phủ.
Nghĩ lại thì, nàng hà tất phải ghen tuông với những người chẳng liên quan tới mình như thế, mà nàng dựa vào cái gì để ghen? Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Thu cảm thấy trong trời đất này, chẳng có ai để nương tựa, không ai có thể khiến nàng cảm động mà thương xót, khiến nàng phải nhớ nhung tới rơi nước mắt.
Thôi thôi, hắn hưởng diễm phúc của hắn, nàng sẽ được yên tĩnh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không chừng vài hôm nữa thế tử sẽ đồng ý cho nàng rời phủ cũng nên.
Đứng một lúc lâu, đoán có lẽ thời gian thế tử hưởng diễm phúc cũng đã tương đối, Giám Thiên các chắc giờ đã yên tĩnh trở lại, lúc ấy nàng mới thở dài quay về phòng. Thuỷ tạ không lớn lắm, hai bên đường đều là hòn non bộ, nàng vừa đi vừa nhấp nhổm. Thanh Thu hơi hối hận vì bỏ chạy quá vội vàng, không mang theo đèn lồng, cũng không biết sao mình lại có thể chạy thẳng một mạch tới đây.
Chỗ ra có vài bụi trúc, nàng nghe thấy tiếng gió thổi qua lá trúc, vòng qua bụi trúc là có thể nhìn thấy hành lang. Thanh Thu nhớ ở đó treo đèn lồng, nghĩ tới đây nàng bất giác đi nhanh hơn, vừa vòng qua một hòn non bộ, thì lao thẳng vào trong vòng tay nóng như lửa của một nam nhân.
Hơi thở lạ lẫm của nam tử đó khiến Thanh Thu vô cùng kinh hãi, ngay giây sau nàng nghe thấy tiếng thế tử khẽ cười nói: “Nàng muốn chạy đi đâu?”.
Thì ra là hắn, cơ thể đang căng lên vì sợ của nàng bất giác thả lỏng, vừa rồi nàng còn tưởng là ma hay kẻ trộm, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. Thanh Thu vội vàng giật lùi về phía sau: “Thế tử sau lại tới đây?”.
Nàng lùi một bước, Vệ Minh tiến một bước, chỗ đường vòng ở hòn giả sơn này chật hẹp, Thanh Thu mới chỉ lùi được vài bước đã bị hắn ép dựa vào vách đá. Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, vòng vèo rồi bỏ đi khiến không khí nơi đây dần dần ấm lên. Thanh Thu chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của hai người, còn cả nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh của chính mình nữa, cảm giác mờ ám thậm chí còn rõ hơn cả buổi tối ở trong phòng nàng. Hơn hai mươi năm nay, Thanh Thu chưa từng đúng gần như thế này với bất kỳ nam tử nào, huống hồ lại là một nam tử đang hừng hực lửa trong lòng.
Thế tử không ở đó mà chăm sóc đám nữ tử kia, đến đây để làm gì? Bị hắn ép tới không còn một khe hở nào, Thanh Thu lại chẳng đủ sức để đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy từng luồng khí nóng xuyên qua lớp áo truyền sang phía mình, nóng tới toàn thân nàng phải run rẩy.
Khi Vệ Minh chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, dục vọng bị đè nén bao lâu nay dường như đã tìm được chỗ để xả, nàng hỏi gì? Hình như đang hỏi tại sao hắn lại tới đây, đương nhiên hắn đến vì nàng mà. Lúc đứng ở bên ngoài phòng hắn đã nghĩ ra lý do vì sao cơ thể mình đột nhiên lại nóng bừng như thế, Vệ Minh phát hiện rằng những món ăn nàng lên thực đơn hình như đều có một công hiệu… tráng dương tăng cường sinh lực! Hắn cần những thứ này từ bao giờ? Vệ Minh nhất thời không biết nên cười hay nên giận, tìm khắp cả phủ mới gặp được nàng. Lúc này hắn chẳng muốn nói dù chỉ một câu, chỉ muốn ôm nàng thật chặt, để nàng cảm nhận xem hắn có cần phải ăn những thứ bổ dưỡng đó tới mức ấy không thôi.
Rõ ràng đêm tối mù mịt không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng Thanh Thu lại cảm thấy thật may mắn vì nhờ bóng đêm che giúp khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng của mình. Vệ Minh đương nhiên không nghĩ thế, làm những việc thế này phải có chút ánh sáng mới thú vị, nhưng không có ánh sáng càng tốt, ở đây cũng đủ ẩn dật rồi, dường như lại khiến hắn nảy sinh ý định ngông cuồng không thể nói bằng lời.
Dù tối tới đâu, Vệ Minh cũng vẫn đặt môi một cách chính xác lên môi nàng, hắn mút chặt và quấn lấy, cánh tay vòng giữ eo nàng khiến hai người gần như dính sát vào nhau, bàn tay kia bắt đầu khám phá cơ thể đang cứng đờ vì căng thẳng của nàng. Đầu tiên hắn vuốt ve phần lưng rồi thuận thế chuyển lên phía trước, khẽ nắm chặt bầu ngực mềm mại. Vệ Minh mới tăng thêm lực được vài lần thì thấy môi mình đau nhói, hắn bị Thanh Thu cắn một cái.
Hắn cũng không giận, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, lúc này để mặc nàng giãy giụa, Vệ Minh dùng giọng trêu chọc để nói với nàng: “Sao lại dừng lại, hử?”.
Cùng với tiếng “hử” ấy, tay hắn dùng sức hơn khiến phần eo hai người áp sát vào nhau chặt thêm mấy phần, cảm giác đó không thể dùng lời để miêu tả khiến Vệ Minh suýt chút nữa mất kiểm soát.
Thanh Thu mấp máy môi không thốt nên lời, mũi cay cay, nước mắt trào ra, nàng có thể nói gì chứ? Nói rằng mình ấm ức hay khó chịu? Nụ hôn này khiến trái tim nàng hoảng loạn, cảm giác ham muốn vừa rồi chưa từng xảy ra với nàng. Ban đầu nàng thậm chí còn vô thức muốn áp sát hắn hơn, phối hợp với hắn hơn. Hai tay Thanh Thu luống cuống đẩy Vệ Minh ra rồi lại bất lực đặt trước ngực hắn, nàng chìm đắm đến mềm nhũn cả người, cơ thể và trái tim không nghe theo sự sai bảo của trí óc, lúc ấy nàng nghĩ rằng, hắn là thế tử thì sao? Làm liều ở nơi này, lẽ nào hắn muốn nàng ngay ở đây sao? Lập tức Thanh Thu cắn mạnh vào môi Vệ Minh một cái, lòng nàng cũng hoảng hốt theo.
“Thế tử…” Giọng nàng vừa khàn vừa yếu, Thanh Thu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói tiếp: “Người mau mau buông nô tỳ ra”.
Dù sao nàng cũng là khuê nữ còn tân chưa từng trải sự đời, lần đầu thân mật với một nam nhân tới mức này, nói đến từ cuối cùng giọng nàng đã run lên bần bật. Vệ Minh ôm Thanh Thu khẽ xoay khiến hai người đổi vị trí cho nhau, tự mình dựa lưng vào vách đá lạnh buốt, hắn cất giọng chầm chậm giải thích, dịu dàng an ủi nàng: “Đừng sợ, Thanh Thu, tâm ý của ta dành cho nàng nhiều hơn nàng nghĩ. Nếu không, lúc này ta đã ở bên đám nữ tử kia mà tình nồng ý đượm… sao lại tới đây ôm nàng chứ?”.
Có thể tình cảm hắn dành cho nàng nhiều hơn dành cho những nữ tử bình thường, nhưng Thanh Thu vừa phát hiện rằng nàng cần nhiều hơn, nhiều hơn, thứ hắn có thể cho nàng, sợ rằng không bao giờ đủ. Đang do dự định nói thêm gì nữa, nhưng động tác của Vệ Minh khiến dòng suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn. Thanh Thu cắn môi định đẩy hắn ra, nếu như làm việc đáng xấu hổ này ở đây tối nay, thì nàng thà chết còn hơn.
Vệ Minh sao có thể cho phép người trong lòng mình dừng lại đúng lúc này, còn nhớ hòn giả sơn này chỗ cao chỗ thấp, rất nhiều nơi mặt đá bằng phẳng có thể làm ghế đá ngồi nghỉ, hắn giơ chân ra mò mẫm bên phải bên trái, cuối cùng cũng tìm được một chỗ. Vệ Minh ôm Thanh Thu dịch chuyển ra đó ngồi xuống, lúc này tư thế của hai người trở thành nửa nằm nửa ngồi. Hắn dùng thân ép chặt cơ thể đang không ngừng giãy giụa của nàng, mặc kệ tất cả bắt đầu hôn tiếp.
Vệ Minh là người học võ, làm gì có chuyện không khống chế nổi một nữ tử yếu đuối như Thanh Thu. Lúc ấy nụ hôn dịu dàng khiến cơ thể nàng như mềm nhũn, toàn thân nóng bừng, thì ra ý loạn tình mê chính là cảm giác như xương cốt bị huỷ hoại thế này đây. Tay Vệ Minh gian xảo, qua lớp quần áo mò tới nơi chưa ai chạm vào của nàng, thì ra còn có chuyện đáng xấu hổ hơn cả việc hôn rất nhiều!
Thanh Thu cố gắng quay mặt sang bên cạnh tránh môi hắn, vội vàng nói: “Thế… thế tử đừng, đừng…”.
Nàng còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng bỏng của Vệ Minh ngậm chặt, cho đến khi nàng không thể thở nổi hắn mới buông tha, và cũng dùng giọng nói khản đặc như thế để đáp lời nàng: “Đừng sợ, nàng vừa bệnh xong, ở đây lại lạnh, ta… ta sẽ không làm gì đâu”.
Tim nàng dịu lại, sự căng thẳng sợ hãi cũng bớt đi nhiều, ít ra thì hắn còn nghĩ cho nàng, ngay khi ấy Thanh Thu ôm mặt không dám nói thêm gì nữa.
Vệ Minh phải cắn chặt răng mới nói ra được câu ấy, có trời mới biết quyết định ấy khó khăn tới thế nào. Hắn chỉ sợ nàng lại nhiễm lạnh, nên không thể không nén ngọn lửa dục vọng trong lòng xuống. Mặc dù từ lâu Vệ Minh đã có ý này, nhưng nguyên nhân gây ra hoàn cảnh thảm hại khốn khổ hiện giờ lại chính là những món ăn của nàng. Hắn bèn nói: “Chẳng phải tại nàng cả ư? Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát”.
Tội sống? Hắn nói như thế nàng cố ý chuẩn bị những món đó không bằng? Mỗi lần nàng định chỉnh hắn thì cuối cùng người xui xẻo vẫn cứ là nàng. Thanh Thu còn đang suy nghĩ xem hắn sẽ trừng phạt mình như thế nào thì đột nhiên cảm thấy trước ngực tê dại. Hoá ra Vệ Minh dùng miệng và tay vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng. Thanh Thu bất giác kinh hãi bật thành tiếng, hai tay bị bàn tay kia của hắn giữ chặt không thể cử động, trái tim vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Ngoài sự sợ hãi đầy bỡ ngỡ còn có cả cảm giác rã rời kỳ lạ, khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại. Thanh Thu cũng biết thế này là thế nào, định mở miệng ngăn hắn nhưng lời nói lại biến thành những tiếng rên rỉ kéo dài.
Âm thanh hết sức nhẹ nhàng khiến Vệ Minh càng không thể khống chế nổi ham muốn của mình. Hắn không muốn làm nàng bị tổn thương, nhưng cũng không muốn bỏ cho qua nàng, vừa tồi còn nghĩ chuyện này xảy ra ở đây thật hết sức kích thích, nhưng giờ hắn hối hận tại sao lại là ở đây! Vệ Minh đột ngột dừng lại, bế nàng lên định quay về phòng, thầm thề rằng, đợi sang năm khi không khí ấm áp hơn, hắn nhất định sẽ cùng nàng tới đây “thoả ý nguyện”!
Đường về phòng không gần cũng chẳng xa,đủ để tâm trí Thanh Thu tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy đêm nay quả thật quá hoang đường, hai tay che kín khuôn mặt nóng bừng của mình định bỏ xuống. Vệ Minh biết Thanh Thu xấu hổ, đặt nàng xuống nhưng vẫn nắm chặt tay nàng không buông, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng đi về phía trước, trong lòng chỉ mải nghĩ lát nữa hắn sẽ đối xử với nàng dịu dàng như thế nào. Cả hai vừa tới cửa Giám Thiên các, thủ hạ đã vội vội vàng vàng đi tới nghênh đón, quỳ một gối xuống lớn tiếng báo cáo: “Thế tử, đại nhân ở bộ Lễ có chuyện gấp muốn cầu kiến, đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện, Ninh tông chủ gặp thích khách ở Tư Thu viên!”
Vệ Minh trầm xuống, việc hai nước đàm phán hoà bình là việc lớn, hắn đành dẹp bỏ mọi tạp niệm cá nhân sang một bên, chầm chậm buông bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Thanh Thu ra, khẽ thì thầm bên tai nàng: “E rằng ta phải bận mấy ngày, tạm thời tha cho nàng”.
Thanh Thu lại thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn hành lễ vội vàng bỏ về phòng. Nàng chỉ mong thế tử bận rộn không còn thời gian mà nghĩ đến mình nữa, nhưng Ninh Tư Bình… Vết thương của y có nặng không? Lần này gặp thấy y gầy yếu bệnh tật, tại sao lại đi làm chủ nhân Thiên phủ làm gì chứ? Nhưng những việc này không còn liên quan gì tới nàng nữa, Ninh tông chủ là khách quý, còn sợ thiếu người hao tâm tổn trí lo lắng cho y ư? Hơn nữa còn có Tuyết Chỉ mà. Thanh Thu vừa đi vừa quay đầu nhìn, thấy thế tử đứng tại chỗ hỏi rõ tình hình, nhưng miệng vẫn mỉm cười dùng mắt tiễn nàng, khiến nàng sợ hãi mà suýt vấp vào bậc cửa, phải túm váy lên chạy thẳng vào Giám Thiên các.
Thì ra tối nay Tư Thu viên không yên tĩnh như ngày thường, Ninh tông chủ đột nhiên nổi hứng, gọi đám ca vũ mà hoàng thượng Nam Vu tặng y đến, nhân lúc trăng thanh gió mát, cùng vị hôn thê thưởng thức múa hát. Ai ngờ trong đám ca vũ này lại có vài tên sát thủ trà trộn vào, đàn còn chưa tấu thành khúc đã rút kiếm muốn sát hại y, mấy hộ vệ chết ngay tại trận mới bắt bắt sống được hai tên. Trong lúc hỗn loạn Ninh tông chủ đỡ một kiếm cho vị hôn thê Tuyết Chỉ, kiếm đâm trúng ngực, mặc dù vết thương cũng không nghiêm trọng nhưng mất rất nhiều máu, lúc này vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện ở Nam Vu, ảnh hưởng lớn đến việc đàm phán hoà bình của hai nước. Vệ Minh nghe xong Lễ quan đến báo, chau mày trầm tư, ý của hoàng thượng hắn đã hiểu. Dù không sợ chiến tranh nhưng đánh nhau nhiều năm như thế, hắn cũng chán ngán cùng cực, hai nước cũng đến lúc phải tu thân tĩnh dưỡng. Trong lúc tạm thời đình chiến, Ninh Tư Bình không thể có chuyện, y là chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu, trong tay nắm một nửa lực lượng của Bắc Vu, lại gặp hoạ ở Nam Vu, thế chẳng phải mất mặt người Nam Vu lắm sao? Huống hồ Vệ Minh lại là nhân vật chủ chốt tham gia vào việc đàm phán hoà bình, hắn mới biến mất có vài ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu việc này xử lý không ổn thoả, chắc chắn hắn phải gánh tội làm việc không hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù đang nửa đêm, hắn vẫn phải lập tức áo mũ chỉnh tề tới Tư Thu viên để giải quyết chuyện này.
Thanh Thu quay về phòng, đầu tóc rối loạn, mặt đỏ bừng, tiểu nha đầu đoán chắc thế tử đã làm chuyện gì đó, thầm tặc lưỡi: Xem ra vị cô nương này đúng là nhân vật nổi tiếng trong phủ, mười hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban tặng cũng không thể thắng nổi nàng. Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt tiến tới hầu nàng, khi định cởi áo cho Thanh Thu thì nàng vội vàng bừng tỉnh xua tay từ chối, đuổi hai tiểu nha đầu ra phòng ngoài, còn mình thì than vãn thở dài. Nàng vùi mặt vào trong chăn, một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích gì, muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ thấy tức giận vô cùng.
Lúc này nàng phải làm thế nào? Luôn miệng nói không muốn không muốn, nhưng khi hai môi hoà quện, nàng lại để mặc hắn giở trò là sao? Phải làm thế nào để thể hiện sự cương quyết muốn rời phủ của mình, muốn rời xa hắn? Không gột sạch được nữa, mặc dù chưa thật sự thuộc về thế tử, nhưng nàng cũng chẳng khác gì đã cùng Vệ Minh làm tới bước cuối cùng. Chưa từng ai đối xử với nàng như thế, cho dù năm xưa đính hôn với tiểu tử họ Cao, nhưng cũng lắm nàng cũng chỉ đủ dũng cảm cầm tay một lát rồi buông ngay. Sự thân mật ngày hôm nay, mang lại cho nàng cảm xúc chưa bao giờ có. Thì ra, giữa nam nữ không chỉ cần hai người làm lễ bái đường, mà khi đưa vào động phòng rồi, trọng điểm lại nằm ở những việc xảy ra sau khi vào động phòng.
Những việc thế này, trước khi con gái xuất giá, người mẹ cũng sẽ đề cập đến, để nữ tử đó hiểu. Nhưng mẹ Thanh Thu mất sớm, mà nàng cũng mãi chưa thành thân, nên nàng không hiểu. Đột nhiên bị thế tử đánh thức xuân tình bị chôn sâu nhiều năm, giống như được ăn món thịt bọc vừng đen nổi tiếng của thành Việt Đô. Mùi thơm và cảm giác tê tê đó vẫn khó diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy dư vị ấy vấn vương, ăn xong rồi vẫn muốn ăn nữa. Nhất định là nàng thật không biết xấu hổ, lại cứ nghĩ mãi nghĩ mãi đến dư vị tinh tế kia.
Thanh Thu tâm rối như tơ suy nghĩ tới nửa đêm mới ngủ, lúc thì khinh miệt mắng mỏ bản thân, lúc lại lại đỏ mặt tía tai không dám ngẩng đầu, đến nằm mơ cũng là những tâm tư rối bời.
Ông già này, lẽ nào muốn nàng tức chết? Lẽ nào ông không biết chỉ có nàng mới là chỗ dựa của hai phu thê già họ? Tại sao nàng lại có trận ốm này, chẳng phải là vì trong lòng có tâm sự, sợ phải đi làm lẽ cho người ta, dẫn đến buồn rầu mà sinh bệnh ư? Thôi được, thực ra là vì nàng đứng dầm mưa trước cửa, sau đó lúc về lại ở cùng phòng với một người bệnh, cuối cùng bị phong hàn nên nàng mới ngã bệnh.
“Vệ thúc, cháu chỉ muốn biết ý của vương phi thế nào, rất giận phải không? Có phải muốn nhân lúc cháu bệnh mà lấy mạng của cháu, hoặc lập tức đuổi cháu ra khỏi phủ không? Vừa hay, cháu cũng muốn ăn canh bổ dưỡng của dì Lưu Hoa nấu rồi”.
“Dì Lưu Hoa của cháu ngày ngày chỉ thích ở nhà thêu y phục đại lễ cho cháu thôi, bận lắm, không có thời gian nấu canh bổ dưỡng đâu. Không biết ngày nào cháu sẽ xuất giá, nên chuyện gì cũng phải chuẩn bị sớm.”
“Vệ thúc, cháu không nghe rõ, thúc nói lại lần nữa đi?” Thanh Thu có phần không dám tin vào tai mình, không phải nàng càng già càng hồ đồ đấy chứ?
“Ta quan sát quận vương phi thấy không có ý phản đối, ngược lại còn mắng ta một trận, nói cái gì mà sớm nên như thế từ lâu rồi. Nếu cháu muốn về quận vương phủ cũng được, dù sao trước kia cháu làm cũng rất tốt, chỉ là sau này theo thế tử, làm việc gì cũng cần phải theo quy tắc.”
Theo những gì Vệ quản gia thấy, Thanh Thu vốn không được quận vương phi yêu quý. Theo lý mà nói khi quận vương phi biết tin này, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng rồi đuổi Thanh Thu ra khỏi phủ, hoặc nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp hôn sự cho thế tử. Ai ngờ bà lại vui mừng như thế, chỉ nhắc nàng mọi chuyện đều phải theo quy tắc. Vệ quản gia biết quy tắc mà bà nhắc nhở ở đây chính là phải biết thân biết phận của mình. Thấy nàng bất lực thở dài, ông lại khuyên: “Thanh Thu, sao ta lại không biết trong lòng cháu không muốn chứ, nhưng có được cơ duyên này, cháu hà tất phải từ chối? Thế từ dù sao vẫn là người cao quý, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho người còn không được…”.
Thanh Thu lại chỉ mong ngay khi quận vương phi biết tin sẽ chạy đến đánh cho nàng một trận, sau đó đuổi nàng ra khỏi phủ… như thế thật tuyệt vời. Vệ quản gia nghe xong còn hoài nghi nhìn nàng mấy lần, cho rằng nàng bị ốm đến mức trở nên hồ đồ rồi.
Trong mắt mọi người, Thanh Thu là người không xứng với thế tử, tuổi nàng lại lớn, gia thế thấp kém. Những nữ tử như nàng ở Nam Vu, gả đi được cũng là quá tốt rồi. Vệ quản gia không tiện nói thẳng những lời này, huống hồ ông luôn coi nàng như con gái, mà con gái thì không bao giờ kém cỏi trong mắt cha mẹ. Lúc này ông chỉ nói đợi khi nào nàng khỏi ốm thì ra khỏi phủ một chuyến, để vợ ông khuyên giải. Tâm sự con gái không ai có thể hiểu, dưa chín ép cũng không ngọt, để hai dì cháu nói chuyện với nhau sẽ tiện hơn.
Thanh Thu thở dài một tiếng, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện ấy cho thoả đáng thì đã bị mấy người kia ép phải xuất giá rồi. Sau khi Vệ quản gia đi, thế tử lập tức xuất hiện nhưng không nói gì, chỉ nheo mắt cười nhìn nàng một lúc. Cho đến khi Tô Diệu tới thăm Thanh Thu, thế tử mới rời đi để hai nàng được trò chuyện riêng với nhau.
Tô Diệu xuất hiện nhưng không đi một mình, mà còn đem theo một bé gái, nhìn chỉ chừng sáu, bảy tuổi. Dù mặc áo vải, bên trên thêu hoa văn rất tinh xảo, trông có vẻ như rất hao tâm tổn trí. Con bé lí nhí gọi Tô Diệu là mẹ, thì ra, Tô Diệu lại có một cô con gái lớn thế này rồi.
“Tô Diệu tỷ tỷ sao tỷ lại tới đây? Cô bé này là ai?”
“Cháu là Họa My, cháu là con gái của mẹ.” Hoạ My khá giống với Tô Diệu, đường nét trên khuôn mặt thấp thoáng còn nhìn ra hình dáng của một người khác nữa. Con bé khá lanh lợi, thấy người lạ cũng không sợ, chỉ tò mò nhìn ngắm đồ đạc bài trí trong phòng thôi.
“Thanh Thu, đây là con gái tỷ.” Tô Diệu mỉm cười ôm lấy con gái, bảo nó gọi Thanh Thu là dì.
Thanh Thu kinh ngạc khi biết Tô Diệu có con gái, cũng vô cùng cảm khái trước từ “dì” mà mình được gọi. Nàng còn không bằng cả Tô Diệu, ít nhất người ta còn biết người ta muốn gì, khi ấy đủ dũng khí bỏ nhà đi theo tiếng gọi của trái tim. Mặc dù người ấy không còn nhưng đã để lại cho Tô Diệu giọt máu của mình. Thấy cô bé lanh lợi đáng yêu, Thanh Thu không kìm được ôm lấy đứa bé vào lòng, vừa bế con bé vừa nói chuyện với Tô Diệu.
Tô Diệu chơi đàn kiếm sống ở tửu lâu thường ngày phải chịu rất nhiều ấm ức. Trước nay nàng ấy vẫn thờ ơ quan sát thế gian, chỉ có những lúc ngắm nhìn con gái, ánh mắt mới dịu dàng ấm áp. Vì Tô Diệu làm việc ở tửu lâu không kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng cả tối chẳng ai gọi đàn, còn phải nuôi con gái, nên cuộc sống thanh đạm khắc khổ vô cùng. Hôm nay tới thăm Thanh Thu, nàng ấy chỉ mang theo một hộp bánh ngọt. Thanh Thu thấy đôi mắt to tròn đen láy của Hoạ My nhìn xoáy vào hộp bánh, lập tức hiểu ra cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn, trong lòng đầy xót xa, gọi người mang rất nhiều điểm tâm lên cho Hoạ My ăn. Lại nhớ ra lần trước Tô Diệu có nói đang ở hẻm Tiền Bình, những người sống ở đấy đa số đều bần hàn, thế mà nàng lại chưa tới thăm Tô Diệu lần nào, thật hổ thẹn.
“Tô Diệu tỷ tỷ, buổi tối khi tỷ tới tửu lâu, Hoạ My phải làm thế nào?”
“Tỷ nhờ một vị đại nương hàng xóm trông giúp, Hoạ My rất ngoan, không quấy rầy người khác, tính tình khá giống cha nó.”
Cô bé nhỏ nhắn nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, đứng lại nhìn nhìn vào hai người, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, Hoạ My bây giờ là tất cả những gì mà Tô Diệu có. Quê Tô Diệu cũng ở Việt Đô, chỉ là người nhà không thể chấp nhận Tô Diệu, khiến nàng phải lưu lạc bên ngoài, thật đáng thương.
Trước mặt Thanh Thu, Tô Diệu tương đối thoải mái, tâm trạng còn khá bình thản, thấy vẻ thương xót trên mặt Thanh Thu, nàng ấy còn an ủi lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, không khổ sở như muội nghĩ đâu. Đúng rồi, đừng trách tỷ lắm lời, vừa rồi nhìn bộ dạng của thế tử, hình như rất để ý muội đấy. Không chừng tỷ phải chúc mừng muội rồi, muội muội, chuyện vui của muội sắp tới rồi”.
“Vui gì mà vui, tỷ tỷ, muội chẳng vui nổi chút nào”.
Tô Diệu vẫn nhớ rất rõ, hồi mới học đàn, tiểu Thanh Thu trắng trẻo xinh xắn, rất nhiều nam học tử muốn tới làm quen với nàng, nhưng nàng đã sớm đính hôn. Sau đó không biết tại sao Thanh Thu lại không thành thân, thậm chí còn đến nỗi trở thành nữ tử lỡ thì. Chỉ nghe nói người đó đã mất, nhưng Tô Diệu không hỏi thêm nữa, sợ sẽ khơi gợi lại những ký ức không vui của Thanh Thu. Nàng ấy lập tức mỉm cười hỏi: “Có lẽ còn chưa quên được vị hôn phu trước kia phải không?”.
Thanh Thu lập tức nhớ đến Ninh Tư Bình, bất giác rùng mình, vẻ mặt trở nên thiếu tự nhiên đáp: “Sao có thể chứ, muội chỉ nghĩ đến thân phận của mình thôi”.
Mọi người đều cho rằng Cao Hoằng Bình đã chết trận từ lâu, nhưng bây giờ y vẫn đang sống yên lành, còn trở thành người Bắc Vu. Một bí mật như vậy phải giấu kín trong lòng khiến nàng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Trước kia Tô Diệu là một nữ tử dám nghĩ dám làm, vì muốn được sống cùng người mình thật sự yêu thương nên đã bỏ nhà ra đi. Nàng ấy không cảm thấy xấu hổ trước hai từ “thân phận” mà Thanh Thu thốt ra. Nhưng bản thân Tô Diệu sống cũng chẳng tốt đẹp gì, nên không dám cổ vũ Thanh Thu, dù gì đối phương cũng là một thế tử, Thanh Thu lo lắng cũng là điều bình thường thôi.
Sống trong phủ thế tử, Thanh Thu chẳng có ai để chuyện trò, bình thường chỉ hay qua lại với Huống Linh Ngọc, nhưng mấy hôm nay đôi bên xa lạ đi ít nhiều. Tính cách của Hồng Ngọc lại quá lạnh lùng, nàng càng không dám dốc bầu tâm sự với Hồng Ngọc, đành chỉ biết thở dài hỏi Tô Diệu: “Tô Diệu tỷ tỷ, nếu tỷ là muội, lúc này tỷ sẽ làm thế nào? Về phía thế tử, muội không sao hiểu được, tại sao người không chịu buông tha cho muội…”.
Nói tới câu cuối cùng nàng xấu hổ cúi đầu, nghe cứ như nàng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành không bằng. Nếu thật sự dung nhan của nàng như tiên nữ, nàng còn có tự tin mà làm bộ làm tịch, nhưng bộ dạng nàng lúc này nói thế nghe thật giả tạo.
Tô Diệu cho Hoạ My uống chút nước, rồi lau vụn bánh dính ở khoé môi cho con, cười đáp: “Nếu là tỷ, đương nhiên sẽ thấy cầu còn chẳng được ấy chứ. Thế tử không phải người bình thường, muội còn lo sợ tương lai sau này sao? Thôi được, nói nghiêm túc, nếu tỷ là muội thì tỷ phải hỏi bản thân mình trước, xem mình có tình cảm với thế tử hay không?”.
Thanh Thu cúi đầu đáp: “Muội đã tự hỏi lòng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng muội cũng không biết nữa”.
Nàng thực sự không biết, lúc nào cũng có hai tiếng nói trả lời nàng, dường như nàng không thể tự quyết định.
Một tiếng nói thì ngày này cũng khuyên nhủ nàng rằng: Cơ hội tốt như thế sao lại bỏ qua, dù gì tuổi cũng đã lớn thế này rồi, cũng phải xuất giá, lấy ai chẳng là lấy, áo gấm ngọc thực hàng ngày chẳng phải tốt hơn sao?
Một giọng nói khác lại buồn bã thở dài: Cuộc sống sau này sẽ trở thành một thê tử bị lãng quên, ngày ngày trong phòng trống mà rơi nước mắt.
Ngày hôm đó nàng không kìm được đã nói rằng ít nhất thì Khổng Lương Niên cũng sẽ cho nàng vị trí chính thê, như thể nàng đang đòi hỏi gì ở Vệ Minh không bằng. Thật chẳng biết lượngsức mình gì cả, Thanh Thu hối hận vì đã nói ra những lời như thế, lẽ nào nàng sớm đã nghĩ tới chuyện được sống cùng hắn, nên nàng muốn có nhiều hơn. Nhưng gả cho thế tử để làm thiếp là việc nàng chưa từng nghĩ đến, giờ lại không thể nghĩ. Vừa nghĩ là nghĩ ngay tới kết cục sau này khi cảm giác mới mẻ trong thế tử qua đi, nàng sẽ lâm vào cảnh ngộ thế nào?
Khi ấy thế tử nghe xong những lời nàng nói thì có chút bất ngờ, chính thái độ đó của Vệ Minh đã khiến Thanh Thu bị tổn thương, có thể ngay đến việc cho nàng một danh phận hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Sẽ là như vậy ư, phải chăng thế tử coi nàng là một thứ đồ chơi có thể tuỳ ý vứt bỏ bất cứ lúc nào?
Đây là một nam nhân coi thường nàng, nhưng ngày nào cũng thích ở bên nàng, dịu dàng với nàng, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nàng, đều cho rằng nàng là người của hắn. Tới bây giờ miệng lưỡi thế gian rất ghê gớm, khiến nàng dù không muốn thuận theo cũng chẳng tìm được cớ nào.
Thanh Thu lúc thì hoang mang, khi lại tức giận, có lúc động lòng, nàng không ngờ mình sẽ gặp phải cảnh ngộ này. Giống hệt như việc nàng lo lắng khi làm một món mới không biết phải cho bao nhiêu muối mới vừa, làm món ăn nếu không ngon vẫn có thể làm lại thử lại, cho đến khi mình vừa ý mới thôi. Lẽ nào nàng phải nói thế tử rằng, chúng ta thử đi, hợp thì tiếp tục không hợp thì đường ai nấy đi?
Còn cả Ninh Tư Bình nữa, y xuất hiện vào lúc này, sẽ mang đến cho nàng phiền phức gì đây?
“Đừng nghĩ quá nhiều, muội vẫn còn đang ốm đấy.”
“Muội khoẻ rồi, chỉ là không có tinh thần thôi.”
“Tốt hơn nên đi dạo một lát, khi đến đây tỷ ngửi thấy mùi hương hoa quế khắp vườn, không ngờ giờ hoa quế vẫn còn nở.”
Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, chẳng bao lâu nữa là đến sinh thần của mình, lại sắp già thêm một tuổi.
Mấy hôm nay Vệ Minh cáo nghỉ ở nhà, không muốn giằng co nói qua nói lại với đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, lãng phí sức lực. Chi bằng ở lại trong phỉ thỉnh thoảng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thu, trêu hoa ghẹo ngọc, đối đáp vài câu với nàng còn vui hơn. Thực ra hai bên tiến hành đàm phán khá hoà nhã, người Bắc Vu từ xa tới tận Nam Vu, thứ họ muốn đâu phải là cãi nhau. Chủ nhân Thiên phủ còn mang cái danh toàn tâm toàn lực ủng hộ quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, đích thân tới Nam Vu đón tân nương, Bắc Vu mặc dù thua trận nhưng cũng đều là những nam tử hán nhiệt huyết, lại có thế lực chủ chiến chống đỡ trong triều đình Bắc Vu. Thích khách hôm đó lẻn vào quận vương phủ là vì nhắm vào Thiên phủ nên mới ra tay với Tuyết Chỉ. Nhưng trước tình hình này, Ninh Tư Bình vẫn hết sức có thành ý đích thân tới Việt Đô, bảo Nam Vu sao còn có thể nói được gì nữa.
Trong mắt hoàng thượng, Vệ Minh là một thần tử trung thành, thậm chí còn là kiểu thần tử sẵn sàng xả thân vì mình. Thật ra thì thân là Hiền Bình vương thế tử, cho dù có đánh nhau cũng chẳng tới lượt hắn ra chiến trường. Nhưng hắn lại muốn đi, thậm chí còn lập được công lớn, một thần tử như thế, đương nhiên sủng ái thế nào cũng không đủ rồi. Nghe nói Vệ Minh đột nhiên nhiễm bệnh, hoàng thượng bèn cho người trong cung tới phủ hỏi thăm, ngoài ra còn tặng ca kỹ, lễ vật chẳng kém những thứ dành cho đoàn sứ giả Bắc Vu, để thể hiện sự ân sủng của mình.
Chuyện này khiến Vệ Minh khóc không được cười cũng chẳng xong, hắn đâu phải là người thật thà ngoan ngoãn gì. Trước khi tham gia chinh chiến, ít nhiều gì cũng là thiếu gia nổi danh trong kinh, những người đẹp thanh lâu trong thành Việt Đô này ai chưa từng được hắn để mắt chứ. Giờ quay về, mọi người đều cho rằng Vệ Minh sẽ tìm vui để lấy lại uy danh trước kia của mình. Ai ngờ hắn lại an phận làm một hiền thần, hết lòng với quốc sự, lao tâm khổ tứ tới sinh bệnh.
Ý tốt của hoàng thượng làm khó người ta, khi thái giám trong cung tới truyền chỉ, Vệ Minh chỉ một mực mỉm cười lĩnh chỉ tạ ân. Sau đó gọi Thanh Thư tới, dặn ông ta bố trí nơi ăn chỗ ở cho mười hai nàng ca kỹ đang ở tuổi xuân mơn mởn này.
Còn hắn lại nhớ tới một chuyện khác, trong lòng rủa thầm: Thật không tử tế chút nào, Ninh tông chủ người ta rõ ràng đến Việt Đô đón tân nương, thế mà hoàng thượng nhà mình lại tặng mỹ nữ cho người ta, cũng không sợ vị hôn thê của người ta cảm thấy ngứa mắt. Nói tới chuyện này, trong phủ đột nhiên có thêm khá nhiều nữ tử, có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể thoái thác. Đành phải nuôi dưỡng đám nữ tử này thôi, chỉ sợ người nào đó vì chuyện này mà càng tránh xa hắn hơn.
Sớm đã có người nhiều chuyện hoả tốc mang việc này về báo lại cho Thanh Thu biết. Nàng vỗ ngực, may mà mình còn chưa lỡ bước, nếu phục tùng thế tử rồi, chỉ riêng ngồi nhìn đám thê thiếp đó của hắn thôi nàng cũng không chịu nổi. Mười hai người, hoàng thượng thật hào phóng, không sợ cơ thể vừa mới hồi phục của thế tử bị đám “yêu nữ” đó làm hại. Vừa hay người của thiện phòng mời nàng đọc thực đơn ngày hôm nay. Mấy ngày qua thế tử ở trong phủ, thiện phòng lại bắt đầu làm phiền đến Thanh Thu đọc thực đơn, nàng bình thản nói với đầu bếp: “Gần đây trời lạnh, thích hợp làm những món ăn bổ dưỡng, hàng ngày làm thêm cho thế tử một ít thịt dê, thêm gừng tươi vào. À, đã đến giờ cơm tối, thêm món cháo hải sâm, tôm om tỏi tây, canh đuôi bò đương quy…”.
Đầu bếp vừa nghe thấy tên các món ăn liền có chút không dám tin, cười gian tà nói: “Thế này thì lại bổ quá”.
Thanh Thu nhướng nhướng mày: “Ngươi yên tâm, gần đây thứ mà thế tử cần chính là đồ bổ thế này đấy!”.
Đến tối khi dùng cơm, Vệ Minh thấy không phải thực đơn hôm nay mình đặt, vừa chau mày thì người bên cạnh lập tức báo: “Đây là do Thanh Thu cô nương dặn dò nô tài làm, nói trời lạnh, thế tử phải ăn những thứ tốt cho sức khoẻ, thực đơn của người ngày mai sẽ nấu”.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, đặc biệt là khi nhìn những món ăn được làm rất tinh tế đúng ý mình, Vệ Minh sớm đã đói, liền ăn vài muỗng canh đuôi bò mà a hoàn múc vào bát. Mùi vị ùa vào tâm thế, toàn thân vô cùng dễ chịu, lại thấy ngon miệng hơn nên ăn cũng nhiều. Hắn ăn được một nửa thì nhớ tới Thanh Thu, gọi người lại hỏi nàng đã dùng cơm chưa, ăn ít hay nhiều, có cần gọi đại phu tới thăm bệnh nữa không, vân vân và vân vân.
Thanh Thu đang nói chuyện với Tiểu Liên, Huống Linh Ngọc cho a hoàn của mình tới hỏi thăm tình hình của nàng. Mấy hôm nay hai người không gặp nhau, hiếm lắm mới thấy Tiểu Liên đến chỗ nàng, Thanh Thu bèn kéo cô bé lại trò chuyện một chút. Nàng vừa nói vừa không kìm được mím môi cười, khiến Tiểu Liên tò mò: “Thanh Thu tỷ tỷ, tỷ ốm tới ngốc rồi à? Sao cứ cười mãi thế?”.
“Tỷ như vậy sao?” Thanh Thu ngồi thẳng người dậy, rồi lại ho mấy tiếng, cố kìm ý cười trong lòng: “Được rồi, không cười nữa, muội về nói lại với Linh Ngọc tiểu thư, ngày mai tỷ sẽ qua đó”.
Huống Linh Ngọc suy nghĩ mấy ngày cuối cùng đã thông, bất luận biểu ca lấy ai, tìh bản thân nàng ta cũng đâu thể quyết định. Nàng ta chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời cô mẫu, lấy được thì lấy, không lấy được thì nghĩ cách khác. Vị Tống Củng công tử kia nói gì làm gì, Linh Ngọc cũng chẳng cản được, dù sao làm tỷ muội với Thanh Thu cũng không phải việc quá khó khăn. Bây giờ trong phủ đột nhiên lại xuất hiện thêm mười hai nàng ca kỹ, đều là do hoàng thượng tặng. Thứ được vua ban không thể không nhận, mà cũng không thể mang tặng cho người khác, biểu ca để họ lại trong phủ định làm gì đây?
Mặc dù không để tâm tới thân phận của họ, cùng lắm thì tốt hơn thân phận của a hoàn một chút, nhưng lâu dài thế nào cũng có chuyện. Nhất thời Linh Ngọc sầu muộn, không biết phải làm thế nào mới phải.
Chỉ cần là nữ tử, chẳng ai muốn phu quân của mình có quá nhiều nữ nhân ở bên cạnh, làm sao để giải quyết tình hình trước mắt, nàng ta lại chưa nghĩ ra cách. Hơn nữa còn là một chủ nhân nhát gan, người dám hỏi chỉ có Thanh Thu, vì vậy nàng cho Tiểu Liên qua hẹn Thanh Thu.
Tiểu Liên gật đầu, đứng dậy cáo từ, cô bé cũng đang lo thay cho Linh Ngọc. Vốn Tiểu Liên không giận Thanh Thu vượt mặt tiểu thư lôi kéo thế tử, mà chỉ hận bản thân không có khả năng giúp tiểu thư một tay. Giờ trong phủ tự nhiên xuất hiện bao nhiêu nữ tử như thế, lẽ nào thế tử định thu nạp toàn bộ? Phàm việc gì cũng sợ nhất là so sánh, giờ cô bé lại càng không giận gì Thanh Thu, mà cảm thấy oán hận thế tử.
Thanh Thu tiễn khách ra khỏi Giám Thiên các, thực ra mười hai ca kỹ kia chẳng phải là việc gì to tát. Những gia đình giàu có quyền quý vẫn thường thích nuôi ca vũ trong nhà, còn đủ các thể loại môn khách, người tài. Khi phủ thế tử được xây dựng, đúng là đã không dùng đến họ. Giờ thế tử cũng đã đến lúc thành gia lập thất, người trong phủ sẽ càng ngày càng đông. Không phải nàng đang nói đỡ cho Vệ Minh, mà là cảm thấy thật kỳ quái. Bắt đầu từ lúc nào, nàng trở thành người đi trên cùng một con đường với Linh Ngọc tiểu thư?
Chủ tớ bọn họ từ xưa tới nay chưa bao giờ dám gây chuyện thị phi, sợ cuộc sống sau này sẽ bấp bênh. Việc ấy cũng hợp tình hợp lý thôi, nhưng nàng đâu có tư cách quản lý thế tử, đừng tưởng bây giờ nàng đang được yêu chiều, nói không chừng tới một ngày nào đó vừa tỉnh dậy đã bị đuổi ra khỏi phủ, làm sao mà nói.
Nói không quản, nhưng trong lòng Thanh Thu vẫn rất tò mò, nàng nghe bọn a hoàn nói chủ nhân Thiên phủ cũng được hoàng thượng tặng mỹ nhân, bất giác cảm thấy rất kỳ quái. Hai người đàn ông có liên quan tới nàng đều nhận được một đống mỹ nhân. Nàng không vui vì Ninh Tư Bình hay là thế tử? Vừa rồi Tiểu Liên nói rất tò mò về dung mạo của đám mỹ nhân kia, muốn kéo Thanh Thu đi xem, nghe nói đám người đó ngày đêm mong chờ được biểu diễn cho thế tử xem. Hoàng ân mênh mông, diễm phúc này không phải người nào cũng được hưởng đâu. Thanh Thu đương nhiên là từ chối, muốn đi cũng không đi cùng với Tiểu Liên, như thế khả năng bị người ta phát hiện rất cao, mà bị phát hiện thì ngượng biết bao.
Bên ngoài Giám Thiên các, Vệ Minh đang nén cơn giận trong lòng ngồi nghe đám nữ tử kia ca múa. Việc gọi họ đến đây đều là chủ ý của quản gia Thanh Thư, muốn thế tử sau khi dùng bữa xong được nghe hát xem múa giải sầu. Hơn nữa, từ khi thế tử hồi kinh, trong chuyện nam nữ cứ như biến thành người khác vậy, hoàn toàn phớt lờ đám a hoàn xinh đẹp mơn mởn ngày ngày hầu hạ bên cạnh. Mãi mới thấy hắn động lòng với Thanh Thu cô nương, thể hiện chút thần thái phong lưu ngày xưa, hoàng ân này của hoàng thượng tới thật đúng lúc!
Đám ca vũ vào phủ đã nghe nói tối nay thế tử muốn gặp họ, lập tức kêu lên vui sướng, vội vã lôi nhưng y phục mát mẻ ra mặc, cố gắng qua điệu múa giành được ân sủng. Vệ Minh vốn định đến phòng Thanh Thu ngủ một lúc, đối với sự bố trí của Thanh Thư có cũng được mà không cũng chẳng sao. Tối nay hắn có chút buồn chán, mùa thu sắp qua, áo ấm cũng đã mặc. Vệ Minh đang băn khoăn tối lạnh thế này sao chẳng có chút cảm chút cảm giác lạnh gì, thì lại nhìn thấy đám vũ công ăn mặc vô cùng mát mẻ, lòng thầm nghĩ có lẽ không lạnh thật.
Tiếng nhạc du dương, mười hai nữ tử hoặc đàn hoặc hát hoặc lả lướt theo từng điệu nhạc. Dưới ánh đèn mờ ảo người nào người nấy cũng như ảo như mộng, tiếng ca mỹ miều, người cũng yêu kiều, sắc mặt Vệ Minh càng lúc càng trầm xuống. Hắn cảm thấy có phần không ổn, cảnh tượng này trước kia hắn cũng đã từng xem nhiều. Theo lý thì hắn sớm đã chẳng còn cảm giác mới mẻ thích thú, nhưng có lẽ ánh nến làm người ta hoa mắt chăng? Mở cửa sổ hứng gió lạnh hồi lâu cũng không sao khiến nhiệt độ trong người hạ xuống, lại thêm đám vũ công kia cố ý khêu gợi, khiến Vệ Minh càng xem hơi thở càng nặng nề. Suýt chút nữa hắn không kìm chế được dục vọng kỳ quái đang cuồn cuộn trong lòng.
Tâm chí hắn sớm đã được tôi luyện kiên cường như sắt nơi biên cương, và cũng quen với việc khống chế tâm tư cảm xúc của mình. Chỉ cần một chút khác thường hắn sẽ nhận ra ngay, lập tức vận khí kiểm tra toàn thân, không phát hiện mình đã bị trúng thuốc mê hay xuân dược gì. Vệ Minh ngẫm nghĩ lại, đột nhiên mặt hắn thoáng ửng hồng, đứng bật dậy, đẩy vũ nữ đang áp sát vào người mình ra, gọi người tới.
Tiếng nhạc tiếng hát đột ngột ngừng bặt, không biết đã sai chỗ nào.
Gió lạnh, Thanh Thu cũng mở cửa sổ nhưng chưa ngủ, thấp thoáng nghe tiếng đàn sáo từ xa vọng lại, nàng có chút ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì. Bọn tiểu a hoàn len lén liếc nàng, thầm nghĩ Thanh Thu cô nương có lẽ tâm trạng không được vui, nhất định là buồn phiền vì đám ca kỹ vừa được đưa vào phủ. Nghĩ đi nghĩ lại, vừa được thế tử để mắt, còn chưa có danh phận, thì đã xuất hiện một đám nữ nhân tới tranh sủng, sau này liệu còn có được kết cục tốt đẹp hay không cũng chưa dám nói chắc.
Đột nhiên Thanh Thu như không thể chịu đựng được nữa, bịt chặt hai tai định không nghe sẽ không thấy phiền, nhưng cũng chẳng được lâu. Hai tiểu nha đầu thấy nàng luôn miệng lầm bầm: “Phiền chết đi được”, sau đó quay người bỏ ra ngoài.
Nàng vừa ra ngoài được một lúc, thì thế tử lao vào phòng, không thấy Thanh Thu ở đấy, bèn hỏi: “Thanh Thu đâu?”.
“Cô nương vừa mới ra ngoài…”
Không đợi hai tiểu a hoàn nói xong, Vệ Minh vội vàng ngắt lời: “Muộn thế này rồi, có biết nàng đi đâu không?”.
“Nô tỳ không biết…”
Bóng người lao vụt đi, thế tử đã biến mất tăm mất tích, hai tiểu nha đầu quay sang nhìn nhau, không biết Vệ Minh đi đâu.
Phủ thế tử rộng thế này, phải có nơi nào đó yên tĩnh không nghe thấy những tiếng đàn ca sáo nhị phiền phức kia chứ. Thanh Thu đã ở đây được một thời gian, nhớ tới thuỷ tạ mà thường ngày mình vẫn hay lui tới, ở đó yên tĩnh, không nghe thấy tiếng đàn phiền lòng kia.
Nàng dựa vào lan can đứng một mình, nghĩ về mối tâm sự mà chính bản thân cũng không hiểu nổi kia, bất giác tự hỏi: Nàng lên thực đơn đó cho Vệ Minh, là muốn nói với hắn rằng nàng đã ghen ư?
Phải, cũng không phải.
Nhìn bên ngoài thì thời gian này hắn chủ quanh quẩn ở bên một mình nàng, nhưng hoàng thượng tặng cho hắn đám nữ tử đó, đã là nam nhân không ai từ chối cả. Mười hai người, hừ, diễm phúc lớn quá nhỉ, cảm giác ghen tuông trong lòng nàng không thể diễn tả bằng lời.
Trước kia nhìn bộ dạng rất nghiêm túc không màng nữ sắc của hắn, không ngờ lại có cảnh ngày hôm nay. Nhớ Hiền Bình quận vương nổi tiếng phong lưu đa tình bên ngoài, dù tuổi đã ngày một nhiều nhưng tính cách ấy cũng chẳng hề thay đổi. Có phụ thân như vậy, Thanh Thu không tin thế tử có thể tốt đẹp đến mức vậy. Không chừng còn chẳng bằng cả quận vương, ít ra thì quận vương cũng không có ý định với những nữ nhân trong phủ.
Nghĩ lại thì, nàng hà tất phải ghen tuông với những người chẳng liên quan tới mình như thế, mà nàng dựa vào cái gì để ghen? Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Thu cảm thấy trong trời đất này, chẳng có ai để nương tựa, không ai có thể khiến nàng cảm động mà thương xót, khiến nàng phải nhớ nhung tới rơi nước mắt.
Thôi thôi, hắn hưởng diễm phúc của hắn, nàng sẽ được yên tĩnh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không chừng vài hôm nữa thế tử sẽ đồng ý cho nàng rời phủ cũng nên.
Đứng một lúc lâu, đoán có lẽ thời gian thế tử hưởng diễm phúc cũng đã tương đối, Giám Thiên các chắc giờ đã yên tĩnh trở lại, lúc ấy nàng mới thở dài quay về phòng. Thuỷ tạ không lớn lắm, hai bên đường đều là hòn non bộ, nàng vừa đi vừa nhấp nhổm. Thanh Thu hơi hối hận vì bỏ chạy quá vội vàng, không mang theo đèn lồng, cũng không biết sao mình lại có thể chạy thẳng một mạch tới đây.
Chỗ ra có vài bụi trúc, nàng nghe thấy tiếng gió thổi qua lá trúc, vòng qua bụi trúc là có thể nhìn thấy hành lang. Thanh Thu nhớ ở đó treo đèn lồng, nghĩ tới đây nàng bất giác đi nhanh hơn, vừa vòng qua một hòn non bộ, thì lao thẳng vào trong vòng tay nóng như lửa của một nam nhân.
Hơi thở lạ lẫm của nam tử đó khiến Thanh Thu vô cùng kinh hãi, ngay giây sau nàng nghe thấy tiếng thế tử khẽ cười nói: “Nàng muốn chạy đi đâu?”.
Thì ra là hắn, cơ thể đang căng lên vì sợ của nàng bất giác thả lỏng, vừa rồi nàng còn tưởng là ma hay kẻ trộm, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. Thanh Thu vội vàng giật lùi về phía sau: “Thế tử sau lại tới đây?”.
Nàng lùi một bước, Vệ Minh tiến một bước, chỗ đường vòng ở hòn giả sơn này chật hẹp, Thanh Thu mới chỉ lùi được vài bước đã bị hắn ép dựa vào vách đá. Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, vòng vèo rồi bỏ đi khiến không khí nơi đây dần dần ấm lên. Thanh Thu chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của hai người, còn cả nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh của chính mình nữa, cảm giác mờ ám thậm chí còn rõ hơn cả buổi tối ở trong phòng nàng. Hơn hai mươi năm nay, Thanh Thu chưa từng đúng gần như thế này với bất kỳ nam tử nào, huống hồ lại là một nam tử đang hừng hực lửa trong lòng.
Thế tử không ở đó mà chăm sóc đám nữ tử kia, đến đây để làm gì? Bị hắn ép tới không còn một khe hở nào, Thanh Thu lại chẳng đủ sức để đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy từng luồng khí nóng xuyên qua lớp áo truyền sang phía mình, nóng tới toàn thân nàng phải run rẩy.
Khi Vệ Minh chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, dục vọng bị đè nén bao lâu nay dường như đã tìm được chỗ để xả, nàng hỏi gì? Hình như đang hỏi tại sao hắn lại tới đây, đương nhiên hắn đến vì nàng mà. Lúc đứng ở bên ngoài phòng hắn đã nghĩ ra lý do vì sao cơ thể mình đột nhiên lại nóng bừng như thế, Vệ Minh phát hiện rằng những món ăn nàng lên thực đơn hình như đều có một công hiệu… tráng dương tăng cường sinh lực! Hắn cần những thứ này từ bao giờ? Vệ Minh nhất thời không biết nên cười hay nên giận, tìm khắp cả phủ mới gặp được nàng. Lúc này hắn chẳng muốn nói dù chỉ một câu, chỉ muốn ôm nàng thật chặt, để nàng cảm nhận xem hắn có cần phải ăn những thứ bổ dưỡng đó tới mức ấy không thôi.
Rõ ràng đêm tối mù mịt không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng Thanh Thu lại cảm thấy thật may mắn vì nhờ bóng đêm che giúp khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng của mình. Vệ Minh đương nhiên không nghĩ thế, làm những việc thế này phải có chút ánh sáng mới thú vị, nhưng không có ánh sáng càng tốt, ở đây cũng đủ ẩn dật rồi, dường như lại khiến hắn nảy sinh ý định ngông cuồng không thể nói bằng lời.
Dù tối tới đâu, Vệ Minh cũng vẫn đặt môi một cách chính xác lên môi nàng, hắn mút chặt và quấn lấy, cánh tay vòng giữ eo nàng khiến hai người gần như dính sát vào nhau, bàn tay kia bắt đầu khám phá cơ thể đang cứng đờ vì căng thẳng của nàng. Đầu tiên hắn vuốt ve phần lưng rồi thuận thế chuyển lên phía trước, khẽ nắm chặt bầu ngực mềm mại. Vệ Minh mới tăng thêm lực được vài lần thì thấy môi mình đau nhói, hắn bị Thanh Thu cắn một cái.
Hắn cũng không giận, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, lúc này để mặc nàng giãy giụa, Vệ Minh dùng giọng trêu chọc để nói với nàng: “Sao lại dừng lại, hử?”.
Cùng với tiếng “hử” ấy, tay hắn dùng sức hơn khiến phần eo hai người áp sát vào nhau chặt thêm mấy phần, cảm giác đó không thể dùng lời để miêu tả khiến Vệ Minh suýt chút nữa mất kiểm soát.
Thanh Thu mấp máy môi không thốt nên lời, mũi cay cay, nước mắt trào ra, nàng có thể nói gì chứ? Nói rằng mình ấm ức hay khó chịu? Nụ hôn này khiến trái tim nàng hoảng loạn, cảm giác ham muốn vừa rồi chưa từng xảy ra với nàng. Ban đầu nàng thậm chí còn vô thức muốn áp sát hắn hơn, phối hợp với hắn hơn. Hai tay Thanh Thu luống cuống đẩy Vệ Minh ra rồi lại bất lực đặt trước ngực hắn, nàng chìm đắm đến mềm nhũn cả người, cơ thể và trái tim không nghe theo sự sai bảo của trí óc, lúc ấy nàng nghĩ rằng, hắn là thế tử thì sao? Làm liều ở nơi này, lẽ nào hắn muốn nàng ngay ở đây sao? Lập tức Thanh Thu cắn mạnh vào môi Vệ Minh một cái, lòng nàng cũng hoảng hốt theo.
“Thế tử…” Giọng nàng vừa khàn vừa yếu, Thanh Thu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói tiếp: “Người mau mau buông nô tỳ ra”.
Dù sao nàng cũng là khuê nữ còn tân chưa từng trải sự đời, lần đầu thân mật với một nam nhân tới mức này, nói đến từ cuối cùng giọng nàng đã run lên bần bật. Vệ Minh ôm Thanh Thu khẽ xoay khiến hai người đổi vị trí cho nhau, tự mình dựa lưng vào vách đá lạnh buốt, hắn cất giọng chầm chậm giải thích, dịu dàng an ủi nàng: “Đừng sợ, Thanh Thu, tâm ý của ta dành cho nàng nhiều hơn nàng nghĩ. Nếu không, lúc này ta đã ở bên đám nữ tử kia mà tình nồng ý đượm… sao lại tới đây ôm nàng chứ?”.
Có thể tình cảm hắn dành cho nàng nhiều hơn dành cho những nữ tử bình thường, nhưng Thanh Thu vừa phát hiện rằng nàng cần nhiều hơn, nhiều hơn, thứ hắn có thể cho nàng, sợ rằng không bao giờ đủ. Đang do dự định nói thêm gì nữa, nhưng động tác của Vệ Minh khiến dòng suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn. Thanh Thu cắn môi định đẩy hắn ra, nếu như làm việc đáng xấu hổ này ở đây tối nay, thì nàng thà chết còn hơn.
Vệ Minh sao có thể cho phép người trong lòng mình dừng lại đúng lúc này, còn nhớ hòn giả sơn này chỗ cao chỗ thấp, rất nhiều nơi mặt đá bằng phẳng có thể làm ghế đá ngồi nghỉ, hắn giơ chân ra mò mẫm bên phải bên trái, cuối cùng cũng tìm được một chỗ. Vệ Minh ôm Thanh Thu dịch chuyển ra đó ngồi xuống, lúc này tư thế của hai người trở thành nửa nằm nửa ngồi. Hắn dùng thân ép chặt cơ thể đang không ngừng giãy giụa của nàng, mặc kệ tất cả bắt đầu hôn tiếp.
Vệ Minh là người học võ, làm gì có chuyện không khống chế nổi một nữ tử yếu đuối như Thanh Thu. Lúc ấy nụ hôn dịu dàng khiến cơ thể nàng như mềm nhũn, toàn thân nóng bừng, thì ra ý loạn tình mê chính là cảm giác như xương cốt bị huỷ hoại thế này đây. Tay Vệ Minh gian xảo, qua lớp quần áo mò tới nơi chưa ai chạm vào của nàng, thì ra còn có chuyện đáng xấu hổ hơn cả việc hôn rất nhiều!
Thanh Thu cố gắng quay mặt sang bên cạnh tránh môi hắn, vội vàng nói: “Thế… thế tử đừng, đừng…”.
Nàng còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng bỏng của Vệ Minh ngậm chặt, cho đến khi nàng không thể thở nổi hắn mới buông tha, và cũng dùng giọng nói khản đặc như thế để đáp lời nàng: “Đừng sợ, nàng vừa bệnh xong, ở đây lại lạnh, ta… ta sẽ không làm gì đâu”.
Tim nàng dịu lại, sự căng thẳng sợ hãi cũng bớt đi nhiều, ít ra thì hắn còn nghĩ cho nàng, ngay khi ấy Thanh Thu ôm mặt không dám nói thêm gì nữa.
Vệ Minh phải cắn chặt răng mới nói ra được câu ấy, có trời mới biết quyết định ấy khó khăn tới thế nào. Hắn chỉ sợ nàng lại nhiễm lạnh, nên không thể không nén ngọn lửa dục vọng trong lòng xuống. Mặc dù từ lâu Vệ Minh đã có ý này, nhưng nguyên nhân gây ra hoàn cảnh thảm hại khốn khổ hiện giờ lại chính là những món ăn của nàng. Hắn bèn nói: “Chẳng phải tại nàng cả ư? Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát”.
Tội sống? Hắn nói như thế nàng cố ý chuẩn bị những món đó không bằng? Mỗi lần nàng định chỉnh hắn thì cuối cùng người xui xẻo vẫn cứ là nàng. Thanh Thu còn đang suy nghĩ xem hắn sẽ trừng phạt mình như thế nào thì đột nhiên cảm thấy trước ngực tê dại. Hoá ra Vệ Minh dùng miệng và tay vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng. Thanh Thu bất giác kinh hãi bật thành tiếng, hai tay bị bàn tay kia của hắn giữ chặt không thể cử động, trái tim vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Ngoài sự sợ hãi đầy bỡ ngỡ còn có cả cảm giác rã rời kỳ lạ, khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại. Thanh Thu cũng biết thế này là thế nào, định mở miệng ngăn hắn nhưng lời nói lại biến thành những tiếng rên rỉ kéo dài.
Âm thanh hết sức nhẹ nhàng khiến Vệ Minh càng không thể khống chế nổi ham muốn của mình. Hắn không muốn làm nàng bị tổn thương, nhưng cũng không muốn bỏ cho qua nàng, vừa tồi còn nghĩ chuyện này xảy ra ở đây thật hết sức kích thích, nhưng giờ hắn hối hận tại sao lại là ở đây! Vệ Minh đột ngột dừng lại, bế nàng lên định quay về phòng, thầm thề rằng, đợi sang năm khi không khí ấm áp hơn, hắn nhất định sẽ cùng nàng tới đây “thoả ý nguyện”!
Đường về phòng không gần cũng chẳng xa,đủ để tâm trí Thanh Thu tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy đêm nay quả thật quá hoang đường, hai tay che kín khuôn mặt nóng bừng của mình định bỏ xuống. Vệ Minh biết Thanh Thu xấu hổ, đặt nàng xuống nhưng vẫn nắm chặt tay nàng không buông, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng đi về phía trước, trong lòng chỉ mải nghĩ lát nữa hắn sẽ đối xử với nàng dịu dàng như thế nào. Cả hai vừa tới cửa Giám Thiên các, thủ hạ đã vội vội vàng vàng đi tới nghênh đón, quỳ một gối xuống lớn tiếng báo cáo: “Thế tử, đại nhân ở bộ Lễ có chuyện gấp muốn cầu kiến, đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện, Ninh tông chủ gặp thích khách ở Tư Thu viên!”
Vệ Minh trầm xuống, việc hai nước đàm phán hoà bình là việc lớn, hắn đành dẹp bỏ mọi tạp niệm cá nhân sang một bên, chầm chậm buông bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Thanh Thu ra, khẽ thì thầm bên tai nàng: “E rằng ta phải bận mấy ngày, tạm thời tha cho nàng”.
Thanh Thu lại thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn hành lễ vội vàng bỏ về phòng. Nàng chỉ mong thế tử bận rộn không còn thời gian mà nghĩ đến mình nữa, nhưng Ninh Tư Bình… Vết thương của y có nặng không? Lần này gặp thấy y gầy yếu bệnh tật, tại sao lại đi làm chủ nhân Thiên phủ làm gì chứ? Nhưng những việc này không còn liên quan gì tới nàng nữa, Ninh tông chủ là khách quý, còn sợ thiếu người hao tâm tổn trí lo lắng cho y ư? Hơn nữa còn có Tuyết Chỉ mà. Thanh Thu vừa đi vừa quay đầu nhìn, thấy thế tử đứng tại chỗ hỏi rõ tình hình, nhưng miệng vẫn mỉm cười dùng mắt tiễn nàng, khiến nàng sợ hãi mà suýt vấp vào bậc cửa, phải túm váy lên chạy thẳng vào Giám Thiên các.
Thì ra tối nay Tư Thu viên không yên tĩnh như ngày thường, Ninh tông chủ đột nhiên nổi hứng, gọi đám ca vũ mà hoàng thượng Nam Vu tặng y đến, nhân lúc trăng thanh gió mát, cùng vị hôn thê thưởng thức múa hát. Ai ngờ trong đám ca vũ này lại có vài tên sát thủ trà trộn vào, đàn còn chưa tấu thành khúc đã rút kiếm muốn sát hại y, mấy hộ vệ chết ngay tại trận mới bắt bắt sống được hai tên. Trong lúc hỗn loạn Ninh tông chủ đỡ một kiếm cho vị hôn thê Tuyết Chỉ, kiếm đâm trúng ngực, mặc dù vết thương cũng không nghiêm trọng nhưng mất rất nhiều máu, lúc này vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện ở Nam Vu, ảnh hưởng lớn đến việc đàm phán hoà bình của hai nước. Vệ Minh nghe xong Lễ quan đến báo, chau mày trầm tư, ý của hoàng thượng hắn đã hiểu. Dù không sợ chiến tranh nhưng đánh nhau nhiều năm như thế, hắn cũng chán ngán cùng cực, hai nước cũng đến lúc phải tu thân tĩnh dưỡng. Trong lúc tạm thời đình chiến, Ninh Tư Bình không thể có chuyện, y là chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu, trong tay nắm một nửa lực lượng của Bắc Vu, lại gặp hoạ ở Nam Vu, thế chẳng phải mất mặt người Nam Vu lắm sao? Huống hồ Vệ Minh lại là nhân vật chủ chốt tham gia vào việc đàm phán hoà bình, hắn mới biến mất có vài ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu việc này xử lý không ổn thoả, chắc chắn hắn phải gánh tội làm việc không hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù đang nửa đêm, hắn vẫn phải lập tức áo mũ chỉnh tề tới Tư Thu viên để giải quyết chuyện này.
Thanh Thu quay về phòng, đầu tóc rối loạn, mặt đỏ bừng, tiểu nha đầu đoán chắc thế tử đã làm chuyện gì đó, thầm tặc lưỡi: Xem ra vị cô nương này đúng là nhân vật nổi tiếng trong phủ, mười hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban tặng cũng không thể thắng nổi nàng. Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt tiến tới hầu nàng, khi định cởi áo cho Thanh Thu thì nàng vội vàng bừng tỉnh xua tay từ chối, đuổi hai tiểu nha đầu ra phòng ngoài, còn mình thì than vãn thở dài. Nàng vùi mặt vào trong chăn, một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích gì, muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ thấy tức giận vô cùng.
Lúc này nàng phải làm thế nào? Luôn miệng nói không muốn không muốn, nhưng khi hai môi hoà quện, nàng lại để mặc hắn giở trò là sao? Phải làm thế nào để thể hiện sự cương quyết muốn rời phủ của mình, muốn rời xa hắn? Không gột sạch được nữa, mặc dù chưa thật sự thuộc về thế tử, nhưng nàng cũng chẳng khác gì đã cùng Vệ Minh làm tới bước cuối cùng. Chưa từng ai đối xử với nàng như thế, cho dù năm xưa đính hôn với tiểu tử họ Cao, nhưng cũng lắm nàng cũng chỉ đủ dũng cảm cầm tay một lát rồi buông ngay. Sự thân mật ngày hôm nay, mang lại cho nàng cảm xúc chưa bao giờ có. Thì ra, giữa nam nữ không chỉ cần hai người làm lễ bái đường, mà khi đưa vào động phòng rồi, trọng điểm lại nằm ở những việc xảy ra sau khi vào động phòng.
Những việc thế này, trước khi con gái xuất giá, người mẹ cũng sẽ đề cập đến, để nữ tử đó hiểu. Nhưng mẹ Thanh Thu mất sớm, mà nàng cũng mãi chưa thành thân, nên nàng không hiểu. Đột nhiên bị thế tử đánh thức xuân tình bị chôn sâu nhiều năm, giống như được ăn món thịt bọc vừng đen nổi tiếng của thành Việt Đô. Mùi thơm và cảm giác tê tê đó vẫn khó diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy dư vị ấy vấn vương, ăn xong rồi vẫn muốn ăn nữa. Nhất định là nàng thật không biết xấu hổ, lại cứ nghĩ mãi nghĩ mãi đến dư vị tinh tế kia.
Thanh Thu tâm rối như tơ suy nghĩ tới nửa đêm mới ngủ, lúc thì khinh miệt mắng mỏ bản thân, lúc lại lại đỏ mặt tía tai không dám ngẩng đầu, đến nằm mơ cũng là những tâm tư rối bời.
/32
|