“A, ưm……” Trong thư phòng, thiếu nữ bị nam nhân đè trên bàn, vòng eo mềm mại áp lên mép bàn cứng rắn, ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm lấy áo nam nhân, rồi dần dần siết chặt lại.
Chỉ là đôi môi và chiếc lưỡi non nớt của nàng đã dần dần không thể thỏa mãn Vệ Uyên nữa, hắn đưa bàn tay đang ôm lấy eo nàng lên trên, chạm vào bầu ngực mềm mại và đầy đặn của nàng.
Trái với dự kiến của hắn, mặc dù nàng gầy đến mức chỉ còn bộ xương, nhưng cảm giác nơi này lại rất tốt.
Hắn như một vị tướng quân đấu đá lung tung trong miệng nàng, cuối cùng hút một cái thật mạnh rồi mới đưa đôi môi xuống chiếc cổ thon gầy của nàng.
Một lực đẩy mạnh đột nhiên truyền đến vai hắn, tuy rằng một chút lực độ này không là gì đối với hắn, nhưng Vệ Uyên vẫn ngước mắt lên, nhìn thiếu nữ đang chống khuỷu tay lên bàn.
“Hầu gia, xin…… xin hãy buông nô tỳ ra.” Nàng dựa nửa người vào bàn, thân hình nhỏ xinh uốn cong theo một đường vòng cung câu hồn nhiếp phách, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, cúi đầu nhìn mặt đất, những sợi tóc tán loạn trên thái dương càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả cho nàng.
Không có nữ nhân nào trong hậu trạch sẽ từ chối sự yêu thương của hắn, nên hắn không khỏi cảm thấy có chút tức giận.
“Vì sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp nguội lạnh, khiến cho người khác rùng mình, đôi mắt sắc bén trừng lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng uy nghiêm càng thêm dọa người.
Thiếu nữ bị nam nhân khí thế to lớn đè dưới thân không thể động đậy được mấp máy đôi môi, rồi giống như hết cách, nàng nắm lấy áo trước ngực hắn, nhắm tịt hai mắt sau đó hét lớn “Nô tỳ không dám khinh nhờn Hầu gia giữa ban ngày ban mặt ở một thánh địa như thư phòng này ”
Vệ Uyên bị nàng làm giật mình, tiếp theo hắn che đôi mắt lại, ngửa đầu cười ha hả.
Không khí kiều diễm hiếm có cứ như vậy bị nàng phá hỏng hoàn toàn, Vệ Uyên đã không cười sảng khoái như vậy lâu lắm rồi, vất vả lắm mới dừng lại được, sau đó nhìn thiếu nữ với vẻ mặt kinh ngạc trong lòng mình, dùng giọng nói khàn khàn thuần hậu nói bên tai nàng “Vậy thì đêm nay được, đúng không?”
Trong lòng Thanh Đại rơi lộp bộp một tiếng, lúc nàng nhìn thấy nam nhân đứng ngoài cửa phòng vào cái đêm cùng ngày, thì thấp thỏm lo âu cả ngày đã trở thành sự thật.
“Nhìn thấy ta sao lại kinh ngạc như vậy?” Vệ Uyên cũng không đợi thiếu nữ đang sững sờ tại chỗ mời hắn vào mà tự mình bước qua cửa, ngựa quen đường cũ đi vào phòng nàng.
Nàng nhẹ nhàng nuốt nước miếng, rót chén trà cho hắn, ánh mắt cụp xuống rồi nhẹ nhàng nói, “Mời Hầu gia dùng trà.”
Lúc này hắn không muốn uống trà.
Vệ Uyên chỉ nhìn thoáng qua nước trà trong vắt trong chén sứ trắng, sau đó giữ chặt cổ tay mềm yếu của Thanh Đại, rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi hé mở của nàng.
Sau khi liếm mút hết chất dịch ngọt ngào trong miệng nàng, Vệ Uyên mới buông cánh môi đã bị hắn mút đến đỏ tươi của nàng ra, đầu ngón tay thô ráp lau lau sợi chỉ bạc bị kéo ra trên môi nàng, giọng nói khàn khàn, chống đỡ lấy l ng ngực có chút phập phồng của nàng, “Đã quen chưa?”
Không chờ nàng trả lời, hắn lại hôn lên, ở nơi môi lưỡi quấn lấy nhau của hai người vang lên tiếng nước vừa tình sắc vừa ái muội. Hắn vòng tay qua eo nàng rồi bế lên, đè nàng lên chiếc giường nhỏ hẹp, ngón tay trượt xuống từ cổ áo nàng, luồn vào trong vạt áo, cuối cùng chạm đến bộ ngực non mềm mà hắn đã chạm vào cách lớp quần áo vào ban ngày.
Làn da của nàng mịn màng giống như đậu hũ thượng hạng, hắn nhịn không được xoa nắn, thưởng thức bầu ngực non mềm trong lòng bàn tay, một tay khác thì lướt dọc xuống theo đường eo của nàng.
Thanh Đại nằm ngửa trên giường, cảm giác được lòng bàn tay đầy vết chai sạn của nam nhân đang cọ xát da thịt non nớt trước ngực mình, bàn tay còn lại của hắn đã di chuyển xuống giữa hai đùi nàng, và đang định phủ lên bộ phận giữa hai chân nàng.
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, đây là lần thứ hai trong ngày bị đứt quãng, Vệ Uyên cũng không phải nam nhân có tính tình đặc biệt tốt, đôi mắt đen nặng nề nhìn nữ nhân trên giường.
“Hầu gia…… Nô tỳ đang tới kỳ kinh nguyệt.”
Giọng nói của thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt còn có chút nước, phản của hắn càng rõ ràng hơn.
Nước mắt nàng lăn dài trên khóe mắt, lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt trên đôi gò má hồng hào, nàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu.
/469
|