Editor: phuogot_93
ORZ… Giờ người đang nói chuyện với cô chính là sư huynh phúc hắc nhà mình sao?
Anh ấy lại hỏi cô, có phải muốn tìm con trai không…
Từ bao giờ anh ấy trở nên hài hước như vậy?
Điên rồi điên rồi, run rẩy run rẩy.
Liếc nhìn ổ điện bị cô đá rơi, bạn Tô thở dài không còn cách nào, lại chuẩn bị cho tốt, khởi động máy, đăng nhập trò chơi.
Nhưng cô… đăng nhập bằng tên tài khoản của mình.
Vì sao đăng nhập bằng tài khoản của mình? Không lẽ không sợ Dạ đại xuất hiện lần nữa, đột nhiên tới cầu hôn sao?
Cô sợ.
Sở dĩ cô đăng nhập bằng tài khoản của mình chỉ đơn thuần là vì… theo thói quen…
Vui vẻ đăng nhập trò chơi, lập tức nhận được tin nhắn của người nào đó.
Mặc Phàm nói với bạn: “Sao thế, ngã từ trên ghế xuống.”
Oa~~~
Sư huynh à, anh quá là thần kỳ.
Bạn Tô khó khăn xoa xoa cái mông nhỏ, hậm hực đánh chữ: “Sư huynh thật là sáng suốt hơn người.”
Rất có tố chất đại thần, cái quỷ gì cũng biết.
“Ha ha ha, Tiểu Miêu Miêu đáng yêu quá.” Mái tóc vàng bồng bềnh bay bay, cười híp mắt nhìn chàng trai ngồi trước màn hình.
Chàng trai kia liếc mắt nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng phía sau, môi mỏng khẽ nhếch: “Cậu rất rảnh rỗi à?”
Ý là, cậu đang nhàm chán đúng không? Ngứa da đúng không?
Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức lắc đầu: “Tớ bận lắm.”
“Vậy thì tốt, ra cửa rẽ phải là phòng của cậu, không tiễn.”
Chàng trai có gương mặt trẻ con cúi cái đầu màu vàng, vẻ mặt đau thương.
Chưa có ai đối xử với mình như vậy, người này còn là bạn nối khố, giờ còn may mắn lên đại học vẫn trở thành hàng xóm ở ký túc xá.
Nhìn lại chàng trai có gương mặt hoàn mỹ kia, cậu lại thấy không công bằng. Rõ ràng là một con hồ ly, lớn lên lại cứ đẹp như vậy, lớn lên đẹp còn chưa tính, lại vẫn chưa thích cô gái nào.
Thật đau lòng ~~~
“Tớ không ngại khiến cậu đau lòng hơn đâu.” Giọng nói dễ nghe vang lên, nhưng lời nói lại thật là ác độc.
Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức thức thời thay đổi đề tài.
“Đúng rồi, cậu không nói với Tiểu Miêu Miêu, ngày hôm trước Tuyết Diễm kia đến nói xin lỗi cô ấy à?”
Vốn là nói tám giờ tối sẽ để người đánh lén Tiểu Ly Miêu, Tuyết Diễm, đến địa điểm đánh lén xin lỗi Tiểu Ly Miêu.
Nhưng lúc đấy lại bị gọi đi ăn cơm, chàng trai kia và anh đều treo máy, không ngồi trước máy tính.
Ai ngờ rằng Tiểu Ly Miêu kia cũng không login.
Sau đó, Tuyết Diễm và Tuyết Yêu vẫn đứng ở chỗ xảy ra chuyện chờ cả tối.
Mãi đến 11 giờ, khi chàng trai nào đó trở lại ký túc xá mới phát hiện Tuyết Yêu liên tục gửi tin nhắn cho anh.
Mặc dù, đại đa phần trong đó đều không liên quan gì đến chuyện xin lỗi.
Chàng trai nào đó vẻ mặt không thay đổi, gửi đi một câu: “Hôm nay Tiểu Ly Miêu không ở đây.”
Tuyết Yêu kia vừa thấy anh nói lại, vội vàng gửi tới thật nhiều icon dấu môi son.
“Mặc đại, anh tới khi nào thế?” Một chàng trai gọi Tiểu Ly Miêu, thật sự là…
Chàng trai nào đó: “Mỗi tối, tám giờ.”
Hả? Mỗi tối, tám giờ? Ý gì thế?
Rõ ràng Tuyết Yêu
ORZ… Giờ người đang nói chuyện với cô chính là sư huynh phúc hắc nhà mình sao?
Anh ấy lại hỏi cô, có phải muốn tìm con trai không…
Từ bao giờ anh ấy trở nên hài hước như vậy?
Điên rồi điên rồi, run rẩy run rẩy.
Liếc nhìn ổ điện bị cô đá rơi, bạn Tô thở dài không còn cách nào, lại chuẩn bị cho tốt, khởi động máy, đăng nhập trò chơi.
Nhưng cô… đăng nhập bằng tên tài khoản của mình.
Vì sao đăng nhập bằng tài khoản của mình? Không lẽ không sợ Dạ đại xuất hiện lần nữa, đột nhiên tới cầu hôn sao?
Cô sợ.
Sở dĩ cô đăng nhập bằng tài khoản của mình chỉ đơn thuần là vì… theo thói quen…
Vui vẻ đăng nhập trò chơi, lập tức nhận được tin nhắn của người nào đó.
Mặc Phàm nói với bạn: “Sao thế, ngã từ trên ghế xuống.”
Oa~~~
Sư huynh à, anh quá là thần kỳ.
Bạn Tô khó khăn xoa xoa cái mông nhỏ, hậm hực đánh chữ: “Sư huynh thật là sáng suốt hơn người.”
Rất có tố chất đại thần, cái quỷ gì cũng biết.
“Ha ha ha, Tiểu Miêu Miêu đáng yêu quá.” Mái tóc vàng bồng bềnh bay bay, cười híp mắt nhìn chàng trai ngồi trước màn hình.
Chàng trai kia liếc mắt nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng phía sau, môi mỏng khẽ nhếch: “Cậu rất rảnh rỗi à?”
Ý là, cậu đang nhàm chán đúng không? Ngứa da đúng không?
Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức lắc đầu: “Tớ bận lắm.”
“Vậy thì tốt, ra cửa rẽ phải là phòng của cậu, không tiễn.”
Chàng trai có gương mặt trẻ con cúi cái đầu màu vàng, vẻ mặt đau thương.
Chưa có ai đối xử với mình như vậy, người này còn là bạn nối khố, giờ còn may mắn lên đại học vẫn trở thành hàng xóm ở ký túc xá.
Nhìn lại chàng trai có gương mặt hoàn mỹ kia, cậu lại thấy không công bằng. Rõ ràng là một con hồ ly, lớn lên lại cứ đẹp như vậy, lớn lên đẹp còn chưa tính, lại vẫn chưa thích cô gái nào.
Thật đau lòng ~~~
“Tớ không ngại khiến cậu đau lòng hơn đâu.” Giọng nói dễ nghe vang lên, nhưng lời nói lại thật là ác độc.
Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức thức thời thay đổi đề tài.
“Đúng rồi, cậu không nói với Tiểu Miêu Miêu, ngày hôm trước Tuyết Diễm kia đến nói xin lỗi cô ấy à?”
Vốn là nói tám giờ tối sẽ để người đánh lén Tiểu Ly Miêu, Tuyết Diễm, đến địa điểm đánh lén xin lỗi Tiểu Ly Miêu.
Nhưng lúc đấy lại bị gọi đi ăn cơm, chàng trai kia và anh đều treo máy, không ngồi trước máy tính.
Ai ngờ rằng Tiểu Ly Miêu kia cũng không login.
Sau đó, Tuyết Diễm và Tuyết Yêu vẫn đứng ở chỗ xảy ra chuyện chờ cả tối.
Mãi đến 11 giờ, khi chàng trai nào đó trở lại ký túc xá mới phát hiện Tuyết Yêu liên tục gửi tin nhắn cho anh.
Mặc dù, đại đa phần trong đó đều không liên quan gì đến chuyện xin lỗi.
Chàng trai nào đó vẻ mặt không thay đổi, gửi đi một câu: “Hôm nay Tiểu Ly Miêu không ở đây.”
Tuyết Yêu kia vừa thấy anh nói lại, vội vàng gửi tới thật nhiều icon dấu môi son.
“Mặc đại, anh tới khi nào thế?” Một chàng trai gọi Tiểu Ly Miêu, thật sự là…
Chàng trai nào đó: “Mỗi tối, tám giờ.”
Hả? Mỗi tối, tám giờ? Ý gì thế?
Rõ ràng Tuyết Yêu
/37
|