Sư huynh mặt lạnh đã trải qua thời gian dài áp bức cô, uy hiếp cô, tự nhiên lại có cái suy nghĩ này!
Đó không phải là loạn luân, loạn luân sao? (Tác giả: không phải lỗi chính tả đâu =.=)
“Huynh huynh huynh huynh huynh `~~” Bạn Tô run rẩy một lúc lâu.
Sau đó hít sâu, lúc này mới nói hoàn chỉnh được.
“Sư huynh, huynh muốn dạy muội sắc…” dụ…?
Chàng trai áo trắng phất nhẹ ống tay áo: “Sao, muội không muốn?”
Nói đùa à, anh cho rằng cô ngốc chắc!
Đương nhiên là không muốn… Á…
Không biết từ lúc nào mà hàng trai nào đó lấy thanh bảo kiếm bảy màu ra, cứ tùy ý tiện tay vung lên một.
Mà anh lại bày ra một vẻ mặt tươi cười rất không bình thường: “Nói lại lần nữa xem nào?”
Khụ khụ, sư huynh hèn hạ, lại uy hiếp cô!
Bạn Tô gõ bàn phím, lập tức xóa đi từng chữ từng chữ đã đánh ra. = =|||
“Được…”
“Tốt lắm, đi thôi.”
Đi? Đi đâu? Bạn Tô chớp mắt.
Chàng trai nào đó cất kiếm, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc gửi tới một câu: “Đi tìm một chỗ không người để sư huynh dạy muội…” Dụ dỗ đàn ông như thế nào.
Nói đến đây, dừng lại một chút, lại bỏ thêm một câu có ý tứ sâu xa: “Làm sao? Không dám tới?”
Không dám? Mẹ kiếp!
Cô chính là đời sau của gia đình cách mạng, sinh vào lúc Trung Quốc đổi mới, lớn lên dưới phong trào ngọn cờ hồng, gian khổ giản dị, khăn quàng đỏ kiên cường.
Cô dám, đương nhiên dám!
Chàng trai nào đó cười cười: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, chàng trai áo trắng tao nhã triệu hồi thú Cửu Thiên Ly Hỏa, hơn nữa còn gửi lời mời cùng cưỡi cho bạn Tô. phuogot_d.d/lqd
Gương mặt đẹp trai nhìn cô, làm cho trái tim nhỏ của bạn Tô đập loạn.
Đáng ghét, tại sao tạo hình nhân vật kiếm khách nam trong trò chơi lại đẹp trai như vậy?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bạn Tô vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Cô gái áo trắng nhẹ nhàng nhảy lên thú Cửu Thiên Ly Hỏa, ngồi phía trước chàng trai áo trắng, gắn bó chặt chẽ.
Thật sự là làm người ta không ngừng tưởng tượng.
Chàng trai nào đó nhìn cô gái trước người, vỗ nhẹ lên thú Ly Hỏa.
Chỉ thấy nó chạy băng băng như ngọn lửa cháy.
Tô Tiểu Ly nhìn cảnh sắc hai bên đường không ngừng di động về phía sau, không khỏi nghiêng đầu nhìn, sư huynh nhà mình muốn đưa cô đi đâu đây?
Không mất bao lâu, thú Cửu Thiên Ly Hỏa đã dẫn họ đến một chỗ.
Bốn phía đều là đá, cỏ dại mọc thành bụi.
Chỗ này, không phải là một vị trí của nhiệm vụ phó bản sao?
Đi qua đống đá này chính là lối vào của phó bản.
Khi lên cấp 20, Tô Tiểu Ly đã đến chỗ này.
Lúc đó có rất nhiều người, mỗi người đều cầm theo vũ khí phá đá đi vào trong này.
Bây giờ cấp đều cao hơn, chỗ này lại trở nên yên tĩnh như vậy.
Nhưng mà tới đây làm gì?
Mặc đại thần thu hồi thú cưỡi cường đại của mình, nói: “Vừa rồi huynh đã nói gì với muội?”
“Sư huynh muốn tự mình dạy muội… cái đó.”
Bạn Tô gian nan nuốt nước bọt, nhìn chàng trai mạnh mẽ bên cạnh với ánh mắt không dám tin.
Anh không định kéo cô vào trong sơn động này chứ?
Chàng trai nào đó nhíu mày: “Sao?”
“Không không, không sao cả.” Bạn Tô nhìn ngắm bốn phía: “Phong cảnh bên trong không tệ, những tảng đá được xếp đặt rất đặc biệt, chắc chắn là nghệ thuật hiện đại sau này.”
Thực tế là, bên trong là một động tối và lạnh! Chẳng có cái gì!
À không, nói vậy không đúng. Ít nhất bên trong còn có một tòa nhà, trong nhà có một tỷ tỷ hồ ly tinh.
Nhiệm vụ của phó bản kia chính là muốn người chơi đi vào đánh ngất hồ ly tinh, sau đó lấy chìa khóa đi ra.
Không biết người thiết kế trò chơi này nghĩ thế nào mà lại để cho đánh ngất, mà còn phải gõ ba lần, thật BT.
Mặc đại thần nở nụ cười: “Muội vẫn nhớ rõ nhỉ.”
Tất nhiên, trong cái động to như vậy, còn sắp đặt nơi ở cho tỷ tỷ hồ ly tinh sống, phòng hướng đông, phòng hướng tây.
Lúc ấy cô đi tìm khắp một lượt, cuối cùng là tìm thấy vị kia ở trong phòng bếp.
囧 nhất chính là, lúc ấy, tỷ tỷ hồ ly tinh đang cầm một quyển sách trong tay, minh tư khổ tưởng* trước cái nồi to.
* Minh tư khổ tưởng: vắt hết óc
Đó không phải là loạn luân, loạn luân sao? (Tác giả: không phải lỗi chính tả đâu =.=)
“Huynh huynh huynh huynh huynh `~~” Bạn Tô run rẩy một lúc lâu.
Sau đó hít sâu, lúc này mới nói hoàn chỉnh được.
“Sư huynh, huynh muốn dạy muội sắc…” dụ…?
Chàng trai áo trắng phất nhẹ ống tay áo: “Sao, muội không muốn?”
Nói đùa à, anh cho rằng cô ngốc chắc!
Đương nhiên là không muốn… Á…
Không biết từ lúc nào mà hàng trai nào đó lấy thanh bảo kiếm bảy màu ra, cứ tùy ý tiện tay vung lên một.
Mà anh lại bày ra một vẻ mặt tươi cười rất không bình thường: “Nói lại lần nữa xem nào?”
Khụ khụ, sư huynh hèn hạ, lại uy hiếp cô!
Bạn Tô gõ bàn phím, lập tức xóa đi từng chữ từng chữ đã đánh ra. = =|||
“Được…”
“Tốt lắm, đi thôi.”
Đi? Đi đâu? Bạn Tô chớp mắt.
Chàng trai nào đó cất kiếm, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc gửi tới một câu: “Đi tìm một chỗ không người để sư huynh dạy muội…” Dụ dỗ đàn ông như thế nào.
Nói đến đây, dừng lại một chút, lại bỏ thêm một câu có ý tứ sâu xa: “Làm sao? Không dám tới?”
Không dám? Mẹ kiếp!
Cô chính là đời sau của gia đình cách mạng, sinh vào lúc Trung Quốc đổi mới, lớn lên dưới phong trào ngọn cờ hồng, gian khổ giản dị, khăn quàng đỏ kiên cường.
Cô dám, đương nhiên dám!
Chàng trai nào đó cười cười: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, chàng trai áo trắng tao nhã triệu hồi thú Cửu Thiên Ly Hỏa, hơn nữa còn gửi lời mời cùng cưỡi cho bạn Tô. phuogot_d.d/lqd
Gương mặt đẹp trai nhìn cô, làm cho trái tim nhỏ của bạn Tô đập loạn.
Đáng ghét, tại sao tạo hình nhân vật kiếm khách nam trong trò chơi lại đẹp trai như vậy?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bạn Tô vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Cô gái áo trắng nhẹ nhàng nhảy lên thú Cửu Thiên Ly Hỏa, ngồi phía trước chàng trai áo trắng, gắn bó chặt chẽ.
Thật sự là làm người ta không ngừng tưởng tượng.
Chàng trai nào đó nhìn cô gái trước người, vỗ nhẹ lên thú Ly Hỏa.
Chỉ thấy nó chạy băng băng như ngọn lửa cháy.
Tô Tiểu Ly nhìn cảnh sắc hai bên đường không ngừng di động về phía sau, không khỏi nghiêng đầu nhìn, sư huynh nhà mình muốn đưa cô đi đâu đây?
Không mất bao lâu, thú Cửu Thiên Ly Hỏa đã dẫn họ đến một chỗ.
Bốn phía đều là đá, cỏ dại mọc thành bụi.
Chỗ này, không phải là một vị trí của nhiệm vụ phó bản sao?
Đi qua đống đá này chính là lối vào của phó bản.
Khi lên cấp 20, Tô Tiểu Ly đã đến chỗ này.
Lúc đó có rất nhiều người, mỗi người đều cầm theo vũ khí phá đá đi vào trong này.
Bây giờ cấp đều cao hơn, chỗ này lại trở nên yên tĩnh như vậy.
Nhưng mà tới đây làm gì?
Mặc đại thần thu hồi thú cưỡi cường đại của mình, nói: “Vừa rồi huynh đã nói gì với muội?”
“Sư huynh muốn tự mình dạy muội… cái đó.”
Bạn Tô gian nan nuốt nước bọt, nhìn chàng trai mạnh mẽ bên cạnh với ánh mắt không dám tin.
Anh không định kéo cô vào trong sơn động này chứ?
Chàng trai nào đó nhíu mày: “Sao?”
“Không không, không sao cả.” Bạn Tô nhìn ngắm bốn phía: “Phong cảnh bên trong không tệ, những tảng đá được xếp đặt rất đặc biệt, chắc chắn là nghệ thuật hiện đại sau này.”
Thực tế là, bên trong là một động tối và lạnh! Chẳng có cái gì!
À không, nói vậy không đúng. Ít nhất bên trong còn có một tòa nhà, trong nhà có một tỷ tỷ hồ ly tinh.
Nhiệm vụ của phó bản kia chính là muốn người chơi đi vào đánh ngất hồ ly tinh, sau đó lấy chìa khóa đi ra.
Không biết người thiết kế trò chơi này nghĩ thế nào mà lại để cho đánh ngất, mà còn phải gõ ba lần, thật BT.
Mặc đại thần nở nụ cười: “Muội vẫn nhớ rõ nhỉ.”
Tất nhiên, trong cái động to như vậy, còn sắp đặt nơi ở cho tỷ tỷ hồ ly tinh sống, phòng hướng đông, phòng hướng tây.
Lúc ấy cô đi tìm khắp một lượt, cuối cùng là tìm thấy vị kia ở trong phòng bếp.
囧 nhất chính là, lúc ấy, tỷ tỷ hồ ly tinh đang cầm một quyển sách trong tay, minh tư khổ tưởng* trước cái nồi to.
* Minh tư khổ tưởng: vắt hết óc
/37
|