Đối với mọi người mà nói, ngày nghỉ đều là ồn ào một chút liền trôi qua mất rồi.
Nhất là đối với học sinh, nghỉ đông giống như ngày thứ bảy đáng thương, nháy mắt một cái, liền trôi qua mất rồi.
Khai giảng vô cùng cấp bách, bạn học Tô không thể không khẩn trương đóng gói một đống đồ đạc, sau khi Tiểu Mễ Hà Đông đang gầm lên giận dữ, cong đuôi vội vã chạy tới trường học .
Trên đường đi, người trong tàu điện ngầm đặc biệt nhiều, cô kéo một cái túi đan dệt đặc biệt lớn, lại càng vô cùng khó khăn.
Thật ra, trong một cái túi to kia của cô , đầy chặt đồ đạc. . . Đều là đồ ăn vặt.
Thật ra thì, chỉ là đồ ăn vặt không quan trọng mấy.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đi ra khỏi nhà, phát hiện cửa phòng bếp còn để từng thùng đồ hộp, hoa quả rau dưa tươi mới.
Lo lắng sau khi đến mất đi tự do, chỉ có thể ở phòng học cùng căn tin cùng với ký túc xá ba nơi này đi đi về về thành một đường thẳng.
Không bằng lấy đồ ăn mang nhiều một chút, tiết kiệm thời gian đi xuống căn tin giữ lại để dùng lên mạng.
Thế là. . .
Liền biến thành một cái bao lớn như thế.
Đây không phải là, vừa rồi khi lên tàu điện ngầm, thì hình như đụng vào ai đó.
Ở bên trong tàu điện ngầm rơi vào tình cảnh đung đưa có tiết tấu, cô có thể cảm thấy được một cái vật thể mềm mại, đang chịu đựng bị cái túi to kia của cô đụng vào.
Phản ứng đầu tiên: Người nọ bị đụng chắc thật bi thảm, nhất định rất đau đi!
Phản ứng thứ hai: Nhanh chóng xin lỗi!
Thế là cô hướng về phía vật thể mềm mại cúi đầu hướng 90 độ: Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi.
Không có gì. Một giọng nam bình tĩnh trả lời.
Oa ~~
Sao mà quá mức dễ nghe và lại cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nhỉ, bùi tai tới cái lỗ tai đều có thể tiết ra dầu rồi.
Tuy rằng chỉ ba chữ ngắn ngủn: Không có gì.
Nhưng dựa vào Tô Tiểu Ly cô với nhiều năm cuồng nhiệt theo đuổi các radio nam DJ, lập tức đã bị giọng nói này mê hoặc rồi.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, kết quả, ánh mắt cô đã bị ô nhiễm rồi.
Đứng ở trước mặt cô chính là một người trung niên giống như choáng váng còn có bị thương.
Gương mặt Tô mỗ nhanh chóng hóa đá cứng ngắc lại cúi xuống dưới, do đó không nhìn đến một cái bóng lưng chàng trai đẹp như hoa đang mặc áo bành tô vàng nhạt chậm rãi đứng thẳng ở phía sau.
Cuối cùng cũng đến trạm tàu điện ngầm, lại nói bạn học Tô cảm thấy kéo lên vất vả, liền trực tiếp khiêng ở trên vai đi tới hướng cửa ra vào.
Chợt vừa thấy như vậy, thật là có điểm giống bác lao công giản dị lại cần cù nhỉ.
Đừng nói, mỗi khi lớp học cần làm chút cái gì tốn sức lực, trong ánh mắt Tô Tiểu Ly dù sao ở trong lớp vô số con gái yếu đuối cô là người quan trọng nhất, xắn tay áo một cái, tự động xin đi giết giặc đảm đương cái việc cu li kia.
Dần dà, toàn bộ đại học R học viện nghệ thuật đều biết đến sự tồn tại bạn học Tô.
Có nghĩa khí, người thật thà, lại cởi mở, lại hoạt bát, tuy rằng bản thân luôn tự tham dự mọi chuyện, khu vực trường học hoàng kim căn phòng hai người xa hoa, nhưng cũng không lấy việc này tự nâng giá trị con người.
Ngược lại vì trong lớp một đám thiếu nữ sau cùng sống khổ vì công việc.
Thậm chí, người tặng danh hiệu giang hồ: Tô toàn năng.
Tiểu Mễ đối với cái này vô cùng khinh thường: Mình nhìn cậu như thế không giống Tô toàn năng .
Vậy giống gì? Cô vui sướng hỏi.
Tiểu Mễ khinh bỉ cười: Giống Tô má mì.
Cắt, Tiểu Mễ cũng quá không biết thưởng thức rồi.
Mỗi khi cô đi ở phía trước, phía sau một đám mỹ nữ xinh đẹp luôn đi theo, cô luôn cảm thấy không khỏi tự hào.
Bạn học Tô à... Đây là vì sao cậu mỗi lần đi dạo chơi chỉ thích gọi con gái nhưng không có chàng trai nào đến dụ dỗ nguyên nhân do cậu đó.
Đáng tiếc với việc này mỗ Tô không có chút tự giác nào, cùng một đám con nhóc vui vẻ tươi tốt như thường.
Nói đi nói lại, ngay cả cô mang vác đồ liên tục, mặc dù có lâu hơn chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần nổi đỏ ửng lên, cái trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng cô tiếp tục tập tễnh đi tới.
Tuy rằng. . . Nhìn tới từ phía sau, có phần giống như cô đang bò. . .
Nhưng đoạn quanh co uốn khúc không biết một người qua đường từ đâu chạy đến.
Hơn nữa còn là cái loại người trên mặt một tầng dày phấn đi giày cao gót lắc mông, nhìn cô ở phía trước xiêu xiêu vẹo vẹo khiêng túi to đi tới, rất khinh thường hừ cô.
Ôi này! ~ Cô nhìn đường một tí đi chứ!
Nói xong, đẩy cô một cái, PIAPIA ung dung rời đi.
Bị người nọ đẩy như thế, đáng lẽ đã cố hết sức lại càng khiến cho Tô Tiểu Ly lung lay vài cái.
Đột nhiên không đứng vững một cái, cảm giác thân thể mất đi trọng tâm, mắt thấy một túi lớn này trên vai sẽ ngã trên mặt đất!
Ở trong lúc hoảng hốt, mọi thứ ở bên trong Tô Tiểu Tiểu Ly liền thức tỉnh.
Được tiếp nhận kiểu cách giáo dục quân sự từ nhỏ, tư tưởng cách mạng hun đúc đứa nhỏ, trong đầu óc cô lập tức hiện lên Đổng Tồn Thụy tạc lô-cốt, năm tráng sĩ núi Lang Nha, Tiểu Binh Trương vân….vân….rất nhiều hình tượng anh hùng.
Cô ngã, ít nhất thịt còn có chút đàn hồi.
Nhưng đồ ăn ngã, vậy đoạn đường vừa rồi cô bôn ba gian khổ đều đã uổng phí công sức rồi sao!
Thế là, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, phải bảo vệ đồ ăn, bảo vệ đồ ăn!
Không thể không nói, bạn học Tô có lối suy nghĩ thật sự là người không bình thường mà. . .
Chỉ thấy cách chỗ cửa ra của tàu điện ngầm còn có 20 mét, một người thiếu nữ cùng một cái túi đan dệt đang ngã ra về phía sau.
Mà thiếu nữ kia rõ ràng ở dưới tình huống mất trọng lượng, còn có thể vặn vẹo thân thể của cô một cách kì lạ, giống như muốn
Nhất là đối với học sinh, nghỉ đông giống như ngày thứ bảy đáng thương, nháy mắt một cái, liền trôi qua mất rồi.
Khai giảng vô cùng cấp bách, bạn học Tô không thể không khẩn trương đóng gói một đống đồ đạc, sau khi Tiểu Mễ Hà Đông đang gầm lên giận dữ, cong đuôi vội vã chạy tới trường học .
Trên đường đi, người trong tàu điện ngầm đặc biệt nhiều, cô kéo một cái túi đan dệt đặc biệt lớn, lại càng vô cùng khó khăn.
Thật ra, trong một cái túi to kia của cô , đầy chặt đồ đạc. . . Đều là đồ ăn vặt.
Thật ra thì, chỉ là đồ ăn vặt không quan trọng mấy.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đi ra khỏi nhà, phát hiện cửa phòng bếp còn để từng thùng đồ hộp, hoa quả rau dưa tươi mới.
Lo lắng sau khi đến mất đi tự do, chỉ có thể ở phòng học cùng căn tin cùng với ký túc xá ba nơi này đi đi về về thành một đường thẳng.
Không bằng lấy đồ ăn mang nhiều một chút, tiết kiệm thời gian đi xuống căn tin giữ lại để dùng lên mạng.
Thế là. . .
Liền biến thành một cái bao lớn như thế.
Đây không phải là, vừa rồi khi lên tàu điện ngầm, thì hình như đụng vào ai đó.
Ở bên trong tàu điện ngầm rơi vào tình cảnh đung đưa có tiết tấu, cô có thể cảm thấy được một cái vật thể mềm mại, đang chịu đựng bị cái túi to kia của cô đụng vào.
Phản ứng đầu tiên: Người nọ bị đụng chắc thật bi thảm, nhất định rất đau đi!
Phản ứng thứ hai: Nhanh chóng xin lỗi!
Thế là cô hướng về phía vật thể mềm mại cúi đầu hướng 90 độ: Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi.
Không có gì. Một giọng nam bình tĩnh trả lời.
Oa ~~
Sao mà quá mức dễ nghe và lại cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nhỉ, bùi tai tới cái lỗ tai đều có thể tiết ra dầu rồi.
Tuy rằng chỉ ba chữ ngắn ngủn: Không có gì.
Nhưng dựa vào Tô Tiểu Ly cô với nhiều năm cuồng nhiệt theo đuổi các radio nam DJ, lập tức đã bị giọng nói này mê hoặc rồi.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, kết quả, ánh mắt cô đã bị ô nhiễm rồi.
Đứng ở trước mặt cô chính là một người trung niên giống như choáng váng còn có bị thương.
Gương mặt Tô mỗ nhanh chóng hóa đá cứng ngắc lại cúi xuống dưới, do đó không nhìn đến một cái bóng lưng chàng trai đẹp như hoa đang mặc áo bành tô vàng nhạt chậm rãi đứng thẳng ở phía sau.
Cuối cùng cũng đến trạm tàu điện ngầm, lại nói bạn học Tô cảm thấy kéo lên vất vả, liền trực tiếp khiêng ở trên vai đi tới hướng cửa ra vào.
Chợt vừa thấy như vậy, thật là có điểm giống bác lao công giản dị lại cần cù nhỉ.
Đừng nói, mỗi khi lớp học cần làm chút cái gì tốn sức lực, trong ánh mắt Tô Tiểu Ly dù sao ở trong lớp vô số con gái yếu đuối cô là người quan trọng nhất, xắn tay áo một cái, tự động xin đi giết giặc đảm đương cái việc cu li kia.
Dần dà, toàn bộ đại học R học viện nghệ thuật đều biết đến sự tồn tại bạn học Tô.
Có nghĩa khí, người thật thà, lại cởi mở, lại hoạt bát, tuy rằng bản thân luôn tự tham dự mọi chuyện, khu vực trường học hoàng kim căn phòng hai người xa hoa, nhưng cũng không lấy việc này tự nâng giá trị con người.
Ngược lại vì trong lớp một đám thiếu nữ sau cùng sống khổ vì công việc.
Thậm chí, người tặng danh hiệu giang hồ: Tô toàn năng.
Tiểu Mễ đối với cái này vô cùng khinh thường: Mình nhìn cậu như thế không giống Tô toàn năng .
Vậy giống gì? Cô vui sướng hỏi.
Tiểu Mễ khinh bỉ cười: Giống Tô má mì.
Cắt, Tiểu Mễ cũng quá không biết thưởng thức rồi.
Mỗi khi cô đi ở phía trước, phía sau một đám mỹ nữ xinh đẹp luôn đi theo, cô luôn cảm thấy không khỏi tự hào.
Bạn học Tô à... Đây là vì sao cậu mỗi lần đi dạo chơi chỉ thích gọi con gái nhưng không có chàng trai nào đến dụ dỗ nguyên nhân do cậu đó.
Đáng tiếc với việc này mỗ Tô không có chút tự giác nào, cùng một đám con nhóc vui vẻ tươi tốt như thường.
Nói đi nói lại, ngay cả cô mang vác đồ liên tục, mặc dù có lâu hơn chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần nổi đỏ ửng lên, cái trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng cô tiếp tục tập tễnh đi tới.
Tuy rằng. . . Nhìn tới từ phía sau, có phần giống như cô đang bò. . .
Nhưng đoạn quanh co uốn khúc không biết một người qua đường từ đâu chạy đến.
Hơn nữa còn là cái loại người trên mặt một tầng dày phấn đi giày cao gót lắc mông, nhìn cô ở phía trước xiêu xiêu vẹo vẹo khiêng túi to đi tới, rất khinh thường hừ cô.
Ôi này! ~ Cô nhìn đường một tí đi chứ!
Nói xong, đẩy cô một cái, PIAPIA ung dung rời đi.
Bị người nọ đẩy như thế, đáng lẽ đã cố hết sức lại càng khiến cho Tô Tiểu Ly lung lay vài cái.
Đột nhiên không đứng vững một cái, cảm giác thân thể mất đi trọng tâm, mắt thấy một túi lớn này trên vai sẽ ngã trên mặt đất!
Ở trong lúc hoảng hốt, mọi thứ ở bên trong Tô Tiểu Tiểu Ly liền thức tỉnh.
Được tiếp nhận kiểu cách giáo dục quân sự từ nhỏ, tư tưởng cách mạng hun đúc đứa nhỏ, trong đầu óc cô lập tức hiện lên Đổng Tồn Thụy tạc lô-cốt, năm tráng sĩ núi Lang Nha, Tiểu Binh Trương vân….vân….rất nhiều hình tượng anh hùng.
Cô ngã, ít nhất thịt còn có chút đàn hồi.
Nhưng đồ ăn ngã, vậy đoạn đường vừa rồi cô bôn ba gian khổ đều đã uổng phí công sức rồi sao!
Thế là, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, phải bảo vệ đồ ăn, bảo vệ đồ ăn!
Không thể không nói, bạn học Tô có lối suy nghĩ thật sự là người không bình thường mà. . .
Chỉ thấy cách chỗ cửa ra của tàu điện ngầm còn có 20 mét, một người thiếu nữ cùng một cái túi đan dệt đang ngã ra về phía sau.
Mà thiếu nữ kia rõ ràng ở dưới tình huống mất trọng lượng, còn có thể vặn vẹo thân thể của cô một cách kì lạ, giống như muốn
/37
|