Sau khi tiến vào đường hầm, cả người bị tinh linh lôi kéo, những ánh sáng lóng lánh trước mắt nhanh chóng lao đi về phía sau. Diệp Tuệ kinh ngạc tốc độ tinh linh, đổi lại là mình thì mất bao lâu, khi đi giống như đã bay mất thời gian một hai ngày, nhưng trở về không quá nửa canh giờ đã tới rồi.
Bởi vì tò mò với tinh linh, nên muốn hỏi thăm bí mật, câu được câukhông cùng tinh linh trò chuyện: “Xem ngươi rất có bản lĩnh, tại sao còn rơi vào bẫy rập, còn bị dây thép trói lại, thiếu chút nữa không còn tánh mạng?” Xem nó vẫn là một bộ dáng hờ hững, không khỏi nhụt chí, ngừng một lát lại nói: “Ta hiểu rồi, lang tộc các ngươi có khi cũng đần đần, cân não không biết rõ ràng lắm, liền ngốc bù đầu.”
Tinh linh sắc mặt xấu đi, nó tuy rằng sống mấy trăm năm, nhưng là tâm địa đơn thuần, nào hiểu được phép khích tướng của loài người, nhất thời trúng kế, khẩu khí không ổn: “Cho dù thần tiên cũng có lúc thất thủ được không?”
“Hả?” Diệp Tuệ mở lớn đôi mắt: “Ngươi thật đúng là Hắc Lang?” Cuối cùng cũng lộ ra bí mật.
Tinh linh lúc này mới biết mắc mưu, kế tiếp vô luận Diệp Tuệ hỏi cái gì, cho dù lời nói khách sáo quanh co, đều không hé răng.
“Ngươi không cần sốt ruột như vậy, ta lại không gấp.”
“Cái gì mà không gấp?” Tinh linh liếc mắt nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ sợ trở về quá muộn, bang nhân kia sẽ đem thân thể ngươi làm hỏng rồi, muốn hoàn dương đều không thành.”
Thông thường linh hồn xuất khiếu khỏi người, thân thể đều có để lại chút dương khí, là có thể hoàn hồn. Nhưng dùng châm kích thích đại não, thủ pháp của người thi thuật nếu kém một chút, người bị thi thuật dù không chết cũng sẽ thành ngốc. Say mộng thệ thuộc về dược vật mê hoặc thần hồn, sao có thể dễ dàng giải?
Có nghiêm trọng như vậy sao! Diệp Tuệ tâm tư trở nên ngưng trọng, đột nhiên lúc này đại não xẹt qua một cổ đau nhức, giống như đem nàng xé thành hai nửa. “A!” Nàng hét lên, đôi tay ôm lấy đầu, thân mình run rẩy giống như bệnh động kinh.
“không xong, nói cái gì là tới cái đó.” Tinh linh vội vàng ôm lấy nàng, thân mình biến hóa thành một sợi dây, lấy vận tốc ánh sáng siêu việt phi hành lao nhanh theo hướng phương cực phía trước.
Trong Cẩm Hoa Đường, Diệp Tuệ nằm ở trên giường lớn, vẫn khôngnhúc nhích, ngay lúc thanh điền đạo nhân dùng châm kích thích đại não nàng, khuôn mặt đang không có huyết sắc đột nhiên trở nên xám trắng, thân mình không thể kiềm chế run rẩy dãy giụa lên.
Thanh điền hoảng sợ, vội vàng rút châm ra.
“Nương tử, ta ở bên cạnh nàng, mau mở to mắt nhìn ta một cái, nhìn ta một cái thôi.” Tần Vũ Hàng ôm thê tử vào trong ngực, gấp đến độ đầy đầu là mồ hôi, quát lớn với thanh điền: “Sư thúc, thúc rốt cuộc là trị như thế nào?”
Thanh điền thầm hô không ổn, hắn trước nay không có kinh nghiệm trị qua say mộng thệ, chỉ là nhiều năm trước nghe một ngự y trong cung về hưu nhắc qua.
Ba nam nhân khác đều quay chung quanh giường, không ngừng kêu gọi nương nương, tiểu thư…… Nhưng nữ tử trên giường vẫn còn đangrun rẩy, lại thấy đột nhiên chấn động kịch liệt hơn, tay túm lấy khăn trải giường……
“Tiểu thư động.” Mặc Kỳ đột nhiên thất thanh khóc ra tới.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng đều kích động mở to mắt, đẩy thanh điền ra, vây quanh giường. Tần Vũ Hàng còn đang ôm chặt nàng, bám vào bên tai thấp giọng gọi: “Nương tử, ta biết nàng có thể nghe thấy, mau mở to mắt nhìn ta đi.”
Diệp Tuệ vô lực hé mở mí mắt lên thành một cái khe hẹp, loáng thoáng cảm thấy có người nhìn chăm chú vào nàng, nhưng là cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng manh: “Đau…… Ta đau quá……”
Tần Vũ Hàng vội vàng nói: “Nương tử đau ở đâu?”
“Đầu……” Nàng muốn mở to đôi mắt, nhưng cảm thấy sương mù mênh mông, nhìn không thấy người, cũng thấy không rõ mình ở đâu, khôngbiết nam nhân ôm nàng là ai, đại não lại truyền đến đau đớn kịch liệt, cảm thấy có cái gì đang rời đi, có lẽ, nàng cũng như đã chết, đột nhiên cảm thấy thân thể thành nhẹ bổng.
Diệp Tuệ kêu một tiếng, mí mắt vừa khép, đầu ở trên khuỷu tay hắn rũ xuống.
Tần Vũ Hàng tức khắc cả kinh, đưa tay đặt ở ngực thê tử, cảm thấykhông thể nghe thấy tim đập mấy, dấu hiệu sinh mệnh lại là thập phần mỏng manh, tức khắc chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng, khôngbiết như thế nào cho phải, run giọng nói: “Sư thúc, ngươi mau đến xem xem nương tử ta làm sao vậy?”
Thanh điền tiến lên vài bước, sờ sờ mạch đập Diệp Tuệ, hoảng loạn lên: “Tại sao lại như vậy?”
Lão Thập cảm giác không ổn, cũng lại đây sờ mạch đập nàng, sờ soạng trong chốc lát, lại đưa tay đặt ở chỗ hơi thở, đã dò không được hô hấp. hắn sắc mặt một mảnh bi thảm thống khổ, thân mình quơ quơ, phun ra một búng máu. Đó là lúc bị ám sát, hắn cũng uống trà lạnh chứa độc dược, nhưng nhờ nội lực thâm hậu, mấy ngày liền vẫn luôn vận công áp chế, hiện tại tâm thần đại loạn, độc tố ở trong cơ thể khuếch tán.
Lão Thập Nhất rút ra trường kiếm đặt trên cổ thanh điền, nôn nóng quát: “Ngươi đã làm cái gì?”
Thanh điền lấy lại bình tĩnh: “Trước đừng nhiều lời, nhanh nhanh làm nàng sống lại.” Từ trong rương lấy ra một viên thuốc, nghiền nát, để Mặc Kỳ cho Diệp Tuệ uống. Mặc Kỳ đem thuốc viên bỏ vào ly nước hoa khai, cầm cái thìa đút vào trong miệng chủ nhân, trong lòng hạ quyết tâm, nếu nàng không còn nữa, hắn nhất định đi theo xuống âm phủ phụng dưỡng.
Mười lăm phút qua đi, thuốc viên cũng không có làm cho Diệp Tuệ khôi phục tim đập, ngược lại bệnh trạng càng thêm suy nhược. Thanh điền lắc đầu nói: “Nương nương thân thể đã đánh mất cơ năng, đã khôngthể hoa khai dược lực, giờ biết làm sao?”
Tần Vũ Hàng nhìn khuôn mặt thê tử dần dần mất đi dấu hiệu sự sống, tim đều đau muốn vỡ ra, thống khổ thật lớn ập đến trong lòng hắn, ôm lấy ngực, ngã ngồi ở bên cạnh thê tử, trong lòng quặn đau lợi hại, thở không nổi nữa.
Bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, vội đem nàng để nằm thẳng trêngiường, quỳ gối đầu giường, một tay ấn ở giữa xương lồng ngực người bệnh, một tay kia đè ở trên mu bàn tay, mượn lực vai cánh tay, ấn xuống ngực theo dịp, nhưng sợ bị thương xương ngực nàng, khôngdám quá dùng sức. Ấn trong chốc lát, lại đổi thành hô hấp nhân tạo vào miệng nàng.
Thanh điền mở to hai mắt nhìn, muốn hỏi làm như vậy có tác dụng gì, nhưng kiếm Lão Thập Nhất còn đè ở trên cổ, sợ hơi chút di động, cắt vỡ phần động mạch chủ ở cổ liền mất mạng.
Mặc Kỳ nhớ tới một sự kiện, đôi mắt hơi hơi lóe sáng, tràn ra tia mong đợi.
Đó là khi trước trên đường tới Bình Châu, ở một cái trấn nhỏ, có mộtmẫu thân ôm hài tử sắp chết đói ở ven đường xin ăn. Diệp Tuệ thấy hài tử kia sắp không ổn, liền dùng loại phương pháp này cứu sống hài tử, lại cho một ít đồ ăn cùng tiền cho bọn họ đi tìm họ hàng nương nhờ giúp đỡ.
Bốn gã nam tử tuổi trẻ mí mắt cũng không nháy một cái, nhìn chăm chú vào nữ tử trên giường, qua vài phút, khuôn mặt không có bất cứ huyết sắc gì, trắng bạch gần như người chết khôi phục một tia sinh cơ.
Các nam nhân ngừng thở, liền thở mạnh cũng không dám hít mộtngụm, sợ quấy nhiễu nàng.
Tần Vũ Hàng dừng lại động tác, thăm dò hơi thở của thê tử, biết nàng tạm thời sẽ không chết, khép lại đôi mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, rơi trên chóp mũi Diệp Tuệ.
………………
Diệp Tuệ ý thức bay bay bồng bềnh, bên tai tựa hồ có thanh âm, nhưng là mí mắt cực kỳ nặng nề, làm sao cũng không mở ra được, thân mình thực nhẹ, giống còn đang bay trong đám mây …… Nàng thử hít thở, ý thức chậm rãi khôi phục, trong đầu vẫn rất đau như cũ, đau đến thật sự dữ dội.
“đã ba ngày, tại sao còn chưa tỉnh?”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nương nương đang nghỉ ngơi, hôm đóthật sự quá đau, mới ngất xỉu, nhưng mà đã không có việc gì, chờ đến khi thân thể tĩnh dưỡng xong, liền sẽ tỉnh lại.”
“Ta không tin thúc, nếu thúc có bản lĩnh, ngày ấy như thế nào thiếu chút nữa muốn mệnh nàng?”
“Khụ khụ, châm thứ pháp là không sai, nghe vị bằng hữu ta nói, hắnlúc trước làm như vậy cứu được người trúng say mộng thệ, nhưng người nọ là nam tử thân thể khỏe mạnh, có thể chịu nổi đau như vậy. Nương nương là nữ nhân, thân mình lại tương đối yếu, đương nhiênkhông thể khỏe mạnh giống thân thể nam nhân. Nhưng mà hiện tạikhông có việc gì, nói tóm lại hóa hiểm thành an, may mắn ngươi dùng cái loại phương pháp cổ quái này.”
Tần Vũ Hàng lạnh lùng liếc mắt nhìn thanh điền một cái: “Sư thúc có thể đi ra ngoài.”
“Được…… Tốt, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, không ăn khôngngủ vài ngày, là người đều chịu không nổi, đi ra ngoài sẽ kêu A Kim đưa chút thức ăn cho ngươi.” Thanh điền thiếu chút nữa hại chết thái tử phi, cảm thấy tâm tình thật không tốt, vội vàng rời đi.
Tần Vũ Hàng nhìn Mặc Kỳ nói: “đi kêu Chu Thái Y vào đây.” Người nọ tuy rằng y thuật chẳng ra gì, nhưng hành sự thập phần cẩn thận, từ trước đến nay đối với việc không có nắm chắc thì không dám tùy tiện xuống tay trị liệu.
Mặc Kỳ đáp ứng rời đi, Tần Vũ Hàng một tay nâng cổ thê tử lên, bưngmột ly sữa bò trên bàn, tự mình hớp một ngụm, đút vào miệng nàng. Mớm ăn xong, xoay người muốn thả cái chén lại bàn, chợt cảm thấymột cái tay khác của mình bị nàng bắt lấy.
Quay đầu nhìn lại, thê tử dùng cặp mắt tràn ngập thâm tình nhìn chăm chú vào hắn.
Tần Vũ Hàng tay run lên, cái chén rớt đến mặt đất, vang lên tiếng vỡ vụn, hắn ngơ ngẩn: “Nương tử……”
Diệp Tuệ ừ trả lời, giọng nói có chút nghẹn ngào, Tần Vũ Hàng hai hốc mắt đong đầy nước mắt, cười ấn một hôn ở môi nàng. Diệp Tuệ há miệng thở dốc, phát ra thanh âm suy yếu vô lực: “Cạo râu đi……” Nàng trong mắt lóe tia đau lòng, trượng phu của nàng là nam tử phong thái bất phàm cỡ nào, lúc này hình dung gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, da thịt trước đây khỏe mạnh màu đồng cổ trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như phủ kín một tầng bụi mờ. Cằm râu không biết bao nhiêu ngày không cạo, thoạt nhìn giống kẻ lưu lạc.
“Được, đợi lát nữa liền đi.”
“Tần công tử, người đều hai ngày chưa ăn cơm, thanh Điền Sư thúc bảo nô tài bưng tới chút đồ ăn.” A Kim bưng một cái khay đi vào phòng ngủ, đặt ở trên bàn, đang muốn lui ra ngoài, hướng trên giường xem một cái, chợt kinh hỉ hô lên: “Nương nương, người tỉnh lại?”
Mấy ngày này, tình cảnh Sở Vương Cung trên dưới đều bi thảm, bọn nô tài lo lắng đề phòng, lo lắng thái tử phi vạn nhất có cái gì khôngmay, Thái tử giáng tội xuống dưới, nói không chừng toàn bộ người hầu hạ ở Sở Vương Cung đều phải chôn cùng.
“Ừ!” Diệp Tuệ hơi cười một chút: “Những người khác đâu?”
Tần Vũ Hàng xua tay cho hắn đi ra ngoài, nói: “Mặc Kỳ vừa mới đi ra ngoài, ta sai hắn đi kêu Chu Thái Y lại đây, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất mấy ngày nay rỗi rãnh liền chạy ra ngoài tìm danh y, đại phu tìm được không ít, các loại phương thuốc cũng không thiếu mang trở về, sáng sớm hôm nay liền đi ra ngoài.”
“Hài tử như thế nào?”
“Hằng Đình thực khỏe, từ ngày ấy từ trên đường trở về bị kinh hách, Chu Thái Y trị liệu cho tiểu hài tử vẫn là không tồi, châm cứu vài lần, cho uống chút an ủi dược, mấy ngày gần đây liền rất nhanh nhẹn.”
Hài tử kinh hách chủ yếu biểu hiện ngủ không ngon giấc, trong giấc mộng đột nhiên sẽ khóc nỉ non không ngừng. Muốn cho hài tử nhanh nhẹn, phải ngủ ngon giấc là chính yếu, Chu Thái Y sống bốn mươi mấy năm, thường đến các phủ xem bệnh hài tử, sớm tổng kết ra một ít kinh nghiệm trị liệu.
Diệp Tuệ biết được nhi tử không có việc gì thì yên tâm, tuy rằng tỉnh lại, nhưng toàn thân mềm như bông, vẫn là không có sức lực, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, phun ra hai chữ: “Ăn cơm……”
“Nương tử đói bụng?” Tần Vũ Hàng nhẹ giọng nói: “Nàng thân mình suy yếu, ăn cái này không thể được, nghe lời, ta đi sai A Kim bưng tới chút cháo tổ yến dễ dàng tiêu hóa.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Tướng công, ta muốn chàng ăn cơm.” Vừa rồi A Kim nói hắn hai ngày chưa ăn cơm, đột nhiên nghe được, nàng tim đều đau.
Tần Vũ Hàng kẹp lên một cái bánh bao thịt dê nhân nước hai miếng nuốt vào bụng, bưng lên một chén cháo gạo tẻ lớn uống hết.
Diệp Tuệ nhìn trượng phu mình, nhớ tới một thế giới khác đủ loại, tuy rằng cũng có vướng bận, nhưng thế giới cổ đại cho nàng cảm giác càng chân thật. Lúc này, bụng nhỏ nàng kêu ô ô, cảm thấy muốn đitiểu, nghĩ thầm mấy ngày nay hành động không tiện thì đi ngoài như thế nào, chắc không phải là ở trên giường chứ?
Tần Vũ Hàng thấy thê tử nhíu mày, giống nhẫn nại cái gì, tâm lập tức lo lắng, vội nói: “Có phải không thoải mái hay không?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Muốn đi tiểu.”
Tần Vũ Hàng từ dưới giường lấy ra một cái bồn đồng, đặt ở trên thảm, kéo chăn gấm trên người nàng ra, từ phía sau sống lưng ôm lấy.
Diệp Tuệ lúc này mới phát hiện cơ thể mình cái gì cũng chưa mặc, bịhắn ôm trong tay tiểu xong, một lần nữa trở lại trên giường nằm. hắnvẫn luôn tay xoa ở cánh mông nàng mơn trớn, tách ra hai chân, cầmmột cái khăn thấm nước lau chùi cánh hoa một lần, ngón tay khảy hai cái, trong mắt hiện lên tình yêu.
Đứng dậy bưng chậu đồng đi ra ngoài, giao cho tiểu thái giám đứng hầu mang ra ngoài đi đổ, chờ rửa sạch sẽ, lại cầm lấy đi vào.
“Mấy ngày nay chàng vẫn luôn chăm sóc ta như vậy?” Diệp Tuệ ôn nhu nhìn hắn, giọng nói vẫn có một chút khàn khàn: “Để hạ nhân làm là được, tội vạ gì đâu, đều mệt thành như vậy?” Nàng giơ tay xoa gò má hắn, thực đau lòng nói.
“Hạ nhân làm ta làm sao yên tâm?”
“Tần cô gia, Chu Thái Y đã tới, muốn cho ông tiến vào hay không?” Mặc Kỳ thân ảnh vội tiến vào phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy Diệp Tuệ mở to một đôi mắt sáng đang cùng Tần Vũ Hàng nói chuyện, tức khắc ngây dại. “Tiểu thư!” hắn rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào đi vào trước giường, bổ nhào vào trên người nàng khóc lớn lên, mấy ngày nay tinh thần khẩn trương cực độ, thình lình lơi lỏng, lại là không khống chế được cảm xúc.
Diệp Tuệ vốn là suy yếu, bị ép tới cơ hồ tắt thở, trợn trắng mắt, gian nan cầu xin: “Mau đứng lên, ngươi muốn áp chết ta.”
Nàng thanh âm quá nhỏ, Mặc Kỳ không có nghe rõ, còn đang bận khóc, không ngừng khụt khịt. Tần Vũ Hàng kéo hắn ra: “đi đem Chu Thái Y tiến vào, làm kiểm tra cho nương nương.”
“Tiểu nhân đi liền.” Mặc Kỳ xoay người ra khỏi Cẩm Hoa Đường.
Qua một lát, Chu Thái Y tiến vào, bắt mạch xong, vui vẻ tuyên bố nương nương đã không có việc gì, nhưng thân mình suy yếu, phải điều trị mấy tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chu Thái Y rời đi, Tần Vũ Hàng lại cùng thê tử hàn huyên sự tình sau khi nàng hôn mê, Diệp Tuệ nghe được Lão Thập cũng trúng độc kia, vội vàng hỏi thương tích như thế nào?
“hắn uống thật ít, lại có võ công, chỉ cần ăn chút giải độc hoàn, bức độc tố ra bên ngoài cơ thể thì tốt rồi, nàng không cần lo lắng.” Tần Vũ Hàng không muốn Diệp Tuệ lo lắng, không nhắc tới Lão Thập bởi vì sầu lo bệnh tình của nàng, liên lụy đến nội thương vẫn chưa lành. Dù sao Sở Vương Cung cũng có rất nhiều dược tốt, lo điều trị, chỉ cần hơnmột tháng liền sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Bởi vì tò mò với tinh linh, nên muốn hỏi thăm bí mật, câu được câukhông cùng tinh linh trò chuyện: “Xem ngươi rất có bản lĩnh, tại sao còn rơi vào bẫy rập, còn bị dây thép trói lại, thiếu chút nữa không còn tánh mạng?” Xem nó vẫn là một bộ dáng hờ hững, không khỏi nhụt chí, ngừng một lát lại nói: “Ta hiểu rồi, lang tộc các ngươi có khi cũng đần đần, cân não không biết rõ ràng lắm, liền ngốc bù đầu.”
Tinh linh sắc mặt xấu đi, nó tuy rằng sống mấy trăm năm, nhưng là tâm địa đơn thuần, nào hiểu được phép khích tướng của loài người, nhất thời trúng kế, khẩu khí không ổn: “Cho dù thần tiên cũng có lúc thất thủ được không?”
“Hả?” Diệp Tuệ mở lớn đôi mắt: “Ngươi thật đúng là Hắc Lang?” Cuối cùng cũng lộ ra bí mật.
Tinh linh lúc này mới biết mắc mưu, kế tiếp vô luận Diệp Tuệ hỏi cái gì, cho dù lời nói khách sáo quanh co, đều không hé răng.
“Ngươi không cần sốt ruột như vậy, ta lại không gấp.”
“Cái gì mà không gấp?” Tinh linh liếc mắt nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ sợ trở về quá muộn, bang nhân kia sẽ đem thân thể ngươi làm hỏng rồi, muốn hoàn dương đều không thành.”
Thông thường linh hồn xuất khiếu khỏi người, thân thể đều có để lại chút dương khí, là có thể hoàn hồn. Nhưng dùng châm kích thích đại não, thủ pháp của người thi thuật nếu kém một chút, người bị thi thuật dù không chết cũng sẽ thành ngốc. Say mộng thệ thuộc về dược vật mê hoặc thần hồn, sao có thể dễ dàng giải?
Có nghiêm trọng như vậy sao! Diệp Tuệ tâm tư trở nên ngưng trọng, đột nhiên lúc này đại não xẹt qua một cổ đau nhức, giống như đem nàng xé thành hai nửa. “A!” Nàng hét lên, đôi tay ôm lấy đầu, thân mình run rẩy giống như bệnh động kinh.
“không xong, nói cái gì là tới cái đó.” Tinh linh vội vàng ôm lấy nàng, thân mình biến hóa thành một sợi dây, lấy vận tốc ánh sáng siêu việt phi hành lao nhanh theo hướng phương cực phía trước.
Trong Cẩm Hoa Đường, Diệp Tuệ nằm ở trên giường lớn, vẫn khôngnhúc nhích, ngay lúc thanh điền đạo nhân dùng châm kích thích đại não nàng, khuôn mặt đang không có huyết sắc đột nhiên trở nên xám trắng, thân mình không thể kiềm chế run rẩy dãy giụa lên.
Thanh điền hoảng sợ, vội vàng rút châm ra.
“Nương tử, ta ở bên cạnh nàng, mau mở to mắt nhìn ta một cái, nhìn ta một cái thôi.” Tần Vũ Hàng ôm thê tử vào trong ngực, gấp đến độ đầy đầu là mồ hôi, quát lớn với thanh điền: “Sư thúc, thúc rốt cuộc là trị như thế nào?”
Thanh điền thầm hô không ổn, hắn trước nay không có kinh nghiệm trị qua say mộng thệ, chỉ là nhiều năm trước nghe một ngự y trong cung về hưu nhắc qua.
Ba nam nhân khác đều quay chung quanh giường, không ngừng kêu gọi nương nương, tiểu thư…… Nhưng nữ tử trên giường vẫn còn đangrun rẩy, lại thấy đột nhiên chấn động kịch liệt hơn, tay túm lấy khăn trải giường……
“Tiểu thư động.” Mặc Kỳ đột nhiên thất thanh khóc ra tới.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng đều kích động mở to mắt, đẩy thanh điền ra, vây quanh giường. Tần Vũ Hàng còn đang ôm chặt nàng, bám vào bên tai thấp giọng gọi: “Nương tử, ta biết nàng có thể nghe thấy, mau mở to mắt nhìn ta đi.”
Diệp Tuệ vô lực hé mở mí mắt lên thành một cái khe hẹp, loáng thoáng cảm thấy có người nhìn chăm chú vào nàng, nhưng là cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng manh: “Đau…… Ta đau quá……”
Tần Vũ Hàng vội vàng nói: “Nương tử đau ở đâu?”
“Đầu……” Nàng muốn mở to đôi mắt, nhưng cảm thấy sương mù mênh mông, nhìn không thấy người, cũng thấy không rõ mình ở đâu, khôngbiết nam nhân ôm nàng là ai, đại não lại truyền đến đau đớn kịch liệt, cảm thấy có cái gì đang rời đi, có lẽ, nàng cũng như đã chết, đột nhiên cảm thấy thân thể thành nhẹ bổng.
Diệp Tuệ kêu một tiếng, mí mắt vừa khép, đầu ở trên khuỷu tay hắn rũ xuống.
Tần Vũ Hàng tức khắc cả kinh, đưa tay đặt ở ngực thê tử, cảm thấykhông thể nghe thấy tim đập mấy, dấu hiệu sinh mệnh lại là thập phần mỏng manh, tức khắc chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng, khôngbiết như thế nào cho phải, run giọng nói: “Sư thúc, ngươi mau đến xem xem nương tử ta làm sao vậy?”
Thanh điền tiến lên vài bước, sờ sờ mạch đập Diệp Tuệ, hoảng loạn lên: “Tại sao lại như vậy?”
Lão Thập cảm giác không ổn, cũng lại đây sờ mạch đập nàng, sờ soạng trong chốc lát, lại đưa tay đặt ở chỗ hơi thở, đã dò không được hô hấp. hắn sắc mặt một mảnh bi thảm thống khổ, thân mình quơ quơ, phun ra một búng máu. Đó là lúc bị ám sát, hắn cũng uống trà lạnh chứa độc dược, nhưng nhờ nội lực thâm hậu, mấy ngày liền vẫn luôn vận công áp chế, hiện tại tâm thần đại loạn, độc tố ở trong cơ thể khuếch tán.
Lão Thập Nhất rút ra trường kiếm đặt trên cổ thanh điền, nôn nóng quát: “Ngươi đã làm cái gì?”
Thanh điền lấy lại bình tĩnh: “Trước đừng nhiều lời, nhanh nhanh làm nàng sống lại.” Từ trong rương lấy ra một viên thuốc, nghiền nát, để Mặc Kỳ cho Diệp Tuệ uống. Mặc Kỳ đem thuốc viên bỏ vào ly nước hoa khai, cầm cái thìa đút vào trong miệng chủ nhân, trong lòng hạ quyết tâm, nếu nàng không còn nữa, hắn nhất định đi theo xuống âm phủ phụng dưỡng.
Mười lăm phút qua đi, thuốc viên cũng không có làm cho Diệp Tuệ khôi phục tim đập, ngược lại bệnh trạng càng thêm suy nhược. Thanh điền lắc đầu nói: “Nương nương thân thể đã đánh mất cơ năng, đã khôngthể hoa khai dược lực, giờ biết làm sao?”
Tần Vũ Hàng nhìn khuôn mặt thê tử dần dần mất đi dấu hiệu sự sống, tim đều đau muốn vỡ ra, thống khổ thật lớn ập đến trong lòng hắn, ôm lấy ngực, ngã ngồi ở bên cạnh thê tử, trong lòng quặn đau lợi hại, thở không nổi nữa.
Bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, vội đem nàng để nằm thẳng trêngiường, quỳ gối đầu giường, một tay ấn ở giữa xương lồng ngực người bệnh, một tay kia đè ở trên mu bàn tay, mượn lực vai cánh tay, ấn xuống ngực theo dịp, nhưng sợ bị thương xương ngực nàng, khôngdám quá dùng sức. Ấn trong chốc lát, lại đổi thành hô hấp nhân tạo vào miệng nàng.
Thanh điền mở to hai mắt nhìn, muốn hỏi làm như vậy có tác dụng gì, nhưng kiếm Lão Thập Nhất còn đè ở trên cổ, sợ hơi chút di động, cắt vỡ phần động mạch chủ ở cổ liền mất mạng.
Mặc Kỳ nhớ tới một sự kiện, đôi mắt hơi hơi lóe sáng, tràn ra tia mong đợi.
Đó là khi trước trên đường tới Bình Châu, ở một cái trấn nhỏ, có mộtmẫu thân ôm hài tử sắp chết đói ở ven đường xin ăn. Diệp Tuệ thấy hài tử kia sắp không ổn, liền dùng loại phương pháp này cứu sống hài tử, lại cho một ít đồ ăn cùng tiền cho bọn họ đi tìm họ hàng nương nhờ giúp đỡ.
Bốn gã nam tử tuổi trẻ mí mắt cũng không nháy một cái, nhìn chăm chú vào nữ tử trên giường, qua vài phút, khuôn mặt không có bất cứ huyết sắc gì, trắng bạch gần như người chết khôi phục một tia sinh cơ.
Các nam nhân ngừng thở, liền thở mạnh cũng không dám hít mộtngụm, sợ quấy nhiễu nàng.
Tần Vũ Hàng dừng lại động tác, thăm dò hơi thở của thê tử, biết nàng tạm thời sẽ không chết, khép lại đôi mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, rơi trên chóp mũi Diệp Tuệ.
………………
Diệp Tuệ ý thức bay bay bồng bềnh, bên tai tựa hồ có thanh âm, nhưng là mí mắt cực kỳ nặng nề, làm sao cũng không mở ra được, thân mình thực nhẹ, giống còn đang bay trong đám mây …… Nàng thử hít thở, ý thức chậm rãi khôi phục, trong đầu vẫn rất đau như cũ, đau đến thật sự dữ dội.
“đã ba ngày, tại sao còn chưa tỉnh?”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nương nương đang nghỉ ngơi, hôm đóthật sự quá đau, mới ngất xỉu, nhưng mà đã không có việc gì, chờ đến khi thân thể tĩnh dưỡng xong, liền sẽ tỉnh lại.”
“Ta không tin thúc, nếu thúc có bản lĩnh, ngày ấy như thế nào thiếu chút nữa muốn mệnh nàng?”
“Khụ khụ, châm thứ pháp là không sai, nghe vị bằng hữu ta nói, hắnlúc trước làm như vậy cứu được người trúng say mộng thệ, nhưng người nọ là nam tử thân thể khỏe mạnh, có thể chịu nổi đau như vậy. Nương nương là nữ nhân, thân mình lại tương đối yếu, đương nhiênkhông thể khỏe mạnh giống thân thể nam nhân. Nhưng mà hiện tạikhông có việc gì, nói tóm lại hóa hiểm thành an, may mắn ngươi dùng cái loại phương pháp cổ quái này.”
Tần Vũ Hàng lạnh lùng liếc mắt nhìn thanh điền một cái: “Sư thúc có thể đi ra ngoài.”
“Được…… Tốt, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, không ăn khôngngủ vài ngày, là người đều chịu không nổi, đi ra ngoài sẽ kêu A Kim đưa chút thức ăn cho ngươi.” Thanh điền thiếu chút nữa hại chết thái tử phi, cảm thấy tâm tình thật không tốt, vội vàng rời đi.
Tần Vũ Hàng nhìn Mặc Kỳ nói: “đi kêu Chu Thái Y vào đây.” Người nọ tuy rằng y thuật chẳng ra gì, nhưng hành sự thập phần cẩn thận, từ trước đến nay đối với việc không có nắm chắc thì không dám tùy tiện xuống tay trị liệu.
Mặc Kỳ đáp ứng rời đi, Tần Vũ Hàng một tay nâng cổ thê tử lên, bưngmột ly sữa bò trên bàn, tự mình hớp một ngụm, đút vào miệng nàng. Mớm ăn xong, xoay người muốn thả cái chén lại bàn, chợt cảm thấymột cái tay khác của mình bị nàng bắt lấy.
Quay đầu nhìn lại, thê tử dùng cặp mắt tràn ngập thâm tình nhìn chăm chú vào hắn.
Tần Vũ Hàng tay run lên, cái chén rớt đến mặt đất, vang lên tiếng vỡ vụn, hắn ngơ ngẩn: “Nương tử……”
Diệp Tuệ ừ trả lời, giọng nói có chút nghẹn ngào, Tần Vũ Hàng hai hốc mắt đong đầy nước mắt, cười ấn một hôn ở môi nàng. Diệp Tuệ há miệng thở dốc, phát ra thanh âm suy yếu vô lực: “Cạo râu đi……” Nàng trong mắt lóe tia đau lòng, trượng phu của nàng là nam tử phong thái bất phàm cỡ nào, lúc này hình dung gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, da thịt trước đây khỏe mạnh màu đồng cổ trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như phủ kín một tầng bụi mờ. Cằm râu không biết bao nhiêu ngày không cạo, thoạt nhìn giống kẻ lưu lạc.
“Được, đợi lát nữa liền đi.”
“Tần công tử, người đều hai ngày chưa ăn cơm, thanh Điền Sư thúc bảo nô tài bưng tới chút đồ ăn.” A Kim bưng một cái khay đi vào phòng ngủ, đặt ở trên bàn, đang muốn lui ra ngoài, hướng trên giường xem một cái, chợt kinh hỉ hô lên: “Nương nương, người tỉnh lại?”
Mấy ngày này, tình cảnh Sở Vương Cung trên dưới đều bi thảm, bọn nô tài lo lắng đề phòng, lo lắng thái tử phi vạn nhất có cái gì khôngmay, Thái tử giáng tội xuống dưới, nói không chừng toàn bộ người hầu hạ ở Sở Vương Cung đều phải chôn cùng.
“Ừ!” Diệp Tuệ hơi cười một chút: “Những người khác đâu?”
Tần Vũ Hàng xua tay cho hắn đi ra ngoài, nói: “Mặc Kỳ vừa mới đi ra ngoài, ta sai hắn đi kêu Chu Thái Y lại đây, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất mấy ngày nay rỗi rãnh liền chạy ra ngoài tìm danh y, đại phu tìm được không ít, các loại phương thuốc cũng không thiếu mang trở về, sáng sớm hôm nay liền đi ra ngoài.”
“Hài tử như thế nào?”
“Hằng Đình thực khỏe, từ ngày ấy từ trên đường trở về bị kinh hách, Chu Thái Y trị liệu cho tiểu hài tử vẫn là không tồi, châm cứu vài lần, cho uống chút an ủi dược, mấy ngày gần đây liền rất nhanh nhẹn.”
Hài tử kinh hách chủ yếu biểu hiện ngủ không ngon giấc, trong giấc mộng đột nhiên sẽ khóc nỉ non không ngừng. Muốn cho hài tử nhanh nhẹn, phải ngủ ngon giấc là chính yếu, Chu Thái Y sống bốn mươi mấy năm, thường đến các phủ xem bệnh hài tử, sớm tổng kết ra một ít kinh nghiệm trị liệu.
Diệp Tuệ biết được nhi tử không có việc gì thì yên tâm, tuy rằng tỉnh lại, nhưng toàn thân mềm như bông, vẫn là không có sức lực, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, phun ra hai chữ: “Ăn cơm……”
“Nương tử đói bụng?” Tần Vũ Hàng nhẹ giọng nói: “Nàng thân mình suy yếu, ăn cái này không thể được, nghe lời, ta đi sai A Kim bưng tới chút cháo tổ yến dễ dàng tiêu hóa.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Tướng công, ta muốn chàng ăn cơm.” Vừa rồi A Kim nói hắn hai ngày chưa ăn cơm, đột nhiên nghe được, nàng tim đều đau.
Tần Vũ Hàng kẹp lên một cái bánh bao thịt dê nhân nước hai miếng nuốt vào bụng, bưng lên một chén cháo gạo tẻ lớn uống hết.
Diệp Tuệ nhìn trượng phu mình, nhớ tới một thế giới khác đủ loại, tuy rằng cũng có vướng bận, nhưng thế giới cổ đại cho nàng cảm giác càng chân thật. Lúc này, bụng nhỏ nàng kêu ô ô, cảm thấy muốn đitiểu, nghĩ thầm mấy ngày nay hành động không tiện thì đi ngoài như thế nào, chắc không phải là ở trên giường chứ?
Tần Vũ Hàng thấy thê tử nhíu mày, giống nhẫn nại cái gì, tâm lập tức lo lắng, vội nói: “Có phải không thoải mái hay không?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Muốn đi tiểu.”
Tần Vũ Hàng từ dưới giường lấy ra một cái bồn đồng, đặt ở trên thảm, kéo chăn gấm trên người nàng ra, từ phía sau sống lưng ôm lấy.
Diệp Tuệ lúc này mới phát hiện cơ thể mình cái gì cũng chưa mặc, bịhắn ôm trong tay tiểu xong, một lần nữa trở lại trên giường nằm. hắnvẫn luôn tay xoa ở cánh mông nàng mơn trớn, tách ra hai chân, cầmmột cái khăn thấm nước lau chùi cánh hoa một lần, ngón tay khảy hai cái, trong mắt hiện lên tình yêu.
Đứng dậy bưng chậu đồng đi ra ngoài, giao cho tiểu thái giám đứng hầu mang ra ngoài đi đổ, chờ rửa sạch sẽ, lại cầm lấy đi vào.
“Mấy ngày nay chàng vẫn luôn chăm sóc ta như vậy?” Diệp Tuệ ôn nhu nhìn hắn, giọng nói vẫn có một chút khàn khàn: “Để hạ nhân làm là được, tội vạ gì đâu, đều mệt thành như vậy?” Nàng giơ tay xoa gò má hắn, thực đau lòng nói.
“Hạ nhân làm ta làm sao yên tâm?”
“Tần cô gia, Chu Thái Y đã tới, muốn cho ông tiến vào hay không?” Mặc Kỳ thân ảnh vội tiến vào phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy Diệp Tuệ mở to một đôi mắt sáng đang cùng Tần Vũ Hàng nói chuyện, tức khắc ngây dại. “Tiểu thư!” hắn rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào đi vào trước giường, bổ nhào vào trên người nàng khóc lớn lên, mấy ngày nay tinh thần khẩn trương cực độ, thình lình lơi lỏng, lại là không khống chế được cảm xúc.
Diệp Tuệ vốn là suy yếu, bị ép tới cơ hồ tắt thở, trợn trắng mắt, gian nan cầu xin: “Mau đứng lên, ngươi muốn áp chết ta.”
Nàng thanh âm quá nhỏ, Mặc Kỳ không có nghe rõ, còn đang bận khóc, không ngừng khụt khịt. Tần Vũ Hàng kéo hắn ra: “đi đem Chu Thái Y tiến vào, làm kiểm tra cho nương nương.”
“Tiểu nhân đi liền.” Mặc Kỳ xoay người ra khỏi Cẩm Hoa Đường.
Qua một lát, Chu Thái Y tiến vào, bắt mạch xong, vui vẻ tuyên bố nương nương đã không có việc gì, nhưng thân mình suy yếu, phải điều trị mấy tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chu Thái Y rời đi, Tần Vũ Hàng lại cùng thê tử hàn huyên sự tình sau khi nàng hôn mê, Diệp Tuệ nghe được Lão Thập cũng trúng độc kia, vội vàng hỏi thương tích như thế nào?
“hắn uống thật ít, lại có võ công, chỉ cần ăn chút giải độc hoàn, bức độc tố ra bên ngoài cơ thể thì tốt rồi, nàng không cần lo lắng.” Tần Vũ Hàng không muốn Diệp Tuệ lo lắng, không nhắc tới Lão Thập bởi vì sầu lo bệnh tình của nàng, liên lụy đến nội thương vẫn chưa lành. Dù sao Sở Vương Cung cũng có rất nhiều dược tốt, lo điều trị, chỉ cần hơnmột tháng liền sẽ chuyển biến tốt đẹp.
/124
|