"Nữ nhân sao?"
Tần Thường đứng trên tảng đá phụ cận quan sát mọi người, nàng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn kỵ sĩ kim giáp. Nàng nhận ra danh câu Chiếu Dạ Bạch của kỵ sĩ kim giáp, ngựa này toàn thân trắng bạch, có một cảm giác càng chạy càng có xu thế, là trân phẩm hiếm có. Nàng cũng biết đây chính là loại ngựa của vương thất Lôi Âm quốc, sao lại xuất hiện ở đây? Lúc này ánh mắt nàng lại ngưng tụ ở những đường vân trên kim giáp, đó chính là đồ án của vương thất Lôi Âm quốc. Vì Lôi Âm quốc trọng phật pháp nên vương thất càng như vậy, trên khôi giáp có thiên long bát bộ, có nhiều kim cương bảo vệ, trung tâm mơ hồ có một pho tượng phật lấp lánh, có lẽ là hình tượng Đại Nhật Như Lai chí tôn phật môn, điều này càng làm Tần Thường kỳ quái.
Tần Thường lại nhìn đám binh sĩ đang hộ vệ kỵ sĩ kim giáp, bọn họ đều ăn mặc quân phục Lôi Âm quốc, hơn nữa phần lớn là quan tướng, mà đám binh sĩ chạy theo phía sau cũng ăn mặc trang phục đồng dạng. Đám binh sĩ kia tiến lên rất gọn, đao kiếm giao thoa cực kỳ có kết cấu, Lôi Âm quốc trước nay không có tinh binh, đám người kia sao lại xuất hiện ở đây? Điều này làm Tần Thường không biết nên tiến lên hay không, nhưng nàng biết rõ đó không phải là cánh quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.
Gần trăm kỵ sĩ một chạy một đuổi với tốc độ cực nhanh, trước nay Đại Thu quốc cũng có những trạm kiểm soát ở vùng biên giới, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa vùng này phần lớn đều là nước nhỏ, không có tính uy hiếp, vì vậy mà những trạm kiểm soát như vậy dần giảm bớt, đến bây giờ dứt khoát là không còn. Vì thế mà đám kỵ sĩ kia mới thần tốc chạy đến đây, nhưng đó cũng không phải điều làm Tần Thường lưu ý, chẳng qua nàng hiếu kỳ vì người Lôi Âm quốc lại đánh người Lôi Âm quốc.
Chỉ sau giây lát đã vượt qua vài dặm, lúc này một kẻ truy đuổi mặc ngân giáp đang truy đuổi chợt hét lớn:
- Bạch Kim Nguyệt, ngươi muốn mang đại vương chạy đi đâu?
Người phía trước không trả lời, Tần Thường chợt kinh hoàng, nàng biết rõ Bạch Kim Nguyệt, đó là vương hậu của đương kim đại vương Lôi Âm quốc Lý Quang Chiếu. Tên theo sát ở phía sau gọi tên, chẳng lẽ người chạy phía trước là Bạch Kim Nguyệt? Nhưng đại vương Lý Quang Chiếu thì Tần Thường lại không thấy đâu.
Người nữ nhân mặc kim giáp lại cúi đầu nói hai câu vào trong ngực, sau đó thúc ngựa ngày càng nhanh.
Tên mặc ngân giáp không thấy nữ nhân chú ý đến mình thì tiếp tục nói:
- Bạch Kim Nguyệt, ngươi không cần phải cố chấp, nên mang đại vương quay về, như vậy ngươi vẫn là vương thái hậu, được hưởng vinh hoa phú quý, nếu không để cho anh em huynh đệ chúng ta bắt được thì đừng trách không thương hoa tiếc ngọc.
Tên ngân giáp cười ha hả làm đám binh sĩ theo sau cười lớn không ngớt, Bạch Kim Nguyệt ở phía trước lại vùi đầu chạy vội, nhưng vài tên giống như thân vệ ở sau lưng lại quay ngựa ngược lại, hai mắt đỏ hồng, bọn họ vung trường đao trong tay rồi phóng về phía tên mặc ngân giáp quát lớn:
- Lý Lan Triêu, ngày đó không có vương hậu đề bạt thì ngươi chẳng có ngày hôm nay, không ngờ hôm nay ngươi lại là một kẻ đuổi theo nhanh nhất.
Tên mặc ngân giáp đắc ý quát:
- Đúng là vương hậu đối đãi với ta không tệ, hôm nay Lý Lan Triêu ta sẽ là người đầu tiên hầu hạ vương hậu, vì vương hậu mà cúc cung tận tụy.
- Lý Lan Triêu.
Vài tên thân binh kêu lớn, cương đao trong tay vun vút rơi xuống tạo nên những đường vòng cung như lưỡi liềm. Những người này công phu rất tốt, tuy đã hết sức lực nhưng vẫn thoải mái giết chết vài người. Khi nghênh tiếp Lý Lan Triêu, đúng lúc Lý Lan Triêu rung trường thương trong tay rồi cười lạnh nói:
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám khiêu chiến với Lý Lan Triêu ta sao?
Lý Lan Triêu chợt thúc chân, ngựa tăng tốc phóng lên, trường thương trong tay đâm ra mãnh liệt trong gió, trong không trung chợt xuất hiện một đóa thương hoa. Lúc này chân khí hùng mạnh bùng lên xé toạc những lưỡi cương đao, thân thể một tên thân binh đi đầu chợt phát ra những âm thanh xé toạc, máu thịt nổ tung, ngay cả đầu ngựa bên dưới cũng hóa thành máu huyết.
Lý Lan Triêu khẽ thổi máu trên mặt mình, hắn khẽ bật cười, vẻ mặt như say. Đầu thương chợt biến mất, hình bóng của Lý Lan Triêu và hai tên thân vệ giao thoa với nhau, hai đầu lâu lại nổ tung, rất nhiều mảnh nhỏ văng ra. Còn có một tên thân vệ bị tên tướng đi bên cạnh Lý Lan Triêu chặt đứt người, máu thịt rơi đầy đất.
- Ha ha...Ha ha...Bạch Kim Nguyệt, ngày xưa ngươi uy phong cỡ nào, chẳng lẽ thật sự muốn tiểu tướng hầu hạ một phen sao? Lần này tiểu tướng mang về Lôi Âm quốc không ít binh sĩ cường tráng, đặc biệt vì thỏa mãn cho Bạch Kim Nguyệt ngươi.
Lý Lan Triêu cực kỳ đắc ý, tuy mặt mũi đầy máu tươi nhưng vẫn thấy rõ bộ dạng hưng phấn tột độ.
Những tiểu quốc ở bên cạnh bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng vì Đại Thu quốc, ngoài một số ít các nước nhỏ thì phần lớn đều chuyển theo thể chế của Đại Thu quốc, văn tự hay ngôn ngữ cũng như nhau, đặc biệt là phía chính quyền đều dùng ngôn ngữ Đại Thu quốc. Tất nhiên Lôi Âm quốc cũng giống hệt như Đại Thu quốc, vì vậy mà Tần Thường nghe được rất rõ ràng, nàng nhìn tình cảnh đuổi giết mà giống như thấy được tình huống của mình, vì vậy mà một luồng sát khí chợt bùng lên đầu.
Bạch Kim Nguyệt không quan tâm, nàng thúc ngựa chạy về phía trước, thân vệ ở phía sau liên tục bắn tên để quấy rối đám binh sĩ phía sau. Lúc này thủ hạ của Lý Lan Triêu muốn dùng tên đánh trả, nhưng Lý Lan Triêu cản lại:
- Bổn tướng quân đã nói, không cho phép dùng cung tiễn, như vậy mới thành công bắt được Bạch Kim Nguyệt. Nếu có bị thương, như vậy sẽ cực kỳ khó nói với Cưu đại nhân, hơn nữa chúng ta còn phải hầu hạ vương thái hậu cho tốt, nếu bị thương thì còn gì là hào hứng?
Tên binh sĩ vội vàng thu tên, hắn nói:
- Tướng quân nói đúng, thuộc hạ thiếu chút nữa đã lầm đại sự.
Tuấn mã chiếu Dạ Bạch của Bạch Kim Nguyệt thật sự chạy đi như bay, bốn chân phóng đi như gió, toàn lực phóng về phía trước.
Đột nhiên không biết vì vấn đề gì mà Chiếu Dạ Bạch chợt chạy lệch ra, Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, đúng lúc này thiếu niên trong ngực rơi xuống ngựa, hắn lăn xuống đất, bụi mù mịt, thân thể co quắp không biết sống chết. Đám hộ vệ chợt kinh hãi, Bạch Kim Nguyệt chợt kéo cương, đám hộ vệ vì sợ đụng vào ngựa của nàng nên chạy dạt sang hai bên, sau đó liên tục té xuống đất, chỉ có một tên thuận lợi quay lại mà không ngã ngựa. Lý Lan Triêu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hai cánh tản ra, bọn họ bao quanh Bạch Kim Nguyệt lúc này đã ngã ngựa.
Tên hộ vệ đã xông qua muốn quay đầu nhưng không còn kịp, hắn đối diện với Lý Lan Triêu. Lúc này Lý Lan Triêu cũng không vội vàng đi bắt Bạch Kim Nguyệt, hắn vẫy tay cho quân tướng bao quanh, bọn họ dùng toàn lực đánh chết tên hộ vệ. Sau đó đám hộ vệ ngã ngựa cũng liên tục bị chém chết, cũng có vài tên hộ vệ quay lại và bị đám binh sĩ phía sau lấy mạng.
Lý Lan Triêu rất đắc ý, hắn thúc chân và tiến lên xem từng tên hộ vệ của Bạch Kim Nguyệt bị giết chết, hắn cười nói:
- Vương hậu của ta, ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay, quả nhiên là báo ứng. Thiên ý, tất cả là thiên ý, ngựa của ngươi ngã xuống lại làm tiền đề cho vinh hoa phú quý của Lý Lan Triêu ta. Đáng tiếc cho tuấn mã Chiếu Dạ Bạch, ngựa đã bị gãy chân, trở thành vật vô dụng.
Chiếu Dạ Bạch nằm trên mặt đất, chân ngựa đã gãy, đang hấp hối, xem ra không còn gì. Lý Lan Triêu nói:
- Lý Lan Triêu ta sẽ tiễn một thần tuấn như ngươi lên đường, trên đường về suối vàng nhớ làm rõ ân tình của ta.
Trường thương trong tay Lý Lan Triêu chợt đâm xuống, mũi thương hóa thành hào quang muốn chui vào đầu Chiếu Dạ Bạch, nhưng đúng lúc này một bàn tay xinh đẹp chợt đưa ra, bàn tay đẹp đến mức phản xạ ánh mặt trời cực kỳ tà dị, sau đó chặn lấy đầu thương. Cuố cùng tất cả hóa thành hư ảo, bất động, không thể dịch chuyển.
- Ngươi thật sự rất đáng ghét, một con ngựa đáng thương như vậy cũng muốn giết.
Một giọng nữ nhân vang lên, Lý Lan Triêu chợt phát hiện một nữ nhân kỳ quái chợt xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào, dù vô cùng xinh đẹp nhưng rất yêu tà. Người đến là Tần Thường, nàng vung tay ra giữ lấy trường thương của Lý Lan Triêu.
- Ngươi là ai?
Lý Lan Triêu rất kỳ quái, trường thương của mình như đâm vào nham thạch và không thể động đậy, hắn thúc đẩy chân khí và không có phản ứng, người kia là ai? Xinh đẹp hơn cả Bạch Kim Nguyệt nhưng lại bùng ra khí tức hùng mạnh, mái tóc khẽ bay phát ra kim quang nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, hai mắt giống như vàng óng ả, bên trong chỉ có hào quang chết chóc hủy diệt và tử vong.
Một cảm giác sợ hãi cùng cực bao phủ toàn thân Lý Lan Triêu, hắn lập tức rút kiếm đeo bên hông chém vào cổ Tần Thường, hàn quang trí mạng kéo lê một đường vòng cung trên không. Tần Thường chợt biến mất và xuất hiện sau lưng Lý Lan Triêu, nàng nói:
- Ngươi làm gì thế?
Lý Lan Triêu lập tức ném trường thương, hắn cầm lấy trường kiếm trong tay quét về phía sau, hắn khẽ cảm thấy trường kiếm trong tay hơi nặng, lúc này cơ thể duyên dáng xinh đẹp của Tần Thường đã xuất hiện trước mặt hắn như chuồn chuồn lướt nước. Nàng khẽ điểm bàn chân về phía trước, một luồng áp lực khổng lồ ép về phía Lý Lan Triêu. Hắn chợt kêu thảm một tiếng giống như gặp ác mộng, cơ thể phát huy tốc độ gấp mười lần bình thường, hắn lăn một vòng xuống ngựa, một luồng máu tanh bùng lên, đầu ngựa bị Tần Thường đá cho vỡ nát.
- Không thể nào, không thể, ngươi là ai?
Lý Lan Triêu quay cuồng trái phải, đám binh sĩ chung quanh phóng về phía Tần Thường như lao đầu vào lửa, lúc này tốc độ của nàng đã không còn dùng mắt thường quan sát được. Nàng vung vẫy trường kiếm có được từ Lý Lan Triêu, kiếm phong sắc bén và chân khí hùng mạnh giống như muốn xé toạc vạn vật, những hào quang thê lương chợt bùng lên, một tấm võng hao quang được dệt ra, khi những âm thanh máu thịt bị chặt gọn vang lên thì đám binh sĩ xông lên đã bị chia năm xẻ bảy, trở thành chất dinh dưỡng cho đất.
- Phi Yến Kiếm của Tần Thị, ngươi là Tần Vô Song? Không thể nào, Tần Vô Song đã chết rồi.
Lý Lan Triêu không dám tin vào mắt mình, đám binh sĩ chung quanh dùng tính mạng tranh thủ thời gian cho hắn, lúc này hắn cố gắng leo lên một thớt ngựa vô chủ.
- Ngươi giống như cũng biết rõ vài điều, nhưng Tần Vô Song đã chết, lúc này chỉ còn lại Tần Thường.
Hình bóng của Tần Thường chợt lóe ra, nhưng nơi nào nàng đi qua đều bị chém thành từng mảnh nhỏ, rất nhiều hào quang bùng lên trời, máu thịt như hóa thành hoa tươi, tình cảnh tráng lệ. Nàng đuổi theo Lý Lan Triêu rồi nói:
- Đứng lại nói một chút cho ta.
Lý Lan Triêu chợt căng thẳng, hắn tiện tay chụp lấy một trường thương ném về phía Tần Thường, đồng thời cũng lớn tiếng ra lệnh:
- Trước hết giết Bạch Kim Nguyệt, nhanh.
Đám binh sĩ nghe được lệnh thì vọt về phía Bạch Kim Nguyệt nhưng bị kiếm quang của Tần Thường xé nát, trường thương được ném đến cũng bị chặt năm sáu phần. Lý Lan Triêu thúc ngựa chạy, Tần Thường nhìn hắn, sau đó lại nhìn Bạch Kim Nguyệt, cuối cùng nàng chạy về phía Bạch Kim Nguyệt. Vài chục tên binh sĩ bị kiếm pháp của Tần Thường cắt nát, đám người lập tức chết sạch, chỉ còn lại một mình Tần Thường ở trung tâm, nàng nhìn bóng lưng Lý Lan Triêu đang biến mất ở cuối chân trời, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tần Thường đứng trên tảng đá phụ cận quan sát mọi người, nàng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn kỵ sĩ kim giáp. Nàng nhận ra danh câu Chiếu Dạ Bạch của kỵ sĩ kim giáp, ngựa này toàn thân trắng bạch, có một cảm giác càng chạy càng có xu thế, là trân phẩm hiếm có. Nàng cũng biết đây chính là loại ngựa của vương thất Lôi Âm quốc, sao lại xuất hiện ở đây? Lúc này ánh mắt nàng lại ngưng tụ ở những đường vân trên kim giáp, đó chính là đồ án của vương thất Lôi Âm quốc. Vì Lôi Âm quốc trọng phật pháp nên vương thất càng như vậy, trên khôi giáp có thiên long bát bộ, có nhiều kim cương bảo vệ, trung tâm mơ hồ có một pho tượng phật lấp lánh, có lẽ là hình tượng Đại Nhật Như Lai chí tôn phật môn, điều này càng làm Tần Thường kỳ quái.
Tần Thường lại nhìn đám binh sĩ đang hộ vệ kỵ sĩ kim giáp, bọn họ đều ăn mặc quân phục Lôi Âm quốc, hơn nữa phần lớn là quan tướng, mà đám binh sĩ chạy theo phía sau cũng ăn mặc trang phục đồng dạng. Đám binh sĩ kia tiến lên rất gọn, đao kiếm giao thoa cực kỳ có kết cấu, Lôi Âm quốc trước nay không có tinh binh, đám người kia sao lại xuất hiện ở đây? Điều này làm Tần Thường không biết nên tiến lên hay không, nhưng nàng biết rõ đó không phải là cánh quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.
Gần trăm kỵ sĩ một chạy một đuổi với tốc độ cực nhanh, trước nay Đại Thu quốc cũng có những trạm kiểm soát ở vùng biên giới, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa vùng này phần lớn đều là nước nhỏ, không có tính uy hiếp, vì vậy mà những trạm kiểm soát như vậy dần giảm bớt, đến bây giờ dứt khoát là không còn. Vì thế mà đám kỵ sĩ kia mới thần tốc chạy đến đây, nhưng đó cũng không phải điều làm Tần Thường lưu ý, chẳng qua nàng hiếu kỳ vì người Lôi Âm quốc lại đánh người Lôi Âm quốc.
Chỉ sau giây lát đã vượt qua vài dặm, lúc này một kẻ truy đuổi mặc ngân giáp đang truy đuổi chợt hét lớn:
- Bạch Kim Nguyệt, ngươi muốn mang đại vương chạy đi đâu?
Người phía trước không trả lời, Tần Thường chợt kinh hoàng, nàng biết rõ Bạch Kim Nguyệt, đó là vương hậu của đương kim đại vương Lôi Âm quốc Lý Quang Chiếu. Tên theo sát ở phía sau gọi tên, chẳng lẽ người chạy phía trước là Bạch Kim Nguyệt? Nhưng đại vương Lý Quang Chiếu thì Tần Thường lại không thấy đâu.
Người nữ nhân mặc kim giáp lại cúi đầu nói hai câu vào trong ngực, sau đó thúc ngựa ngày càng nhanh.
Tên mặc ngân giáp không thấy nữ nhân chú ý đến mình thì tiếp tục nói:
- Bạch Kim Nguyệt, ngươi không cần phải cố chấp, nên mang đại vương quay về, như vậy ngươi vẫn là vương thái hậu, được hưởng vinh hoa phú quý, nếu không để cho anh em huynh đệ chúng ta bắt được thì đừng trách không thương hoa tiếc ngọc.
Tên ngân giáp cười ha hả làm đám binh sĩ theo sau cười lớn không ngớt, Bạch Kim Nguyệt ở phía trước lại vùi đầu chạy vội, nhưng vài tên giống như thân vệ ở sau lưng lại quay ngựa ngược lại, hai mắt đỏ hồng, bọn họ vung trường đao trong tay rồi phóng về phía tên mặc ngân giáp quát lớn:
- Lý Lan Triêu, ngày đó không có vương hậu đề bạt thì ngươi chẳng có ngày hôm nay, không ngờ hôm nay ngươi lại là một kẻ đuổi theo nhanh nhất.
Tên mặc ngân giáp đắc ý quát:
- Đúng là vương hậu đối đãi với ta không tệ, hôm nay Lý Lan Triêu ta sẽ là người đầu tiên hầu hạ vương hậu, vì vương hậu mà cúc cung tận tụy.
- Lý Lan Triêu.
Vài tên thân binh kêu lớn, cương đao trong tay vun vút rơi xuống tạo nên những đường vòng cung như lưỡi liềm. Những người này công phu rất tốt, tuy đã hết sức lực nhưng vẫn thoải mái giết chết vài người. Khi nghênh tiếp Lý Lan Triêu, đúng lúc Lý Lan Triêu rung trường thương trong tay rồi cười lạnh nói:
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám khiêu chiến với Lý Lan Triêu ta sao?
Lý Lan Triêu chợt thúc chân, ngựa tăng tốc phóng lên, trường thương trong tay đâm ra mãnh liệt trong gió, trong không trung chợt xuất hiện một đóa thương hoa. Lúc này chân khí hùng mạnh bùng lên xé toạc những lưỡi cương đao, thân thể một tên thân binh đi đầu chợt phát ra những âm thanh xé toạc, máu thịt nổ tung, ngay cả đầu ngựa bên dưới cũng hóa thành máu huyết.
Lý Lan Triêu khẽ thổi máu trên mặt mình, hắn khẽ bật cười, vẻ mặt như say. Đầu thương chợt biến mất, hình bóng của Lý Lan Triêu và hai tên thân vệ giao thoa với nhau, hai đầu lâu lại nổ tung, rất nhiều mảnh nhỏ văng ra. Còn có một tên thân vệ bị tên tướng đi bên cạnh Lý Lan Triêu chặt đứt người, máu thịt rơi đầy đất.
- Ha ha...Ha ha...Bạch Kim Nguyệt, ngày xưa ngươi uy phong cỡ nào, chẳng lẽ thật sự muốn tiểu tướng hầu hạ một phen sao? Lần này tiểu tướng mang về Lôi Âm quốc không ít binh sĩ cường tráng, đặc biệt vì thỏa mãn cho Bạch Kim Nguyệt ngươi.
Lý Lan Triêu cực kỳ đắc ý, tuy mặt mũi đầy máu tươi nhưng vẫn thấy rõ bộ dạng hưng phấn tột độ.
Những tiểu quốc ở bên cạnh bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng vì Đại Thu quốc, ngoài một số ít các nước nhỏ thì phần lớn đều chuyển theo thể chế của Đại Thu quốc, văn tự hay ngôn ngữ cũng như nhau, đặc biệt là phía chính quyền đều dùng ngôn ngữ Đại Thu quốc. Tất nhiên Lôi Âm quốc cũng giống hệt như Đại Thu quốc, vì vậy mà Tần Thường nghe được rất rõ ràng, nàng nhìn tình cảnh đuổi giết mà giống như thấy được tình huống của mình, vì vậy mà một luồng sát khí chợt bùng lên đầu.
Bạch Kim Nguyệt không quan tâm, nàng thúc ngựa chạy về phía trước, thân vệ ở phía sau liên tục bắn tên để quấy rối đám binh sĩ phía sau. Lúc này thủ hạ của Lý Lan Triêu muốn dùng tên đánh trả, nhưng Lý Lan Triêu cản lại:
- Bổn tướng quân đã nói, không cho phép dùng cung tiễn, như vậy mới thành công bắt được Bạch Kim Nguyệt. Nếu có bị thương, như vậy sẽ cực kỳ khó nói với Cưu đại nhân, hơn nữa chúng ta còn phải hầu hạ vương thái hậu cho tốt, nếu bị thương thì còn gì là hào hứng?
Tên binh sĩ vội vàng thu tên, hắn nói:
- Tướng quân nói đúng, thuộc hạ thiếu chút nữa đã lầm đại sự.
Tuấn mã chiếu Dạ Bạch của Bạch Kim Nguyệt thật sự chạy đi như bay, bốn chân phóng đi như gió, toàn lực phóng về phía trước.
Đột nhiên không biết vì vấn đề gì mà Chiếu Dạ Bạch chợt chạy lệch ra, Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, đúng lúc này thiếu niên trong ngực rơi xuống ngựa, hắn lăn xuống đất, bụi mù mịt, thân thể co quắp không biết sống chết. Đám hộ vệ chợt kinh hãi, Bạch Kim Nguyệt chợt kéo cương, đám hộ vệ vì sợ đụng vào ngựa của nàng nên chạy dạt sang hai bên, sau đó liên tục té xuống đất, chỉ có một tên thuận lợi quay lại mà không ngã ngựa. Lý Lan Triêu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hai cánh tản ra, bọn họ bao quanh Bạch Kim Nguyệt lúc này đã ngã ngựa.
Tên hộ vệ đã xông qua muốn quay đầu nhưng không còn kịp, hắn đối diện với Lý Lan Triêu. Lúc này Lý Lan Triêu cũng không vội vàng đi bắt Bạch Kim Nguyệt, hắn vẫy tay cho quân tướng bao quanh, bọn họ dùng toàn lực đánh chết tên hộ vệ. Sau đó đám hộ vệ ngã ngựa cũng liên tục bị chém chết, cũng có vài tên hộ vệ quay lại và bị đám binh sĩ phía sau lấy mạng.
Lý Lan Triêu rất đắc ý, hắn thúc chân và tiến lên xem từng tên hộ vệ của Bạch Kim Nguyệt bị giết chết, hắn cười nói:
- Vương hậu của ta, ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay, quả nhiên là báo ứng. Thiên ý, tất cả là thiên ý, ngựa của ngươi ngã xuống lại làm tiền đề cho vinh hoa phú quý của Lý Lan Triêu ta. Đáng tiếc cho tuấn mã Chiếu Dạ Bạch, ngựa đã bị gãy chân, trở thành vật vô dụng.
Chiếu Dạ Bạch nằm trên mặt đất, chân ngựa đã gãy, đang hấp hối, xem ra không còn gì. Lý Lan Triêu nói:
- Lý Lan Triêu ta sẽ tiễn một thần tuấn như ngươi lên đường, trên đường về suối vàng nhớ làm rõ ân tình của ta.
Trường thương trong tay Lý Lan Triêu chợt đâm xuống, mũi thương hóa thành hào quang muốn chui vào đầu Chiếu Dạ Bạch, nhưng đúng lúc này một bàn tay xinh đẹp chợt đưa ra, bàn tay đẹp đến mức phản xạ ánh mặt trời cực kỳ tà dị, sau đó chặn lấy đầu thương. Cuố cùng tất cả hóa thành hư ảo, bất động, không thể dịch chuyển.
- Ngươi thật sự rất đáng ghét, một con ngựa đáng thương như vậy cũng muốn giết.
Một giọng nữ nhân vang lên, Lý Lan Triêu chợt phát hiện một nữ nhân kỳ quái chợt xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào, dù vô cùng xinh đẹp nhưng rất yêu tà. Người đến là Tần Thường, nàng vung tay ra giữ lấy trường thương của Lý Lan Triêu.
- Ngươi là ai?
Lý Lan Triêu rất kỳ quái, trường thương của mình như đâm vào nham thạch và không thể động đậy, hắn thúc đẩy chân khí và không có phản ứng, người kia là ai? Xinh đẹp hơn cả Bạch Kim Nguyệt nhưng lại bùng ra khí tức hùng mạnh, mái tóc khẽ bay phát ra kim quang nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, hai mắt giống như vàng óng ả, bên trong chỉ có hào quang chết chóc hủy diệt và tử vong.
Một cảm giác sợ hãi cùng cực bao phủ toàn thân Lý Lan Triêu, hắn lập tức rút kiếm đeo bên hông chém vào cổ Tần Thường, hàn quang trí mạng kéo lê một đường vòng cung trên không. Tần Thường chợt biến mất và xuất hiện sau lưng Lý Lan Triêu, nàng nói:
- Ngươi làm gì thế?
Lý Lan Triêu lập tức ném trường thương, hắn cầm lấy trường kiếm trong tay quét về phía sau, hắn khẽ cảm thấy trường kiếm trong tay hơi nặng, lúc này cơ thể duyên dáng xinh đẹp của Tần Thường đã xuất hiện trước mặt hắn như chuồn chuồn lướt nước. Nàng khẽ điểm bàn chân về phía trước, một luồng áp lực khổng lồ ép về phía Lý Lan Triêu. Hắn chợt kêu thảm một tiếng giống như gặp ác mộng, cơ thể phát huy tốc độ gấp mười lần bình thường, hắn lăn một vòng xuống ngựa, một luồng máu tanh bùng lên, đầu ngựa bị Tần Thường đá cho vỡ nát.
- Không thể nào, không thể, ngươi là ai?
Lý Lan Triêu quay cuồng trái phải, đám binh sĩ chung quanh phóng về phía Tần Thường như lao đầu vào lửa, lúc này tốc độ của nàng đã không còn dùng mắt thường quan sát được. Nàng vung vẫy trường kiếm có được từ Lý Lan Triêu, kiếm phong sắc bén và chân khí hùng mạnh giống như muốn xé toạc vạn vật, những hào quang thê lương chợt bùng lên, một tấm võng hao quang được dệt ra, khi những âm thanh máu thịt bị chặt gọn vang lên thì đám binh sĩ xông lên đã bị chia năm xẻ bảy, trở thành chất dinh dưỡng cho đất.
- Phi Yến Kiếm của Tần Thị, ngươi là Tần Vô Song? Không thể nào, Tần Vô Song đã chết rồi.
Lý Lan Triêu không dám tin vào mắt mình, đám binh sĩ chung quanh dùng tính mạng tranh thủ thời gian cho hắn, lúc này hắn cố gắng leo lên một thớt ngựa vô chủ.
- Ngươi giống như cũng biết rõ vài điều, nhưng Tần Vô Song đã chết, lúc này chỉ còn lại Tần Thường.
Hình bóng của Tần Thường chợt lóe ra, nhưng nơi nào nàng đi qua đều bị chém thành từng mảnh nhỏ, rất nhiều hào quang bùng lên trời, máu thịt như hóa thành hoa tươi, tình cảnh tráng lệ. Nàng đuổi theo Lý Lan Triêu rồi nói:
- Đứng lại nói một chút cho ta.
Lý Lan Triêu chợt căng thẳng, hắn tiện tay chụp lấy một trường thương ném về phía Tần Thường, đồng thời cũng lớn tiếng ra lệnh:
- Trước hết giết Bạch Kim Nguyệt, nhanh.
Đám binh sĩ nghe được lệnh thì vọt về phía Bạch Kim Nguyệt nhưng bị kiếm quang của Tần Thường xé nát, trường thương được ném đến cũng bị chặt năm sáu phần. Lý Lan Triêu thúc ngựa chạy, Tần Thường nhìn hắn, sau đó lại nhìn Bạch Kim Nguyệt, cuối cùng nàng chạy về phía Bạch Kim Nguyệt. Vài chục tên binh sĩ bị kiếm pháp của Tần Thường cắt nát, đám người lập tức chết sạch, chỉ còn lại một mình Tần Thường ở trung tâm, nàng nhìn bóng lưng Lý Lan Triêu đang biến mất ở cuối chân trời, cũng không biết đang nghĩ gì.
/175
|