- Như vậy bổn tọa sẽ ra ngựa, sẽ giết sạch phản tặc Lôi Âm quốc không còn một mống.
Hậu Bạch Y đứng lên, dã chiến ngoài thành tất nhiên sẽ điều động quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.
- Đa tạ Hậu đại ca.
Bạch Kim Nguyệt kêu lên vui sướng, lúc này một giọng nữ khác lại vang lên:
- Có thể giao việc này cho Tần Thường hay không?
Tần Thường tiến về phía trước thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, nàng tiếp tục nói:
- Hậu huynh đệ tuy võ lực mạnh mẽ nhưng chắc chắn không quá hiểu đạo chỉ huy, lần này đánh với một quốc gia, chắc chắn sẽ không thể nào đủ lực, Tần Thường nguyện đứng ra gánh vác ưu phiền.
Khẩu khí quá lớn, Hậu Bạch Y nhìn Tần Thường, nữ nhân này bùng ra khí tức tuyệt đối không dưới hắn.
- Tần cô nương?
Đám người Lộ Dao cảm thấy rất kỳ quái, Tần Thường có thân phận đặc thù, tất cả mọi người đều phát giác ra, nhưng Trương Hắc Ngưu không quan tâm, vì thế mọi người cũng không quá để ý. Nhưng khoảnh khắc này Tần Thường lại đứng lên, điều này không khỏi làm người ta nghi hoặc.
- Ngươi?
Bạch Kim Nguyệt dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tần Thường, sao đối phương lại có tự tin đến mức như vậy?
- Chính là ta.
Tần Thường xác định.
- Tần cô nương chủ động xin đi giết giặc, nếu đã tự tin như vậy thì kính xin Tần cô nương giải đáp nghi hoặc trong lòng chúng tôi.
Lộ Dao hỏi.
- Ta chính là Tần...Vô...Song!
Tần Thường vừa nói ra lời này thì mọi người trợn mắt há mồm, nàng bị mọi người nhìn vào chằm chằm mà không chút bối rối, vết máu đông cứng trên người đã trở thành màu thâm tím nhưng không tổn hại hình tượng mỹ nữ của nàng, ngược lại còn mang đến cho nàng khí tức hiu quạnh huyết tinh. Mái tóc mềm mại của nàng phủ xuống sau lưng, hai mắt nhìn mọi người toát ra thần thái kiên cường và oai hùng.
Đại danh của Tần Vô Song tất nhiên người người ở Tần quận đều biết, không người không hiểu, đó chính là nhân vật thiên tài kiệt xuất của Tần quận từ trước đến nay, võ lực kinh hồn, tinh thông binh pháp, thậm chí người ta còn quên tên của nàng, chỉ biết gọi là Vô Song, Tần Vô Song. Nàng và Hậu Bạch Y có cùng một thói quen là mang theo mặt nạ, nhưng Hậu Bạch Y đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, mà Tần Vô Song thì mang theo một mặt nạ bạc không có bất kỳ hoa văn gì mà chỉ lộ ra cặp mắt. Thật sự có rất ít người đã từng được gặp Tần Vô Song, vì vậy không ai biết được vẻ mặt thật sự của nàng.
- Quả nhiên là Tần Vô Song?
Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, nàng nói:
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Tần Thường nhìn về phía Bạch Kim Nguyệt rồi nói:
- Ngươi giống như biết rõ điều gì đó, mà Lý Lan Triêu cũng biết, mau nói cho ta biết.
Một luồng uy áp mãnh liệt như cửu thiên thần long từ hai mắt Tần Thường bắn vào trong mắt Bạch Kim Nguyệt, điều này làm toàn thân Bạch Kim Nguyệt chấn động, nàng sinh ra cảm giác thuần phục trong sợ hãi với Tần Thường, mỗi phần cơ thể đều run rẩy, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Trương Hắc Ngưu chợt có cảm ứng, đây là lần đầu tiên Trương Hắc Ngưu thấy có người phát ra áp lực tinh thần cùng loại với mình, hơn nữa lại có vẻ rất quen thuộc. Hậu Bạch Y cũng sinh ra cảm ứng, một bóng trắng lóe lên đến trước mặt Bạch Kim Nguyệt. Lúc này đám người Lộ Dao mới cảm thấy Tần Thường giống như biến thành một mãnh thú, sát ý khủng bố bùng ra bốn phương tám hướng, mọi người liên tiếp lui về phía sau, lúc này với tin đó là võ thần đại tần là Tần Vô Song.
- Ngươi làm gì?
Thân thể Hậu Bạch Y lóe lên chặt đứt uy áp, khí thế của Tần Thường bị phá vỡ, Bạch Kim Nguyệt tránh sau lưng Hậu Bạch Y mới cảm thấy thoát khỏi địa ngục vừa rồi. Nàng hít thở dồn dập, nam hài trong lòng giống như không kịp phản ứng, vẫn ngủ.
- Trong lòng có chút hiếu kỳ, mong vương hậu cho Tần Thường một đáp án.
Tần Thường khẽ vung tay, trong mắt Hậu Bạch Y chợt bùng ra cảnh giới thần quang.
Bạch Kim Nguyệt có chút do dự, nàng nói:
- Điều này...Bản cung chỉ biết một hai mà thôi, cả nhà Tần cô nương gặp phải bất hạnh giống như do Nhị hoàng tử làm chủ, tiên vương từng có một lần đề cập chuyện này với bản cung.
- Cũng vì mỏ vàng sao?
Tần Thường cực kỳ bình tĩnh.
- Không phải, chỉ sợ Tần gia quân công quá thịnh, biến thành đại họa.
Bạch Kim Nguyệt nói ra tin tức bí mật.
- Quân công quá thịnh?
Tần Thường cảm thấy buồn cười:
- Là ai tự mình hạ thủ?
Tần Thường thật ra đã mơ hồ dự đoán được vấn đề nhưng vẫn phải xác nhận.
- Là quận chủ Tần quận Triệu Vô Ngại.
Bạch Kim Nguyệt nói, đám người nơi đây đều giật mình. Thật ra sự việc liên quan đến Tần gia thì cả Tần quận đều biết, ai cũng ngi ngờ Triệu Vô Ngại ra tay hạ thủ nhưng không được xác định như Bạch Kim Nguyệt. Quận chủ là vị quan cao nhất một quận, mà Tần gia lại nắm giữ chức vụ trưởng quan qân sự trong quận, nếu Nhị hoàng tử muốn khống chế Tần quận thì phải loại bỏ Tần gia.
- Đúng là một vở hài kịch, tuy giết hắn dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ còn chưa phải là thời điểm ra tay, bản cô nương để hắn sống thêm vài ngày. Đa tạ vương hậu, phục quốc là chuyện nhất thời, Tần Thường chắc chắn sẽ xuất toàn lực ứng phó.
Tần Thường nói.
Bạch Kim Nguyệt chợt mừng rỡ, Tần Vô Song này có uy danh vượt mặt đám người nơi đây, tuy Hậu Bạch Y rất hiển hách nhưng cũng chỉ ở trên giang hồ, Tần Vô Song lại khác, nàng được xưng là võ thần Tần quận, tất nhiên võ công cực mạnh, binh pháp lại xuất thần nhập hóa, là danh tướng trong quân. Bạch Kim Nguyệt nói:
- Đại ân không thể nói hết bằng lời, phục quốc nếu thành công thì sẽ phong cho Tần tướng quân làm hộ quốc đại tướng quân.
Hộ quốc đại tướng quân tất nhiên là chức quan quân sự cao nhất Lôi Âm quốc.
- Tướng quân cái gì, bản cô nương không có hứng thú, sau này cũng đừng nên gọi tên Tần Vô Song, cứ gọi là Tần Thường.
Tần Thường nói.
- Như thế rất tốt.
Lộ Dao lại rất mừng rỡ, Tần Thường như vậy mới thật sự là đại tướng chân chính, rõ ràng Hán Cô thành có được một vị tướng quân.
Trương Hắc Ngưu cảm thấy trò chơi này càng lúc càng thú vị, hắn nói:
- Việc này cứ giao cho Tần cô nương.
Tần Thường quan sát Trương Hắc Ngưu, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
- Đa tạ chư vị viện thủ, nhưng còn một chuyện vẫn xin chu vị hỗ trợ.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Chuyện gì?
Bạch Kim Nguyệt chậm rãi đặt nam hài trong lòng xuống:
- Vương nhi của ta không biết bị Cưu Thiên Minh cho ăn độc dược gì nhưng mỗi ngày phải có một viên mới bình an vô sự, nếu không thì toàn thân run rẩy cực kỳ khó chịu, giống như muốn chết, cực kỳ đau khổ, chỉ là không biết chư vị có phương án gì không?
Bạch Kim Nguyệt cực kỳ buồn rầu, vẻ mặt đứa bé trai tái nhợt nhưng rõ ràng đang hôn mê, nàng tiếp tục nói:
- Vương nhi rất khổ sở, vì vậy bản cung dùng bí pháp để nó luôn ở vào trạng thái hôn mê.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, Lộ Dao nói:
- Lại có việc này sao?
Trương Hắc Ngưu đứng lên nói:
- Để ta xem thế nào.
Trương Hắc Ngưu chẳng qua chỉ là hiếu kỳ, hắn không nghiên cứu y đạo nhưng vẫn rất hứng thú với lời nói của Bạch Kim Nguyệt. Cũng không có ai tiến lên nghênh đón hắn, lúc này hắn tiến lên, Bạch Kim Nguyệt cảm thấy hy vọng, nàng ký thác lên người Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu đặt tay lên người nam hài, một luồng chân khí phóng vào trong cơ thể nam hài, chân khí của hắn rất bá đạo, bí pháp của Bạch Kim Nguyệt chợt bị phá vỡ. Nam hài chợt nhảy lên, gương mặt vặn vẹo, toàn thân phát run, nó kêu lên:
- Mẫu hậu, cho ta dược...Cho ta dược.
Nam hài vừa nói vừa nước mắt nước mũi ròng ròng.
- Đây là chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu thu chân khí lại, hắn cảm thấy máu huyết trong cơ thể đối phương cực kỳ hỗn loạn giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu. Bạch Kim Nguyệt không đành lòng để nam hài tiếp tục đau khổ, nàng lấy trong lòng ra một cái chai nhỏ, sau đó lấy ra một viên dược hoàn cho nó nuốt vào. Lúc này nam hài lập tức có biến đổi rất lớn, cơ thể khôi phục sức sống. Trương Hắc Ngưu cảm thấy kỳ quái, hắn phát hiện đối phương đã bình thường, khí huyết trong cơ thể lưu thông hòa hoãn như bình thường.
- Đây là thứ gì?
Trương Hắc Ngưu kỳ quai vươn tay lấy một viên dược hoàn của Bạch Kim Nguyệt, hắn khẽ quan sát, sau đó khẽ ngửi, cảm thấy có một mùi hương kỳ dị bùng ra, đầu óc chợt thanh tỉnh, cực kỳ cổ quái.
- Đây là bản cung lén trộm của Cưu Thiên Minh, nhưng không biết nó là dược vật gì.
Bạch Kim Nguyệt nói, đứa bé kia có vẻ rất hạnh phúc nhưng thần trí lại mơ hồ, giống như rơi vào mộng đẹp, thỉnh thoảng còn cười cười.
Mọi người kỳ quái xông lên, dược hoàn cũng được chuyển qua tay mọi người, khi đến tay Hậu Bạch Y, hắn nhíu mày rồi nói:
- Giống như mùi của loại hoa ma quỷ.
Mọi người chấn động, không biết hoa ma quỷ là thứ gì.
Hậu Bạch Y nói:
- Đó làm một loại hoa rất đẹp nhưng cũng là một dược liệu rất quý, có thể giảm đau, giảm ho, nhưng nếu láy sữa tươi từ trong quả cho người khác sử dụng, sẽ rất dễ nghiện.
- Hay mời Tần Thường đến xem thế nào?
Trương Hắc Ngưu nói, Tống thần y này ai cũng biết, Hậu Bạch Y cũng có nghe qua.
Tống thần y đến rất nhanh, nhưng sau đó lại lắc đầu vô sách nói:
- Tống mỗ cũng nghe nói trên đời có một loại hoa ma quỷ nhưng chưa từng gặp, đừng nói đến đơn thuốc, Tống mỗ vô năng... ....
Bạch Kim Nguyệt vội vàng la lên:
- Nên làm thế nào cho phải đây, vương nhi thế này, có thể nào... ....
Tống thần y là người ngoài, Bạch Kim Nguyệt vội vàng ngậm miệng.
Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Tống thần y nói:
- Y thuật của Tống mỗ không cao minh, chỉ là bình thường ở Đại Thu quốc, nếu tìm được thần y thật sự thì có lẽ sẽ cứu được.
- Thần y thật sự?
Bạch Kim Nguyệt hỏi.
- Bạch diện thần y Hoa Bách Nhạc.
Tống thần y nói:
- Đây mới chỉ là danh y thứ hai của Đại Thu quốc chúng ta, so với Tống mỗ thì hùng mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ giải được độc này.
- Thật tốt quá, không biết ông ta ở địa phương nào? Ta đi tìm hắn.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Vạn Hợp Đường ở Kim An Phủ chính là sản nghiệp của hắn, đến đó tất nhiên có thể tìm thấy hắn, nhưng người này có danh tiếng, ra giá cực cao.
Tống thần y bổ sung.
- Không sợ giá cao, chỉ cần có thể chữa được. Ta muốn đến Vạn Hợp Đường ở Kim An Phủ trong Tề quận.
Bạch Kim Nguyệt nói, coi như theo lời Tống thần y.
- Chuyện Lôi Âm quốc không quan tâm nữa sao?
Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nói.
- Tính mạng của vương nhi hơn tất cả, nếu vương nhi có mệnh hệ gì thì phục quốc thành công cũng như không.
Bạch Kim Nguyệt kiên trì nói.
- Không sao, chúng ta có thể chia binh hai đường.
Lộ Dao nói:
- Hầu thủ lĩnh và Tần cô nương ứng phó chuyện của Lôi Âm quốc, vương hậu có thể đi cầu y, nhưng Lộ mỗ còn một vấn đề cần thương lượng vương hậu, mà các chi tiết khác cũng phải sắp xếp rõ ràng.
- Như vậy rất tốt.
Bạch Kim Nguyệt nói:
- Nhưng hộ vệ của bản cung đã chết sạch, kính mong có thể được bổ sung.
- Được, Trương mỗ sẽ tự mình đưa đi.
Trương Hắc Ngưu nói ra những lời kinh người, đám người chợt ngẩn ngơ, hắn muốn ra tay, đúng là không ai tưởng tượng nổi.
- Cái gì? Trương huynh, Hán Cô thành không thể không có mặt huynh.
Nguyệt Hổ kêu lên, Trương Hắc Ngưu đi thì ai chế ước Hậu Bạch Y, sợ rằng Hán Cô thành sẽ phân liệt.
Bạch Kim Nguyệt lại vui vẻ, nghe nói người này võ công như thần, nếu có hắn hộ vệ thì quá lý tưởng.
Đám người Lộ Dao lại không đồng ý, vẻ mặt Tần Thường có chút biến đổi, nếu Trương Hắc Ngưu đi thì sẽ không lập tức nạp thiếp Ngọc Kiều Kiều, vì thế mà mọi người nhanh chóng ồn ào.
Hậu Bạch Y đứng lên, dã chiến ngoài thành tất nhiên sẽ điều động quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.
- Đa tạ Hậu đại ca.
Bạch Kim Nguyệt kêu lên vui sướng, lúc này một giọng nữ khác lại vang lên:
- Có thể giao việc này cho Tần Thường hay không?
Tần Thường tiến về phía trước thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, nàng tiếp tục nói:
- Hậu huynh đệ tuy võ lực mạnh mẽ nhưng chắc chắn không quá hiểu đạo chỉ huy, lần này đánh với một quốc gia, chắc chắn sẽ không thể nào đủ lực, Tần Thường nguyện đứng ra gánh vác ưu phiền.
Khẩu khí quá lớn, Hậu Bạch Y nhìn Tần Thường, nữ nhân này bùng ra khí tức tuyệt đối không dưới hắn.
- Tần cô nương?
Đám người Lộ Dao cảm thấy rất kỳ quái, Tần Thường có thân phận đặc thù, tất cả mọi người đều phát giác ra, nhưng Trương Hắc Ngưu không quan tâm, vì thế mọi người cũng không quá để ý. Nhưng khoảnh khắc này Tần Thường lại đứng lên, điều này không khỏi làm người ta nghi hoặc.
- Ngươi?
Bạch Kim Nguyệt dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tần Thường, sao đối phương lại có tự tin đến mức như vậy?
- Chính là ta.
Tần Thường xác định.
- Tần cô nương chủ động xin đi giết giặc, nếu đã tự tin như vậy thì kính xin Tần cô nương giải đáp nghi hoặc trong lòng chúng tôi.
Lộ Dao hỏi.
- Ta chính là Tần...Vô...Song!
Tần Thường vừa nói ra lời này thì mọi người trợn mắt há mồm, nàng bị mọi người nhìn vào chằm chằm mà không chút bối rối, vết máu đông cứng trên người đã trở thành màu thâm tím nhưng không tổn hại hình tượng mỹ nữ của nàng, ngược lại còn mang đến cho nàng khí tức hiu quạnh huyết tinh. Mái tóc mềm mại của nàng phủ xuống sau lưng, hai mắt nhìn mọi người toát ra thần thái kiên cường và oai hùng.
Đại danh của Tần Vô Song tất nhiên người người ở Tần quận đều biết, không người không hiểu, đó chính là nhân vật thiên tài kiệt xuất của Tần quận từ trước đến nay, võ lực kinh hồn, tinh thông binh pháp, thậm chí người ta còn quên tên của nàng, chỉ biết gọi là Vô Song, Tần Vô Song. Nàng và Hậu Bạch Y có cùng một thói quen là mang theo mặt nạ, nhưng Hậu Bạch Y đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, mà Tần Vô Song thì mang theo một mặt nạ bạc không có bất kỳ hoa văn gì mà chỉ lộ ra cặp mắt. Thật sự có rất ít người đã từng được gặp Tần Vô Song, vì vậy không ai biết được vẻ mặt thật sự của nàng.
- Quả nhiên là Tần Vô Song?
Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, nàng nói:
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Tần Thường nhìn về phía Bạch Kim Nguyệt rồi nói:
- Ngươi giống như biết rõ điều gì đó, mà Lý Lan Triêu cũng biết, mau nói cho ta biết.
Một luồng uy áp mãnh liệt như cửu thiên thần long từ hai mắt Tần Thường bắn vào trong mắt Bạch Kim Nguyệt, điều này làm toàn thân Bạch Kim Nguyệt chấn động, nàng sinh ra cảm giác thuần phục trong sợ hãi với Tần Thường, mỗi phần cơ thể đều run rẩy, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Trương Hắc Ngưu chợt có cảm ứng, đây là lần đầu tiên Trương Hắc Ngưu thấy có người phát ra áp lực tinh thần cùng loại với mình, hơn nữa lại có vẻ rất quen thuộc. Hậu Bạch Y cũng sinh ra cảm ứng, một bóng trắng lóe lên đến trước mặt Bạch Kim Nguyệt. Lúc này đám người Lộ Dao mới cảm thấy Tần Thường giống như biến thành một mãnh thú, sát ý khủng bố bùng ra bốn phương tám hướng, mọi người liên tiếp lui về phía sau, lúc này với tin đó là võ thần đại tần là Tần Vô Song.
- Ngươi làm gì?
Thân thể Hậu Bạch Y lóe lên chặt đứt uy áp, khí thế của Tần Thường bị phá vỡ, Bạch Kim Nguyệt tránh sau lưng Hậu Bạch Y mới cảm thấy thoát khỏi địa ngục vừa rồi. Nàng hít thở dồn dập, nam hài trong lòng giống như không kịp phản ứng, vẫn ngủ.
- Trong lòng có chút hiếu kỳ, mong vương hậu cho Tần Thường một đáp án.
Tần Thường khẽ vung tay, trong mắt Hậu Bạch Y chợt bùng ra cảnh giới thần quang.
Bạch Kim Nguyệt có chút do dự, nàng nói:
- Điều này...Bản cung chỉ biết một hai mà thôi, cả nhà Tần cô nương gặp phải bất hạnh giống như do Nhị hoàng tử làm chủ, tiên vương từng có một lần đề cập chuyện này với bản cung.
- Cũng vì mỏ vàng sao?
Tần Thường cực kỳ bình tĩnh.
- Không phải, chỉ sợ Tần gia quân công quá thịnh, biến thành đại họa.
Bạch Kim Nguyệt nói ra tin tức bí mật.
- Quân công quá thịnh?
Tần Thường cảm thấy buồn cười:
- Là ai tự mình hạ thủ?
Tần Thường thật ra đã mơ hồ dự đoán được vấn đề nhưng vẫn phải xác nhận.
- Là quận chủ Tần quận Triệu Vô Ngại.
Bạch Kim Nguyệt nói, đám người nơi đây đều giật mình. Thật ra sự việc liên quan đến Tần gia thì cả Tần quận đều biết, ai cũng ngi ngờ Triệu Vô Ngại ra tay hạ thủ nhưng không được xác định như Bạch Kim Nguyệt. Quận chủ là vị quan cao nhất một quận, mà Tần gia lại nắm giữ chức vụ trưởng quan qân sự trong quận, nếu Nhị hoàng tử muốn khống chế Tần quận thì phải loại bỏ Tần gia.
- Đúng là một vở hài kịch, tuy giết hắn dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ còn chưa phải là thời điểm ra tay, bản cô nương để hắn sống thêm vài ngày. Đa tạ vương hậu, phục quốc là chuyện nhất thời, Tần Thường chắc chắn sẽ xuất toàn lực ứng phó.
Tần Thường nói.
Bạch Kim Nguyệt chợt mừng rỡ, Tần Vô Song này có uy danh vượt mặt đám người nơi đây, tuy Hậu Bạch Y rất hiển hách nhưng cũng chỉ ở trên giang hồ, Tần Vô Song lại khác, nàng được xưng là võ thần Tần quận, tất nhiên võ công cực mạnh, binh pháp lại xuất thần nhập hóa, là danh tướng trong quân. Bạch Kim Nguyệt nói:
- Đại ân không thể nói hết bằng lời, phục quốc nếu thành công thì sẽ phong cho Tần tướng quân làm hộ quốc đại tướng quân.
Hộ quốc đại tướng quân tất nhiên là chức quan quân sự cao nhất Lôi Âm quốc.
- Tướng quân cái gì, bản cô nương không có hứng thú, sau này cũng đừng nên gọi tên Tần Vô Song, cứ gọi là Tần Thường.
Tần Thường nói.
- Như thế rất tốt.
Lộ Dao lại rất mừng rỡ, Tần Thường như vậy mới thật sự là đại tướng chân chính, rõ ràng Hán Cô thành có được một vị tướng quân.
Trương Hắc Ngưu cảm thấy trò chơi này càng lúc càng thú vị, hắn nói:
- Việc này cứ giao cho Tần cô nương.
Tần Thường quan sát Trương Hắc Ngưu, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
- Đa tạ chư vị viện thủ, nhưng còn một chuyện vẫn xin chu vị hỗ trợ.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Chuyện gì?
Bạch Kim Nguyệt chậm rãi đặt nam hài trong lòng xuống:
- Vương nhi của ta không biết bị Cưu Thiên Minh cho ăn độc dược gì nhưng mỗi ngày phải có một viên mới bình an vô sự, nếu không thì toàn thân run rẩy cực kỳ khó chịu, giống như muốn chết, cực kỳ đau khổ, chỉ là không biết chư vị có phương án gì không?
Bạch Kim Nguyệt cực kỳ buồn rầu, vẻ mặt đứa bé trai tái nhợt nhưng rõ ràng đang hôn mê, nàng tiếp tục nói:
- Vương nhi rất khổ sở, vì vậy bản cung dùng bí pháp để nó luôn ở vào trạng thái hôn mê.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, Lộ Dao nói:
- Lại có việc này sao?
Trương Hắc Ngưu đứng lên nói:
- Để ta xem thế nào.
Trương Hắc Ngưu chẳng qua chỉ là hiếu kỳ, hắn không nghiên cứu y đạo nhưng vẫn rất hứng thú với lời nói của Bạch Kim Nguyệt. Cũng không có ai tiến lên nghênh đón hắn, lúc này hắn tiến lên, Bạch Kim Nguyệt cảm thấy hy vọng, nàng ký thác lên người Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu đặt tay lên người nam hài, một luồng chân khí phóng vào trong cơ thể nam hài, chân khí của hắn rất bá đạo, bí pháp của Bạch Kim Nguyệt chợt bị phá vỡ. Nam hài chợt nhảy lên, gương mặt vặn vẹo, toàn thân phát run, nó kêu lên:
- Mẫu hậu, cho ta dược...Cho ta dược.
Nam hài vừa nói vừa nước mắt nước mũi ròng ròng.
- Đây là chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu thu chân khí lại, hắn cảm thấy máu huyết trong cơ thể đối phương cực kỳ hỗn loạn giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu. Bạch Kim Nguyệt không đành lòng để nam hài tiếp tục đau khổ, nàng lấy trong lòng ra một cái chai nhỏ, sau đó lấy ra một viên dược hoàn cho nó nuốt vào. Lúc này nam hài lập tức có biến đổi rất lớn, cơ thể khôi phục sức sống. Trương Hắc Ngưu cảm thấy kỳ quái, hắn phát hiện đối phương đã bình thường, khí huyết trong cơ thể lưu thông hòa hoãn như bình thường.
- Đây là thứ gì?
Trương Hắc Ngưu kỳ quai vươn tay lấy một viên dược hoàn của Bạch Kim Nguyệt, hắn khẽ quan sát, sau đó khẽ ngửi, cảm thấy có một mùi hương kỳ dị bùng ra, đầu óc chợt thanh tỉnh, cực kỳ cổ quái.
- Đây là bản cung lén trộm của Cưu Thiên Minh, nhưng không biết nó là dược vật gì.
Bạch Kim Nguyệt nói, đứa bé kia có vẻ rất hạnh phúc nhưng thần trí lại mơ hồ, giống như rơi vào mộng đẹp, thỉnh thoảng còn cười cười.
Mọi người kỳ quái xông lên, dược hoàn cũng được chuyển qua tay mọi người, khi đến tay Hậu Bạch Y, hắn nhíu mày rồi nói:
- Giống như mùi của loại hoa ma quỷ.
Mọi người chấn động, không biết hoa ma quỷ là thứ gì.
Hậu Bạch Y nói:
- Đó làm một loại hoa rất đẹp nhưng cũng là một dược liệu rất quý, có thể giảm đau, giảm ho, nhưng nếu láy sữa tươi từ trong quả cho người khác sử dụng, sẽ rất dễ nghiện.
- Hay mời Tần Thường đến xem thế nào?
Trương Hắc Ngưu nói, Tống thần y này ai cũng biết, Hậu Bạch Y cũng có nghe qua.
Tống thần y đến rất nhanh, nhưng sau đó lại lắc đầu vô sách nói:
- Tống mỗ cũng nghe nói trên đời có một loại hoa ma quỷ nhưng chưa từng gặp, đừng nói đến đơn thuốc, Tống mỗ vô năng... ....
Bạch Kim Nguyệt vội vàng la lên:
- Nên làm thế nào cho phải đây, vương nhi thế này, có thể nào... ....
Tống thần y là người ngoài, Bạch Kim Nguyệt vội vàng ngậm miệng.
Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Tống thần y nói:
- Y thuật của Tống mỗ không cao minh, chỉ là bình thường ở Đại Thu quốc, nếu tìm được thần y thật sự thì có lẽ sẽ cứu được.
- Thần y thật sự?
Bạch Kim Nguyệt hỏi.
- Bạch diện thần y Hoa Bách Nhạc.
Tống thần y nói:
- Đây mới chỉ là danh y thứ hai của Đại Thu quốc chúng ta, so với Tống mỗ thì hùng mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ giải được độc này.
- Thật tốt quá, không biết ông ta ở địa phương nào? Ta đi tìm hắn.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Vạn Hợp Đường ở Kim An Phủ chính là sản nghiệp của hắn, đến đó tất nhiên có thể tìm thấy hắn, nhưng người này có danh tiếng, ra giá cực cao.
Tống thần y bổ sung.
- Không sợ giá cao, chỉ cần có thể chữa được. Ta muốn đến Vạn Hợp Đường ở Kim An Phủ trong Tề quận.
Bạch Kim Nguyệt nói, coi như theo lời Tống thần y.
- Chuyện Lôi Âm quốc không quan tâm nữa sao?
Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nói.
- Tính mạng của vương nhi hơn tất cả, nếu vương nhi có mệnh hệ gì thì phục quốc thành công cũng như không.
Bạch Kim Nguyệt kiên trì nói.
- Không sao, chúng ta có thể chia binh hai đường.
Lộ Dao nói:
- Hầu thủ lĩnh và Tần cô nương ứng phó chuyện của Lôi Âm quốc, vương hậu có thể đi cầu y, nhưng Lộ mỗ còn một vấn đề cần thương lượng vương hậu, mà các chi tiết khác cũng phải sắp xếp rõ ràng.
- Như vậy rất tốt.
Bạch Kim Nguyệt nói:
- Nhưng hộ vệ của bản cung đã chết sạch, kính mong có thể được bổ sung.
- Được, Trương mỗ sẽ tự mình đưa đi.
Trương Hắc Ngưu nói ra những lời kinh người, đám người chợt ngẩn ngơ, hắn muốn ra tay, đúng là không ai tưởng tượng nổi.
- Cái gì? Trương huynh, Hán Cô thành không thể không có mặt huynh.
Nguyệt Hổ kêu lên, Trương Hắc Ngưu đi thì ai chế ước Hậu Bạch Y, sợ rằng Hán Cô thành sẽ phân liệt.
Bạch Kim Nguyệt lại vui vẻ, nghe nói người này võ công như thần, nếu có hắn hộ vệ thì quá lý tưởng.
Đám người Lộ Dao lại không đồng ý, vẻ mặt Tần Thường có chút biến đổi, nếu Trương Hắc Ngưu đi thì sẽ không lập tức nạp thiếp Ngọc Kiều Kiều, vì thế mà mọi người nhanh chóng ồn ào.
/175
|