Đao phong của Chu Bất Đồng vừa chuyển, lưỡi đao đập một cái không nhẹ vào người tên mập làm y ngã vật xuống đất, mấy tên gia đinh bên cạnh cả kinh:
- Có thật ngươi muốn đối địch với Bàng gia chúng ta!
- Là các ngươi quá nhiều chuyện! Các đại gia cắm trại ở chỗ này, các ngươi cũng dám hỏi nhiều!
Chu Bất Đồng hoành đao đánh ra sử dụng một chiêu đơn giản mà trực tiếp nhất, khí lực lớn, tốc độ nhanh, tuy nhiên những gia đinh này làm sao chống đỡ đều bỏ chạy trối chết. Vân Quan Nguyệt ở một bên khẽ gật đầu, Chu Bất Đồng cũng hơi lo lắng cái gọi là Bàng gia kia nên chỉ xua đuổi mà không lấy mạng.
Chạy ra được hơn ba mươi bước, còn có một người khác kêu lên:
- Các ngươi chết chắc, các ngươi chết chắc! Lại dám đánh người Bàng gia, công tử sẽ nhất định báo thù cho chúng ta đấy!
Chu Bất Đồng giơ đao lên định đuổi theo làm người nọ sợ đến vấp té, Chu Bất Đồng cười ha ha.
Trương Hắc Ngưu lại nói:
- Chúng ta theo sau xem một chút!
- Theo sau?
Chu Bất Đồng cả kinh, cho là đuổi đi còn chưa tính lại không biết Trương Hắc Ngưu có ý nghĩ như vậy, kia mới vừa rồi còn không bằng nhất nhất lấy tánh mạng của bọn họ.
Vân Quan Nguyệt cũng khẽ cau mày:
- Đại nhân, lúc này chúng ta cũng không cần thiết chọc vào những đại tộc địa phương!
Trương Hắc Ngưu cũng không nói lời nào, lúc này trong xe vang lên tiếng kêu thống khổ của nữ tử kia, Bạch Kim Nguyệt kêu lên:
- Nàng tỉnh rồi!
Nữ nhân kia khóc rống lên, tựa hồ đang nói gì đó với Bạch Kim Nguyệt, sắc mặt Bạch Kim Nguyệt liên tục biến hóa, mọi người cũng đi tới vây quanh.
Lúc này cách chỗ Trương Hắc Ngưu khoảng năm dặm có một thôn nhỏ, trong thôn hết sức quang đãng, tất cả thôn dân đều bị dồn tới một bãi đất trống, mấy người đứng vây vòng ngoài mặc trang phục gia đinh như Trương Hắc Ngưu vừa mới gặp, trong tay cầm các loại binh khí. Ở giữa có một công tử mặc bạch y hoa lệ, trên đó thêu các hoa văn tinh mỹ, lúc này gã đang nhẹ nhàng lau chùi trường kiếm trong tay, dưới ánh trăng chiếu ra quang mang chói mắt.
Vóc người công tử này cao thẳng, hình tượng coi như là tuấn mỹ, chẳng qua sắc mặt hơi tái, lẳng lặng đứng ở trong sân, lau kiếm xong ném mảnh vải sang một bên rồi lạnh nhạt nói với một tên gia đinh:
- Người!
Lập tức có một thôn dân bị đẩy ra giữa, người này có vóc dáng gầy gò, da mặt khô vàng, toàn thân sợ đến phát run, bị tên gia đinh đẩy chúi ra quỳ trước mặt công tử kia, lớn tiếng kêu lên:
- Công tử, ngươi tha cho ta đi...... Tha cho ta đi...... Ta không muốn chết nha......
- Có ai nói muốn ngươi chết đâu......
Công tử nhẹ nhàng nhìn vào người kia, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi vào mặt đất làm người ta có cảm giác càng lạnh.
- Nhưng là......
Thôn dân kia nhìn sang mấy phụ lão đang nằm hấp hối bên cạnh, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Chẳng lẽ ngươi không cho trở thành hòn đá thử kiếm trong tay vàng ngọc của bản công tử là may mắn sao, chỉ cần ngươi tránh thoát một chiêu hoa khai cửu đóa của bản công tử thì bản công tử sẽ thủ tín thả ngươi đi!
Công tử chậm rãi nói, nhẹ nhàng chuyển động trường kiếm trong tay, thanh bảo kiếm chế từ hoàng kim, chung quanh có gắn mười mấy viên bảo thạch chói mắt, toàn phân phát ra quang mang như ngọc như kim, dưới trăng tạo thành một đạo quang hoa duyên dáng.
Thanh kiếm cực kỳ xinh đẹp nhưng lại làm người khác cảm thấy cực kỳ sợ hãi, đám thôn dân hoàn toàn không thấy nó xinh đẹp, chỉ thấy khủng bố vô hạn.
- Không hổ là danh kiếm bí luyện từ Thần binh môn......
Công tử vô cùng say mê nhìn trường kiếm trong tay, thở dài nói:
- Nhưng sau khi dính huyết quang sẽ càng thêm mê người!
Thôn dân chợt đứng lên, dùng sức chạy về ra phía ngoài, công tử phảng phất không chú ý, chậm rãi ưu nhã cầm danh kiếm huy vũ, trong miệng chậm rãi kêu:
- Nhất...... Đóa...... Hoa...... Khai!
Trong bầu trời đêm tách ra một đóa kiếm hoa xinh đẹp, thê mỹ diễm lệ, quang mang vàng xanh của vàng và ngọc trông rất kỳ dị, , thôn dân kêu thảm một tiếng, trên người tuôn ra một vòi máu, danh kiếm ở trong tay chậm rãi bay múa, công tử kêu:
- Nhị đóa hoa khai!
Kiếm quang mãnh liệt trong nháy mắt bùng nổ, hai đóa kiếm hoa nở tung trong không trung, thân thể thôn dân kia run lên, vòi máu tuôn càng thêm xối xả.
- Tam đóa hoa khai!
Thân thể công tử hơi xoay tròn, kiếm hoa gia tăng đến ba đóa, trên người thôn dân dường như nổ tung, vòi máu phun trào lên không trung, công tử thất vọng đem danh kiếm thu hồi, người thôn dân kia đã chống đỡ hết nổi ngã trên mặt đất, công tử thở dài nói:
- Thật là thật là đáng tiếc, tại sao không có một người để cho Bổn công tử thi triển ra cửu đóa hoa khai!
- Công tử......
Một tỳ nữ bên cạnh đem khăn tay tiến lên, công tử nhận lấy nhẹ nhàng phủ lau thân kiếm, chậm rãi nói:
- Người!
- Để cho ta tới đi!
Một thanh âm xa lạ vang lên, công tử khẽ
chợt ngẩng đầu thì phát hiện ở giữa bãi đất đột nhiên có thêm mấy người, trong đó có một vị mặc y phục quản gia đang đứng trước mặt, hai tay y vì tức giận mà khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên hàn quang khiếp người.
- Ngươi là người nào?
Công tử lui về phía sau, danh kiếm nhẹ nhàng huy vũ làm phát ra thanh âm trong trẻo.
- Hảo kiếm!
Người bước tới chính là Vân Quan Nguyệt, phía sau còn lại là Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt, Chu Bất Đồng, bọn họ vừa tới nhưng bọn gia đinh không hề phát giác, đứng chắc ở các góc, nhìn công tử trước mắt .
- Tại hạ bất tài, tên là Trương Vân, nghe nói Bàng công tử luyện được hoạt nhân kiếm, phàm là lúc luyện kiếm đều lấy người để thử, tại hạ khó hiểu nến tới để thỉnh giáo?
Vân Quan Nguyệt có chút tức giận, y là một hào kiệt bạch đạo, người này lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, Vân Quan Nguyệt thật sự là không cách nào nhịn được.
Trương Hắc Ngưu vừa nghe nữ tử kia sau khi tỉnh kể lại thì mới biết công tử Bàng gia này bắt hết người trong thôn trang luyện kiếm, nhất thời chọc giận Vân Quan Nguyệt. Y là một đại sư kiếm đạo, nghe đến chuyện này thì tức đến nổ phổi, cũng không cần Trương Hắc Ngưu lên tiếng đã chạy đến, đám người Bạch Kim Nguyệt cũng căm phẫn không thể nhịn được theo sau, quả nhiên đúng như lời nữ tử kia nói, Vân Quan Nguyệt tức giận xuất thủ đầu tiên.
- Trương Vân!
Công tử trả lời:
- Nếu như muốn thử một chiêu cửu đóa hoa khai của công tử thì đến đây đi!
- Rất tốt!
Vân Quan Nguyệt cũng không rút trường kiếm, tay không đi tới, hai chân giẫm vào mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.
- Ngươi không cần kiếm sao?
Công tử kỳ quái nhìn trường kiếm bên hông Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt cũng không có ý tứ dùng kiếm mà cười khẽ:
- Ngươi cứ coi tại hạ như nông phu trong thôn đi, dù sao ngươi cũng đã hạ thủ với những thôn dân tay không tấc sắt này rồi!
- Sai!
Công tử lạnh lùng:
- Bản công tử chẳng qua là luyện kiếm, cũng không giết người! Ngươi hiểu lầm bản công tử rồi, tuy nhiên nếu như ngươi chủ tâm muốn chết thì cũng đừng trách bản công tử thủ hạ vô tình!
- Chẳng qua là luyện kiếm, cũng không giết người! Buồn cười!
Vân Quan Nguyệt cười ha ha:
- Hôm nay đúng là tại hạ nghe được chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ!
- Nhất đóa hoa khai!
Giọng nói lạnh lùng của công tử lại vang lên, một đóa hoa kiếm xinh đẹp nhanh như chớp nở về phía trước Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt cũng không sợ hãi không hoảng hốt, đưa tay phía trước hất một cái thì đóa hoa biến mất lộ ra thân kiếm. Một ngón tay của Vân Quan Nguyệt điểm vào thân kiếm làm nó bất động tại chỗ, chậm rãi nói:
- Hoa khai kiếm thuật, chính là kiếm thuật mật truyền của Xá Tử Yên Hồng Môn, mặc dù tại hạ không biết ngươi là người như thế nào nhưng biết Hoa khai kiếm thuật của ngươi đã sa vào tà đạo không thể tự kềm chế rồi! không bằng phế đi!
Vân Quan Nguyệt búng tay một cái làm thân kiếm vang lên một tiếng trong trẻo, phảng phất như bị trọng chùy đánh vào, cánh tay cầm kiếm của công tử kia đau nhức, suýt nữa rơi kiếm, liên tục lui về phía sau.
- Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn!
Công tử lạnh lùng hừ nói, khẽ duỗi ra co vào cánh tay cầm kiếm mấy lần rồi lớn tiếng quát:
- Hai đóa hoa khai!
Vân Quan Nguyệt lại dùng tay phải búng ra một cái khiến thân kiếm ngân lên, công tử lại tiếp tục lui về phía sau.
- Không thể nào!
- Công tử hét lớn:
- Tam.....
Gã vẫn chưa nói hết thì ngón tay của Vân Quan Nguyệt đã điểm ra, trường kiếm trong tay thiếu chút nữa bay lên, sắc mặt công tử tái nhợt:
- Ngươi rốt cuộc là người nào?
- Người qua đường!
Vân Quan Nguyệt nói.
- Người qua đường sao có thân thủ tốt như vậy!
Trên mặt công tử toát đầy mồ hôi lạnh, cầm trường kiếm tạo thành một tư thế kỳ quái.
Vân Quan Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, thầm nghĩ thân thủ tốt hơn còn chưa xuất thủ.
Trong đám gia đinh chợt bước ra một hắc y lão giả tay cầm trường kiếm, thân thể không coi là cường tráng nhưng trong nháy mắt bộc phát lực lượng cường đại nhanh như chớp vọt tới Vân Quan Nguyệt. Vân Quan Nguyệt hơi biến sắc, tựa hồ là biết lai lịch người này, tuy nhiên y còn chưa ra tay thì Chu Bất Đồng đã quơ trường đao trong tay xông tới chém luôn một đao nặng nề làm lão sợ hết hồn vì chiêu số tương đối thô ráp nhưng lực lượng, tốc độ kinh người đủ để khai sơn phá thạch, ánh đao mãnh liệt gào thét cho dù là mình cũng không thể chính diện ngạnh kháng. Thân thể lão giả vừa chuyển, tựa như loại quỷ mị, tinh quang lấp lánh trong tay, trường kiếm nhanh chóng đâm về phía sau lưng Chu Bất Đồng .
- Cửu đóa hoa khai!
Công tử trong giây lát hét lớn, đầy trời quang hoa trong nháy mắt tràn ngập làm người ta trầm mê.
Bạch Kim Nguyệt ở một bên nhìn vẻ kích động, Trương Hắc Ngưu nói khẽ:
- Thích thanh kiếm kia sao?
Bạch Kim Nguyệt vô ý thức gật đầu, thân thể Trương Hắc Ngưu chợt lóe.
- Có thật ngươi muốn đối địch với Bàng gia chúng ta!
- Là các ngươi quá nhiều chuyện! Các đại gia cắm trại ở chỗ này, các ngươi cũng dám hỏi nhiều!
Chu Bất Đồng hoành đao đánh ra sử dụng một chiêu đơn giản mà trực tiếp nhất, khí lực lớn, tốc độ nhanh, tuy nhiên những gia đinh này làm sao chống đỡ đều bỏ chạy trối chết. Vân Quan Nguyệt ở một bên khẽ gật đầu, Chu Bất Đồng cũng hơi lo lắng cái gọi là Bàng gia kia nên chỉ xua đuổi mà không lấy mạng.
Chạy ra được hơn ba mươi bước, còn có một người khác kêu lên:
- Các ngươi chết chắc, các ngươi chết chắc! Lại dám đánh người Bàng gia, công tử sẽ nhất định báo thù cho chúng ta đấy!
Chu Bất Đồng giơ đao lên định đuổi theo làm người nọ sợ đến vấp té, Chu Bất Đồng cười ha ha.
Trương Hắc Ngưu lại nói:
- Chúng ta theo sau xem một chút!
- Theo sau?
Chu Bất Đồng cả kinh, cho là đuổi đi còn chưa tính lại không biết Trương Hắc Ngưu có ý nghĩ như vậy, kia mới vừa rồi còn không bằng nhất nhất lấy tánh mạng của bọn họ.
Vân Quan Nguyệt cũng khẽ cau mày:
- Đại nhân, lúc này chúng ta cũng không cần thiết chọc vào những đại tộc địa phương!
Trương Hắc Ngưu cũng không nói lời nào, lúc này trong xe vang lên tiếng kêu thống khổ của nữ tử kia, Bạch Kim Nguyệt kêu lên:
- Nàng tỉnh rồi!
Nữ nhân kia khóc rống lên, tựa hồ đang nói gì đó với Bạch Kim Nguyệt, sắc mặt Bạch Kim Nguyệt liên tục biến hóa, mọi người cũng đi tới vây quanh.
Lúc này cách chỗ Trương Hắc Ngưu khoảng năm dặm có một thôn nhỏ, trong thôn hết sức quang đãng, tất cả thôn dân đều bị dồn tới một bãi đất trống, mấy người đứng vây vòng ngoài mặc trang phục gia đinh như Trương Hắc Ngưu vừa mới gặp, trong tay cầm các loại binh khí. Ở giữa có một công tử mặc bạch y hoa lệ, trên đó thêu các hoa văn tinh mỹ, lúc này gã đang nhẹ nhàng lau chùi trường kiếm trong tay, dưới ánh trăng chiếu ra quang mang chói mắt.
Vóc người công tử này cao thẳng, hình tượng coi như là tuấn mỹ, chẳng qua sắc mặt hơi tái, lẳng lặng đứng ở trong sân, lau kiếm xong ném mảnh vải sang một bên rồi lạnh nhạt nói với một tên gia đinh:
- Người!
Lập tức có một thôn dân bị đẩy ra giữa, người này có vóc dáng gầy gò, da mặt khô vàng, toàn thân sợ đến phát run, bị tên gia đinh đẩy chúi ra quỳ trước mặt công tử kia, lớn tiếng kêu lên:
- Công tử, ngươi tha cho ta đi...... Tha cho ta đi...... Ta không muốn chết nha......
- Có ai nói muốn ngươi chết đâu......
Công tử nhẹ nhàng nhìn vào người kia, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi vào mặt đất làm người ta có cảm giác càng lạnh.
- Nhưng là......
Thôn dân kia nhìn sang mấy phụ lão đang nằm hấp hối bên cạnh, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Chẳng lẽ ngươi không cho trở thành hòn đá thử kiếm trong tay vàng ngọc của bản công tử là may mắn sao, chỉ cần ngươi tránh thoát một chiêu hoa khai cửu đóa của bản công tử thì bản công tử sẽ thủ tín thả ngươi đi!
Công tử chậm rãi nói, nhẹ nhàng chuyển động trường kiếm trong tay, thanh bảo kiếm chế từ hoàng kim, chung quanh có gắn mười mấy viên bảo thạch chói mắt, toàn phân phát ra quang mang như ngọc như kim, dưới trăng tạo thành một đạo quang hoa duyên dáng.
Thanh kiếm cực kỳ xinh đẹp nhưng lại làm người khác cảm thấy cực kỳ sợ hãi, đám thôn dân hoàn toàn không thấy nó xinh đẹp, chỉ thấy khủng bố vô hạn.
- Không hổ là danh kiếm bí luyện từ Thần binh môn......
Công tử vô cùng say mê nhìn trường kiếm trong tay, thở dài nói:
- Nhưng sau khi dính huyết quang sẽ càng thêm mê người!
Thôn dân chợt đứng lên, dùng sức chạy về ra phía ngoài, công tử phảng phất không chú ý, chậm rãi ưu nhã cầm danh kiếm huy vũ, trong miệng chậm rãi kêu:
- Nhất...... Đóa...... Hoa...... Khai!
Trong bầu trời đêm tách ra một đóa kiếm hoa xinh đẹp, thê mỹ diễm lệ, quang mang vàng xanh của vàng và ngọc trông rất kỳ dị, , thôn dân kêu thảm một tiếng, trên người tuôn ra một vòi máu, danh kiếm ở trong tay chậm rãi bay múa, công tử kêu:
- Nhị đóa hoa khai!
Kiếm quang mãnh liệt trong nháy mắt bùng nổ, hai đóa kiếm hoa nở tung trong không trung, thân thể thôn dân kia run lên, vòi máu tuôn càng thêm xối xả.
- Tam đóa hoa khai!
Thân thể công tử hơi xoay tròn, kiếm hoa gia tăng đến ba đóa, trên người thôn dân dường như nổ tung, vòi máu phun trào lên không trung, công tử thất vọng đem danh kiếm thu hồi, người thôn dân kia đã chống đỡ hết nổi ngã trên mặt đất, công tử thở dài nói:
- Thật là thật là đáng tiếc, tại sao không có một người để cho Bổn công tử thi triển ra cửu đóa hoa khai!
- Công tử......
Một tỳ nữ bên cạnh đem khăn tay tiến lên, công tử nhận lấy nhẹ nhàng phủ lau thân kiếm, chậm rãi nói:
- Người!
- Để cho ta tới đi!
Một thanh âm xa lạ vang lên, công tử khẽ
chợt ngẩng đầu thì phát hiện ở giữa bãi đất đột nhiên có thêm mấy người, trong đó có một vị mặc y phục quản gia đang đứng trước mặt, hai tay y vì tức giận mà khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên hàn quang khiếp người.
- Ngươi là người nào?
Công tử lui về phía sau, danh kiếm nhẹ nhàng huy vũ làm phát ra thanh âm trong trẻo.
- Hảo kiếm!
Người bước tới chính là Vân Quan Nguyệt, phía sau còn lại là Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt, Chu Bất Đồng, bọn họ vừa tới nhưng bọn gia đinh không hề phát giác, đứng chắc ở các góc, nhìn công tử trước mắt .
- Tại hạ bất tài, tên là Trương Vân, nghe nói Bàng công tử luyện được hoạt nhân kiếm, phàm là lúc luyện kiếm đều lấy người để thử, tại hạ khó hiểu nến tới để thỉnh giáo?
Vân Quan Nguyệt có chút tức giận, y là một hào kiệt bạch đạo, người này lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, Vân Quan Nguyệt thật sự là không cách nào nhịn được.
Trương Hắc Ngưu vừa nghe nữ tử kia sau khi tỉnh kể lại thì mới biết công tử Bàng gia này bắt hết người trong thôn trang luyện kiếm, nhất thời chọc giận Vân Quan Nguyệt. Y là một đại sư kiếm đạo, nghe đến chuyện này thì tức đến nổ phổi, cũng không cần Trương Hắc Ngưu lên tiếng đã chạy đến, đám người Bạch Kim Nguyệt cũng căm phẫn không thể nhịn được theo sau, quả nhiên đúng như lời nữ tử kia nói, Vân Quan Nguyệt tức giận xuất thủ đầu tiên.
- Trương Vân!
Công tử trả lời:
- Nếu như muốn thử một chiêu cửu đóa hoa khai của công tử thì đến đây đi!
- Rất tốt!
Vân Quan Nguyệt cũng không rút trường kiếm, tay không đi tới, hai chân giẫm vào mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.
- Ngươi không cần kiếm sao?
Công tử kỳ quái nhìn trường kiếm bên hông Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt cũng không có ý tứ dùng kiếm mà cười khẽ:
- Ngươi cứ coi tại hạ như nông phu trong thôn đi, dù sao ngươi cũng đã hạ thủ với những thôn dân tay không tấc sắt này rồi!
- Sai!
Công tử lạnh lùng:
- Bản công tử chẳng qua là luyện kiếm, cũng không giết người! Ngươi hiểu lầm bản công tử rồi, tuy nhiên nếu như ngươi chủ tâm muốn chết thì cũng đừng trách bản công tử thủ hạ vô tình!
- Chẳng qua là luyện kiếm, cũng không giết người! Buồn cười!
Vân Quan Nguyệt cười ha ha:
- Hôm nay đúng là tại hạ nghe được chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ!
- Nhất đóa hoa khai!
Giọng nói lạnh lùng của công tử lại vang lên, một đóa hoa kiếm xinh đẹp nhanh như chớp nở về phía trước Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt cũng không sợ hãi không hoảng hốt, đưa tay phía trước hất một cái thì đóa hoa biến mất lộ ra thân kiếm. Một ngón tay của Vân Quan Nguyệt điểm vào thân kiếm làm nó bất động tại chỗ, chậm rãi nói:
- Hoa khai kiếm thuật, chính là kiếm thuật mật truyền của Xá Tử Yên Hồng Môn, mặc dù tại hạ không biết ngươi là người như thế nào nhưng biết Hoa khai kiếm thuật của ngươi đã sa vào tà đạo không thể tự kềm chế rồi! không bằng phế đi!
Vân Quan Nguyệt búng tay một cái làm thân kiếm vang lên một tiếng trong trẻo, phảng phất như bị trọng chùy đánh vào, cánh tay cầm kiếm của công tử kia đau nhức, suýt nữa rơi kiếm, liên tục lui về phía sau.
- Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn!
Công tử lạnh lùng hừ nói, khẽ duỗi ra co vào cánh tay cầm kiếm mấy lần rồi lớn tiếng quát:
- Hai đóa hoa khai!
Vân Quan Nguyệt lại dùng tay phải búng ra một cái khiến thân kiếm ngân lên, công tử lại tiếp tục lui về phía sau.
- Không thể nào!
- Công tử hét lớn:
- Tam.....
Gã vẫn chưa nói hết thì ngón tay của Vân Quan Nguyệt đã điểm ra, trường kiếm trong tay thiếu chút nữa bay lên, sắc mặt công tử tái nhợt:
- Ngươi rốt cuộc là người nào?
- Người qua đường!
Vân Quan Nguyệt nói.
- Người qua đường sao có thân thủ tốt như vậy!
Trên mặt công tử toát đầy mồ hôi lạnh, cầm trường kiếm tạo thành một tư thế kỳ quái.
Vân Quan Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, thầm nghĩ thân thủ tốt hơn còn chưa xuất thủ.
Trong đám gia đinh chợt bước ra một hắc y lão giả tay cầm trường kiếm, thân thể không coi là cường tráng nhưng trong nháy mắt bộc phát lực lượng cường đại nhanh như chớp vọt tới Vân Quan Nguyệt. Vân Quan Nguyệt hơi biến sắc, tựa hồ là biết lai lịch người này, tuy nhiên y còn chưa ra tay thì Chu Bất Đồng đã quơ trường đao trong tay xông tới chém luôn một đao nặng nề làm lão sợ hết hồn vì chiêu số tương đối thô ráp nhưng lực lượng, tốc độ kinh người đủ để khai sơn phá thạch, ánh đao mãnh liệt gào thét cho dù là mình cũng không thể chính diện ngạnh kháng. Thân thể lão giả vừa chuyển, tựa như loại quỷ mị, tinh quang lấp lánh trong tay, trường kiếm nhanh chóng đâm về phía sau lưng Chu Bất Đồng .
- Cửu đóa hoa khai!
Công tử trong giây lát hét lớn, đầy trời quang hoa trong nháy mắt tràn ngập làm người ta trầm mê.
Bạch Kim Nguyệt ở một bên nhìn vẻ kích động, Trương Hắc Ngưu nói khẽ:
- Thích thanh kiếm kia sao?
Bạch Kim Nguyệt vô ý thức gật đầu, thân thể Trương Hắc Ngưu chợt lóe.
/175
|