Nếu như lão phu không tuân thì ngươi sẽ xử trí thế nào?
Trương Hắc Ngưu không có bất kỳ do dự:
- Giết!
Câu nói của hắn không hề có một chút tình cảm, sát ý lạnh lẽo, Quỷ kiếm chấn động, lúc này Trương Hắc Ngưu giống như một Ma thần kinh khủng.
Lưu được núi xanh ở, không sợ không có củi đốt, Quỷ kiếm cuối cùng tỏ vẻ đồng ý. Trương Hắc Ngưu cũng không hề chế buộc lão mà để lão đi lại tự do trong đội xe, căn bản không sợ lão làm gì bất lợi, Chu Bất Đồng vẫn tương đối lo lắng, luôn chú ý đến Quỷ kiếm, chẳng qua là Quỷ kiếm cũng không thích đi lại mà chỉ yên lặng ngồi điều tức trên một chiếc xe ngựa.
- Tại sao muốn lưu lại người này?
Bạch Kim Nguyệt khó hiểu.
- Võ công của người này coi như có thể, vừa lúc có thể cho các ngươi luyện võ!
Trương Hắc Ngưu giải thích.
- Chúng ta?
Bạch Kim Nguyệt càng thêm kỳ quái, nhớ tới Trương Hắc Ngưu từng đã đáp ứng sẽ dạy một bộ võ công lợi hại cho mình thì trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào, Trương Hắc Ngưu nói:
- nàng, Chu Bất Đồng, cùng với Trần Tiểu Thúy......
Giọng nói của Trương Hắc Ngưu mặc dù không lớn, nhưng Trần Tiểu Thúy ngồi đánh xe cũng nghe rõ ràng, trong lòng nhất thời vui sướng.
Người đi trên đường dần dần nhiều lên, qua một lữ trình ngắn dường như sắp tới một thành thị mới. Mọi người tương đối cao hứng, đã có thể tạm thời nghỉ chân một chút, không cần ở trong rừng mà là trong khách sạn, cảm thụ sẽ hoàn toàn khác.
Vân Quan Nguyệt vẫn không giải thích được tại sao Bàng gia thủy chung không có ai xuất hiện. Y không biết hiện giờ trong Bàng gia đang chia ra mấy phát tranh luận kịch liệt , chủ yếu hai phái chính là chủ chiến, chủ hòa,. Người của Bàng gia bị giết, hơn nữa còn là đại công tử trực hệ, mặc dù có người thương tâm nhưng người cao hứng còn nhiều hơn. Chuyện tình tranh đoạt quyền lợi bên trong các đại gia tộc cũng là vô số, tuy nhiên thù nhất định phải báo, hơn nữa còn qua đó biểu thị thực lực gia tộc. Vì vậy bất kể Trương Hắc Ngưu đến tột cùng là thần thánh phương nào, phái chủ chiến cũng không hề sợ hãi, chỉ có máu mới có thể rửa sạch sỉ nhục Bàng gia đại công tử bị giết .
Phái chủ hòa thì suy nghĩ đến lai lịch cùng thực lực của Trương Hắc Ngưu có lẽ còn có thể diệt sạch Bàng gia, cũng không đồng ý tập kích. Công tử đã chết rồi, cũng không cần thiết trêu chọc một vị cao thủ như vậy, đây là tình báo mà nhị gia của Bàng gia báo lên, dĩ nhiên là với điều kiện đám người Trương Hắc Ngưu không cố ý đến gây hấn, còn muốn thực sự đối nghịch thì dù gì cũng phải tử chiến .
Còn có mấy phái khác, thực lực tương đối kém hơn, trong đó thậm chí còn muốn lôi kéo Trương Hắc Ngưu. Mặc dù bị hai phái chủ chiến chủ hòa đồng thời trấn áp nhưng trong lòng đã có suy nghĩ.
Bàng gia cứ vậy tranh cãi, Trương Hắc Ngưu thuận lợi tiến vào đại thành Bà Dương thành trước mắt. Dọc theo đường đi, kích thước thành thị này cũng càng lúc càng lớn. Phòng thủ của Bà Dương thành lúc này cũng không phải rất tốt, đây cũng là bệnh chung của Đại Thu Quốc, tiền xây dựng thành đều dùng vào những phương diện khác, tuy nhiên diện tích cực kỳ khổng lồ, nhân khẩu cùng phồn hoa vượt xa các thành mà Trương Hắc Ngưu một đường trải qua. Bạch Kim Nguyệt cũng chấn động, không ngừng ngắm nhìn trên đường vào thành, thành lớn như vậy cho dù là Lôi Âm quốc cũng không có, cái này chính là lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn .
Trần Tiểu Thúy cư ngụ ở nông thôn, nhìn cảnh tượng này cũng bị hấp dẫn sâu sắc, ven đường là san sát quầy hàng đủ loại kiểu dáng, trong đó bày biện các loại đồ chơi lạ mắt, người người qua lại. Tuy nhiên vì đường đông nên Trần Tiểu Thúy cũng khó khống chế xe ngựa.
Bạch Kim Nguyệt trong lúc vô tình phát hiện Trần Tiểu Thúy khẩn trương, lo lắng nói:
- Tiểu Thúy, muội có làm được không, để bảo người tới giúp nhé.
- Phu nhân! Tiểu Thúy không có chuyện gì!
Trần Tiểu Thúy vội vàng trả lời, sợ Bạch Kim Nguyệt bất mãn. Chu Bất Đồng phía sau nghe được thì vội vàng tiến lại, con đường này vốn cực kỳ rộng rãi, tuy nhiên vì hàng quán và người đi đường nên đoàn xe đi cũng hơi khó khăn, Chu Bất Đồng vỗ ngựa thấy khó xoay trở liền vội vàng đem ngựa giao cho hộ vệ bên cạnh rồi tự mình đi bộ.
Lúc này đoàn xe của Trương Hắc Ngưu cũng đã trở thành trọng điểm ngắm nhìn của đám người đi đường, người người vây chung quanh xem làm đoàn xe lại càng khó đi, thậm chí đã có một vài tiểu thương cầm lấy tượng phật đi lên mời chào:
- Các vị đại gia, xem tượng phật này......Thủ công rất tinh tế......
- Cút ngay!
Một hộ vệ không chút lưu tình đẩy ra:
- Không nên chặn đường!
Thân thủ hộ vệ này cực cao, cho dù là tùy ý đẩy cũng làm cho người bán hàng rong không thể kháng cự, nhất thời bị đẩy ngã văng ra đất
, tượng phật cũng vỡ tan, vội vàng lồm cồm bò dậy nắm áo bắt đền:
- Trả lại tượng phật cho ta, trả lại tượng phật cho ta!
- Muốn chết!
Hộ vệ không chút lưu tình, bọn họ đều là xuất thân sơn tặc, giết người thành tính, gần đây đối trận quá nhiều cao thủ không có chỗ xuất thủ nên giờ phát tiết với mấy người bán hàng rong, tay đã sờ lên trường đao bên hông.
Sắc mặt người bán hàng rong tái nhợt, không ngờ vị nhân huynh này vừa nói đã rút đao, theo bản năng lùi lại phía sau, đông đảo người xem sôi trào, có người lập tức kêu to:
- Thật là gia nô bá đạo, ban ngày ban mặt rút đao, chẳng lẽ muốn giết người trong thành Bà Dương chúng ta hay sao?
- Thật là con chó ngoan! Chủ nhân vẫn không nói gì, chó dám cắn người?
Một hán tử kêu lên làm quần chúng càng nhất thời khép lại, sắc mặt hộ vệ kia biến đổi, tuy nhiên không phải chột dạ mà chuẩn bị đại khai sát giới, tuy nhiên gã vẫn nhìn về Trương Hắc Ngưu đợi hắn ra lệnh.
- Tại sao!
Người bán hàng rong trong lúc bất chợt cảm giác run lên, bước lên một bước, nhìn hộ vệ kia:
- Làm sao! Lão tử đem đầu ra đây xem ngươi dám chém không.....Phải đền tiền tượng phật bị vỡ này, một xu cũng không thể thiếu!-
Xoẹt một tiếng, một luồng ngân quang lóe lên rồi nhẹ nhàng đánh trúng trán người bán hàng rong, gã cả kinh rồi thấy một đồng bạc rơi trước mắt, vội vàng chộp lấy thì thấy là một khối bạc chừng năm lượng, một giọng nói vang lên:
- Đừng đứng đó múa mép nữa, cầm bạc đi thôi!
Là Vân Quan Nguyệt vén rèm xe ngựa , đem một thỏi bạc đánh vào trên đầu người bán hàng rong .
Người bán hàng rong do dự, chợt ném đồng bạc trên đất, gào lên:
- Một thỏi bạc như vậy cũng muốn đuổi lão tử, tượng phật kia giá trị hơn nhiều!
Gã vừa dứt lời thì đám đông lại nhao nhao phụ họa, người bán hàng rong hết sức đắc ý, Vân Quan Nguyệt buông rèm để xuống, thở dài.
Hộ vệ trong mắt hung quang chợt lóe, thêm hai hộ vệ khác chậm rãi rút đao.
Đang lúc này, phía trước xe ngựa chợt dừng lại, là do Trương Hắc Ngưu bảo dừng. Đột nhiên có một đứa trẻ từ đám người chung quanh chen chúc xông ra làm hai con tuấn mã kéo xe nhảy dựng lên tung chân đạp một cái, tuấn mã như vậy đạp một cái thì lực đạo kinh khủng ra sao. Mắt thấy đứa trẻ sẽ tan xương nát thịt thì chợt thấy một thân ảnh nhoáng lên lăn một vòng trên mặt đất, ôm đứa trẻ vào sau lưng hứng lấy một đá . Chỉ nghe vang lên một tiếng trầm muộn rồi thân ảnh kia lăn ra ngoài, nửa ngồi trên mặt đất, chậm rãi đứng lên đọc một câu phật hiệu, dĩ nhiên là một hòa thượng.
Chu Bất Đồng cả kinh, vội vàng hiệp trợ Trần Tiểu Thúy đem chế trụ thớt ngựa, mới có thời gian nhìn về hòa thượng kia. Bề ngoài hòa thượng hết sức chất phác, tăng bào trên người đầy những vết vá, tuổi nhìn còn trẻ nhưng phảng phất xem thấu thế tục hồng trần. Y đứng đó một mình như tách biệt với cả thế giới, một kích nặng nề của vó ngựa không hề để lại dấu vết, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, đưa hài tử cho cha mẹ nó, lúc này hài tử mới kịp gào khóc.
Cha mẹ hài tử mắng nó một hai câu, vội vàng tạ ơn hòa thượng rồi bồng con đi.
- Hòa thượng, công phu của ngươi không tệ!
Chu Bất Đồng lớn tiếng khen:
- Thân thể của ngươi không có sao chứ?
- Không dám nhận! Thân tu vũ đạo cũng chỉ là muốn phát huy phật hiệu, bảo vệ chánh đạo!
Hòa thượng điềm đạm thi lễ, bình tĩnh nói:
- Mới vừa hài tử coi như là gieo gió gặt bảo, nhưng là thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, trời cao cũng là an bài bần tăng ở chỗ này, cứu lại một mạng, cũng là thiên ý thành tựu bần tăng một phen công đức!
- Hòa thượng này cũng là thú vị!
Chu Bất Đồng cười nói.
- Tuy nhiên đồng bọn của ngươi đánh nát tượng phật cũng không nên!
Hòa thượng chỉ vào hộ vệ phía sau:
- Nếu là bần tăng không có ở đây cũng là thôi, nhưng thiên ý như thế, không cách nào làm trái!
Tinh quang trong mắt y chợt lóe khiến bề ngoài bình thản trong nháy mắt biến thành kim cương trấn môn.
Chu Bất Đồng chấn động, tốc độ trở mặt hòa thượng này còn nhanh hơn lật sách.
Trương Hắc Ngưu không có bất kỳ do dự:
- Giết!
Câu nói của hắn không hề có một chút tình cảm, sát ý lạnh lẽo, Quỷ kiếm chấn động, lúc này Trương Hắc Ngưu giống như một Ma thần kinh khủng.
Lưu được núi xanh ở, không sợ không có củi đốt, Quỷ kiếm cuối cùng tỏ vẻ đồng ý. Trương Hắc Ngưu cũng không hề chế buộc lão mà để lão đi lại tự do trong đội xe, căn bản không sợ lão làm gì bất lợi, Chu Bất Đồng vẫn tương đối lo lắng, luôn chú ý đến Quỷ kiếm, chẳng qua là Quỷ kiếm cũng không thích đi lại mà chỉ yên lặng ngồi điều tức trên một chiếc xe ngựa.
- Tại sao muốn lưu lại người này?
Bạch Kim Nguyệt khó hiểu.
- Võ công của người này coi như có thể, vừa lúc có thể cho các ngươi luyện võ!
Trương Hắc Ngưu giải thích.
- Chúng ta?
Bạch Kim Nguyệt càng thêm kỳ quái, nhớ tới Trương Hắc Ngưu từng đã đáp ứng sẽ dạy một bộ võ công lợi hại cho mình thì trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào, Trương Hắc Ngưu nói:
- nàng, Chu Bất Đồng, cùng với Trần Tiểu Thúy......
Giọng nói của Trương Hắc Ngưu mặc dù không lớn, nhưng Trần Tiểu Thúy ngồi đánh xe cũng nghe rõ ràng, trong lòng nhất thời vui sướng.
Người đi trên đường dần dần nhiều lên, qua một lữ trình ngắn dường như sắp tới một thành thị mới. Mọi người tương đối cao hứng, đã có thể tạm thời nghỉ chân một chút, không cần ở trong rừng mà là trong khách sạn, cảm thụ sẽ hoàn toàn khác.
Vân Quan Nguyệt vẫn không giải thích được tại sao Bàng gia thủy chung không có ai xuất hiện. Y không biết hiện giờ trong Bàng gia đang chia ra mấy phát tranh luận kịch liệt , chủ yếu hai phái chính là chủ chiến, chủ hòa,. Người của Bàng gia bị giết, hơn nữa còn là đại công tử trực hệ, mặc dù có người thương tâm nhưng người cao hứng còn nhiều hơn. Chuyện tình tranh đoạt quyền lợi bên trong các đại gia tộc cũng là vô số, tuy nhiên thù nhất định phải báo, hơn nữa còn qua đó biểu thị thực lực gia tộc. Vì vậy bất kể Trương Hắc Ngưu đến tột cùng là thần thánh phương nào, phái chủ chiến cũng không hề sợ hãi, chỉ có máu mới có thể rửa sạch sỉ nhục Bàng gia đại công tử bị giết .
Phái chủ hòa thì suy nghĩ đến lai lịch cùng thực lực của Trương Hắc Ngưu có lẽ còn có thể diệt sạch Bàng gia, cũng không đồng ý tập kích. Công tử đã chết rồi, cũng không cần thiết trêu chọc một vị cao thủ như vậy, đây là tình báo mà nhị gia của Bàng gia báo lên, dĩ nhiên là với điều kiện đám người Trương Hắc Ngưu không cố ý đến gây hấn, còn muốn thực sự đối nghịch thì dù gì cũng phải tử chiến .
Còn có mấy phái khác, thực lực tương đối kém hơn, trong đó thậm chí còn muốn lôi kéo Trương Hắc Ngưu. Mặc dù bị hai phái chủ chiến chủ hòa đồng thời trấn áp nhưng trong lòng đã có suy nghĩ.
Bàng gia cứ vậy tranh cãi, Trương Hắc Ngưu thuận lợi tiến vào đại thành Bà Dương thành trước mắt. Dọc theo đường đi, kích thước thành thị này cũng càng lúc càng lớn. Phòng thủ của Bà Dương thành lúc này cũng không phải rất tốt, đây cũng là bệnh chung của Đại Thu Quốc, tiền xây dựng thành đều dùng vào những phương diện khác, tuy nhiên diện tích cực kỳ khổng lồ, nhân khẩu cùng phồn hoa vượt xa các thành mà Trương Hắc Ngưu một đường trải qua. Bạch Kim Nguyệt cũng chấn động, không ngừng ngắm nhìn trên đường vào thành, thành lớn như vậy cho dù là Lôi Âm quốc cũng không có, cái này chính là lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn .
Trần Tiểu Thúy cư ngụ ở nông thôn, nhìn cảnh tượng này cũng bị hấp dẫn sâu sắc, ven đường là san sát quầy hàng đủ loại kiểu dáng, trong đó bày biện các loại đồ chơi lạ mắt, người người qua lại. Tuy nhiên vì đường đông nên Trần Tiểu Thúy cũng khó khống chế xe ngựa.
Bạch Kim Nguyệt trong lúc vô tình phát hiện Trần Tiểu Thúy khẩn trương, lo lắng nói:
- Tiểu Thúy, muội có làm được không, để bảo người tới giúp nhé.
- Phu nhân! Tiểu Thúy không có chuyện gì!
Trần Tiểu Thúy vội vàng trả lời, sợ Bạch Kim Nguyệt bất mãn. Chu Bất Đồng phía sau nghe được thì vội vàng tiến lại, con đường này vốn cực kỳ rộng rãi, tuy nhiên vì hàng quán và người đi đường nên đoàn xe đi cũng hơi khó khăn, Chu Bất Đồng vỗ ngựa thấy khó xoay trở liền vội vàng đem ngựa giao cho hộ vệ bên cạnh rồi tự mình đi bộ.
Lúc này đoàn xe của Trương Hắc Ngưu cũng đã trở thành trọng điểm ngắm nhìn của đám người đi đường, người người vây chung quanh xem làm đoàn xe lại càng khó đi, thậm chí đã có một vài tiểu thương cầm lấy tượng phật đi lên mời chào:
- Các vị đại gia, xem tượng phật này......Thủ công rất tinh tế......
- Cút ngay!
Một hộ vệ không chút lưu tình đẩy ra:
- Không nên chặn đường!
Thân thủ hộ vệ này cực cao, cho dù là tùy ý đẩy cũng làm cho người bán hàng rong không thể kháng cự, nhất thời bị đẩy ngã văng ra đất
, tượng phật cũng vỡ tan, vội vàng lồm cồm bò dậy nắm áo bắt đền:
- Trả lại tượng phật cho ta, trả lại tượng phật cho ta!
- Muốn chết!
Hộ vệ không chút lưu tình, bọn họ đều là xuất thân sơn tặc, giết người thành tính, gần đây đối trận quá nhiều cao thủ không có chỗ xuất thủ nên giờ phát tiết với mấy người bán hàng rong, tay đã sờ lên trường đao bên hông.
Sắc mặt người bán hàng rong tái nhợt, không ngờ vị nhân huynh này vừa nói đã rút đao, theo bản năng lùi lại phía sau, đông đảo người xem sôi trào, có người lập tức kêu to:
- Thật là gia nô bá đạo, ban ngày ban mặt rút đao, chẳng lẽ muốn giết người trong thành Bà Dương chúng ta hay sao?
- Thật là con chó ngoan! Chủ nhân vẫn không nói gì, chó dám cắn người?
Một hán tử kêu lên làm quần chúng càng nhất thời khép lại, sắc mặt hộ vệ kia biến đổi, tuy nhiên không phải chột dạ mà chuẩn bị đại khai sát giới, tuy nhiên gã vẫn nhìn về Trương Hắc Ngưu đợi hắn ra lệnh.
- Tại sao!
Người bán hàng rong trong lúc bất chợt cảm giác run lên, bước lên một bước, nhìn hộ vệ kia:
- Làm sao! Lão tử đem đầu ra đây xem ngươi dám chém không.....Phải đền tiền tượng phật bị vỡ này, một xu cũng không thể thiếu!-
Xoẹt một tiếng, một luồng ngân quang lóe lên rồi nhẹ nhàng đánh trúng trán người bán hàng rong, gã cả kinh rồi thấy một đồng bạc rơi trước mắt, vội vàng chộp lấy thì thấy là một khối bạc chừng năm lượng, một giọng nói vang lên:
- Đừng đứng đó múa mép nữa, cầm bạc đi thôi!
Là Vân Quan Nguyệt vén rèm xe ngựa , đem một thỏi bạc đánh vào trên đầu người bán hàng rong .
Người bán hàng rong do dự, chợt ném đồng bạc trên đất, gào lên:
- Một thỏi bạc như vậy cũng muốn đuổi lão tử, tượng phật kia giá trị hơn nhiều!
Gã vừa dứt lời thì đám đông lại nhao nhao phụ họa, người bán hàng rong hết sức đắc ý, Vân Quan Nguyệt buông rèm để xuống, thở dài.
Hộ vệ trong mắt hung quang chợt lóe, thêm hai hộ vệ khác chậm rãi rút đao.
Đang lúc này, phía trước xe ngựa chợt dừng lại, là do Trương Hắc Ngưu bảo dừng. Đột nhiên có một đứa trẻ từ đám người chung quanh chen chúc xông ra làm hai con tuấn mã kéo xe nhảy dựng lên tung chân đạp một cái, tuấn mã như vậy đạp một cái thì lực đạo kinh khủng ra sao. Mắt thấy đứa trẻ sẽ tan xương nát thịt thì chợt thấy một thân ảnh nhoáng lên lăn một vòng trên mặt đất, ôm đứa trẻ vào sau lưng hứng lấy một đá . Chỉ nghe vang lên một tiếng trầm muộn rồi thân ảnh kia lăn ra ngoài, nửa ngồi trên mặt đất, chậm rãi đứng lên đọc một câu phật hiệu, dĩ nhiên là một hòa thượng.
Chu Bất Đồng cả kinh, vội vàng hiệp trợ Trần Tiểu Thúy đem chế trụ thớt ngựa, mới có thời gian nhìn về hòa thượng kia. Bề ngoài hòa thượng hết sức chất phác, tăng bào trên người đầy những vết vá, tuổi nhìn còn trẻ nhưng phảng phất xem thấu thế tục hồng trần. Y đứng đó một mình như tách biệt với cả thế giới, một kích nặng nề của vó ngựa không hề để lại dấu vết, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, đưa hài tử cho cha mẹ nó, lúc này hài tử mới kịp gào khóc.
Cha mẹ hài tử mắng nó một hai câu, vội vàng tạ ơn hòa thượng rồi bồng con đi.
- Hòa thượng, công phu của ngươi không tệ!
Chu Bất Đồng lớn tiếng khen:
- Thân thể của ngươi không có sao chứ?
- Không dám nhận! Thân tu vũ đạo cũng chỉ là muốn phát huy phật hiệu, bảo vệ chánh đạo!
Hòa thượng điềm đạm thi lễ, bình tĩnh nói:
- Mới vừa hài tử coi như là gieo gió gặt bảo, nhưng là thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, trời cao cũng là an bài bần tăng ở chỗ này, cứu lại một mạng, cũng là thiên ý thành tựu bần tăng một phen công đức!
- Hòa thượng này cũng là thú vị!
Chu Bất Đồng cười nói.
- Tuy nhiên đồng bọn của ngươi đánh nát tượng phật cũng không nên!
Hòa thượng chỉ vào hộ vệ phía sau:
- Nếu là bần tăng không có ở đây cũng là thôi, nhưng thiên ý như thế, không cách nào làm trái!
Tinh quang trong mắt y chợt lóe khiến bề ngoài bình thản trong nháy mắt biến thành kim cương trấn môn.
Chu Bất Đồng chấn động, tốc độ trở mặt hòa thượng này còn nhanh hơn lật sách.
/175
|