Nữ hài trầm tư suy nghĩ, rốt cục lại đưa ra một phương pháp, nhìn sang bên cạnh tìm người hỗ trợ thích hợp.
Minh Tú chịu trách nhiệm dẫn đường đứng trên đường phố có vẻ do dự. Kí ức của nàng đối với Quan Âm miếu hiện giờ rất mơ hồ vì khi tới đây còn rất bé. Đối mặt với đường phố đã thay đổi nhất thời mơ hồ, suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một đường phố:
- Chúng ta đi từ nơi này thôi!
Lúc này nữ hài đi theo rất xa phía sau nói với mấy tên lưu manh bên cạnh:
- Những lời lão nương nói các ngươi đã hiểu chưa?
Trên người nữ hài đã thay đổi một bộ y phục khất cái không biết lấy từ đâu ra. Mặc dù nàng khó chịu với mùi hôi hám của bộ y phục nhưng vẫn dùng ý chí chịu đựng, trên mặt ra vẻ thản nhiên.
- Hiểu! Hiểu!
Mấy tên lưu manh cũng không biết thế nào lại gặp phải tiểu sát tinh này, cảm giác xui xẻo cũng cực độ, vội vàng gật đầu.
- Hiểu là tốt rồi, làm xong chuyện sẽ được trọng thưởng, làm hỏng thì chịu khổ da thịt đấy. Nhất định phải hiểu, đây là một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc. Lúc đuổi đánh phải làm như thật, ngàn vạn lần không được để cho người phát hiện sơ hở!
- Dạ! Dạ!
Mấy tên lưu manh tỏ vẻ nghiêm túc.
- Như vậy đi...... Bây giờ lại bắt đầu rồi!
Nữ hài chợt ngẩng mặt gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, thanh âm vô cùng chói tai khiến cho mọi vật từ người thú chim côn trùng trăm vòng trăm mét đều choáng váng, nữ hài hết sức hài lòng với hiệu quả như vậy, nhanh chân chạy vọt trên phố, không ngừng gào to:
- Không nên đánh ta, không nên đánh ta!
Vừa gào vừa chạy về hướng Trương Hắc Ngưu và Minh Tú.
Nàng khẽ liếc về sau, lại phát hiện thấy mấy tên lưu manh đáng ra phải theo sát mình như chó điên lại đứng đó khổ sở không dám đuổi theo. Trong mắt nữ hài chợt bắn ra một luồng hung quang khóa chặt vào mấy tên lưu manh, ánh mắt mãnh liệt tựa như muốn giết người nhất thời làm tinh thần mấy tên hồi phục, vội vàng đuổi theo.
Trương Hắc Ngưu và Minh Tú cũng giật mình vì tiếng thét chói tai kia, quay đầu nhìn lại thì thấy một cảnh tượng kỳ quái. Một đám lưu manh ra dáng hùng hổ ác sát nhưng đuổi theo hết sức có chừng mực với một tên khất cái ăn mặc rách rưới để lộ da thịt trắng nõn, không ngừng hét lớn:
- Du côn cắc ké, lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... i có phải chán sống hay không! Để cho lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
- Đúng! cho chó ăn!
Một tên bên cạnh đế vào, nói xong nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi ta có nói sau hay không?
- Không có nói sai nhưng giọng quá nhỏ, khí thế chưa đủ!
Một tên khác nhỏ giọng trả lời, sau đó nói:
- Phải giống như ta vậy!
Sau đó gã gân cổ tru lên:
- Du côn cắc ké. Lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... chán sống rồi phải không! Để lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
Tiếng thét này quả nhiên uy lực kinh người, gần bằng tiếng thét chói tai của nữ hài lúc trước. Bất quá nữ hài là luyện qua, gã là dựa vào thiên phú, càng thêm đáng quý, thanh âm liên tục không dứt, chữ chó cuối và kéo dài, hết sức có khí lực.
Mọi người rung động.
Gã kia hét xong quay sang hỏi nhỏ:
- Học xong chưa?
- Bội phục! Bội phục!
Mấy tên liên tục trầm trồ, một tên chỉ vào nữ hài:
- Chú ý. Chú ý, nàng sẽ phải ngã xuống rồi!
Quả nhiên nếu như theo định trước thì khi chạy đến trước người của Trương Hắc Ngưu và Minh Tú thì trong nháy mắt nữ hài sẩy chân ngã nhào trên mặt đất. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì mặt đầm đìa máu.
Nữ hài kêu thảm, tựa như hấp hối, run rẩy nép vào bên chân Minh Tú kêu lên:
- Phu nhân! Xin ngài thương xót, cứu cứu ta đi...... Cứu cứu ta đi!
Thanh âm thê thảm thúc dục người rơi lệ, Minh Tú cúi đầu khẽ liếc một cái, Trương Hắc Ngưu cũng đang kỳ quái, tiểu cô nương này tại sao lại xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa ngụy trang thành bộ dạng này, là muốn làm gì? Kỳ quái hơn là thân thể không hề hấn gì, nguyên khí mười phần, trên mặt mặc dù không biết bôi thứ gì nhưng cũng không hề sướt sát, lực lượng trong cơ thể hoàn toàn có thể đánh giết đám lưu manh đang đuổi phía sau.
Nữ hài khẽ ngạc nhiên, bọn họ phản ứng như vậy là sao? Đã biết một nữ hài thiên chân khả ái sắp bị mấy đại hán vạm vỡ dùng sức đánh, bọn họ sao lại không hề động lòng. Trong tưởng tượng của nữ hài, dĩ nhiên là Minh Tú sẽ hòa ái nhẹ nhàng đỡ mình, lấy khăn tay lau máu trên mặt rồi thâm tình:
- Tiểu khất cái, ngươi thật đáng thương, có muốn đến nhà của a di ở hay không, a di thu dưỡng ngươi!
Tiếp theo Trương Hắc Ngưu xông ra, đánh cho mấy tên phía sau một trận, sau đó thì coi như là mình đạt được mục đích .
Nhưng là...... Minh Tú vô tình một cước đá văng tay của nữ hài. Trương Hắc Ngưu không chút để ý, tựa như không có chuyện gì phát sinh.
Nữ hài khó hiểu nhìn Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, không thể nào? Với võ công của hai vị này sao có thể sợ mấy tên lưu manh phía sau mà thờ ơ rời đi, chính là chân chính không hề nhìn mình. Đây là giang hồ nhân sĩ Trung Nguyên theo lời phụ thân sao? Tại sao so với mình còn vô tình hơn, nếu không phải nơi này là Bà Dương thành của Đại Thu quốc, nàng còn cho là căn cứ của đồng môn.
Mấy tên lưu manh phía sau không nói hai lời vây lên nữ hài để đánh nhưng nàng tựa như u mê không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cả đám quyền đấm cước đá một hồi đến khi thở hồng hộc, quyền cước như đấm vào đá, đau nhức cả chân tay. Thân ảnh Trương Hắc Ngưu và Minh Tú biến mất khỏi tầm mắt thì nữ hài mới chậm rãi đứng lên, thân thể rách nát càng thêm rách nát nhưng trên người không hề có một vết thương nhỏ. Trong mắt lóe ra tức giận đến cùng cực, quét sang mấy tên lưu manh một cái, mắng:
- Mọi người đi rồi, các ngươi còn đánh cái rắm! Đúng là đồ thành sự không có, bại sự có dư!
- Đại tiểu thư, ngươi cũng không nên trách chúng ta nha, ngươi nhìn tay của chúng ta cũng đánh cho đỏ lên đây này!
Một tên bất mãn nói, lại bị tên bên cạnh vội vàng kéo lại:
- Đại tiểu thư, cũng là chúng ta là không đúng, phí cực khổ cũng không cần, có thể đi chưa ?
Mấy người cẩn thận nhìn nữ hài, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Đi?
Ánh mắt nữ hài dựng lên:
- Các ngươi đánh sảng khoái rồi, còn muốn đi sao? Lão nương còn chưa thoải mái đây! Tay cũng đánh đỏ có phải hay không? Sợ tay đau có phải hay không! Vậy nếu như không có tay sẽ không đau đớn phải không?
Từ nữ hài bắn ra một luồng sát ý thảm liệt làm cả đám run rẩy định chạy. Chân của nữ hài nhẹ nhàng đảo lên đạp vào mông một tên làm gã cảm giác như một con voi giẫm lên, cả người ngã sấp trên mặt đất. Nữ hài bước tới ra sức giẫm đạp khiến gã nhanh chóng thành một đống thịt bầy nhầy.
- A......
Một tiếng thét còn vượt qua cả nữ hài lúc trước vang lên, nữ hài vụt lên như ảo ảnh, đạp ngã toàn bộ mấy tên lưu manh rồi đồng dạng cho thành bánh thịt.
Nghe tiếng rên rỉ thống khổ của cả đám, nhìn máu me lênh láng, trong lòng nữ hài mới cảm thấy hơi thoải mái, dận giày lên lưng một tên, hung hăng mắng:
- Dám hồ lộng lão nương, đây chính là kết quả của các ngươi! Nhưng kế tiếp, bổn tiểu thư phải làm gì?
Nữ hài nhẹ nhàng xoắn tóc, không ngừng tự hỏi.
Quá khó chơi rồi, quá khó chơi rồi! Nữ hài nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không ngừng liếc về bốn phía, hy vọng có thể phát hiện linh cảm gì!
Lúc này Minh Tú và Trương Hắc Ngưu cũng đã tới được Quan Âm miếu trong ký ức, nhưng lúc này nó chỉ là một đống phế tích, Minh Tú ngạc nhiên:
- Không lâu lúc trước nơi này còn hương khói nghi ngút ...... Làm sao thành phế tích?
Cả một vùng đổ nát thê lương, phía trên cỏ dại mọc đầy, mấy tên khất cái sinh sống ở đây nhìn thấy hai người Trương Hắc Ngưu thì sợ hãi, vội vàng núp ở bên trong. Trương Hắc Ngưu cẩn thận phế tích thấy đã hình như rất nhiều năm, làm sao có thể như lời Minh Tú nói là gần đây còn hương khói nghi ngút:
- Nàng xác định chứ?
Minh Tú vội vàng túm lấy một lão giả đi qua:
- Lão đại gia, chuyện gì xảy ra vậy? Quan Âm miếu sao thành như vậy, chẳng phải nó vẫn luôn khói hương thờ phụng mà?
Minh Tú đối với lão nhân gia vẫn tương đối tôn kính, lão nhân nhìn thấy một cô nương xinh đẹp hỏi mình, vội vàng trả lời:
- A...... Đã sớm như vậy rồi, cũng có một thời khói hương nhưng sau lần đại hỏa hoạn thì tăng nhân cũng bỏ đi hết, Quan Âm miếu giờ cũng không có ai quản!
- A!
Minh Tú hiểu được, cau mày:
- Thế là đã hoang phế mười lăm năm!
Minh Tú chịu trách nhiệm dẫn đường đứng trên đường phố có vẻ do dự. Kí ức của nàng đối với Quan Âm miếu hiện giờ rất mơ hồ vì khi tới đây còn rất bé. Đối mặt với đường phố đã thay đổi nhất thời mơ hồ, suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một đường phố:
- Chúng ta đi từ nơi này thôi!
Lúc này nữ hài đi theo rất xa phía sau nói với mấy tên lưu manh bên cạnh:
- Những lời lão nương nói các ngươi đã hiểu chưa?
Trên người nữ hài đã thay đổi một bộ y phục khất cái không biết lấy từ đâu ra. Mặc dù nàng khó chịu với mùi hôi hám của bộ y phục nhưng vẫn dùng ý chí chịu đựng, trên mặt ra vẻ thản nhiên.
- Hiểu! Hiểu!
Mấy tên lưu manh cũng không biết thế nào lại gặp phải tiểu sát tinh này, cảm giác xui xẻo cũng cực độ, vội vàng gật đầu.
- Hiểu là tốt rồi, làm xong chuyện sẽ được trọng thưởng, làm hỏng thì chịu khổ da thịt đấy. Nhất định phải hiểu, đây là một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc. Lúc đuổi đánh phải làm như thật, ngàn vạn lần không được để cho người phát hiện sơ hở!
- Dạ! Dạ!
Mấy tên lưu manh tỏ vẻ nghiêm túc.
- Như vậy đi...... Bây giờ lại bắt đầu rồi!
Nữ hài chợt ngẩng mặt gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, thanh âm vô cùng chói tai khiến cho mọi vật từ người thú chim côn trùng trăm vòng trăm mét đều choáng váng, nữ hài hết sức hài lòng với hiệu quả như vậy, nhanh chân chạy vọt trên phố, không ngừng gào to:
- Không nên đánh ta, không nên đánh ta!
Vừa gào vừa chạy về hướng Trương Hắc Ngưu và Minh Tú.
Nàng khẽ liếc về sau, lại phát hiện thấy mấy tên lưu manh đáng ra phải theo sát mình như chó điên lại đứng đó khổ sở không dám đuổi theo. Trong mắt nữ hài chợt bắn ra một luồng hung quang khóa chặt vào mấy tên lưu manh, ánh mắt mãnh liệt tựa như muốn giết người nhất thời làm tinh thần mấy tên hồi phục, vội vàng đuổi theo.
Trương Hắc Ngưu và Minh Tú cũng giật mình vì tiếng thét chói tai kia, quay đầu nhìn lại thì thấy một cảnh tượng kỳ quái. Một đám lưu manh ra dáng hùng hổ ác sát nhưng đuổi theo hết sức có chừng mực với một tên khất cái ăn mặc rách rưới để lộ da thịt trắng nõn, không ngừng hét lớn:
- Du côn cắc ké, lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... i có phải chán sống hay không! Để cho lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
- Đúng! cho chó ăn!
Một tên bên cạnh đế vào, nói xong nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi ta có nói sau hay không?
- Không có nói sai nhưng giọng quá nhỏ, khí thế chưa đủ!
Một tên khác nhỏ giọng trả lời, sau đó nói:
- Phải giống như ta vậy!
Sau đó gã gân cổ tru lên:
- Du côn cắc ké. Lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... chán sống rồi phải không! Để lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
Tiếng thét này quả nhiên uy lực kinh người, gần bằng tiếng thét chói tai của nữ hài lúc trước. Bất quá nữ hài là luyện qua, gã là dựa vào thiên phú, càng thêm đáng quý, thanh âm liên tục không dứt, chữ chó cuối và kéo dài, hết sức có khí lực.
Mọi người rung động.
Gã kia hét xong quay sang hỏi nhỏ:
- Học xong chưa?
- Bội phục! Bội phục!
Mấy tên liên tục trầm trồ, một tên chỉ vào nữ hài:
- Chú ý. Chú ý, nàng sẽ phải ngã xuống rồi!
Quả nhiên nếu như theo định trước thì khi chạy đến trước người của Trương Hắc Ngưu và Minh Tú thì trong nháy mắt nữ hài sẩy chân ngã nhào trên mặt đất. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì mặt đầm đìa máu.
Nữ hài kêu thảm, tựa như hấp hối, run rẩy nép vào bên chân Minh Tú kêu lên:
- Phu nhân! Xin ngài thương xót, cứu cứu ta đi...... Cứu cứu ta đi!
Thanh âm thê thảm thúc dục người rơi lệ, Minh Tú cúi đầu khẽ liếc một cái, Trương Hắc Ngưu cũng đang kỳ quái, tiểu cô nương này tại sao lại xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa ngụy trang thành bộ dạng này, là muốn làm gì? Kỳ quái hơn là thân thể không hề hấn gì, nguyên khí mười phần, trên mặt mặc dù không biết bôi thứ gì nhưng cũng không hề sướt sát, lực lượng trong cơ thể hoàn toàn có thể đánh giết đám lưu manh đang đuổi phía sau.
Nữ hài khẽ ngạc nhiên, bọn họ phản ứng như vậy là sao? Đã biết một nữ hài thiên chân khả ái sắp bị mấy đại hán vạm vỡ dùng sức đánh, bọn họ sao lại không hề động lòng. Trong tưởng tượng của nữ hài, dĩ nhiên là Minh Tú sẽ hòa ái nhẹ nhàng đỡ mình, lấy khăn tay lau máu trên mặt rồi thâm tình:
- Tiểu khất cái, ngươi thật đáng thương, có muốn đến nhà của a di ở hay không, a di thu dưỡng ngươi!
Tiếp theo Trương Hắc Ngưu xông ra, đánh cho mấy tên phía sau một trận, sau đó thì coi như là mình đạt được mục đích .
Nhưng là...... Minh Tú vô tình một cước đá văng tay của nữ hài. Trương Hắc Ngưu không chút để ý, tựa như không có chuyện gì phát sinh.
Nữ hài khó hiểu nhìn Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, không thể nào? Với võ công của hai vị này sao có thể sợ mấy tên lưu manh phía sau mà thờ ơ rời đi, chính là chân chính không hề nhìn mình. Đây là giang hồ nhân sĩ Trung Nguyên theo lời phụ thân sao? Tại sao so với mình còn vô tình hơn, nếu không phải nơi này là Bà Dương thành của Đại Thu quốc, nàng còn cho là căn cứ của đồng môn.
Mấy tên lưu manh phía sau không nói hai lời vây lên nữ hài để đánh nhưng nàng tựa như u mê không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cả đám quyền đấm cước đá một hồi đến khi thở hồng hộc, quyền cước như đấm vào đá, đau nhức cả chân tay. Thân ảnh Trương Hắc Ngưu và Minh Tú biến mất khỏi tầm mắt thì nữ hài mới chậm rãi đứng lên, thân thể rách nát càng thêm rách nát nhưng trên người không hề có một vết thương nhỏ. Trong mắt lóe ra tức giận đến cùng cực, quét sang mấy tên lưu manh một cái, mắng:
- Mọi người đi rồi, các ngươi còn đánh cái rắm! Đúng là đồ thành sự không có, bại sự có dư!
- Đại tiểu thư, ngươi cũng không nên trách chúng ta nha, ngươi nhìn tay của chúng ta cũng đánh cho đỏ lên đây này!
Một tên bất mãn nói, lại bị tên bên cạnh vội vàng kéo lại:
- Đại tiểu thư, cũng là chúng ta là không đúng, phí cực khổ cũng không cần, có thể đi chưa ?
Mấy người cẩn thận nhìn nữ hài, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Đi?
Ánh mắt nữ hài dựng lên:
- Các ngươi đánh sảng khoái rồi, còn muốn đi sao? Lão nương còn chưa thoải mái đây! Tay cũng đánh đỏ có phải hay không? Sợ tay đau có phải hay không! Vậy nếu như không có tay sẽ không đau đớn phải không?
Từ nữ hài bắn ra một luồng sát ý thảm liệt làm cả đám run rẩy định chạy. Chân của nữ hài nhẹ nhàng đảo lên đạp vào mông một tên làm gã cảm giác như một con voi giẫm lên, cả người ngã sấp trên mặt đất. Nữ hài bước tới ra sức giẫm đạp khiến gã nhanh chóng thành một đống thịt bầy nhầy.
- A......
Một tiếng thét còn vượt qua cả nữ hài lúc trước vang lên, nữ hài vụt lên như ảo ảnh, đạp ngã toàn bộ mấy tên lưu manh rồi đồng dạng cho thành bánh thịt.
Nghe tiếng rên rỉ thống khổ của cả đám, nhìn máu me lênh láng, trong lòng nữ hài mới cảm thấy hơi thoải mái, dận giày lên lưng một tên, hung hăng mắng:
- Dám hồ lộng lão nương, đây chính là kết quả của các ngươi! Nhưng kế tiếp, bổn tiểu thư phải làm gì?
Nữ hài nhẹ nhàng xoắn tóc, không ngừng tự hỏi.
Quá khó chơi rồi, quá khó chơi rồi! Nữ hài nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không ngừng liếc về bốn phía, hy vọng có thể phát hiện linh cảm gì!
Lúc này Minh Tú và Trương Hắc Ngưu cũng đã tới được Quan Âm miếu trong ký ức, nhưng lúc này nó chỉ là một đống phế tích, Minh Tú ngạc nhiên:
- Không lâu lúc trước nơi này còn hương khói nghi ngút ...... Làm sao thành phế tích?
Cả một vùng đổ nát thê lương, phía trên cỏ dại mọc đầy, mấy tên khất cái sinh sống ở đây nhìn thấy hai người Trương Hắc Ngưu thì sợ hãi, vội vàng núp ở bên trong. Trương Hắc Ngưu cẩn thận phế tích thấy đã hình như rất nhiều năm, làm sao có thể như lời Minh Tú nói là gần đây còn hương khói nghi ngút:
- Nàng xác định chứ?
Minh Tú vội vàng túm lấy một lão giả đi qua:
- Lão đại gia, chuyện gì xảy ra vậy? Quan Âm miếu sao thành như vậy, chẳng phải nó vẫn luôn khói hương thờ phụng mà?
Minh Tú đối với lão nhân gia vẫn tương đối tôn kính, lão nhân nhìn thấy một cô nương xinh đẹp hỏi mình, vội vàng trả lời:
- A...... Đã sớm như vậy rồi, cũng có một thời khói hương nhưng sau lần đại hỏa hoạn thì tăng nhân cũng bỏ đi hết, Quan Âm miếu giờ cũng không có ai quản!
- A!
Minh Tú hiểu được, cau mày:
- Thế là đã hoang phế mười lăm năm!
/175
|