Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 41: Diễn võ luận đạo.

/175


Trương Hắc Ngưu có được thần binh tất nhiên sẽ hào hứng dào dạt, hắn chưa từng có binh khí, tất nhiên sẽ chưa từng có được cảm giác như vậy, vì thế mà bị mọi người ép đến luyện võ trường của phủ thành chủ. Tuy đám người ở đây đều biết võ công của Trương Hắc Ngưu lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại thế nào thì không hiểu rõ ràng. Kể cả Sơn Vạn Trọng trước kia đã từng giao thủ với Trương Hắc Ngưu, càng thuần túy chỉ là món đồ chơi của Trương Hắc Ngưu, không tính là quyết đấu. Lúc này Trương Hắc Ngưu muốn thi thố tài năng lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dù sao ngoài một vài người, tất cả hầu như đều có xuất thân giang hồ.

Trương Hắc Ngưu cũng muốn làm quen với Phương Thiên Họa Kích, thứ này hắn chưa từng dùng qua, nhưng với võ học và công lực của hắn, bất kỳ binh khí gì rơi vào tay cũng sẽ được phân tích ra đủ loại động tác, như thế mới phát huy lực sát thương mạnh nhất, cũng là đạo lý một vật thông thì vạn vật thông.

Trương Hắc Ngưu chậm rãi xoay chuyển Tàng Long trong tay, lại tạo nên một đường cong hoàn mỹ trên không trung, nếu tốc độ quá nhanh thì làm người ta sinh ra ảo giác, nhưng dù chậm nhưng cũng đủ tạo nên một luồng sáng rực rỡ. Lúc này động tác của hắn không nhanh, có thể nói là rất chậm rãi nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác vạn quân áp đỉnh, Tàng Long trong tay hắn giống như một dãy núi lớn được thiên thần vung vẫy.

Trương Hắc Ngưu tùy ý vung kích, hắn cảm nhận được mối liên lạc kỳ dị giữa hai bên, thanh kích giống như biến thành một bộ phận cơ thể của hắn, hai bên tạo thành một chỉnh thể. Cảm giác như vậy tương đối kỳ quái, giống như linh tính, thanh kích làm cho người ta cảm thấy nó còn sống.

"Tàng Long!"

Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ đến cái tên mình tự đặt ra cho cây kích, đúng lúc một luồng khí tức từ trên thân kích bùng ra, kim quang lóe lên, họa kích giống như sống dậy, giống như thần long vùng vẫy trên tay Trương Hắc Ngưu.

Tuy động tác của Trương Hắc Ngưu rất đơn giản, tốc độ thong thả nhưng tạo nên lực tác động rất sâu trong mắt mọi người. Từng chiêu từng thức tuy đơn giản nhưng lại tạo nên sức dẫn dắt rất lớn, đám người có võ công hơi thấp như Nguyệt Như thì hiểu được rất ít, nhưng đối với đám người Nguyệt Hổ thì lợi ích thu được là không nhỏ. Động tác của Trương Hắc Ngưu có thể nói là hòa với đặc tính của Phương Thiên Họa Kích và tạo nên những động tác hoàn mỹ, không giống như đang dùng họa kích, giống như họa kích đang tự cho ra chiêu thức thích hợp nhất của mình, chẳng lẽ đây là cảnh giới nhân kích hợp nhất trong truyền thuyết?

Trương Hắc Ngưu thu lại chân khí toàn thân vì vậy mà không gian nhỏ hẹp xung quanh bị chèn ép, khi Tàng Long du động thì toàn bộ không gian giống như nứt toạc ra bùng lên những gợn sóng phóng xạ mà mắt thường khó thể thấy được. Trong khu vực này thậm chí ngay cả ánh sáng cũng vặn vẹo nhất định, rõ ràng trình độ võ công như vậy làm cho đám người chung quanh khó thể phát giác.

Nguyệt Hổ cảm thấy máu nóng bùng lên, tuy những gì hắn được thấy trước mắt không phải là tất cả những gì Trương Hắc Ngưu muốn biểu hiện, nhưng lực tác động của nó cũng đủ đẻ hắn thấy được một tầng võ học khác biệt. Hắn biết rõ mình không địch lại nhưng vẫn rút kiếm ra. Trường kiêm trong tay hắn tuy không bằng Thu Sương của Phong Linh Vũ nhưng cũng là vũ khí siêu cấp. Lúc này hắn ngưng tụ công lực toàn thân, vì thế mà trường kiếm "vút" lên một tiếng cộng hưởng, một tiếng hét vang lên, Nguyệt Hổ xuất kích.

- Trương huynh thứ lỗi, tiểu đệ nhất thời ngứa tay, xin Trương huynh chỉ giáo.

Nguyệt Hổ biết rõ không địch lại nhưng đối chiến với một cao thủ như vậy sẽ có được kinh nghiệm cực kỳ lớn, nếu có được kinh nghiệm thì sau này sẽ rất dễ tiến lên. Dĩ vãng có nhiều cao thủ vì không có được kinh nghiệm như thế mà chẳng biết mình nên đi theo đường nào, vì thế mà cả đời trì trệ khó tiến, là võ giả mà thiếu kinh nghiệm thì không được.

Sơn Vạn Trọng cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng trước kia hắn từng giao thủ và bị Trương Hắc Ngưu dọa cho sợ gần chết, tuy trong lòng có khát vọng nhưng bản năng lại tự ngăn cản chính mình. Phong Linh Vũ và Phong Linh Hương dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Nguyệt Hổ và Trương Hắc Ngưu, Phong Linh Vũ lo lắng Nguyệt Hổ khó chống đỡ được, Phong Linh Hương lại lo lắng Trương Hắc Ngưu có thể mất hứng mà lấy mạng Nguyệt Hổ hay không?

Trương Hắc Ngưu nghe được âm thanh của Nguyệt Hổ, hắn khẽ ngẩng đầu, với linh giác cực mạnh thì tất cả những vật trong phạm vi trăm trượng khó thể tránh khỏi tai mắt của hắn. Khi thấy bộ dạng kích động của Nguyệt Hổ thì hắn thấy có chút khó xử, tuy hắn đã quen thuộc Tàng Long nhưng lại không có quan điểm sẽ ra bao nhiêu phần lực mới không đả thương Nguyệt Hổ. Thủ hạ của hắn không có ai làm vật thí nghiệm, hơn nữa nếu hắn bùng phát chân khí thì sợ rằng người sắt cũng nát bấy, huống hồ Nguyệt Hổ không phải là người sắt.

Trương Hắc Ngưu đơn giản thu chân khí quay về, họa kích phóng lên nghênh đón, chỉ là một thương nhẹ nhàng nhưng âm thanh thì không nhỏ. Hắn vốn được chân khí bao bọc, bây giờ thu chân khí nhưng một thương cũng bùng ra lực lượng khủng bố làm người ta kinh hồn.

Một tiếng vụt vang lên, Phong Linh Vũ đã rút Thu Sương kiếm ra khỏi vỏ, một vòng hàn quang giống như sương lạnh bùng lên, kiếm khí tỏa ra bốn phía. Thân thể mềm mại của nàng chợt chớp động, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng trắng đâm về phía Trương Hắc Ngưu đứng trong sân.

Một thương của Trương Hắc Ngưu quá kinh người, Phong Linh Vũ sợ hắn không nương tay, mà việc này cũng không hiếm thấy, có rất nhiều người khi hào hứng sẽ xử lý cả hảo hữu.

- Trương huynh thần uy, tiểu muội xin đắc tội.

Phong Linh Vũ yêu kiều kêu lên.

Bàn tay lóe lên hàn quang, Phong Linh Hương có chút do dự, thầm nghĩ đây là cơ hội ngàn năm một thưở, vì thế mà thân thể khẽ chuyển động rồi lóe đến sau lưng Trương Hắc Ngưu như tia chớp. Nàng cũng không nói lời nào, chỉ thấy trường kiếm trong tay chợt lóe lên một luồng cường quang và chạy về mũi kiếm, đúng lúc mũi kiếm lóe lên một vầng hào quang sặc sỡ.

- Đây là...Thải Liên Mật Kiếm?

Nguyệt Như kêu lên, Tú Nương cũng thét lên.

Một luồng gió lạnh phả đến, trường kiếm của Nguyệt Hổ đâm ra giống như bị thổi lên, thật sự quá lợi hại. Trước mắt là mũi kích phá vỡ không khí phát ra tiếng nổ lớn, là một kích giống như muốn đánh nát cả thiên địa. Nguyệt Hổ sao có thể ngăn cản, gió mạnh bùng lên như làm cho trường kiếm tung bay, y phục trên người cũng bị xé toạc.

Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn qua, Phong Linh Vũ chợt cảm thấy mình giống như bị ma thú nhìn chằm chằm vào người, thân thể bị đè nén. Có chuyện gì xảy ra thì Phong Linh Vũ không hiểu, đúng lúc họa kích được Trương Hắc Ngưu quét đến, giống như khoảnh khắc này không khí chung quanh người nàng đã vô tình bị họa kích đánh nát. Nàng chợt kinh hoàng, chân khí bùng ra, Thu Sương kiếm trong tay chợt bùng ra những luồng quang hoa trước nay chưa từng có, nhưng tia chớp họa kích lại bao phủ mười hai luồng kiếm khí vừa được tạo ra, kiếm khí không thể phá tan gông cùm, vì thế nàng ngã người trên không, sau đó lập tức rơi xuống và lui về.

Phong Linh Hương lại rất yên lặng, trong mắt nàng bùng ra sát ý kinh người, vốn xếp hạng võ công thì nàng là người mạnh nhất, hơn nữa lại giỏi ám sát, ra tay âm tàn, lúc này một kiếm của nàng là tuyệt kỹ tất sát tập trung tất cả chân khí toàn thân. Kiếm khí của nàng áp súc trên mũi kiếm chuyên dùng để tấn công cao thủ đại thành, đã từng giết chết nhiều cao thủ nổi danh giang hồ.

Một kiếm đâm ra, trường kiếm trong tay Phong Linh Hương lóe lên ánh sáng như điện quang.

Trương Hắc Ngưu bất động giống như chưa từng chú ý đến Phong Linh Hương, mà trường kích lại đâm về phía sau.


/175

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status