Chương 101: Dùng thực lực chứng minh
Buổi thử vai vẫn đang tiếp diễn, vậy những người tiếp theo đó là ai?
Mái tóc xoăn với những đường lượn sóng lớn, trang điểm cực đậm, lông mi đậm và dày tới mức trông cứng đờ, gượng gạo như một chiếc bàn chải cùn, sống mũi cao phủ một lớp phấn dày khiến người nhìn cảm thấy vô cùng chướng mắt, khó chịu với người trước mặt.
Lại còn đánh phấn má quá đỏ như chuẩn bị diễn tuồng, mặc dù là một người mẫu trẻ đã qua nhiều vòng tuyển chọn khắt khe nhưng đã vừa không có nhan sắc lại vừa không có phong cách, chẳng ra làm sao!
Giày cao gót, mặt trát phấn quá trắng, mặc váy hai dây, ăn mặc như vậy là sao chứ, vừa bước ra từ quán bar đấy à?
Ngoài ra, từ sáng tới trưa hôm đó, hai cảnh diễn thử vai có thể tóm gọn trong sáu chữ đơn giản “khóc lóc từ sáng tới trưa”.
Những người này dường như đều biết, trong diễn xuất, cảnh khóc chính là cảnh diễn khó nhất, bởi vậy từ sáng tới trưa, chẳng ai hẹn ai, ai cũng chọn những đoạn có nhiều cảnh khóc nhất trong kịch bản để diễn thử vai.
Khóc... khóc, tuy cảnh khóc là một trò lừa người thanh lịch nhất trong nghệ thuật diễn xuất, nhưng cho dù diễn có tốt tới đâu, có hay tới đâu, chân thực tới đâu, thì việc cứ phải ngồi xem bao nhiêu người diễn đi diễn lại cái cảnh ấy đều khiến người ta sinh ra chán ngấy. Từ sáng tới trưa phải ngồi nhìn mấy cô gái đó khóc lóc, Lâm Phượng Thiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu óc lẫn thần kinh đều căng ra , vô cùng khó chịu, không thể suy nghĩ được thứ gì nữa.
Lâm Phượng Thiên buồn bực đưa tay chống cằm, tay còn lại xoay xoay chiếc bút chì đen quay nhanh, ông ta không khỏi nghĩ lại hôm đó ở cổng trường bắt gặp “nai nhỏ”, cô gái đó mới đúng là cô gái trong tâm trí của ông ta, Doãn Hạ Thuần.
Cô gái đó không cần biểu diễn gì hết, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng khiến hắn cảm thấy đẹp như nhân vật mới bước ra từ cuốn sách.
Đều là do ông ta nhất thời hồ đồ, haiz~
Tên trợ lý bên cạnh len lén tặng cho ông ta một ánh nhìn lành lạnh.
Xem ra đạo diễn Lâm đã mắc bệnh tương tư mất rồi!
Lâm Phượng Thiên đang vô cùng đau khổ suy nghĩ, mặt mày nhăn nhó nghiêm túc thì Vân Thi Thi đẩy cửa bước vào.
Cô mặc một bộ váy trắng dài, toát lên sự trong sáng, thuần khiết, thoát tục. Hai má ửng hồng, khuân mặt trắng mịn như da em bé, cả người toát lên vẻ đẹp đến động lòng người của một thiếu nữ.
Phong thái điềm tĩnh, nụ cười rạng rỡ dịu dàng, lông mày thanh tú, cả người cô tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ như nhân vật vừa bước ra từ trang sách, Doãn Hạ Thuần.
Cả nhóm giám khảo đều vô cùng ngạc nhiên, kinh diễm trước vẻ đẹp thuần khiết ấy, tên trợ lý vừa nhìn thấy cô gái ấy đã đứng đờ người, ánh mắt thẳng tắp chăm chú.
“ Đạo diễn Lâm... Là… là... Là cô ấy!”
Dường như cảm nhận được sự chăm chú và kinh diễm trong mắt mọi người, Vân Thi Thi có vẻ hơi ngượng ngùng, thận trọng, cô bước từng bước nhỏ chậm rãi, mái tóc đen dài che hết đến thắt lưng nhè nhè bay theo gió từ ngoài cửa sổ thoảng đưa vào. Cô đi đến khán đài trước bàn phỏng vấn, đầu ngẩng cao, da mặt trắng dần ửng hồng. Không biết là do khẩn trương hay, hay do quá hồi hộp, lo sợ, cô đi dần lên khán đài, trong lòng thấp thỏm không yên, nét mặt đầy ngượng có lẽ do đây là lần đầu tiên cô đứng biểu diễn giữa khán đài rộng lớn, bên dưới lại có không biết bao nhiêu người.
Vân Thi Thi có chút khẩn trương, lo lắng, cô ngẩng đầu lên nhìn ra xung quanh, rốt cuộc thấy tại ghế chủ tịch, Cố Tinh Hà đang ngồi đó, trong lòng cô chợt như có hòn đá đè nặng. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí rồi bắt đầu chậm rãi nói: “ Xin chào mọi người, tôi là Doãn Hạ Thuần, sinh viên năm hai, hôm nay, rất vinh dự và hạnh phúc khi được đứng trên sân khấu này. Tiếp... kế tiếp...”
Nói được một nửa, đến đây, cô có chút ngập ngừng, giống như đứa trẻ lần đầu tiên lên sân khấu lại quên mất lời lẽ cần nói. Trong lòng có chút bất an, cô đem ánh mắt lo lắng đặt lên người Cố Tinh Trạch.
“Chuyện này…”
Một nhà sản xuất phim kinh ngạc nhìn cô, cỏn tưởng rằng cô gái trên sân khấu kia vì quá lo lắng, hoảng hốt mà quên mất lời thoại, vừa định đứng lên thì bị Lâm Phượng Thiên đưa tay ghì chặt bả vai xuống, ông ta đành lặng im.
Lâm Phượng Thiên hướng ánh nhìn về phía Vân Thi Thi, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên cùng khen ngợi!
Các nhà sản xuất khác chỉ tham gia tuyển chọn diễn viên, còn Lâm Phượng Thiên mới là giám đốc sản xuất, là đạo diễn của bộ phim này, vì vậy ông ta đã sớm thuộc làu làu kịch bản, anh hiểu được được cô gái trên sân khấu kia không phải là vì lo sợ, khẩn trương mà quên mất lời thoại, mà là cô ấy vừa rồi đã trực tiếp dùng hành động để thể hiện tài năng diễn xuất của mình. Thật là cô gái không chỉ xinh đẹp thuần khiết mà còn rất thông minh!
/5300
|