Chương 22: Dịch Thần có em trai
Không biết vì sao cảm xúc của anh đêm nay có chút mất khống chế. Mặc dù trước đây tâm trạng anh không tốt, hay cho dù là lúc đối mặt với những chuyện khó giải quyết, anh vẫn đều có thể kiềm chế bản thân, vậy mà hôm nay, anh lại cảm thấy phiền chán một cách khó hiểu, thậm chí là mệt mỏi.
Tiếng chuông di động vang lên.
Mộ Nhã Triết nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói ngập ngừng của Mộ Dịch Thần: “Cha…”
“Ừ? Sao thế?”
“Cha, ngực con lại đau… Ngày hôm qua con nằm mơ một giấc mộng, mơ thấy mẹ…”
Chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại.
Mộ Nhã Triết hạ cửa kính xe, sắc mặt nặng nề: “Ừ? Mẹ?”
Mộ Uyển Nhu?
“Không phải mẹ này… con mơ thấy, có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng gọi một cái tên, nhưng không phải tên của con… Ô, con cũng không biết nói sao nữa! Tóm lại chính là con mơ thấy người đó, liền cảm thấy rất an tâm, rất ấm áp, thật giống như…”
Giọng nói non nớt ngừng một chút, Mộ Dịch Thần buồn bực nói: “Nhưng mà con không thích người mẹ này (Mộ Uyển Nhu)! Không dịu dàng chút nào, Dịch Thần không thích cô ta… Cha, con không cần người mẹ này đâu! Con muốn người mẹ trong mộng kia cơ…”
Cậu nhóc vừa khóc vừa làm nũng, vô cùng tùy hứng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng trở nên nặng nề, nhưng giọng điệu lại vẫn vô cùng dịu dàng: “Ngoan, Dịch Thần không khóc, được không? Cha lập tức về nhà với con!”
“Dạ! Vậy, con chờ cha về!”
Cúp điện thoại, khóe miệng Mộ Nhã Triết hơi cong lên.
Con người… thật sự có cái gọi là thần giao cách cảm sao?
Bác sĩ nói, Tiểu Dịch Thần là sinh đôi. Giữa một cặp sinh đôi, thường xuyên xảy ra chuyện tâm linh tương thông*. Nhưng mà, lúc trước cô gái kia sinh cho anh hai đứa con trai, trong đó một đứa sinh ra liền không còn thở…
*Mặc dù hai cụm từ “Thần giao cách cảm” và “tâm linh tương thông” đều là các cụm từ Hán Việt, nhưng mình thấy nó cũng khá phổ biến, hơn nữa lại cũng không tìm được cụm từ nào mang nghĩa tương đương để thay thế, nên mình vẫn giữ nguyên.
Tuy vậy, sau đó anh sai người đến bệnh viện tìm bác sĩ phẫu thuật và y tá chăm sóc cô ngày cô sinh con, muốn nhận lại thi thể đứa bé kia để an táng thật tốt, bọn họ lại nói là đã xử lý.
Lúc đó anh còn rất thương tiếc. Nhưng mà từ khi chuyện Tiểu Dịch Thần bắt đầu lớn lên, cậu nhóc liền không ngừng nói với anh, cậu nhóc mơ thấy mình có em trai.
Mặt mũi đáng yêu, hơn nữa còn cực kỳ giống cậu nhóc, giống như hình ảnh phản chiếu trong gương vậy, không có chút khác biệt.
Anh vẫn luôn cho rằng đó là lời nói vô căn cứ.
Mãi cho đến một hôm, Tiểu Dịch Thần sốt cao, bác sĩ gia đình truyền dịch cho cậu nhóc, trong lúc hôn mê, cậu nhóc nằm ở trên giường, không ngừng gọi: “Mẹ… Mẹ…”
Sự bất lực, không muốn xa rời không giống với thái độ lạnh nhạt mà cậu nhóc vẫn đối xử với Mộ Uyển Nhu.
Thường ngày Tiểu Dịch Thần gọi Mộ Uyển Nhu một tiếng mẹ, nhưng lại không thân thiết.
Ngày ấy khi cậu nhóc tỉnh lại, liền khóc lên, Mộ Uyển Nhu muốn ôm lấy cậu nhóc, cậu nhóc lại càng khóc to, nói mình không cần.
Lúc đó Tiểu Dịch Thần vừa khóc vừa nói: “Dịch Thần có em trai, em trai bị bệnh, tim Dịch Thần rất đau, rất rất đau…”
Chỉ là, lúc trước đứa bé kia, không thể giữ được, vậy em trai của cậu nhóc ở đâu mà ra?
Không có ai tin tưởng lời nói của Tiểu Dịch Thần, chỉ cho rằng cậu nhóc là trẻ con, nói năng lung tung.
Đến cuối cùng, Tiểu Dịch Thần cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, chỉ là lại càng thêm xa cách đối với Mộ Uyển Nhu.
……
Hôm sau, thời gian làm việc rất bình thường.
Nhưng mà buổi chiều, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra, làm Vân Thi Thi bị đuổi việc.
Vốn dĩ sau nghỉ trưa, Vân Thi Thi cầm bản kế hoạch định giao cho cấp trên, nhưng chân trước mới vừa đi, chân sau liền có mấy tên lưu manh công khai đánh bảo vệ của công ty, sau đó xông vào, vừa đập phá bàn ghế vừa lớn tiếng đòi gặp cô.
Bọn họ vừa xông vào, liền dọa cho mấy người trong văn phòng sợ hãi. Thậm chí còn có mấy đồng nghiệp vừa thấy hình xăm trên người bọn họ, liền sợ hãi đứng ở trong góc không dám ra. Nghe nói trong thành phố có mấy kẻ du côn rất có thế lực, nhưng mọi người đều không biết vì sao Vân Thi Thi lại chọc phải mấy người này?
/5300
|