Chương 69: Cướp đi thứ quan trọng nhất
Câu hỏi còn chưa nói xong, Vân Thi Thi đã bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng. Hữu Hữu cười, sau đó múc chén canh để trước mặt cô, nhẹ vỗ lưng cô.
Vân Thi Thi ho vài cái, sau đó miễn cưỡng nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, uống hớp canh, vẻ mặt như muốn hỏi ‘chẳng lẽ con biết cái gì rồi sao?’, bối rối nhìn Hữu Hữu.
Hữu Hữu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ, đã phát hiện ra cái gì rồi sao?
Hữu Hữu để ý thấy cô đang rất hoảng loạn, còn có chút luống cuống sợ hãi, sau đó làm bộ như mình không biết gì cả, vô tội mỉm cười nhìn cô.
Vân Thi Thi vỗ vỗ cái trán.
Trước kia, Hữu Hữu còn nhỏ, khi nói về chuyện này cô đều nói qua loa cho xong. Tính ra thì cũng đã lâu Hữu Hữu không nhắc với cô về chuyện này, nên cô cũng quên đi, bây giờ đột nhiên bị hỏi, cô thật không biết phải trả lời ra sao.
Nếu cô trả lời không giống với lần trước, chắc chắn Hữu Hữu sẽ sinh nghi ngay.
Cô do dự một lát, sau đó cô quyết định nói lảng sang chuyện khác. “Ai da, hôm nay mẹ đi làm mệt quá, bảo bối của mẹ đấm lưng cho mẹ được không? Một nay mẹ rất cực nha, lưng đau dễ sợ luôn!”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Hữu Hữu loé sáng.
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh “Hữu Hữu, ánh mắt của con, trông đáng sợ quá!”
Cô đáng thường nhìn cậu.
Hữu Hữu chỉ đành thở dài: “Mẹ thật sự không muốn nói cho con biết sao?”
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy hai bả vai của cô, trong lòng thầm lo lắng, nhưng có lo cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Nhưng cậu không biết, Vân Thi Thi đang hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng có chút chột dạ.
Vân Thiên Hữu qua sát vẻ mặt cô, thấy sắc mặt cô thật đáng nghi, nên chậm rãi hỏi: “Sáng nay con gọi cho mẹ, sao lại có một chú nào đó nghe máy vậy?”
“Cái gì…?” Vân Thi Thi ngẩn ra.
Chẳng lẽ anh đã vứt điện thoại cô?
“Chú đó là ai vậy mẹ?”
Hữu Hữu có chút giận dỗi nói, điều đó càng khiến cô khẩn trương hơn.
Vân Thi Thi cẩn thận dò hỏi: “Chú đó, có nói gì không… có hỏi tên con không?”
“Dạ không! Dù chú đó có hỏi, Hữu Hữu cũng sẽ không nói cho chú đó biết!” Hữu Hữu chu chu môi: “Mẹ chẳng phải đã dạy Hữu Hữu là không được nói tên cho người lạ biết sao?”
“Hữu Hữu ngoan, mẹ thật tự hào về con!” Vân Thi Thi thầm vui trong lòng.
“Hữu Hữu đã bảo chú đó tăng lương cho mẹ rồi đó!” Hữu Hữu nghiêng đầu cười tươi nói, lộ ra cái cái răng nanh trắng bóc.
Vân Thi Thi có chút mệt, giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Hữu Hữu, con đừng rời xa mẹ, có được không?”
Hữu Hữu nghe xong lập tức trả lời: “Con mãi mãi ở bên cạnh mẹ, vì sao mẹ lại hỏi con như thế?”
“Nếu…” Vân Thi Thi hít sâu một hơi. Cẩn thận hỏi: “Nếu có một ngày, cha con muốn mang con đi…”
“Không bao giờ! Hữu Hữu là con của mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ nhất trên đời, con chỉ sống với mình mẹ thôi!” Cậu dõng dạc tuyên bố, nghe xong nước mắt Vân Thi Thi trực tuôn rơi.
Cô ôm chặt lấy Hữu Hữu, lo lắng trong lòng cũng biến mất.
Đời này, cô chỉ cần Hữu Hữu bên cạnh, cô không cần gì khác nữa.
Vân Thi Thi áy náy nói: “Hữu Hữu, mẹ xin lỗi, về sau mẹ sẽ không để con ở nhà một mình nữa!”
Hữu Hữu bị cô ôm chặt vào trong lòng, ở cự ly gần thế này, gương mặt nhỏ cũng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ nhẹ vỗ vỗ vai cô, như muốn trấn an cô.
Đang lúc suy nghĩ, sắc mặt Hữu Hữu cứng đờ, bàn tay nhỏ nhẹ xoa khoé môi cô, trên đó có dính máu, đôi mắt nheo lại, hỏi: “Mẹ, sao miệng mẹ lại dính máu vậy?”
/5300
|